Gửi bài:

Chương 11

Tối...

Trời mưa....

Mưa rất to....

Mưa to như vậy nhưng lại ko hề lạnh chút nào, chỉ có những tia nước từ trên ào ạt đổ xuống, tuyệt nhiên không hề xuất hiện một cơn gió. Mưa mang theo hơi nóng bốc lên hầm hập từ dưới mặt đất, ngột ngạt, oi nồng.

Băng Hạ đứng trước kí túc xá, vươn hai tay ra ngoài hứng những giọt nước mưa. Khi cô đi học về, Tiểu Vy đã đến nhà Nhật Long rồi, chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ với những dòng chữ viết vội nguệch ngoạc, đại loại dặn Băng Hạ hãy ra ngoài ăn tối, còn mình khi nào về sẽ ghé cửa hàng thức ăn nhanh, ăn cái gì đó qua loa rồi về. Thế nhưng khi Băng Hạ tắm xong thì cũng là lúc ngoài trời đổ mưa tầm tã, trong nhà lại không có ô, kết quả là cô đã đứng đây đợi nửa tiếng rồi mà cơn mưa rào kia vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Móc điện thoại ra xem giờ, cô mím môi, hít một hơi thật sâu. Đằng nào thì cũng thế, đứng đợi ở đây cũng không biết khi nào mưa mới tạnh, mà đến khi nó tạnh không biết chừng những quán ăn cũng đã đóng cửa mất rồi. Chi bằng lao nhanh ra ngoài ăn tạm cái gì đó, còn hơn là chịu đói, cùng lắm cũng chỉ bị ướt một chút, nhằm nhò gì chứ?

Nghĩ là làm, vội kéo chiếc mũ áo khoác lên trùm đầu, cô lao nhanh vào màn mưa, chân đạp lên những vũng nước khiến nó bắn lên những tia nước tung tóe, vài sợi tóc bay bay bị nước xối ướt nhẹp.

Dừng lại trước cổng, cô đảo mắt dáo dác tìm một quán ăn nào đó gần gần, vì với bộ dạng này, cô cũng không thể đi xa. Qua làn nước mưa, cô chợt nhìn thấy một quán ăn đối diện cổng trường, biển hiệu sáng rực. Đang co chân định toan bước đi, cô bất chợt khựng lại khi thấy một chiếc Koenigsegg CXX đi đến và dừng ngay trước mặt mình.

_Ra ngoài trời mưa mà không mang ô, cô muốn bị ốm à?

- Kính xe hạ xuống, ánh mắt Hạo Thiên như có một làn sương mù lướt qua Băng Hạ.

Rồi anh mở cửa bước ra, tay mang theo một chiếc ô màu đen tuyền.

Gương mặt tuyệt mĩ của anh, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt đường nét tinh tế, tay áo xắn lên gọn gàng, trông rất gợi cảm như một chàng hoàng tử vừa trút bỏ bộ lễ phục sau buổi dạ tiệc hào hoa.

_Anh đến đây làm gì? – Băng Hạ nhìn Hạo Thiên bật chiếc ô màu đen ra che cho mình, ngơ ngác hỏi.

_...Tình cờ đi ngang. – Hạo Thiên bật chiếc ô lên, bộ dạng hơi lúng túng. – Còn cô, đi đâu dưới trời mưa thế này?

_Ăn tối.

_Hả?

_Hôm nay Tiểu Vy không về nhà, tôi ra ngoài ăn.

_Có cần tôi cho đi nhờ không? – Hạo Thiên nhướn mày, khóe miệng nhếch lên vẻ kiêu ngạo.

_Anh cũng đi ăn?

_Ừ.

_Ừm. – Băng Hạ gật đầu. Một người thông minh như cô đương nhiên hiểu rằng việc Hạo Thiên đi xe riêng đến đây hoàn toàn không phải do tình cờ. Người như anh lúc nào cũng có xe lớn xe bé đưa đón, cần gì phải đi bằng xe riêng? Nếu là đi dạo thì dưới trời mưa như thế này cũng chẳng có hứng thú.

Cô cười nhẹ, hóa ra Thiếu gia Hạo Thiên hoàn hảo, xuất sắc ở tất cả mọi lĩnh vực mà trong khoản nói dối lại thật ngốc, để cho một nữ nhân như cô đoán biết hết mọi việc. Tuy không rõ Thiếu gia đến đây vì mục đích gì, nhưng việc hữu ý đến đây là hoàn toàn có khả năng.

Hạo Thiên cũng mở cửa bước vào trong xe ngay sau khi Băng Hạ đã yên vị trong đó. Anh quét ánh mắt qua học viện Thánh Huy một lượt rồi nhấn ga cho xe chạy.

"Mưa thế này, tiếng đàn cũng sẽ bị tiếng mưa át mất."

Nhà hàng kiểu Pháp.

Khăn trải bàn bằng vải trắng điểm hồng phong cách nước Pháp, dụng cụ ăn bằng bạc sáng loáng, chiếc bình hoa cao cổ cắm một bông hồng trắng, sofa màu đỏ, nghệ sĩ violin đang kéo một khúc nhạc tình lãng mạn.

Khách không nhiều.

Bên cạnh những chậu cây che khuất.

Hạo Thiên ngồi đối diện Băng Hạ.

Ánh mắt anh như làn sương mờ buổi sớm lãnh đạm nhìn cô, anh hỏi:

_Tiểu Bảo ngoan chứ?

Băng Hạ ánh mắt trong veo, nhẹ nhàng đáp trả.

_Ngoan.

_Vậy thì tốt.

Bông hoa hồng trắng thuần khiết cắm trong chiếc bình cao cổ.

Người phục vụ bưng đĩa bò bít tết tới, mùi thơm lan nhanh, miếng thịt trông tươi ngon, hấp dẫn và bắt mắt. Sau khi anh ta rời đi mà không quên kèm theo một câu nói quen thuộc "Chúc quý khách ngon miệng!", nghệ sĩ kéo violin bước tới bàn dạo một khúc nhạc vui vẻ nhẹ nhàng.

Băng Hạ bắt đầu chú tâm vào ăn.

Hạo Thiên chỉ ăn vài miếng, anh đặt dao xuống, ngẩng đầu nhìn cô.

_Cô học 10A3?

Băng Hạ bỗng khựng lại.

_Chẳng phải hôm nay anh xin cho tôi nghỉ học đã biết rõ rồi à?

Hạo Thiên nhìn Băng Hạ lạnh tanh, rồi mỉm cười, nụ cười nửa miệng gian xảo.

_Cô biết rồi à?

_Ngớ ngẩn. Anh nghĩ tôi có thể lờ đi những ánh mắt giết người phóng về mình liên tục sao? Tôi đâu phải thần thánh? – Chăm chú vào đĩa thức ăn, Băng Hạ điềm nhiên trả lời.

_Xem ra tôi đã làm một việc dư thừa. – Vẫn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt Hạo Thiên bỗng trở nên sâu xa kỳ lạ.

_Giờ anh mới biết? Những chuyện người khác tự ý giúp tôi đều là dư thừa. – Băng Hạ cắm chiếc dĩa vào miếng bít tết đã cắt nhỏ, bỏ vào miệng.

_Cô có phải là con gái không thế? – Hạo Thiên mỉm cười chế giễu, anh lấy miếng giấy trắng tinh được gấp gọn gàng bên cạnh, với tay, chấm nhẹ một cái vào khóe môi Băng Hạ._Đồ ăn dính cả ra ngoài miệng rồi này.

"Thịch!"

Vì khoảng cách quá gần, nên cả hai con người lạnh lùng này, trái tim...đều bước hụt một nhịp.

Hạo Thiên vội rút tay về, ho khan một tiếng.

Băng Hạ bối rối quay mặt đi chỗ khác.

Là do hành động quá thân mật hay do hai con người này quá đa cảm nhỉ?

Sau khi dọn dẹp xong "xác" của đống bát đĩa bị mình đập phá tàn ác hồi nãy, Tiểu Vy lại cắm đầu cắm cổ vào làm cả đống công việc vô cùng "nhẹ nhàng" mà cậu chủ.....biến thái giao cho. Nào là lau toàn bộ căn nhà này, dọn dẹp từng căn phòng một. Nghe đã thấy kinh hãi, huống hồ "cái nhà" mà Tiểu Vy phải lau là cả tòa biệt thự rộng thênh thang, và tất cả các phòng mà cô phải dọn dẹp có thể sánh với số phòng bệnh trong cái bệnh viện to nhất nhì thành phố. Bình thường tất cả những người làm chia nhau ra dọn dẹp mà còn không xuể, ấy vậy mà tên biến thái chết tiệt đó lại bắt một mình cô "xông pha trận mạc", còn tất cả những người làm kia thì được...nghỉ. Chả trách sao Tiểu Vy cứ lau xong được một phòng thì nỗi oán giận tên biến thái kia trong cô lại dâng cao lên một ít, chắc sắp chọc thủng trời rồi.

Tiểu Vy hai tay xách xô nước, khom lưng mệt mỏi bước xuống cầu thang.

_Xong rồi à?_Nhật Long đang ngồi vắt chân trên ghế salon nhướn mày, nở nụ cười hài lòng. Bên cạnh là đám người giúp việc nhìn cô một cách ái ngại.

Tiểu Vy không thèm nhìn Nhật Long, khẽ khàng gật đầu. Ánh mắt của những người làm mở to hết cỡ, đưa tay che miệng, một số khác lại quay ra xì xầm với nhau. Chắc họ đang nghĩ cô là siêu nhân. Cũng phải, một mình lau hết cái tòa nhà này không là siêu nhân cũng là thần tiên giáng thế.

Trong lòng Nhật Long dấy lên một chút áy náy, bắt một nữ nhân như cô làm những việc nặng nhọc như thế này, quả thật có hơi quá đáng. Đúng là anh muốn dạy dỗ cô, nhưng không phải hành hạ cô.

_Mọi người đi làm việc đi! – Quay ra đám người giúp việc bên cạnh, anh phẩy tay. – Dưa chuột, cho cô nghỉ một lát.

Tiểu Vy nghe được câu nói tốt lành hiếm hoi từ Nhật Long thì mừng rơn, thả người xuống ghế. Cô Di bảo một cô người làm xách hộ Tiểu Vy xô nước xuống nhà bếp, còn mình thì đi rót một cốc nước mát lạnh, dúi vào tay cô, ân cần bảo cô uống.

_Cảm ơn cô! – Tiểu Vy đón lấy cốc nước từ cô Di, ánh mắt cảm kích.

Cô Di mỉm cười đáp lại, rồi cũng bỏ xuống nhà, để lại không gian rộng rãi cho cô và Nhật Long.

_Ngày làm việc đầu tiên thấy thế nào? – Chẳng để cho không gian yên lặng bao trùm, Nhật Long cất tiếng ngay sau khi cô Di vừa đi khỏi.

Tiểu Vy bình thản uống hết cốc nước, ánh mắt lạnh tanh.

_Cái đấy tôi phải hỏi anh mới đúng. Anh đã hài lòng chưa?

_Hài lòng? – Nhật Long cười khẩy – Nhiêu đó công việc mà cô hỏi tôi hài lòng chưa ư? Nếu cô nghĩ đến việc trả lại sợi dây chuyền thì mau quên đi, vì nếu cô không làm tốt, có thể tôi sẽ tịch thu sợi dây đó mãi mãi đấy.

Tiểu Vy thở khì, cô đứng dậy.

_Tôi đi nấu ăn.

_Khoan đã.

Tiểu Vy đang định đi thì dừng lại, cô quay lại nhìn Nhật Long, ánh mắt khó hiểu.

_Cô không có điện thoại à? – Nhật Long hỏi, mắt nheo lại.

Chợt nhớ đến chiếc điện thoại yêu dấu hôm trước bị cướp mất, Tiểu Vy gật đầu.

_Cầm lấy. – Nhật Long đứng dậy, chìa ra trước mặt cô một chiếc Apple iPhone 4 sáng loáng. – Để tiện việc liên lạc.

Nhận được cái nguýt sắc bén từ Tiểu Vy, anh cười khổ, nói tiếp.

_Yên tâm, tôi không lấy tiền đâu.

_Không phải tôi sợ anh lấy tiền, nhưng từ trước đến nay Triệu Vy tôi không bao giờ nhận đồ của người khác, đặc biệt là tên biến thái như anh. – Tiểu Vy cao giọng, tỏ ý châm biếm.

Nhật Long phá lên cười ngặt nghẽo, nụ cười đúng chất....biến thái, nhưng Tiểu Vy lại thấy nó quá ư là....nguy hiểm, báo hiệu những lời cô vừa nói có thể quay lại phản cô.

_Cô lại nằm mơ giữa ban ngày à? Dưa chuột, cô nghĩ tôi cho không cô chiếc điện thoại này sao? Khi nào cô làm hài lòng tôi và vụ giao dịch giữa chúng ta kết thúc, tôi sẽ đòi lại nó đấy, tôi không hào phóng đến mức cho một quả dưa chuột ngốc dùng điện thoại đâu.

Đấy, biết ngay mà, tên này bật lại như tôm. Tiểu Vy bặm môi, đưa tay giật phắt chiếc điện thoại cảm ứng trong tay Nhật Long, quay lưng ngúng nguẩy bỏ đi. Lấy thì lấy, sợ gì! Đằng nào hắn ta cũng cầm của cô sợi dây chuyền quý giá, vậy cô cũng phải cầm của hắn một thứ đồ gì đó mới công bằng.

_Tôi lưu số của tôi vào rồi đấy. – Nhật Long gọi với theo khi Tiểu Vy còn chưa kịp khuất dạng sau hành lang.

Sau bữa ăn ở nhà hàng Pháp, Hạo Thiên đưa Băng Hạ về Thánh Huy.

Mưa đã tạnh.

_Cảm ơn đã đưa tôi về. – Giọng Băng Hạ lạnh lùng.

_.....

_Cầm lấy đi. – Cô đưa ra trước mặt Hạo Thiên một số tiền. – Trả tiền hồi nãy anh thanh toán bữa ăn giùm tôi.

Hạo Thiên nhìn xuống tay Băng Hạ, cười khẩy. Trả tiền? Cô ta nghĩ anh cần sao?

_Cô nghĩ tôi là ai?

Vốn là người thông minh, đương nhiên Băng Hạ hiểu Hạo Thiên đang nghĩ gì.

_Không phải tôi coi thường anh, nhưng tôi không muốn nợ bất cứ ai cả, dù chỉ là một thứ nhỏ nhặt cũng phải giải quyết hết. – Băng Hạ nhìn ra xa, nói rành mạch từng chữ.

_Tôi có nói cô đang nợ tôi sao? – Hạo Thiên nhướn mày, cảm giác này thật khó chịu, cứ như anh đang được người khác bố thí cho vậy.

_Nhưng....

_Không cần trả lại – Hạo Thiên ngắt lời Băng Hạ – Hôm nay ở ngoài bờ hồ tôi đã chơi thua cô, bữa ăn này coi như tôi mời.

Rồi anh bước ra ngoài xe, phóng đi mất hút vào màn đêm.

Băng Hạ nhìn theo cho đến khi khung cảnh trước mắt chỉ còn lại một màu đen đặc quyện vào nhau, cô thở dài, bước vào trong nhà.

.........

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Tiểu Vy uể oải bước vào, rón rén cố gắng không gây tiếng động. Giờ này chắc Băng Hạ cũng đã ngủ rồi. Cô khóa cửa lại, quay người định bước về phòng, thì một bóng trắng lao đến, lăn vào lòng Tiểu Vy làm cô giật thót mình.

Dùng hai tay nâng bóng trắng vừa rồi lên cao ngang mặt, cô nhíu mày, chu môi lên:

_Bảo Bảo, con tính hại mẹ chết vì đứng tim có phải không? Hư quá à, sao giờ này còn chưa đi ngủ?

Tiểu Bảo nhắm mắt lại kêu lên những tiếng "meo, meo" nũng nịu, rồi dụi dụi đầu vào người Tiểu Vy. Cô mỉm cười, bế Tiểu Bảo đến chỗ ghế sofa, ngồi phịch xuống.

_Bảo Bảo, con biết không? Hôm nay mẹ phải đi làm việc cho một tên cực kì biến thái, mệt chết đi được.

_Meo, meo.

Tiểu Vy cười, dí sát Tiểu Bảo vào mặt mình, cọ cọ mũi vào chiếc mũi nhỏ hồng của Tiểu Bảo, dịu dàng nói:

_Thôi, con đừng nóng, hắn như vậy mà cũng biết thương người á, thấy mẹ làm việc mệt cũng cho nghỉ, rồi còn mua điện thoại cho mẹ nữa nè.

Như để làm bằng chứng, Tiểu Vy rúi từ trong túi áo ra chiếc điện thoại đen bóng, giơ ra trước mặt ngắm nghía.

_Tên này đúng là phung phí, điện thoại này có vẻ đắt tiền, thế mà dám bỏ tiền ra mua cho mẹ.

"Tôi đã lưu số của tôi vào rồi đó."

Chợt nhớ đến câu nói của Nhật Long lúc tối, Tiểu Vy bật máy lên, vào phần danh bạ.

Trong danh bạ chỉ có đúng một số duy nhất, ghi tên là....."Cậu chủ đẹp trai".

Tiểu Vy miệng há hốc, cái tên này, vô duyên hết chỗ nói, cậu chủ đẹp trai ư? Hoang tưởng. Cái tên tự cao tự đại này...

Ngay lập tức, Tiểu Vy sửa lại, tên mới được lưu:

"Tên biến thái chết tiệt."

_Còn chưa ngủ, ngồi ngoài này làm gì thế?

Căn nhà này đúng là toàn những thứ làm người ta giật mình, hồi nãy là Tiểu Bảo, bây giờ là giọng nói lạnh toát chạy dọc sống lưng vang lên từ phía cửa phòng ngủ mà Tiểu Vy thừa biết là của ai nhưng vẫn giật mình.

_Băng Hạ! Bạn không thể dừng cái kiểu luôn đứng sau lưng người khác mà hù như vậy sao? – Tiểu Vy quay lại mắng. Tuy lời nói có phần cáu gắt nhưng giọng điệu lại tha thiết vô cùng, như van nài, cầu xin.

Băng Hạ nhìn điệu bộ đưa tay lên ngực để che đi cái lồng ngực đang phập phồng không ngừng của Tiểu Vy mà phì cười. Nhát gan!

_Hôm nay đi làm thế nào?

_Ừm, cũng khá mệt, nhưng những ngày sau có lẽ còn khổ sở hơn nhiều.

_Ừ, vậy đi tắm rồi ngủ đi. Mai còn đi học, muộn rồi đấy.

Vừa dứt câu thì cửa phòng ngủ đóng lại, Tiểu Vy uể oải bước vào phòng tắm, xả nước điên cuồng.

Sáng....

Trường Thánh Huy hôm nay ồn ào khác thường.

Trong một căn phòng rộng rãi.....

_Mai Đông....cậu lấy đâu ra những bức ảnh này? – Phù Dung đang đứng đối diện Mai Đông, tay nắm chặt một xấp ảnh, giọng nói nghẹn ngào như tắc nghẹn trong cổ họng.

_Xin lỗi, mình đã cho người điều tra. Mình cảm thấy anh ta có gì đó..._Mai Đông tránh ánh mắt đau khổ của Phù Dung, nặng nề nói.

Đôi mắt Phù Dung mang theo sự hoang mang, mềm yếu nhìn vào từng bức ảnh, không dám tin vào mắt mình, dường như sự tin tưởng đã bị lấy mất hết rồi, cô van nài lần cuối cùng, hy vọng những điều cô vừa nghe không phải sự thật.

_Không phải nhầm lẫn sao? Người trong bức ảnh này....có đúng là.... – Phù Dung cố gắng gượng cười, trong đáy mắt thấp thoáng những giọt nước chỉ trực trào ra, nụ cười trên khuôn mặt yếu ớt, cô chỉ mong những tấm ảnh này thành quả của một sự nhầm lẫn nào đó, hay chỉ là người bạn thân của cô đang chọc ghẹo cô, chỉ vậy thôi....

_Là thật. – Mai Đông hạ giọng, cô không biết phải chứng minh như thế nào, chỉ có thể buông lời thừa nhận. Tuy nói như vậy, nhưng cô biết, Phù Dung rất tin cô.

Ánh sáng trong đôi mắt Phù Dung tan vỡ, sự đau khổ, phẫn nộ vì bị người mình yêu lừa dối, qua mặt, khiến cô mất đi sự kiềm chế.

_Này, Phù Dung, bạn đi đâu vậy? – Mai Đông hoảng hốt nắm lấy tay Phù Dung khi cô đang quay gót chuẩn bị rời khỏi.

_Đi đâu ư? Mình phải đi dạy dỗ con bé không biết điều ấy một bài học! – Phù Dung giận dữ nói, rồi giật lại tay mình ra khỏi bàn tay Mai Đông.

_Trời nắng, trời nắng, thỏ đi tắm nắng, vươn vai, vươn vai....

Tiểu Vy vừa nhảy chân sáo vừa nghêu ngao hát bên cạnh Băng Hạ trên đường lên lớp khiến Băng Hạ không khỏi nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng trong ánh mắt vẫn thấp thoáng ý cười.

_Thôi nào, muốn mình ngất trên đường hả?

_Xí! Ngất làm sao được? Mình hôm nay đang vô cùng yêu đời, đừng có chọc giận mình.

_Yêu đời? – Băng Hạ bật cười.

_Phải đó, bạn không thấy sao? Hôm qua mình tưởng sợi dây chuyền mẹ tặng đã mất, vậy mà hóa ra không phải. Rõ ràng ông trời rất thương mình.

Đúng vậy, tuy sợi dây chuyền đó rơi vào tay Nhật Long, và hắn ta còn bắt Tiểu Vy đi làm ôsin cho hắn, nhưng đối với cô mà nói, sợi dây đó không rơi bên ngoài và bị thất lạc đến nơi nào đó là đã vô cùng may mắn rồi. Còn việc làm ôsin với cô cũng chẳng có gì khổ cực, chỉ là lau lau chùi chùi, những việc như vậy cô đã làm qua rất nhiều là đằng khác.

Hai người còn đang huyên thuyên trên hành lang gần đến lớp, bất chợt Tiểu Vy tròn mắt chỉ vào đám đông đang bu quanh cửa lớp 10A3, thốt lên:

_Gì thế kia?

Tuy khoảng cách giữa chỗ hai cô đứng và đám đông vẫn còn rất xa, nhưng Băng Hạ đã lờ mờ nhận ra Công chúa Phù Dung trong đám đông đó. Khuôn mặt xinh đẹp ấy không thể lẫn đi đâu được.

Bỗng một nữ sinh trong đám đông quay lại nhìn thấy Băng Hạ và Tiểu Vy, phấn khích kêu lên:

_Đến rồi kìa!

Đám đông quay lại.

Tất cả các con mắt đều dán vào người Băng Hạ đang bình thản đi đến. Tuy cô không hiểu lắm chuyện gi đang xảy ra, nhưng đương nhiên cũng không thể chùn bước.

Công chúa Phù Dung từ trong đám đông đi ra, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, có thể ngay lập tức giết người.

_Cô là Dương Băng Hạ?

_Phải.

Phù Dung ném vào người Băng Hạ một xấp ảnh.

_Xem đi.

Băng Hạ cúi xuống nhặt những bức ảnh rơi lộn xộn trên mặt đất.

Bỗng...

Người cô khựng lại, đôi mắt mở to kinh ngạc.

Trong những tấm ảnh Phù Dung vừa vất ra đều chụp hai người, một nam một nữ.

Và...

Đó chính là cô và Hạo Thiên!

Cô đã hiểu mục đích những người này đến đây làm gì rồi.

Tiểu Vy ghé đầu nhìn vào bức ảnh, khuôn mặt không biểu cảm gì ngoài hai chữ "sửng sốt".

_Băng Hạ, đây là....

Tiểu Vy gọi khẽ, đưa tay nhặt những bức ảnh kia lên. Bức thì chụp Băng Hạ đang đứng trước cổng trường, Hạo Thiên từ trong ôtô cầm ô chạy ra, bức thì chụp hai người đang ngồi trong nhà hàng, Hạo Thiên dùng giấy lau miệng cho Băng Hạ. Và một bức nguy hiểm nhất....đó là cảnh sau kí túc xá nam, Hạo Thiên đang....hôn Băng Hạ. Rất nhiều bức mà Tiểu Vy còn chưa bao giờ nhìn thấy, và cũng chưa bao giờ nghe Băng Hạ kể, sao bây giờ nó lại nằm trong những tấm ảnh này? Là Băng Hạ giấu cô hay những người này đã bịa đặt?

Băng Hạ sau giây phút ngỡ ngàng đã lấy lại bình tĩnh, cô ngẩng cao đầu, giọng lạnh như băng.

_Xem rồi.

Phù Dung cố gắng giữ bình tĩnh.

_Người trong tấm ảnh này là cô?

_Phải.

_Tấm ảnh này chụp đúng sự thật?

_...Phải.

Phù Dung cắn chặt môi, tuy cô chắc chắn những bức ảnh này không phải ảnh ghép nhưng vẫn giật mình trước thái độ thừa nhận không chút do dự của Băng Hạ.

Cô từ từ đưa tay lên.

Ngón tay căng chặt đầy hận thù.

Hướng về gò má Băng Hạ.

Nín thở...

Bàn tay mang theo hướng gió cực kì đau khổ.

Không khí như đông cứng lại, tất cả những người trong đám đông đều căng mắt dõi nhìn.

"Bốp!"

Một cái tát giáng mạnh xuống má trái Băng Hạ.

Phù Dung như dồn hết nội lực vào cái tát này, khoảnh khắc bàn tay cô ta dán lên mặt Băng Hạ hình như có ánh lửa tóe ra trong không khí, tất cả mọi người đều nghe rất rõ âm thanh dội ra từ cái tát vừa rồi.

Băng Hạ kinh ngạc mở to đôi mắt, cô nhìn chằm chằm vào Phù Dung, gương mặt trắng bệch, dấu bàn tay in trên má trái từ từ nổi hẳn lên, bỏng rát.

_Băng Hạ! – Tiểu Vy đưa tay bụm miệng, kinh hoàng kêu to.

_Đồ hồ ly tinh. – Phù Dung gằn giọng – Quyến rũ Thiếu gia, mày là ai chứ?

Tiểu Vy nắm lấy tay Băng Hạ, mắt ngấn nước, nhìn Phù Dung đầy căm giận.

_Cô thật quá đáng! Băng Hạ đã làm gì sai chứ? Những bức ảnh này chẳng qua chỉ là giả tạo, vậy mà cô không thèm điều tra kĩ đã ra tay đánh người, Công chúa ư? Ngu xuẩn!

_Mày nói gì? – Phù Dung trợn trừng mắt, giơ tay đẩy ngã Tiểu Vy một cái thật mạnh ra sau.

_Tiểu Vy!

Giờ đến lượt Băng Hạ bất mãn kêu lên, cô chạy lại đỡ Tiểu Vy, mở to mắt nhìn Phù Dung, nói lạnh:

_Muốn đánh thì đánh tôi, Tiểu Vy không có lỗi gì trong chuyện này cả.

_Được. – Phù Dung cười lạnh, ra hiệu cho hai nam sinh lại gần giữ chặt lấy Băng Hạ, hai nam sinh khác cũng được phái đến giữ lấy Tiểu Vy, không cho cô chạy ra trước cản trở "công việc" của Công chúa.

Đám đông xung quanh nhìn Băng Hạ xì xầm to nhỏ, có người thương cảm, có người lại cười mỉa mai. Từ trước đến nay ai ai cũng biết Thiếu gia và Công chúa là cặp đôi tiên đồng ngọc nữ nổi tiếng khắp Thánh Huy và ở những học viện khác. Cô gái này ngang nhiên xen vào giữa, quả thật là to gan.

Phù Dung tiến lại gần Băng Hạ đang bị hai nam sinh giữ chặt.

_Loại hồ ly tinh lẳng lơ như mày, phải bị đánh cho hỏng khuôn mặt xinh đẹp mới không đi quyến rũ người khác.

Cô vung tay lên!

"Bốp!"

Lại một cái tát rất mạnh vào má trái Băng Hạ, thậm chí âm thanh vọng lại của cái tát đó còn lớn hơn cái tát lúc trước, bàn tay đó hình như mang theo nỗi oán hận không gì sánh nổi, như muốn đập nát mặt kẻ đang đứng trước ra. Băng Hạ bị đánh mạnh đến nỗi đâu bị nghiêng hẳn sang một bên, sắc mặt nhợt nhạt như không còn giọt máu.

Cả đám đông giật bắn người kinh hãi.

_Băng Hạ! – Tiểu Vy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, gào khóc, cô bất lực khi không thể chạy đến che chở cho Băng Hạ.

Phù Dung cười lạnh.

_Xem ra mày cũng gan lì đấy nhỉ? Bị hai tát của tao mà không kêu lên tiếng nào. – Phù Dung nghiêng đầu.

_Thật quá đáng!

Giọng nói đầy tức giận, Tiểu Vy giãy dụa để thoát khỏi sự kìm kẹp của hai tên nam sinh bên cạnh, đột nhiên xông thẳng tới, cô giống như gà mẹ che chở cho Băng Hạ sau lưng mình, ánh mắt Tiểu Vy tức tối trợn lên nhìn thẳng vào Phù Dung.

_Công chúa như cô mà chỉ biết hiếp đáp người khác, sao không gọi hẳn tên Thiếu gia ấy đến, để hắn nói xem Băng Hạ đã quyến rũ hắn như thế nào?

"BỐP!"

Phù Dung thẳng tay tát vào đầu Tiểu Vy không thương tiếc. Tiểu Vy bị đánh mạnh lảo đảo vài bước về phía trước rồi té nhào xuống đất.

_Không được đụng đến cô ấy. – Băng Hạ quát lên, ánh mắt xót xa hướng về dáng vẻ đau đớn của Tiểu Vy.

Phù Dung quay lại nhìn Băng Hạ.

_Được! Tao sẽ không đụng đến con bạn của mày. Vậy.... – Cô xoay xoay lọn tóc trong tay – Mày chịu để cho tao đánh chứ?

Tiểu Vy nghe nói vậy thì bật dậy ngay tức khắc, đang chuẩn bị lao đến bên Băng Hạ thì ngay lập tức, cô bị hai nam sinh giữ chặt, áp mặt cô vào bức tường.

_Thế nào? – Sau khi nhìn thấy Tiểu Vy bị khống chế, Phù Dung quay sang hỏi Băng Hạ – Đứng yên để tao đánh, công việc cũng không nặng nhọc lắm phải không?

_Đừng, Băng Hạ! – Tiểu Vy tuy bị ép chặt vào tường, nhưng vẫn không thể không lên tiếng can ngăn, làm sao cô có thể để Băng Hạ vì cô mà chịu bị đánh chứ?

Băng Hạ nhắm mắt lại, cố gắng nén hơi thở xuống. Giữa cô và Tiểu Vy, chỉ được chọn một. Cô không thể để Tiểu Vy bị liên lụy, chi bằng....

Cô mở bừng mắt, ánh mắt sắc lạnh như dao thép.

_Được!

Đôi môi hồng của Phù Dung dãn ra thành nụ cười hài lòng.

_Tốt!

Bàn tay trắng nõn từ từ giơ lên.

"BỐP!"

Khuôn mặt Băng Hạ nghiêng về một phía sau cái tát vừa rồi.

Tiểu Vy không ngừng rơi nước mắt. " Băng Hạ....."

Bất lực...

Không thể bảo vệ được người bạn...

Cô cảm thấy giận chính bản thân mình, sao mọi khi mạnh mẽ là thế, vậy mà bây giờ lại không thể vùng dậy chống lại?

"BỐP!"

Bàn tay Phù Dung giáng xuống, âm thanh cái tát như tiếng sét kinh hoàng phập vào mặt Băng Hạ.

Môi mím chặt, cô không để bất kì tiếng kêu nào phát ra ngoài. Ánh mắt cô vẫn vô hồn, lạnh lùng như thế, càng làm cho cơn thịnh nộ trong Phù Dung dâng cao đến đỉnh điểm.

_Tiện nhân!

"BỐP!"

Dấu năm ngón tay in hằn!

_Hồ ly tinh không biết xấu hổ!

"BỐP!!"

Lại một cái tát!

_Loại con gái không có lòng tự trọng!

"BỐP!"

Băng Hạ đứng lặng lẽ, chịu những cái tát thật mạnh lần lượt giáng xuống mặt mình.

Cô đưa mắt nhìn ra đằng sau Phù Dung. Long phụng sum vầy. Vương Ngọc Bảo Yến, Lâm Hạ Quỳnh, Diệp Mai Đông...đủ cả. Chúng đang nhìn cô với ánh mắt cực kì hả hê. Cả đám đông đứng xung quanh kia nữa. Tuy họ chỉ là những học viên xa lạ chưa bao giờ cô nhìn thấy, chỉ là có chuyện nên bu lại xem, nhưng cô cũng hoàn toàn không muốn họ nhìn thấy nỗi nhục nhã đang bủa vây kín phía cô như thế này. Đối với một người lạnh lùng đến ngạo mạn như cô, cái đau bị đánh mãi mãi không bao giờ có thể so sánh nổi với việc bị người ta chứng kiến nỗi nhục nhã và sự xấu hổ. Nhưng cô không thể nào đánh trả....vì Tiểu Vy.

Sắc mặt Băng Hạ trắng bệch, trắng bệch, như thể một khắc nữa thôi là sẽ chết vì mất máu. Một vệt máu nhỏ từ khóe miệng cô chảy ra.

"BỐP!"

Hai bên má Băng Hạ đã hoàn toàn tê dại, cùng với từng cái tát giáng mạnh xuống mặt, màn đêm dần kéo đến trước mặt cô hệt như cái đêm ba mẹ cô mất, giông tố đầy trời, mưa gào sấm thét trong kí ức.

Ba...

Mẹ...

Lại thêm một cái tát thật mạnh vào mặt cô, lạnh lùng hắc ám, nỗi đau và nỗi nhục nhã này sẽ mãi ghi lòng tạc dạ, cô khép chặt đôi mắt, cố gắng đứng vững trên đôi chân của mình. Không thể ngã được! Dương Băng Hạ, mày không thể ngã!

"BỐP!"

Lại một cái tát không chút thương tình mà giáng xuống.

Tiếng cười và lời lăng mạ của Phù Dung...

Đám đông xung quanh trở nên kinh hãi, tuy lúc đầu thấy Băng Hạ bị đánh như vậy cũng thấy thích thú, nhưng dần dần, trong lòng họ bỗng dâng lên niềm thương cảm.

Phù Dung vẫn liên tiếp tát Băng Hạ với ánh mắt hung hãn độc ác, chẳng giống với Phù Dung thánh thiện, thanh khiết thường ngày chút nào. Mọi người vẫn không thể tin được trước hình tượng Công chúa

dịu hiền, tốt bụng trong lòng họ lại có thể hành động độc ác đến vậy.

Bên cạnh đó, cái dáng vẻ run rẩy trắng bệch nhưng không hề khuất phục của Băng Hạ lại khiến trái tim của mọi người bị trấn động. Phù Dung gườm gườm dùng hết sức tát Băng Hạ, còn Băng Hạ sắc mặt trắng bệch, đôi má đỏ sưng tấy, nhưng ánh mắt cô vẫn hiên ngang kiên cường nhìn thẳng vào Phù Dung, không mảy may sợ hãi.

"BỐP!"

Một cái tát nữa.

Ngạt thở...

Không chịu được nữa rồi...

Phù Dung lại tiếp tục giơ tay lên.....

Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng...

Tất cả mọi người đều nín thở quan sát....

Tiểu Vy nhắm chặt mắt lại....

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy....

Thiếu gia xuất hiện....

Gương mặt anh tú đẹp đẽ như Thần Mặt Trời.

Bầu trời hôm nay không có nắng, xanh thẫm một màu như sắp có mưa. Ánh mắt Hạo Thiên trầm lắng, trống rỗng khi vừa nhìn thấy Băng Hạ sắc mặt nhợt nhạt, bóng dáng thảm hại, đứng giữa đám đông.

Tiểu Vy mừng rơi nước mắt....

Riêng Bảo Yến đứng sau thì lại nghiến răng, lòng thầm tức giận. Cô nhìn cái mặt nạ lạnh lùng thường ngày của Băng Hạ cuối cùng đã bị đánh cho tơi tả, sao tự dưng lại xuất hiện một Thiếu gia đến cứu nguy cho cô ta? Có tức không cơ chứ?

_Phù Dung! Em đã quá đáng quá rồi đấy. – Giọng nói trầm trầm nhưng không giấu nổi cơn thịnh nộ đang chờ dịp bùng phát của Hạo Thiên khiến cho cánh tay đang giơ cao lơ lửng của Phù Dung bất ngờ buông thõng xuống.

_Em....em....Hạo Thiên....! – Khuôn mặt hung hãn khi nãy của Phù Dung được chủ nhân của nó giấu đi một cách khéo léo, ngay lập tức trưng ra bộ mặt giả nai ngơ ngác.

Hạo Thiên không quan tâm đến Phù Dung, ánh mắt sắc như dao dừng lại ở hai nam sinh đang giữ chặt Băng Hạ. Không hẹn, hai tên đó ngay lập tức buông tay cô ra như bị thôi miên.

_Không sao chứ? – Anh tiến đến gần Băng Hạ, ánh mắt có phần dịu hơn trước.

Băng Hạ ngước lên.

Không sao.....

Trời đất xoay chuyển...

Sao đứng trước anh, cô lại thấy yếu ớt thế này?

Chút sức lực cuối cùng của cô đã bị tiêu hao, đã kết thúc rồi, không cần cố gắng nữa.

Thân hình cô từ từ đổ sụp xuống mặt đất lạnh lẽo.

Trước khi trời đất tối sầm kéo đến sau mí mắt, cô vẫn nghe văng vẳng bên tai tiếng ai đó gọi tên cô. Là Tiểu Vy, và....

Anh.....

Phù Dung đứng trong phòng đã từ rất lâu rồi.

Cô không nói gì, chi im lặng nhìn tấm lưng dửng dưng lặng lẽ của Hạo Thiên đang xoay về phía mình, ánh mắt hướng ra cửa sổ.

Lúc bị Hạo Thiên gọi lên, cô những tuởng sẽ bị anh mắng, nhiếc móc, hay thậm chí là đánh cô, và cô cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho chuyện đó. Thế nhưng từ lúc lên đây, Hạo Thiên một lời cũng không nói, giống hệt như mặt biển lặng gió, khiến cho trong lòng cô xuất hiện những dự cảm không hay. Sự yên tĩnh này xem ra còn đáng sợ hơn cả những hành hạ về thể xác._Hạo Thiên....

Phù Dung cuối cùng cũng phải cất lên tiếng nói. Cô không thể tiếp tục chịu đựng cái sự yên tĩnh chết chóc này thêm một giây phút nào nữa rồi.

_Lý do?

Hạo Thiên cuối cũng cũng để cho tiếng nói lạnh như băng tuyết ngàn năm của mình thoát ra khỏi cổ họng.

_Dạ? – Phù Dung không hiểu ngước mặt lên hỏi lại, trong lòng thầm mong Hạo Thiên đừng mất kiên nhẫn mà nổi nóng.

_Lý do cô đánh Băng Hạ? – Hạo Thiên vẫn trầm giọng. Giọng nói trầm trầm lạnh lẽo u uất đó khiến cho Phù Dung không thể nào nhận ra được anh có phẫn nộ hoặc tức giận hay không.

Đôi mắt Phù Dung khẽ mở to ra, rồi lại trở lại bình thường. Lý do? Lý do là....

_Những bức ảnh này....

Cô chầm chậm đưa ra trước mặt Hạo Thiên một xấp ảnh. Cô không biết xem xong anh có thêm phần tức giận hay không, nhưng cô muốn anh hiểu, cô cũng không phải là đánh người vô cớ.

Hạo Thiên nhẹ nhàng lật giở từng tấm ảnh. Hành động của anh không có vẻ gì là hấp tấp, vội vàng hay nóng giận cả, khiến cho trong đầu Phù Dung đột ngột có suy nghĩ rằng những dự cảm không hay tồn tại trong đầu cô một phút trước có thể sẽ không thành sự thật.

Hồi lâu, Hạo Thiên mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo.

_Cô theo dõi tôi?

_....Không, là Mai Đông, cô ấy..... – Phù Dung bối rối. Từ trước đến nay cô biết Hạo Thiên rất ghét chụp ảnh, rất ghét bị quản lí quá chặt và cũng rất ghét bị theo dõi. Không chừng những bức ảnh này không những không cứu nguy được cho cô, mà còn làm mọi việc đi theo chiều hướng xấu đi.

_Những bức ảnh này thì sao? – Không để Phù Dung kịp giải thích, Hạo Thiên lại tiếp tục chất vấn. – Chúng có liên quan gì đến việc một Công chúa như cô lại nổi hứng đi đánh người?

Phù Dung lặng người. Chẳng lẽ sau khi xem xong những bức ảnh mà cô vừa đưa, trong đó chụp anh với Băng Hạ "tình tứ" với nhau, chẳng lẽ anh không hiểu cô đang....ghen ư? Hay trong lòng anh, cô thậm chí không có tư cách để ghen?

_Em...chỉ là... – Phù Dung cúi mặt xuống, hàng mi dày che khuất hết tâm trạng trong ánh mắt, đôi bàn tay nắm chặt, run bần bật.

_Cô ghen? – Nét mặt Hạo Thiên vẫn không có gì thay đổi, đôi lông mày nhướn lên, xoáy sâu vào thân ảnh Phù Dung đang đứng trước mặt.

Phù Dung ngước mặt lên. Trong đôi mắt đã ầng ậc nước chỉ chực trào ra.

_Hạo Thiên....em..em..yêu....anh, anh cũng biết mà, có phải không?

Hạo Thiên thở dài. Anh vất xấp ảnh xuống bàn, quay ra ngoài cửa sổ.

Anh gọi Phù Dung lên đây chỉ để nghe một lý do từ cô để bảo đảm sự thật từ hai phía. Khi nhìn thấy Băng Hạ bị đánh như thế, trên ngực anh như có cái gì đó đè nặng, không hẳn là đau, là nhói, chỉ là cảm giác khó thở cứ quấn chặt lấy tim. Anh cứ nghĩ rằng một cô gái thông minh như Phù Dung sẽ có một lý do thỏa đáng cho hành động này. Thế nhưng cái "lý do thỏa đáng" mà anh mong đợi chỉ là một xấp ảnh cộng với một sự ghen tuông mù quáng của cô – một người trước giờ luôn nói yêu anh.

_Phù Dung, chẳng lẽ cô không hiểu từ trước đến giờ tình cảm của tôi không dành cho cô hay sao? – Hạo Thiên vẫn quay lưng về phía Phù Dung, trầm giọng.

_Hạo Thiên...chẳng lẽ...trong lòng anh từ trước đến giờ không hề có chỗ cho em? Một chỗ nhỏ thôi....cũng không có? – Phù Dung đưa tay lên miệng kìm chặt tiếng nấc, giọng nói run run.

_Không phải tôi đã nói ngay từ đầu rồi sao? – Hạo Thiên quay lại, ánh mắt màu xanh lá cây sâu thăm thẳm. – Đừng bao giờ yêu tôi, sẽ chỉ chuốc lấy đau khổ mà thôi. Là cô từ trước đến nay luôn luôn cố chấp như vậy.

Lướt ánh mắt chứa đựng những cảm xúc hỗn độn qua Phù Dung, anh nói tiếp.

_Từ nay đừng bao giờ đụng đến Dương Băng Hạ, nếu không, cái giá cô phải trả là không nhỏ đâu.

Hạo Thiên bước ra ngoài, lướt nhanh qua Phù Dung.

Phù Dung ngây ngô ngước mặt lên, cô quay lại, nói gấp gáp, như thể sợ nếu cô nói chậm thêm một chút nữa, Hạo Thiên sẽ đi qua cánh cửa này mà biến mất, và câu hỏi của cô sẽ mãi mãi không có câu trả lời.

_Hạo Thiên! Anh....yêu cô ta?

Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa bỗng khựng lại.

Yêu? Có hay không?

Anh có thể trả lời được sao? Khi mà chính anh cũng không biết câu trả lời.

_Chuyện đó không liên quan đến cô. – Buông một câu trả lời ngắn gọn, đơn giản, Hạo Thiên bước ra ngoài, không quên đóng cửa một cái "rầm".

Phù Dung quỳ sụp xuống nền nhà...

Khóc....

Từ trước đến giờ, lúc nào cũng vậy

Người làm Niệm Phù Dung, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Chim Ưng khóc chỉ có một người...

Phải rồi, là từ trước đến nay cô luôn cố chấp như vậy. Vẫn biết anh không yêu cô, nhưng cô vẫn cứ dai dẳng bám theo, còn tự nhận là bạn gái của anh.

Cứ nghĩ rằng trái tim băng giá của anh rồi cũng đến lúc tan chảy, cứ nghĩ rằng mình rồi một lúc nào đó sẽ có một chỗ đứng trong trái tim anh.

Hóa ra...từ trước đến giờ đều là cô ngộ nhận?

Một giọt nước mắt rơi xuống

Cô xinh đẹp

Cô thông minh

Gia cảnh giàu có

Thế nhưng anh lại không yêu cô. Có ai có thể cho cô một câu trả lời thỏa đáng không?

Sau bao nhiêu cố gắng, nỗ lực vất vả để chinh phục một người không yêu mình. Cô phong tỏa, kìm h.ã.m anh, không cho bất cứ cô gái nào ở gần anh. Tuy rằng cô luôn kiêu hãnh về bản thân mình, nhưng khi đứng trước anh, lòng kiêu hãnh đó được dẹp gọn qua một bên, nhường chỗ cho lòng ghen tuông mù quáng. Yêu....là cái gì? Đến khi cô nhận được câu trả lời rằng anh chỉ xem cô như một người em gái, cô mới biết....

Hóa ra....từ trước đến giờ, những việc làm của cô đều là dư thừa?

Và....đến giờ cô cũng mới hiểu....ngay cả tình cảm đối với em gái mà anh dành cho cô....giờ phút này....cũng đã tan biến cả rồi.....

Nước mắt vẫn cứ rơi....rơi mãi....như không bao giờ cạn.....

***

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Ánh mắt Hạo Thiên dừng lại ở người con gái đang nằm bất động trên giường.

Băng Hạ....

Hương thơm của những bông hoa Bằng Lăng xinh đẹp lặng lẽ hòa mình cùng làn gió mùa hè. Băng Hạ nằm trên chiếc giường đặt trong phòng. Hạo Thiên ngồi xuống bên giường, nhìn thật lâu vào khuôn mặt cô.

Đầu cô dựa nhẹ vào gối, mái tóc lòa xòa trước trán, vết thương trên má sưng tấy đập vào mắt khiến ai kia trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc xót xa kì lạ. Sắc mặt cô trắng xanh, hai hàng lông mi vừa dài vừa cong khép lặng lẽ. Cô mặc chiếc váy đồng phục trắng nằm bất động, làn da trắng trong, ngây thơ thuần khiết như những thiên thần trong tranh. Hạo Thiên lặng người trầm ngâm nhìn Băng Hạ đang nằm hôn mê, mỉm cười vô thức, đưa tay vuốt nhẹ lên má cô, vuốt nhẹ lên mái tóc đen nhánh óng mượt. Tuy trên má sưng đỏ hằn đầy những dấu ngón tay, nhưng trong mắt anh, không hiểu sao cô vẫn rất đẹp, đẹp như nàng công chúa ngủ trong rừng trong câu chuyện cổ tích.

"Hạo Thiên! Anh....yêu cô ta?"

Yêu?

Yêu là gì thậm chí anh còn không biết, sao có thể nói được chứ?

Từ trước đến nay, tuy Phù Dung đã ra tay với rất nhiều cô gái muốn đến gần anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh ra tay can thiệp.

Ánh mắt đau khổ u uất...

Trái tim anh tan nát một nỗi đau đang cào xé....

Ngón tay thon dài cao quý dần chuyển địa điểm đến đôi môi trắng bệch của Băng Hạ, khóe môi bị dính chút máu...

Xót xa...

Đau lòng....

Phải chi anh đến sớm hơn chút nữa....

Dương Băng Hạ.... Cái tên này xa lạ vô cùng, như chưa từng bao giờ quen. Lần đầu tiên gặp cô, ấn tượng cô để lại cho anh chỉ là một cô gái lạnh lùng, ngạo mạn. Thế nhưng, cô lại là người đầu tiên có thể kéo căng dây cung ẩn sâu trong tim anh, khiến nó lần đầu tiên có cảm giác. Liệu.....đó có phải là....."Yêu" không?

Anh đứng thẳng người dậy, kéo chiếc chăn lên ngang cằm cho cô, sau đó bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa.

...................

Màn đêm tối tăm, lạnh lẽo bao phủ khắp nơi, sương mù dày đặc.

Băng Hạ lần mò từng bước, từng bước. Ngoài bản thân mình ra, cô hoàn toàn không nhìn thấy gì. tất cả chỉ là một màu đen yên lặng đến đáng sợ.

_Có ai ở đây không?

Tiếng gọi của cô vang vọng khắp nơi, nhưng không hề có tiếng đáp lại. Cô cảm thấy hơi hoang mang, bất an, tim đập thình thịch, bàn tay nắm chặt, cố gắng thoát ra khỏi đây thật nhanh.

Bỗng...

Một luồng ánh sáng màu hồng phấn rực lên phía xa xa. Trong vầng hào quang chói lóa đó, một người phụ nữ trẻ mặc chiếc váy dài cũng màu hồng, trên tay là cây đàn Violin nâu sẫm. Người phụ nữ tay cầm cây vĩ đưa qua đưa lại trên những dây đàn Violin, ngân lên những nốt nhạc rung động lòng người.

Băng Hạ ngây ngô nhìn chằm chằm về người phụ nữ đó, đôi môi mấp máy, mắt long lanh như hai viên pha lê.

_Mẹ......?

Bà Gia Khiết Bội từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt dào dạt tình thương, một nụ cười hiền hòa xuất hiện ở khuôn miệng.

_Tiểu Hạ...

Từ trong đôi mắt Băng Hạ, hai hàng nước trong suốt chảy ra. Lúc nào cũng vậy, cô không bao giờ khóc trước mặt người khác, nhưng khi đứng trước những người thân sinh, lòng kiêu ngạo mạnh mẽ của cô như tan biến, nước mắt trào ra không kiểm soát được.

Bóng hình mẹ cô cùng với nụ cười mờ mờ ảo ảo tan biến. Băng Hạ hoảng hốt chạy theo, gào thét gọi mẹ.

_Mẹ, mẹ ơi!

Cầu xin mẹ....

Gào thét gọi mẹ...

Nhưng....

Dù có gọi thế nào....

Có cầu xin thế nào...

Hình ảnh của mẹ cô vẫn tàn nhẫn tan biến trong màn đêm đen, không quay lại, không ngoái nhìn lại

cô lấy một lần....

Cô mệt mỏi gục xuống, nước mắt lã chã rơi.

_Mẹ....xin hãy mang con đi....xin hãy mang con đi cùng với ba mẹ....con không muốn ở đây một mình nữa....con mệt mỏi lắm rồi....ba....mẹ...làm ơn...

Người cô rực sáng....

Ánh sáng màu hồng phấn hồi nãy của mẹ cô, bây giờ lại bao trùm lên người cô.

Cô ngước lên, trong mắt vẫn còn một giọt nước đang chực rơi xuống.

Bà Gia Khiết Bội đưa tay lau nước mắt cho Băng Hạ, vuốt mái tóc dài, miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lại xót xa bi thương, như thể chỉ cần một khắc nữa thôi, hình ảnh Băng Hạ trong mắt bà sẽ nhạt nhòa, theo giọt nước mắt mà chảy xuống.

_Tiểu Hạ, con không được gục ngã chứ? Con còn nhớ lúc ba mẹ đi đã nói với con những gì không?

_Mẹ....con....con không nhớ gì cả..... – Băng Hạ nhắm chặt mắt, lắc đầu thật mạnh. Thực ra cô nhớ, làm sao có thể quên được? Chỉ là cô không muốn thừa nhận. Vì khi cô thừa nhận, ba mẹ cũng sẽ phó mặc cho những lời nói đó mà biến mất, giống như mười năm trước đây....

_Con phải đứng vững. Vì trên thế gian này....còn một người đang đợi con.

_Một người đang đợi con? Ai vậy ạ? – Băng Hạ ngơ ngác.

_Rồi con sẽ tìm ra. Người đó sẽ giúp con hết mệt mỏi, hết cô đơn, sẽ đi cùng con đến cuối chân trời, dù có khó khăn đến đâu. Giống như.....ba đã từng giúp mẹ.

Vừa nói dứt câu, bên cạnh vầng ánh sáng màu hồng phấn của mẹ Băng Hạ xuất hiện thêm một vầng sáng màu lam nhạt. Người đàn ông trong quầng sáng đó mặc comle trắng, mỉm cười nhìn Băng Hạ.

_Ba...! – Băng Hạ chạy vào quầng ánh sáng màu lam, ôm chặt lấy người cha đã tàn nhẫn rời bỏ đứa con gái suốt bao nhiêu năm nay, trong những giấc mơ của cô, ông cũng chưa từng một lần xuất hiện.

Ông Dương Trung nhẹ nhàng vuốt tóc đứa con gái tội nghiệp.

_Tiểu Hạ, con rất giống mẹ con thời trẻ.

Mái tóc này, làn da trắng muốt này, đôi mắt đen trong suốt, chiếc mũi, đôi môi này đều từ một hình hài Gia Khiết Bội đúc ra. Chỉ có điều, mẹ Băng Hạ có vẻ đẹp dịu dàng, đáng thương, còn cô con gái lại có vẻ đẹp lạnh lùng, khí chất kiên cường, như một cây cổ thụ vững chãi mà không phải chỉ một cơn gió mạnh là có thể xô ngã.

_Tiểu Hạ, đã đến lúc ba mẹ phải đi rồi.

_Không! – Băng Hạ kiên quyết trả lời, tay vẫn ôm chặt ba mình. Sao lúc nào cũng vậy? Cứ xuất hiện rồi lại thản nhiên biến mất? Tại sao không ở lại bên cô như ngày xưa?

_Tiểu Hạ ngoan, ba mẹ đi rồi sẽ lại về bên con.

Băng Hạ vẫn im lặng, bướng bỉnh giữ chặt vòng tay. Lời nói dối đó, cô sẽ không bao giờ tin nữa. Giống như mười năm trước, ba mẹ cô cũng nói y như vậy, cuối cùng cũng nhẫn tâm bỏ cô mà đi, trong chuyến bay đó...

_Tiểu Hạ....

Băng Hạ vẫn ôm ba mình, nhưng người ba trong vòng tay cô đã biến mất, nhẹ nhàng như làn gió.

_Tiểu Hạ, ba mẹ sẽ đợi con. Khi nào tìm được người đó, hãy cho ba mẹ xem. Và trước lúc ấy, con nhất định không được gục ngã!

Giọng nói thoang thoảng....

Ba mẹ đi rồi....

Bóng hình ba mẹ mờ nhạt trong màn đêm đen kịt.

Mười năm trước đây....

Tiểu Hạ ngoan!

Khi con đọc được bức thư này thì ba mẹ đã tới thiên đàng rồi. Con đừng khóc nhé, ở trên này ba mẹ rất tốt, và....cũng rất nhớ con.

Tiểu Hạ! Ba mẹ xin lỗi, tuy không muốn rời xa con, nhưng số phận đã sắp đặt như thế, ngoài việc chấp nhận ra thì chúng ta chẳng làm được gì.

Tiểu Hạ! Ba mẹ rất yêu con! Con là món quà quý giá nhất mà ông trời đã tặng cho ba mẹ. Ba mẹ không hề oán giận ông trời vì chia cắt gia đình ta, mà còn cảm ơn ông trời vì đã không để con đi theo ba mẹ.

Cho nên, ba mẹ rất hạnh phúc.

Tiểu Hạ, ba mẹ chỉ tạm xa con một thời gian thôi. Ba mẹ đã xin ông trời kiếp sau cho chúng ta lại được làm ba mẹ của con, lúc ấy nhất định ba mẹ sẽ không bỏ con đâu, Tiểu Hạ, con tin chúng ta chứ?

Trong những ngày không có ba mẹ, con nhất định phải sống thật tốt, không được ốm, không được khóc, con nhớ chứ?

Điều ba mẹ hạnh phúc nhất trên đời này, đó là...có con.

Nếu được lựa chọn lại cả trăm lần, chúng ta vẫn muốn được làm ba mẹ của con....mãi mãi.

Vì vậy, con hãy vì ba mẹ mà sống hạnh phúc lên có được không?

Yêu con,

Ba mẹ.

Gia Khiết Bội và Dương Trung, hai người đã đoán trước được cái chết của mình nên đã viết sẵn một bức thư để trong ngăn kéo, dặn ông quản gia Triệu Tuấn, khi nào hai người từ trần hãy lấy bức thư ra cho tiểu thư đọc.

Băng Hạ đọc xong, chỉ ngồi ngoài vườn, không nói không rằng.

Cô làm sao quên được chứ?

Ba mẹ, con sẽ cố gắng....không phụ lòng ba mẹ....

".....Tuyết mùa hè....."

Ngày đăng: 08/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?