Gửi bài:

Chương 21

1. Bước đầu tiên.

Điệu nhạc réo rắt vang lên trong chiếc earphone, vang vào tai Băng Hạ thật nhẹ nhàng, bay bổng. Cô thở nhẹ, âm nhạc đã giúp trái tim cô bình lặng hơn không chỉ bây giờ, mà trong tất cả những khi cô cảm thấy mất bình tĩnh, lúc nào cũng vậy. Cô điềm tĩnh lật giở từng trang sách, đôi mắt đẹp lướt qua từng hàng chữ, rất nhanh, nhưng nội dung của chúng thì đã được ghi nhận vào bộ não.

Tiểu Vy chạy hồng hộc vào lớp, tay cầm một cuốn báo. Cô chạy rất nhanh, vội vàng lao đến chỗ Băng Hạ như tên bắn. Tiểu Vy giơ cuốn báo ra trước mặt Băng Hạ, gào lên như thể trong đó hiện hữu một thứ gì rất rất kinh khủng.

- Băng Hạ, nhìn này, không thể tưởng tượng được! – Giọng nói xen lẫn hơi thở vì vừa chạy xong, nhưng nào có thể che lấp đi được niềm vui sướng đang lấp lánh trong đôi mắt nâu café trong veo.

- Gì thế? – Trái với cái vẻ sốt sắng như gặp nước sôi của Tiểu Vy, cô nàng máu lạnh kia vẫn chẳng buồn rời mắt khỏi mấy trang sách chi chít chữ, thờ ơ hỏi một câu cho có lệ. Cô chẳng thể đoán được lý do là ký túc xá nữ cháy hay cả học viện Thánh Huy đang cháy. Mà đối với cô thì mấy cái đó cũng chẳng hơn một cơn gió là bao. Trường cháy thì học trường khác. Nhà cháy thì ở nhà khác.

Tiểu Vy chẳng thể nào kiên nhẫn thêm được, cô bé giật mạnh chiếc earphone ra khỏi tai Băng Hạ, đồng thời đưa tay gập luôn cuốn sách cô đang đọc. Cô bé dí quyển báo sát mặt Băng Hạ, cuống quít:

- Này! Đọc đi! Nhanh!

Băng Hạ nhăn mặt, giật cuốn báo từ tay Vy. Cô cũng đã hết kiên nhẫn rồi, nếu cái tin trong đó không phải là một tin thực-sự-động-trời, thì nhất định cô sẽ xông tới, giết chết con bạn thân của mình, đừng hòng cô nương tay, dù chỉ một chút.

Đập vào mắt cô ngay trang đầu tiên là dòng chữ đỏ to đùng, đôi mắt xám tro lập tức mở bừng ra, giờ cô mới công nhận cô bạn mình không hề nói quá.

"TẬP ĐOÀN TRỊNH ÂU HÔM QUA ĐÃ TỚI THĂM VÀ ỦNG HỘ CHO CÔ NHI VIỆN THIÊN SỨ 50.000.000.000"

Cô nhíu mày, đôi mắt vội vàng lướt trên những dòng chữ tiếp theo, trong khi Tiểu Vy thì ngồi xuống bên cạnh, chắp tay trước ngực cảm thán.

- Đúng là ông trời có mắt, cuối cùng thì bọn trẻ ở đấy cũng đã có cuộc sống đỡ khó khăn hơn trước, thật may mắn!

Hạ tờ báo xuống, Băng Hạ quay sang nhìn Tiểu Vy, cô ấy không hề biết việc cô và Hạo Thiên hôm trước đến cô nhi viện Thiên Sứ, và đương nhiên không thể biết rằng Trịnh Âu bỏ tiền ra ủng hộ cho nơi ấy nếu nói không có sự góp sức của cô thì cũng không đúng. Dẫu là rất ít, nhưng cô cũng có chút gì đó vui vui khi giúp đám trẻ ấy sống vui vẻ và ấm no hơn, chứ không đơn thuần chỉ là đến chơi với chúng như trước.

"....cô đã giúp tôi biết yêu thương hơn, tôi phải biết ơn cô nhiều đấy."

Cô mỉm cười với tán cây Bằng lăng bên ngoài.

Không biết ai phải biết ơn ai đây?

....................

Hôm nay Tiểu Vy đến nhà Nhật Long như mọi lần, và nếu trước khi đi, cô nàng ấy không năn nỉ ỉ ôi đến độ cái lưỡi dẻo quánh như sắp gẫy, rằng Băng Hạ làm ơn làm phước ra ngoài mua giùm cô một cái móc treo cặp thay thế cho chiếc móc hôm trước nàng ta làm rụng, thì còn lâu, còn lâu Băng Hạ mới phải đội nắng ra cửa hàng đồ lưu niệm tít trên phố, mà lại đi bộ thế này.

Ông mặt trời có vẻ rất thích thú với việc làm khổ người dân với cái nắng như thiêu như đốt, Băng Hạ sau khi chọn được cái móc hình gấu Pooh cực ngố, cô lướt đi thật nhanh trên đường dưới cái nóng bỏng rát da. Mặc dù Tiểu Vy luôn miệng kêu ghen tỵ với làn da "trắng không tỳ vết, ra nắng mấy cũng không thể nào đen" của Băng Hạ không ngớt, thì cô cũng chẳng dại gì đứng dưới cái nắng 40 độ này để chứng tỏ da mình không bắt nắng cả.

Cô nheo mắt phóng vù cái qua đường mà chẳng cần để ý đèn giao thông là màu gì, cũng chẳng thèm để ý xem có xe không. Bỗng một chiếc Audi mui trần bóng loáng phóng tới, nhanh như giớ, tốc độ phải 80 km/h là ít. Thấy Băng Hạ lao nhanh tới đầu xe mình, chiếc Audi hoảng hồn bấm còi rối rít. Nhưng khi cô còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì con Audi đẹp rạng ngời ấy đã quẹo tay lái, đâm sầm vào cột đèn giao thông. Và với cái tốc độ tử thần, thì một điều hiển nhiên mà ai cũng đoán ra là đầu xe nó sẽ chẳng còn nguyên vẹn được nữa.

- Này! Con kia, không có mắt à? Muốn tự tử thì chọn chỗ khác, ông mày đây chưa muốn vào tù!

Một người thanh niên từ trong chiếc Audi bước ra. Khuôn mặt rõ thư sinh, quần áo là lượt thẳng tắp, ấy thế mà không ngại ngần buông ra đầy rẫy những câu ch.ử.i thề để miệt thị Băng Hạ. Mặc cho trời vẫn nắng, người vây quanh mỗi lúc một đông. Băng Hạ thì chỉ khoanh tay ung dung nhìn gã ta, giống như muốn xem ngoài việc buông mấy câu nhục mạ, thì hắn còn làm được gì cô nữa.

- Con này, mày làm xe ông mày ra thế này mà không xin lỗi lấy một câu còn đứng đấy à? – Gã thanh niên chỉ thẳng vào mặt Băng Hạ quát lên. Cô nhếch mép cười khinh, quay gót bước đi. Đàn ông con trai mà giọng the thé chua ngoa, chẳng khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ.

- A con ranh! Mày định đi dễ dàng thế á? – Hắn lao đến túm áo Băng Hạ lôi lại, giơ tay lên như định tặng cho cô cái tát thì bị cô giữ chặt lấy. Đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào hắn không chút sợ hãi, ngược lại còn khiến hắn sợ.

- Đừng có tự xưng là ông người khác, ông tôi để so sánh với cái loại đáng khinh như anh thì không biết phải giấu mặt vào đâu mới hết xấu hổ.

- Mày....!

- Dừng lại đi!

Một chàng trai đẹp tựa thiên thần rẽ đám đông bước tới, dưới ánh nắng trong suốt, vẻ đẹp ấy như tỏa sáng, lấp lánh như viên ngọc làm chói mắt người.

- Bao nhiêu? Nói, tôi đền.

Trong mắt gã thanh niên như vừa lóe lên một đốm sáng, hắn ta ngay lập tức buông tha Băng Hạ, tiến đến bên Hàn Phong, khuôn mặt trông giống hệt con chó chuẩn bị được chủ cho ăn.

- Anh bạn, trông anh cũng là người hiểu biết, theo anh thì thành quả cô gái kia vừa tạo ra thì bao nhiêu mới thỏa?

Hắn nói rồi chỉ tay về phía chiếc Audi mui trần đang nằm ngoan ngoãn dưới chân cột đèn, với cái đầu bị móp cực kỳ thảm thương.

- Đủ chưa? – Hàn Phong chẳng thèm liếc chiếc xe lấy một cái, rút trong túi ra một xấp tiền thẳng tắp, cố tình xòe ra, cho gã kia thấy rõ mồn một từng con số in trên tờ giấy bạc.

- Đủ, đủ rồi! – Hắn gật đầu lia lịa, đưa tay định đón lấy xấp tiền thì Hàn Phong nhanh hơn, anh ném chúng xuống đất. Một cơn gió thổi qua, từng tờ tiền bay tán loạn khắp nơi. Tên kia vội vàng cúi xuống nhặt nhạnh từng tờ rơi trên nền đất, bộ dạng bây giờ lại y hệt tên ăn xin vừa được người ta bố thí cho. Thật tội nghiệp!

Băng Hạ nãy giờ đang đứng xem kịch hay giữa một tên tham lam đáng khinh và một tên thích chứng tỏ mình là "anh hùng cứu mỹ nhân", liền bị tên "anh hùng" đến kéo đi, ấn vào chiếc Ferrari vàng. Chiếc xe phóng đi như gió dưới ánh nắng vàng nhạt, chẳng kịp để cô hé răng phản kháng câu gì.

.................

- Này, tôi giúp em thoát khỏi tên bệnh hoạn ấy, em không cảm ơn tôi được một câu à?

- Tôi đâu nhờ anh. – Băng Hạ thản nhiên.

- Không nhờ, nhưng tôi thừa biết trong túi em không đủ tiền để đền cho con xe ấy. – Khóe môi Hàn Phong nhếch lên nụ cười ngạo nghễ.

- Tôi không phải việc gì cũng cần đến tiền như anh.

- Vậy nếu tôi không đến, em sẽ làm gì với hắn? Loại dai như đỉa đói ấy sẽ không cho em đi dễ dàng đâu.

- Làm gì là việc của tôi. Từ nay đừng làm những việc dư thừa rồi lại bắt người khác cảm ơn nữa.

- Được rồi – Hàn Phong thở dài, tay xoay nhẹ vô lăng – Xin lỗi đã làm một việc dư thừa ảnh hưởng đến em, vậy có thể cảm ơn tôi một câu không, rồi sẽ không có lần thứ hai nữa?

- Không biết đánh vần. – Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, để nói gã thanh niên vừa rồi dai như đỉa đói, thì Hàn Phong này cũng không kém phần long trọng. Chẳng hiểu anh ta muốn mang lời cảm ơn của cô về nhà đóng khung lồng kính rồi treo lên tường hay ghi âm nó lại rồi cất vào hòm kỷ vật nữa.

- Không cảm ơn, vậy mời tôi một tách café nhé? – Anh nhìn Băng Hạ, cười. Đôi mắt màu xanh biếc lờ mờ thấy được sự chân thành. Thấy Băng Hạ vẫn im lặng, anh quẹo tay lái vào một con đường giữa ngã ba trước mặt.

—-Café Phố Hoa—-

Quán café mang tên Phố Hoa này mang lối kiến trúc cổ điển nhưng vẫn rất trẻ trung và hiện đại. Không khí ấm áp cùng những bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng sâu lắng khiến nơi đây trở thành chỗ tụ tập không thể thiếu của tất cả mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi. Gam màu nâu nhẹ – màu của café tràn ngập, làm gam màu chủ đạo chính, tạo cho quán một điểm nhấn riêng, một nét riêng mà chỉ có ở Phố Hoa.

Cửa mở, một đôi nam nữ bước vào, ngay lập tức thu hút gần như hết ánh mắt của tất cả mọi người trong quán, từ bồi bàn đến khách, tuy biết là rất sỗ sàng nhưng chẳng ai còn đủ tỉnh táo để chuyển ánh mắt đi nơi khác được nữa. Quán café không phải là tối, nhưng khi đôi nam nữ ấy tiến vào, cả quán lập tức bừng sáng thêm, như thể được thắp thêm cả chục cái bóng điện. Chàng trai với mái tóc đen tuyền bồng bềnh, áo sơ mi kẻ sọc caro đỏ đen, quần jean xanh. Cô gái thì mặc chiếc váy trắng đến đầu gối, áo jile ngắn ngang eo, trông vừa dịu dàng nữ tính, nhưng cũng không màu mè và yểu điệu thái quá.

Họ chọn chỗ ngồi gần cửa sổ. Chàng trai giơ tay lên gọi phục vụ. Một cô gái tết tóc hai bên, mặc bộ đồ in nhãn hiệu Phố Hoa, bước đến, mỉm cười dễ thương với hai người:

- Quý khách dùng gì ạ? – Café đen – Capuchino.

Cô gái gật đầu bước đi. Hàng chục con mắt đổ dồn về phía hai người như thế, nhưng có lẽ chẳng ai để ý thấy từ khi họ bước vào đến khi phục vụ bàn mang đồ uống đến, chưa có ai nói với ai câu nào.

2. Miền ký ức mang tên một cô gái.

Đáng lẽ ra, hôm nay Tiểu Vy sau khi đã lấy (trộm) được lại sợi dây chuyền yêu dấu của mình, thì sẽ nằm lỳ ở nhà, mặc cho tên biến thái kia có kêu réo như thế nào cũng không đến đây nữa. Thế nhưng khi đang định thảnh thơi nằm lên giường, nghe nhạc, đắp dưa chuột và...ăn sữa chua, thì cô nàng chợt nhìn thấy chiếc áo sơ mi nam mà lần trước Nhật Long cho cô mượn về nằm lăn lóc trong góc tủ quần áo mà mấy lần cô định đem trả nhưng quên khuấy. Tặc lưỡi, Tiểu Vy đành xách chiếc áo đến nhà Nhật Long trả, vì cô biết chắc chắn trả nó trên trường thì sẽ có chuyện không lớn, mà cực kỳ lớn. Nhưng, chuyện cái áo lại chưa phải là lý do duy nhất. Thời gian qua mang tiếng là làm osin, nhưng cô cũng đã có lúc rất vui, bây giờ ngừng lại bỗng dưng cô lại thấy thiếu thiếu và hụt hẫng. Con người thật lạ, đáng lý ra khi lấy được lại thứ mình muốn, thì Tiểu Vy phải rất vui, nhưng cô lại gạt bỏ nó sang một bên để tiếp tục làm khổ mình. Tự cốc vào đầu mình một cái, Vy vừa lúi húi lau nhà vừa nguyền rủa mình điên khùng hết mức, cô nhất quyết sau ngày hôm nay sẽ nghỉ làm.

Chiếc điện thoại trong túi quần bỗng rung liên hồi, Vy mở máy.

- Dưa chuột. – From: Nhật Long.

Cô nhíu mày reply lại, tên này đúng là thừa tiền, không dưng lại nhắn mấy cái tin nhảm nhí.

- Gì? – Dưa chuột. – Tin nhắn tiếp tục gửi đến, cùng một nội dung. – Tôi đây, anh muốn gì? – Dưa chuột. – Tôi hỏi anh muốn gì? – Dưa chuột.

Tiểu Vy cảm thấy mình chuẩn bị phát điên, cô nhấn mạnh như muốn thủng cả màn hình cảm ứng Iphone.

- Tôi biết rồi, đừng có gọi tôi nữa, anh muốn gì?

Vẫn là nội dung ấy: – Dưa chuột.

Điện thoại reo, Nhật Long ngay lập tức bắt máy, câu alo còn chưa kịp bật ra khỏi cổ họng...

- Này! Anh điên à? Thiểu năng hay tâm thần phân liệt? Tôi hỏi anh muốn gì sao cứ gọi "dưa chuột" mãi thế? – Chẳng cần nhìn cũng biết Tiểu Vy ở đầu dây bên kia đang điên đến thế nào, tiếng quát của cô vang khắp nhà, vọng lên cả phòng Nhật Long trên tầng. – Thế cô mù hay không biết dịch chữ? Tôi nói muốn dưa chuột, mang tôi đĩa dưa chuột lên đây! – ......

Tiểu Vy nín bặt, đầu nghi ngút khói đen. Chiếc điện thoại trên tay Nhật Long đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng "tút, tút". Anh tắt máy, nằm lăn ra giường nổ một tràng cười ngặt nghẽo như sấm, chọc tức con nhỏ này đúng là công việc thích thú nhất của anh từ trước đến giờ.

"Rầm", cánh cửa mở bật ra khi Long còn chưa kịp tắt tiếng cười. Do lực đẩy quá mạnh, cánh cửa đập rầm cái nữa vào bức tường kế, đến Nhật Long ngồi trên giường còn cảm thấy giường mình...rung. Ho khan một tiếng, anh hất mặt ra vẻ hách dịch ra lệnh cho Tiểu Vy đặt đĩa dưa lên bàn. Cô bé ngoan ngoãn nghe theo, mâu thuẫn với cái đạp cửa như Hecquyn khi nãy, Vy lại không nói không rằng, khuôn mặt hiện hữu một thứ cảm xúc rất lạ.

Café Phố Hoa

- Em còn muốn uống gì nữa không? – Không. – Băng Hạ đáp gọn, nâng tách capuchino lên uống. – Em thật khó gần đấy, ghét tôi lắm à? – Hàn Phong nghiêng đầu, tay cũng nâng ly café đen lên miệng, đôi mắt xanh biếc thoáng chút thất vọng. – Phải. – Lý do? – Không biết. – Hmmm, nhưng tôi lại thích cái kiểu kiêu ngạo lạnh lùng ấy của em, lạ thật. – Anh hơi nhún vai, mỉm cười. – ........

Băng Hạ bỗng dưng lại thấy mình có chút gì đó giống với mấy cô nàng trong mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc sướt mướt, cứ tỏ chút thái độ hơi vô lễ với mấy cái chàng công tử ham thích của lạ này là y như rằng được họ để ý đến từng milimet. Với ai thì là phúc ba đời, nhưng với cô thì chỉ tóm gọn trông hai chữ "phiền phức". Hạo Thiên cũng thế, Hàn Phong cũng vậy. Nhưng trong đôi mắt xanh lục của Hạo Thiên, cô còn nhìn thấy chút đồng cảm và chân thành, còn với Hàn Phong, cô khinh bỉ còn không hết.

- Em và Trịnh Thiếu gia có quan hệ như thế nào vậy? – Đôi mắt toát ra ánh nhìn u ám, Hàn Phong lặng lẽ khuấy ly café, nhìn Băng Hạ hỏi dò. – Điều tra à? – Em thích nghĩ như thế nào cũng được. – Chẳng có gì cả. – Cô khoanh tay trước ngực, ngả ra sau ghế. – Thật chứ? – Tin hay không, tùy. – Nhưng...tôi cảm thấy có nhiều lúc không giống như thế. – Giống như thế nào? – Người yêu.

Cô cười khẩy.

- Vậy cứ nghĩ thế đi.

Bỗng một bé gái chừng 9,10 tuổi, tay cầm giỏ hoa lân la đến bàn hai người đang ngồi. Cô bé buộc tóc hai bên, mặc chiếc váy xòe in hoa hơi cũ, giơ giỏ hoa lên tươi cười mời chào.

- Anh chị mua hoa giùm em với, hoa hồng rất tươi đấy ạ.

Và giống như thói quen nghề nghiệp, cô bé không để ý đến thái độ bất thường của đôi nam nữ mà ngây thơ "bồi" thêm một câu:

- Những người yêu nhau thường mua hoa hồng tặng nhau, anh mà tặng chị ấy hoa hồng, chị ấy sẽ rất vui đấy ạ!

Cô bé bán hoa lém lỉnh đã quá quen với hình ảnh sau khi nghe mình nói, chàng trai thường vì sĩ diện, kiêu hãnh móc tiền ra mua hoa cho cô bé, còn cô gái thì e lệ cười mỉm chi, nhận bó hoa. Thế nhưng hôm nay thì khác, chàng trai còn chưa kịp nói gì thì cô gái xinh đẹp vừa nghe xong lời "tiếp thị" của cô bé đã ngay lập tức đẩy ghế đứng dậy. Nó không hề biết lời mời chào vô ý của mình là một sự sỉ nhục lớn đối với Băng Hạ, và hiển nhiên, chẳng ai còn ngồi lại mà nhận hoa của cô bé nữa.

Băng Hạ toan bước ra khỏi quán, liền bị Hàn Phong kéo giật lại. Anh mỉm cười nhắc nhở:

- Em mau quên thế? Chẳng phải đã nói sẽ mời tôi sao? – Tôi có nói thế à? – Băng Hạ dùng nửa con mắt nhìn anh, cười nửa miệng.

Nhìn nụ cười đắc ý trên đôi môi mọng của Băng Hạ, Hàn Phong mới chợt nhớ ra, từ "mời" đó là từ miệng anh nói. Vì thấy cô im lặng, không phản bác, cộng với thái độ ngoan ngoãn bước vào quán cũng với anh làm anh lầm tưởng cô đã đồng ý. Bây giờ nhìn thấy cô như vậy, anh mới thấy rằng mình đã ngộ nhận, và hơn nữa, chính cô lại dùng cái sự ngộ nhận ấy để chơi lại anh.

Bàn tay bất giác rời bỏ cánh tay trắng muốt của Băng Hạ, anh cười, nụ cười khờ khạo.

- Tôi thua. Em giỏi thật.

Nhìn bóng Băng Hạ khuất sau cánh cửa xoay của tiệm café, cô bé bán hoa áy náy quay lại nhìn Hàn Phong, thầm mong anh đừng vì chuyện ấy mà trút giận lên nó.

- Không phải em đã làm chị ấy bỏ đi chứ ạ?

Trái với suy nghĩ của con nhỏ, Hàn Phong nhìn bộ dạng khúm núm của nó, bật cười:

- Không đâu, chị ấy cộc cằn như thế đấy, không phải lỗi của em. – Em xin lỗi. – Cô bé lí nhí. – Không phải lỗi của em mà. Em tên gì? – Dạ, Thùy Nhi. – Được, Thùy Nhi, anh sẽ mua hết chỗ hoa này cho em, đồng ý không? – Dạ, được! – Cô bé gật đầu, cười rạng rỡ.

Bên ngoài cánh cửa, Băng Hạ đã nhìn thấy hết những gì vừa xảy ra giữa Thùy Nhi và Hàn Phong, cô quay lưng bước thẳng, mặt không chút dao động.

...................

- Này, biến thái! – Tiểu Vy gọi Nhật Long khi anh đang ung dung đưa miếng dưa chuột lên miệng. – Hả? – Anh....ừm....có thể kể cho tôi nghe về.....cô gái hôm trước không? Cái cô mà...ừm....chụp ảnh trong căn phòng số 3 ấy.

Nhật Long hơi giật mình, anh quay lại nhìn Tiểu Vy. Còn cô thì phải rất khó khăn mới mở miệng ra được. Vy chỉ có một suy nghĩ rất đơn giản rằng, từ ngày mai cô không còn làm ở đây nữa, nên muốn biết những điều mình thắc mắc bao lâu nay. Và từ khi cô đến nhà Nhật Long làm, đây là điều không những cô thắc mắc, mà còn khiến cô phải chịu một nỗi oan ức.

- Cô muốn biết sao? – Nhật Long trầm giọng, đôi mắt hơi buồn. – Ừ? – Tiểu Vy mỉm cười gật đầu, khuôn mặt thấy rõ hai từ "háo hức".

Anh cười buồn, tựa lưng vào gối, ánh mắt xa xăm. Hồi tưởng lại dòng ký ức đã chôn vùi suốt mấy năm qua, đối với anh là một điều không khó, vì anh vẫn thường lật nó lại xem mỗi khi buồn. Và bởi vì nó là một con dao hai lưỡi, nên mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau đớn đến xé lòng.

Cha mẹ Nhật Long có hai người bạn rất thân từ hồi học tiểu học, một nam một nữ. Khi họ kết hôn, bốn người đã giao hẹn với nhau rằng nếu hai gia đình sinh con một nam một nữ sẽ cho hai con kết thành đôi. Nhà họ Phùng sinh một nam, nhà họ Hoàng sinh một nữ, và nghiễm nhiên Phùng Nhật Long và Hoàng Lam Đình đã trở thành vợ chồng từ khi còn là bào thai trong bụng mẹ.

Lớn lên, Lam Đình và Nhật Long lại thân thiết với nhau, đi đâu cũng có nhau, dần dần sinh ra tình cảm lúc nào không hay. Vào lần sinh nhật thứ 13 của Lam Đình, Nhật Long đã ngỏ lời yêu cô. Tuy hai con còn bé nhưng Phùng gia và Hoàng gia không hề ngăn cấm, không những tác hợp cho hai người, còn hứa hẹn rằng khi tốt nghiệp ra trường, một đám cưới hoành tráng sẽ được tiến hành.

Nhưng....trớ trêu thay, khi đang hân hoan trong niềm hạnh phúc thì Lam Đình nhận ra mình mắc một căn bệnh nan y, Hoàng gia tức tốc mau chóng đưa con gái sang Mỹ chữa trị. Nhật Long rất buồn, anh hứa sẽ đợi đến khi nào Lam Đình chữa khỏi bệnh, và về bên anh.

Nhưng....cuộc đời vốn rất nghiệt ngã, ngay cả việc tồn tại chữ "nhưng" cũng là một việc rất độc ác. Lam Đình mất. Mặc dù cô bé còn rất trẻ. Còn chưa đầy 20 tuổi.

Khỏi phải nói, khỏi phải thừa nhận, khỏi phải nhắc lại cũng biết Nhật Long đau đớn đến thế nào. Lam Đình là cô gái tốt, là mối tình đầu của anh, mất cô, anh không thể tìm cho mình được một lý do để sống tiếp. Được sự động viên của cả cha mẹ mình lẫn cha mẹ Lam Đình, anh mới trở về được quỹ đạo vốn có dù trái tim chưa lành hoàn toàn. Và sau những giọt nước mắt khóc thương cô, suốt ba năm qua, Nhật Long chưa hề chảy xuống một giọt nước mắt nào nữa.

- Anh.....yêu cô ấy lắm à?

Tiểu Vy sau khi nghe hết câu chuyện, ngập ngừng hỏi. Hỏi ra rồi, cô mới thấy thừa thãi, vì đôi mắt đượm một nét buồn man mác, và khuôn mặt thê lương ảm đạm của anh cũng đã trả lời giúp cô rồi.

- Phải.

Cô mím môi, bỗng dưng cảm thấy trái tim mình như có mấy mũi dao, không thương tiếc mà đâm vào thật mạnh. Cô không ngờ được rằng, trái tim anh từ lâu đã khắc tên, và bóng hình một người con gái, một người con gái hoàn mỹ, tốt đẹp, một người con gái khỏi cần nhìn và so sánh cũng biết rằng cao hơn cô, một người con gái dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể với tới. Một niềm cảm xúc không tên bỗng len lỏi vào trái tim bé nhỏ, Vy chợt cảm thấy buồn. Buồn vì một cô gái toàn vẹn như thế lại sớm lìa đời, hay còn buồn vì lý do nào khác? Người con gái kia tuy không còn tồn tại trên đời, nhưng hẳn là cô ấy đã rất hạnh phúc, và hiện tại thì vẫn rất hạnh phúc.

Tiểu Vy nghiêng nghiêng đầu, cố gắng cười thật tươi hết mức. Cô cầm lên một miếng dưa, đưa cho Nhật Long.

- Này, anh ăn đi, dưa ngon lắm. Tôi ghen tỵ với cô Lam Đình gì gì đó đấy, có một chàng trai yêu mình như thế này, hẳn cô ấy hạnh phúc lắm.

Tiểu Vy nói mà cảm thấy cổ họng mình đang run lên, nụ cười bắt đầu có sự gượng gạo góp mặt.

- Ừ.

Nhật Long mỉm cười theo, anh nhận miếng dưa rồi lại đặt nó xuống. Anh bước xuống giường, ra khỏi phòng, không quên để lại cho Vy câu nói:

- Tôi đi WC.

Hứng nước đầy vào hai bàn tay, Nhật Long hất hết nó lên mặt. dòng nước lạnh khiến cơ mặt anh dãn ra, làm anh tỉnh táo hơn. Bao năm qua, anh chưa bao giờ kể chuyện Đình Đình ra cho ai cả, thế mà hôm nay lại lục lại ký ức, kể nó ra cho Tiểu Vy nghe. Anh không thể hiểu nổi chính mình, không biết rằng cô nhóc đó có hiểu tâm trạng anh hay không, hiểu tình cảm của anh hay không mà lại lôi chuyện Đình Đình ra kể dễ dàng như một mẩu chuyện tiếu lâm như thế. Anh điên rồi, điên thật rồi!

Còn lại mình Tiểu Vy trong phòng, cô không ngại ngần mà phô hết khuôn mặt buồn rười rượi ra. Buồn mà không biết tại sao mình buồn. cô đứng dậy, đi về phía ngăn kéo. Cô cứ đứng đó thật lâu, ánh mắt không rời khung ảnh đặt trên bàn, không rời khuôn mặt xinh đẹp của người con gái tuyệt mỹ ấy. Một lát, cô đưa tay mở ngăn kéo, rút trong túi ra sợi dây chuyền và đặt vào đó. Ngôi sao nhỏ mỉm cười lấp lánh với cô, có vẻ nó rất vui khi được trả lại vị trí cũ.

"Em sẽ ở lại đây.....mãi.... ....cho đến khi nào....anh không cần và đuổi em đi...

3. Nhận ra

"You're always on my mind

All day just all the time

You're everything to me

Brightest star to let me see"

- Alo? – Băng Hạ nhấn vào nút nghe, áp con "dế" lên tai và theo thói quen vẫn không nhìn tên người gọi.

- Chào em, cho anh làm quen nhé?

- Không quen.

- Thì không quen mới phải làm quen chứ?

- Không thích.

- Anh manly, đẹp trai lắm.

- Không quan tâm.

Đầu dây bên kia có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ.

- Đùa tí cho vui, tôi đây.

- Tôi là ai?

- Không nhớ tôi à?

- Không.

- Tôi họ Trịnh.

Khựng lại 2s, một nụ cười mỉm nhẹ lướt qua bờ môi Băng Hạ, cô hỏi, giọng đã bớt lạnh lùng đi phần nào.

- Trịnh Thiếu gia, có việc gì không?

- Tưởng cô mất trí nhớ rồi chứ?

- Chuẩn bị thôi.

- Ừm....đi ra ngoài với tôi đi.

- Đi đâu?

- Dạo.

Ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường, Băng Hạ "ừ" một tiếng, rồi gác máy, đi thay quần áo. Cô không phải lúc nào cũng dễ dàng đồng ý với lời có thể gọi là mời đi chơi của một chàng trai như thế này, nhưng là Hạo Thiên nên cô cũng không băn khoăn lắm, với lại, cô cũng còn nợ anh một lời cảm ơn. Về việc đã giúp đỡ cô nhi viện Thiên Sứ.

Hạo Thiên nằm trên giường, tay xoay xoay chiếc điện thoại mặc dù đầu dây bên kia đã tắt từ lâu.

"Chào em, cho anh làm quen nhé?"

Anh tự cười bản thân mình, chẳng biết từ bao giờ anh lại biết đùa thế nhỉ?

Thành phố về đêm lung linh ánh đèn, sầm uất, nhộn nhịp hơn ban ngày rất nhiều. Ban ngày vừa nắng lại vừa bụi, ngột ngạt, oi bức. Nên người ta chọn thời điểm thành phố lên đèn để lũ lượt kéo nhau ra ngoài cũng là lẽ hiển nhiên. Một cơn giớ thu mát lạnh thổi tung mái tóc đen mượt, Băng Hạ vuốt nhẹ nó lại, quay sang Hạo Thiên nói lên lời cảm ơn mà cô đã chuẩn bị sẵn.

- Vì....? – Hạo Thiên ngây ngô hỏi lý do.

- Đừng nói vụ quyên góp tiền cho cô nhi viện không có tay anh nhúng vào? – Băng Hạ nguýt anh.

- À....thì cũng có – Anh cười trừ, tay gãi đầu, bộ dạng giống hệt chàng trai tuổi teen mới lớn, lần đầu nói chuyện với con gái – Chút ít thôi mà.

- 50 tỷ đấy – Cô nói như nhắc nhở, như thể cô sợ anh quên mất số tiền mình ủng hộ cho nơi ấy là bao nhiêu. Mà cũng phải, số tiền đó đối với cô, với đám nhóc nghèo khổ là rất lớn, nhưng đối với Hạo Thiên lại chẳng thấm tháp vào đâu, mà đối với Trịnh Âu lại chẳng là gì.

- Tôi....thấy quý mến lũ nhóc, nên làm thế. Những mảnh đời bất hạnh, bị cha mẹ ruồng bỏ từ khi còn bé như vậy, những người may mắn như tôi không giúp được gì, coi như đây là món quà tôi tặng cho chúng.

Băng Hạ không nói gì thêm nữa, cô ngẩng mặt lên trời, hít thật sâu luồng khí mát lạnh căng tràn lồng ngực.

- Đến khu vui chơi không? – Bất chợt cô quay sang hỏi anh.

Khu vui chơi Ura Park

Vào đây, người còn đông hơn ngoài phố, Hạo Thiên và Băng Hạ mới bước vào đã bị chen lấn, xô đẩy muốn ngã tới nơi. Băng Hạ tuy ít đến nơi này, nhưng cô chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu, thứ nhất vì cô ít khi phàn nàn về những thứ xung quanh, thứ hai, vì căn bản tính chất của những nơi như thế này và gần giống như thế này đều tương tự một kiểu như nhau. Có rất nhiều người, đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi tầng lớp, có người có văn hóa và người không có văn hóa cũng không thiếu. Băng Hạ hiểu điều đó. Còn Hạo Thiên thì giống như đứa trẻ lần đầu tiên được dắt đi chơi, thấy thứ gì cũng dán mác "lạ".

- Ey, chơi ném vòng đi!!!

Hạo Thiên tay cầm gần chục cái vòng xanh đỏ khác nhau, ném lia lịa vào mấy cái cột mốc nhỏ đặt trước mặt, ném đã rất nhiều, nhưng....chẳng có cái nào trúng. Hơn chục cái vòng nằm la liệt trên sàn, có cái nằm sát sàn sạt cột mốc, nhưng lại chẳng thể móc vào cái cột.

- Hết vòng rồi! – Anh hơi bực mình khi 10 cái vòng mình vừa mua và cật lực ném cũng chẳng trúng "em" nào. Một điều không công nhận không được, đó là anh rất kiêu ngạo, và lòng kiêu ngạo ngút trời thì sao có thể để anh chịu thua, nhất là lại thua cái trò nhảm nhí này được?

- Bán cho tôi 10 cái nữa – Hạo Thiên kêu người chủ, khuôn mặt trông vô cùng khó coi. Băng Hạ thì kéo kéo tay anh:

- Anh đã chơi nhiều lắm rồi, không thắng được đâu, đi thôi!

- Ai bảo cô thế? Ván này tôi thắng cho xem. – Hạo Thiên tự tin quả quyết. Liếc nhìn con gấu mèo xinh xắn nằm im trên giá, làm phần thưởng cho người thắng cuộc, anh đã tìm cho mình được một lý do để thắng và nhất định phải thắng. Nhận 10 cái vòng nữa từ người chủ, anh khẽ quệt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, mắt lăm lăm nhìn mấy cái cột mốc đứng hiên ngang như thách thức. Giờ thì anh đã tìm ra được những việc khó khăn nhất từ trước đến nay mà Trịnh Hạo Thiên từng sờ tay vào.

- Đồ ngốc, cố làm gì?

- Kệ tôi. – Anh vẫn ngang tàng, mải miết ném. Cái vòng màu đỏ bay từ tay anh đụng vào cột mốc, xoay xoay mấy vòng rồi từ từ móc vào.

- Yeahhhhh! Tôi nói rồi mà, nhất định sẽ được! – Hạo Thiên nhìn thành quả của mình sau suốt 30' vất vả vừa rồi, reo hò dậy sóng như đứa trẻ, một đứa trẻ hồn nhiên và đáng yêu. Nhưng niềm vui còn chưa hết, nụ cười trên khuôn mặt hoàn mỹ lại trở nên méo mó khi....chiếc vòng không ngoan ngoãn nằm yên mà....bật ra khỏi cái cột.

- Ashhhhh, điên mất! Sao lại có thể như thế kia chứ! Rõ rằng vào rồi mà?

Nhìn bộ dạng giãy đành đạch như cá nằm trên thớt của anh, Băng Hạ dù cố gắng thế nào cũng không nhịn được cười. Anh quay sang nhìn cô, cái nụ cười tươi roi rói kia đủ làm tim anh ngừng đập, nhưng trong lúc đang làm kẻ bại trận, thì anh liền bực mình mà chuyển mục tiêu:

- Cô cười gì? Giỏi thì ném hộ tôi đi!

Băng Hạ nín cười, quay lại nhìn anh, nhìn cả chiếc vòng cuối cùng còn sót lại trên tay anh nữa. Còn anh chỉ mỉm cười đắc ý, anh tốn những hơn 30 cái vòng còn không thắng được, huống hồ là cô còn có 1 cái duy nhất. Bây giờ chỉ việc đợi cô ném nó trật lất, rồi nhe răng tặng một nụ cười siêu – đểu cho cô.

- Ok! – Băng Hạ giật phắt chiếc vòng trên tay Hạo Thiên – Chống mắt lên.

Rồi cô quay lưng lại phía mấy chiếc vòng, một tư thế mà có lẽ những người chơi ném vòng chưa ai thử qua. Cô giơ tay, ném ngược chiếc vòng ra đằng sau, Hạo Thiên dán ánh mắt theo đường bay của nó, và thật bất ngờ, không, vô cùng bất ngờ khi cái vòng hạ cánh viên mãn....móc vào cái cột mốc cứng đầu mà 30 cái vòng của Hạo Thiên trong suốt 30 phút chưa móc được vào...

Băng Hạ quay lại, cười.

Còn khuôn mặt Hạo Thiên khỏi cần nhìn cũng biết đen đi mấy phần....

—-o0o—-

Băng Hạ ôm con gấu mèo trên tay, đi bên cạnh là Hạo Thiên với khuôn mặt vẫn chẳng sáng sủa hơn chút nào. Phần thưởng cũng giành được rồi, thế nhưng người giành lại không phải là anh, còn thêm vụ thua Băng Hạ nữa cũng đủ làm anh trong lòng cảm thấy bứt rứt khó chịu.

- Kẹo bông gòn. – Lướt qua quầy bán kẹo bông gòn, Băng Hạ khẽ lẩm bẩm. Hồi bé cô rất thích ăn loại kẹo này, ngọt ngọt, tê tê đầu lưỡi, lại còn êm êm như bông nữa.

- Cô ăn không? – Hạo Thiên chỉ vào cái quầy cắm đầy kẹo bông, mỉm cười hỏi cô, khuôn mặt lại trở về như trước. Nhìn ở góc độ nào đó thì sao trông anh giống một đứa trẻ cô độc mang vỏ bọc người lớn thế, ngay cả việc giận dỗi và cảm giác khó chịu vừa tới cũng qua đi rất nhanh.

Cô hơi ngẩn người ra nhìn anh, rồi khẽ gật đầu. Anh mua một cây, nhưng rất to, to hơn cái kẹo bình thường, có vẻ như chính anh đã yêu cầu người bán cho thêm. Cô rứt một miếng "bông", nhấm nhấm một ít. Kẹo bông vẫn chẳng khác nhiều so với năm xưa, vẫn ngọt ngào và ấm áp như thế.

Bỗng từ trong đám đông đi ra một bé gái chừng 5, 6 tuổi, mặc một chiếc váy hai dây trắng muốt cực đẹp, nhưng lại vừa đi vừa ôm mặt khóc nức nở. Tiếng khóc của cô bé như lớn hơn và như thảm thiết hơn, khi đáp lại chỉ là sự vô tâm đến đau lòng của những người xung quanh.

- Bé, em sao thế? Sao lại khóc như vậy? Mẹ em đâu?

Băng Hạ liền chạy đến gần cô bé, ngồi xuống trước mặt nó và ân cần hỏi han. Đôi mắt màu xám tro ánh lên tia lo lắng và quan tâm.

- Em....bị lạc mất mẹ.... – Cô bé nghẹn ngào nói không lên lời, giọng khản đặc đi, có lẽ vì khóc quá nhiều và quá lâu.

- Nín đi nào, ngoan, rồi chị tìm mẹ cho. Em tên gì?

- Tiểu.....Sở....

Băng Hạ nhẹ nhàng dỗ dành cô bé, tay quệt đi những giọt nước chảy ra từ đôi mắt trong veo.

- Tiểu Sở, nín đi nào, em có nhớ mình lạc mẹ ở đâu không?

- Mẹ....bảo em đứng chờ trước....chỗ chơi đu quay....mẹ đi mua vé...nhưng mãi không thấy quay lại... – Nước mắt đã thôi rơi, nhưng tiếng nói trong veo của Tiểu Sở vẫn bị ngắt quãng bởi những tiếng nấc. Bàn tay bé xíu đưa lên dụi mắt, trông tội nghiệp vô cùng.

- Vậy chắc bây giờ mẹ em đang ở chỗ đu quay đấy, chắc mẹ cũng đang mong em lắm, chị đưa em về lại chỗ đấy nhé? – Băng Hạ mỉm cười, nụ cười trong veo như làn sương sớm, ngây thơ và thánh thiện, khiến người con trai đứng đằng sau tuy không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng cũng không tránh khỏi ngẩn ngơ.

Băng Hạ đứng dậy, một tay ôm con gấu, một tay dắt Tiểu Sở, cô ngó nghiêng khắp nơi xem có nhìn thấy bà mẹ nào đang hốt hoảng tìm con gần chỗ chơi đu quay hay không. Nhưng cô cũng không cao lắm, nên tầm nhìn 1m72 bị hạn hẹp bởi vô số những người khác che khuất, không những khó khăn trong việc nhìn và tìm kiếm,

cả việc di chuyển cũng chẳng dễ dàng gì cho cam.

Huỵch!

Bịch!

- Chị ơi, chị có sao không? – Tiếng nói non nớt của Tiểu Sở vang lên khi cô bé vừa nhận ra Băng Hạ bị va vào một người đô con, và bị ngã.

- Chị không sao.

Hạo Thiên nãy giờ đứng nhìn, bây giờ mới bước đến gần, anh đỡ Băng Hạ dậy và chép miệng:

- Tìm như cô thì đến bao giờ mới thấy.

Rồi anh đưa tay, bế bổng Tiểu Sở lên cao, nhắc cô bé tìm mẹ thật kỹ trong đám người đông như kiến này. Tiểu Sở dáo dác đưa ánh mắt tìm kiếm khắp nơi. Người nào cũng giống người nào, nhưng riêng mẹ của mình thì ai cũng biết rằng sẽ không bao giờ lầm lẫn được. Băng Hạ hơi ngẩn người rồi cũng bước theo Hạo Thiên, len vào dòng người chật như nêm để tìm lại mẹ cho cô bé đi lạc. Trái tim làm bằng đá của cô có thể cảm nhận được dễ dàng rằng nó đang rung lên một nhịp.

- A! Mẹ! – Cô bé kêu váng lên, hướng mắt về một người phụ nữ mặt mày tái mét đang lắp bắp khai báo gì đó với bảo vệ khu vui chơi, đôi mắt người phụ nữ ấy, nhìn từ xa cũng thấy được đang hoe hoe đỏ.

- Trời ơi! Sở Sở, con tôi! – Người phụ nữ nhìn thấy Tiểu Sở trên tay Hạo Thiên thì mừng đến òa khóc, bà chạy thật nhanh lại, đỡ con xuống, nước mắt chảy thành hàng dài.

- Mẹ xin lỗi, từ nay mẹ sẽ không bỏ con lại một mình nữa, mẹ xin lỗi!

- Mẹ à, anh chị này đã giúp con tìm mẹ đấy! – Tiểu Sở ôm lấy mẹ, tuyệt nhiên không khóc, cô bé tươi cười chỉ vào Hạo Thiên và Băng Hạ. Mẹ cô bé nhìn hai người, sụt sịt lau nước mắt rồi cúi gập người, cảm ơn hai người rối rít.

- Có gì đâu ạ, từ nay cô đừng để Tiểu Sở một mình nữa, bọn bắt cóc trẻ con rình rập khắp nơi đấy.

Băng Hạ cười, nhẹ nhàng nhắc nhở. Đôi mắt xám trong veo ánh lên một nỗi buồn khó tả, có lẽ cô đang nghĩ đến mẹ mình, người phụ nữ thánh thiện, thuần khiết đang hiện diện trên trời, đằng sau những vì sao sáng lung linh. Có lẽ bà vẫn từng giây, từng phút, từng ngày, từng giờ, dùng đôi mắt trong veo bi thương ấy, dõi theo cô từng bước chân.

Băng Hạ tiến đến gần, ngồi xuống trước mặt Tiểu Sở, vuốt má cô bé:

- Từ nay phải theo sát mẹ đấy. – Rồi cô chìa con gấu mèo dễ thương ra cho Tiểu Sở – Tặng em này.

Tiểu Sở nhoẻn miệng cười tươi, nó đón lấy con gấu, ríu rít cảm ơn cô. Khuôn mặt bầu bĩnh, trong suốt như thiên thần, khiến người ta chỉ cảm thấy hạnh phúc, không còn có ý nghĩ gì khác.

Mẹ Tiểu Sở gật đầu, quệt nước mắt rồi tạm biệt hai người. Bóng hai mẹ con họ trong phút chốc hóa thành hai chấm đen nhỏ hòa vào dòng người đông đúc trong khu vui chơi. Nháy mắt đã không còn nhìn thấy nữa.

Người phụ nữ ấy....sao mà giống mẹ cô quá....

Một cơn gió thổi qua, mái tóc đen phủ xuống mặt, che đi những cảm xúc hỗn độn và phức tạp trên khuôn mặt Băng Hạ. Mát lạnh.

Hạo Thiên bây giờ, chẳng còn biết làm gì ngoài ngẩn ngơ nhìn cô, cái vẻ đẹp cô độc ấy, khuôn mặt lạnh lùng ấy, trái tim vô cảm ấy, làm anh chỉ muốn chạy thật nhanh đến và ôm cô vào lòng. Thật chặt. Không bao giờ buông ra.

Không bao giờ....

——-***——

- Cô không thích con gấu ấy à?

- Sao anh lại hỏi thế?

- Vì thấy cô đem cho nó đi.

Hạo Thiên nhìn thẳng vào mấy cột đèn tỏa ánh sáng vàng vọt trước mặt. Hai người đã ra khỏi khu vui chơi. Anh hơi buồn khi nghĩ đến việc nếu con gấu mèo ấy là do anh vất vả dành được, mà Băng Hạ lại đem cho dễ dàng như thế thì mình sẽ hụt hẫng đến thế nào.

- Tôi thích, nhưng tôi thấy hình như cô nhóc đó cũng rất thích nó.

- Sao cô không giữ lại? Có ai bắt cô phải cho đâu? – Hạo Thiên bỗng cảm thấy mình thật tồi tệ khi đi so đo với một đứa bé.

Băng Hạ không đáp, cô lấy điện thoại ra xem giờ.

- Muộn rồi, về thôi. Vy Vy sắp về rồi, tôi không muốn cô ấy đợi ở ngoài.

- Ừ.

Bỗng chiếc điện thoại của Hạo Thiên rung lên, anh lấy ra xem. Sms từ Nhật Long, cậu ấy giục anh về.

Băng Hạ ngẩng lên nhìn cột đèn giao thông vừa chuyển sang màu đỏ, đang định quay sang giục Hạo Thiên sang đường thì thấy anh đang nhắn tin lại cho Nhật Long một cách thuần thục, bàn tay thon dài nhanh thoăn thoắt. Cô liền bước sang đường trước.

Đi trên vạch vôi trắng sang đến tận bên kia đường rồi, Băng Hạ quay lại nhìn thì thấy anh đang vừa bấm điện thoại, vừa lơ đễnh bước từng bước một chậm chạp, bây giờ mới đến giữa đường. Cô đang định đứng lại chờ anh thì hoảng hồn khi thấy đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh từ bao giờ, và.....một chiếc xe tải đang lao đến với tốc độ kinh hồn, ánh đèn vàng của xe chiếu thẳng vào Hạo Thiên.

- Hạo Thiên!!!! Cẩn thận!!!!!!

Giật mình ngẩng lên bởi tiếng gọi như cào xé không gian của Băng Hạ, anh đã kịp nhìn thấy chiếc xe đang lao đến mình, khoảng cách rất gần, chỉ một tích tắc nữa thôi là sẽ không còn cứu vãn được nữa. Và anh cũng hoảng hồn khi thấy....thân ảnh Băng Hạ đang lao đến bên anh.....mỗi lúc một gần....

- Không! Băng Hạ! Đừng lại đây, nguy hiểm lắm!!!!!!!

Tiếng hét của anh như chìm vào không gian hỗn độn xung quanh, chìm giữa tiếng kêu ré lên của những người qua đường, và chìm vào giữa cái ánh đèn vàng chiếu thẳng vào hai bóng người một nam một nữ trên đường đang chuẩn bị nhập lại làm một. Ánh đèn lóa mắt như ánh sáng của Tử thần khiến người ta ghê sợ.

Trái tim vô cảm trong lồng ngực Băng Hạ khẽ thắt lại, nhói lên đau đớn như có ai dùng con dao sắc cứa mạnh vào.

Trái tim vô tình trong lồng ngực Hạo Thiên như không còn đập nữa, như chết dần đi theo từng bước chân Băng Hạ chạy lại gần.

Không được....!!!

Chiếc xe tải điên cuồng bấm còi....

Vài người trên đường quay mặt đi, không muốn chứng kiến cái cảnh ghê rợn sắp diễn ra trước mắt.

Chỉ còn vài tích tắc nữa thôi, Băng Hạ lao đến bên Hạo Thiên, thật nhanh. Cô cảm thấy như có cái gì đó rất quan trọng đang dần dần tuột khỏi tầm tay mình mà biến mất, rất nhanh, nhanh đến mức không thể giơ tay kéo nó lại, nhanh đến mức tàn nhẫn.

- Băng Hạ!!!! Khônggggggggg!!!!!!!

KEET........KEET......

RẦM......!!!!!!!!!!!

Băng Hạ giơ tay đẩy mạnh Hạo Thiên vào lề đường, anh cũng nắm tay cô thật chặt, kéo mạnh cô vào trong. Hai người ôm nhau lăn vào lề đường.

Và may sao...

Vẫn còn kịp...

......Trước khi lưỡi hái Tử thần kịp đưa ra, kéo một trong hai người, hoặc cả hai người đi....

Chiếc xe tải lao đi, trước khi đi còn không quên để lại một câu mắng mỏ.

Nhưng chẳng ai còn quan tâm nữa, trong đôi mắt xanh lục chất chứa đầy lo lắng của Hạo Thiên bây giờ chỉ thấy mỗi khuôn mặt trắng bệch thất thần của Băng Hạ. Anh ngồi dậy, nắm lấy vai cô, lắc mạnh.

- Băng Hạ! Cô có sao không? Có bị thương không???

Cô nhìn thẳng vào anh với đôi mắt mờ mịt, vô hồn. Giây phút ấy, cô đã nhìn thấy lờ mờ phía sau anh, Tử thần đang hiện lên, dùng cây lưỡi hái nhuốm máu chuẩn bị cướp đi sinh mạng anh. Cô đã tưởng rằng....mình đã để mất một thứ tưởng chừng như không quan trọng, mà lại rất quan trọng....mất vĩnh viễn....

- Tôi....không sao....

Chỉ chờ có câu nói ấy, Hạo Thiên ôm chầm lấy Băng Hạ vào lòng, giọng nói như run lên từng hồi:

- Tôi xin em....từ nay đừng làm những việc ngốc nghếch như thế....xin em đấy.....làm ơn....!!!

Nằm trong vòng tay ấm áp của anh, Băng Hạ không đẩy anh ra, để yên cho anh ôm. Trái tim cô dần dần trở lại bình thường...

Thật đáng sợ.....

Chỉ những khi người ta sắp đánh mất một thứ gì đó, thì mới đột ngột nhận ra sự quan trọng của thứ ấy, mà bình thường, họ không bao giờ để ý đến....

Băng Hạ trong giây phút ấy đã nhận ra....tuy rất mơ hồ....nhưng hình như Hạo Thiên đã có một chỗ đứng khá quan trọng trong trái tim của cô....

Còn Hạo Thiên....anh nhận ra....tình cảm mình dành cho người con gái đang ở trong vòng tay mình.....không đơn thuần chỉ là "thích" nữa....

_________o0o_______

- Tôi về.

Chỉ nói được có một câu như thế, Băng Hạ lặng lẽ bước vào trong ký túc xá Thánh Huy. Để lại Hạo Thiên đứng ở ngoài cổng, dõi theo cái bóng cao cao, mảnh mảnh, khiến người khác phải đau lòng ấy khuất dạng.

Vào nhà, cô nằm phịch xuống gường, chìm vào giấc ngủ ngay. Cả ngày hôm nay cô đã rất mệt mỏi, và riêng buổi tối nay với bao nhiều chuyện xảy ra cùng bao nhiêu thay đổi trong trái tim bé nhỏ nhưng làm bằng sắt đá của cô, cũng khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều.

Từ khi biết đến sự tồn tại của tiếng đàn Vỹ Cầm da diết của một con người vô danh kéo trong học viện Thánh Huy mỗi tối, đây là lần đầu tiên....

Hạo Thiên không được nghe nó....sau một buổi tối xảy ra quá nhiều chuyện.....

4. Oh! Vy Vy's fisrt kiss! :***

Tuy không còn cảm giác thỏa mãn vì đã lấy được lại sợi dây chuyền nữa, nhưng đồng thời Tiểu Vy cũng rất thoải mái khi cô đã "được" ở lại, chí ít thì chính bản thân cô cũng tự cho phép mình làm thế. Chẳng hiểu sao khi cô nghĩ đến việc mình không còn được làm osin, không còn có những màn đấu khẩu với Nhật Long, và cũng không còn có những phút giây vui vẻ như thế nữa, thì cô cũng tự cảm nhận được cuộc sống của mình sẽ tẻ nhạt đến chừng nào. Không biết từ bao giờ, và cũng không biết bằng cách nào, hai từ "Osin" đã không thể thiếu trong lịch làm việc một ngày của cô.

Hít một hơi, Vy vung vẩy chiếc bình nước trên tay, từng tia nước trong veo bắn vào giàn hoa tigon nhỏ xinh trên ban công. Tia nước lấp lánh dưới ánh nắng vàng, khiến giàn hoa trông xinh tươi dễ thương hơn.

"Nắng sinh ra là giành cho em......

Ngập tràn ấm áp......

Và tô môi em hồng xinh......."

Nhật Long đã đứng ở phía sau từ khi nào, anh cứ thế đứng nhìn tấm lưng Tiểu Vy một cách lặng lẽ. Anh không lên tiếng chê bai đả kích như lần trước nghe cô hát nữa mà im lặng lắng nghe từng giai điệu. Cô hát cũng hay đấy chứ, điều đó anh đã nhận ra từ lần trước rồi, nhưng không muốn khen cô đấy thôi.

Tia nắng vàng đậu lại trên hàng mi cong, đôi mắt nâu café đang chớp chớp nhìn những cây hoa đa màu sắc xanh mướt thì bất ngờ bị phủ một màu tối đen, có ai đó đã đưa tay bịt mắt cô lại. Im lặng hai giây ra chiều suy nghĩ, cô mỉm cười, làm bộ dò hỏi:

- Ai đây ta?

- ..........

- Nhật Long!

- .........

- Biến thái!

- Wow, cô hay thật đấy nha, sao biết hay vậy?

Nhật Long buông tay xuống, nhào ra phía trước, làm bộ ngạc nhiên tột độ.

- Anh cũng hay đó nha, gọi tên mình thì không chịu, phải gọi là biến thái mới thưa!

Cô nhìn anh, cười híp mí. Không biết là anh ngốc thật hay đang trêu cho cô cười nữa, đây là phòng Nhật Long, không phải anh thì ai vào đây? Với lại trong căn nhà này ngoài anh với cô Di ra thì chẳng ai yêu quý cô, chẳng ai đối xử thân thiện với cô cả. Còn một điều nữa mà Tiểu Vy khi nghĩ đến đôi má phúng phính lại nóng ran, cô....giống như là ngửi thấy mùi của anh vậy, mùi ấm áp quen thuộc phảng phất trên thân thể.

- Hì hì, muốn trêu cô đó mà, bỗng dưng tôi lại thích được gọi như thế!

- Thật à? – Tiểu Vy hơi tròn mắt.

- Ừ, thật. Mà tôi nói thế thôi, đừng có một câu "biến thái", hai câu "biến thái" đó nha, ai mà biết thì còn đâu là mặt mũi của tôi nữa?

- Tôi biết rồi. Tôi sẽ chỉ gọi khi nào chỉ có hai chúng ta thôi.

Tiểu Vy lè lưỡi, cười tinh nghịch. Bỗng dưng nghe câu "chỉ có hai chúng ta" mà sao tim đập mạnh quá!

- À, cho cô này!

Nhật Long rút trong túi ra một chiếc kẹo mút màu hồng, dẹt dẹt, hình trái tim, trên mặt kẹo có hình vòng xoắn màu hồng nhạt hơn, Tiểu Vy sáng bừng mắt, đón lấy chiếc kẹo bằng hai tay, dúi nó vào ngực.

- Cho tôi thật hả? Sao hôm nay anh tốt thế?

- Tôi thấy nó trên đường, trông còn sạch nên nhặt nó về cho cô.

Nhật Long tỉnh bơ đáp. Tiểu Vy nghe xong phồng mang trợn mắt, giơ cao cái bình nước hắt về phía Long, miệng mắng anh là biến thái. Anh cũng cười, giơ tay lên che từng hạt nước hắt vào mặt mình, nhìn cảnh như đôi vợ chồng trẻ mới cưới đang trêu đùa nhau, tiếng cười giòn tan khanh khách hòa vào tia nắng vàng rực phủ lên hai người, rộn rã một vùng trời.

Không thèm chơi với Nhật Long nữa, Tiểu Vy sau khi đã để lại cho anh một cái nguýt dài thì cất bình nước sang một bên và ngồi phịch xuống nền đá hoa cương. Tay giơ cây kẹo mút lên mân mê ngắm nghía. Nói thì nói vậy chứ cô biết thừa chiếc kẹo này đã được anh mua thật sự, ở một nơi nào đó và cũng đem tặng cô thật sự. Từng đường xoắn trên cây kẹo như cái mặt cười dễ thương, cô nhìn nó mà cũng mỉm cười vẩn vơ. Đây cũng là một trong những lý do cô muốn ở lại đây, quyết định ở lại đây và đã không hề hối hận khi trả lại sợi dây chuyền ấy.

- Thích thì bóc ra ăn đi. – Nhật Long cũng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn thấy cô nghịch cây kẹo thì nói.

- Trông nó đẹp quá, tôi không nỡ ăn. – Vy vẫn nhìn cây kẹo, mỉm cười.

- Ngốc. – Anh cốc nhẹ vào đầu cô – Kẹo không ăn thì để cho nó hỏng ra à?

Tuy cái cốc không hề đau, nhưng Tiểu Vy vẫn đưa tay lên xuýt xoa như một phản xạ tự nhiên muốn ăn vạ. Cô trề môi:

- Ăn chứ, nhưng có anh ở đây, tôi sợ anh cướp mất của tôi.

Nhật Long xì một cái, anh vươn tay cướp lấy chiếc kẹo đang nằm trong tay Vy. Rất nhanh. Khiến Tiểu Vy còn đang ngẩn tò te không biết anh ta định làm gì, nói gì đến việc phản ứng lại. Và khi cô kịp nhận ra thì cũng là lúc Nhật Long bỏ mặc hết sự giành giật lại của cô mà tàn ác xé toạc.....cái vỏ kẹo ra.

- Aaaaaaaaa, biến thái xấu xa!!!!!!!! – Tiểu Vy hét toáng lên khi nhìn thấy cái kẹo xinh đẹp bị trần như nhộng.

Nhật Long chỉ cười gian ác, dúi cây kẹo vào tay cô, làm như không hay biết khuôn mặt dễ thương kia bây giờ đang méo xệch đến thê thảm.

- Ăn đi, tôi bóc ra rồi, không ăn nó hỏng đấy, không thèm cướp của cô đâu.

Tiểu Vy phụng phịu cầm lấy chiếc kẹo, cô đang định luyến tiếc đưa lên miệng thì chợt khựng lại, đôi mắt lóe lên ánh sáng. Cô bẻ một nửa hình trái tim, đưa cho Nhật Long, nhoẻn miệng cười. Anh nhíu mày thắc mắc, nhìn cái kẹo bị bẻ nham nhở.

- Đang đẹp mà?

- Ăn cùng tôi đi

- Tôi không ăn, không thích ăn đồ ngọt

Cô xịu mặt, thu tay về, mặt buồn hiu.

Ngày đăng: 07/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?