Gửi bài:

Chương 16 - Tiểu Mai Côi bỏ nhà ra đi

Nghiêm Cẩn luôn nghĩ đến việc này nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ, chuyện có thể điều tra cũng chỉ có hạn nhưng cũng may, tất cả đều chỉ hữu kinh vô hiểm (Có nguy hiểm nhưng không sao), ngày ngày đều bình tĩnh, thuận lợi trôi qua.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã qua bốn tháng, đã tới cuối kỳ. Nghiêm Cẩn ở trường vừa vui vẻ lại phấn khích. Thế lực tiểu bá vương của cậu đã được củng cố, những cô gái ái mộ cậu cũng không ít. Vì thế, Nghiêm Cẩn lại hẹn hò với hai cô bạn gái nhưng hai cô bạn gái này chia tay cũng quá sớm. Một người được bốn ngày, một người được hai ngày (Play boy là đây)

Cô bé hẹn hò trong bốn ngày, từ đầu Tiểu ma vương vẫn rất vừa lòng. Cô bé đó rất nghe lời cũng rất sùng bái cậu. Tiểu ma vương tuổi còn nhỏ, lòng hư vinh rất lớn nên có một fan làm bạn gái cảm thấy không tệ. Nhưng ngày chia tay rất nhanh đã đến. Nguyên nhân và vì cậu rủ bạn gái đi ăn cơm cùng Hạ Bồi nhưng cô bé kia nói không muốn. Cô nhóc ghét tâm ngữ giả, cảm thấy bị tìm tòi suy nghĩ trong đầu rất không thoải mái. Tiểu ma vương còn dỗ dành nói Hạ Bồi sẽ không nghe, cô gái vẫn nói tâm ngữ giả rất âm hiểm, không đáng tin cậy.

Điều này khiến Tiểu ma vương trở mặt giữa đường, cậu nghĩ rằng tâm ngữ giả có gì mà âm hiểm, rùa con của cậu là ngoan nhất, dám nói linh tinh về tâm ngữ giả à. Chia tay không thương lượng.

Việc này truyền trong trường học khiến Hạ Bồi cảm động mắt nước mắt lưng tròng, kéo tay Nghiêm Cẩn kém mình 4 tuổi thề thốt rằng sẽ là bạn tốt nhất. Các bạn học khác và thầy cô giáo cũng rất kinh ngạc, Tiểu ma vương này lại đoàn kết bảo vệ bạn học như vậy thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Cô bé kia tỉnh ngộ, thì ra Tiểu ma vương trượng nghĩa như vậy. Cô nhóc tự thấy mình không đúng nhưng bất luận xin lỗi thế nào Tiểu ma vương cũng không đồng ý quay lại khiến cô bé rất đau lòng

Chuyện này khiến thanh danh của Tiểu ma vương ở trong trường lại tăng thêm mấy phần, các bạn nhỏ khi bị bắt nạt đều nói: Em là bạn của Tiểu ma vương đó!

Việc này qua được một tháng thì Tiểu ma vương lại có bạn gái. Lần này là một bạn học sau khi Nghiêm Cẩn và Thượng Mặc Vu chia tay thì bắt đầu viết thư tỏ tình với cậu, rất có thành ý. Theo đuổi chừng một tháng thì Tiểu ma vương đồng ý. Nguyên nhân Nghiêm Cẩn đồng ý cũng rất đơn giản, cô nhóc này cắt tóc mái ngố giống rùa con, cười lên cũng rất ngọt ngào, cậu thấy rất thuận mắt vì thế hai người hẹn hò.

Nhưng lần này càng tệ hại, ngai vàng bạn gái của Tiểu ma vương cô nhóc này cũng chỉ ngồi được hai ngày. Sau khi xác nhận quan hệ, hai đứa trẻ đi đến hồ sau trường hẹn hò, trong hồ có nuôi mấy con rùa, Nghiêm Cẩn thường đến nhìn, cho chúng nó ăn. Đã lâu không thể liên lạc với Mai Côi, lúc không có người nói chuyện phiếm thì sẽ đến đây trò chuyện với mấy con rùa.

Cô nhóc này chưa từng đến đây, rất ngạc nhiên, thấy mấy con rùa thì bĩu môi chê xấu. Nghiêm Cẩn lập tức nghiêm mặt, mất hứng. Cô bé không để ý, cô vừa vung tay rùa đã rụt cổ vào, thấy chơi vui thì đùa nó, còn lật người con rùa xem nó lật về thế nào, cô bé cười khanh khách:

- Rùa chơi vui thật, vừa xấu lại vừa ngốc

Tiểu ma vương tức giận vô cùng, cậu nhìn cô bé kia nổi giận:

- Cậu mới vừa xấu vừa ngốc, rùa đáng yêu nhất, biết cái rắm. Mình và cậu không có tiếng nói chung, sau này đừng đến tìm mình nữa

Nói xong phất tay áo bỏ đi, bỏ lại con gái nhà người ta còn đang ngơ ngác, đến khi phản ứng lại thì Tiểu ma vương đã biến mất từ lâu.

Việc này lại truyền khắp trường, thì ra bạn học Nghiêm Cẩn là đứa trẻ tốt biết yêu thương loài vật, hơn nữa rất chính nghĩa. Cô gái kia đúng là không có mắt, nhưng là cô bé đó chủ động, giờ cũng không cứu vãn được.

Vì thế tất cả trường Nhã Mã đều biết, học sinh Nghiêm Cẩn năm đầu không ngại yêu sớm nhưng yêu cầu với bạn gái rất cao, chẳng những phải xinh đẹp đáng yêu mà phải có lòng nhân ái, đoàn kết với bạn bè, yêu thương động vật. Hơn nữa, bạn học Nghiêm Cẩn sẽ tuyệt đối chưa chia tay người này đã yêu người khác.

Về hai đoạn tình cảm này của Nghiêm Cẩn Mai Côi đều biết bởi vì mỗi lần được về nhà Nghiêm Cẩn đều nói chuyện với cô nhóc rất nhiều. Mọi chuyện Tiểu ma vương đều báo cáo lại với Mai Côi, cuối cùng còn muốn xin rùa con cùng cậu chung mối thù, cùng nhau khinh bỉ hai bạn nữ kia

- Nhưng có lẽ người ra vô tâm, cũng không cố ý như vậy. Mai Côi vẫn có lòng thương người

- Không đúng, không phải cố ý mà cực cực cố ý.

- A!

Mai Côi rất không có nguyên tắc, cũng không kiên trì với ý kiến của mình, cúi đầu tiếp tục đọc truyện tranh. Nghiêm Cẩn lại thấy không vui:

- Rùa con, anh không ở đây, một mình em có buồn không?

Mai Côi nghĩ nghĩ, đáp:

- Vẫn ổn!

Nghiêm Cẩn đang khó chịu lại nghe Mai Côi nói:

- Nhưng có anh ở gần vẫn vui vẻ hơn.

Nghiêm Cẩn vui mừng nói:

- Rùa con, chờ thêm năm nữa, anh có tiền mừng tuổi sẽ mua di động cho em, đến lúc đó, ban ngày chúng ta cũng có thể gọi điện thoại, không cần phải chờ một tuần mới được nói chuyện, thật tốt.

- Nhưng lần trước nói chuyện mua điện thoại với cha, cha không đồng ý, bảo em còn nhỏ, trẻ con không được dùng điện thoại.

- Anh mua cho em là việc khác, cha em không mua là chuyện của chú ấy. Anh sẽ mua cho em.

- Vâng ạ.

Mai Côi nghĩ nghĩ thấy thật vui, mắt cười cong cong. Nghiêm Cẩn cũng rất vui. Sắp đến kì thi cuối kì, sau đó chính là sang năm mới. Qua năm sau ngày nào cũng có thể chuyện trò với rùa con rồi. Chuyện vui vẻ này làm cho ba tuần tới không được trở về nhà thì cũng vẫn vui mừng.

Nhưng cậu vạn lần không thể ngờ tới, ngay tại lúc kì thi khảo sát bên ngoài được tiến hành thì rùa con bỏ nhà đi.

Lúc ấy, nhóm bọn họ đang ở trong phòng học đi theo thầy giáo xem các nhóm khác thi, đột nhiên nghe được giọng của Mai Côi: "Anh ơi, anh ơi, anh nghe được không?"

Nghiêm Cẩn sợ đến mức chấn động, nhìn quanh bốn phía, may mà mọi người không phát hiện. Cậu lặng lẽ rời khỏi phòng học đáp lại: "Rùa con, rùa con, anh ở đây, nghe được".

"Anh..."

Mai Côi nói xong bắt đầu khóc nức nở, Nghiêm Cẩn sốt ruột: "Em khóc à? Làm sao vậy?"

Mai Côi nghe cậu hỏi thì òa khóc: "Anh ơi, em không muốn dì làm mẹ mới, dì không thích em, dì muốn cùng cha sinh em trai, dì không thích em. Anh ơi, em rất sợ, cha rất yêu dì, nhưng dì không thích em".

Mai Côi càng nói càng buồn, khóc rất thương tâm.

"Cô ta dám không thích em, anh đánh chết cô ta. Rùa con đừng khóc, bọn họ không cần em em còn anh nữa, em đến nhà anh, mặc kệ bọn họ. Cha mẹ anh đều thích em, anh cũng thích em, em đến ở nhà anh. Đừng khóc nữa." Nghiêm Cẩn thấy rùa con khóc thảm như vậy càng hoảng. "Giờ em đang ở đâu, anh bảo mẹ đi đón em."

"Em ở cổng trường anh." Mai Côi nức nở

"Cái gì?". Nghiêm Cẩn vội chạy về phía cổng trường: "Em đừng đi đâu cả, đứng đó đợi, giờ anh đến ngay".

Cậu ngại chạy quá chậm, dưới tình thế cấp bách sử dụng thuật di động nhanh. Cậu theo cha và dượng khổ luyện đã lâu, cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Nghiêm Cẩn hiện thân trước cổng trường nhưng lại không thấy Mai Côi, cậu vừa định gọi thì nghe Mai Côi nói: "Em ở sau cây to ở chỗ rẽ."

Nghiêm Cẩn chạy tới, cuối cùng nhìn thấy Mai Côi mặc áo khoác nhỏ màu đỏ, đeo ba lô con thỏ. Cô bé khóc mắt đỏ hoe, trông vô cùng thê thảm. Nghiêm Cẩn sợ hãi:

- Em đến một mình? Sao tìm đến đây được

Trường học này không có trên bản đồ, trên núi này cũng không có biển chỉ dẫn, xe bus gần nhất cũng cách chân núi khá xa, chỗ này hoàn toàn là núi hoang, học sinh ở đây cũng không dám chạy loạn, chỉ có thể ngồi xe của trường mà vào. Vậy mà rùa con dám một mình chạy đến đây.

- Em trốn nhà đi, em muốn tìm anh

Mai Côi khẽ nói:

- Em có thể tìm tin tức về đường đi trong đầu mọi người, trong trường có nhiều người biết đường, dần dần tìm kiếm là có thể ra, cứ thế mà đi thôi.

Nghiêm Cẩn há hốc mồm, lớn tiếng mắng:

- Đồ ngốc này, muốn bỏ nhà ra đi thì phải nói trước cho anh biết chứ, anh đến đón em. Chuyện bỏ nhà ra đi anh thành thạo nhất, có anh dắt đi em đã không phải vất vả như thế. Đi xa như vậy có mệt không?

Rùa con nhà cậu vóc dáng bé nhỏ, chân ngắn như vậy, đi đường không nhanh, đi xa như vậy nhất định sẽ rất mệt. Cậu còn đang định nói gì đó thì Mai Côi nói:

- Chú Happy đến!

Nghiêm Cẩn ngậm miệng, nhanh chóng nghe được giọng của Happy:

- Chú bảo sao vừa thấy cháu ở cửa mà nháy mắt đã không thấy, Tiểu ma vương, cháu không thi à?

Anh vừa nói xong xoay người đi về phía này vài bước, kinh ngạc khi thấy Mai Côi.

- Tiểu Mai Côi, sao con lại đến đây? Còn khóc nữa, sao thế này?

Đứa trẻ đáng yêu ai cũng thích, Happy cũng không ngoại lệ. Anh đau lòng ôm lấy cô bé, xoa xoa đôi lông mi vẫn còn dính nước mắt.

Mai Côi không biết đáp thế nào chỉ đành lắc lắc đầu. Happy biết cô bé trầm tính cũng không thúc ép, thấy không có người lớn đưa đi thì vội ôm cô bé vào trường:

- Chú Happy lấy đồ nóng cho con uống, sau đó gọi điện thoại cho mẹ Tiểu Tiểu nhé?

Mai Côi cũng không biết như vậy có được không, cô bé quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn nói với Happy:

- Chú không cần bế rùa con, cháu dắt em ấy đi!

- Đi gì mà đi, thằng bé điên, Mai Côi nhất định rất mệt, đi thế nào được. Đúng không, Tiểu Mai Côi, chân đau không?

Vừa quay lại nói với Mai Côi thì Happy đã đổi giọng điệu dịu dàng. Lúc này, Mai Côi thành thật gật đầu, khẽ đáp:

- Đau!

- Khát nước không?

Mai Côi lại gật đầu.

Happy cười:

- Chú Happy lấy đồ uống cho con nhé

Vừa nói vừa bế Mai Côi đi vào trong. Bảo vệ trường thấy bọn họ thì vội mở cửa. Lúc này Nghiêm Cẩn mới hiểu vì sao Mai Côi phải trốn ở sau cây, cô nhóc biết ở đây có bảo vệ theo dõi.

Nghiêm Cẩn nhìn Happy bế Mai Côi đi đằng trước, còn dỗ cô nhóc cười trong lòng tức giận: rùa con không có khí tiết, một tí thế mà đã bị người ta mua chuộc. Chờ cậu lớn lên, cũng có thể bế được, có gì mà lạ, Happy chỉ giỏi coi thường trẻ con.

Về tới văn phòng, Happy dỗ dành Mai Côi rồi gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu, sau đó vội đuổi Nghiêm Cẩn đến chỗ thi. Nghiêm Cẩn bất chấp:

- Rùa con đến tìm cháu, cháu phải ở cùng em ấy.

Happy nhướn mày:

- Cháu dám bỏ thi xem, mau về phòng theo dõi đi.

Nghiêm Cẩn nắm tay Mai Côi, đầy khí phách nói:

- Không đi!

Mai Côi cũng sợ bị tách ra, cô nhóc có nhiều lời muốn nói với anh trai. Happy bị đôi mắt to chờ đợi của Mai Côi làm mềm lòng, đành phải lùi bước. Anh mở ti vi lớn trên tường, gõ gõ máy tính một hồi, trên màn hình xuất hiện cảnh trường thi.

Happy nói với Mai Côi:

- Mai Côi xem nay, ở đây có rất nhiều anh chị đang thi, khác với thi ở nhà trẻ, tổ nào có người cướp được cờ đỏ trước là thắng, được nhất khoa đó.

Trên màn hình là hai đội đang tiến hành giai đoạn cuối để cướp cờ, đang khó phân thắng bại. Tiểu Mai Côi nhìn đầy kinh ngạc, miệng nhỏ nhắn há hốc.

Happy lại hỏi:

- Xem hay không?

Mai côi gật gật đầu. Happy lại tiếp tục dỗ:

- Thế Mai Côi có muốn anh Nghiêm Cẩn cũng lấy được cờ đỏ không, anh Nghiêm Cẩn lợi hại lắm.

Mắt Mai Côi sáng rực, cô bé quay đầu cười nhìn Nghiêm Cẩn, hai má lúm đồng tiền hiện lên. Nghiêm Cẩn bĩu môi:

- Biết rồi, chú Happy siêu lừa đảo. Rùa con, em chờ xem anh thắng nhé, cứ ngồi đây đừng chạy loạn, anh thi xong sẽ đến tìm em

Nghiêm Cẩn ra sức gật đầu, Nghiêm Cẩn đi tới cửa, lại quay đầu nói:

- Nhất định đừng bỏ đi đấy!

Thấy Mai Côi gật đầu lại nhìn Happy:

- Chú Happy, rùa con chắc đói rồi, chú có đồ ăn gì cho em ấy ăn, đừng để em ấy đi đâu, cháu đi tí rồi quay lại.

Happy xua tay:

- Đi đi đi, dài dòng quá rồi đấy!

Nghiêm Cẩn chạy về phòng theo dõi vừa kịp lúc điểm danh. Thầy giám thị lại đọc quy tắc cuộc thi:

- Không được sử dụng phép di chuyển nhanh, phải đi hết đường đi, không được làm thương bạn học. Chỉ dừng ở điểm yếu là được, người bị đánh trúng lập tức lui ra, không được ở lại đảo loạn trật tự. Bất luận cuối cùng còn lại bao nhiêu người, lấy được cờ là tổ đó thắng

Hai tổ trước đã thi xong, thầy giáo còn nói:

- Giờ các em có thể vào nghiên cứu địa hình, sau khi tuyên bố đề thi, các em có 10 phút để bàn chiến lược. Tuyên bố bắt đầu thì có thể đi vào địa điểm thi.

Mục lục
Ngày đăng: 26/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục