Gửi bài:

Chương 4 - Gặp gỡ

Dù đã quyết định gặp gỡ

Nhưng chúng tôi đều không nói cụ thể.

Càng trùng hợp hơn là

Chúng tôi đều lên mạng lúc 3giờ 15 phút

Và nói chuyện đến lúc trời sáng

-----

Xuống mạng, tắt máy, trời đã tang tảng sáng

Lần trước chat với cô ấy, quên cả cơm trưa, có thể nói là quên ăn

Lần này chat với cô ấy, hi sinh cả giấc ngủ, có thể nói là quên ngủ

Quên ăn, quên ngủ, quan hệ giữa chúng tôi liệu có thể coi là khá sâu nặng.?

Dù đã quyết định gặp gỡ nhưng chúng tôi đều hệt như nhau, không nói cụ thể.

và càng trùng hợp hơn khi chúng tôi đều lên mạng lúc 3 giờ đêm khuya khoắt rồi nói chuyện đến khi trời sáng.

Chat những gì tôi cũng không nói ra được, có điều lúc đó tự nhiên có cái để chat

Đương nhiên không phải những chuyện phong hoa tuyết nguyệt hay việc Tăng văn hội đi hút mỡ là việc có thật hay không cũng chẳng phải là nghi ngờ Lâm Chí Dĩnh gây bè kết cánh.

Còn về tên họ, A Thái nhiều lần nhấn mạnh tôi không bao giờ được hỏi

"Bởi vì hỏi tên nàng, bắt buộc phải nhớ... về sau mày có đông bạn gái rất dễ nhầm lung tung....

Vậy làm sao mày có thể phân biệt được em này hay em kia..."

"Điều quan trọng đầu tiên là phải dùng biệt danh giống nhau để gọi các em khác nhau"

Vì nguyên nhân mày thích một đứa con gái... không phải ở cái tên....

hơn nữa, đứa con gái nào càng đẹp càng dễ bị người khác hỏi tên... hỏi nhiều quá nàng sẽ phát chán....

do đó, có khi mày không hỏi, nàng lại tự bảo cho mày biết...

"Thế nếu nàng chủ động bảo tao thì sau đó nên ra sao?.."

"Good question..."

A Thái đập đập vào vai tôi tỏ vẻ rất đàn anh :

"Đầu tiên mày phải khen tên nàng"

Có bốn tính từ thường được dùng, đó là : lãng mạn, đặc biệt, hay và quen

Nếu tên nàng chỉ có khả năng xuất hiện trong tiểu thuyết, thì mày phải nói : "tên em nghe lãng mạn quá!"

Nếu tên nàng rất bình thường, mày nên nói "Tên em nghe rất hay"

Còn nếu tên nàng rất phổ thông, chỗ nào cũng có thể nghe thấy, mày hãy nói rằng "em có cái tên nghe quen quen."

Sau đó mày chẳng cần phải cố gắng cho vào bộ nhớ làm gì... vì khi mày đã thích đứa con gái nào thì tự nhiên mày sẽ nhớ...."

Hơi trìu tượng. Không hiểu lắm...

"Du đãng, vì khi con gái gọi điện cho mày... đều thích mày đoán tên của nó, vừa là để đùa, vừa là để thử xem có phải mày còn đứa con gái khác không

chẳng may mày đóan nhầm... hoặc quên mất không biết nó là ai.. lúc ấy mày sẽ làm gì...

Cho nên mày cứ gọi tất chúng nó là bei bei (Baby) hoặc mei mei (muội muội)

đó gọi là "dĩ bất biến ứng vạn biến""

A Thái lấy ra một cuốn sổ gọi là "sổ tay kẻ hoạn nạn"

Bên trong có ghi chép những đứa con gái mà nó đã từng chinh phục

"Du đãng, mày nhìn đây... những đứa con gái ở đây đều không có tên họ mà được ký hiệu bằng chiều cao, cân nặng và ba vòng đo

và phân thành 5 loại theo cá tính : loại "B" chanh chua, loại C lạnh lùng, loại H nhiệt tình, loại N ngây thơ và loại T dịu dàng...

phần ghi chú ghi ngày sinh nhật và thời gian, địa điểm của nụ hôn đầu tiên

có ghi cả những cái tát mà tao phải chịu và cả thời tiết lúc đó... hay quần áo và màu môi..."

"Trời ạ, thế này thì càng dễ lẫn."

"Du đãng, cho nên tao mới nói mày nông cạn quá.

Cả thế giới này chẳng có đứa con gái nào tin mày nhớ tới từng chi tiết của nụ hôn đầu tiên mà lại không nhớ được tên của nó.

cho dù lúc đó mày gọi nhầm tên thì nó cũng nghĩ mày đang đùa rồi đập nhẹ vào vai mày một cái "Anh xấu bụng lắm""

"Du đãng mày phải hiểu đại trượng phụ phải biết co, biết duỗi."

Lúc đấy mày phải nói "Đúng, trong thực tế cũng thế"

rồi nói thêm một câu nữa : "Anh nói thật đấy!"

Con gái cũng thật là lạ

Rõ ràng thấy mày thừa nhận là mày rất xấu nhưng lại có cảm giác mày rất thật thà, thú vị

Sau khi qua cửa ải này, thì mày chẳng bao giờ bị lương tâm cắn rứt nữa...

"Thật thế ah? Tại sao vậy"

"Vì mày đã nói thật và cũng có nghĩa là tự nói rằng mày rất nguy hiểm

Nếu như nàng vẫn muốn làm con thiêu thân lao vào lửa thì cũng là tại nàng

Cũng như việc Khương Thái công không muốn câu nữa nhưng cá vẫn cắn câu.."

A Thái nói xong, nhún nhún vai tỏ ý chẳng còn cách nào khác.

"Du đãng ... mày đừng nghĩ rằng tao tùy tiện cả nể mà nên biết rằng trộm cắp cũng có đạo của trộm cắp"

Thực ra tao rất có nguyên tắc... Nguyên tắc của tao là khi chưa đến bước cuối quyết không dễ dàng đi lừa con gái...

Mày thì nguyên tắc vào đâu. Mày có nguyên tắc thì con gái ở Tuyết Hoa cung đều là thiếu nữ trong trắng.

"Du đãng... tao lại lấy ví dụ để chứng minh cho nguyên tắc của tao

Con gái chúng nó thường thích hỏi han đủ điều, trong đó câu hỏi khó nhất là : "có phải anh vẫn còn bạn gái khác " và "Trước đây anh đã có bao nhiêu cô bạn gái" "

Hai câu này đối với A Thái đúng là đòn chí mạng.

Tôi không tin nó có thể an toàn về tổ mà không nói dối

...

"Câu hỏi thứ nhất, đáp án rất đơn giản, đương nhiên tao sẽ nói thật là tao vẫn còn bạn gái khác

và đều tên là bei bei

Vì tao đều gọi bạn gái của tao là bei bei nên khi tao trả lời như thế nó sẽ nghĩ rằng tao đang nói nó

Thế là nó sẽ nói với tao : "Ồ, xin lỗi anh, em đã hiểu nhầm anh" "

Làm sao có thể đơn giản như thế được, tao không tin đâu

"Đương nhiên với một số đứa quái vật hơn, chúng nó cũng sẽ không tin, lúc đó tao sẽ thề, thề càng độc càng tốt....

bởi vì tao nói thật nên tao không sợ báo ứng."

"Còn câu hỏi thứ hai thì quá khó thật. Tao sẽ nói với nó "em nói trước đi"

Nếu nó không nói thì thật đáng mừng. Nếu nó nói thì tao cũng sẽ nói

"Em đã nói cho anh nghe thì việc gì phải nghe anh nói nữa..."

Lúc nào số đỏ thì như thế coi như xong, nhưng chẳng may nó hỏi "Why"

thì tao sẽ trả lời : "Nghe xong chuyện tình cũ của em, có biết trong lòng người đang yêu em đau khổ đến mức nào không? Anh không muốn nỗi đau ấy lại đến với người con gái mà anh yêu"

Như thế chắc chắn là qua, còn nếu nó còn tiếp tục hỏi thì đành phải nói : "Được, anh vẫn luôn cho rằng trong cuộc đời của anh có XX người con gái cho đến khi gặp được em, anh mới phát hiện ra rằng những người con gái ấy cơ bản không từng tồn tại" "

"A Thái,... mày lạm dụng tình yêu quá đấy"

"Không phải... phải gọi là đa tình"

"Lạm dụng tình yêu và đa tình thì cũng là một"

"Du đãng, mày nên biết đa có nghĩa là nhiều, phong phú còn lạm dụng là dùng một cách lãng phí nhiều chưa chắc đã lạm dụng, mà lạm dụng chưa chắc đã là nhiều

Cũng giống như người có tiền chưa chắc dã tiêu tiền bừa bãi, còn người tiêu tiền bừa bãi chưa chắc đã phải là người nhiều tiền

Nhưng mọi người đều nghĩ rằng người có tiền nhất định sẽ tiêu linh tinh, thực ra người có tiền chỉ là có nhiều tiền để tiêu thôi

Có tiền hay không là vấn đề năng lực, còn tiêu tiền bừa bãi hay không là vấn đề cá tính. Nhìn từ góc độ này có thể thấy rằng tao là người có tiền keo kiệt"

Đừng đùa, nếu A Thái keo kiệt thì tôi sẽ được gọi là gì?

"Du đãng, mày còn keo kiệt hơn cả tao... có điều nguyên nhân là bởi mày không có tiền để tiêu"

Khỉ thật! A Thái lại mượn cớ để nó đểu

"Du đãng... điều nguy hiểm nhất đối với con gái không phải là những người có tiền mà keo kiệt như tao

mà là những kẻ biết mình không có tiền nhưng vẫn tiêu bừa bãi và làm ra bộ mình là người nhiều tiền"

Nếu như A Thái còn không nguy hiểm thì chắc tôi đã là cục trưởng cục an ninh rồi.

"Thôi... buổi lên lớp hôm nay đến đây là kết thúc"

Bây giờ tao phải đi gặp em C_163_47_33_23_32...

Tóm lại mày đừng bao giờ hỏi tên nàng, "không nghe lời của thánh, thất tình khó mà tránh," nghe rõ chưa, Du đãng"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của A Thái, tôi nghĩ không thể không nghe lời nó.

Do đó tôi vẫn không biết được tên thật của Vũ điệu nhẹ bay

Và cô ấy cũng thế, cũng chẳng hỏi tên tôi

Lẽ nào lại có một bà A Thái nữa ?...

Đã ba giờ mười lăm phút, đã đến lúc phải đi làm rồi

"Du đãng... hôm nay mọi việc tốt đẹp chứ.."

Thực ra cuộc sống của tôi rất máy móc và đơn điệu, phương châm của tôi là "chẳng cần lớn lao, bình thường là được"

Do đó chỉ cần chẳng xảy ra rủi ro gì đó là hạnh phúc

"Du đãng .. vậy hôm nay có rủi ro không"

"Hôm nay còn được. Mấy hôm trước, trời lạnh và gió..."

"Thế anh đã khá hơn chưa ? có sức để đánh nhau không đấy.."

"Cũng khá hơn rồi, trừ những lúc đau đầu, sốt, ho và rát họng..."

"Du đãng, anh đã khỏi thật chưa.."

"Chỉ cần có thể nhìn thấy em thì chẳng cần phải uống thuốc gì nữa."

":)"

Lại là kí hiệu biểu thị cười

Tôi đã ngầm ra hiệu nên nói cụ thể chuyện gặp gỡ, nàng lại cố tình làm ngơ

"Vậy hôm nay em thế nào, thưa cô Vũ điệu nhẹ bay"

Cũng đến lượt tôi hỏi, chat trên mạng không thể lúc nào cũng ở vị trí bị cáo và tự nhiên tôi cảm thấy tôi hôm nay cô ấy có cái gì đó là lạ

"Du đãng, được chat với anh là thời gian vui nhất trong ngày của em đấy"

Sao cô ấy lại có thể gửi đến một câu như thế, hơi thở của tôi bắt đầu gấp gáp

Căng thẳng chăng. Không, tôi vẫn nói chuyện tự nhiên mà. Vậy chắc là cảm kích

"Du đãng, cho nên em rất sợ sau khi gặp nhau chúng ta không còn lên mạng nói chuyện với nhau lúc khuya khoắt thế này ..."

"Cô nương nói vậy nghĩa là sao ?..."

"Du đãng ... Anh ngốc thế... nghĩa là em không đáng yêu đâu, sợ rằng sẽ làm anh thất vọng."

"Vậy có là gì đâu... bởi anh nào có đẹp giai"

"Không phải vậy, ... thế anh không nghe thấy "trai tài gái sắc" à.

Anh có tài thì em phải có sắc"

"Anh thì có tài cán gì... thôi không lằng nhằng nữa... gặp nhau sẽ nói"

"Du đãng... anh nói chuyện hơi thô đó.. dù sao em cũng là con gái"

"Đấy mới chỉ là bỗ bã... Anh vẫn chưa học môn thô thiển học"

"Đúng là thô hết chỗ nói.. Du đãng... nói đi, tại sao lại muốn gặp em"

"Đơn giản thôi, vì em không đáng yêu nên không đẹp

còn anh ăn nói thô lỗ nên không có sự thanh cao

Nồi tròn úp vung tròn, nồi méo úp vung méo..chúng ta gặp nhau là điều tất nhiên"

"Được rồi, Vậy anh chọn thời gian đi"

"Vậy thì tối nay nhé.. địa điểm cho em quyết định..."

"Quán cà phê trường Đại học... ở đấy rất sáng sủa anh không sợ bị dọa đâu"

"Ok, nhưng em phải ăn cơm trước, anh không muốn mất cả người lẫn của"

"Du đãng, đúng là keo kiệt"

"Làm sao anh nhận ra được em... em đừng bao giờ cầm một bó hoa để làm tín vật đấy nhé"

Cầm hoa đợi một người chưa bao giờ gặp là một việc ngu ngốc và rất dễ bị thả chim bồ câu

Nghe nói Trương Học Hữu cũng đã từng bị như vậy, chẳng thế sao anh ta lại hát "Chờ đợi đến tận khi hoa tàn"

Em sẽ đi giày màu cà phê, tất màu cà phê, quần loe màu cà phê, áo sợi màu càphê và khoác chiếc túi màu cà phê..."

Hung thế ! Tôi cũng không chịu kém

"Anh sẽ đi giày thể thao màu xanh da trời, tất màu xanh da trời, quần bò xanh da trời, áo sơ mi xanh da trời và cặp sách màu xanh da trời"

Ngòai cặp sách màu xanh da trời phải đi mượn còn các trang bị khác không vấn đề gì

"Du đãng, anh vẫn thua em, em sẽ nhuộm tóc màu cà phê"

"Em chọn nhuộm thì anh cũng chọn mặc quần lót màu xanh..."

"Du đãng, thua rồi còn không chịu nhận"

Tôi làm sao có thể thua được. Tôi có cả một bộ sưu tập quần lót đủ bảy màu xanh đỏ tím vàng... để đáp ứng nhu cầu của bảy ngày trong tuần

Vì tôi vốn là điển hình của kiểu người thuộc sao Bò cạp, bề ngòai rất giản dị nhưng bên trong lại đồng bóng

nếu tôi quên hôm nay là thứ mấy thì chỉ cần nhìn quần lót là biết ngay

"Du đãng, em phải đi ngủ một chút nếu không mất ngủ thì sẽ làm em nhìn rất khủng bố..."

"Em yên tâm đi, nếu như em có vẻ khủng bố, thì cũng phải do nguyên nhân mất ngủ"

"Du đãng thông minh... vậy em đi ngủ trước đây.. anh cũng nên đi ngủ đi...:)"

"Được, vậy chúng ta cùng đi ngủ nhé.."

"Du đãng, đừng coi thường em thế ... "

"Không phải, không phải. Chữ "cùng" ở đây là chỉ cùng về mặt thời gian chứ không phải là cùng chỗ."

"Được, coi như anh nói đúng

chúc ngủ ngon, lãng tử.:)"

Xuống mạng, vốn định làm một giấc nhưng trằn trọc mãi, ngủ chẳng ra ngủ, mơ mơ màng màng

Tôi giống như trở về "Công viên kỷ Jura" bị khủng long săn đuổi

"Du đãng... đi ăn cơm trưa thôi..."

May mà A Thái gọi tôi dậy, cứu tôi một bàn thua trông thấy

"A Thái, tối nay tao sẽ gặp Vũ điệu nhẹ bay, căng thẳng quá, ăn không nổi"

"Du đãng, thế thì mày càng phải ăn... để có sức thoát thân"

"A Thái, đừng đùa nữa... có ý gì hay bảo tao với"

"Du đãng, thuyền sắp cập bờ thì tự nhiên sẽ vuông góc với bờ"

"Cho nên"

"Cho nên gọi là "thuyền cặp bờ sẽ vuông góc với bờ" đừng lo"

Dù có cơ sở khoa học nhưng tôi vẫn không yên

Nhìn đồng hồ, thời gian còn lại chẳng là bao

"A Thái, tao đi đây"

"Du đãng, nhớ mang theo máy call, tao sẽ call cho mày"

"Tao không muốn mang đi đâu... dù sao, tao cũng chỉ muốn nói chuyện với cô ấy thôi"

"Kinh Kha... xin chàng cứ yên tâm"

Gió hiu hiu, nước sông Dịch Thủy lạnh ghê

Tráng sĩ ra đi không trở lại...

"A Thái không còn câu nào khác à"

"Không vấn đề gì... ta sẽ mua rượu đợi mày về uống"

"Con khỉ Làm sao tao có thể thất tình được"

"Du đãng, mày nhầm rồi đấy

Tao mua rượu là để chúc mừng thành công của mày đấy..."

A Thái lúc nào chẳng bới móc... nhưng bây giờ bụng dạ nào mà nói lại nó

Ngày đăng: 24/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?