Gửi bài:

Chương 33

Long nhún vai, anh không muốn đôi co với Đình nữa. anh bước qua cô, tiến đến mở cánh cửa ra.

"Anh sẽ ngủ bên ngoài"

Đình vội quay lại, giơ tay kéo anh lại, giọng nói vẫn vô cùng cương quyết và ngang ngạnh.

"Không được, anh phải ngủ với em"

"Em nói cái gì vậy?" – Long bắt đầu cáu. Anh giật tay mình ra khỏi tay Đình, toan bước ra cửa.

"Long! Ở lại với em!"

Đình quyết không chịu thua, cô đẩy cho cánh cửa đóng lại, sau đó ôm chầm lấy anh. sợ anh sẽ lao ra ngoài, Đình vội vàng rướn người lên, hôn vội vàng lên môi anh. cô hôn mạnh mẽ, bờ môi như khao khát cháy bỏng.

"Lam Đình!"

Nhật Long đẩy Lam Đình ra, tránh những nụ hôn của cô. Nhưng càng tránh, Đình càng ôm chặt lấy anh, hôn anh mải miết. dùng môi mình khóa chặt lấy môi Long, Đình dùng tay cởi nhanh cúc áo Long ra.

"Hoàng Lam Đình!"

Long quát lớn, anh đẩy mạnh Đình ra. Lam Đình như người đã mất đi lý trí, cô nhìn anh.

"Nhật Long, em yêu anh! anh là của em! Em sẽ không để cho người khác cướp anh đi đâu!"

Đình hét lên, rồi cô lao đến ôm lấy Long, xô anh ngã xuống đất, sau đó nằm đè lên người anh. vì trước khi đi dự party, Long chưa ăn gì mà đã uống rượu khiến anh hơi choáng váng mệt mỏi, đầu đau như búa bổ. thêm cái đẩy ngã của Đình, bây giờ mắt anh đã hoa lên.

"Lam Đình, em tránh ra!"

Đình lao đến hôn anh, chiếc quai áo đã tuột xuống, để lộ khá nhiều những mảng da trắng muốt. đình không màng, cô tiếp tục hôn anh, thứ vang lên duy nhất trong đầu cô lúc này là bằng mọi giá phải biến anh là của cô.

Mắt Long bây giờ đã hoa lên, anh nhìn một ra hai, cộng thêm cái đầu đau như búa bổ và mí mắt chỉ chờ sụp xuống.

"Biến thái!"

Tiếng gọi trong trẻo của ai đó vang lên, xoáy mạnh vào màng nhĩ Nhật Long, anh mở bừng mắt, mọi vật trước mắt bất ngờ trở nên rõ nét.

"Đình!"

Lam Đình ngã sóng xoài ra nền đất bên cạnh, Long bật dậy, phẫn nộ nhìn cô.

"Em làm cái trò gì thế? tình yêu của em là thế này sao? em nói yêu anh là thế này sao? anh cứ ngỡ em vẫn là Hoàng Lam Đình ngày xưa cơ đấy, em đã trở thành một con người như thế này từ khi nào vậy?"

Lam Đình nằm trên đất, cô không có ý định ngồi dậy, bộ váy ngủ mỏng manh xộc xệch, bộ ngực trắng nõn căng tròn lộ ra phân nửa, nước mắt chảy dài trên sàn đá hoa cương mát lạnh.

Nhật Long quay đi, anh mở cửa bước ra ngoài bằng những bước chân mạnh, cánh cửa cũng bị đóng lại hết sức thô bạo. sau khi tiếng "rầm" của cánh cửa vừa dứt, những giọt nước mắt liên tục rơi ra từ đôi mắt đang mở thao láo vô hồn của Lam Đình. Những giọt nước trong suốt như những viên ngọc lăn dài trên má. Đình nắm chặt lấy gấu váy, nấc lên từng tiếng. tiếng nấc nghẹn của cô vang vào bốn bức tường im lìm. Ngoài cửa sổ, gió khẽ đu đưa hàng cây như tiếng thở dài não nề.

Long vặn vòi nước, hứng đầy nước lên hai bàn tay rồi hất lên mặt. anh muốn làm cho mình tỉnh táo hơn bằng nước lạnh. anh ngẩng lên nhìn mình trong gương, đôi mắt đỏ ngầu mệt mỏi, từng giọt nước lăn từ trán xuống cằm, vuốt ve khuôn mặt như tượng tạc.

"A! Anh Long, trả kẹo cho em!"

"Em bắt được anh thì anh trả kẹo cho."

"Không biết, anh chạy nhanh hơn em cơ mà, em không biết đâu, huhuhu, trả kẹo cho em!"

"Nhưng mà mẹ em nói ăn kẹo nhiều là sẽ bị sún răng, không ai lấy đâu!"

"Em không biết, có anh lấy em rồi, em không sợ!"

"Ê ai thèm lấy em, em vừa mập vừa tròn, răng lại sún"

"Mẹ em bảo thế, mẹ em nói chúng ta sẽ lấy nhau!"

"Thế em phải kiêng ăn kẹo đi thì anh mới lấy em!"

"Oa...oa...oa....mẹ ơi!"

"Ê, ê thôi được rồi, kẹo này kẹo này! Trả cho em!"

Long lấy vòi hoa sen, điên cuồng xịt hết lên mặt và lên người.

"Anh Long! Anh nói xem, bệnh của em có khỏi được không?"

"Đương nhiên là được, Đình Đình ngốc, anh sẽ ngày đêm cầu nguyện cho em khỏi bệnh!"

"Không được đâu. Mẹ em nói bệnh này là bệnh máu trắng đấy, là máu trắng, anh biết không? Sẽ không khỏi được đâu."

"Được mà!"

"Bác sĩ nói nếu không tìm được tủy thích hợp, em chỉ còn sống được mấy tháng nữa"

"Không! Anh tuyệt đối không để em chết, tuyệt đối không để ông trời mang em đi đâu! Ông trời ơi! Người có nghe thấy không? Nếu có mang, hãy mang tôi đi, không được mang Đình Đình!"

Lam Đình gục đầu vào ngực Nhật Long, nước mắt như mưa, cắn môi đến bật máu.

Long đập vỡ hết chai lọ thủy tinh trong phòng tắm.

"Long, Đình nó chết rồi cháu ạ!"

"Cô Hoàng, cô đùa cháu ạ? Sao Đình lại chết được, em ấy mới sang đó được mấy tháng!"

"Nó mất rồi, mất thật rồi cháu ơi!"

"Cô đừng có gạt cháu, Đình đã nói nhất định sẽ về, cháu cũng nói sẽ đợi em ấy, cô đừng có gạt cháu, cả ba mẹ nữa, đừng im lặng như vậy, nói gì đi chứ, nói là không phải đi!!"

"Long....chúng ta phải chấp nhận sự thật thôi con ạ...Tiểu Đình...."

"Khônggggggggggggggggg, Lam Đình!!"

Từng giọt dòng chất lỏng đặc sệt có mùi tanh từ tay Nhật Long tuôn ra, hòa loãng với nước trong phòng tắm. những mảnh vỡ của chai lọ thủy tinh văng tung tóe bên cạnh anh. long ngồi gục xuống, máu vẫn chảy như suối.

Lam Đình ngày đó....

Lam Đình bây giờ...

Thất vọng thật đấy.....

Quả cầu lửa kiêu hãnh nhô lên từ phía chân trời xa, ánh nắng tràn vào phòng, chim chóc hát ca vui vẻ.

Nhật Long mệt mỏi mở mắt ra, đã đến giờ đi học. anh dùng lòng bàn tay đập mấy cái vào trán cho đầu óc tỉnh táo lại, Long bước ra khỏi giường, vào phòng vệ sinh. Và công việc đầu tiên là dùng ánh mắt lướt qua bãi chiến trường của mình tối hôm qua. Giữa đống mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe có lẫn vài giọt máu tươi đã đông đặc.

Anh để chế độ lạnh, bật vòi nước, hất lên mặt. nước buổi sáng dù có mát lạnh thế nào nhưng cũng vẫn không thể làm Long tỉnh hơn, mọi thứ trước mắt anh vẫn mù mờ.

Nước xối xuống vết thương trên tay anh. Xót. Nhưng nhiệt độ thấp của nước đã khiến anh chẳng còn cảm giác gì nữa.

Cánh cửa lặng lẽ mở ra, Long bước ra ngoài. Bước chân bỗng đông cứng lại khi ở căn phòng số 3 bên cạnh, Lam Đình cũng bước ra với khuôn mặt nhợt nhạt không kém, và trên người vẫn mặc bộ váy trong suốt tối qua.

"Anh ngủ ngon chứ?" – Đình hỏi, nụ cười nhạt mệt mỏi.

Long không đáp, anh lãnh đạm bước về phòng. tối hôm qua anh không ngủ ở phòng mình, và sáng nay phải về để thay đồng phục. may sao tối qua Lam Đình đã trở về phòng cô ấy, nếu không sáng nay về phòng, anh không biết sẽ phải nhìn cô với ánh mắt thế nào và vẻ mặt ra sao.

Thế mà cô lại có thể hỏi anh một cách thản nhiên như vậy. có phải là trong đầu cô, chuyện hôm qua chỉ như một giấc mơ không?

Được thế thì tốt quá.

Long chỉn chu trong bộ đồng phục trường Thánh Huy, sau khi hờ hững nhìn mình trong gương, anh quay người bước ra ngoài. Ánh mắt bỗng dừng lại trên khung ảnh đặt trên bàn.

Bức ảnh chụp anh và Lam Đình.

Vẻ mặt hạnh phúc cùng nụ cười rạng ngời.

Đôi mắt u ám và tối đi, anh đưa tay, phũ phàng đặt úp khung ảnh xuống.

Nụ cười đó khiến anh cảm thấy đau lòng và nuối tiếc về một quá khứ nhạt nhòa.

Cánh cửa mở ra, và khép lại sau tiếng "rầm".

"Cậu chủ không ăn sáng sao ạ?" – Cô Di hỏi khi thấy Long bước ra ngoài.

"Không. Tôi không đói." – Anh trả lời mà không quay đầu lại.

"Nhưng cậu chủ sẽ kiệt sức mất..." – Cô Di lo ngại.

Long không nói gì nữa, anh vơ lấy chiếc chìa khóa trên bàn, bước ra ngoài cửa. chưa đầy một phút sau, cô Di nghe thấy tiếng xe phóng vèo qua chiếc cổng đen.

Lam Đình đặt chiếc dĩa còn chưa kịp quấn sợi mì nào xuống bàn. Cô đứng dậy, lặng lẽ bước lên phòng. Cô Di thắc mắc nhìn theo Đình, trong lòng mịt mờ không hiểu giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Cô Đình...!"

Chiếc xe taxi dừng lại trong một con phố nhỏ. cánh cửa bật mở, cô gái trong xe hất nhẹ lọn tóc đen nhánh ra sau, vẻ mặt bình thản bước vào salon Angela.

"Chị Zu..."

Băng Hạ bước vào, chưa kịp kết thúc tiếng gọi thì hơi khựng lại, nhíu mày.

Khánh Du ngồi tựa vào lưng ghế sofa, tay cầm một tấm ảnh nhỏ, đôi mắt ầng ậc nước dán chặt vào nó. Ánh nắng từ bên ngoài không thể len được vào bên trong vì Du vẫn đóng chặt các cánh cửa. vẻ mặt cô bé hệt như bông hoa đã sắp héo tàn.

"Zu..." – Băng Hạ nhẹ nhàng tiến đến, gọi lại lần nữa.

Lần này Khánh Du đã giật mình ngẩng lên, cô hơi nheo mắt nhìn Băng Hạ vì cô đứng khuất bóng ánh nắng mặt trời.

"Em đến trả chị bộ đồ tối qua." – Băng Hạ mỉm cười, giơ lên chiếc túi, trong đó đựng bộ váy trắng hôm qua Du đã diện cho cô.

Du cười một cách vội vàng, bàn tay giấu vội tấm ảnh ra sau, tay kia quệt nhanh giọt nước vương trên mắt.

"Cô bé xinh đẹp" – Du đón lấy chiếc túi, cười tươi – "Buổi tiệc tối qua thế nào?"

"Ổn ạ"

Hạ ngồi xuống bên cạnh Khánh Du, khóe môi nhếch nhẹ tạo thành nụ cười, ánh mắt nhẹ nhàng dò xét Du, trong lòng thắc mắc không biết cô gái ngồi đây hai phút trước có phải là cô hay không.

Khánh Du trước mặt cô luôn cười hớn hở và nghịch ngợm, biểu cảm buồn rười rượi đó với Hạ mà nói vô cùng lạ lẫm.

"Em uống gì, nhóc?" – Du hất mặt.

"Em về bây giờ, không uống đâu ạ" – Hạ lắc đầu

"Thế để chị lấy cho cưng bộ đồ của cưng tối qua nhá?" – Du cười, cầm cái túi đứng dậy và bước vào gian trong.

Một lát sau Du bước ra, trên tay là chiếc túi khác.

"Này" – Du đưa cho Hạ, nụ cười vẫn dán trên môi tự nhiên hết sức.

Hạ đón lấy chiếc túi. Như sực nhớ ra điều gì, cô vội tháo chiếc lắc bạc trên tay xuống. chiếc lắc sáng rực, mỏng manh và nhỏ nhắn, lấp lánh ánh sáng bạc chói mắt.

"Trả chị này"

Du nghiêng đầu nhìn chiếc lắc đong đưa giữa những ngón tay thon dài của Hạ. một cách kín đáo, đôi mắt hơi tối sầm xuống một màu buồn bã.

"Tặng em đấy" – Cô cười, đẩy chiếc lắc về phía Hạ.

Thấy Băng Hạ nhìn cô với vẻ thắc mắc, Du cười, nụ cười tươi nhưng xen lẫn vẻ buồn trong đôi mắt to tròn.

"Chiếc lắc này là của một người rất quan trọng tặng chị. bây giờ chị tặng em." – Du nhẹ nhàng giải thích

"Một người rất quan trọng? sao chị lại tặng lại cho em?"

Du cười, nụ cười vẫn buồn.

"Lúc tặng chị, người đó nói, đã cầu Chúa ban hạnh phúc cho nó. Ai đeo nó sẽ luôn được hạnh phúc."

Du đưa chiếc lắc lên ngang mặt, đong đưa nó, ánh mắt dõi theo từng tia sáng lấp lánh phát ra.

"Bây giờ chị chẳng cần hạnh phúc nữa. tặng em."

Ngày đăng: 07/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?