Gửi bài:

Chương 14 - Tiệc ra mắt, Tiểu Ma Vương kiêu ngạo

Nghiêm Cẩn trong lòng hốt hoảng, không được, cậu phải báo cho rùa con, bảo em ấy phải cẩn thận. Cậu còn muốn tìm cha, muốn cho rùa con cũng đến trường học. Cậu chạy về chỗ vứt di động muốn gọi điện thoại nhưng vừa nhìn chiếc di động bị phá vỡ không thể dùng, Nghiêm Cẩn lại xoay người chạy về kí túc xá, chỗ đó chắc chắn có điện thoại.

Cậu vừa chạy vừa nghĩ, dần dần tỉnh táo lại. Đều nói nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Mọi người đều nghĩ rùa con là đứa trẻ bình thường, giờ vẫn vậy, ngoài cậu và mẹ rùa con không ai biết năng lực của rùa con. Nếu cậu gióng chống khua chiêng đưa rùa con đến trường chẳng phải là dính chữ tâm ngữ giả lên người rùa con?

Vừa rồi đứa trẻ kia nói, chẳng ai muốn kết bạn với người biết suy nghĩ của mình, mẹ rùa con cũng nói với rùa con như thế, nghĩ đến những gì bọn họ trải qua. Đứa trẻ kia còn nói đã bị đem đến bệnh viện tâm thần, Nghiêm Cẩn nghĩ mà sợ hãi, rùa con nhát gan như vậy, nếu thấy thế không phải bị dọa chết?

Không được, không được. Nghiêm Cẩn dừng bước, cậu không thể nói cho bất kì ai chuyện của rùa con, để rùa con tiếp tục làm đứa trẻ bình thường đi. Chỉ cần cậu và cô nhóc bảo vệ bí mật đó, nhất định sẽ không có ai biết. Cậu muốn âm thầm điều tra, trước tiên lấy đứa trẻ khi nãy là mục tiêu, nhìn xem rốt cuộc cậu ấy có thể xảy ra chuyện gì? Vì sao chú Phùng nói người biết thuật tâm ngữ (Tâm ngữ giả) bị nguy hiểm? Cái gì gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Để rùa con ẩn nấp đi là được, chuyện khác cậu làm. Chờ cậu hiểu rõ sẽ dạy rùa con phòng bị

Nghiêm Cẩn nghĩ vậy, trong lòng yên ổn hơn một chút. Cậu làm như chẳng có việc gì quay về kí túc xá nhưng lại phát hiện phòng bốn giường ngủ cũng chỉ có cậu và Cừu Tranh ở. Cừu Tranh nói đùa:

- Chắc hiệu trưởng sợ cháu sẽ làm chết người nên không dám sắp xếp ai hết, chỉ có chú đành liều mình cùng quân tử

Nghiêm Cẩn cảm thấy không hề buồn cười, cậu hỏi Cừu Tranh:

- Chú Đậu Đậu, chú có biết loại siêu năng lực nghe được suy nghĩ của người khác không?

- Biết, nó là tâm ngữ giả, chú từng nghe ông cố nói, tâm ngữ giả siêu lợi hại, chỉ cần người khác nghĩ gì bọn họ đều có thể biết, sức tìm tòi còn mạnh hơn máy tính

- A!

Nghiêm Cẩn giả vờ giả vịt nói:

- Trường học chúng ta có một tâm ngữ giả đó, vừa rồi cháu vừa gặp!

- Cái này không sợ, nó chỉ nghe được suy nghĩ của người thôi, không nghe được của chúng ta đâu, chú hỏi thăm rồi. Cừu Tranh nhướng mày đắc ý

- Không nghe được suy nghĩ của chúng ta?

- Đúng, nó tên là Hạ Bồi, mười tuổi, nó có thể biết được suy nghĩ của con người nhưng chúng ta không phải là con người, nó không làm được, cho nên cháu yên tâm đi, bí mật nhỏ của cháu vẫn rất an toàn.

Nghiêm Cẩn không an tâm, tâm ngữ giả chỉ nghe được suy nghĩ của con người?

- Chú Đậu Đậu, vậy có ai nghe được suy nghĩ của chúng ta không?

- Còn chưa phát hiện, tâm ngữ giả đăng kí ở hiệp hội siêu năng lực đều chỉ nghe được suy nghĩ của con người, năng lực mạnh hơn thì chỉ là có thể nghe được ở phạm vi xa hơn, tốc độ nhanh hơn. Ông cố nhà chú từng nói, có người muốn bắt tâm ngữ giả để lợi dụng bọn họ làm chuyện xấu. Nghĩ lại rất đáng sợ, nếu trường học của chúng ta, từ hiệu trưởng đến học sinh nghĩ gì đều bị người khác biết thì muốn giết sạch trường học cũng chẳng khó gì.

Cậu hơi ngừng lại, vỗ vỗ ngực:

- May mà năng lực này chỉ dùng được ở con người, chúng ta rất an toàn, có chúng ta ở đây thì bọn họ cũng an toàn

Bí mật là chiếc ô tốt nhất.

Nghiêm Cẩn không nói gì. Rùa con có thể nghe được cậu nghĩ gì, cũng nghe được cả cha nữa, còn nghe được suy nghĩ của Thủy Linh và Bát Bát, cô nhóc không phải là tâm ngữ giả bình thường. Nghiêm Cẩn hiểu được tầm quan trọng của việc đó. Cậu nghĩ, bất luận thế nào, nhất định phải bảo vệ rùa con cẩn thận, tuyệt đối không để cho ai biết bí mật của em ấy.

Buổi tối, là bữa tiệc gặp mặt học sinh, thật ra là để cho học sinh toàn trường làm quen, tạo nên sự hữu nghị, đoàn kết. Cả trường có 10 lớp, phân lớp theo tuổi, cùng lớp thì ăn, ngủ, nghỉ, học tập đều chung một chỗ. Sau đó, học văn hóa thì cũng căn cứ vào trình độ, kĩ năng của mọi người, ai cũng có thời khóa biểu riêng. Đương nhiên, ngoài những môn bắt buộc, chương trình khác nếu thấy có hứng thú thì có thể xin học.

Nghiêm Cẩn đương nhiên được phân đến lớp nhỏ nhất, coi như năm đầu, đều là trẻ con 6-8 tuổi. Lớp của cậu có 12 người, ngoài cậu ra thì có 2 người là ở huyết tộc, một ở hồ tộc, 1 ưng tộc, 1 thần tộc, 4 hàng ma sư và 2 người siêu năng lực. Nhưng khiến Nghiêm Cẩn thấy hứng thú nhất vẫn là lớp thứ 2, 9-10 tuổi, trong đó có Hạ Bồi.

Lớp cấp hai cũng chỉ có một lớp, 21 học sinh. Bởi vì hai lớp này ít người nên ngồi cùng nhau. Đây chính là điều Nghiêm Cẩn mong muốn, cậu cố ý tìm cơ hội đến ngồi gần Hạ Bồi.

Hạ Bồi tới muộn, cậu lặng lẽ đi tới sau đó yên lặng ngồi ở góc. Chắc hẳn các bạn học trong lớp đã biết năng lực của cậu nên đều ngồi tránh xa cậu. Nghiêm Cẩn nhìn thấy liền bực mình, một đám ngốc, các người chạy lên mặt trăng thì người ta mới không nghe được, sao không lên đó mà ngồi?

Hạ Bồi cúi đầu, thu mình ở đó. Nghiêm Cẩn bỗng nhiên rất hiểu vì sao rùa con nhà mình cũng thích một mình một góc, thì ra năng lực không phải là hạnh phúc. Cậu kiểm điểm lại, quyết định tối nay sẽ hòa hảo với rùa con, không để em ấy phải buồn nữa.

Hai chủ nhiệm của hai lớp đều là đệ tử của thần tộc Cửu Thiên Huyền Nữ, lớp Nghiêm Cẩn là Lỗ Trữ, lớp Hạ Bồi là Dụ Nguyên Sơn, hai người đều là người quen với Nghiêm Cẩn, giờ này bọn họ đối diện với mấy chục đứa trẻ. Phùng Quang Hoa bước vào, Hạ Bồi ngẩng đầu nhìn ông một cái, Phùng Quang Hoa nhìn cậu cười cổ vũ.

Bắt đầu, màn giới thiệu muôn thuở, từng bạn học đi lên tự giới thiệu, có thể thì biểu diễn năng lực của mình một chút để mọi người quen nhau. Mấy người huyết tộc cùng lên sân khấu, tự giới thiệu xong thì Cừu Tranh dẫn đầu, cùng các bạn nhe răng nanh trắng và móng vuốt. Phía dưới, đám trẻ vỗ tay, la hét ầm ỹ, vô cùng hưng phấn, hỏi rất nhiều chuyện về Ma cà rồng. Nghiêm Cẩn tay chống đầu, khinh thường nghĩ: Một đám trẻ con bị phim ma cà rồng đầu độc (Còn Nghiêm Cẩn là bị phim tình cảm sến súa đầu độc =)))

Hạ Bồi bên cạnh dường như cũng có hứng thú với Ma cà rồng, nhìn rất chăm chú nhưng khi vừa quay đầu, thấy ánh mắt của Nghiêm Cẩn thì vội cúi đầu. Nghiêm Cẩn dịch lại gần, thấp giọng nói với cậu:

- Em là Nghiêm Cẩn, còn anh?

Hạ Bồi nhìn nhìn cậu, thấp giọng báo tên sau đó quay người giả vờ chăm chú nhìn sân khấu. Nghiêm Cẩn cũng không nóng nảy, sau này vẫn còn cơ hội.

Mấy bạn học cùng trong gia tộc Hàng ma cùng lên sân khấu, bọn họ biểu diễn khả năng khống chế lửa, rất được hoan nghênh. Một vài bạn siêu năng lực cũng biểu diễn những màn khá đặc sắc. Lam Băng lớp Nghiêm Cẩn là người băng, cậu cầm chén nước, chưa đến một phút đã làm chén nước đóng băng. Dưới sân khấu, lớp Hạ Bồi có đứa trẻ kêu:

- Trong phim đều lập tức có thể biến thành băng, còn đóng băng được cả một hồ nước cơ.

Lam Băng không phục , cậu lớn tiếng nói:

- Mình, chờ mình lớn lên cũng có thể làm được.

Dưới sân khấu, đứa trẻ kia rất khinh thường quay đầu cười, không khí có phần xấu hổ khiến Lam Băng đứng trên sân khấu rất tủi thân, cắn môi không biết nên nói tiếp thế nào. Nghiêm Cẩn vỗ bàn đứng dậy chỉ vào đứa khiêu khích kia nói:

- Anh lợi hại như vậy chắc cũng biết làm đóng băng, biểu diễn cho mọi người xem đi, cho anh cả một tiếng đó.

Cậu tuổi tuy nhỏ nhưng rất có uy thế, có mấy phần không cáu mà phát uy.

Đứa trẻ kia nghe xong thì đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn Nghiêm Cẩn. Chưa đợi cậu ta nói, Phùng Quang Hoa đã tiếp lời:

- A Huy lên giới thiệu với mọi người đi.

Lam Băng nghe lời này thì chạy xuống dưới, trở về chỗ ngồi nhìn Nghiêm Cẩn cười, Nghiêm Cẩn cũng cười gật đầu với cậu. Hạ Bồi ngồi bên nhìn Nghiêm Cẩn mấy lần. Đứa trẻ tên A Huy kia lên đài tự giới thiệu:

- Tôi là Đổng Trạch Huy, 8 tuổi, tôi là người biến hình, có thể biến thành bộ dáng của bất kì ai

Cậu ta nói xong, khiêu khích nhìn Nghiêm Cẩn, nháy mắt biến hình thành Nghiêm Cẩn.

Nghiêm Cẩn đứng lên, dùng sức vỗ tay:

- Quá đẹp trai! (Má ơi)

A Huy vừa cười đắc ý thì lại nghe Nghiêm Cẩn nói tiếp:

- So với bộ dạng thật của anh còn đẹp trai gấp mười, rất đẹp trai, thật kích động.

A Huy đang cười cứng đờ, dưới sân khấu ai cũng bật cười. A Huy tức giận không có cách nào, nhất thời lại biến thành bộ dáng của ba thầy giáo, và mấy bạn học khác, xem như gỡ gạc thể diện. Nghiêm Cẩn nhìn nhìn, thật ra rất muốn nói: "anh lợi hại như thế thì biến thành con lợn xem sao". Nhưng nghĩ lại, mẹ thân yêu của cậu kiếp trước cũng là thần tiểu trư, không thể làm nhục heo được (HahaJ) lại định bảo biến thành chó, nghĩ lại chó cũng đáng yêu, cậu nghĩ nghĩ lại muốn biến thành rùa, ngẫm lại cũng không đúng, rùa con nhà cậu siêu siêu siêu đáng yêu, không thể để thằng cha kia biến được. Cuối cùng, cảm thấy thật đáng tiếc, thở dài nói câu:

- Chỉ có thể biến thành người, quá đáng tiếc.

A Huy đang đi xuống dưới, nghe câu này, cảm thấy Nghiêm Cẩn như đang châm chọc mình. Cậu ta giận đến đỏ bừng mặt, chỉ vào Nghiêm Cẩn nói:

- Bạn học này còn chưa giới thiệu đúng không?

Nghiêm Cẩn cười dài đi lên sân khấu, lớn tiếng nói:

- Mình là Nghiêm Cẩn, biệt hiểu Tiểu ma vương, cha mình là thần, mẹ là người hàng ma, cho nên mình là con lai, đây cũng là nguyên nhân mà mình đẹp trai thế này. Gần đây làm con lai cũng chẳng dễ, mình phải học hết kĩ năng của thần, cho nên hiểu được không ít, các kĩ năng đều tinh thông, chính là mình.

A Huy lại đứng lên, lớn tiếng nói:

- Có bản lĩnh gì thì biểu diễn đi, chém gió cái gì.

Nghiêm Cẩn ngừng cười, chỉ vào mặt A Huy quát:

- Im miệng!

A Huy đang chuẩn bị nói nhưng miệng không tự chủ được đóng lại, gắt gao đến nỗi hàm cắn vào nhau phát đau. Nghiêm Cẩn lại vung tay lên quát:

- Ngồi xuống!

A Huy như bị ai đạp một cước mà ngồi phịch xuống ghế.

Nghiêm Cẩn làm xong, cười cười cúi người nhìn mọi người chào:

- Ngại quá, cảm ơn mọi người!

Dưới sân khấu, mọi người cười lớn, vỗ tay đón Nghiêm Cẩn về chỗ ngồi. Cừu Tranh khẽ nói:

- Kiêu ngạo thế này, cháu cứ chờ chú Nghiêm Lạc đánh đi.

- Cái này gọi là cha truyền con nối, cha cháu sẽ vui

Cậu muốn gây lộn 12 năm ở trường này, không kiêu ngạo sao có thể xưng bá, cậu phải làm vua!

Nghiêm Cẩn chú ý thấy Hạ Bồi đang nhìn mình, cậu nắm cơ hội cười với Hạ Bồi. Hạ Bồi lúc này cũng không né tránh, cười kính phục. Cuối cùng, đến lượt Hạ Bồi lên giới thiệu, cậu khe khẽ nói:

- Mình là Hạ Bồi, 10 tuổi. Mình...

Cậu nhóc nhìn thoáng qua Phùng Quang Hoa, đối phương gật đầu cổ vũ, Hạ Bồi thoáng do dự rồi nói:

- Mình là tâm ngữ giả, năng lực của mình... là có thể đọc suy nghĩ của người khác

Nói đến đây, cậu vội ngẩng đầu nói:

- Mình cam đoan sẽ không nghe suy nghĩ của các bạn, không xâm phạm đến riêng tư của mọi người, thật đó.

Cậu nhìn thoáng qua dưới sân khấu:

- Mình chỉ muốn kết bạn. Năng lực của mình không đáng biểu diễn, xin mọi người tin tưởng mình.

Nghiêm Cẩn nhìn Hạ Bồi cẩn thận như vậy trong lòng thật sự có chút khổ sở. Rùa con của cậu bình thường chắc chắn cũng nghĩ như vậy, thật đáng thương. Cậu ra sức vỗ tay, ủng hộ Hạ Bồi. 12 bạn lớp cậu cũng vỗ tay theo, mấy bạn trong lớp Hạ Bồi cũng cố vỗ tay, Hạ Bồi mừng rỡ, cậu nhìn Phùng Quang Hoa lại nhìn Nghiêm Cẩn, cuối cùng cũng tươi cười.

10h tối, kí túc xá tắt đèn, Nghiêm Cẩn lén chạy ra, tìm đến văn phòng gọi lén điện thoại tới nhà Mai Côi. Điện thoại reo hồi lâu Mai Côi mới nhận, giọng cô nhóc mơ mơ màng màng, hiển nhiên là vừa mới ngủ:

- Rùa con, em ở nhà một mình? Cha em đâu?

- Cha hẹn cùng dì, còn chưa về!

Mùa xuân thứ hai của Mai Khánh Hải đã đến, hẹn hò bạn gái, xem ra Mai Côi sắp có mẹ kế.

- Ây, mặc kệ cha em. Em ở nhà một mình có sợ không, lần sau mà còn thế thì đến nhà anh mà ngủ. Phòng của anh trống, giường anh cũng lớn hơn giường em nhiều

- Vâng ạ. Mai Côi ngoan ngoãn đồng ý

Nghiêm Cẩn bỗng nhớ tới chuyện tính sổ:

- Rùa con, chiều nay anh nói không để ý đến em, vì sao em vẫn ngủ ngon đến thế?

- Nhưng anh thường xuyên nói không để ý đến người ta, người ta rất mệt.

- Sao em có thể như vậy! Anh còn nhớ gọi điện thoại cho em, sớm hòa thuận, cho em đừng khó chịu mà em lại ngủ ngon như thế! Em nói xem, anh không để ý đến em thì em có khó chịu không?

- Vâng... khó chịu

- Khó chịu thế nào? Nghiêm Cẩn không hài lòng

- Anh ơi, em buồn ngủ!

- Không được, đầu tiên em phải nói có nhớ anh không?

Rất không công bằng, cậu vì an nguy của cô bé mà mạo hiểm đi gọi điện thoại lén mà cô bé lại ăn ngon ngủ kĩ như vậy

- Nhớ

- Nhớ thế nào?

- Rất cố gắng nhớ, em thử cố truyền tin cho anh nhưng không truyền được. Em tìm được anh nhưng nghe không rõ lắm.

- A? Rùa con, xa như vậy mà em vẫn tìm được anh.

- Không thật sự chính xác nhưng em biết anh ở đâu. Buổi tối anh tụ tập với nhiều người, tin tức rất loạn, em không phân biệt được

Mai Côi quá mệt mỏi:

- Anh ơi, em nghĩ cả một ngày, buồn ngủ lắm rồi.

- À à, có nhớ là được rồi, cho em đi ngủ. Đợi tí, rùa con, em phải nhớ kỹ nhé, chuyện em có năng lực này không được nói cho bất kì ai. Trăm ngàn lần phải giữ bí mật. Mẹ anh, cha anh, còn cả con quỷ chán ghét kia cũng không được nói.

- Vâng ạ, không nói

- Được rồi, được rồi. Vậy em đi ngủ đi, sau này anh sẽ đi tìm em.

Nghiêm Cẩn cúp máy, trong lòng đắc ý. Rùa con nhà cậu cũng quá lợi hại, cách gần nửa thành phố mà vẫn có thể tìm ra vị trí của cậu

Ha ha, cậu cao hứng, rùa con nhớ cậu cả một ngày đó, quả nhiên là trung thành, là người hầu đủ tư cách.

Mục lục
Ngày đăng: 26/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục