Gửi bài:

Chương 8

Lưu Dụ Lan từ tiền thính thư phòng đi ra, dọc theo hành lang gấp khúc, tức giận trong lòng rốt cuộc dấu không được, hiện ra trên gương mặt dịu dàng vốn có.
Không ngờ Kiều Kiếm Vân bề ngoài ôn văn hữu lễ nhưng phong tình lại khó hiểu như vậy, bất luận nàng dùng lời lẽ ám chỉ bao nhiêu thứ, hắn vẫn là bất vi sở động, thậm chí lúc trước nàng lại một lần nữa chạy đến thư phòng tìm hắn, kết quả bị hắn không lưu tình chút nào mời đi ra, thật sự là tức chết nàng !
Kiều Kiếm Vân vì sao không giống Diệp Doãn Văn dễ dàng bị nàng mê hoặc? Nhớ ngày đó khi ở trên núi, nàng chỉ bày tỏ một chút thái độ Diệp Doãn Văn liền say mê nàng, không những thế còn khăng khăng bảo hộ nàng. Kiều Kiếm Vân thì ngược lại, thời gian qua nàng không ngừng ám chỉ, thái độ của hắn đối nàng thế nhưng một chút cũng không có thay đổi, vẫn khách khí như người mới quen. Mắt thấy thời gian còn không nhiều lắm, nàng như thế nào có thể không sốt ruột đâu?
Nàng phải làm như thế nào mới có thể khiến Kiều Kiếm Vân mở miệng yêu cầu nàng lưu lại? Có cần phải dẹp bỏ chướng ngại hay không đây ???……(S : hừ , những gì vốn không thuộc về mình thì có giành mấy cũng chả được :p )
Lưu Dụ Lan đi trên con đường mòn bên cạnh ao, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một thân ảnh bé nhỏ ngồi dưới đại thụ.
Nàng quay đầu lại định nhãn nhìn lên rồi bỗng mím chặt khóe môi. Vật trở ngại giữa nàng và Kiều Kiếm Vân chính là Lương Phù Cơ?
Đoạn thời gian này, nàng thấy tỳ nữ Tiểu Mai được phái đến hầu hạ nàng lắm mồm không ai bằng, vì thế nàng nương theo miệng Tiểu Mai mà tung tin đồn nhảm lung tung.
Nàng tin tưởng Lương Phù Cơ hẳn là đã sớm nghe nói đến, chẳng qua không nghĩ tới nàng ta vẫn ở Kiều phủ, không theo như kế hoạch của nàng là ủy khuất rời đi!
Có lẽ nàng nên tự mình “động khẩu” thôi…… Lưu Dụ Lan nhìn chằm chằm đạo thân ảnh phía trước, sau khi suy tư một lúc, nàng liền thay đổi hướng đi, bước về phía Lương Phù Cơ.
“Lương cô nương tại sao một mình rầu rĩ không vui ngồi ở nơi đây?”
Thanh âm dịu dàng nữ tính truyền vào tai Lương Phù Cơ.
“Là ngươi!” Lương Phù Cơ nghẩng đầu, lập tức chống lại Lưu Dụ Lan khuôn mặt đáng yêu đạm cười mềm mại.
Nhìn Lưu Dụ Lan, trong đầu nàng lập tức hiện lên lúc ở Lục Thủy uyển, Tiểu Ngân có nói cho nàng lời đồn mới nhất có liên quan đến Kiếm Vân ca ca và Lưu Dụ Lan, cảm xúc khó chịu lại xuất hiện.
Nàng quay đầu lại tiếp tục trừng mắt cách đó không xa nước ao, phát hiện chính mình thật sự không thể hòa nhã sắc mặt đối với cô nương họ Lưu kia. Dù sao có tình địch ý đồ cướp đi Kiếm Vân ca ca, nàng vô luận như thế nào cũng thể thờ ơ, khuôn mặt tươi cười đón chào .
Lưu Dụ Lan nhìn một nửa gương mặt của nàng giận dỗi, đắc ý mím môi cười, thần thái tao nhã ngồi xuống một bên phiến đá.
“Lương cô nương dường như đang tức giận?” Nàng biết rõ còn cố hỏi, ngữ khí thật thong dong.
Nói thừa! Lương Phù Cơ trong lòng thầm mắng một tiếng, miễn cưỡng quay đầu nhìn tình địch, trong lòng không khỏi có chút oán thán, biết mình cả đời này cũng không cáo biện pháp để lại ấn tượng đoan trang cho người khác như Lưu Dụ Lan . Ai –
“Lưu cô nương tìm ta có việc?” Vẫn là mau mau hỏi rõ ràng ý đồ của nàng đến, sớm đuổi nàng ta đi thôi! Dù cười trên mặt nàng ta là chân thật hay giả dối vẫn khiến nàng bực bội.
“Cũng không có chuyện gì. Xa xa thấy ngươi ngồi ở nơi này sinh hờn dỗi, liền muốn đến hỏi thăm.” Cảm xúc vui sướng khi người gặp họa dật ra từ khóe miệng mỉm cười của Lưu Dụ Lan , trào phúng trong lời nói đã cho thấy người đó không còn kiên nhẫn che giấu dịu dàng bên ngoài rắp tâm âm thầm.
Lương Phù Cơ hơi nhíu mi tâm. Lưu Dụ Lan đã đem ý đồ của nàng tỏ vẻ thật sự rõ ràng .
“Ngươi có ý gì?” Lương Phù Cơ chất vấn. Chẳng lẽ nàng thật sự là cố ý đến cười nhạo mình ?
“Ý của ta đã muốn thực rõ ràng, ngươi cần gì phải giả ngu đâu.” Lưu Dụ Lan châm chọc. Dù sao nàng đã sớm muốn tìm một cơ hội nói rõ ràng với Lương Phù Cơ, lúc này bốn bề vắng lặng, đúng là thời cơ tốt a.
Lúc trước nàng nguyên bản là tràn đầy tự tin, cho rằng chính mình có thể cướp Kiều Kiếm Vân từ tay Lương Phù Cơ, cho nên khi đó nàng cũng không quan tâm Lương Phù Cơ tồn tại. Nhưng là nhiều lần thất bại, nàng không còn dám khinh thường nữ nhân này, bởi vì bằng trực giác nữ tính, cho dù Kiếm Vân bề ngoài hay nổi cáu vẫn là vướng bận nàng ta.
Vì thế, nàng muốn trước quét dọn chướng ngại, đuổi Lương Phù Cơ ra Kiều phủ!
“Ta giả bộ ngu ngốc cái gì?!” Lương Phù Cơ từ trên cỏ nhảy dựng lên, không hề che giấu tức giận nắm chặt bàn tay chất vấn.
“Ta cười Lương Phù Cơ ngươi không biết tự lượng sức mình. Rõ ràng biết Kiều sư ca đối với ngươi căm thù đến tận xương tuỷ, không muốn thú ngươi, còn giả bộ ngây thơ, làm như không biết gì!” Vẻ mặt dịu dàng lúc này đã trở nên âm hiểm, còn bí mật mang theo ác độc chê cười.
Lương Phù Cơ sanh mắt to, bị Lưu Dụ Lan chuyển biến thần thái trong khoảng thời gian ngắn mà có không kịp phản ứng.
“Ngươi…… Ngươi nói bậy! Kiếm Vân ca ca mới không chán ghét ta đâu! Ngươi đừng nói lung tung, đừng gạt ta!” Thật vất vả phản ứng lại, Lương Phù Cơ lập tức bị lời nói của Lưu Dụ Lan làm giận sôi người!
“Ta lừa ngươi?” Lưu Dụ Lan cười lạnh,“Là thật hay giả, ta nghĩ lòng ngươi là rõ ràng nhất……”
“Câm miệng!” Lương Phù Cơ buồn bực quát, đánh gãy lời của nàng,“Ngươi cố ý nói vậy để phá hoại tình cảm giữa ta và Kiếm Vân ca ca. Nói cho ngươi hay, ta không tin đâu!” Mặt nàng có chút trắng bệch phủ nhận, mắng chửi trong miệng là vì che giấu bất an dâng lên trong lòng.
“Đừng mạnh miệng !” Lưu Dụ Lan rõ ràng nhìn đến bất an trong đáy mắt Lương Phù Cơ, vì thế thêm mắm thêm muối: “Kiều sư ca rõ ràng đã nói với ta, Lương Phù Cơ ngươi năm đó chưa cập kê liền lớn mật ban đêm xông vào phòng của hắn, luôn mồm nói phải gả cho hắn, sau còn sống chết dây dưa hắn, hiện nay thậm chí tổn hại danh tiết nữ nhân đuổi tới kinh thành…… Chậc chậc, còn muốn ta kể tiếp không?” Lưu Dụ Lan hèn mọn nhìn Lương Phù Cơ, đắc ý nhìn khuôn mặt nàng biến sắc.
Kỳ thật nàng biết được việc này, là vì nàng nghe lén Kiều Kiếm Vân cùng Diệp Doãn Văn nói chuyện. Mà Kiều Kiếm Vân khi kể lại chuyện này, trong giọng nói không những không có chán ghét , ngược lại còn mang theo sủng nịnh, khiến nàng càng thêm khó chịu trong lòng.
Lương Phù Cơ khí sắc thảm đạm, mắt to chịu đả kích thần sắc thương tổn. “Không……”
Nguyên lai nàng trong lòng quý trọng thời gian bọn họ qua lại, còn ở trong miệng hắn lại là trò cười cho thiên hạ! Nàng còn có thể lại ôm hy vọng không?
“Không tin?” Lưu Dụ Lan bĩu môi, “Lại nói cho ngươi đi! Hiện nay Kiều sư ca không có lập tức đuổi ngươi đi, là cho ngươi chút mặt mũi. Chờ ngươi đi rồi, Kiều sư ca liền công khai quan hệ của bọn ta. Đến lúc đó……”
“Cái gì…… quan hệ gì?” Lương Phù Cơ run giọng hỏi, thần chí đã bị lời của nàng ta làm mờ mịt .
“Quan hệ hôn phu hôn thê a!” Lưu Dụ Lan tiếp tục nói láo, không coi ai ra gì.(TN: ta đánh, ta đánh chết con điêu phụ này *tay đấm chân đá*)
“Không!” Lương Phù Cơ lập tức kêu lên “Ta không tin!”
Mấy năm nay, bất luận nàng như thế nào lấy lòng, Kiếm Vân ca ca cũng không chịu đáp ứng cho nàng làm thê tử hắn. Mà hắn mới chỉ quen biết Lưu Dụ Lan được vài ngày, thế nhưng đã nói ra ba chữ “vị hôn thê” này…… Kia nàng đâu? Hắn đem nàng đặt chỗ nào?
“Không tin sao? Không sao hết, ngươi có thể chính mắt đến chứng thật.” Quỷ kế đã hình thành trong đầu Lưu Dụ Lan.
“Chứng thật?” Lương Phù Cơ giật mình.
“Đúng, chứng thật. Đêm nay giờ hợi ngươi hãy tới thư phòng, tận mắt xem ta cùng Kiều sư ca sớm không thể tách rời là chuyện thật!” Lưu Dụ Lan chậm rãi đứng lên từ phiến đá, ngữ mang huyền cơ, ngấm ngầm tính kế.
“Đêm nay?” Lương Phù Cơ tự nói,“Ngươi muốn ta nhìn cái gì?” Cái gì mà không thể tách rời là chuyện thật?
“Muốn biết? Đêm nay đừng quên.” Lưu Dụ Lan bỏ lại một câu sau đó xoay người rời khỏi tầm mắt nàng.
Lương Phù Cơ giật mình ngây ngốc tại chỗ, lời của Lưu Dụ Lan vẫn luẩn quẩn trong đầu.

Ban đêm, giờ hợi chưa tới, Lương Phù Cơ đã vụng trộm lặn xuống cạnh thư phòng, tìm một chỗ có thể thấy toàn bộ động tác bên trong thư phòng.
Nàng có thể rõ ràng thấy Kiếm Vân ca ca đang ngồi trên chiếc ghế đằng sau bàn gỗ, ánh mắt chuyên chú dừng lại trên mặt bàn – nơi có một quyển sách lật dở.
Nàng không biết Lưu Dụ Lan muốn nàng tới nơi này xem cái gì. Nhưng hôm qua biểu tình Kiếm Vân ca ca tức giận mắng nàng vẫn khắc sâu trong đầu, làm cho nàng không dám mạo muội đến gần thư phòng, chỉ dám tránh ở xa vụng nhìn trộm biểu tình hắn bình thản lúc này– đó là biểu tình chưa bao giờ có khi hắn đối mặt nàng.
Nàng không dám chớp mắt nhìn rõ ràng gương mặt nam tính dưới ánh nến, cái trán vừa cao vừa rộng lớn hạ có hai đạo mày kiếm anh tuấn,(S : Trán cao giống Bác Hồ nhà em :) ),bên dưới cái mũi cao thẳng là hai phiến môi mỏng. Nhớ tới hai phiến bạc môi kia từng tàn sát bừa bãi ở trên người chính mình, làm thân thể của nàng không khỏi có chút khô nóng……
Sau đó nàng lại nghĩ tới bờ môi hắn dán lên cánh môi nàng…..
Đột nhiên một trận tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, đánh thức Lương Phù Cơ đang mơ màng. Nàng định nhãn nhìn lên liền thấy thân ảnh Lưu Dụ Lan từ phía khác đi tới. Tiếp theo nàng thấy Lưu Dụ Lan vui vẻ gõ cửa phòng, chờ Kiều Kiếm Vân đáp lại liền đi vào.
Lưu Dụ Lan đi vào thư phòng, đầu tiên là đứng thẳng ở trước bàn nói mấy câu với Kiều Kiếm Vân, tiếp theo Lương Phù Cơ liền nhìn đến Kiều Kiếm Vân từ phía sau bàn gỗ đi ra, cũng vào lúc này, Lưu Dụ Lan từng bước thân mật tiến sát vào lòng Kiều Kiếm Vân –
Lương Phù Cơ mắt phiếm hồng nhìn một màn này, thân mình thối từng bước — một cái xoay người, nàng quay người nhanh chóng rời đi, cho nên không có nhìn đến Lưu dụ lan bị hắn đẩy ra .
Lửa giận tràn ngập đáy mắt, Lương Phù Cơ tâm như đao cắt lao về Lục Thủy uyển –
Nguyên lai, Lưu Dụ Lan kêu nàng đêm nay đến thư phòng, đó là muốn cho nàng chính mắt thấy nàng ta cùng Kiếm Vân ca ca thân mật!
Nguyên lai cái gọi là “không thể tách rời là chuyện thật”, chính là Kiếm Vân ca ca vĩnh viễn không đón nhận nàng!
Hi vọng của nàng thất bại rồi –
Trải qua một đêm vô miên(không ngủ) tự hỏi, Lương Phù Cơ đợi sau khi tỳ nữ Tiểu Ngân đưa đồ ăn sáng đến Lục Thủy uyển, mới từ từ thu dọn hành lý, không kinh động bất luận kẻ nào đi ra cửa sau Kiều phủ.
Nếu Kiếm Vân ca ca đã hạ quyết định, nàng cần gì còn lưu lại? Chẳng lẽ còn muốn đợi người ta đích thân đến đuổi sao.
Lương Phù Cơ vừa mới đưa tay sờ vào then cửa, sau lưng liền vang lên một thanh âm hài lòng giễu cợt.
“Rốt cục cũng hết hy vọng.” Lưu Dụ Lan nhìn chằm chằm Lương Phù Cơ, trong lòng đắc ý đến cực điểm. Không thể tưởng được chỉ một kế sách nhỏ như vậy đã có thể khiến Lương Phù Cơ tự động rời đi.
Lương phù cơ thân mình cứng đờ, quay đầu lại “Không liên quan đến ngươi, ngươi sao phải theo dõi ta?!” Bình thường nàng là không có khả năng không nghe thấy bước chân người khác. Có lẽ là do tức đến loạn đầu đi!
“Ta đến xác định ngươi sẽ không nửa đường thay đổi chủ ý a!” Lưu Dụ Lan hả hê tươi cười, “Dù sao tình hình thư phòng tối hôm qua, hẳn là có thể cho ngươi nhận rõ sự thật đi!” Nàng thật sự là bội phục chính mình dự kiến trước rằng Lương Phù Cơ sẽ vụng trộm rời đi sáng hôm nay, cho nên nàng cũng có thể thừa dịp cơ hội này đả kích nàng ta.
“Ngươi nói xong chưa?” Lương Phù Cơ căm giận mở cửa sau, cứng rắn trách mắng: “Ta đã đi, ngươi còn có cái gì không hài lòng !”
“Đừng có một canh giờ sau lại hối hận chạy về đây, lại dây dưa Kiều sư ca của ta.” Lưu Dụ Lan đi theo phía sau Lương Phù Cơ, lời nói tràn ngập cảnh cáo trào phúng.
Lương Phù Cơ oán hận quay đầu thối thanh, “Sẽ không !” Lập tức chạy ra ngoài.
Lưu Dụ Lan đắc ý cười, đang muốn đóng cửa, bỗng nhiên lại không biết nghĩ đến cái gì mà bước theo ra ngoài.
“Chờ một chút……”

Một lúc sau, Diệp Doãn Văn đầu tiên là phát hiện Lưu Dụ Lan thế nhưng không thấy bóng dáng đâu, liền đi khắp Kiều phủ tìm kiếm , cuối cùng phát hiện thêm Lương Phù Cơ cũng biến mất.
Trong khoảng thời gian ngắn, Kiều phủ bị lục tung tận trời–
Kiều Kiếm Vân hé ra khuôn mặt tuấn tú xanh mét ngồi ở đại sảnh, nghe hạ nhân người người hồi báo tin xấu chưa tìm được ai.
Mà Diệp Doãn Văn cũng lo lắng ngồi ở một bên, đợi cho hoàn toàn xác định hai người xác thực không ở Kiều phủ, liền lập tức ra ngoài tìm kiếm –
Đang lúc người người tìm mọi ngóc ngách trong Kiều phủ, Phong Dục Vũ không nói không rằng vọt vào phòng khách.
Khi hắn nhìn đến Kiều Kiếm Vân thần sắc ngưng trọng liền cười nói: “Đã đánh mất người.” Trong lòng dĩ nhiên hiểu được.
“Ngươi biết .” Kiều Kiếm Vân không kiên nhẫn ngắm hắn liếc mắt một cái, tưởng Phong Dục Vũ vào cửa sau từ hạ nhân trong miệng biết được .
“Thủ hạ của ta báo lại, sáng sớm hôm nay, hắn nhìn thấy có người trói hai vị cô nương ở cửa sau Kiều phủ đem đi rồi.”
Kiều Kiếm Vân cùng Diệp Doãn Văn nghe vậy lập tức nhảy bật dậy, phi đến trước mặt Phong Dục Vũ.
“Là ai?” Là ai dám trắng trợn như thế, dám bắt người trong phạm vi thế lực của Kiều phủ “Thủ hạ của ta đã theo sau , đợi cho có kết quả sẽ nhanh chóng hồi báo.” Phong Dục Vũ trấn an. Hoàn hảo ngày ấy hắn có đem ái thê du ngoạn cùng Lương Phù Cơ, hơn nữa tâm tính lại rất muốn nhìn “trò cười” nên hắn phái người theo dõi động tĩnh Kiều phủ, nếu không làm sao đúng lúc phát hiện chuyện này.
Xem ra Kiều Kiếm Vân lúc này nợ hắn một cái ân lớn nha!
Cách kinh thành hai, ba mươi dặm về hướng tây bắc có một trang nhỏ không chiếm nhiều diện tích, trong đó một tòa tiểu lâu mở hé cửa, có hai nữ tử bị buộc hai tay hai chân không thoải mái ngồi cạnh nhau.
Hai nữ tử này là hai người khiến Kiều phủ một trận rối loạn Lương Phù Cơ cùng Lưu Dụ Lan. Mà lúc này hai nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm nhau vì trong mồm đều bị nhét một mảnh vải.
Lương Phù Cơ bị chuốc thuốc mê, sau khi tỉnh lại trong lòng buồn bực quả thực là làm cho nàng muốn ôm đầu khóc một hồi, sau đó sám hối vài ngày.
Mấy năm nay luyện công quả thực chính là uổng phí công phu! Nàng thế nhưng ngay cả hai người cũng đánh không lại……
Lúc nàng giận dữ bước chân ra khỏi Kiều phủ, đột nhiên lại bị Lưu Dụ Lan đuổi theo gọi lại, mà hai người chưa kịp nói chuyện với nhau, một nam nhân thân hình cao lớn, vẻ mặt không có hảo ý xuất hiện…… Sau nàng vì bảo vệ Lưu Dụ Lan, thật vất vả mới đả thương một tên nam nhân dưới tình huống vướng tay vướng chân, nhưng rồi lại bị tiếng thét chói tai của nàng ta làm cho mất tập trung, nhất thời không để ý đến một tên khác đang nấp trong chỗ tối, cuối cùng bị chụp thuốc mê dẫn tới hoàn cảnh này đây.
Nàng không chỉ không làm cho Lưu Dụ Lan thoát thân, ngay cả chính mình cũng bị bắt. Này…… Thật sự là……
Lương Phù Cơ nhịn không được lại trừng mắt người bên cạnh.
Nàng ta không phải luôn đoan trang, nhàn thục sao? Thậm chí ngay cả khi châm chọc người cũng lời nói nhỏ nhẹ làm người ta thống hận không thôi, cho nên nàng căn bản không có dự đoán được nữ nhân này lại phát ra tiếng thét chói tai thê lương như vậy, không chỉ có dọa ngốc đương trường, mà còn không kịp phản ứng trúng mê hương, rồi bị bắt tới đây!
Nơi này rốt cuộc là cái địa phương quỷ quái gì nha? Làm sao ngay cả gương mặt người chết cũng không thấy ? Nàng hảo khát, lại hảo đói nha……( S : = | )
Đang lúc Lương Phù Cơ suy đoán đến tột cùng là ai trói mình, đồng thời không quên mắng chính mình thì cửa phòng ầm ầm rung động, làm cho nàng nhanh chóng đem tấm mắt di dời lên.
Chỉ thấy cửa phòng bị người đá văng, một cái nam tử ước chừng bốn mươi tuổi đi vào đến, trên mặt là hoan hỉ , xấu xa.
“Ha ha! Không thể tưởng được Chu Thái Tường ta vận khí tốt như vậy, nguyên bản thầm nghĩ bắt đến một đứa là tốt rồi, kết quả lại có một đôi! Thật tốt quá! Ha ha……” Hắn đắc ý tiêu sái đến gần, nhìn kỹ hai nữ tử bị thủ hạ của hắn trói tay chân ra sau lưng.
Mỹ nữ! Không thể tưởng được Kiều Kiếm Vân thật đúng là có diễm phúc, trừ bỏ Hoa khôi “Diễm Hương lâu” Nhược Hồng là hồng phấn tri kỷ ra, trong phủ còn có hai thị thiếp xinh đẹp vô song như vậy.
Một là tiểu thư khuê các đoan trang uyển lệ, một là mỹ nữ da thịt như tuyết, nhất là cặp mắt của nàng, quả thực là bắt hồn người khác.
Chu Thái Tường thân thủ đem hai mảnh vải trong miệng các nàng kéo ra, lộ ra biểu tình dâm uế, ánh mắt gian tà không ngừng đảo quanh trên người các nàng.
“Hai mỹ nhân này tên gì a?”
Lương Phù Cơ từ khi thấy hắn bước vào cửa đã thấy chán ghét, mảnh vải trong miệng vừa rút ra liền lập tức làm khó dễ.
“Ngươi là ai? Tại sao lại dùng thủ đoạn đê tiện này bắt ta!” Nàng căm tức , đôi mắt to sáng ngời.
Thật sự là đẹp a! Mỹ nhân nóng giận, đẹp càng thêm đẹp, hôm nay Chu Thái Tường hắn thật có phúc!
“Bởi vì các ngươi là thị thiếp của Kiều Kiếm Vân.” Hắn đưa tay mơn trớn hai má đỏ bừng vì tức giận của Lương Phù Cơ, hào quang dâm uế tà ác trong mắt càng thêm mãnh liệt.
“Có ý gì?” Lương Phù Cơ toàn thân nổi da gà, một trận buồn nôn tràn lên trên cổ.
Biểu tình của nam tử này thực làm nàng muốn phun, cũng làm cho nàng không lạnh mà run.
“Này ngươi không cần phải biết, tóm lại ta muốn cho Kiều Kiếm Vân biết rõ ràng hậu quả khi đắc tội với ta!” Lúc này dục niệm đã chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của hắn cho nên mới vô tình giải thích ân oán giữa bọn họ.
Hắn thân thủ đem Lưu Dụ Lan bị dọa ngây người kéo lại ngồi cùng Lương Phù Cơ, lại đưa tay mơn trớn má nàng ta.“Ân — này cũng là cực phẩm. Kiều Kiếm Vân thật đúng là biết chọn……” Tay hắn thuận thế dịch chuyển xuống dưới xoa ngực Lưu Dụ Lan.
“A –” Cả người Lưu Dụ Lan run rẩy lên tiếng thét chói tai.
“Kêu cái gì!” Chu Thái Tường hoảng sợ, giơ tay định thưởng nàng ta một cái bạt tai.
“Dừng tay! Không cho phép chạm vào nàng!” Lương Phù Cơ ngăn lại hành động của hắn .
Chu Thái Tường quay đầu lại trừng nàng,“Không cho phép? Ngươi dựa vào cái gì mà nói những lời này với bổn đại gia?”
“Nam nhân đánh nữ nhân vốn không đúng, ngươi ti bỉ!” Lương Phù Cơ buồn phun nói.
Chu Thái Tường giận dữ cười, một chút ác ý nhảy lên mi tâm, “Xem ra Kiều Kiếm Vân đã nuông chiều ngươi thành hư. Hôm nay bổn đại gia dạy cho ngươi biết cái gì gọi là ‘ngoan ngoãn’!”
Dứt lời, Chu Thái Tường thân thủ ôm Lương Phù Cơ mang lên giường, rồi quay đầu túm Lưu Dụ Lan quăng lên nốt, sau đó vẻ mặt cười dâm đãng đứng ở bên giường nhìn xuống hai người.
“Không sai, không sai, một nàng mạnh mẽ, một nàng dịu dàng. Chu Thái Tường ta hôm nay thật đúng là diễm phúc khôn cùng, tẫn hưởng tề nhân chi phúc……” Hắn híp mắt dâm tà, bắt đầu cởi quần áo trên người.
Ngu ngốc đến mấy cũng hiểu lời nói của hắn. Lương Phù Cơ bị ném trên giường trừng lớn mắt, hai tay bị trói ra phía sau sống chết vặn vẹo giãy dụa muốn trốn thoát. Đáng tiếc người trói nàng biết nàng có võ, cho nên dùng loại dây thằng cực kỳ bền chắc, mặc nàng vặn vẹo thật lâu, thẳng đến da thịt bị xây xát ứa máu, dây thừng vẫn là mảy may không có buông lỏng.
Về phần Lưu Dụ Lan , sau khi biết ý đồ của Chu Thái Tường lại thét chói tai.
“A — không không không, ngươi tìm nàng, đừng tìm ta! Nàng mới là thị thiếp của Kiều Kiếm Vân, ta không phải nha!” Nàng rơi lệ đầy mặt quát to .
“Đừng gạt ta !” Chu Thái Tường dừng tay cởi áo nhìn nàng,“Kiều Kiếm Vân chưa bao giờ cho nữ nhân vào phủ, ngươi nếu không phải thị thiếp của hắn, làm sao có thể ở tỏng đó?!”
“Là thật !” Lưu Dụ Lan ánh mắt hoảng sợ,“Ta chỉ là theo tiểu sư đệ của Kiều Kiếm Vân thuận đường đi ngang qua rẽ vào thăm hắn thôi, ta thật sự không phải thị thiếp của hắn!” Vô luận như thế nào, nàng nhất định phải trước bảo vệ trong sạch cho bản thân.
“Phải không?” Chu Thái Tường nhún nhún vai ứng thanh. Mặc kệ nàng có phải thị thiếp hay không, dù sao hôm nay hai tiểu mỹ nhân này, hắn cũng sẽ không buông tha cho ai hết.
“Là thật !” Lưu Dụ Lan nghĩ đến hắn đã tin tưởng chính mình, lập tức cường điệu gật đầu, thuận tiện bổ sung vài câu, “Lương Phù Cơ đúng là thị thiếp của hắn, hơn nữa Kiều Kiếm Vân còn đối nàng mọi cách yêu thương! Tuy nói đã là tàn hoa bại liễu, nhưng Chu gia vẫn có thể thử tư vị một lần.”(S:Bố khỉ , ai tàn hoa bại liễu …)
Lương Phù Cơ vừa nghe thấy Lưu Dụ Lan nói vậy liền quên giãy dụa, không dám tin nhìn nàng ta, không thể tưởng được nàng ta lại nói ra lời đáng giận như thế.
Chu Thái Tường cười dâm đãng liếc Lưu Dụ Lan, trong lòng biết rõ dụng ý chân chính cuả nàng.“Như vậy nha! Hảo, gia hôm nay nghe theo ngươi, trước thưởng thức tư vị mỹ nhân trắng như tuyết này!” Sau đó sẽ đến lượt ngươi! Hắn nhìn Lưu Dụ Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cười thầm chế giễu nàng ngây thơ. Nào có đạo lý thịt béo đến miệng mà không ăn!
Rốt cục chỉ còn cái quần, Chu Thái Tường đi về phía chiếc giường.
“Ngươi muốn làm gì!” Lương Phù Cơ điên cuồng hét lên một tiếng, “Ngươi dám chạm vào ta một cọng lông tơ, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!” Nàng một bên quát to một bên vặn vẹo thân mình, ý đồ ngăn lại động tác cởi quần áo trên người nàng của hắn.
Đột nhiên –
Chu Thái Tường, bàn tay bẩn thỉu vừa mới sờ đến áo nàng, phút chốc thân hình cứng đờ, hai mắt đăm đăm, ngay sau đó, Lương Phù Cơ nhìn đến trước ngực của hắn nhanh chóng tràn đầy màu đỏ, làm cho tiếng kêu của nàng nghẹn lại trong cổ, hai mắt phút chốc mở to, nhìn máu tươi nhỏ trên người mình.
“A –” Nàng la thảm thiết, chống đỡ sức nặng của Chu Thái Tường rơi vào người mình.
Kế tiếp , sức nặng trên người biến mất, thanh âm vật va chạm rơi xuống đất truyền vào tai nàng, khuôn mặt tuấn tú của Kiều Kiếm Vân bỗng xuất hiện trước mắt, đỡ nàng dậy, cởi bỏ dây trói cho nàng.
Lương Phù Cơ thẳng đến khi hai tay hai chân được tự do, mới nhìn sang bên cạnh, Diệp Doãn Văn cũng đã cởi trói cho Lưu Dụ Lan, mà Lưu Dụ Lan sau khi được cởi trói liền lao vào lòng Kiều Kiếm Vân khóc nức nở.
Lương Phù Cơ cảm thấy trong lồng ngực một trận co rút giống như đêm qua nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau. Nhưng lúc này, nàng thế nhưng còn có thể cảm nhận được Kiều Kiếm Vân trên người phát ra tức giận, còn trộm liếc Diệp Doãn Văn ánh ra thất vọng trong mắt.
Lương Phù Cơ nản lòng quay đầu, trừng mắt Chu Thái Tường đang nằm trên vũng máu, trong lòng một mảnh trống rỗng.
Không có dỗ dành, không có an ủi, vẫn là phẫn nộ đối đãi a……
“Đi thôi! Về phủ nói sau!” Kiều Kiếm Vân rốt cục nói một câu, ngữ khí phi thường trầm thấp, thậm chí còn mang theo một tia khó chịu không dễ phát hiện.
Sau đó hắn đem Lưu Dụ Lan đang bám lấy mình giao cho Diệp Doãn Văn, hơi cúi về trước, nhanh chóng ôm Lương Phù Cơ từ trên giường ấp vào lòng, xoay người rời đi.
Về đến phủ, Kiều Kiếm Vân vẫn bảo trì trầm mặc, Lương Phù Cơ có cảm nhận duy nhất đo chính là cánh tay sắt của hắn đang gắt gao ôm chính mình, toàn thân hắn không chút nào che giấu cường đại tức giận.
Kiều Kiếm Vân nhanh chóng cho gọi Tiểu Ngân và Tiểu Ngọc, muốn các nàng trước đem Lương Phù Cơ về Lục Thủy uyển, phân phó các nàng cẩn thận giúp nàng rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi, chăm sóc vết thương trên cổ tay nàng.
“Ngươi trước nghỉ ngơi trong chốc lát, ta xử lý xong chút chuyện sẽ đến ngay.” Hắn ôn nhu nói với Lương Phù Cơ trước mặt mọi người, làm cho trong mắt Lưu Dụ Lan vốn đang khóc lóc định kể lể phút chốc hiện lên oán độc.
Kế tiếp hắn lại trầm mặc, ôn nhu vốn có trên mặt biến mất vô tung, khôi phục gương mặt không biểu tình, con ngươi đen mang theo hàm ý không rõ nhìn chằm chằm Lưu Dụ Lan.
Mà Diệp Doãn Văn luôn luôn che chở nàng từ sau khi về Kiều phủ thái độ cũng không còn như trước,im lặng ngồi một bên.
Kiều Kiếm Vân chăm chú nhìn làm cho Lưu Dụ Lan có chút không yên bất an, hết thảy động tác đều đình chỉ khi đôi mắt ấy tràn ngập một cảm xúc nào đó.( S : Cảm xúc ghê tởm , há há há )
Thật lâu sau, Kiều Kiếm Vân chuẩn bị lên tiếng nhưng lại nhìn thấy thất vọng cùng đau lòng trong mắt tiểu sư đệ cho nên hắn liền gọi Tiểu Mai đến .
“Đỡ Lưu cô nương trở về phòng nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai lên đường về nhà.” Hắn quả quyết hạ lệnh trục khách.
“Kiều sư ca!” Lưu Dụ Lan giật mình. Hắn…… Ý tứ của hắn là muốn đuổi nàng? Tại sao có thể như vậy đâu?
“Đỡ Lưu cô nương trở về phòng.” Không do dự ra lệnh, Kiều Kiếm Vân ngữ khí kiên quyết, mặt không chút thay đổi.
Thẳng đến khi Lưu Dụ Lan bị mang ra ngoài, Kiều Kiếm Vân chuyển hướng sang Diệp Doãn Văn, “Doãn Văn……”
“Không cần phải nói, nhị sư huynh.” Diệp Doãn Văn cười khổ chặn ngang lời hắn, “Ta biết. Kỳ thật quyết định này cũng thực phù hợp suy nghĩ trong lòng ta.” Sớm đưa nàng về nhà, có lẽ hắn cũng có thể sớm giải thoát đi!
“Nhị sư huynh nên đi xem Lương cô nương một chút .” Hắn nói sang chuyện khác, biết nhị sư huynh đang khẩn trương muốn tới Lục Thủy uyển.
“Ân.” Kiều Kiếm Vân lại nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó xoay người rời khỏi đại sảnh.
Diệp Doãn Văn ở chỗ cũ ngồi yên lặng trong chốc lát, mới chậm rãi đứng dậy, trong đầu là một mảnh trầm trọng.
“Ta cần bầu rượu……” Để cho hắn túy giải ngàn sầu(say quên sầu =]] ) đi

Ngày đăng: 19/03/2013
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?