Gửi bài:

Chương 3

Nhung vứt điện thoại vào một góc. Cô không muốn nghe thấy tiếng chuông anh gọi cô. Cô hận mình đã ngu ngốc tạo ra cơ hội để hai người gặp gỡ. Vết rách ở chân đã lành miệng, nhưng cô tức giận đến nỗi chỉ muốn xé toạc nó ra lần nữa.

Phương gõ gõ cánh cửa:

- Mải làm gì mà tớ về cũng không thấy quay ra thế. Nhỡ trộm nó vào, nó khuân mất người thì sao?

Nhung vẫn không quay lại. Cô không muốn Phương nhìn thấy đôi mắt đang vằn lên những tia đỏ của mình. Nhận ra có điều gì đó không ổn, Phương không hỏi gì thêm. Cô đặt túi thức ăn lên bàn bếp vào phòng thay quần áo, chuẩn bị nấu nướng.

Tiếng chuông điện thoại của Phương reo vang khiến Nhung giật mình. Lồng ngực mình căng ra. Chỉ đến lúc Phương cất tiếng chào "Bố ạ" mới khiến cô dịu lại. Cô rất sợ Minh sẽ gọi lại cho Phương.

- Em sẽ chuyển ra ở với cô em.

Phương vừa kết thúc cuộc nói chuyện với bố, Nhung liền lên tiếng. Phương ngạc nhiên đến mức chẳng biết nói gì. Lát sau cô mới lắp bắp:

- Có gì không ổn sao.

Nhung lắc đầu.

- Chỉ là ở đây quá xa. Sau lần bị tai nạn này, em đã thấy sợ rồi. Em thích tự do, nhưng tự do mà phải nguy hiểm thế này thì em cũng muốn gò mình lại một chút.

Đương nhiên đó chỉ là một cái cớ. Cô không sợ xa, không sợ tai nạn. Cô chỉ sợ Minh đến gặp Phương. Anh sẽ bị Phương chiếm giữ và cơ hội có được cô của anh, chỉ còn lại một phần nhỏ. Rất nhỏ. Cô không bao giờ chấp nhận điều đó. Không bao giờ...

- Vậy bao giờ Nhung chuyển đi?

- Em đã nói với cô em rồi. Tuần sau em sẽ chuyển tới. Nếu tháng tới bà vẫn chưa tìm được người trọ chung thì em sẽ chịu tiền nhà với bà. Cho em số tài khoản, em sẽ gửi.

Phương chợt thấy khóe mắt mình cay cay nhưng rất nhanh, mắt cô khô trở lại. Cuộc sống này, chuyện gặp gỡ nhau, rồi chia xa là rất thường tình. Có lúc gắn bó, ngỡ là sẽ mãi mãi lâu bền vậy mà có khi đời kiếp về sau không bao giờ gặp lại...

Minh kéo chiếc chăn mỏng lên ngang ngực. Con người ta có lẽ cảm thấy trống trải nhất về đêm, khi những bon chen tạm thời chững lại. Anh giơ tay với lấy điện thoại đang nằm trên bàn đặt đèn ngủ. Đồng hồ trên điện thoại vừa nhảy sang phút thứ mười ba của một giờ sáng. Cái ánh sáng xanh của màn hình hắt lên mặt anh. Anh có cảm tưởng nếu giờ phút này anh nhìn vào trong gương thì sẽ thấy mình thật giống tạo hình một con quỷ. Anh chợt bật cười, nhớ lại thời ôn thi vào đại học. Buổi tối, lúc thầy cô chưa vào dạy thêm, lũ con trai bọn anh thường nháy nhau tắt điện. Lũ con gái sẽ hét ầm lên và nhốn nháo. Bọn con trai được thể, sẽ tạo lên đủ thứ âm thanh kinh dị, đồng thời lấy loại đèn pin nhỏ soi vào mặt. Ánh đèn pin khiến khuôn mặt trở nên nửa sáng, nửa tối, rất khủng khiếp, rất dọa người. Nhưng trò đó chỉ diễn ra được vài lần đám con gái sau chẳng thèm sợ nữa. Đứa nào soi đèn pin vào mặt là nhất định sẽ bị đánh, bị véo cho thê thảm. Những kỉ niệm thủa ấy thật trong trẻo, thật đáng yêu.

Rồi anh lại chợt nhìn thấy Phương. Đã bao lần trong giấc mơ anh nhìn thấy cô cười với anh - nụ cười tươi như trên những bức hình mà cô thường chụp. Anh mơ thấy mình nắm tay cô đi dưới những gốc phượng. Hoa phượng đỏ rực trời một góc trời. Anh nhảy lên, ngắt cho cô một cành. Cô nhăn mặt: ngắt xuống làm gì? Hoa để trên cây chẳng phải là tốt sao?

Nắng sớm chiếu qua ô cửa kính làm tan giấc mộng trong anh. Anh lấy tay lên che mặt. Nhìn thấy bộ quần áo nhàu nhĩ treo trên móc. Anh nhớ đến Mai Chi. Anh tự tát vào má mình, mở điện thoại, bấm mười chữ số quen thuộc. Nhưng vẫn tình trạng cũ. Chỉ có tiếng hộp thoại tự động trả lời anh.

Gió nhè nhẹ thổi làm bay tóc Phương. Cô vòng tay qua chân, cằm tựa vào đầu gối, khẽ lắc lư người, nhè nhẹ hít thở. Hương vị gió ở thành phố không trong lành vào thanh mát như giống gió đồng nội. Hương vị gió thành phố phảng phất những bụi bặm, ngột ngạt đông người. Cô hơi ngẩng đầu. Phía xa xa, dự án Golden Land đang ầm ì hối hả. Những bóng điện tròn treo trên những thanh ngang rất cao và dài - cô chẳng biết từ ngữ chuyên môn gọi là gì - chỉ thấy tựa như cánh tay cần cẩu, đang lập lòe nhộn nhạo. Những tầng nhà đang làm được quây bọc bởi những tấm màn màu xanh khiến Phương cảm tưởng như chúng đang bị gói ghém lại. Ở thành phố, cái gì cũng được bọc lót. Ngay cả thâm hồn con người...

Nhung đi rồi, căn phòng trọ đối với Phương trở lên thật trống trải. Cô ngồi thừ ra, nghĩ lại những ngày vui vẻ đã qua. Cô nhớ những bữa cơm đầy ắp tiếng cười. Cô nhớ những chiều hai đứa chạy bộ dọc đường Láng. Tiếng cười Nhung giòn tan trong gió chiều. Nhung trong mắt cô vẫn mãi luôn trong sáng và đáng yêu như thế.

Phương thở nhẹ. Những gì đã qua mới thấy đáng trân trọng đến nhường nào. Cô di di bàn chân lên chiếu. Những lạo xạo của gạch sỏi phía chân khiến cô thấy hơi đau, nhưng khiến cô có cảm giác đang tồn tại. Có lẽ cô đã phần nào hiểu được những con người thích tự "hành xác" mình. Họ muốn thấy mình vẫn còn đang sống. Cô cầm lấy điện thoại, nhắn cho Nhung một tin xem đã quen chỗ ở mới chưa. Lát sau có tin nhắn đáp trả "Em quen rồi". "Nhớ em nên nhắn tin cho em chút thôi, ngủ ngon nhé" Cô bấm máy, soạn tiếp một tin nhắn. Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên rồi tan vào im lặng "Chúc bà ngủ ngon". Sương xuống và gió đã bắt đầu lạnh hơn.

Phương đứng dậy, gập chiếu lại, lò dò bước xuống cầu thang và đập đập chiếc chiếu như cô vẫn thường làm. Chỉ có điều, khi cô dựng chiếu ở góc cửa và bước vào, sẽ không còn nhìn thấy cái dáng mỏng và mấy sợi tóc lòa xòa của Nhung nữa. Và buổi đêm, cũng sẽ không còn ai ôm cô...

Phương giơ tay ra sau, kéo dây buộc tóc. Mái tóc đen đổ xuống, xòa kín đôi bờ vai cô. Cô lặng lẽ nằm xuống, ôm chiếc gối xẹp lép vào lòng, tìm kiếm cho mình chút an ủi. Nhưng cô chưa dễ gì thích nghi với cảm giác thiếu vắng này trở đi trở lại, vẫn không ngủ được.

Phương ngồi dậy bật máy tính. Ánh sáng xanh mờ của màn hình khởi động, nhẹ dịu chiếu lên gương mặt cô. Phương nhấn nút vào facebook ghi nhớ trên màn hình. Cô nhận được một lời mời kết bạn. Thu Quỳnh. Nick này mới lập nên thông tin chưa có gì. Cũng có thể là người quen, cũng có thể chỉ là một người nào đó đang cô đơn giống cô. Cô nhấn nút kết bạn. Dù sao cũng đâu có hại gì.

Nhưng càng ngồi máy lại càng khiến cho người ta khó ngủ. Mắt và óc dường như căng ra. Đã thấy chút đau đầu nhưng lại không có cảm giác muốn ngủ. Phương lướt qua những dòng status, dừng lại ở một hình ảnh. Người con trai đó đang đứng nghiêm nghị bên những người bạn đồng nghiệp của mình. Trông anh có vẻ già dặn hơn cái tuổi hai mươi ba. Nhưng như thế có vẻ lại càng thu hút. Cô tò mò bấm xem từng hình ảnh anh được tag vào. Cô ngạc nhiên, khóe miệng khẽ giãn. Không ngờ anh cười thoải mái lại đẹp đến thế. Cô chưa từng thấy anh cười - hoặc giả chỉ là nhìn thấy những nụ cười gượng gạo. Khi anh cười, không chỉ khuôn miệng mà cả đôi mắt cũng ánh lên sự linh hoạt. Cô chống tay vào cằm, say mê ngắm. Cảm giác nhờ nụ cười của anh mà tất cả những thứ xung quanh cũng có hồn theo... Màn hình đổi sang chế độ chờ, lúc đó cô mới nhận ra là mình đã ngồi ở tư thế này quá lâu. Cô gõ nhẹ vào đầu mình, ứng dậy tắt máy và tự pha cho mình một cốc nước ấm. Uống đồ gì âm ấm vào có lẽ sẽ dễ ngủ hơn - cô thầm nhủ - dù chỉ là nước thôi.

Cô nhắm mắt lại, mộng mị trong giấc mơ thủa bé, thấy mẹ đang nheo mắt hiền từ. Mẹ vuốt tóc cô. Cô lại thấy mình là một con bé con ngồi gọn trong lòng mẹ. Lòng mẹ rất ấm áp, rất thoải mái. Cô khẽ dụi đầu vào ngực mẹ, hít hà cái mùi vị thân quen. Rồi mẹ thả cô xuống, đưa nhẹ bàn tay về phía trước, âu yếm bảo:

- Đi đi con.

Cô òa khóc, nắm chặt lấy bàn tay của mẹ, nhất định không chịu rời. Nhưng mẹ vẫn nhẹ nhàng gỡ ra, đặt bàn tay mẹ lên bờ vai bé nhỏ của cô:

- Đừng khóc, dũng cảm lên con. Hãy nắm bắt lấy những gì con xứng đáng được hưởng.

Cô vừa bước đi vừa ngoái lại nhìn mẹ. Mẹ vẫy vẫy tay với cô, mỉm cười, có nét buồn trong đôi mắt mẹ. Bóng mẹ dần dần mờ đi rồi tan ra. Cô hoảng hốt chạy ngược trở lại, luôn miệng gọi mẹ. Nhưng tất cả như đã hóa hư không, chỉ còn văng vẳng bên tai cô tiếng mẹ:

- Hạnh phúc là không chờ đợi...

Cô ngồi sụp xuống đất, tiếng nấc không kìm được vỡ oà ra...

Lúc tỉnh dậy, cô thấy khóe mắt vẫn còn vương lại dấu vết của nước mắt. Cô soi vào gương, thấy mình thật thảm hại. Mắt thâm quầng, da tái nhợt. Cô thở dài, dặm dặm chút phấn lên bọng mắt. Hôm nay đến lớp, thế nào cô cũng bị cậu bạn bàn dưới trêu cho mà xem. Cô khoác ba - lô lên vai, cúi xuống nhìn bức hình hai mẹ con trên bàn học. Cảm giác tim nhói lên. Một ngày dài đơn độc lại bắt đầu.

Minh vùi đầu vào những thiết kế. Có việc gì được giao thêm, anh cũng sẵn sàng nhận hết. Thậm chí anh còn đề nghị được giúp đỡ đồng nghiệp của mình. Mọi người đều trố mắt nhìn anh:

- Cậu làm để sống hay làm để chết thế?

Anh bạn thân vỗ vai trêu:

- Chuẩn bị lấy vợ hay sao mà hăng thế.

Anh gượng gạo cười:

- Mai Chi dạo gần đây không liên lạc với tôi nữa.

- Sao, phát hiện ra cậu với cô bé kia rồi à. Gay go nhỉ.

Minh im lặng. Lý do, nói thế cũng không sai.

Anh muốn mình bận rộn để không còn phải nghĩ ngợi nhiều nữa. Anh vẫn gọi cho Mai Chi, nhưng cô không hề mở máy. Anh có cảm giác như cô đã biến mất khỏi cuộc sống của anh, không lưu lại dấu vết gì. Cô làm anh phải dằn vặt, hối hận - như một sự trừng phạt. Mỗi lần trở về nhà, nhìn thấy căn bếp nơi cô từng đứng, bàn ăn nơi cô từng dọn rồi nhớ đến ánh mắt khẩn thiết của cô, anh không tài nào làm được bất cứ việc gì nữa. Anh là kẻ phản bội xấu xa - anh thấy vọng trong lòng mình như thế nhưng anh lại càng không thể ngừng nghĩ về Phương. Hình ảnh của cô đã ăn sâu vào máu thịt anh, không dứt ra được. Tình đầu như dấu chân trên cát, rất nhẹ, nhưng để lại dấu vết thật sâu.

Huy - cậu bạn có thể coi là sinh tử cùng anh, nghe anh kể chuyện, đã nhíu mày hỏi:

- Ông rốt cuộc là có yêu Mai Chi không?

Yêu hay không yêu? Câu hỏi này thật khó trả lời. Anh rung động bởi những ân cần chăm sóc mà Mai Chi đã dành cho mình. Anh và cô chẳng phải cũng đã công khai là người yêu sao? Nhưng sao anh lại thấy mình chưa thể chắc chắn câu trả lời là có. Đến lúc này, yêu hay không yêu cũng không thể xác định rõ ràng được. Anh quả thật là một gã khờ. Anh giận mình, cảm thấy thương Mai Chi vô cùng. Người như cô, lẽ ra phải được hưởng hạnh phúc, lẽ ra phải được nâng niu và trân trọng bởi người đàn ông tốt. Vậy mà cô thật không may khi đã để ý đến anh.

Nhìn thấy nét thẫn thờ và khoảng im lặng của bạn mình, Huy lắc đầu:

- Ông thật là. Vậy còn Phương. Ông có yêu hay không.

Thật trớ trêu là đối với câu hỏi này tâm tưởng anh lại vọng lên một tiếng có. Anh từ chối tất cả cảm giác của mình nhưng anh không muốn bỏ nó đi. Anh bọc kín nó lại, giấu sâu trong một góc, và nhất định tin tưởng rằng ngày nào đó anh sẽ lãng quên. Song đến hôm nay, dường như nó đã trồi ra khỏi lớp vỏ đó mà vang lên một tiếng có.

- Phương có gì đặc biệt mà khiến ông si mê đến thế.

Phương có điều gì đặc biệt? Anh không biết. Chỉ cảm thấy mỗi khi nhìn thấy cô, trái tim anh lại đập những nhịp hồi hộp và đau đớn. Anh đã thấy bất lực, thấy vô dụng, thấy cả những vết cứa vào lòng mình đang há toác miệng ra khi cô không nhận ra anh. Anh đã thấy ngọt ngào khi nghĩ lại có thể gặp cô một lần nữa. Thêm một lần là lại khao khát thêm một lần. Những câu: "để anh gặp em một lần này thôi, rồi anh sẽ hết yêu em" thực sự là những câu nói dối. Nếu yêu một người, bạn sẽ chẳng bao giờ có thể gặp để quên. Gặp chỉ khiến nỗi nhớ thêm dày. Nỗi đau thêm xót mà thôi.

- Đã như vậy, sao ông không thử dứt khoát một lần. Nhẫn tâm hiện tại sẽ tránh làm tổn thương Mai Chi lâu dài. Đừng gọi cho cô ấy nữa. Ông không thể hạnh phúc với cô ấy khi trong lòng luôn tơ tưởng về người con gái khác.

Huy không thể chịu đứng được cảnh Minh tự đày đòa thêm nữa. Anh biết bạn mình là người có trách nhiệm, vì thế luôn gò ép cảm xúc của bản thân. Anh thấy rất đau lòng khi thấy Minh hủy hoại mình bằng những bản vẽ. Anh chỉ muốn túm cổ Minh nhấc ra khỏi đống mạng lùng bùng mà chính Minh đã thả mình vào.

Minh mỏi mệt dựa người vào ghế, cảm giác không khí loãng hơn bình thường. Anh mở cúc cổ, nới lỏng áo cho dễ thở. Nhẫn tâm. Hạnh phúc. Có thể không? Anh trăn trở với câu hỏi đó. Từng giọt cà phê tí tách rơi xuống, đua với nhịp kim giây đồng hồ. Vị đắng lan tỏa trong không gian, len lỏi vào lòng người.

- Mọi thứ là do ông tự quyết định. Tôi chỉ góp ý vậy thôi. Ông từng tự mang ông vào rắc rối nữa.

Minh nhấc phin ra, nhấp một ngụm cà - phê. Giai điệu bài hát"Good bye" của Air Suply vang lên, da diết "I can see the pain living in your eyes. And I know how hard to try. You deserve to have so much more... There's nothing left to try. Though it's gonna hurt us both. There's no other way than to say good-bye..." (Anh có thể thấy nỗi đau trong đôi mắt em. Và anh biết là em đã cố gắng thật nhiều. Em xứng đáng được hưởng nhiều hơn thế...Không còn gì để cố gắng thêm nữa. Dù nó sẽ làm tổn thương cả hai chúng. Nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài nói lời chia tay). Lời bài hát không hoàn toàn trùng khớp với tâm trạng Minh lúc này, nhưng anh có thể nhìn thấy mình và cả Mai Chi trong đó. Cô xứng đáng được hưởng nhiều hơn những gì anh có thể đem lại cho cô.

Ngày đăng: 12/12/2016
Người đăng: Trịnh Thanh Loan
Đăng bài
Bạn thích truyện này?