Gửi bài:

Chương 67 - Bên sáng bên tối, vừa thủ vừa công

Lúc này mặt trời đã nhô cao, ánh mặt trời sán lạn theo cửa sổ chiếu vào người Trần Bình. Sắc mặt cô hơi nhiễm vàng, tóc ngắn hỗn độn, vừa tiều tụy vừa già nua, chỉ còn đôi mắt là vẫn sắc bén tinh anh. Những lời cô nói khiến ai nghe cũng sợ nổi da gà nhưng ngữ khí của cô lại vô cùng bình thản, nói năng nhẹ nhàng như thể đó chỉ là truyện tiểu thuyết.

Tiểu Tiểu rót nước cho cô, hai người phụ nữ thực ra tuổi tác tương đương nhưng vì cuộc sống bất đồng mà nhìn qua như cách nhau cả chục tuổi. Trần Bình dường như không để ý đến ánh mắt thương hại của mọi người, cô rít một hơi thuốc rồi lại nói tiếp.

- Trước khi tôi trốn, anh trai đã liên lạc với mẹ thay tôi nên vừa ra tôi đã đi tìm mẹ. Mẹ sớm đã thu xếp chuyện đổi thân phận và phẫu thuật chỉnh hình cho tôi. Tôi rất thuận lợi mà thay đổi hình dạng trước khi bác sĩ X tìm được tôi. Vì thế một mình tôi đi tới thành phố A. Tôi gặp lại Mai Khánh Hải vì điều động công tác mà chuyển tới đây. Tôi cảm thấy đây là duyên phận trời cao đã an bài. Lúc đó tôi phát hiện tôi mang thai, tôi từng nghĩ việc phá thai nhưng hai lần đi bệnh viện là hai lần có việc mà trì hoãn lại. Tôi nghĩ có lẽ đứa bé này cũng giống tôi, rất yêu mẹ, tôi cũng không nỡ. Vì thế tôi tìm cho đứa bé một người cha, đó chính là Mai Khánh Hải. Tôi vốn nghĩ lúc sinh đứa bé ra cần phải nói dối vì lí do thời gian nhưng không ngờ, cái thai này mất một năm mới sinh. Cũng may Mai Khánh Hải bận rộn, không có thời gian theo tôi đi khám thai nên rất thuận lợi, anh ấy vẫn cho rằng đây là con của mình. Sau khi Mai Côi ra đời, tôi sớm phát hiện ra nó cũng là một tâm ngữ giả. Tôi rất sợ hãi, tôi sợ nó cũng sẽ như tôi bị bắt đi làm công cụ sinh sản. Vì thể từ nhỏ tôi luôn dạy nó phải giữ bí mật, dạy nó làm thế nào để che chắn ý thức bản thân. Nhưng nó quá nhỏ, tôi không biết nó học được bao nhiêu. Lúc tôi rời đi, nó mới ba tuổi...

Trần Bình nhắc tới con gái, có chút kích động:

- Tôi không thể không rời khỏi nó bởi vì tôi phát hiện bác sĩ X đã đến thành phố A, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm tôi. Tôi biết điều hắn để ý nhất là tôi có sinh ra được tâm ngữ giả mạnh mẽ nào khác không. Tôi không thể để con gái mình rơi vào tay hắn vì thế tôi đành bỏ lại Mai Côi, đi tha hương

Nói tới đây, cô nhìn Tiểu Tiểu, nước mắt rưng rưng.

Tiểu Tiểu không nhịn được, nắm tay Trần Bình khẽ nói:

- Mai Côi, là một thiên sứ, là đứa trẻ rất đáng yêu

Trần Bình òa khóc, mọi người cũng không tiện thúc giục, chỉ chờ cô khóc xong rồi nói tiếp.

- Sau khi tôi rời đi, lại phẫu thuật chỉnh hình và thay đổi thân phận nhưng tôi vẫn thường phát hiện nhân mã của bác sĩ X xung quanh. Tôi không dám tiếp xúc với Mai Côi, cũng không dám dùng năng lực mà hỏi thăm nó, tôi rất sợ hãi, sau này tôi nghĩ ra một cách, tôi phải trốn trong tù, nhất định bọn họ sẽ không ngờ tôi sẽ làm như vậy. So với cuộc sống trốn đông trốn tây bên ngoài còn chẳng bằng vào tù ăn cơm nhà nước

Trần Bình cười khổ rồi nói tiếp:

- Vì thế tôi gây tội rồi vào tù. Không ngờ vào tù rồi còn gặp phải Tiểu Phương, tôi phát hiện cô ta đã làm bảo mẫu cho Mai Côi, điều này khiến tôi hoảng sợ, ấn tượng của cô ta về Mai Côi rất sâu. Tôi có chút lo lắng cho nên cố ý thân cận với cô ta. Sau này cô ta ra tù, tìm việc làm nhưng lại là làm việc cho người siêu năng lực, càng đáng sợ là trong đầu người siêu năng lực đó tôi tìm được hình ảnh của anh trai. Tôi và Tiểu Phương xảy ra tranh chấp, tôi không thể để cô ta tiết lộ sự việc ra ngoài, vì thế tôi đã chuẩn bị giết cô ta. Không ngờ cô ta đi theo người tên Tần Nam kia đến thành phố A lại bị người giết chết. Tôi xác định cô ta đã chết thì vội vàng rời đi, không ngờ đêm qua tôi lại thấy tin Mai Côi mất tích.

Chuyện về sau thế nào mọi người đều đã biết, vì thế đề tài chuyển tới điểm mấu chốt, Nghiêm Lạc hỏi:

- Cô có manh mối gì giúp chúng tôi tìm được bác sĩ X? Hắn ta rốt cuộc là loại người nào?

- Nhiều năm như vậy, tôi cũng không biết giờ hắn trốn ở đâu nhưng hắn rất nhanh thôi sẽ gây chuyện cho mọi người xem. Hắn chuẩn bị lâu như vậy, giờ lại có Mai Côi trong tay, có lẽ là bắt đầu thực hiện cái gọi là mộng tưởng rồi

Trần Bình như không tin tưởng lắm về việc bắt được bác sĩ X, phản ứng khá lãnh đạm.

- Mộng tưởng?

- Hắn cảm thấy hắn là người vĩ đại nhất trên đời này, có học thức, có năng lực. Hắn biết được năng lực của mỗi người, có thể phóng đại năng lực của bọn họ, có thể thống trị thế giới. Trước đây tôi thường nghe hắn nói, hắn là chủ nhân thế giới này, ai cũng phải nghe hắn an bài. Hắn là người hiểu rõ nhất ai nên làm gì

Trần Bình cười lạnh:

- Hắn giờ có Mai Côi, có thể nghe được toàn bộ suy nghĩ trong đầu mọi người. Mỗi kế sách mọi người bàn bạc hắn đều sẽ biết, trước khi mọi người hành động thì hắn đã có thể chuẩn bị ứng phó.

- Nhưng sao hắn có thể khiến Mai Côi nghe theo sự sắp đặt của hắn? Hơn nữa nếu năng lực của Mai Côi mạnh như vậy chẳng lẽ không thể truyền lại tin tức cho chúng ta sao?

A Mặc hỏi điều mà mọi người muốn hỏi

- Tâm ngữ giả chúng tôi là dựa vào ý thức mà khống chế năng lực, khi thân thể bị ngoại lực kích thích khiến cho ý thức không thể khống chế thì năng lực cũng mất khống chế. Đó là việc khiến người ta vô cùng đau khổ, tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

Nghiêm Cẩn nắm chặt hai tay, cậu căn bản không dám nghĩ, cũng không thèm nghĩ nữa. Hình ảnh thảm thương của hai thi thể tâm ngữ giả đó vẫn còn ở trong đầu. Cậu nghe thấy Trần Bình nói tiếp:

- Năm tôi trốn đi, bác sĩ X đã phát minh ra một dụng cụ, đó là mũ cảm ứng có thể ngăn cản ý thức, tôi và anh đều từng bị thí nghiệm, đội mũ vào thì ý thức không thể truyền đi, đồng nghĩa là cũng không bị tâm ngữ giả nào tìm được suy nghĩ. Đã nhiều năm như vậy, hắn có thể sáng tạo ra cái gì, ví như biến căn phòng thành vật cản ý thức thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên. Hắn ta với thí nghiệm mà nói, si mê đến độ biến thái.

- Vậy Mai Côi...

- Giờ con bé vừa bị bắt, hẳn còn chưa nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ X cần năng lực của con bé, hắn sẽ cẩn thận. Nếu mấy ngày nay phát sinh những chuyện kì quái liên quan đến năng lực tâm ngữ thì chứng tỏ con bé còn sống.

Mọi người đều không nói gì, cuối cùng vẫn là Nghiêm Lạc mở miệng:

- Từng có một người đàn ông cùng Hùng Đông Bình đến trấn S dò hỏi tung tích của cô, chúng tôi vẫn còn giữ lại bức tranh vẽ hắn ta trong máy tính, cô nhìn xem có đúng không. Nếu hắn ta muốn làm việc lớn thì không thể che giấu bản thân mãi được, chúng ta phải mau chóng tìm ra hắn, Ray sẽ ghép nối tất cả những chi tiết cô vừa nói lại. Hôm nay tôi sẽ đi tìm bên cảnh sát, liên hợp lại để phòng ngự.

Anh nhìn Nghiêm Cẩn vừa định nói thì đã bị Nghiêm Cẩn chặn lại:

- Cha, cha đừng lo cho con, con muốn yên tĩnh một chút, cẩn thận suy nghĩ

Nghiêm Lạc tuy rằng ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Trần Bình rất phối hợp đi theo Ray đến phòng tư liệu, bức họa về người đàn ông kia cũng không phải là bác sĩ X mà cô biết nhưng cô từng nói bác sĩ X giỏi cải trang, không dùng khuôn mặt thật để xuất hiện cũng chẳng có gì là lạ. Cô đem mọi chi tiết có thể nói ra, Mặc Ngôn ở bên nghe rất chăm chú như muốn phân tích kỹ lưỡng. Nghiêm Lạc đến sở cảnh sát, cùng Thôi cục trưởng bàn bạc kế ứng phó. A Mặc thì đến bệnh viện thăm Thẩm Phi, sau đó về trường bố trí bảo vệ, không thể để bọn trẻ trong trường Nhã Mã lại trở thành con mồi tiếp theo của bác sĩ X được. A La và Tiểu Tiểu ở lại công ty, bọn Mẫn Lệ, Cừu Tranh cũng đều ở công ty định giúp việc. Chỉ có Nghiêm Cẩn thì lại tự nhốt mình trong văn phòng, không để ý đến ai, không làm gì

Buổi tối, tin xấu đầu tiên truyền ra. Vụ án ma túy bên cảnh sát chuẩn bị hơn một năm qua, tối nay có thể thu được kết quả thì lại xảy ra sai sót. Mắt thấy đối phương đã tới nơi giao dịch, cảnh sát giả mạo thu ma túy đã chuẩn bị sẵn để bắt người nhưng đột nhiên bên kia làm khó dễ. Bọn họ như hiểu toàn bộ kế hoạch của bên cảnh sát, cướp tiền, giết chết cảnh sát nằm vùng, sau đó trốn thoát khỏi thiên la địa võng đó, con đường chạy trốn hoàn toàn khác hẳn những gì cảnh sát phán đoán, khi chặn lại cũng bị bọn chúng trốn thoát được. Phía cảnh sát bị thương vong nặng nề. Lần này dẫn đầu bên cảnh sát là người của hồ tộc và thần tộc, nếu ý thức bị tra xét được thì chỉ có một khả năng.

Nhận được điện thoại, Nghiêm Lạc hồi lâu không nói gì. Trần Bình hỏi rõ tình huống thì cũng chỉ ngồi bên cạnh không nói, hơn nửa ngày, đột nhiên cô nói:

- Đúng là bác sĩ X, tôi tìm được suy nghĩ của bên tội phạm ma túy kia, có người liên lạc với bọn họ, nói mọi kế hoạch của cảnh sát cho bọn họ, cũng cung cấp phương án có thể vừa lấy được tiền vừa thoát được thân. Yêu cầu là phải chia nửa tiền.

Happy vội la lên:

- Chúng ta đi theo đường này, phía bác sĩ X hẳn sẽ gặp đối phương để lấy tiền...

Trần Bình lắc đầu:

- Bác sĩ X yêu cầu bọn họ đưa tiền tới một địa điểm chỉ định, mọi thứ khác sẽ thông báo sau

Trần Bình đọc qua địa chỉ một lần rồi nói:

- Tôi dám cá giờ mọi người qua đó sẽ chẳng tìm thấy gì

Lúc cô nói đến đây thì đột nhiên dừng lại rồi nói tiếp:

- Hắn đã phát hiện tôi đang theo dõi, có một tâm ngữ giả đang thăm dò suy nghĩ của tôi

Nghiêm Lạc nhăn mày:

- Cô có thể tìm ra là ai không?

- Không thể, bên đó cũng không lấy được suy nghĩ của tôi, tôi có thể che chắn ý thức. Nhưng dù che chắn thì cũng vô dụng, bên đó có thể tìm được suy nghĩ trong đầu của mọi người mà biết được rõ ràng, tôi nói gì, làm gì đều thông qua mọi người mà được biết hết

- Bất luận thế nào thì cũng phải tìm được manh mối. Trần Bình, cô nói lại vị trí của bọn tội phạm lại cho rõ ràng. Smile, cậu liên lạc với bên cảnh sát đi bắt đi

Nghiêm Lạc ra mệnh lệnh này nhưng khiến Trần Bình nhíu mày, cuối cùng thì vẫn nghe theo sự sắp xếp của anh, chăm chú tìm suy nghĩ của tên tội phạm kia. Sau đó cô thở dài:

- Hắn đang nghe điện thoại, có người nói với hắn rằng hành tung của hắn bị phát hiện bảo hắn lập tức rời đi.

Smile đến bên điện thoại rồi nhìn thoáng qua Nghiêm Lạc. Trần Bình nói thêm:

- Mỗi lời tôi nói cho mọi người bọn họ đều biết, trước khi mọi người hành động thì hắn cũng sẽ hành động.

- Vậy để cho bọn chúng động còn tốt hơn là không làm gì

Nghiêm Lạc quyết đoán gật đầu nhìn Smile gật đầu, Smile cầm điện thoại tiếp tục quay số. Trần Bình viết gì đó trên giấy rồi đưa cho Smile:

- Bọn họ không biết tôi viết gì, chỉ cần anh không mở ra xem thì bọn họ sẽ không rõ ràng được. Đợi đến khi tập hợp với cảnh sát thì hay nhìn. Như vậy có thể tranh thủ được chút thời gian. Nhưng tôi cảm thấy không có tác dụng là mấy

Cô nhún vai

Nghiêm Lạc nhíu mày:

- Bọn họ không thể nào truy xét được từng hành động nhỏ nhặt, nhiều người, suy nghĩ hỗn loạn...

Trần Bình cắt lời anh:

- Cho nên chúng ta càng nhiều người, chuyện càng phức tạp thì Mai Côi sẽ càng vất vả. Bác sĩ X vì muốn hiệu quả thì sẽ càng kích thích năng lực của con bé. Tâm ngữ giả sẽ giống như chiếc máy làm việc quá tải mà chết. Nhưng mà hẳn là hắn sẽ không để Mai Côi chết. Giờ nó còn nhỏ, bằng không...

Trần Bình không nói tiếp được, Nghiêm Lạc khoát tay chặn lại, cũng nghe không nổi. Đứa con gái nhu thuận của anh, anh không thể tưởng tượng nối con bé đang phải chịu những tra tấn gì:

- Chúng ta nhất định phải cứu nó ra, bất chấp mọi giá.

Trần Bình lại lấy thuốc ra nhưng phát hiện đã hết, cô đan tay vào nhau rồi nói:

- Tôi hoàn toàn không có niềm tin là sẽ làm được, hắn rất đáng sợ. Nói thật tôi chỉ muốn cứu Mai Côi về, tuy rằng cảm thấy là không thể nhưng tôi phải làm như vậy

Smile xuất phát. Tiểu Tiểu pha trà cho Nghiêm Lạc và Trần Bình, Hạ Sinh thông minh mua thuốc lá cho Trần Bình. Anh ta biết đây là con của bà nên cảm thấy rất thân thiết. Cừu Tranh từ sau chạy tới, nói với Trần Bình:

- Tiểu ma vương muốn gặp cô, một mình!

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Cẩn có động tĩnh sau cả một ngày trời tự nhốt mình. Nghiêm Lạc tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không nói gì. Cậu con trai này của anh tuy tính cách ngang ngược, tuổi còn trẻ nhưng năng lực ra sao người làm cha như anh hiểu rất rõ. Hiện giờ đối mặt lại là bác sĩ X, anh hoàn toàn tin tưởng vào con mình.

Vì thế Trần Bình đến văn phòng Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn mở cửa rồi nói với cô:

- Được rồi, cô và cháu đều có thể che chắn suy nghĩ, giờ mỗi câu nói của chúng ta đều là bí mật với bác sĩ X.

- Cháu cũng biết che chắn ý thức?

Trần Bình có chút kinh ngạc nhưng cô lại nói:

- Thế thì sao? Chỉ dựa vào hai chúng ta không đủ làm đối thủ của bác sĩ X.

Nghiêm Cẩn nhíu mày:

- Cháu biết quá khứ khiến cô tuyệt vọng nhưng nếu cô đã đến đây thì cháu nghĩ không phải chỉ để nói rằng không thể cứu được Mai Côi đúng không?

Trần Bình không nói được gì, tiểu tử này nói năng cứng rắng, quả thực có vài phần khí thế giống cha nó. Nghiêm Cẩn không cố kỵ xem cô thích nghe hay không, nói tiếp:

- Nếu cô có thể khống chế chính mình thì tốt nhất đừng nói những lời nhụt chit nữa. Cô chưa làm gì cả thì sao phải tự dội gáo nước lạnh vào mình. Rùa con với cháu mà nói là người rất rất quan trọng, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng thì cháu cũng sẽ không buông tay

Trần Bình có chút tức giận nhưng cũng không nói gì, chỉ hỏi:

- Vậy cháu có tính toán gì không?

- Tâm ngữ giả năng lực có lớn thì cũng hữu hạn, có thể tìm tòi suy nghĩ nhưng người tìm được không thể nào phân tích được hết các thông tin. Bác sĩ X sẽ loại bỏ những thông tin hắn ta cho là vô dụng. Với hắn mà nói, trước mắt cô và mọi người ở đây là trọng điểm, cảnh sát, chính phủ là trọng điểm, hắn muốn chinh phục thế giới là trọng điểm.

- Thế thì sao?

Trần Bình chưa hiểu.

- Nói cách khác, vì để đảm bảo tin tức quan trọng không được bỏ sót thì có một số thứ nho nhỏ để chơi đùa hoặc không phải là thứ hắn quan tâm sẽ bị bỏ qua

Nghiêm Cẩn hơi vươn tay, một con chuột nhỏ đang nằm sấp bên bình hoa nhảy vào tay cậu, một chút nước cũng từ bình hoa xông ra.

Trần Bình ngây người nhìn hai thứ này, nghe thấy khối nước kia kháng nghị:

- Tiểu ma vương, chúng tôi không phải đồ chơi, chúng tôi là nhóm thiên hạ đệ nhị, so với các cậu chỉ kém một chút thôi

Nghiêm Cẩn không để ý đến nó, nói với Trần Bình:

- Cháu ở phòng nà, không ai nhìn thấy cháu, vì thế bác sĩ X không thể tìm được tin tức của cháu. Sau đó hôm nay cháu nói chuyện với rùa con cả một ngày, em ấy không thể truyền tin cho cháu nhưng cháu có thể truyền tin cho em ấy. Cháu bảo em ấy phải dũng cảm, đừng sợ, đừng kháng cự, đừng chọc giận đám người xấu này để bọn họ lấy cớ đánh em ấy. Cháu bảo em ấy ở đó chờ, cháu sẽ nhanh chóng đi cứu em ấy. Đúng rồi, quên nói cho cô, cháu dài dòng khiến người ta không chịu nổi. cho nên cháu cứ nói cứ nói, chẳng có gì là có ích với bác sĩ X kia, nếu bên đó thông tin phải tiếp nhận quá nhiều thì hẳn là hắn rất phiền khi nghe cháu nói mấy lời này

Trần Bình há hốc mồm, vậy mà cũng được? Nghiêm Cẩn nói:

- Về phía bác sĩ X, cháu với bọn họ mà nói, một là chẳng có tin tức, hai là có cũng như không, cháu nghĩ hắn hẳn là rất khó nghĩ xem nên dùng hay không.

Trần Bình hỏi:

- Cháu muốn cô cũng quấy nhiễu hắn như vậy?

- Không cháu muốn cô dùng cách khác để quấy nhiễu hắn. Cháu muốn cô dẫn theo Hạ Bồi, cùng đối kháng lại năng lực tâm ngữ của rùa con. Mọi người cố gắng đào ra manh mối hành động của bác sĩ X, mục tiêu, kế hoạc khiến hắn không thể tập trung đối phó với mọi người

Nghiêm Cẩn rất bình tĩnh:

- Cháu sẽ làm việc cháu cần làm. Mọi người mặc kệ cháu, đừng để ý đến cháu, đừng tìm tòi suy nghĩ gì của cháu. Với bác sĩ X mà nói, tin tức về cháu là hoàn toàn trống rỗng

Trần Bình suy nghĩ về tính khả thi. Nghiêm Cẩn nói thêm:

- Mọi thông tin cần trao đổi chỉ thông qua cô nói cho cháu, như vậy là có thể giấu diếm được bác sĩ X đúng không. Chúng ta một sáng một tối mới có cơ hội thắng

- Nhưng rất nhiều chuyện cha cháu chắc gì đã cho cô biết, sao cô nói lại cho cháu được? Nếu cha cháu hỏi cháu thì chỉ e việc này không giấu diếm được

- Tuy rằng cha con cháu ghét nhau mười năm nhưng vẫn rất ăn ý. Không thấy thì cha sẽ hiểu, cha sẽ ủng hộ cháu.

Trần Bình suy nghĩ, quả thật, hôm nay lúc mấu chốt như vậy, Nghiêm Cẩn này tự nhốt mình trong phòng mà Nghiêm tiên sinh kia quả thực cũng không hỏi tới. Mà cô và Mai Côi sợ là cả đời này cũng không có cơ hội để tạo nên quan hệ tốt như vậy. Suy nghĩ này khiến lòng Trần Bình chua xót.

- Được, không thành vấn đề, cô nhất định sẽ dùng hết sức để phối hợp với cháu. Cháu nói đúng, cho dù chỉ có một phần vạn hi vọng thì chỉ cần có thể cứu được Mai Côi...

Trần Bình bất ngờ phát hiện, cô có thể chết cũng cam lòng. Cô sợ chết như vậy, lúc đau khổ nhất cũng không dám chết nhưng vì con gái của mình mà cô chẳng hề sợ hãi.

- Em ấy cũng là Mai Côi của cháu

Nghiêm Cẩn nói đầy kiên định với bà mẹ vợ tương lai, không hề thấy ngại ngùng.

Trần Bình cắn răng, dùng sức gật đầu:

- Vậy hi vọng chúng ta có thể thành công

Mục lục
Ngày đăng: 25/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục