Gửi bài:

Chương 2

Thời tiết Đài Loan chỉ có mùa hè và mùa đông, mùa đông vừa qua đi, thời tiết bắt đầu nóng lên, giờ mới tháng ba, nhưng lúc nào cũng thấy anh kêu nóng.

Tiểu Trinh đi ra khỏi cổng trường, hôm nay không phải đi làm thêm, trong lòng nghĩ định đi bệnh viện lấy thuốc cho ông nội, lấy thuốc xong sẽ đi đến siêu thị, mua chút đậu xanh về nhà. A, còn phải mua đường phèn, thời tiết nóng như vậy, Quan Trí Đàn lại luôn tức giận, làm canh đậu xanh cho anh ăn giải nóng, đỡ phải tìm cô gây sự...

"Kỉ Tiểu Trinh, em chậm chạp quá đấy! Vừa đi vừa nhìn xuống đất, xem có nhặt được vàng không hả?"

Vừa ra khỏi cổng trường, chợt nghe thấy giọng nói của anh, ngẩng đầu lên nhìn thấy thủ phạm hai tay khoanh trước ngực quở trách cô, phía sau là chiếc xe máy Harley rất nổi bật.

Đang lúc tan học, học sinnh ở đây rất đông, mà Quan Trí Đàn, lại đặc biệt nổi bật.

Anh mặc chiếc áo phông màu tím đậm phối hợp với quần bò màu xanh thẫm, nhìn không khác gì những sinh viên thông thường, nhưng anh lại khác, bởi anh rất cao, nên quần áo cũng có kích cỡ khác. Có lúc không nhịn được hỏi anh, mới biết anh cao mét tám hai, ước chừng cao hơn cô đến hai mươi cm.

Quan Trí Đàn rất nổi tiếng, tuy tính tình anh không tốt, thường gây chuyện, nhưng trong cảm nhận của những nữ sinh vùng quê, lại rất cao suất, gia thế tốt, là khát vọng của các cô, cao không thể với tới.

Nhưng anh đối xử với cô lại đặc biệt ưu ái...

Anh chỉ là thương hại cậu mà thôi! Người ta là đại thiếu gia, cậu dựa vào cái gì mà mơ tưởng?

Lời nói của bạn học đâm vào trong lòng, cô không khỏi tự ti. Đúng vậy, cô dựa vào cái gì?

"Cái mặt kia là sao hả?" Quan Trí Đàn vò vò mái tóc cô, miệng rất xấu, nhưng động tác rất nhẹ nhàng.

Anh thích tóc cô, chỉ ngắn đến bả vai, không nhuộm màu mà đen bóng tự nhiên, anh thích cảm giác những sợi tóc mềm mại của cô chạm vào, nhưng sợ nếu quá nhu tình sẽ dọa cô, đành phải dùng cách này để chạm vào cô.

Kỉ Tiểu Trinh còn quá nhỏ, anh không dám ra tay.

"Làm gì mà nhìn như muốn khóc vậy? Ai bắt nạt em?"

Cô không giống mọi khi bĩu môi đánh vào tay anh, nói anh không được làm loạn, ngược lại ngơ ngác để anh bắt nạt,, anh nhìn kĩ, nhận ra sắc mặt cô là lạ, thoạt nhìn thấy có vẻ không vui, anh cau mày.

"Không sao." Tiểu Trinh đẩy tay anh ra, "Anh sao lại đến đón em? Không phải đi học sao? Anh như vậy sẽ bị đuổi học đấy!" Cô đột nhiên nghĩ ra, trường học hai người ở cách nhau khoảng bốn mươi phút đi xe, hiện giờ mới bốn rưỡi, anh không phải đi học sao?

"Anh không thể bị đuổi." Quan Trí Đàn nhêhcs môi, cười trào phúng.

Cho dù anh không đến lớp, cả ngày ngồi đánh điện tử, anh cũng có thể lấy được bằng tốt nghiệp và phiếu điểm đẹp, từ lúc anh đến nơi hẻo lánh này học đại học, người nhà của anh đã vì anh "chơi oẳn tù tù", tuyệt đối sẽ để anh bình an tốt nghiệp.

Người nhà của anh quả thật "tín nhiệm" năng lực của anh, ngay cả khả năng anh đi học đại học hay tốt nghiệp được đại học, nghĩ đến điều này, trong lòng thấy tràn ngập tức giận....

"Người thông minh thật tốt." Tiểu Trinh nhíu nhíu hạ mũi, đôi mắt tròn mở to nhìn anh, "Có phải mọi chuyện đều không làm khó được anh phải không?"

Kỳ quái, cô không hề nhận ra anh đang tức giận, đương nhiên cũng không phải đang an ủi anh, nhưng anh lại cảm thấy anh đang được an ủi.

Tiểu Trinh không nhận ra sự trào phúng trong giọng nói của anh, cô tự lý giải anh tự tin với việc học của mình — đúng, anh rất tự tin, kì thi hai năm trước là anh ngu ngốc, vì tức giận với bố mà cố tình thi hỏng, cho đến khi đến thị trấn nhỏ hẻo lánh này, sau khi kết bạn với cô, anh mới nhận ra mình chỉ vì giận dỗi mà tự mình thi rớt, là chuyện rất ngu ngốc.

Anh có gia đình tốt, cho dù anh thi tốt, người nhà vẫn sẽ vì anh mà chuẩn bị tiền, nhưng Tiểu Trinh.... Từ sau khi quen biết cô đến giờ, cô gái này chỉ có thể học xong trung học, hoàn cảnh gia đình không cho phép cô học lên cao hơn.

Cô bé nữ sinh kém anh năm tuổi này, luôn tin tưởng anh, khiến anh cũng tự xem xét lại bản thân, nhân sinh của anh không nên hoang đường như vậy, nên thật sự suy nghĩ đến tiền đồ của bản thân thì tốt hơn.

"Đó là do đầu óc thôi."

Trước khi cô bắt đầu một kỳ thi, anh thường giúp cô ôn bài, vì một bài hàm số mà giảng đến hai giờ cô vẫn không hiểu, annh tức giận đến mức muốn bóp chết cô, cũng bởi vì anh dạy thêm mà rất nghiêm khắc, khiến Tiểu Trinh học bài đến phát khóc.

"Tuy rằng học hành không được, nhưng mỹ thuật tạo hình lại có thiên phú, đồ ăn nấu cũng không tệ lắm, coi như là sở trường của em rồi." Quan Trí Đàn híp mắt nhìn cô, nhịn không được hồi tưởng lại những món ăn cô làm, không có thịt, nhưng thuốc sắc trong veo, anh có ăn một hơi hai bát to.

Nghĩn ghĩ, anh đói bụng.

"Anh đói bụng rồi, lên xe nhanh lên, lấy thuốc xong về nhà em nấu cơm cho anh ăn." Anh giống như đại gia vậy, nói như một lẽ đương nhiên.

"Em không phải người giúp việc..." người này thấy cô tại sao lúc nào cũng kêu đói vậy? Mỗi lần đều bắt cô nấu thứ này thứ nọ.

"Em nói cái gì? Nói to lên." Anh ngồi lên xe máy, bàn tay khum quanh tai, làm bộ muốn nghe cẩn thận.

"Không, không, em nói lấy thuốc xong muốn đi mua đậu xanh và đường phèn."

"Canh đậu xanh sao? Tốt lắm, anh thích, đi mua cả đá nữa, nấu xong anh muốn ăn ngay!"

Xem này, siêu thổ phỉ!

Tiểu Trinh trong lòng không ngừng mắng, giống như nếu làm vậy có thể ngăn cản những mơ mộng của cô đối với annh.

Nhưng cô nhận ra, anh lại nhớ rõ cô hôm nay không đi làm thêm, muốn giúp ông nội đi lấy thuốc.... Đối với công việc của cô anh tại sao lại hiểu rõ như vậy? Như vậy sẽ làm cô nảy sinh ý niệm không tốt mất.

Theo thói quen nhận lấy mũ bảo hiểm anh đưa cho, cũng rất quen thuộc đưa túi sách cho anh, lại quen thuộc đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, bởi vì nếu không làm như vậy, anh nhất định sẽ mắng cô "Muốn chết hả"....

Ôm chặt một chút, lộ ra chút biểu cảm cũng không sao cả, anh không nhìn thấy nên không biết, cô thích anh, thích đến mức đau khổ vì tự ti.

Cùng cô đi lấy thuốc, mua nguyên liệu nấu bữa tối, tuyệt đối không quên mua đậu xanh, Quan Trí Đàn đưa cô về nhà.

"A Đàn, con tới rồi." Ông nội bảy mươi tuổi của Tiểu Trinh, đã bắt đầu yếu đi, các đốt ngón tay cũng suy yếu, chỉ có thể dựa vào gậy mà bước đi chậm rãi,d dương nhiên cũng không thể có cách nào làm ra tiền cho gia đình, vì thế áp lực kinh tế dồn hết lên người Tiểu Trinh.

Nhưng cô chưa bao giờ kêu khổ, không để ý mình chỉ có hai chiếc áo phông, hai bộ đồng phục thay đổi, lại luôn lạc quan đối diện với cuộc sống.

Bố mẹ cô đâu? Anh từng hỏi vấn đề này, nhưng không hỏi Tiểu Trinh, mà hỏi ông nội.

"Con đã chết, con dâu bỏ đi, chỉ để lại một đứa bé mười tổi cho ông." Ông thở dài, trả lời anh.

Từ đó về sau, Quan Trí Đàn không bao giờ hỏi về chuyện bố mẹ cô nữa.

"Ông nội, 'cái đó' đã đến chưa?" Một bước đi vào container, anh lập tức hỏi.

"Đến rồi, ở trên ngăn tủ ấy, thấy không?"

Trên ngăn tủ gốc, có một gói bưu phẩm.

"Tốt quá!" Quan Trí Đàn lập tức ôm gói bưu phẩm ra ngoài, trước khi đi không quên nói với Tiểu Trinh, "Tiểu Trinh, nấu cơm xong gọi anh!"

"Anh định đi đâu?" Cô thấy anh là lạ, ông nội cũng lạ, ông nội cười rất tươi, không biết có chuyện gì vui?

"Đừng lôi thôi, đi nấu cơm đi." Quan đại thiếu gia thần bí tiêu sái đi ra ngoài.

Chắc là chạy đến nhà xưởng rồi! Tiểu Trinh nhíu mày. Gần đây anh rất lạ, thần thần bí bí, không biết đang làm cái gì?

Ngay sau khi ăn cơm xong, anh lại vội vàng chạy đi, còn nói với cô...

"Anh không gọi, em không được đến đấy."

"Vậy canh đậu xan thì sao?"

"À...." Quan Trí Đàn trầm ngâm, bởi vì anh muốn uống, "Em đặt trước cửa sắt là được rồi."

Làm chuyện gì mà thần bínhw vậy?! Anh hoàn toàn kích thích được lòng hiếu kì của cô, rất muốn đi xem anh làm gì....

"Tiểu Trinh, con muốn đi đâu?" Chân cô vừa bước ra ngoài, tiếng của ông nội lập tức vang lên.

Cô quay đầu, thấy biểu tình của ông nội, nhất thời hiểu được Quan Trí Đàn và ông nội thông đồng, đành ngoan ngoãn quay trở lại.

"Không, con chỉ là muốn... muốn ra ngoài hóng gió thôi." Lý do sứt sẹo như vậy, ngay cả cô cũng không tin được.

Cứ như vậy một thời gian, Quan Trí Đàn và ông nội không biết liên thủ gạt cô cái gì, cho đến đêm trước kì nghỉ xuân, Tiểu Trinh mới biết hai người này đang làm cái gì.

Ngày hôm đó, là sinh nhật của cô....

"Kỉ Tiểu Trinh, đi lấy nước đá đi, anh khát sắp chết rồi." Ngày nghỉ lễ, Quan đại thiếu gia không màng đến bạn bè, thị nướng, KTV, chạy đến nhà cô, lại trốn sau cánh cửa sắt nhà xưởng gõ gõ đập đập.

"A, vâng." Có đôi khi Tiểu Trinh hoài nghi, anh luôn đến nhà cô, thật ra là muốn bắt nạt cô.

Cô vội cầm nước chạy đến đưa cho anh, mở nắp bình. "Đây, anh cầm lấy."

Một ý nghĩ muốn trêu đùa nữ sinh này nảy lên trong đầu, trong mắt Quan Trí Đàn lóe lên tinh quang.

"Anh nóng gần chết, tay lại đau nữa." Không chịu nhận nước đá, "Khăn mặt đâu? Chỉ lấy nước không lấy khăn à? Mồ hôi của anh chảy nhiều quá rồi!"

"Được, được, anh chờ một chút." Tiểu Trinh ngây ngốc lại xoay nười, chạy vào lấy khăn.

Quan Trí Đàn lộ ra một nụ cười, chờ xem kịch vui, đi vào nhà xưởng, lấy ra một vật bị trùm kín hình cái bàn, chậm rãi đặt trước cửa.

Lúc Tiểu Trinh cầm khăn mặt và nước đá ra, không hiểu gì nhìn anh kì lạ.

"Gì vậy? Anh làm à? Gần đây lén lút chính là cái này sao?" Cô hỏi, vẻ mặt tò mò.

"Cái quỷ gì mà lén lút, em không biết hình dung từ à? Sao không nói là thần bí?! Thật là, anh vất vả cả tháng qua làm quà sinh nhật cho em, nhận lấy đi."

Cái gì? Quà sinh nhật? Tiểu Trinh còn đang ngây người, kinh ngạc nghe anh nói mới nhớ ra, hôm nay là sinh nhật cô, là cô vừa tròn mười tám tuổi.

Anh giúp cô làm quà sinh nhật? Thật hay giả? Còn chưa tỉnh lại khỏi sự khiếp sợ, đã thấy Quan Trí Đàn vẻ mặt đắc ý bỏ ra tấm vải đen, một vật quen thuộc hiện ra trước mắt cô...

"Bàn học của em!" Một hình vẽ cô nguệch ngoạc trên vở, chiếc bàn học trong ước mơ của cô, giờ lại xuất hiện thật sự trước mắt cô.

Cô không thể tin tiến lên, cẩn thận chạm vào mặt gỗ cóng loáng, kéo ngăn kéo ra, quả nhiên có những bản vẽ cô đã vẽ, nhìn xuống dưới mặt bàn, quả nhiên có một mặt gương.

Đồ vật này, cô từng nghĩ không bao giờ có thể thực hiện ý tưởng, nhưng giờ lại trở thành hiện thực.

Đây là anh vì cô mà làm, anh bí mật gạt cô, hoàn thành sau một tháng trời....

Không thể khắc chế cảm xúc kích động trong lòng. Quan Trí Đàn, vì sao lại tốt với cô như vậy?

"Sinh nhật vui vẻ, Kỉ Tiểu Trinh, em cuối cùng cũng mười tám tuổi rồi." Không có sự trào phúng, không có vẻ tùy hứng của một thiếu gia, anh ôn nhu nói với cô.

Anh đã hạ quyết tâm, khi cô tròn mười tám tuổi, sẽ triển khai kế hoạch theo đuổi kịch liệt, hiện giờ cô không còn là cô bé nữa. Không cần phải cãi nhau ầm ĩ để che dấu tình cảm của anh.

"Trưởng thành rồi, không còn là cô bé nữa." Anh nói đầy thâm ý, hai tay đút túi, cười như không cười nhìn cô.

Tiểu Trinh nhận ra ánh mắt khác lạ của anh, không khỏi sợ hãi, trốn tránh không dám nhìn ánh mắt của anh, sợ sẽ bị nhìn ra tình cảm của mình.

Họ lúc đó, không có tương lai, không có khả năng.

"Cám ơn anh..." Vì nhớ sinh nhật em, vì đã hao tâm tư chuẩn bị quà cho em, đối xử với em tốt như vậy. Rất nhiều cảm xúc, cô không nói ra khỏi miệng, chỉ còn ba chữ đơn giản.

"Anh cố gắng vì ngày sinh nhật em mà làm đủ thứ, không phải vì muốn nghe em nói cám ơn, Tiểu Trinh." Tiếng nói anh trầm thấm, đầy kích thích, không hề gọi cả tên cả họ của cô, mà chỉ gọi tên cô một cách thân thiết, như muốn kéo gần khoảng cách của hai người.

"Đó.... Đó.... Em làm đồ ăn cho anh ăn vậy." Tiểu Trinh giả ngu, nhưng kỹ xảo quá kém, mặt đỏ như quả táo, tiết lộ tâm tình của cô. "Anh không phải muốn uống nước sao? Cầm lấy này."

Mắt Quan Trí Đàn mị đi.

Lúc trước anh nhớ rõ thời khóa biểu của cô, thời gian làm thêm của cô, còn tự mình đưa đón cô đi học, bắt cô giúp anh lau mồ hôi, giúp anh uống nước, ăn đồ ăn của cô... Anh dùng những hành động thân mật chỉ những người đang yêu nhau mới làm để ám chỉ — anh thích cô! Anh không tin cô không cảm nhận được ý đồ của anh, cô mặc dù hơi ngốc, nhưng không phải là trì độn.

Cô tựa hồ không hề nguyện ý.... Anh không nói gì, nhận lấy bình nước, khóe mắt thoáng nhìn thấy cô thở dài nhẹ nhõm, làm anh phát hỏa.

Uống xong nước trả lại bình cho cô, lúc cô nhận lấy, liền nắm lấy cổ tay cô, trong tiếng thét chói tai của cô, ôm cô vào lòng.

"Quan... Quan Trí Đàn! Anh làm gì vậy?" Mặt đỏ lên, bàn tay nhỏ bé liều mạng ngăn cản, nhưng khi tay động phải thân thể trần của anh, cô xấu hổ đến mức toàn thân chuyển hồng.

"Anh sợ xa quá em không nghe thấy! Tiểu Trinh, đây là lần đầu tiên anh đối xử tốt với một người, nhất là một người con gái, nếu hành động đó vẫn chưa đủ để làm em hiểu ra, anh không ngại sẽ đi xa hơn một chút."

"Gì.... Gì? Quan Trí Đàn, anh đang nói gì, em nghe không hiểu!" Khuôn mặt Tiểu Trinh hồng lên, ánh mắt không biết phải làm thế nào. Cô sợ nhìn mặt anh, mặt anh nhất định rất khó coi, nhưng nếu nhìn thẳng về trước, cũng chỉ thấy vòm ngực anh, người này.... Sao lại thích cởi trần như vậy?

"Một khi đã như vậy, anh chỉ còn cách nói rõ ràng một chút, không có em lại ngu ngốc đến mức nghe không hiểu. Tiểu Trinh, ngày mai anh về Đài Bắc tảo mộ, nghỉ xuân anh không thể ở bên cạnh em, em tốt nhất hãy ngoan ngoãn, không được giúp bất kỳ tên con trai nào khác lau mồ hôi, uống nước, cũng không cho phép làm đồ ăn cho người khác ăn, nghe thấy không?" Giọng nói đầy vẻ ghen tuông.

"Em...." Sao lại giúp người khác làm những việc này chứ? Đều là anh lấy tư thế đại thiếu gia bức em!

Định phản bác, lại cảm thấy mình bị ôm chặt, tiếp theo đó một giây, một cảm giác ấm áp lan tỏa trên môi. Tiểu Trinh mở to mắt, thấy khuôn mặt Quan Trí Đàn như bị phóng đại ngay trước mắt. Anh anh anh anh.... Hôn cô!

"Thở đi, không sao đâu." Anh cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt ngây ra của cô.

Mặt cô hồng hồng thật đáng yêu!

"A..... vâng." Chờ một chút, cô đang nói gì đó?!

"Tốt lắm, ngoan lắm, nghe lời anh, khi anh từ Đài Bắc về, sẽ mang quà cho em." Không cho cô cơ hội để nghi ngờ, anh vỗ vỗ mặt cô, giống như thổ phỉ đang tuyên cáo, "Tiểu Trinh, hiện giờ, em là bạn gái anh, không được tùy tiện cười với thằng con trai nào khác, anh rất nhỏ nhen, rất hay ăn dấm chua, anh ăn dấm chua rồi nhất định sẽ giận phát điên, đừng chọc giận anh, phải ngoan ngoãn, được không?"

"Hả? Bạn gái?! Anh thích em sao? Sao có thể?! Bạn học của em đều nói anh chỉ là thương hại...." Đầu óc cô loạn lên, không ngừng vang lên làm sao có thể? Sao có thể? Anh sao có thể thích cô được? Nhưng lại không thể phủ nhận, lòng vô cùng vui sướng, niềm hạnh phúc tràn đầy trong lòng cô.

Ở cảm nhận của cô, anh là anh hùng, từ lần đầu gặp đã cảm kích, rồi trở thành thích, tích lũy ngày qua ngày, nhưng bởi vì tự ti, nên không dám hi vọng.

Nhưng hôm nay anh lại nói, muốn cô làm bạn gái, anh nói anh chỉ đối với một mình cô tốt, lại vì cô mà làm quà tặng.

Làm sao bây giờ? Vốn không dám hi vọng xa vời, nhưng lại rất thích...

"Chậc, vừa nói đừng có chọc giận anh, em lại làm! Anh có nói là thương hại em à?! Mấy bà tám đó nói loạn cái gì vậy! Anh tức giận rồi." Quan Trí Đàn thay đổi nét mặt, giọng lạnh như băng.

"A, đừng giận, em...." Tiểu Trinh lo lắng, kéo tay anh muốn giải thích, nhưng không biết làm thế nào, "Quan Trí Đàn...."

Cô thật dễ bị lừa! Khi tức giận lại còn nói ra "Anh tức giận", người khác thì anh không biết, nhưng Quan Trí Đàn anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngớ ngẩn như vậy, anh tức giận thì sẽ lập tức hành động, nói cho người khác biết mình đang tức giận, quả là thừa thãi.... Được rồi, với cô thì luôn là ngoại lệ.

"Muốn làm anh không tức giận nữa cũng có thể." Anh nhịn cười đến mức nội thương, nhưng vì anh sắp hái được trái rồi, nên anh phải nhẫn nhịn.

"Phải làm sao để anh không tức giận?" Tiểu Trinh ngây ngốc hỏi, ngốc nghếch bước vào bẫy.

"Thừa nhận là bạn gái anh, sau đó đổi giọng gọi anh là A Đàn, còn có...." Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã trở thành động tác. Anh khẽ chạm vào đôi môi hơi run của cô, ánh mắt rõ ràng đang làm càn, còn ái muội nhíu mày nhìn cô. "Hôn anh."

Có thể ở bên cạnh anh sao? Chuyện tốt như vậy rơi xuống người cô, liệu có bị trời phạt không?

Nhưng cho dù bị trời phạt, cô cũng muốn nắm bắt hạnh phúc này.

"A Đàn." Cô đỏ mặt, gục đầu xuống, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi gọi anh. Kỳ thật, cô đã sớm thích anh, chỉ là không dám nói ra.

"Còn nữa?" Biết cô thẹn thùng, nên anh không quá phận muốn cô gọi lớn ra để mọi người đều biết, nhưng yêu cầu cuối cùng anh muốn cô làm để dập tắt lửa giận của anh, anh rất kiên trì.

"A....." Muốn cô chủ động hôn anh? Chuyện này... không tốt lắm thì phải? nếu ông nội đột nhiên đi ra thì phải làm sao bây giờ? Nhưng mà... anh đang giận....

Nhìn xung quanh, Tiểu Trinh sợ có ai nhìn thấy, xác nhận không có ai, vội kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng chạm vào mội anh.

Động tác thoáng qua, cô còn hơi run run.

"Quá đơn thuần, xem ra anh còn phải dạy dỗ em thật tốt, phải hôn thế nào mới làm anh vui." Không phải là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, bàn tay anh để phía sau cô, kéo thân thể cô lại gần, bàn tay kia nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, anh mỉm cười, tràn đầy nhu tình cúi người, hôn rồi lại hôn.

*

Mưa to không ngừng rơi, mưa rơi như từng chậu nước đổ xuống, phía chân trời đen xẹt qua một tia chớp, soi rọi bóng người phóng xe máy trên đường cao tốc.

Một chiếc xe máy phóng như không muốn sống giữa đêm mưa, tốc độ của xe không hề vì mưa mà giảm bớt, hai bên đường mòn đầy cỏ dại, một con chó hoang chạy từ bụi cỏ ra, anh né sang một bên, bánh xe trượt dài, không khống chế được đầu xe, cả người cả xe ngã văng ra, quay cuồng, ngã vào bụi cỏ.

Đau, toàn thân đau vô cùng, đau đến mức không có sức đứng dậy, lồng ngực lên xuống phập phồng, anh cởi mũ bảo hiểm, quăng sang một bên, mặc cho mưa từng giọt từng giọt đập vào mặt.

Mưa đêm lạnh lùng vùi lấp anh, toàn thân ướt đẫm, chật vật, nhưng đời này anh chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.

"Ha ha ha ha ha ha...." Giữa đêm mưa, Quan Trí Đàn cất tiếng cười to, cười đến trào phúng.

Không biết đã nằm bao lâu, anh chậm rãi đứng dậy, lảo đảo đi về phía chiếc Harley, khởi động xe, nhưng xe vừa bị va đập mạnh, không chạy được, lôi điện thoại ra tìm viện trợ, trong đầu vang lên một giọng nói, khiến anh đừng lại.

Mày định tới bao giờ thì không cần chúng tao chu cấp nữa?

Không, anh sẽ không để cho người ta nói những lời này lần nữa!

Đặt xe đứng bên đường, cầm chìa khóa xe, Quan Trí Đàn đi bộ, đi dọc con đường nhỏ, từng bước từng bước tập tễnh đi qua con đường mòn, đi qua một công viên hoang vắng, rất xa, anh thấy thấp thoáng giữa đêm mưa ngọn đèn ấm áp của chiếc container cũ.

Anh không khỏi đi nhanh hơn, chịu đựng cảm giác đau đớn ở mắt cá chân, ba bước rồi hai bước, nhanh chóng đi đến trước cửa nhà.

Nhấc tay định gõ cửa, nhưng nghĩ đến thân thể chật vật của anh, cô.... Sẽ nghĩ gì? Lại còn vẻ mặt bi thương, uất ức của anh, không, anh không muốn cô nhìn thấy anh trong tình trạng này!

Đang định xoay người đi, cánh cửa đóng chặt đột nhiên mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn mấy ngày anh luôn nhung nhớ hiện lên trước mắt.

"Anh về lúc nào thế? Sao lại dính mưa như vậy? Sao.... Mặt của anh sao lại để bị thương? Có đau không?" Cô lúc nãy ở trong phòng nghe thấy có tiếng bước chân, cô cười thầm mình ngốc, trời mưa lớn như vậy, sao có thể nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng mở ra xem, quả thật thấy anh đứng ở cửa.

Quan Trí Đàn lẳng lặng nhìn cô. Cô không hỏi anh vì sao bị thương, không đoán rằng anh đánh nhau với người ta, gặp rắc rối, chỉ đau lòng hỏi anh có đau không? Vẻ mặt không đành lòng, giống như sợ anh đau, cẩn thận đụng vào mặt anh, vén những sợi tóc ướt đẫm nước mưa của anh, khiến trái tim anh ấm lại.

"Sắc mặt anh không tốt lắm, toàn thân lại ướt đẫm, anh nhất định sẽ cảm, vào nhà nhanh lên." Tiểu Trinh vội vàng kéo anh vào, đẩy anh vào phòng tắm, muốn anh tắm nước ấm.

"A Đàn sao thế? Làm truy phong thiếu niên à? Sắc mặt con trắng như quỷ vậy, Tiểu Trinh, làm canh gừng cho nó uống nhanh lên." Ông nội nhô đầu ra từ trong phòng, nhìn hai mắt anh, dặn cháu gái nấu canh nóng, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Họ không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, không hoài nghi anh gây họa gì bên ngoài không, chỉ hoàn toàn tin tưởng, tiếp nhận anh.

Đi vào phòng tắm, quả thật rất đơn sơ, so ra còn kém hơn nhà kho ở căn biệt thự của anh, không hề có chút xa hoa, nhưng ở trong này, anh mới có cảm giác của gia đình.

Chỉ có ở đây anh mới được tin cậy, được tiếp nhận....

Đổ nước ấm từ đỉnh đầu xuống, nước chảy khắp toàn thân, khiến càng không thể phân biệt được trên mặt anh là mưa, là nước ấm, hay là nước mắt.

Sau khi tắm xong, Quan Trí Đàn thay quần áo của ông nội, đi ra khỏi phòng tắm, lập tức đã ngửi thấy mùi hương thơm, nhìn ra thì thấy, Tiểu Trinh đang đổ mì vào bát, rau dưa thơm ngon.

"Đã trễ thế này, anh nhất định rất đói bụng, nhanh lại đây ăn mì đi." Cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười có chút thẹn thùng, cô đặt bát mì nóng trên mặt bàn, "A, còn có canh gừng nữa." Muốn lấy bát không để múc canh gừng, cô vội vàng chạy lại vào trong bếp.

Cảm giác xúc động, Quan Trí Đàn cản cô lại, nắm bả vai cô, ôm cô vào lòng, giống như một kẻ chết đuối nắm được cái phao, quyết không buông tay.

"A Đàn..." Bị anh ôm chặt, Tiểu Trinh có chút không hiểu, chỉ cảm thấy anh hôm nay là lạ. "Anh có khỏe không?"

"Em tin anh sao?" Anh không đầu không đuôi hỏi.

Tuy không hiểu vì sao anh hỏi như vậy, nhưng cô vẫn trả lời, "Em đương nhiên tin anh."

Bên người anh, có biết bao nhiêu kẻ nói tin anh, nói anh cứ thế tự quyết định mọi chuyện, nhưng thật ra sau lưng mọi chuyện đều can thiệp, không hề tin anh.

Không có việc gì người nhà không nhúng tay vào, họ khiến anh trở thành kẻ ngu ngốc, ngay cả việc kết bạn cũng vậy....

Mày họ Quan, mày là con tao, tất cả những ai đối xử với mày tốt, đều là coi mày như máy ATM di động, ngay cả bạn gái cũng vậy!

Không, Tiểu Trinh không phải người như thế!

"Tiểu Trinh, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, phải không?"

Nếu cô trả lời phải, thì vì ở lại bên cạnh cô, anh sẽ lựa chọn.

"Em thoát được sao? Anh lại không buông tay...." Cô vùi mặt vào ngực anh, nhỏ giọng trả lời. Người này nhất định sẽ ôm chặt không buông tay, cô đương nhiên sẽ ở lại bên cạnh anh, thật là câu hỏi ngốc nghếch.

Nhận được đáp án này, Quan Trí Đàn càng ôm chặt hơn, trong lòng không còn chút vấn vương.

Cho đến thật lâu thật lâu sau, Tiểu Trinh mới hiểu được anh vì cô mà từ bỏ cái gì.

Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?