Gửi bài:

Chương 6

Đã là ngày thứ 3 từ khi Băng Hạ và Tiểu Vy đặt chân vào Thánh Huy. Hôm nay vẫn giống như mọi ngày, trời vẫn cao, xanh như thế, nắng vẫn ấm như thế, và sân trường Thánh Huy thì vẫn trong tình trạng quá tải như thế.

Chỉ khác 1 điều, những ánh mắt ko mấy thiện cảm dành cho 2 nhân vật chính đã giảm đi ko ít. Chắc chắn tin đồn nhóm Gossip Girl danh tiếng phải chịu thua 1 nữ sinh mới đã lan rộng khắp học viện Thánh Huy này với tốc độ tên lửa và các học viên nữ khác đã kịp nhận ra rằng đụng vào Băng Hạ sẽ nhận lấy kết quả ko tốt đẹp gì. Đến cả đại tiểu thư Vương Ngọc Bảo Yến cũng phải hậm hực mà nuốt cơn giận thì hứa hẹn Băng Hạ và Tiểu Vy sẽ giảm đi khá nhiều rắc rối từ cô nàng đồng bóng này.

Giờ giải lao

Cả sân trường Thánh Huy bỗng dưng nhao nhao lên như ong vỡ tổ vì 1 chiếc trực thăng xuất hiện trên bầu trời sân trường.

Chiếc trực thăng lơ lửng trên khoảng trời trường Thánh Huy, lượn qua lượn lại càng lúc càng thấp, cánh trực thăng xoay vòng tạo ra những luồng gió mạnh. Và rồi chiếc trực thăng đáp xuống khoảng đất trống trong sân trường.

Băng Hạ ko mấy quan tâm đến những chuyện bên ngoài. Ở 1 ngôi trường quý tộc như thế này, việc 1 chiếc trực thăng xuất hiện chẳng có gì là lạ. Thế mà ko giống với sự dửng dưng của cô, tất cả học viên của trường lại nhao nhao lên, kêu réo ầm ĩ như thể chiếc trực thăng ấy là của 1 đại minh tinh nào đó vậy.

Nhưng có 1 điều mà Băng Hạ ko biết. Lý do các học viên ấy có thái độ như vậy ko phải vì lần đầu nhìn thấy trực thăng, mà vì chiếc trực thăng có biểu tượng 1 chú chim ưng chuẩn bị tung cánh ở trên nóc trong học viện này chỉ duy nhất 1 người có mà thôi.........

Băng Hạ dù ko thích nhưng vẫn bị con người hiếu kỳ là Tiểu Vy kéo ra ngoài lan can xem.

Bầu trời xanh thẳm

Mây trắng

Cửa chiếc trực thăng bật mở

Một cô gái bước ra, mái tóc nâu đc uốn xoăn lọn to cầu kì, làn da trắng, đôi môi quét 1 lớp son hồng nhẹ, đôi mắt màu nâu cafe đồng màu với mái tóc. Thân hình đầy đặn, bộ đồ màu đen ôm sát cơ thể như làm tôn thêm vẻ đẹp của những đường cong tuyệt mĩ trên người cô.

Một cô gái sắc sảo, quý phái, kiêu sa......

Băng Hạ kinh ngạc, cô chưa từng nhìn thấy ai đẹp như thế.

Những học viên bên dưới ko kìm đc mà thốt lên:

_Công....chúa!

_Công chúa.........!

Phải, công chúa của họ, Niệm Phù Dung đã trở về sau gần 2 tháng bên Mỹ, những tưởng sẽ ko đc gặp lại cô suốt học kì này, nào có ai ngờ, cô lại xuất hiện đột ngột như thế.

Theo sau cô là 1 cô gái có làn da nâu đen quyến rũ, mái tóc xoăn buông xõa, chiếc mũi thanh cao. Diệp Mai Đông_bạn thân của công chúa Phù Dung cũng đã trở về.

Mặc cho những tiếng gọi tên mình mãnh liệt, Phù Dung rẽ đám đông bước đến đại sảnh, nơi Thiếu gia và một đám người đang đứng.

_Hạo Thiên!_Phù Dung nũng nịu đến bên Hạo Thiên, nói bằng 1 giọng ngọt hơn cả đường.

_Chào mừng em đã trở về, Niệm Phù Dung!

Chào mừng em đã trở về, Niệm Phù Dung!_Hạo Thiên cho 2 tay vào túi quần, ánh mắt lướt trên người Phù Dung, mặt ko chút biểu cảm.

_Chà, người yêu của em vẫn giữ cái vẻ lạnh lùng lãng tử đó nhỉ? Suốt thời gian em đi có lăng nhăng với ai ko đấy?_Phù Dung khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu hỏi.

Hạo Thiên ko nói gì, ánh mắt hướng ra chỗ khác. Yêu anh đã lâu, Phù Dung hiểu, thái độ đó tức là anh ko thích.

_Thôi, em xin lỗi, tin anh lắm mà!_Phù Dung quàng tay qua ôm lấy cổ Hạo Thiên, nũng nịu.

Hạo Thiên nhìn Phù Dung, lạnh lùng đẩy tay cô ra, quay lưng bước lên cầu thang. Phù Dung chỉ cười nhạt, bước theo Hạo Thiên ko chút do dự.

Các học viên nhìn theo Thiếu gia và công chúa mà lắc đầu. Tuy họ biết đôi trai tài gái sắc này là 1 Couple nổi tiếng, nhưng cũng ko ai là ko biết chuyện tình này một phần là vì tiền bạc. Hai tập đoàn Trịnh Âu-Chim Ưng đang hợp tác với nhau thành 1 thế lực hùng mạnh nhất khắp trong và ngoài nước, khiến những tâp đoàn lớn nhỏ trong khu vực chỉ cần nhắc đến tên thôi cũng đủ run sợ. Trịnh Âu là cơn ác mộng mà có lẽ, đối với những lãnh đạo điều hành của những công ty khác, là cơn ác mộng đáng sợ nhất.

Hạo Thiên và Phù Dung yêu nhau là do sự sắp đặt của cha mẹ, tuy Phù Dung yêu anh thật lòng, nhưng Hạo Thiên lại chỉ coi cuộc tình này như 1 cuộc trao đổi ko hơn ko kém. Vì vậy, chuyện Công chúa Phù Dung luôn thể hiện tình cảm với Thiếu gia trước mặt mọi người, mặc cho Thiếu gia ra sức cự tuyệt đã ko còn là chuyện xa lạ gì với học viên Thánh Huy nữa.

Mọi người rất thích công chúa, nhưng với thái độ như thế này, thì dù gia cảnh có tầm cỡ thế nào đi chăng nữa, cô cũng ko thể tránh khỏi những anti-fan độc mồm độc miệng. Tuy ko dám làm điều gì quá đáng, nhưng với những chuyện cỏn con như Công chúa hôm nay ăn mặc hở hang quá, màu son môi hơi đậm, đến những chuyện như Công chúa có vẻ ngoài xinh đẹp như thế là do đc thẩm mĩ như thế nào, trang điểm kĩ lưỡng ra sao, cũng có thể dễ dàng trở thành chuyện để bọn chúng mang ra làm đề tài nói xấu. Hết cách!

Nhưng Phù Dung thì vẫn dửng dưng, mặc dù những lời nói xấu ấy luôn đập vào tai cô 1 cách thô lỗ nhất nhưng cô luôn tỏ ra như mình ko nghe thấy gì, là 1 thiên kim tiểu thư của 1 tập đoàn giàu có như thế, đương nhiên Phù Dung đã đc rèn giũa để có thể bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu vô dụng, ko chút căn cứ. Đâu phải tự nhiên mà Phù Dung lại giữ danh Công chúa của Thánh Huy lâu đến thế?

Trên tầng dãy hành lang của khối 10, Băng Hạ và Tiểu Vy vẫn đang chăm chú nhìn xuống bên dưới. Tiểu Vy đưa 2 tay lên che miệng, vẻ "ko thể tin đc":

_Cô gái ấy xinh đẹp quá Băng Hạ ơi! Quả là Công chúa có khác.

_.....

_Công chúa tên là Niệm Phù Dung, cái tên quen quá,........._Tiểu Vy đưa tay gõ 1 cái vào trán_Mình đã nghe ở đâu rồi thì phải...nhưng nhất thời ko nhớ ra...!

_Niệm Phù Dung, đương kim hoa khôi của Thánh Huy, hồi học bên Thiên Hòa có nghe suốt, quên nhanh vậy sao?_Băng Hạ nói mà mắt vẫn nhìn xuống bên dưới. Tuy là ánh mắt thờ ơ, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy, toàn bộ khung cảnh trong sân trường Thánh Huy đều đc con người thờ ơ ấy thu hết vào tầm mắt.

_A! Đúng rồi!_Tiểu Vy reo lên như vừa tìm thấy vàng_Hoa khôi, đc mọi người tôn vinh là Công chúa, gia cảnh lại giàu có, thật là đáng ngưỡng mộ quá đi, ước gì mình đc như cô ấy!

Thật ko may, đúng lúc Bảo Yến tiểu thư đi ngang qua, vừa kịp nghe những lời nói mơ mộng của Tiểu Vy, ko giấu nổi bản chất mà buông lời mỉa mai. Tuy đã cố gắng ko đụng đến 2 cô nàng này, nhưng thấy chuyện như thế mà ko nhảy vào sỉ nhục đương sự, thì đây chắc ko còn là Vương Ngọc Bảo Yến nữa.

_Người ta là Công chúa lá ngọc cành vàng, cô nghĩ sao mà mong đc như cô ấy? Loại nhà quê như cô mà cũng có suy nghĩ hão huyền ấy sao? Đúng là thời đại bây giờ con người ko co biết thân biết phận gì hết, cóc nhái mà cũng đòi làm thiên nga cơ đấy, hahaha!_Kết thúc câu nói của Bảo Yến là 1 tràng cười vang lên giòn giã đầy hả hê của đám nữ sinh lớp 10A3.

Tiểu Vy cúi mặt, mắt ngấn lệ, lời nói của Bảo Yến làm cô nhớ đến những tháng ngày học ở ngôi trường tiểu học quý tộc lúc trước, bọn trẻ ở đó cũng nói với cô y như thế này khi cô lúc nào cũng đi bên cạnh Băng Hạ.

_Bảo Yến, cô nói vậy là tự nhận mình là cóc nhái đó hả?_Băng Hạ xoay người lại, nhướn mày, hỏi 1 cách ngây thơ hết sức có thể._Nếu Tiểu Vy là cóc nhái, vậy cô phải là sư phụ của cóc nhái mới đúng, nói người khác mà ko biết nhìn lại bản thân mình_Băng Hạ nhấn mạnh 2 từ "sư phụ", càng về sau, ý khinh miệt càng thể hiện rõ rệt.

Lại một lần nữa, Bảo Yến gậy ông đập lưng ông, cô ta đơ người trong 2s, hốc mắt đỏ hoe.

_Băng Hạ, cô....!_Chỉ nói đc từng ấy, Bảo Yến quay lưng bước đi, giậm mạnh chân xuống sàn, có vẻ rất tức giận.

Băng Hạ nhìn theo bóng Bảo Yến mà thở dài. Tưởng đã yên ổn, ai dè cô nàng này vẫn bám theo 2 người mà gây sự, ko biết Băng Hạ hay Tiểu Vy đã đắc tội với mấy đời nhà cô ta nữa.

Tiểu Vy quay ra nhìn Băng Hạ, cười gượng:

_Cảm ơn.

_Giữa chúng ta cần cảm ơn sao?_Băng Hạ nói lạnh, mắt liếc ra ngoài. Cô ko thích mỗi lần Tiểu Vy tỏ thái độ khách sáo như vậy tí nào. Băng Hạ thừa biết ko phải tự nhiên mà Tiểu Vy như thế, câu nói hồi nãy của Bảo Yến đã giáng 1 đòn thật mạnh vào trái tim vốn đã ngập tràn sự tự ti của Tiểu Vy.

Hình như học ở trong những học viện quý tộc như thế này lâu, nên Tiểu Vy đã bị nhiễm cái tư tưởng phân biệt giai cấp nặng nề ấy vào sâu trong não rồi.

________________

_Em về từ bao giờ?_Hạo Thiên ngồi trên ghế, ngả người ra sau, khuôn mặt ko chút biểu cảm, giọng nói lạnh tanh.

(T/g: Nói thêm cho mọi người hiểu, trong kí túc xá nam của Thánh Huy, có 1 phòng VIP dành riêng cho Thiếu gia, những lúc ko muốn học hay mệt mỏi, Thiếu gia thường đến đây, nên sau này có thấy trong trường mà Thiếu gia vẫn có giường nằm thì đừng hỏi Sheryl nha, )

Phù Dung bước ra đằng sau Hạo Thiên, 2 tay quàng qua vai anh, hành động thân mật quá mức khiến Hạo Thiên có đôi chỗ khó chịu.

_Em về từ hôm qua, nhớ anh quá ko chịu đc.

_Sao ko nói cho anh?_Hạo Thiên tiếp tục chất vấn.

_Muốn dành cho anh bất ngờ mà._Phù Dung chu đôi môi ánh son hồng, xoay chiếc ghế của Hạo Thiên lại, cho mặt anh đối diện với mặt mình.

Cúi xuống, tìm môi Hạo Thiên......

Đúng lúc môi Phù Dung đang tiến tới sát môi Hạo Thiên....

Ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh dí vào trán Phù Dung, từ từ đẩy cô ra.

_Đây là trường học_Hạo Thiên đứng dậy, bước ra khỏi phòng, để lại Phù Dung trong phòng với khuôn mặt phụng phịu trông vô cùng khó coi.

............

Băng Hạ về qua kí túc xá lấy vài cuốn sách cần thiết cho môn học.

Băng Hạ bước ra khỏi kí túc xá nữ

Hạo Thiên bước ra khỏi kí túc xá nam

Hai người chạm mặt nhau

Vài cành hoa bằng lăng bị cuốn theo gió khẽ rơi xuống vai Hạo Thiên, ánh mắt màu xanh lá cây ko 1 gợn sóng, trong vắt như nước hồ thu. Trông anh lúc này đẹp như 1 thiên sứ, nhưng ẩn khuất đâu đây vẫn còn chút nguy hiểm, nhìn Băng Hạ, anh nở 1 nụ cười đầy tà mị.

Băng Hạ nghiêng đầu nhìn Hạo Thiên vẻ thách thức, trước vẻ đẹp quyến rũ chết người kia của anh, cô như 1 con búp bê gỗ vô tri vô giác, hoàn toàn mẫn cảm với sức hút vô cùng nguy hiểm từ mĩ nam đối diện, Băng Hạ nhếch môi bỏ đi.

— Đã gộp: Jun 6, 2012 1:26 AM —

Chap mới!!!!! Thanks bà con cô bác gần xa đã ủng hộ, mà vẫn ít cmt quá, hihi. (Đúng là lòng tham ko có đáy mà)

Reeeeng.............! Tiếng chuông thân yêu, tiếng chuông mà đám học viên luôn mong đợi cuối cùng cũng ngân vang. Giáo viên bước ra khỏi lớp, ngay lập tức đám học viên bên trong cũng ào ra như nước lũ.

Thay vì xuống canteen như mọi hôm, Băng Hạ ôm mấy cuốn sách xuống thư viện, cô cần 1 nơi yên tĩnh để trau dồi lại vốn kiến thức.

Trong thư viện có khá nhiều người, hầu hết là "thường dân", vì học viên nhà giàu thường ít đặt chân đến nơi này. Với họ, mua sách về chỉ để làm đẹp cho cái kệ sách mà thôi. Còn từ lúc mua về cho đến lúc vứt đi, chủ nhân của cuốn sách đó có mở nó ra xem lần nào ko thì ko dám chắc.

Băng Hạ đưa tay lên với 1 cuốn sách ở trên cao, cùng lúc đó, 1 bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp đẽ của 1 ai đó cũng đặt lên cuốn sách ấy.

Băng Hạ ngẩng đầu lên. Suy đoán hồi nãy của cô rằng trong thư viện này chỉ toàn học viên bình dân bị đá bay ko thương tiếc khi mà người vừa định lấy cuốn sách giống cô ko những là 1 người giàu......

Mà là 1 người rất giàu......

Thiếu gia Hạo Thiên đang đứng trước mặt Băng Hạ, tay vẫn đặt lên cuốn sách, có vẻ anh ta đang đợi Băng Hạ bỏ tay xuống để có thể ngang nhiên lấy nó đi.

Ngẫu nhiên hay do xui xẻo đây?

Băng Hạ thở hắt 1 cái, bước qua Hạo Thiên, thật là khó chịu khi những thứ mình ko ưa lại liên tục bày ra trước mắt.

Hạo Thiên mỉm cười đắc ý.

Băng Hạ ngồi xuống chiếc bàn đọc sách, đeo tai nghe lên, mắt dán vào những trang sách, ko để ý gì đến xung quanh. Hạo Thiên 2 tay cho vào túi quần, lưng dựa vào khung cửa sổ.

Băng Hạ cúi đầu chăm chú đọc sách, mái tóc đen rủ xuống chiếc cổ cao, làm nổi bật trên nền da trắng muốt. Đôi mắt trong suốt đưa qua đưa lại đọc những dòng chữ ghi trên trang sách, hoàn toàn ko để ý 1 ánh mắt đang nhìn mình. Hạo Thiên hoàn toàn ko muốn nhìn trộm người khác như thế, nhưng ko hiểu sao, anh ko thể nào chuyển ánh mắt mình sang nơi khác đc. Cô gái này tuy đã có khá nhiều lần vô lễ với anh, nhưng trên người cô ấy vẫn có 1 sức hút mãnh liệt khiến anh muốn gặp, muốn nói chuyện và muốn ngắm nhìn mãi ko thôi.

Kì lạ!

Băng Hạ đột ngột ngẩng đầu khiến Hạo Thiên bất ngờ ho khan 1 tiếng rồi bối rối quay mặt đi. Trong lòng thì diễn ra 1 loạt cảm xúc nhưng bên ngoài lại ko tỏ bất cứ 1 biểu cảm nào. Nếu có cuộc thi giành cho những người giỏi che đậy cảm xúc nhất thì việc Hạo Thiên và Băng Hạ giành giải là ko phải bàn cãi.

Băng Hạ cúi xuống, tiếp tục đọc.

Hạo Thiên lại nhìn cô, bỗng dưng anh lại mong Băng Hạ cứ ngồi như thế này, ko bao giờ ngẩng đầu lên, để anh có thể mặc sức ngắm cô mà ko sợ bị cô nhìn thấy cảm xúc ngập tràn trong đôi mắt.

Cứ như thế, bên ngoài khung cửa sổ, nắng ấm, vàng ươm, gió mát thổi nhè nhẹ khiến những cánh hoa bằng lăng bay lả tả.

Bên trong, 1 chàng trai đang chăm chú ngắm nhìn 1 cô gái mà cô gái ko hề hay biết.

Ko chỉ có thế, trong trái tim chàng trai, 1 thứ cảm xúc kì lạ đang len lỏi, khó gọi thành tên..........

Ngày đăng: 08/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?