Gửi bài:

Chương 2

Sau bốn năm rời kinh thành đến phía Tây, vừa mới trở lại nghỉ ngơi không đủ một ngày, Kiều Kiếm Vân đã nhận được thiệp mời của một vị tổng quản khác trong “Mính ký” kiêm bạn tốt Miễn Tử Tuấn đưa tới, làm cho hắn không khỏi kinh ngạc Miễn Tử Tuấn tin tức thực linh thông. Bởi vì trừ bỏ hạ nhân trong phủ biết hắn đã trở lại kinh thành, hắn chưa còn chưa đi ra khỏi đại môn nửa bước!

Đáng tiếc có người tựa hồ không muốn cho hắn hảo hảo nghỉ ngơi một phen.

Đến khi hắn đáp ứng lời mời bước vào phủ đệ của bạn tốt, nhìn đến Phong Dục Vũ cũng đang ngồi trong đó mới tỉnh ngộ, nguyên lai bọn họ đã sớm phái người thăm dò  động tĩnh trong phủ,chỉ chờ hắn hồi kinh liền lập tức đưa đến thiệp mời.

“Vũ Dương Nhân đâu? Không có khả năng các ngươi đều đến đông đủ , mà hắn người có hầu hết thời gian ở kinh thành lại vắng mặt nha!” Hai tròng mắt quét ngang một vòng quanh sảnh, Kiều Kiếm Vân thảnh thơi nhập tọa, nhưng lại cố ý chọn chỗ ngồi cách xa bọn họ.

“Chúng ta không phải độc xà mãnh thú, ngươi ‘tránh’ xa như vậy làm gì?” Phong Dục Vũ trào phúng thoáng nhìn, ngữ khí tràn ngập hứng thú.

“Ta sợ bị lửa trên người các ngươi thiêu cháy a .” Kiều Kiếm Vân đạm cười liếc hai vị bạn tốt đang ôm “thê” trong lòng. Cái loại biểu lộ không e dè này thực làm hắn mở mang con mắt. Không thể tưởng được một thời gian đi xa, bọn họ tất cả đều tìm được người bầu bạn cả đời, hơn nữa thoạt nhìn còn là tình cảm chân thành hiếm có nha!

“Nói thẳng là ngươi hâm mộ tình cảm phu thê bọn ta , không cần vòng vo như vậy!” Miễn Tử Tuấn thẳng thắn đáp, thuận tay đem ái thê ngồi ở một bên kéo đến ôm, vẻ mặt đắc ý khoe ra,“Như thế nào? Nương tử của ta có phải hay không so với chút dong chi tục phấn đẹp hơn nhiều?”

“Nương tử?” Kiều Kiếm Vân khẽ nhếch mi,“Các ngươi đã muốn thành thân ?” Tốc độ thực nhanh nha!

“Cũng chưa lâu! Chúng ta nửa tháng trước thành thân. Ai bảo bọn ta tả chờ hữu chờ cũng đợi không được ngươi trở lại kinh thành, muốn mời ngươi uống một ly rượu mừng cũng không thể. Ta thấy trong bốn vị tổng quản của ‘Mính ký’, hành tung của ngươi là  khó tìm nhất!” Miễn Tử Tuấn nhịn không được lên tiếng bất bình.

“Ta đi làm chính sự, cũng không phải là du ngoạn. Huống hồ đường đi lại hoang vắng, trừ phi có việc trọng yếu, nếu không hà tất phải tốn công sức làm cái gì!” Kiều Kiếm Vân đạm cười giải thích,“Bất quá xem ra lúc này ta tựa hồ không chỉ là bỏ qua hỉ yến của ngươi, chỉ sợ ngay cả Dục Vũ cũng đã thành thân đi!”

“Đúng vậy! Phong Dục Vũ tiểu tử này còn sốt ruột hơn cả ta, hắn ngay cả thông báo cho ta một tiếng cũng không có liền thành thân ngay tại thành Hàng Châu trước.” Miễn Tử Tuấn tiếp lời, hai mắt tà nghễ liếc bằng hữu. Nương tử hắn thiếu chút nữa vì không thể hoàn thành ước định cùng Nam Lạc Tử, thất vọng không chịu cùng hắn thành thân.

“Đừng nói ta. Chính ngươi ăn nói vụng về còn dám trách tội người khác.” Phong Dục Vũ buồn cười liếc hắn.

Hai vị nương tử của bọn họ vốn là bạn tốt. Rõ ràng chính là Miễn Tử Tuấn mồm mép không thể thuyết phục người trong lòng gả cho mình, còn luôn trách tội hắn không nên “Vụng trộm” thành thân trước.

Ngay tại lúc hai người trừng nhau, Kiều Kiếm Vân cũng buồn cười nhìn nương tử bọn họ vụng trộm chạy tới ngồi gần nhau tán chuyện.

Tiếp theo Phong Dục Vũ đột nhiên quay đầu hướng Kiều Kiếm Vân cười, tràn ngập hứng thú cùng không có hảo ý. Nguyên bản Kiều Kiếm Vân ở một bên xem “Trò hay” cảm thấy có chút ngạc nhiên. Sao vậy?

“Kiếm Vân , còn ngươi? Ngươi khi nào muốn thành thân? Chúng ta liền tới quấy rầy một ly rượu mừng.”

“Thành thân? Ta khi nào muốn thành thân ?” Kiều Kiếm Vân bị Phong Dục Vũ bất ngờ hỏi, vẻ mặt mờ mịt.

“Dục, cô nương người ta đáng thương tận lực theo đuổi ngươi, ngươi thế nhưng một chút tỏ vẻ cũng không có.” Phong Dục Vũ bờ môi gợi lên một chút giàu có ý cười âm hiểm.

“Ngươi nói bậy cái gì? Ta tỏ vẻ với ai……” Hắn bỗng dưng ngừng nói, dường như nhớ tới cái gì khiến sắc mặt khó coi vài phần.

“Ta nói đúng rồi?” Phong Dục Vũ không sợ chết bồi thêm một câu.

“Tin đồn nhảm, không đủ tin cậy. Huống chi ta cùng với nàng không hề liên quan.” Kiều Kiếm Vân mắt trầm xuống trịnh trọng nói.

Nếu không hề liên quan, không hề phát giác, kia làm sao lại có bộ dáng bị người    chọc đến nỗi đau thầm kín? Phong Dục Vũ nhịn không được liếc bạn tốt.

“Uy uy, các ngươi đang nói cái gì nha?” Miễn Tử Tuấn cá tính thẳng thắn, mấy chuyện vụn vặt cùng thương vụ không quan tâm, cho nên đối với cuộc nói chuyện này  nghe không hiểu ra sao.

“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua?” Phong Dục Vũ than thở,“Kiếm Vân có một vị ‘Ái mộ giả’, đã theo đuổi hắn nhiều năm . Đáng tiếc Kiều tổng quản của chúng ta căn bản là không để ý tới người ta, lại còn khắp nơi trốn tránh cô nương ấy nha.”

“Thật sự?” Miễn Tử Tuấn kinh ngạc nói.“Là ai? Chúng ta có quen biết không?” Hắn lập tức truy vấn. Tin tức này đối hắn nhưng là thực “Mới mẻ” .

Nguyên bản Cừu Y Nùng cùng Nam Lạc Tử ngồi một bên nói chuyện cũng mở to mắt kinh ngạc nhìn Kiều Kiếm Vân.

“Kia chỉ là đồn đãi!” Kiều Kiếm Vân cường điệu nói, ánh mắt càng phát ra ảm trầm trừng hướng Phong Dục Vũ, khuôn mặt tuấn tú tao nhã mơ hồ có tia không được tự nhiên. Một người đại bộ phận thời gian đều ở Giang Nam thế nhưng lỗ tai lại có thể nghe  được lời đồn đại hắn cực kỳ không muốn nhớ tới, tai mắt của Phong Dục Vũ thật đúng là đông đảo a!

Bất quá hắn cũng không quá mức kinh ngạc, hắn không phải vừa mới trở lại kinh thành đã bị “Thỉnh” lại đây sao?

Vốn có một tia không được tự nhiên liền biến mất vô tung. Vì thế dưới anh nhìn chăm chú của mọi người, Kiều Kiếm Vân thản nhiên bưng trà nhấp một ngụm.

“Nếu ta tính không sai, chuyện này đã đồn đãi được hơn một năm…… Không có lý nào ngươi không biết đi!” Phong Dục Vũ tiếp tục hỏi.

Chậc! Thực không vui, người này tuổi càng lớn lại càng không biểu lộ cảm xúc.

Kiều Kiếm Vân liếc mắt nhìn hắn,“Năm trước ta đã nói Lương Thiên Phong đem nàng mang về nhà nghiêm chỉnh quản thúc, không cho phép nàng chạy loạn.” Hắn đạm thanh nói.

“Lương Thiên Phong…… thủ phủ Tĩnh thành?” Phong Dục Vũ nhướng mày,“Kia nữ tử đuổi theo ngươi không tha chính là nữ nhi của Lương Thiên Phong?” Này thật sự là “Tin tức” .

“Ân.” Kiều Kiếm Vân nhìn hai vị bạn tốt. Dù sao đồn đãi này cũng chưa từng biến mất, so với mặc cho bọn hắn hồ đồ suy đoán, chẳng bằng giải thích rõ ràng, để cho bọn họ hiểu biết chân chính tình huống là như thế nào .

“Các ngươi còn nhớ rõ mấy năm trước có vài lần ta từ Tây Vực trên đường hồi kinh từng bị đạo phỉ ý đồ cướp bóc hàng hóa?”

“Đúng vậy. Nghe Vương gia nói, Vương phi còn suy đoán sự kiện kia là nữ tử gây nên.” Miễn Tử Tuấn gật đầu.“Chính là sau đó không còn nghe Vương gia nhắc tới chuyện này, ta cũng nghĩ đến sự tình đã được giải quyết.”

“Mục tiêu cướp bóc không phải hàng hóa, mà cũng không gây tổn hại gì cho nên Vương gia tất nhiên là không nhắc lại rồi.” Kiều Kiếm Vân ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

“Vậy mục tiêu là ngươi đi!” Phong Dục Vũ nghe ra manh mối trong lời hắn nói,“Nữ nhi của Lương Thiên Phong biết võ?”

“Đâu chỉ biết võ, võ công của nàng nhưng là thật sự cao minh.”

“Nguyên lai là như vậy.” Phong Dục Vũ không khỏi cười,“Cho nên ngươi mới có thể lén ‘Yêu cầu’ Lương Thiên Phong bắt nữ nhi của hắn hồi tĩnh thành, không cần lại đến quấy rầy ngươi.”

“Đúng vậy.” Kiều Kiếm Vân gật gật đầu. Nhờ hắn ‘uy hiếp’ Lương Thiên Phong, đã hơn một năm nay, nàng quả nhiên không hề thỉnh thoảng xuất hiện chung quanh hắn, mà hắn cũng có thể quay lại cuộc sống yên tĩnh không bị quấy nhiễu hằng ngày.

Nói vậy Lương Phù Cơ hẳn là bị cha cường lực quản thúc, ngoan ngoãn chờ ở Lương gia, thẳng đến khi nàng xuất giá đi!

Bất quá, tâm hắn không thừa nhận cũng không được, hơn một năm này không có “Quấy rầy” thỉnh thoảng của nàng, cuộc sống tựa hồ quá có chút nhàm chán!

“Chậc! Kiếm Vân, nhìn ngươi một bộ tao nhã lại không thể tưởng được tâm địa của ngươi ngoan cố như vậy!” Miễn Tử Tuấn sau khi hiểu đại khái, nhịn không được chế nhạo.

“Ngoan cố?” Kiều Kiếm Vân nếu có chút đăm chiêu quay sang Phong Dục Vũ liếc mắt một cái,“Còn hơn ‘Người nào đó’ luôn bưng ra biểu tình vô hại, nói một đống lời ngon tiếng ngọt không chân thật.” Hắn có chút đùa cợt ám dụ.

Phong Dục Vũ nghe vậy lại nở nụ cười,“Ta thừa nhận trước kia đối nữ nhân là mềm lòng, nhưng ta cũng không giống ngươi, mặt ngoài ôn hòa, kì thực nội tâm cứng rắn như một khối thạch.” Hắn không có né tránh thừa nhận khuyết điểm bản thân, đồng thời cũng không quên phản bác.

“Thì tính sao?” Kiều Kiếm Vân không phản đối,“Ta chỉ là không muốn rước lấy phiền toái.”

“Chậc!” Miễn Tử Tuấn xuy một tiếng,“Ta đây thật đúng là đồng tình với nữ nhân theo đuổi ngươi, ai không thích lại đi thích nam nhân sắt đá như ngươi!”

“Lúc trước ngươi cũng giống ta tôn trọng tự do, tuyệt không muốn bị quấy nhiễu, liên lụy. Như thế nào mới thành thân không bao lâu, khẩu khí liền hoàn toàn sửa lại?” Kiều Kiếm Vân đạm cười đùa cợt.

“Đừng châm chọc ta. Chờ ngươi chính mình cũng đụng phải, lại đến nói cho ta biết, ngươi không thích chọc phiền toái!” Miễn Tử Tuấn phản bác nói. Kỳ thật hắn lúc trước cũng từng giãy dụa, bất quá cuối cùng vẫn là không địch lại hai chữ “Chân tình” mà cam nguyện dính vào bể tình. Hắn tin tưởng khi Kiều Kiếm Vân gặp phải đối tượng chính xác, tuyệt đối không thể nói ‘tự do’ nữa.(Convert là rộng rãi)

“Đúng rồi, các ngươi còn chưa nói Vũ Dương đi đâu. Trường hợp ‘Trọng yếu’ như vậy sao có thể thiếu hắn đâu?” Kiều Kiếm Vân chuyển đề tài, không thích tốn nhiều lời lẽ cãi lại mấy chuyện vô ích này.

“Vũ Dương hai ngày sau khi Tử Tuấn thành thân lập tức mang theo nương tử hắn âu yếm đi xuống nam. Hắn tính mang nàng vừa du ngoạn vừa xử lý chút thương vụ. Bất quá trọng yếu nhất là hắn nói muốn đến chỗ Nam Cung Dục đòi một ít ân huệ, thuận tiện ăn uống chùa một chút.” Phong Dục Vũ trêu ghẹo.

“Hắn đã chạy khỏi kinh thành, hai người các ngươi vì sao còn ở lại không đi?” Kiều Kiếm Vân cũng dò xét liếc mắt một cái, làm bộ khó hiểu hỏi.

“Chờ ngươi trở về a!” Phong Dục Vũ ngả ngớn đáp.

Kiều Kiếm Vân trừng hướng Phong Dục Vũ khuôn mặt tuấn tú âm hiểm, đang muốn lên tiếng thì hạ nhân Miễn phủ đã tiến đến mời bọn họ dùng bữa.

“Đi thôi! Muốn đấu võ mồm, chờ ăn no lại tiếp tục, ít nhất khi đó cho dù muốn động thủ cũng có khí lực hơn.” Miễn Tử Tuấn cười, đi đến một bên nắm tay nhỏ bé của Cừu Y Nùng, dẫn đầu đi ra cửa.

Còn lại hai người cũng hiểu ý , cười cười đi theo sau. Mà Phong Dục Vũ đương nhiên không quên ôm nương tử chính mình âu yếm trước khi đi.

Sau đó, ba gã bằng hữu lâu không gặp mặt đơn giản thoải mái chè chén đến nửa  đêm mới rốt cục tận hứng.

 

Mấy ngày sau ở kinh thành, bên cạnh cửa Nam là một ngã tư đường người đến người đi náo nhiệt, hai bên chiếm đa số là hiệu thuốc bắc, trong kinh thành một ít đại phu nổi danh đều có dược đường ở con đường này.
Trong số các hiệu thuốc ở đây,“Tế sinh đường” được xem là hiệu thuốc có vẻ đặc biệt nhất .
Lão bản “Tế sinh đường” Cốc Thiếu Vân chính là đệ đệ của định bắc Vương phi, làm người khiêm tốn, tâm địa lương thiện, hàng năm không chỉ ở trong điếm cử hành chữa bệnh miễn phí, còn chủ động tặng thuốc cho những người nghèo khó. Mà hắn sở dĩ có thể hào phóng “tiêu xài” như thế, nguyên nhân là vì đằng sau “Tế sinh đường” có lão bản “Minh ký” ủng hộ nha.
“Kiều đại ca, lần này ngươi vất vả. Như vậy hai chuyến xe dược liệu lớn thật đúng là giúp ích rất nhiều a.” Cốc Thiếu Vân sung sướng, giọng nói tràn đầy cảm kích.“Nhất là ở vùng Trung Nguyên này cực hiếm dược thảo, chắc hẳn cũng tiêu phí ngươi không ít thời gian đi!”
Kiều Kiếm Vân đạm cười nhìn hắn,“Thiếu Vân, ở Trung Nguyên rất khó lấy được dược thảo, còn ở Tây Vực lại không phải trân quý nên dễ lấy a.”
Nghỉ ngơi mấy ngày, thương đội lục tục vào kinh, đoàn xe hàng hóa cũng theo đến, cho nên hôm nay hắn mới trước hai chuyến hàng dược liệu lớn cố ý đưa tới “Tế Sinh đường” cho Cốc Thiếu Vân.
“Nhưng là kia cũng phải có người bảo hộ nha!” Cốc Thiếu Vân cũng đạm cười đáp lại.
Bình thường khi thương lữ trở lại kinh thành, hơn phân nửa đều mang theo những món hàng kếch sù — dược liệu tuy nói lợi nhuận cao, nhưng dù sao cũng không bằng cái khác, cho nên bình thường thương lữ chỉ khi rảnh rỗi mới thuận tiện mang theo một ít, tuyệt không giống Kiều Kiếm Vân, đem hai chuyến lớn trở lại kinh thành.
“Dù sao ta chỉ cần hạ lệnh là được.” Kiều Kiếm Vân nói.
“Ha ha……” Cốc Thiếu Vân không khỏi cười to,“Nói cũng đúng……”(S : Ghét đàn ông con trai nc với nhau =] TN:Vịt ak, bạn vừa bị Linh Nhi nghi ngờ là đang beta danmei.Hic, ta trong sạch a!)
Lúc này, Kỉ Sĩ Đình thủ hạ Kiều Kiếm Vân đi tới.
“Gia, dược liệu toàn bộ đã chuyển vào nhà. Gia có phân phó khác không?”
“Hảo. Cũng đến buổi trưa rồi, Sĩ Đình, ngươi liền theo chúng ta đang dùng bữa đi, thuận tiện uống vài chén, thăm hỏi một chút tràng vị chịu khổ lâu ngày.” Kiều Kiếm Vân đạm cười mời.
“Vâng, gia.” Kỉ Sĩ Đình cũng cười hưởng ứng.
Xác thực, một chuyến mấy tháng đi Tây Vực, đồ ăn tất cả đều có chứa phong vị dị tộc, thật vất vả trở lại kinh thành, đương nhiên là muốn nhanh chóng nếm mùi vị thân quen thôi.
Ba người đi vào tửu lâu lớn nhất gần đó dùng bữa. Tửu lâu này không chỉ có vị trí vừa tầm, chiếm diện tích lớn, còn lệ thuộc danh nghĩa “Minh Ký”, ngày thường người đến người đi đông như trẩy hội, việc làm ăn vô cùng khấm khá. Hớn nữa đầu bếp ở đây tay nghề cao siêu, một đạo chiêu bài đồ ăn “Gà ngũ vị ” khiến những ai từng thưởng thức đều tán thưởng không thôi.
Bọn họ còn chưa vào, tiểu nhị tinh mắt đã nhận ra thân phận người tới, vội vàng cúi người cung nghênh.
Bất quá bọn họ cự tuyệt đề nghị lên lầu hai, chỉ cần ngồi ở nơi yên tĩnh dưới lầu một là được.
Chỉ chốc lát sau,món ăn tinh xảo đã mang lên bàn, ba người thoải mái ăn uống, không thèm để ý đến bát quái bốn phương tám hướng xung quanh truyền đến..
Sau đó, cách bọn họ hai bàn về hướng bên trái, đoàn người vừa mới ngồi xuống đang đàm luận về một người cùng bước vào tửu lâu với bọn họ, đó là một vị cô nương ngồi gần cửa.
“Ta xem tiểu nương tử kia không giống nhân sĩ trung nguyên chúng ta đâu! Xem nàng da dẻ còn hơn cả khối ngọc, ta từng tiếp xúc nhiều làn da nhưng chưa thấy ai có làn da trắng như vậy nha.” Nam tử mặc quần áo thanh sam lên tiếng khen.
“Đúng vậy! Màu mắt rất đậm, còn lóe lục quang quỷ dị nữa!” Nam tử phục trang màu xám đáp lại.
“Nói bậy! Cái gì mà lục quang, ta nghĩ ánh mặt trời chiếu mắt ngươi lóa rồi .” Tên nam tử thứ ba mặc áo bào trắng tiếp lời “Còn lục quang a…… Nàng không phải yêu quái!”
“Các ngươi thực là…! Tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, một thân nộn thịt, làm sao giống yêu quái? Vi huynh còn muốn sờ một phen a!” nam tử thanh sam mở miệng phụ họa.
“Gia?” Kỉ Sĩ Đình nhìn Kiều Kiếm Vân vừa nghe bọn họ nói vài câu đó liền bất động.
“Có cái gì lạ sao? Kiều đại ca.” Cốc Thiếu Vân cũng phát hiện Kiều Kiếm Vân thần sắc kỳ quái.
Kiều Kiếm Vân trong lòng dâng lên dự cảm xấu…… đối tượng bọn họ đàm luận sẽ không phải nàng đi?
Không thể nào! Chẳng lẽ những ngày tháng yên ổn của hắn hơn một năm nay đã chấm dứt? Kiều Kiếm Vân một đôi mày kiếm dần dần nhíu lại.
Quên đi, cần gì phải đoán! Kiều Kiếm Vân phút chốc từ ghế đứng dậy, xoay người đi ra cửa.
“Gia……”
“Kiều đại ca……”
Không để ý tới hai người phía sau nghi hoặc kêu to, Kiều Kiếm Vân hai mắt sáng quắc đi tuần tra mấy cái bàn, sau đó, ánh mắt của hắn liền cố định trên thân ảnh đưa lưng về phía hắn.
Có lẽ là ánh mắt hắn quá mức mãnh liệt, bóng dáng kia hình như cảm giác được liền xoay người lại –
Hé gương mặt cười duyên dáng, nguyên bản vẻ mặt nghi hoặc khi tiếp xúc đến ánh mắt Kiều Kiếm Vân phút chốc liền chuyển sang kinh hỉ, hào quang đột nhiên phóng thích vì vui sướng khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp nay càng thêm tản mát ra khí chất tuyệt mỹ mê người, rung động trái tim người khác.
“Kiếm Vân ca ca! Ngươi đã trở lại!” Thân mình nho nhỏ nhảy dựng lên, lao thẳng tới bóng dáng cao lớn cách đó không xa, đôi tay nhỏ bé như tia chớp kéo lấy bàn tay to lớn của người nọ.
Kiều Kiếm Vân mâu quang chớp động,“Ngươi làm sao có thể ở trong này?” Hắn cắn răng thấp giọng rống giận. Quả nhiên là nàng, người khiến hắn e sợ chạy không kịp – Lương Phù Cơ!
Lương Thiên Phong rốt cuộc làm cái gì? Thế nhưng để tùy ý nàng lẻ loi một mình đi vào kinh thành mà không ai đi theo bảo hộ!
“Ta tới tìm ngươi a!” Nàng oán giận liếc hắn, đối hắn sắc mặt khó coi làm như không thấy. “ Ngươi không biết, cha ta đem ta quản thúc hảo nghiêm, ra lệnh cho ta chỗ nào cũng không cho đi, còn cho người giám sát ta. Mà ngươi lại không chịu tới nhà thăm ta, cho nên ta liền tới kinh thành thăm ngươi .”
Nàng nói bậy bạ cái gì? Hắn đi thăm nàng! Kiều Kiếm Vân sắc mặt càng thêm khó coi.
Một cô nương chưa xuất giá ở trước bàn dân thiên hạ khoe khoang mình bỏ nhà đi, hơn nữa mục đích còn là đi tìm một “nam nhân”?! Nàng rốt cuộc có hay không nam nữ chi phân a! ( S : chắc là phân biệt nam nữ) (TN: nhắc lại lần nữa, ca đã bị người nào đó cầu thân nha!)
Kiều Kiếm Vân mắt quét lên tay nhỏ bé đang nhéo chính mình, liền dắt nàng đến ngồi xuống bên cạnh bàn Cốc Thiếu Vân, Kỉ Sĩ Đình dùng bữa .
Cốc Thiếu Vân, Kỉ Sĩ Đình giật mình lăng ngốc nhìn Kiều Kiếm Vân trong chớp mắt tóm được một vị cô nương xinh đẹp tuyệt mỹ, còn lộ ra sắc mặt khó coi đem nàng “quăng” trên ghế.
“Ngươi rốt cuộc là đến đây như thế nào?” Kiều Kiếm Vân miễn cưỡng nhịn xuống cơn tức giận. Mỗi lần hắn gặp nàng, tính tình trầm ổn cùng ôn hòa liền biến mất không thấy, thay vào đó là lửa giận thúc nhiên (thúc nhiên : đốt cháy).
“Cưỡi ngựa đến nha!” Lương Phù Cơ có chút kỳ quái nhìn hắn. Nàng cũng không đi bộ, Tĩnh thành cách kinh thành rất xa nha!
Kiều Kiếm Vân thực cố gắng không quát lớn,“Ta là nói, là ai mang ngươi đến? Kinh thành cũng không phải là một ngày hai ngày là có thể đến .” Nếu không quen thuộc đường đi sẽ có khả năng đi nhầm ra sa mạc hoặc đầm lầy địa khu gặp nguy hiểm.
“Oa! Kiếm Vân ca ca làm sao biết là có người mang ta đến?” Lương Phù Cơ trên mặt tràn ra một chút cười ngọt ngào, hơn nữa lời nói còn e thẹn mềm mại, thật có thể nói là mê chết người không đền mạng a!
Chỉ tiếc Kiều Kiếm Vân tuyệt không rung động. “Nói rõ ràng!”
“Được rồi! Cần gì hung dữ như vậy……” Lương Phù Cơ chuyển con mắt, trong miệng lẩm bẩm ,“Ta trước dịch dung cải trang thành nam tử chuồn ra ngoài, sau đó tìm đến một đội thương lữ trở lại kinh thành, đưa hắn ngân lượng, muốn hắn cho ta đi theo lữ đội cùng nhau trở lại kinh thành. Chỉ có vậy thôi.”
Quả nhiên như hắn suy đoán. Xem ra chính nàng cũng thực hiểu được khuôn mặt nàng là thực dễ dàng gặp phải mầm tai vạ, mà dịch dung cải trang chính là phương pháp thỏa đáng nhất. Chẳng qua……
“Đến kinh thành xong ngươi liền khôi phục hình dáng?” Kiều Kiếm Vân chỉ vào một thân “nữ hiệp sĩ”. Đai lưng kim tuyến ôm lấy vòng eo vừa vặn làm hiện rõ đường cong tinh tế, mà nàng tựa hồ tuyệt không cảm thấy có chỗ nào không ổn, cũng không có phát hiện chúng gia nam tử đều dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn nàng.
“Đương nhiên rồi!” Nàng đúng lý hợp tình nói:“Chúng ta đã hơn một năm không gặp, ta sợ ngươi không nhận ra ta thôi!”
Kiều Kiếm Vân chưa kịp nói, Kỉ Sĩ Đình đã phát ra một tiếng hô nhỏ.
“Nguyên lai ngươi chính là “ái mộ giả” theo đuổi gia không tha trong lời đồn ?” Hắn sợ hãi thốt lên.
Gia thật đúng là ý chí sắt đá! Nếu như là một nữ nhân giống vị cô nương trước mắt thiên hương quốc sắc này theo đuổi hắn, hắn chỉ sợ đã sớm đem nàng mang về nhà. Còn gia, được theo đuổi mấy năm vẫn là một bộ e sợ tránh không kịp, hơn nữa nếu không nhìn lầm, hắn còn cảm thấy bên trong ánh mắt gia tựa hồ còn mang theo sát khí nhè nhẹ đâu!
“Ai nói ta chỉ là “ái mộ giả”?!” Lương Phù Cơ mắt to liếc về phía Kỉ Sĩ Đình, không cho là đúng nói : “Ta là nương tử tương lai của Kiếm Vân ca ca.” Lời nói như tiếng sấm giữa trời nắng bổ xuống.
Kỉ Sĩ Đình khiếp sợ há to miệng, một bên Cốc Thiếu Vân cũng thoáng hiện kinh ngạc.
Đương nhiên, “nhàn tạp nhân đẳng”(những người nhàn rỗi) ở một bên nghe lén lại càng cứng họng, kinh hãi nàng không biết thẹn thùng lớn mật tuyên cáo.
“Cứ cho là đúng, bất quá ta chưa bao giờ đáp ứng ngươi.” Tiếng nói trầm thấp nén giận thoát ra từ miệng Kiều Kiếm Vân.
Một câu đồng ngôn trĩ ngữ (lời nói của trẻ con), cũng chỉ là lời nói đùa, tại sao đã qua mấy năm ý nghĩ này vẫn chưa biến mất khỏi đầu nàng? Nàng tại sao đến nay vẫn là thốt ra những câu nói này không buông?
Buồn rầu, hờn giận, hơn nữa một tia rung động không thể lý giải, hỗn tạp thành một mạch tràn đầy trong lồng ngực hắn, khiến hắn làm sao cũng nuốt không trôi khí trất ngạnh quanh co nơi tâm tư!
Khi hắn hai mươi tuổi, hắn chưa bao giờ cần nhận loại gánh nặng “nguy hiểm” này. Nam nữ trong lúc đó với hắn mà nói luôn luôn là quan hệ rất rõ ràng minh xác, hắn không muốn cũng không thích trêu chọc loại “dính” tự động lên người, kéo theo phiền toái, đặt thêm gánh nặng trên lưng. Nếu không hắn cũng sẽ không bảo Lương Thiên Phong quản giáo nàng, không muốn nàng quấn quýt hắn.
“Ngươi không đáp ứng, nhưng ngươi cũng chưa từng phản đối a! Ta đây tại sao muốn bỏ qua cơ hội thuyết phục ngươi?” Lương Phù Cơ nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu, hoàn toàn xem nhẹ hỏa diễm bắn ra từ phía hắn .“Kiếm Vân ca ca, ta bộ dạng không tính là xấu, lại có một thân võ nghệ có thể cùng ngươi đến Tây Vực nguy hiểm hiệp đàm thương vụ, tại sao ngươi vẫn không chịu đáp ứng cho ta làm nương tử của ngươi?”
“Ngươi sẽ trở thành phiền toái của ta!” Kiều Kiếm Vân âm trầm tiếp tục trừng mắt nàng, quả thực là không có cách với ngoan cố của nàng.
Xem ra muốn làm nàng hết hy vọng tự động rời đi là không có khả năng . Mà để nàng một mình ở kinh thành, hắn không thể yên tâm. Dù sao nàng cũng là nữ nhi của Lương Thiên Phong, chuyện đến nước này không còn gì để bàn. Trước mắt tạm thời chiếu cố nàng, sau đó mau chóng thông tri Lương Thiên Phong đến kinh thành ‘bắt’ nàng trở về.
“Sẽ không, Kiếm Vân ca ca. Ta có võ công có thể bảo hộ chính mình, sẽ không cho ngươi thêm phiền toái .” Nàng không cho là đúng lắc đầu, thần thái ngây thơ cùng tự tin chọc người tâm liên (thương).
“Ngươi nói đủ chưa?!” Hắn ngữ khí nghiêm khắc trách mắng. Hắn không dễ dàng tức giận, nhưng là nàng tựa hồ cũng không sợ lửa giận của hắn – hết lần này đến lần khác hắn chính là không thể ức chế một đường dâng lên cơn tức.
“Đủ, đủ!” Lương Phù Cơ phun phun cái lưỡi, gió chiều nào theo chiều ấy, hướng tiểu nhị cách đó không xa nơm nớp lo sợ không dám quá mức tới gần ,ngoắc ngoắc tay,“Vị đại ca này, phiền toái ngươi đem đồ ăn của ta đến đây.” Nàng cười meo meo phân phó, sau đó lại đem ánh mắt di dời tới Cốc Thiếu Vân cùng Kỉ Sĩ Đình từ nãy trầm mặc không nói.
“A! Phù Cơ thực thất lễ, vội vàng cùng Kiếm Vân ca ca nói chuyện, đã quên cùng hai vị đại ca chào hỏi.”
Rất nhanh chuyển biến khiến Cốc Thiếu Vân, Kỉ Sĩ Đình không kịp phản ứng, Kiều Kiếm Vân đã bùng nổ.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, bàn tay to duỗi ra, một tay tóm lấy Lương Phù Cơ từ ghế xách lên, giữ yên lặng xoay người rời đi.
“A! Kiếm Vân ca ca, ngươi……”
“Câm miệng!”
Nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất, Kỉ Sĩ Đình mở lớn miệng, thật lâu chưa hoàn hồn.
Này…… Đây là chủ tử luôn luôn bình tĩnh, ít khi phát hỏa sao?
“Nàng…… Nàng chính là đồn đại……” Cốc Thiếu Vân hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Chỉ sợ đúng vậy.” Kỉ Sĩ Đình lấy lại tinh thần.“Ta mặc dù chưa từng gặp qua nàng, nhưng nàng theo đuổi gia chính là sự thật. Hơn nữa……”
“Sự tích” tổng quản Kiều Kiếm Vân của “Minh ký” ngang nhiên xách một tiểu mỹ nhân ra khỏi tửu lâu ngày hôm đó ngay lập tức truyền khắp kinh thành.
Hết chương 2.

Ngày đăng: 19/03/2013
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?