Gửi bài:

Phiên ngoại 1 - Diệt thiên

Diệt Thiên, Diệt Thiên....

Nhân loại thật buồn cười, luôn lo lắng hãi hùng những điều vẫn vơ và đỗ lỗi cho bất kỳ một ai, để an ủi, để giảm bớt sự lo lắng trong bọn họ, đơn giản là vì bọn họ sợ chết, sợ... sợ rất nhiều thứ, và luôn có một người đứng ra gánh mọi nỗi lo sợ bất an đó, để hủy đi người nọ, và.... Bọn họ lại an tâm sống tiếp, không áy náy, không chút hối lỗi, bởi vì.... Bọn họ cho rằng bọn họ làm đúng!

Hàng ngàn năm qua, vẫn như thế, thật là chán ghét!

Diệt Thiên, Diệt Thiên......

Nếu như, bọn họ không dồn ta đến đường cùng, ta... sẽ có kết cục như thế này sao?!

Đại lục, phân rồi hợp, hợp rồi phân, mất đi mới tái tạo được, hà cớ gì hết lần này đến lần khác, luôn luôn thống hận ta, sợ hãi ta, và.... Ép ta đến mức, không chốn dung thân?!

Ta sinh ra, vốn là để diệt thiên, chẳng qua chỉ là để lão thiên gia, hủy đi thiên hạ, cho một cứu thế chủ xuống, sáng tạo một thiên hạ mới mà thôi. Ta có lỗi sao?! ta... làm gì sai?! Đã làm.... gì sai?! Thiên mệnh định như thế, phản kháng qua, trốn tránh qua, oán hận qua, cuối cùng là chết lặng.... rồi nhận mệnh....

Ngàn năm trôi qua, mấy độ luôn hồi, qua không biết bao nhiêu đời người, ta.... Hủy thiên hạ cũng đã không ít lần, ta cười, ta cuồng, ta điên.... Ngạo nghễ đứng bên ngoài xem cuộc vui và kết thúc chính là cái chết, không quá ba mươi tuổi!

Sinh ra nhận lời nguyền rủa của thế gian, không có ai yêu, không có ai để ý, nếu có chẳng qua chỉ là vì gương mặt quá đỗi tuyệt mĩ kia mà thôi. Diệt Thiên, có lẽ chẳng có gì ngoài dung nhan khuynh thành cùng sức mạnh bí ẩn, hủy thiên diệt địa. Ta, không phải nam, không phải nữ,.... Cũng chả rõ mình là hình thể nào, chỉ mỗi lần mở mắt ý thức mình lại luân hồi, lại tiếp tục một cuộc đời bi thương, cho đến khi thiên hạ diệt, cho đến khi một lần nữa... đi vào cõi u minh....

Ta, đã từng hỏi Thiên Đế, đến khi nào mới có thể giải thoát bản thân?! Thiên Đế chỉ ôn hòa mỉm cười nói : " ngươi chính là oán khí của thiên hạ tạo thành, sinh ra chính là vì diệt thiên hạ". Ta cười to nói : " ta..... không muốn diệt thiên, không muốn làm gì cả, có thể... thả ta tự do sao, ta muốn trở thành người, một người bình thường, trải qua thất tình lục dục, muốn được yêu, được hận....." Thiên đế nhìn ta, đôi con ngươi vô hỉ vô bi, chợt lóe gì đó mà ta không hiểu nổi, ngài nói : " mệnh trời... không thể trái"

" Nhưng ngài là trời, là Thiên Đế nha....." ta bi ai nhìn ngài

" Dù có là thiên đế, ta... cũng không thể hủy luật trời!" Thiên Đế lắc đầu nhìn ta

Khẽ nhắm mắt, cười không được, khóc không xong, bởi lẽ... Diệt Thiên, không có nước mắt

Nhân gian phồn hoa, năm tháng chậm rãi trôi đi, ta vẫn là Diệt Thiên....., một luồn oán khí của thế gian, u uẩn khắp nơi, lượn lờ khắp chốn, vẫn... cô độc như thế, nhìn xem nhân sinh trăm thái, nhìn xem nhân gian hữu tình, nhìn xem đủ loại tình cảm, dục vọng, hư vinh... của thế gian, tưởng rằng đã thấu đã hiểu, thực ra ta thật mờ mịt, cũng không hiểu gì cả. Thiên Đế nói ta quá thuần lương, ta nhìn Thiên Đế, cười khổ không thôi : " nếu như oán khí thế gian thuần lương, có lẽ trên thế gian này, ai cũng là người lương thiện...."

" Ta biết, ngươi là oán khí tích tụ của vạn năm, nhưng là..... thật sự quá thuần khiết, oán khí... thuần khiết?! ta cũng không thể tin, nhưng là sự thật là vậy. Diệt Thiên, ngươi... có từng hận quá ta?!" Thiên đế nhẹ giọng hỏi, khác hẳn thái độ uy nghiêm thường ngày

" Hận?! hận.... là gì?!" Ta mờ mịt. Trước đây, cũng từng oán quá, hận quá, căm tức, phẫn nộ.... chán ghét, nhưng là.... Đã rất lâu, lâu đến mức, ta cũng không nhớ được những cảm xúc đó nữa rồi. Vạn năm mờ mịt, mờ mở ảo ảo, hư hư thực thực.... có lẽ cũng đã quen. Nghe vậy, Thiên Đế than nhẹ : " chính vì vậy.... ta mới nói ngươi thuần lương!"

" Diệt Thiên, ngàn năm trước ngươi nói ngươi muốn làm người trải qua thất tình lục dục, ngươi... còn muốn sao?!"

" Có thể... được sao?!" Ta hỏi lại, ánh mắt tĩnh mịch, nhưng là đáy lòng nhè nhẹ gợn sóng không phải không có, có lẽ đây là duy nhất chấp niệm còn sót lại trong lòng của ta đi

" Lúc trước không được, bây giờ.... Có cơ hội!" Thiên Đế cười nhẹ, vươn tay ôn nhu xoa đầu của ta, ta nhiều lúc không hiểu, tính ra ta là diệt thiên, thiên đế ghét ta mới đúng chứ, sao ngài lúc nào cũng đối xử với ta dịu dàng như thế?! Nhưng là ta không hỏi, Thiên Đế làm gì là có lí của người, ta... cũng không muốn biết

" Ta... phải làm gì?!" Ta nhẹ giọng hỏi, làm người... có chăng cũng như lúc trước, chịu hết nguyền rủa của thế gian, là người cuối cùng chết dưới tay của cứu thế chủ?!

" Ngươi là... Diệt thiên!" Thiên đế lặp lại

" Cũng vậy...." Ta than khẽ. Nhưng là, cũng là người, có chăng... cũng sẽ có người, yêu ta... dù là một chút, ta không rõ, nhưng ta mong chờ, có thể... làm người

Mịt mờ mấy độ tìm kiếm, ta chán ghét nhân loại nhưng là không thôi khát khao cảm tình của nhân loại, ta thèm muốn, có một người nào đó toàn tâm toàn ý đối ta..., thật là mâu thuẫn...>"<

Nhưng là.....

Thứ tình cảm đơn giản nhất, đối với ta cũng trở nên xa xỉ bởi lẽ ta là.... Diệt Thiên

Đệ nhất kiếp, ta là đệ nhất yêu cơ, khuynh thành khuynh quốc khiến đế vương mất nước, đại lục đại loạn, cuối cùng chết dưới tay kẻ thống nhất thiên hạ

Đệ nhị kiếp, hồng nhan họa thủy, trở thành đối tượng cho các bậc đế vương tranh giành, thiên hạ máu chảy thành sông, oán hận khắp nơi, và kết cục của một kẻ tai ương như ta, dĩ nhiên là.... chết

Đệ tam kiếp, lại vì dung nhan kia, ta tiếp tục là nguyên nhân của sự loạn lạc, sinh linh đồ thán..... và chết dưới kiếm của 'bậc cứu thế thiên hạ'

Bao nhiêu lần luân hồi làm ngươi, ta khao khát một chút thân tình, nhưng cuối cùng chỉ là thất vọng mà thôi, hi vọng rồi thất vọng.... không biết bao nhiêu lần. Thiên đế tìm gặp ta, ngài hỏi : ngươi... có còn muốn làm người nữa không?! Ta... vẫn gật đầu nói muốn. Dẫu hi vọng mong manh nhưng ta vẫn tham luyến chút xíu cơ hội đó. Thiên Đế thở dài nói ta ngốc, ta thực sự ngốc sao?! ta chỉ là.... Chỉ là muốn có một người đối với ta, thật tốt, không vì bất cứ nguyên nhân nào cả, chỉ là đơn giản như vậy mà thôi, sao mà... khó khăn quá

Lại tiếp tục đầu thai, lại tiếp làm người, thương tích đầy mình, trăm năm ngàn năm trôi qua, ta.... Dần dần kiệt sức, rất mệt... rất mệt....

Khi ấy, Thiên Đế xuất hiện, vươn tay nắm lấy tay ta, thở dài : " thật là quật cường, Diệt Thiên, mấy vạn năm nay, ngươi.... vẫn không thể trưởng thành!"

" Thiên Đế, có lẽ ta... đã tham lam quá nhiều, ham muốn những thứ vốn không thuộc bản thân mình...." ta nhẹ giọng cười : " ta.... Rất mệt, cứ tưởng không còn cảm giác nhưng là... ta mệt quá, có lẽ... không còn sức chịu đựng nữa rồi, thiên đế! Xin ngài tha thứ cho sự ích kỷ của ta.... Ta... đến lúc phải đi rồi"

Lần đầu tiên trong đời, ta thấy Thiên Đế hốt hoảng như vậy, ngài vươn tay nắm thật chặt lấy tay của ta, nhẹ giọng quát : " ngươi làm gì... Diệt Thiên... ngươi... ngươi, tự... hủy mình?!" Đúng vậy, dùng huyết chú, thần hồn câu diệt, ta.... Muốn tự hủy bản thân, chìm vào giấc ngủ vạn năm cùng thiên địa, không muốn tỉnh dậy, vĩnh viễn tan biết, hai chữ Diệt Thiên này.... cứ để trôi vào quên lãng, và... sẽ có một luồn oán khí mới, tích tụ hình thành một Diệt thiên khác đi....

" Không được, ngươi khờ quá Diệt Thiên, ngươi tưởng có thể hủy mình là xong chuyện sao, chưa được đâu...." Thiên đế thở dài, đầu ngón tay điểm vào mi tâm của ta, hình thành nên từng vòng hào quang, và ta.... Chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Mê mang, ta nghe Thiên Đế thì thầm gì đó, nhưng là... ta cũng không rõ

Nhiều năm về sau, ta mới biết đươc, ngày ấy, Thiên Đế đã nói : " Rồi sẽ có một ngày, có người vì ngươi nghịch thiên mà đi, chống đỡ hai chữ thiên mệnh, tạo cho ngươi một mảnh thiên không, ngươi.... Nhất định phải chờ đến ngày đó, biết không..... hài tử của ta!"

Ta ngủ, mê mang cùng thiên địa.... thật lâu... thật lâu....

Đợi cho đến khi ta giật mình tỉnh lại, thì thấy có một hán tử đang đánh ta, mà ta.... Trong vô thức, một kích giết chết hán tử đó. Định thần lại, ta nhận ra, nguyên lai ta đã đầu thai, nhưng tại sao ta không có ký ức gì hết?! bình tĩnh ngẫm lại, thì ra ta hiện giờ tên gọi Dung Phượng Ca, đã bốn tuổi, tình cờ cứu hán tử kia một mạng nhưng lại bị hán tử biết được thân phận diệt thiên của mình cho nên bị lấy oán báo ân, định đánh chết kẻ gây tai họa cho sinh linh như ta đây. Ta cười, cười như điên..... nhân loại nha, mấy vạn năm nay, vẫn chính là... ích kỷ như vậy a, ta... tại sao cứ không thôi khao khát, không thôi... chờ mong?! Thiên Đế, ngài phong ấn trí nhớ của ta, thế này ta là nam nhân không phải hồng nhan, có chăng thoát khỏi một kiếp diệt thiên?! Ta.... Không hiểu ý của ngài....

Chợt, nghe thấy có người gọi ta, là.... Gia gia?! Đúng rồi, là gia gia của ta, người... đầu tiên cho ta ấm áp thân tình. Nhớ lại cảm tình mà gia gia dành cho ta, trong lòng mừng như điên, ta im lặng nằm đó, chờ đợi người đó đến, gia gia lo lắng nhìn ta, hỏi ta có bị thương không, tìm cách chữa trị cho ta.... Thật ấm áp, ấm áp khiến cho ta muốn khóc, cũng không rõ vì sao lại thốt lên : " vì sao... mọi người lại chán ghét Phượng Ca đến như vậy, Phượng Ca... có gì sai sao?!" tức thì gia gia của ta lệ rơi đầy mặt, ngài khóc mà ta... lại chìm vào vô thức. Nước mắt của ngài rơi xuống mặt ta, thật ấm áp, ấm quá..... Mấy vạn năm qua, lần đầu tiên có người khóc vì ta.....

Lại lần nữa mở mắt, ta chợt nhận ra, trừ phi ta có nguy hiểm xuất hiện, nếu không sẽ không 'thức tỉnh'. Cứ như thế, vô tri vô giác, ngày qua ngày... ta trưởng thành và học xong rất nhiều thứ.....

Khi ở trong hàn đầm, ta.... Suýt chết, một lần nữa sức mạnh trong ta thức tỉnh, mới có thể tìm được thiên niên liên cho người kia, ta thực sự... thực sự rất thích người kia, rõ ràng cảm nhận người kia không phải là người tốt gì, rất lãnh huyết rất vô tình, sẽ có thể vứt bỏ ta bất cứ lúc nào nhưng là như có một cái gì đó hấp dẫn rất lớn, ánh nhìn của ta luôn vô thức hướng về người kia, và... dần dần ta không thể nào rời được người kia

Mấy vạn năm, tìm kiếm khát khao một chút tình, kiếp này lại nếm trải rất nhiều, thân tình mà gia gia cho ta, quan tâm của các bậc trưởng bối, bằng hữu như Linh Vân, thuộc hạ như Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị, ngay cả sự chán ghét ghen tuông đối với tình địch Âu Dương Liên ... và cả yêu say đắm, ta... điều nếm trải, chỉ vì... sự xuất hiện của người kia

Người kia, tên gọi Lạc Khanh Nhan

Lạc Khanh Nhan

Cái tên, ngàn lần ta gọi, vạn lần ta niệm trong lần, triệu lần ta niệm trong tâm, như một đạo phù chú luôn quấn quanh trong lòng ta, vuốt lên mọi bất an trong ta. Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan.... chỉ cần nghe cái tên của người kia thôi, ta đã không còn mệt mỏi, không còn sợ hãi rồi. Chỉ cần ánh mắt của người kia hướng về ta, ta sẽ luôn khống chết được trong lồng ngực tim đập mạnh liên hồi và... cảm giác vui sướng từ tận đáy lòng mà trước đây ta chưa bao giờ nếm trải

Chỉ là làm bạn bên cạnh một người, sao mà khó khăn đến thế, hết người này đến người khác, luôn đến phá chúng ta, mấy lần lìa xa, thân tâm điều khó chịu, không khống chế được cảm xúc, ta 'thức tỉnh' ngày càng nhiều. Thiên đế đã nói, nếu như một ngày ta 'hoàn toàn thức tỉnh' thì con đường diệt thiên sẽ không xa

Ta... không cam tâm nha, kiếp này! có thể gặp được người kia, ta... làm sao có thể cam tâm ra đi....

Nhưng là, tại sao cứ luôn ép ta, cứ luôn... ép ta...

Ta.... Không muốn giết người, không muốn diệt thiên.... Sao cứ... ép ta

Lam Quân Băng cũng thế, Âu Dương Liên cũng vậy.... ta thật sự chán ghét bọn họ.....

Người kia, bôn ba vì ta, cực khổ vì ta, không oán không hối, tất cả cũng vì ta

Đến cuối cùng thì, mong ước cả vạn năm của ta, cũng được thực hiện, lòng ngọt ngào không thể che dấu nhưng ta rất lo, rất lo...

Người kia, thật... mệt mỏi....

Ta.... Luyến tiếc, rất luyến tiếc.....

Ba bảo vật tìm được, tức là lời nguyền kia sẽ được giải, mà ta... có chăng cũng sẽ không còn đau khổ với hai chữ diệt thiên kia?! nhưng là mọi ảo tưởng, mọi hạnh phúc điều tan biến khi ta biết được sự thật

Trái tim của kẻ diệt thiên yêu......

Ha hả?!.... không còn người kia trên thế gian này, thì.... Ta sống có ý nghĩa gì, ta tham luyến, ta... nhu mộ... chính là phần cảm tình người kia đối ta, nếu không còn người kia, mấy độ luân hồi tìm tìm kiếm kiếm, mấy ngàn năm trôi nổi, mấy vạn năm mong chờ khát khao.... còn có ý nghĩa gì nữa?!

Chín mươi chín bậc thang, hai trăm chín mươi bảy cái khấu đầu..... và một luồng sấm sét rơi trúng người ta. Đến cuối cùng, Thiên đế à... ngài cũng là đang trêu ngươi ta sao?!

Nhưng là.... Ta cũng không bỏ cuộc đâu.....

Bởi vì, kiếp sau... kiếp sau.... Nữa.... ta... đã hẹn với người kia, làm bạn cùng nhau

Ngày ấy, khi biết được sự thật, ta một ngày đàn cho người kia nghe, chỉ đàn một thủ khúc lặp đi lặp lại, đánh đàn cho đến khi đầu ngón tay sưng tấy lên, người kia cũng không trách, cho ta tùy hứng một lần, là vì người kia.... muốn rời ta đi, ta sợ hãi, phẫn nộ, đau đớn....tuyệt vọng! một thủ khúc ly ca, làm sao nói hết lên được đau đớn trong ta. Người kia hỏi thủ khúc đó tên gì, ta chỉ cười nhẹ không nói....

Bởi vì.... Ta vẫn hi vọng, hi vọng.....

Chung quy, thiên mệnh không thể trái, nghịch thiên cũng vô ích....

Ta... sắp chết, ta... biết... ta hiểu...

Người kia ôm ta vào lòng, người kia bên ngoài lãnh khốc nhưng thực sự ôn nhu, đối ta lúc nào cũng ôn nhu, và cái ôm của người này, chính là ôn nhu như thế, như khuynh tẫn tất cả ôn nhu còn xót lại trong mình. Ta vươn tay ôm thật chặt cổ của người, tựa đầu vào vai người, dù cò chút thời gian ngắn ngủi, vẫn không thôi tham luyến hơi thở của người.....

Tóc ta lại hóa đỏ, mắt của ta cũng đỏ như máu.....

Tay, ta vô thức năm chặt lấy vạc áo của người, vì ta sợ... sợ sẽ dọa đến người.....

Nhưng là, một nụ hôn thật khẽ lên trán của ta, nhẹ nhàng như thế, dễ dàng trấn an mọi xúc cảm trong ta

Người kia là thế, chỉ là một hành động thật nhỏ, cũng đủ tác động đến mọi cảm xúc của ta

Cứu thế chủ, cứu thế chủ....

Thân phận này, đời đời kiếp kiếp chính là địch thủ của ta, năm lần bảy lượt, ta điều chết dưới kiếm của người này.....

Nhưng là lần này đây, một cứu thế chủ mới xuất hiện, lại cam tâm tình nguyện vì ta, chống đối lại mệnh trời

Cười khẽ, vận mệnh thật giống như một hài tử nghịch ngợm, bướng bỉnh vô cùng...

Lạc Khanh Nhan...

Lạc Khanh Nhan.........

Trước khi ta chết, xin được vì người, tấu nên một khúc ly ca

Nhất khúc .... Ly ca.....

Người.... có nguyện nhận lấy?!

Mơ màng, văng vẳng thanh âm quen thuộc

Là.... Thiên đế.....

Diệt Thiên, Diệt Thiên..... lần này đây, ngươi... thắng rồi...

Thực sự thắng rồi......

Ta?! Không hiểu.....

Thiên Đế cười, rất ôn nhu, ngài nói.... rồi ngươi sẽ hiểu

Thiên Đế biết mất, ta ngẩn ngơ

Ta.... Không cần hiểu, chỉ cần có thể ở bên cạnh người kia là được rồi....

Thiên Đế, người....khả hiểu?!

Gió nhẹ, phất phơ

Ánh mặt trời, ấm áp

Lê hoa, đã nở

Hoa rơi, đầy trời

Phủ đầy mặt đất....

Thánh khiết, xinh đẹp....

Ta vô thức cười, vươn tay, cánh hoa trắng muốt, xuyên qua lòng bàn tay ra, ôm lấy mặt đất....

Ta...... đã chết.......

Đã chết...........

Mục lục
Ngày đăng: 08/10/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục