Gửi bài:

Phiên ngoại 7 - Nhật ký của Bảo Bảo (Thượng)

Mọi người hảo, ta là Dung Y Phong, chắc nghe cái tên thôi mọi người cũng đoán được ta là hài tử của ai rồi đúng không?! ^^

Năm nay ta được bảy tuổi, có một muội muội và một đệ đệ, đệ đệ và muội muội của ta là một cặp song sinh.

Mọi người thường gọi ta là 'thiếu chủ', ngay cả Huyền thúc thúc, người yêu thương và sủng ái ta nhất cũng gọi ta hai tiếng 'thiếu chủ' mà không chịu gọi là 'Phong Nhi' như phụ thân ta vẫn thường hay gọi. Mới đầu ta thật khó hiểu, len lén nghe trộm được mới biết, từ lúc ta được sinh ra thì cái ngôi vị 'thiếu chủ' rắc rối và đầy phiền toái kia đã đội lên đầu ta rồi, mặc dù ta rất là không thích

Tại sao gọi là phiền toái?! Bởi vì cái ngôi vị kia quá là đồ sộ, vừa là chủ nhân của thiên hạ đệ nhất thủ phủ Lạc Vân sơn trang, vừa là các chủ của Mị Ảnh các, lại là chủ nhân của Huyết sát các.... Thử hỏi một hài tử mới bảy tuổi như ta sao mà đảm đương nổi, ngay cả ta chả hiểu mấy cái đó dùng để làm gì nữa kia mà

Từ nhỏ đến lớn, mặc dù ta đã cố tỏ ra khả ái, cố làm nũng nhưng tiếc thay, cứ ai thấy ta cũng phải lãng tránh, dĩ nhiên là trừ phụ thân xinh đẹp của ta. Bởi vì, sau những cơn đả kích nặng nề đó, Linh Vân a di nói với ta rằng, vì khuôn mặt của ta quá giống mẫu thân, cho nên khi bọn họ thấy ta cố ra vẻ khả ái, làm nũng như bao đứa trẻ bình thường khác, điều khiến cho bọn họ không rét mà cứ run cầm cập. Khi ấy, ta cái hiểu cái không, nhưng cũng xác định một điều là, tốt nhất ta cứ bình thường im lặng, đừng có giống mấy hài tử khác, làm nũng hay tỏ vẽ dễ thương, đại khái là thế....

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của ta, Dung ông cố thường hay thở dài than ngắn, lại đôi khi lằm bằm : " lại một tiểu nha đầu lừa đảo". Haizz!! Thật là bi ai quá, ta từ nhỏ đến giờ vẫn luôn rất nghe lời, ngoan ngoãn, kính trên nhường dưới có bao giờ lừa đảo ai đâu mà Dung ông cố nói vậy a. Ta bức xúc đến hỏi Linh Vân a di thì a di chỉ bật cười thật to, cười đến chảy ra nước mắt, ôm bụng và nói với ta rằng : " là vì mẫu thân của ngươi lừa tới tay phụ thân của ngươi, cho nên Dung lão ngoan đồng mới bực tức đến bây giờ đó mà". Đến bây giờ ta ta chợt ngộ ra, nguyên lai Dung ông cố ghen tỵ với mẫu thân ta, vì toàn bộ sự chú ý của phụ thân điều dành cho mẫu thân của ta mà

Nhắc đến phụ mẫu của ta mới nhớ, rõ ràng là ta rất giống mẫu thân, ngay cả khuôn mặt, giọng nói và cử chỉ... vân vân và vân vân. Giống như hai giọt nước nhưng mẫu thân không cưng chiều ta như đệ đệ muội muội mà trái lại phụ thân lại cưng ta nhất nhà, thật là khó hiểu. À, mà nói đến cặp song sinh đệ đệ muội muội nhỏ hơn ba tuổi này của ta, cũng là một chuyện rắc rối

Nếu như ta giống mẫu thân, thì hai đứa em này thì hoàn toàn là bản khắc của phụ thân xinh đẹp của ta. Nhưng mà Dung ông cố mỗi khi nhin thấy đệ đệ của ta, lại tiếp tục thở dài, tiếp tục lầm bầm : " lại một tiểu phượng Ca hại nước hại dân". Ta cũng thật là không sao lí giải nỗi lời nói của Dung ông cố. Có chăng những người lớn tuổi điều đã trở nên quá thông thái mà một hài tử mới bảy tuổi như ta thì chưa thấu được những... uhm... những huyền cơ trong đó?! Chậc! không biết thì đi hỏi, ta là một ngoan bảo bảo mà

Lần này ta không hỏi Linh Vân a di nữa mà tìm đến Hồng tỷ tỷ. Hồng tỷ là một trong những hộ pháp của mẫu thân ta, nhưng là mặc dù ta thấy Hồng Tỷ tuy xinh đẹp xong lại lớn tuổi hơn Linh Vân a di, hà cớ gì Hồng tỷ lại không chấp nhận ta gọi một tiếng a di mà bắt ta phải gọi là Hồng tỷ đâu. Nhưng ta không hỏi nhiều, vì mẫu thân đã nói, đối với nữ tử cần phải tôn trọng và đối xử thật tốt. Nghe lời mẫu thân, ta quyết định nghe lời Hồng tỷ và tiếp tục gọi hai tiếng Hồng tỷ kia, Hồng Tỷ dường như rất thích cách gọi này của ta cho nên mỗi khi ta gọi vậy tỷ ấy điều cười híp mắt mặc dù ta chả hiểu tỷ ấy cười vì cái gì

Ôi! Lại lan man sang chuyện khác rồi, sau cùng khi hỏi được những vấn đề mà ta thắc mắc bấy lâu nay, thì ta cũng đã rõ ý nghĩ của lời nói của Dung ông cố rồi và cũng biết vì sao mẫu thân luôn nghiêm khắc với ta nhưng lại sủng đệ đệ cùng muội muội đến như vậy. Đơn giản là vì phụ thân xinh đẹp của ta mà thôi

Nhắc đến phụ thân xinh đẹp, ta không thể không cảm thấy vui vẻ a. Không kể đến việc phụ thân thương ta nhất nhà thì cũng là vì phụ thân quá đẹp mà, mỗi lần nghĩ về người là ta cảm thấy chắc trên thế gian, à không chắc tiên nhân cũng không sánh bằng vẻ đẹp của người. Càng ngày, phụ thân lại đẹp hơn, mỗi khi người cười rộ lên là dường như tất cả cảnh vật xung quanh dù có tuyệt mĩ đến đâu cũng ảm đạm thất sắc trước nụ cười của người. Cái này, mẫu thân thường hay nói là cười khuynh thành. Nghiêng thành nghiêng nước thì với một hài tử bảy tuổi như ta, ta cũng chả rõ, nhưng là đối với mẫu thân của ta, mỗi khi người cười, mẫu thân ta sẽ thất thần ^^

Haizz!! Mỗi khi nhìn cảnh phụ mẫu ta bên nhau, ta thật là ao ước a, sau này nhất định ta cũng sẽ tìm một nam nhân xinh đẹp, đáng yêu lại ôn nhu như phụ thân để lấy, à không... phải là ta lây mới đúng chứ, mẫu thân thường nói sau này thích ai chỉ cần bắt cóc người đó về phủ là được rồi, nhưng là không biết ta có kiếm được một người như phụ thân không nữa.....

Ta nghe Hồng tỷ kể lại, khi mẫu thân của ta mang thai ta, rồi sau này mang thai hai đứa em song sinh của ta nữa, điều rất là cực khổ a. Ta hỏi vì sao, Hồng tỷ lại lấy khăn che miệng cười, nhỏ giọng kể, vì mẫu thân của ta dung nhan rất chi là tuấn mỹ, mười phần anh đẹp trai, lại là Nhiếp chính vương của một quốc gia, lúc nào cũng vận nam trang, nay bụng to lên, chẳng khác nào một nam nhân mang thai, há chẳng phải rất kỳ cục sao. Ta cảm thấy rất có lý nhưng cũng không quên thắc mắc, sao mẫu thân của ta lại không chịu đổi y phục nữ a, chắc cũng không đến nỗi tệ lắm đi

Hồng tỷ một thoáng sửng sốt, vỗ tay cái bốp một cái lên bàn, mới bật cười khanh khách : " ha hả, sao ta lại không nghĩ đến việc để chủ nhân vận nữ trang nhỉ, chắc là nhìn rất được". Nói xong, liền ba chân bốn cẳng ôm lấy mấy bộ trang phục cùng trang sức trong phòng, dùng kinh công chạy vèo đi một cái, chắc là tìm mẫu thân ta, còn ta chỉ còn biết đứng bơ vơ nơi đó một mình, vì ta chưa học khinh công mà

Nhưng là ngày hôm sau, ta nghe tin Hồng tỷ bị mẫu thân ta điều đi một nơi rất xa để làm việc, chắc một hai năm mới gặp lại, ta cảm thấy bi ai thay cho Hồng tỷ, tại sao mỗi lần điều thích chọc giận mẫu thân để bị mẫu thân ném vào một nơi khỉ ho cò gáy thế nhỉ?! Nhưng ta cũng không lo lắng, vì trong những hộ pháp của mẫu thân, Hồng tỷ chính là rất bướng bỉnh không nghe lời mẫu thân nhất, có lẽ chỉ một vài tháng sau khi mẫu thân nguôi giận là tỷ ấy lại lếch xác về cho xem

Chịu không nỗi tò mò, ta bèn mon men khi mẫu thân không có ở nhà, chạy đến tìm phụ thân để hỏi cho rõ cớ sự là ra sao, ai ngờ khi nhắc đến chuyện này phụ thân ôn nhu xinh đẹp đáng yêu của ta tỏ vẻ rất chi là tức giận, xưa nay ngài nhỏ nhẹ ít nói lại lôi ra một tràng dài mà cái đầu bé nhỏ của ta sau khi sàng lọc lại, cuối cùng rút ra được hai điều

Thứ nhất, khi Hồng tỷ chạy đi tìm mẫu thân, không thấy bèn để mớ y phục trang sức lại trong thư phòng rồi đi đâu mất tiêu, khi phụ thân vào thư phòng tìm mẫu thân bèn thấy đống y phục đó, rất là khó chịu, vì nghĩ rằng mẫu thân lấy mấy cái đó để tặng cho một nữ nhân nào đó

Thứ hai, khi mẫu thân trở về, thấy phụ thân không thèm nói với người lời nào, tra ra cuối cùng đầu đuôi là nơi Hồng tỷ bèn không nói hai lời, hạ lệnh ném hồng tỷ ở một địa phương thật xa. Thật đáng thương, một lần nữa ta vì Hồng tỷ mà mặc niệm. Ta nói a, thực sự phụ thân của ta càng lớn càng trẻ con, đôi lúc giận hờn vu vơ mà mẫu thân của ta rất chi là kiên nhẫn dỗ dành, chậc! cái này trong thư thượng gọi là tình thú chăng?!

Cái này cũng có nguyên nhân của nó, chả là cách đây dăm ba tháng trước, một lần phụ mẫu ta đi lễ phật, bị một nữ nhân bò lên, khăng khăng một mực rằng mẫu thân của ta chính là phu quân xa nhà đã lâu của nàng ta. Giằng co mãi, cuối cùng mẫu thân ta phải ra tay giải quyết mọi chuyện mới an ổn, rồi còn một lần có một vũ kỷ nhất kiến chung tình với mẫu thân, rồi còn... chậc!! không hiểu sao mẫu thân ta lại đào hoa với phái nữ như vậy chứ, khiến cho phụ thân của ta cũng nhiều lúc ghen tuông. Nghĩ đi nghĩ lại, số của phụ thân cũng thật hẩm hiu, cái đuôi của mẫu thân quá nhiều mà, hết nam rồi nữ. Ta nghe mấy a di thúc thúc kể lại, trước đây mẫu thân của ta cũng bị vương gia, hoàng thượng, giáo chủ ma giáo... đuổi theo. Nếu không phải phụ thân ta kiên trì, quật cường như vậy, không chừng cũng chưa đến tay mẫu thân ta quá.....

Nói vậy thôi, chứ có ai mà có thể xen vào phụ mẫu của ta kia chứ, trừ phi người đó không muốn sống rồi, chưa đợi mẫu thân của ta ra tay thì Dung Y Phong ta đã 'xử' đẹp rồi. Ta nhếch miệng cười, trong đầu hàng vạn tính toán nảy lên. Ấy chết, ta lại quên, thu hồi nụ cười, ta tỏ vẻ bình thường trở lại. Mỗi khi ta cười thế này, đệ đệ cùng muội muội yêu dấu của ta điều cách xa ta ba bước, vì nói mỗi khi ta cười như thế, thật sự nhìn rất chi là tà ác. Haizz!! Giống mẫu thân, thật sự là một điều không tốt mà. Còn nhỏ vậy, mà ta đã bị xa lánh rồi đó....

Ta rất là kính trọng, sùng bái mẫu thân nhưng ta yêu nhất chính là phụ thân của mình, có lẽ vì phụ thân sủng ta nhất nhà, cũng có lẽ không biết tại sao, đối với phụ thân ta lại cảm thấy rất yêu quí ngài, hay là cái cảm giác này ta cũng di truyền từ mẫu thân của ta nhỉ?!

Lúc trước, ta rất thích nghe các a di thúc thúc kể về mẫu thân, cuối cùng ta tổng kết lại, thì cảm thấy thật sự lạ lùng, vì mỗi người một câu trả lời mà. Linh Vân a di thì nói mẫu thân ta lạnh lùng, Huyền thúc thúc lại đáp mẫu thân ta rất tài giỏi, Dung ông cố lại lắc đầu chậc chậc nói mẫu thân ta là người nham hiểm, Lam thúc thúc cười cười cho rằng mẫu thân ta rất bá đạo, Thanh thúc thúc lại cãi nói mẫu thân ta phúc hắc tà mị, Hồng tỷ cũng xen vào khẳng định mẫu thân ta vô...nhân tính. Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị thúc thúc trầm ngâm rồi đáp rằng mẫu thân ta rất.... si tình. Hoàng đế ca ca thì nhìn qua nhìn lại, không thấy ai mới ghé vào lỗ tai của ta thầm thì nói rằng mẫu thân của ta chính là sự hòa hợp hòa mỹ của hồ ly và cáo.... Nhiều lúc ta nghĩ, mọi người điều nói ta quá giống mẫu thân, có khi nào sau này ta cũng trở thành người đa tính cách như mẫu thân không nhỉ?! Tự nhiên nghĩ đến đây, ta cảm thấy rờn rợn +_+

Có lẽ ta nên ở bên cạnh phụ thân nhiều hơn, để giống ôn nhu đáng yêu giống phụ thân?! Nhưng ta lại nghĩ đến cái khuôn mặt của mình, lắc đầu... có lẽ ta nên giống mẫu thân vẫn tốt hơn.

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Trời trong xanh, gió mát lành, nắng nhẹ ấm áp, thật là một ngày lí tưởng để việc đi chơi. Ta mang một ít thức ăn cùng nước uống đến rủ rê hai đứa em xinh đẹp của ta đi dã ngoại

" Tiểu Nhan, Tiểu Khanh à! có đi chơi với tỷ tỷ không?!" Ta hỏi. Haiz! Nghĩ đến cũng khổ, tại sao làm một đại tỷ như ta không có chút uy quyền nào vậy chứ, để hai đứa em này luôn luôn chèn ép. Đỡ một cái là muội muội xinh đẹp của ta thật ôn nhu dịu dàng giống phụ thân nên lúc nào cũng đồng ý với ý kiến của ta nhưng là tại sao đệ đệ cũng giống phụ thân nhưng tính cách lại chả giống ai cả, lúc nào cũng táo bạo như một đầu long chuẩn bị phun hỏa vậy, chỉ có khi đứng trước mặt mẫu thân ta mới tỏ ra nhu thuận mà thôi.

Nghĩ đến đệ đệ đáng yêu, ta lại một lần nữa vì đệ đệ mặc niệm ba giây. Thật ra lúc trước đệ đệ của ta cũng rất nhu thuận, nghe lời, rõ ràng là mười phần búp bê ngoan ngoãn, lúc nào cũng theo sau ta chạy, nhưng sau một chuyện xảy ra, mọi chuyện điều cải biến. Đệ Đệ ngoan ngoãn của ta bỗng chốc táo bạo hơn bao giờ hết, chuyện là vì đệ đệ cùng muội muội của ta là song sinh cho nên khuôn mặt y chang nhau, lại luôn vận y phục giống nhau cho nên thường xuyên xảy ra nhầm lẫn, mới đầu cũng không sao.

Nhưng là một lần, có một bằng hữu lâu năm đến nhà ta chơi, dẫn theo một tiểu ca ca hơn ta bốn tuổi, tức là hơn đệ đệ cùng muội muội của ta sáu tuổi. Tiểu ca ca rất thích chơi cùng đệ đệ cùng muội muội của ta, trước khi trở về bèn tặng cho đệ đệ của ta một mảnh ngọc bội nói rằng sau này lớn lên sẽ lấy đệ đệ của ta về làm vợ, hỏi rằng đệ đệ của ta có đồng ý không. Đáng thương tiểu ca ca, nhầm lẫn đệ đệ với muội muội, khiến cho tiểu đệ đệ bình thường luôn điềm điềm cười của ta phát hỏa, nổi khùng đập cho tiểu ca ca mấy đấm, sau đó ném ngọc bội trả lại cho tiểu ca ca, còn nói rằng : " ta vẫn cứ nghĩ ngươi là huynh đệ tốt, ai ngờ ngươi lại nhầm lẫn ta với muội muội, thật là chán ghét". Nói đoạn nước mắt đầm đìa chạy đi mất. Từ đó về sau, mỗi khi ai đó nhầm lần đệ đệ thành muội muội thì đệ ấy lại nổi giận, sau đó dỗi không chịu ăn uống. Mà mẫu thân ta lại sủng đệ đệ của ta lên trời, vì thế hạ lệnh mỗi người ra vào trong phủ tuyệt đối không được nhận lầm đệ đệ cùng muội muội, nếu không sẽ bị phạt. Cuối cùng mới tốt hơn một chút a...

Nghĩ đi nghĩ lại, ta thấy đáng thương nhất vẫn là tiểu ca ca, mà ca ca ấy tên là gì nhỉ...?! Uhm... là Tư Đồ Niệm, đúng rồi nghe nói mẹ của huynh ấy là công chúa Tây Lăng còn phụ thân của huynh ấy là ma giáo giáo chủ, thân phận hiển hách là thế gặp phải đệ đệ của ta, oan uổng bị ăn mấy phát đòn, tính ra bây giờ cho đến hơn một năm nay cũng không còn gặp lại tiểu ca ca ấy nữa....

" Tỷ tỷ đang suy nghĩ cái gì vậy?!" thanh âm muội muội vang lên kéo ta lại thực tại, ta mỉm cười nói : " không có gì, đang nghĩ đến một số chuyện trước kia thôi, tiểu muội muội à, chúng ta đi chơi đi..."

" Dạ, nhưng mẫu thân đã cho phép chưa?!" Muội muội nhu thuận hỏi lại. Ta cũng có chút ngớ người, ai da! Ta lại quên mất, đối với ta mẫu thân thực hiện chế độ nuôi thả rong, tức là cho ta làm gì làm, đi đâu đi cũng không mấy quan tâm nhưng còn đệ đệ cùng muội muội lại ngược lại, mẫu thân có vẻ nghiêm khắc hơn. Mới đầu ta thắc mắc, hỏi phụ thân thì phụ thân lắc đầu nói không biết, nhiều năm sau ta mới ngộ ra, thì là bởi vì dung mạo của hai đứa em ta quá ư là xuất sắc, mẫu thân sợ không nghiêm khắc chút sẽ bị bọn buôn người bắt đi mất. Ta cũng không khỏi thở dài, mẫu thân a! dường như ngài có chút hồ đồ rồi, ngài nghĩ xem khắp thiên hạ này có ai dám băt cóc hài tử của ngài hay sao chứ?!

" Hì hì, phụ thân đã cho phép rồi, muội muội đừng lo..." ta dụ dỗ nói, cùng lắm thì bị mẫu thân nghiêm khắc phạt chút thôi, phụ thân của ta sẽ lo mà, dù sao đi nữa, mẫu thân tối nghe lời không phải là phụ thân hay sao?! có ô dù lớn như vậy chống đỡ, ta còn lâu mới sợ á

" Ừ! Tiểu Khanh, cùng đi đi..." Muội muội nở nụ cười rồi nhìn sang đệ đệ của ta nói như vậy. Đệ đệ bĩu môi, lành lạnh nói : " suốt ngày chỉ biết chơi thôi, ta còn phải học rất nhiều sách thuốc". Đệ đệ kết thừa y bát của phụ thân, cũng là một cái si mê y học. Muội muội nghe vậy, có chút không vui : " Tiểu Khanh nói vậy là sai rồi, mẫu thân thường nói học là phải đi đôi với hành, nếu ngươi chỉ biết nhìn vào sách vở sẽ là một con mọt sách mà thôi, hơn thế nữa Tiểu Khanh sao lại có thể ăn nói thế với đại tỷ đâu, đại tỷ ở trong nhà là vất vả nhất mà"

Vì từ nhỏ được định sẵn là người thừa kế, cho nên đại tỷ mới ba tuổi đã bắt đầu học võ rồi, ngày ngày chăm chỉ tập luyện, vết thương rất nhiều, mẫu thân lại nghiêm khắc như vậy, khổ nhất chính là đại tỷ không phải sao?! còn hai người bọn họ từ nhỏ ngay cả một việc nhỏ cũng không động chân động tay, được mẫu thân chiều chuộng như vậy, cái gì cũng có.....

Tiểu hài tử bĩu bĩu môi, nhỏ giọng nói : " ta biết mà...."

Ta tủm tỉm cười nhìn hai đứa em của ta, âm thầm cảm thán, thật là hiểu chuyện. Muội muội nói ta cực khổ chứ thật ra ta cũng cảm thấy không có gì, dù sao ta cũng rất yêu thích luyện võ, cho nên chả thấy vất vả chút nào cả

" Như thế nào a, nếu không đi sẽ trễ mất nha, Tiểu Khanh không đi thì thôi vậy, muội muội lên tỷ tỷ cõng, chúng ta ra ngoài ngoại ô chơi, ta sẽ mua cho muội muội mứt quả..." ta nói

" Ai nói ta không đi chứ, thối tỷ tỷ biết rõ ta thích nhất là mứt quả, lần nào cũng dùng chiêu này dụ dỗ cả..." tiểu đệ đệ oán giận nói, buông trên tay sách thuốc, sửa sang lại quần áo, vươn vay nhìn ta. Ta nhìn nhìn một lát, mới lắc đầu thở dài, khom người cõng tiểu đệ đệ, cảm thán : " ta nói tiểu Khanh a! ngươi lúc nào cũng dành muội muội bắt ta cõng ngươi, ngươi là nam hài mà..."

" Nam hài thì sao chứ, chả phải mẫu thân cũng luôn sủng ái phụ thân sao?!" tiểu Đệ không phục nói, ai bắt nam hài phải bảo vệ, sủng ái nữ hài đâu, sau này nó kiếm người vợ cũng kiếm một người như mẫu thân vậy, luôn luôn sủng ái nó, yêu chiều nó. Chậc! cũng khổ, riết ba hài tử này nhìn phụ mẫu của bọn họ như thế, đâm ra lệch lạc về xã hội nhiều quá

" Ừ..ừ! tiểu Khanh nói đúng rồi, đừng giận..." ta một lần lại một lần cười khổ. Muội muội của ta luôn nhu thuận dịu dàng nhưng trong khung quật cường nhiều lắm, trong khi đó đệ đệ bên ngoài táo bạo bên trong lại mềm mại hơn bất cứ ai, ta cảm thấy dường như mẫu thân sinh nhầm rồi, nếu đệ đệ cùng muội muội đổi chỗ cho nhau mới là phải đạo a

" Tiểu Khanh! Lúc nào cũng làm nũng với đại tỷ như vậy mà cứ luôn luôn mạnh miệng..." tiểu muội đi bên cạnh che miệng cười trộm

" Ai nói ta làm nũng a, ta là nam hài...." Tiểu đệ đệ lại bắt đầu táo bạo, thật là mâu thuẫn tiểu hài tử

" Biết, biết... ngươi là nam hài, ta cũng không nói ngươi là nữ hài tử nha..." Tiểu muội tiếp tục chế giễu, ta phát hiện tiểu muội ta đôi lúc phúc hắc như là con hồ li tinh vậy!

" Được rồi mà, tiểu Nhan đừng trêu Khanh Nhi nữa..." ta phải xen vào hòa giải, đệ đệ cùng đệ muội mỗi khi tranh chấp là kéo dài đến mấy ngày a, ta thật không hiểu nỗi hai đứa em này của ta nữa...

" Hừ..." tiểu đệ đệ ngạo kiều xoay đầu, nằm úp sấp lên vai của ta. Còn muội muội bĩu môi, tiếp tục đi bên cạnh.

Mục lục
Ngày đăng: 08/10/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục