Gửi bài:

Chương 59 - Phòng tối đầy sát khí

Hạ Sinh run run hỏi:

- Em trai, em đoán là chuyện gì?

"Suỵt, đừng nói, nghĩ trong đầu là tôi có thể nghe được, giờ chúng ta phải trộm văn kiện ra, đây vừa vặn là một cơ hội đó".

"Cảnh tối lửa tắt đèn, người xấu dễ dàng tìm tới nhất, cơ hội cái rắm

"Giờ không đi chỉ e sau này sẽ không còn cơ hội. Nếu thực sự có gián điệp thì hắn ta chắc chắn cũng sẽ muốn đến trộm độ. Lần mất điện này chưa biết chừng là hắn ta giở trò quỷ".

"A a a... thế như vậy thì chúng ta càng không thể đi. Non xanh còn đó lo gì không có củi đun. Ấy da, lão tử lại nói một câu có văn hóa rồi". Hạ Sinh kích động, lại buột miệng nói ra ngoài.

"Câm miệng, bảo anh đừng nói gì, nghĩ trong lòng là được rồi". Hạ Bồi hận không thể xông lên mà đấm Hạ Sinh vài cái

"Được được, anh nghĩ trong lòng là được rồi". Hạ Sinh không phục, thầm tự nói: "Người có miệng mà phải giả câm điếc thật khổ".

Hạ Bồi không quan tâm đến anh ta, giờ phút này hai mắt cậu đã thích nghi với bóng tối, nương theo ánh trăng mà đi về phía cửa, vừa đi vừa dùng suy nghĩ mà nói với Hạ Sinh: "Đừng rườm lời vô nghĩa, chúng ta giờ phải chạy nhanh đi, chờ đến khi hắn ta lấy được đồ trong tủ bảo hiểm rồi, chúng ta mất lợi thế sẽ bị giết người diệt khẩu mất".

- Cái gì?

Hạ Sinh không nhịn được lại hô lớn, chờ đến khi phản ứng lại thì vội bưng miệng, thầm nói trong đầu: "Đâu liên quan gì tới anh, anh chỉ đi quét toilet thôi, sao muốn giết anh diệt khẩu?"

"Bởi vì lúc hắn ta muốn giết tôi, tôi sẽ nói cho hắn ta là mọi chuyện tôi đều đã kể cho anh".

"Đừng mơ. Nhìn em nhã nhặn như vậy mà sao còn biến chất hơn anh". Hạ Sinh đáng chết này như con thỏ đi theo sau Hạ Bồi, lặng lẽ mò đến phòng vật chứng.

Hạ Bồi cố gắng tập trung tinh thần, chăm chú nghe động tĩnh của cả tầng này, việc mất điện khiến mọi người đều rất hoảng sợ, giờ đều đang bị vây trong trạng thái hỗn loạn. Hạ Bồi cuối cùng đã nhận được tin tức có ích, có người gọi điện thoại hỏi, thì ra cả tòa lầu đều bị cắt điện, cái này so với việc chỉ một tầng lầu bị cắt điện đáng sợ hơn nhiều. Bởi vì tầng hầm là kho hồn của công ty. Vì để đề phòng mọi chuyện, rất nhiều người đã nhận được mệnh lệnh mà chuẩn bị trang bị chạy đến tầng hầm để bảo vệ. Phòng giam giữ yêu thú cũng được điều người đến gác.

Hạ Bồi chờ mọi người rời đi hết rồi, truyền suy nghĩ cho Hạ Sinh rồi dẫn Hạ Sinh chạy về phía cầu thang, cũng nói với Hạ Sinh: "Tủ bảo hiểm đặt ở phòng vật chứng nào, anh mau dẫn đường đi"

Hạ Sinh đáp ứng, vừa định chạy lên trước thì lại nhìn thấy Bát Bát đang ngủ say trên chiếc bàn bên cạnh, thuận tay nhét Bát Bát vào trong túi rồi rời đi. Trong lòng anh ta nghĩ, dù thế nào Bát Bát cũng là linh vật, hẳn là đáng tin hơn cái gì mà siêu năng lực của Hạ Bồi.

Bát Bát bị đánh thức, nhô đầu ra khỏi túi, Hạ Sinh vội đặt tay lên miệng ra dấu cho nó yên lặng. Bát Bát chớp đôi mắt đen to bằng hạt đậu, nghiêng đầu nhìn nhìn rồi lại an tâm mà chui vào túi

Hạ Sinh dẫn Hạ Bồi, nương theo ánh đèn mỏng manh được bật theo chỉ thị khẩn mà đi đến phòng vật chứng. Còn chưa có điện, trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào khiến bọn họ thoáng nhìn được tình hình trước mắt. Sau khi phát hiện phòng vật chứng vẫn khóa cửa thì Hạ Bồi nhẹ thở phào. Cậu ra lệnh cho Hạ Sinh tìm nơi ẩn nấp, sau đó tự mình xông lên, ấn theo mật mã tìm được trong đầu của nhân viên phụ trách rồi mở mật mã

"Lách cách" một tiếng, cửa mở, Hạ Bồi nhanh chóng lẻn vào trong. Hạ Sinh theo sau, dùng sức lấy tay áo lau lau số trên bàn phím mật mã, trong lòng nghĩ, Hạ Bồi đúng là khinh suất, ngay cả việc không được để lại dấu vân tay cũng không biết, còn chẳng bằng gã côn đồ như mình.

Lau dúa vân tay xong, Hạ Sinh cũng lẻn vào phòng. Căn phòng này rất lớn, không gian bên trong được vài chiếc tủ lớn ngăn cách thành mấy phần, mọi thứ đều được cất trong tủ rất ngăn nắp. Hạ Bồi nghiêm túc nhìn một hồi, xác nhận trong phòng không có ai, ra hiệu cho Hạ Sinh rồi bắt đầu đi tìm tủ bảo hiểm

Tủ bảo hiểm đặt ở cạnh cửa sổ, Hạ Bồi và Hạ Sinh đều nhìn thấy, hai người nhìn nhau, trong lòng có chút cao hứng, mọi việc có vẻ thật thuận lợi.

Hạ Bồi nhìn thoáng qua xung quanh, camera trong phòng này cũng giống bên ngoài, đèn đỏ đều đã bị tắt, chứng tỏ mất điện nên không hoạt động. Vì thế Hạ Bồi chậm rãi tiến đến bên tủ bảo hiểm, trong lòng lẩm bẩm mật mã của Tần Nam rồi vươn tay định mở. Nhưng vừa đụng tới thì đã hoảng hốt, khóa mật mã đang chuyển động, Hạ Bồi vội rụt tay về.

Hạ Sinh thấy thế thì cũng rụt người, nằm sấp xuống, thấy khóa tủ bảo hiểm tự chuyển động, sợ tới mức tưởng quỷ mà "A" một tiếng. Hạ Bồi cả kinh, như đã hiểu vì sao lại thế, cậu hô lớn:

- Hạ Sinh, mau chạy đi!

Còn chưa dứt lời thì đã thấy mình đột nhiên bị bay bổng lên rồi đập mạnh vào tường

Hạ Sinh thấy bị bay cao như vậy thì nghĩ chắc chắn là quỷ, anh ta nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy được hai bước thì quay đầu lại, chợt thấy chiếc ghế bay thẳng tới chỗ mình, cùng hướng với Hạ Bồi bị ném tới. Hạ Sinh cả kinh, vội xông lên ôm lấy chiếc ghế rồi đặt lại trên đất

Hạ Bồi ngã xuống đất, hoảng sợ không nói nên lời. Hạ Sinh che trước người cậu, lớn tiếng quát:

- Ai? Quỷ quái phương nào. Đây... đây là công ty Nhã Mã, không phải nơi để mày càn quấy...

Giọng anh ta đủ lớn nhưng đáng tiếc chẳng có chút khí thế nào. Hạ Sinh kêu xong, lòng thực sự hoảng hốt, nghĩ cũng biết là chẳng ai đi sợ tiếng mắng run rẩy của mình.

Chiếc ghế trước mặt bọn họ lại di chuyển, Hạ Sinh sợ tới mức nhìn trái nhìn phải, xung quanh không có gì có thể cầm, sờ sờ trong túi, ai da, vừa rồi vội cùng Hạ Bồi đi, đầu vịt gặm một nửa nhét vào túi áo bên trái, dưới tình thế cấp bách thì lấy ra ném về phía chiếc ghế. Hạ Bồi nhắm mắt, cảm thấy Hạ Sinh thật sự không thể trông cậy được

Chiếc ghế kia đương nhiên không hề bị ảnh hưởng, lúc này lại có thêm một chiếc ghế bay tới, hai chiếc ghế ra sức mà bay. Hạ Sinh hoảng hốt hỏi Hạ Bồi:

- Rốt... cuộc là.. là... có mấy con quỷ đây.

Hạ Bồi ấm ách nói:

- Bảo anh chạy thì không chạy, mấy con thì khác biệt gì sao? Anh chạy thì mới có người đến cứu tôi được chứ

- Đúng, anh hẳn là nên chạy

Hạ Sinh hối hận, thời điểm này nói nghĩa khí có tác dụng gì chứ. Anh ta sốt ruột lại mò mò túi, lại lấy ra một thứ đồ để ném qua, đến lúc sắp ra tay mới thấy khác lạ, trong tay mềm mềm nhũn nhũn đầy lông, đó chẳng phải là Bát Bát.

Hạ Sinh vội rụt tay, đặt Bát Bát ở trước mặt, nói với hai chiếc ghế dựa kia:

- Đừng tưởng rằng các ngươi lợi hại, đây là Vô địch sấm sét Thử tướng quân Bát Bát, có thể đánh chết các người đó

Lần này anh ta nói năng gãy gọn nhưng với việc Bát Bát có ích hay không thì trong lòng anh ta cũng chẳng dám chắc. Con chuột bé tí, bình thường chỉ thấy nó ham chơi, nào thấy có bản lĩnh gì. Nhưng giờ phút này cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy.

Hai chiếc ghế kia hiển nhiên cũng chẳng bị dọa, chúng chẳng hề do dự lại tiếp tục phi lên, hung hăng nện vào đầu Hạ Sinh. Hạ Sinh kêu lớn, Bát Bát cũng mặc kệ, ném nó ra rồi ôm đầu ngồi phệt xuống đất, tư thế tiêu chuẩn để chuẩn bị chống đỡ trận đòn này.

Nhưng chuyện anh ta không ngờ đã xảy ra. Bát Bát lại theo lực ném của anh ta mà nhảy lên cao, cái đuôi nhỏ vung lên như cái roi đánh lên chiếc ghế. Chỉ nghe "ba" một tiếng, chiếc ghế bị quất mà gãy đôi rồi rơi xuống đất. Vừa xử lý xong, Bát Bát lại xoay người, hai chân nhỏ vỗ vỗ, đánh chiếc ghế còn lại đập vào tường, cũng tan nát

Hạ Sinh vừa ôm đầu vừa liếc mắt nhìn trộm, thấy Bát Bát dũng mãnh như vậy thì sợ hãi mà cười khan, chỉ vào Bát Bát mà nói với Hạ Bồi:

- Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa! Vô địch sấm sét thử tướng quân Bát Bát là huynh đệ của anh đó, tốt quá đi!

Anh ta lấy lại tinh thần, lại đặt Bát Bát vào tay, đưa lên miệng mà hôn loạn:

- Giỏi lắm, Bát Bát, anh phải dựa vào chú rồi!

Bát Bát nằm trong tay anh ta mà giãy dụa, móng vuốt nho nhỏ cào cào lên miệng Hạ Sinh, hiển nhiên là không hề thích hành động thân mật này của Hạ Sinh.

Chờ Hạ Sinh dừng lại, Bát Bát run run đám lông mềm trên người, đứng thẳng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực tỏ ý rất vừa lòng với danh xưng Vô địch sấm sét thử tướng quân Bát Bát.

Hạ Sinh và Hạ Bồi cùng đứng dậy, dựng lỗ tai mà nghe nhưng chẳng nghe thấy gì. Hạ Bồi dùng suy nghĩ nói với Hạ Sinh: "Tôi không nghe thấy ở đây có người".

"Anh chính là người". Hạ Sinh vội giải thích, mẹ ơi, ở đây không có ai, thế thì khó trách công ty chuyên hàng ma tróc quỷ lại còn có thể có quỷ?

Hạ Bồi thầm khinh thường, không muốn tranh cãi về vấn đề này với kẻ ngu ngốc, vừa rồi quả thực không giống là quỷ làm, cậu nghi ngờ chính là người đó, chỉ có ông ấy mới có năng lực này. Cậu cố gắng nghe, quả thực không nghe trong phòng có người, chẳng lẽ sự dũng mãnh khi nãy của Bát Bát đã dọa được ông ấy? Hạ Bồi cẩn thận nghĩ nhưng xung quanh lại rất im lặng, chẳng có chút tiếng động nào. Hạ Bồi như quyết tâm điều gì đó, nói với Hạ Sinh:

- Chúng ta mau mở tủ ra đi, nhân dịp này, có lẽ còn có cơ hội.

- A, vẫn muốn mở tủ?

Hạ Sinh nơm nớp lo sợ, cảm thấy mình đúng là không may. Anh ta đặt Bát Bát trước ngực như thể là bùa hộ mệnh, dùng vai làm tay vịn cho Hạ Bồi, đi tới tủ bảo hiểm kia.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chẳng biết đã trốn đi đâu, phòng tối khó nhìn. Hạ Bồi và Hạ Sinh cẩn thận đi đến bên tủ, bắt đầu thử mở khóa. Nhưng Hạ Bồi xoay thế nào thì cũng không xoay được, Hạ Sinh hoảng muốn chết, nơi này không thể ở lâu, rất nguy hiểm, Hạ Sinh đẩy Hạ Bồi ra:

- Để anh, em đọc số đi

Người này nhất định là vừa nãy bị đập vào người bị thương nên tay không sức

Nhưng đến khi anh ta chạm tới ổ khóa thì mắt cũng trợn tròn. Như thế có người đang giữ chặt lại, anh ta dùng hết sức cũng không thể lay chuyển được

- Có... có quỷ. Em trai à, chúng ta không cần tài liệu, mau đi đi, nơi này rất nguy hiểm. Lần sau có cơ hội lại đến.

Hạ Sinh vừa dứt lời đã thấy chiếc tủ bảo hiểm chuyển động tiến lên trước mà đập vào đầu anh ta. Tủ bảo hiểm rất nặng nhưng tốc độ di chuyển cực nhanh khiến cho Hạ Sinh đau đớn quỳ rạp trên đất, ôm trán không nói được một lời

Hạ Bồi thấy thế cũng hoảng sợ, xem ra nơi này thực sự không thể ở lâu. Cậu kéo Hạ Sinh, đỡ anh ta đi ra ngoài. Hạ Sinh vừa đi vừa ồn ào:

- Xong rồi, xong rồi, chắc chắn anh bị đập thành ngốc rồi, con mẹ nó đau quá

- Câm miệng, bảo anh đừng có nói lớn, nói trong đầu là được rồi

- Kêu đau còn phải kêu ở trong đầu? Ngốc thế sao?

Hạ Sinh tủi thân lẩm bẩm nhưng không nhịn được mà lườm lườm Hạ Bồi.

"Anh vốn ngốc rồi, chẳng sao đâu". Hạ Bồi vừa ra sức kéo Hạ Sinh đi nhanh vừa mắng trong lòng. Lúc này cậu rất lo lắng, cậu không dám chắc chắn nhưng có một dự cảm không lành dâng lên. Người làm việc này, còn cả bản thân mình nữa, tất cả khiến cậu có cảm giác rất không ổn.

Lúc đi tới cửa, cậu dừng bước. Hạ Sinh thấy thế thì kinh ngạc, vừa xoa trán vừa ngẩng đầu nhìn, sau đó hét lớn một tiếng

- A!!!

Ở cửa, một người đang đứng đó, bóng người đen tuyền ẩn trong bóng tối, dưới ánh trăng mỏng manh càng thêm vô cùng quỷ dị, âm trầm

Hạ Sinh "kìm lòng không đậu" mà vẫn tiếp tục hét lớn. Hạ Bồi không ngăn cản anh ta, giờ phút này cậu cũng chỉ cố nhìn trừng trừng bóng đen kia, lòng vừa hoảng vừa sợ. Nhưng tiếng hét chói tai của Hạ Sinh hiển nhiên khiến cho bóng đen kia rất khó chịu. Hắn ta bình tĩnh mà quát:

- Các người nhân dịp mất điện, đi vào phòng cất vật chứng là muốn làm gì?

Hạ Sinh vội ngậm miệng lại, không phải quỷ sao? Biết nói tiếng người, thật tốt quá. Nhưng ngay sau đó anh ta mới phản ứng lại: bọn họ làm chuyện xấu bị người bắt quả tang.

- Chuyện này... chuyện này...

Hạ Sinh không biết nên làm thế nào, theo bản năng anh ta nhìn Hạ Bồi, trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt của cậu nhưng anh ta cảm nhận được bàn tay đỡ mình của Hạ Bồi đang nắm chặt. Xem ra cậu cũng rất lo lắng. Hạ Sinh há miệng còn định nói gì đó nhưng lại bị Hạ Bồi kéo vào trong phòng, sau đó nghe được Hạ Bồi nói với mình: "Chút nữa chỉ cần có cơ hội thì anh phải chạy đi, đi tìm người đến cứu tôi".

- Cái gì?

Hạ Sinh rất kinh ngạc, không thể khống chế mà hỏi lớn. Đã bị người phát hiện, còn chạy cái gì? Bọn họ đến trộm đồ thì sao có thể có người đến cứu bọn họ, không đánh chết bọn họ đã là may rồi

- Con đang dùng tâm ngữ để thông cung à? Hạ Bồi!

Bóng đen kia vừa nói vừa chậm rãi đi đến gần bọn họ. Hạ Sinh biết câu "cái gì?" của mình đã tiết lộ bí mật nên thầm tự kiểm điểm. Anh ta vội thương lượng với Hạ Bồi: "Chúng ta lập tức đầu hàng, xin được tha thứ, có lẽ sẽ không bị đánh. Đúng rồi, nói là cùng Bát Bát chơi trốn tìm nên không cẩn thận chạy vào. Cùng lắm bị trừ tiền lương, ở đây chưa mất gì, hẳn là không sao..."

"Hạ Sinh, câm miệng". Dòng suy tư của Hạ Sinh bị Hạ Bồi vô tình cắt ngang. Hạ Sinh nuốt nước bọt, cuối cùng cũng nhịn không nói gì. Lúc này bọn họ đã lùi đến bên cửa sổ, ánh trăng lại ló ra, dưới ánh sáng này, bóng đen kia rốt cuộc cũng ra khỏi bóng tối, lộ rõ bộ mặt.

Hạ Sinh thấy được mặt của hắn ta thì rốt cuộc hiểu được ý của Hạ Bồi là gì. Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội nhìn sắc mặt người ta mà sống, anh ta hiểu được, trên khuôn mặt này hiện rõ sát ý.

Mục lục
Ngày đăng: 25/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục