Gửi bài:

Chương 4.3

Giả thiết của cô thật đáng đồng tiền. Vài giờ sau, khi ánh sáng cuối ngày đang phủ xuống, do những đám mây và cơn mưa nhẹ vẫn còn rơi, Rule bước vào cửa sau. Cathryn đang ngồi cạnh bàn bếp với Lorna, cảm thấy an toàn hơn khi có người bên cạnh, và cô quan sát khi anh cởi áo mưa và treo nó lên, sau đó giũ những giọt nước khỏi cái mũ sũng nước của mình. Những cử động của anh khi anh cúi xuống tháo đôi ủng lấm bùn thật chậm chạp vì mỏi mệt. Một cơn đau nhói kỳ quặc tông vào cô khi cô nhận thấy rằng anh đã không được ngủ dậy muộn. Trong hai đêm qua, anh đã ngủ rất ít và sự mệt mỏi đang hiển hiện trên người anh.

"Cho tôi nửa tiếng" anh thì thầm với Lorna khi anh đi qua bà trên đôi chân còn mang tất. Anh bắn một cái nhìn khô khốc vào Cathryn, tất cả điều đó tạo thêm ấn tượng cho vẻ mệt nhọc đang làm mặt anh nhăn lại. "Đi với anh" anh ra lệnh cộc lốc.

Tự khích lệ mình, Cathryn đứng lên và đi theo anh. Khi họ đi qua đám hành lý đang nằm trên sảnh của cô, Rule cúi xuống và hất nó lên, mang nó theo anh trên đường lên gác. Phía sau anh, Cathryn nói nhẹ nhàng "Anh đang lãng phí thời gian. Những chiếc túi sẽ lại được mang xuống thôi".

Anh không trả lời, chỉ mở cửa phòng ngủ của cô và ném những chiếc túi vào trong mà không thèm quan tâm đến sự an toàn của chúng. Sau đó anh quấn những ngón tay dài của anh quanh vòng eo thanh mảnh của cô và kéo theo sau anh xuống hành lang tới phòng anh. Thậm chí khi anh mệt thế, cô vẫn không đấu lại nổi sức mạnh của anh, vì vậy cô không phí hơi để cố giật ra. Anh mở cửa và dẫn cô vào phòng anh, nơi vẫn gần như tối hoàn toàn vì những tia sáng ban ngày cuối cùng, yếu ớt cũng đã tắt. Không bật đèn, anh đóng cửa lại và với tới cô, kéo cô vào anh và hôn cô với sự khao khát giận dữ ngược hoàn toàn với nét mệt mỏi hiện giờ của anh.

Cathryn đặt tay quanh eo anh và hôn đáp lại anh, hầu như tan chảy với nhận thức rằng cô không dám ở lại với anh. Những xúc cảm của cô bị tràn ngập bởi anh, bởi mùi vị của miệng anh, cảm thấy cơ thể rắn chắc của anh tì vào cô, hương vị ẩm ướt của làn da và mái tóc và quần áo anh. Anh thả cô ra và bật bóng đèn phía trên đầu, dịch ra xa khi anh nói.

"Anh sẽ không đưa em tới Houston" anh nói khắc nghiệt.

"Dĩ nhiên là không. Anh quá mệt" cô nói với vẻ ngoài bình tĩnh. "Nhưng Lewis có thể ..."

"Không, Lewis không thể. Sẽ không có ai đưa em tới Houston nếu họ muốn tiếp tục làm việc tại Bar D" anh cáu kỉnh. "Tôi đã nói rõ với tất cả bọn họ. Thật khốn kiếp, Cat, ngay cái ngày đầu tiên, khi anh đón em, em đã nói với anh em sẽ ở lại!" anh bắt đầu cởi khuy áo sơ mi, giật nó khỏi bờ vai mạnh mẽ của mình và ném nó sang bên.

Cathryn ngồi xuống giường và đan chặt tay vào nhau khi cố gắng kiềm chế. Cuối cùng cô nói "Em chỉ nói có lẽ em sẽ ở lại. Và đừng lo đe doạ em hay bất kỳ công nhân nào, vì anh biết là ngày mai em có thể rời đi, nếu không đi hôm nay"

Anh gật đầu "Có lẽ thế, nếu Monica quay về tối nay. Nhưng bà ấy sợ lái xe trong đêm tối, và vì bây giờ bà ấy vẫn chưa có nhà, anh không hy vọng bà ấy sẽ quay về cho đến ngày mai. Sau đó em sẽ phải lấy cái xe trạm đó trước khi anh giao nhiệm vụ khác cho nó"

Sự kiềm chế bị bỏ quên và cô bật dây, mắt cô nheo lại giận dữ. "Em sẽ không để bị giữ lại đây như một tù nhân đâu!" cô hét lên

"Tôi cũng không muốn như thế!" anh hét lại, đi vòng qua cô "Nhưng tôi đã nói rằng tôi sẽ không để em chạy trốn tôi lần nữa, và tôi vẫn có ý thế. Chết tiệt, đàn bà, đêm qua không nói lên với em điều gì sao?"

"Nó nói với tôi rằng đã lâu rồi anh mới có một người đàn bà!" Cô nổi cáu. "Đừng lừa phỉnh mình!"

Im lặng bao trùm và Cathryn khó khăn thừa nhận rằng anh có thể có một người đàn bà bất cứ khi nào anh muốn có - một suy nghĩ đặc biệt khó chịu. Khi cô không nói gì nữa anh tháo thắt lưng cùng quần jean rồi đẩy chúng xuống, lột tất ra cùng lúc và bước khỏi đống quần áo, không để ý đến tình trạng khoả thân của mình như thể cô không có ở trong phòng. Nhưng mà, không phải là họ đã thân thuộc với nhau như là một người đàn ông và một người đàn bà có thể thế sao? Cathryn nhìn vào thân hình cao lớn, đầy sức sống với sự khao khát kín đáo, sau đó quay đi trước khi anh có thể đọc biểu hiện trong mắt cô.

Anh lấy quần áo sạch và vắt nó lên tay. Cô vô thức túm lấy nó, kéo quần áo của anh lại phía cô. Sau vài giây, anh thầm thì, "Hãy cho nó một cơ hội, Cat. Ở lại đây. Ngày mai, hãy gọi cho sếp của em và nói với ông ta em thôi việc"

"Tôi không thể làm thế" cô lặng lẽ nói.

"Chết tiệt, tại sao không? Cái gì cản em?"

"Chính là anh"

Anh nhắm mắt lại và cô có thể thề rằng anh đang gầm gừ dưới hơi thở. Một nụ cười không mong muốn cố nở trên môi cô, nhưng cô gạt nó đi. Wanda đã mô tả anh thế nào nhỉ? Vẫn còn nguy hiểm nhưng được kiềm chế? Thật là một sự đánh cuộc an toàn rằng không ai biết rõ như cô Rule thật sự nóng nảy như thế nào. Cuối cùng, anh mở mắt và nhìn cô chăm chăm, tròng mắt đen tối lập loè sự thất vọng giận dữ. "Ricky đã gạt được em. Em tin cô ta."

"Không!" cô lớn tiếng, không thể kìm lại phản ứng của mình. Anh không hiểu và cô không thể nói với anh, không thể nói rằng cô sợ tin tưởng anh ở mức độ thân thiết như vậy. Anh đang đòi hỏi nhiều hơn sex ... và cô cảm thấy không đủ khả năng để xử lý viễn cảnh tương lai khác. Cô sợ anh, sợ anh có thể làm tổn thương cô làm sao nếu cô để sự phòng vệ của mình bị phá vỡ. Rule có thể phá huỷ cô, vì anh có thể đến gần cô hơn bất kỳ ai khác đã hay sẽ có thể.

"Vậy thì cái gì?" anh rống lên "Nói với tôi đi! Hãy nói tôi phải làm gì để giữ em ở lại đây! Em đã chất tất cả chúng lên vai tôi, vậy hãy nói cho tôi biết chính xác em muốn tôi làm gì"

Cathryn ngắm nghía anh, đứng đó giận dữ, và khoả thân, và nam tính như một thỏi nam châm đến mức cô muốn thả chỗ quần áo cô đang ghì vào ngực mình xuống và chạy tới với anh, quấn tay mình quanh anh và vùi mặt cô vào đám lông loăn xoăn sẫm màu trên vồng ngực cơ bắp của anh. Cô muốn ở lại biết bao nhiêu! Đây là nhà cô, và cô muốn ở đây. Lúc này cô không thể quản lý Rule ... trừ phi cô có sự hợp tác của anh. Một ý nghĩ loé lên, và cô không ngừng lại để xem xét nó. Cô chỉ đơn giản thốt ra, "Không sex".

Anh có vẻ bị choáng váng, như thể cô đã gợi ý rằng anh cần phải thôi hít thở. Sau đó anh chửi thề thành tiếng, quắc mắt nhìn cô "em thật sự nghĩ điều đó là có thể sao?"

"Nó phải thế" cô khẳng định với anh "Ít nhất cho đến khi em quyết định rằng ..."

"Rằng?" anh gặng hỏi.

"Rằng em có thể tạm thời ở lại không" cô kết thúc, mạnh mẽ nghĩ rằng cần phải có cách gì đó để cô có thể dẫn dắt anh hứa cư xử cho phải phép. "Em không tìm kiếm một cuộc yêu đương. Em không phải là một người đàn bà tùy tiện và em chưa bao giờ như thế cả".

"Chúng ta không thể "chỉ là bạn" anh tức giận nói "Anh muốn em, và anh chưa bao giờ giỏi tiết dục. Đã là đủ tồi tệ khi em lấy chồng rồi, nhưng bây giờ điều đó chết tiệt là gần như không thể. Khi nào em sẽ nhận thấy tình huống thực tế này là cái gì?"
Cathryn lờ anh đi, quyết định nhấn mạnh quan điểm của cô. Cô cảm thấy rằng anh mất bình tĩnh, và nó là một tình huống khác thường đến nỗi cô thật bất đắc dĩ mới để cho cơ hội trôi qua. "Em không đòi hỏi một lời hứa hẹn giữ độc thân từ anh" cô vặn vẹo "Chỉ là anh hãy để em được yên cho đến khi em quyết định". Thậm chí ngay khi cô nói những lời đó cô cảm thấy giận dữ chỉ với suy nghĩ rằng anh sẽ đến với người phụ nữ khác. Cứ để anh dám!

Quai hàm anh như một phiến đá "Và nếu em quyết định ở lại?"

Đôi mắt đen của cô mở to khi cô nhận ra một quyết định như vậy có nghĩa gì. Nếu cô ở lại, cô sẽ trở thành người đàn bà của Rule Jackson. Cô không thể ngăn anh lại với tấm lá chắn là cô vẫn "đang cố quyết định". Anh sẽ muốn có một câu trả lời xác định trước khi quá lâu, và bây giờ cô thật sự hiểu rằng điều mà cô vin vào như một chiến thuật trì hoãn đã trở thành một cái bẫy. Cô nhìn anh, đứng đó khoả thân và mạnh mẽ như một vị chúa cổ xưa và nỗi đau vặn xoắn trong cô. Cô có thể thật sự rời anh đi sao?

Cô hất cằm lên và trả lời anh đều đều, sử dụng tất cả dũng khí nữ tính của cô trong cố gắng. "Nếu em ở lại, sau đó em chấp nhận điều kiện của anh."

Anh không thoải mái "Anh muốn em gọi điện sáng mai và xin thôi việc".

"Nhưng nếu em quyết định đi ..."

"Em không cần một công việc. Nông trại này có thể chu cấp cho em."

"Em không muốn bòn rút nông trại"

"Khốn kiếp thật, Cat, anh đã nói anh sẽ chu cấp cho em!" anh cằn nhằn. "Chỉ là để yên nó lúc này. Em sẽ thôi việc hay không?"

"Hãy có lý ..." cô bắt đầu cãi, biết rằng đó là một đòi hỏi vô vọng. Anh cắt lời cô cộc lốc với một cái phẩy tay.

"Hãy ... thôi ... việc" anh ra lệnh giữa hàm răng nghiến chặt. "đó là thỏa thuận. Em sẽ ở lại nếu tôi giữ tay mình lại. Được thôi, tôi sẽ làm theo điều đó nếu em xin thôi việc. Cả hai chúng ta đều phải nhượng bộ".

Cô nhìn các cơ bắp rung rung của anh và hiểu rằng nếu cô nói không, sự kiềm chế của anh sẽ mất. Rule đã thỏa hiệp về phía anh và anh sẽ không nhượng bộ hơn nữa. Hoặc là cô thôi việc hoặc là anh sẽ giữ cô lại nông trại bằng cách đặt các phương tiện trong sự tùy ý sử dụng của mình. Với cô, có vẻ như là cô có thể hoặc là một tù nhân tự nguyện hoặc là một tù nhân không tự nguyện, nhưng cô nhượng bộ việc thôi việc để giữ các lợi thế của mình ở các khía cạnh khác. "Được thôi. Em sẽ thôi việc." Ngay khi cô hứa, cô đã cảm thấy thua cuộc, như thể cô đã cắt đứt sợi dây cuối cùng nối cô với Chicago và quãng đời gắn bó với David của mình, như thể cô đã quay lưng lại với kỷ niệm về anh ấy.

Anh thở dài và mạnh mẽ chạy tay qua mái tóc sẫm màu. "Lorna đang chờ ăn tối" anh thì thầm, lấy lại quần áo của mình từ cô, "Anh sẽ tắm nhanh một cái và xuống ngay".

Khi anh mở cửa Cathryn lao qua phòng và sập cửa lại, giật nó khỏi tay anh. Anh trao cô một cái nhìn bối rối, và cô rít lên với anh, "Anh đang trần truồng đó!"

Anh cho cô một nụ cười nửa miệng mệt mỏi "Anh biết, anh thường tắm thế mà"

"Nhưng ai đó sẽ nhìn thấy anh!"

"Em yêu, Monica không ở đây, Lorna thì ở dưới gác, và Ricky chưa từ khu chuồng ngựa vào. Em là người duy nhất có thể thấy anh, mà anh thì chẳng còn gì phải giấu giếm em nữa, phải không?" Nụ cười chuyển từ mệt mỏi sang chế giễu khi anh mở cửa lại và thong dong đi xuôi hành lang. Cathryn theo sau anh, cáu tiết đến mức cô muốn đấm anh, nhưng cô đâu có ngốc thế.

Sau bữa tối, Rule ngay lập tức lên giường và Cathryn thấy mình còn lại một mình với Ricky, còn xa mới là một sự bầu bạn thoải mái. Đầu tiên cô ấy bật tivi và chuyển từ kênh này sang kênh khác, sau đó cô tắt điều khiển và quăng nó xuống đi văng. Cathryn cố gắng hết sức để tiếp tục đọc bài báo cô đang đọc dở, nhưng cô hoàn toàn mất yên ổn khi Ricky nói một cách kinh tởm "Chị không nên rúc vào anh ta chứ?"

Cathryn nhảy dựng lên, sau đó nhìn lảng đi khi cô cảm thấy mặt mình đang nóng lên "Ai?" cô cố nói, nhưng giọng cô không chắc chắn cho lắm.

Ricky mỉm cười và duỗi dài chân ra, bắt chéo chân nơi mắt cá. "Ai" cô ngọt xớt bắt chước. "Khó mà tin là chị lại thật sự ngu xuẩn như thế. Chị nghĩ là em không biết anh ta ngủ ở đâu đêm qua sao? Nhưng chị phải tin Rule thôi. Khi anh ta muốn gì, anh ta sẽ theo ngay sau nó. Anh ta muốn nông trại này và anh ta dùng chị để có được nó, nhưng anh ta giỏi giang trên giường đến nỗi chị không thể thấy gì phía sau đó, phải không?"

"Chị thấy nhiều thứ, gồm cả sự ghen tuông của em nữa" Cathryn cáu kỉnh. Cơn giận sống dậy trong cô, và cô không quan tâm phủ nhận việc Rule đã làm tình, với cô, nếu đó là điều Ricky đang khiêu khích ép cô nói ra.

Ricky cười "Đúng rồi, cứ giữ đầu chị trong mây mù đi. Chị không thể nghĩ chân thực từ cái bữa anh ta cho chị nếm vị sex lần đầu tiên khi chị 16 tuổi nữa. Chị nghĩ là em không biết hả? Em đã cưỡi ngựa đến đúng lúc để thấy anh ta giúp chị mặc lại quần áo. Chị đã sợ hãi chạy trốn kể từ đó, nhưng giờ chị đã đủ lớn nên chị không còn sợ nữa, và chị vẫn còn nhớ, phải không? Có Chúa, Cathryn, anh ta có tiếng là dùng những con ngựa giống đó của anh ta để làm ô danh người ta.Chị không phiền để trở thành một cái tên trong danh sách dài đó chứ?"

Nheo mắt lại, Cathryn nói "Chị không thể xác định được là em ghét anh ấy hay là em đang ghen vì anh ấy không hề để ý đến em"

Trước sự ngạc nhiên của Cathryn, màu hồng bừng lên má Ricky, và đây là lúc cô nên quay đi. Sau đó một lúc, Ricky nói nặng nề "Không tin em, em cũng không quan tâm.Cứ để anh ta sử dụng chị theo cách anh ta đã sử dụng Mẹ suốt những năm rồi. Chỉ nhớ là, không có gì, không có ai quan trọng với anh ta bằng nông trại này, và anh ta sẽ làm bất cứ điều gì cần làm để giữ nó. Hỏi anh ta đi." Cô thách thức và chế nhạo "Xem xem chị có thể bắt anh ta nói về nó không. Hỏi anh ta Việt nam đã làm gì với anh ta và tại sao anh ta sống chết giữ lấy cái nông trại này. Hỏi anh ta về những cơn ác mộng, tại sao anh ta có nhiều đêm chỉ đi lòng vòng quanh nông trại thôi."

Cathryn bối rối. Cô không nghĩ rằng anh vẫn còn bị phiền toái bởi những hồi ức về cuộc chiến. Ricky lại cười, lấy lại sự tự chủ. "Chị không biết anh ta chút nào. Chị đã đi xa nhiều năm. Chị không biết tí gì về những gì diễn ra ở đây khi chị đi xa. ngốc thật. Nó chẳng can hệ gì đến em!" Cô đứng lên và rời khỏi phòng, và Cathryn nghe tiếng cô chạy lên gác.

Cô đứng đó, bị phân tán bởi những điều Ricky đã nói. Cô tự nghĩ về chúng, một phần nào, tự hỏi động cơ của Rule là gì. Cô mệt mỏi nghĩ rằng cô có lẽ sẽ phát điên nếu tự hỏi cái gì đang diễn ra trong đầu Rule. Anh thật sự muốn cô hay là vì nông trại này? Và thậm chí nếu cô hỏi thẳng anh, cô có thể tin tưởng điều anh nói với cô không? Cô chỉ có thể làm thông suốt đầu óc chính mình, sử dụng bản năng của cô. Ít nhất cô đã đạt được thời gian cho chính cô, khoảng thời gian tự do để chống đỡ trước áp lực giới tính anh có thể dễ dàng mang đến. Tất cả điều cô cần làm là không để Ricky thúc cô vào vài hành động thiếu thận trọng.

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?