Gửi bài:

Chương 60 - Thời gian vốn không còn nhiều

Lạc Khanh Nhan nguyện dùng kiếp sau, kiếp sau nữa... của mình đọa nhập luân hồi, gánh chịu quả báo chỉ mong đổi lấy kiếp này Dung Phượng Ca một thế bình an

^^ ^^ ^^ ^^ ^^ ^^ ^^ ^^ ^^

" Ô....ô...ô ô.... Khanh Khanh, cuối cùng ngươi cũng trở lại, ta tưởng ngươi 'ngủm' luôn rồi chứ?!" Mới tờ mờ sáng sáng, nơi ở của nhân vật chính chúng ta đã xuất hiện một vị khách không mời cũng tới, không ai khác chính là thiên hạ đệ nhất nữ chưởng quầy – Linh Vân cô nương

Lạc Khanh Nhan đầu đầy hắc tuyến nhìn nữ tử triền trên người mình, đang định đánh bay nàng ta ra một góc thì Linh Vân cô nương cũng rất thức thời, Lạc Khanh Nhan chưa kịp ra tay, nàng ta đã nhảy ra khỏi người Lạc Khanh Nhan, cách xa ba bước, khoảng cách an toàn ^^

" Hì hì, Khanh Khanh thật keo kiệt mà, chúng ta đã lâu không gặp, chỉ ôm ngươi một lát thôi, sao mà khó khăn thế, thật là..." Linh Vân bĩu môi hờn dỗi. Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn nàng, cười nhạt : " Linh Vân mới có mấy tháng không gặp, da mặt của ngươi lại càng dày thêm". Linh Vân cũng quen với những đả kích của Lạc Khanh Nhan rồi, không còn sừng sộ như trước đây nữa mà thay vào đó là tiếu dung giảo hoạt, nàng nói : " dĩ nhiên rồi, da mặt không dày làm sao là thuộc hạ của ngươi được. Nói đến da mặt dày mới nói, thiên hạ này làm gì có ai vô sỉ bằng ngươi"

Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt cười : " a?! ta vô sỉ?!"

" Đúng vậy a, vô sỉ, lạnh lùng, tàn khốc, bá đạo, vô nhân tính, cường hãn quá mức cần thiết, ngươi a! có đôi khi ta nghĩ, ngươi rốt cuộc có phải là người không nữa?!" Linh Vân thở dài, lại nói : " đúng rồi, Âu Dương Triệt đã quay về Hàn Thanh Quốc, Âu Dương Liên thì không biết tung tích. Còn Lam Quân Băng đã lâu không thượng triều. Chậc! ngươi định giải quyết bọn họ như thế nào đây?!" Nói đến đây, Linh Vân trong mắt tràn đày hỏa diễm, hừng hực hưng phấn. Ta nói nha! Linh Vân cô nương vẫn vậy, luôn e sợ cho thiên hạ không loạn thì nàng ta không ăn uống gì ngon miệng mà

Lạc Khanh Nhan bỗng dưng im lặng, không chí chợt đọng lại, lạnh lùng

" Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa...." Lạc Khanh Nhan bỗng dưng nói như vậy, Linh Vân chợt sững sờ, sau đó cũng yên lặng không nói thêm được lời nói, nhìn Lạc Khanh Nhan, mâu quang ảm đạm : " đúng vậy, chỉ còn một năm, chưa đến một năm nữa thôi mà mấy người kia vẫn chưa có tin tức"

Khanh Khanh, ta rất sợ.... Linh Vân nhẹ giọng nói

Sợ, một khi Dung Phượng Ca biến mất, ngươi sẽ....

Khẽ nhắm mắt, một lát sau, mở ra...

Ánh mắt quyết tuyệt, tràn đầy kiên định, Lạc Khanh Nhan gằn từng tiếng : " nếu như không hủy được lời nguyền kia, ta sẽ cùng hắn hủy thiên hạ này, nếu như hắn chết, ta sẽ thay hắn dựng lại một thiên hạ phồn hoa khác...."

Linh Vân cười, chợt cười : " đúng vậy a! ngươi lúc nào cũng tàn khốc như vậy. Khanh Khanh, chẳng lẽ ngươi quên mất hắn lương thiện như vậy, một khi biết mình nhuộm nhiều máu tươi của sinh linh như vậy, hắn lại ra sao?! Khanh Khanh! Đừng như vậy nhẫn tâm, ngươi không sợ... quả báo hay sao"

" Linh Vân, từ khi nào ngươi lại tin vào luân hồi ác giả ác báo vậy?!" Lạc Khanh Nhan nói

" Ta tin!" Linh Vân mỉm cười : " ta luôn tin vào kiếp số, Khanh Khanh ta biết ngươi không tin nhưng là ta tin chỉ cần có liên quan đến Dung Phượng Ca, dù là giả dối ngươi cũng sẽ để tâm đến"

" Đúng vậy!" Lạc Khanh Nhan đạm cười. Nàng không tin thiện giả thiện báo, ác giả ác báo nhưng là lời của lão hòa thượng kia, nàng không thể không để tâm đến, bởi vì có liên quan đến người kia....

" Nếu như là vậy, Lạc Khanh Nhan nguyện dùng kiếp sau, kiếp sau nữa....của mình đoạ nhập luân hồi đổi lấy một đời này hắn bình an một kiếp...." Lạc Khanh Nhan ánh mắt hướng về đằng xa, nhẹ giọng nỉ non...

Linh Vân thở dài, nhìn Lạc Khanh Nhan không nói gì thêm....

Căn phòng u uẩn lãnh hương, thoang thoáng tịch mịch, nhiễm tẫn tang thương

Xa xôi cách cả một bờ đại dương, Hải Quốc xinh đẹp phồn hoa được người ta biết đến như vùng đất của thần tiên

" Tại sao lại có thể như vậy...?!" Dung Cơ hốt hoảng thì thầm, thân mình lảo đảo, ngồi bệch xuống dưới đất, đồng tử tan rã, thất thần....

" Dung Cơ, ngươi đừng như vậy, biết đâu còn cách khác!" Minh Lam khẽ thở dài, vươn tay đỡ Dung Cơ đúng dậy. Nói là cách khác chẳng qua chỉ là an ủi mà thôi, chứ thật sự dường như bọn họ hết hi vọng rồi, quay sang nhìn Đế Y, Minh Lam mệt mỏi nói : " Đế Y, chẳng lẽ không còn cách khác sao?!"

Đế Y không nói, cầm trên tay viên huyết sắc bảo ngọc đẹp tuyệt luân, không thể nói nổi thành lời. Bốn người bọn họ đến nơi này, cả nửa năm tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được bảo vật thứ ba – Huyết ngọc, tưởng là có hi vọng hủy được lời nguyền Diệt thiên kia, nào ngờ bảo vật dù có đủ cũng phải cần thuốc dẫn, mà thuốc dẫn lại là trái tim của kẻ 'Diệt thiên' yêu. Thật là trở trêu thay, trời xanh có chăng trêu đùa cùng bọn họ

Hàn Vô lúc này mới xen vào : " chúng ta... quay về đi.... Chuyện này, hãy để cho bọn trẻ tự quyết định, chúng ta đã không còn cách nào rồi"

" Sao bọn trẻ lại khổ thế chứ, ta chỉ cần hai người bọn họ bình bình an an sống cho đến lão thôi mà, sao mà khó khăn đến như vậy..." Dung Cơ ôm mặt khóc rống, nghẹn ngào uất ức đau

" Dung Cơ, đừng như vậy, mọi việc.... chưa đến hồi kết mà..." Hàn Vô khe khẽ thở dài, hai người còn lại, cũng chỉ biết ái ngại nhìn nhau mà bật ra tiếng than nhẹ

Dù, tài khuynh tuyệt thế, võ công độc bộ thiên hạ, y thuật vô song.... lại ra sao, bọn họ chung quy cũng không thể chống lại mệnh trời. Có thế trách ai, oán ai được đây?!

" Mẫu thân, sao người đến đây?!" nhìn thấy nữ nhân trước mặt, hài tử giật mình lên tiếng hỏi. Diễm Thanh Ca ôn nhu mỉm cười, vươn tay ôm hài tử vào lòng, vuốt tóc hài tử, nhẹ giọng nói : " Diêu Nhi! Dạo này có khỏe không?!" Hài tử đột ngột được ôm vào trong lòng, khẽ giật mình, cứng ngắc, sau đó mới dần dần thả lỏng tựa mình vào trong lòng của nữ nhân, mềm mềm lên tiếng : " mẫu thân, Diêu Nhi không sao"

" Vậy là tốt rồi..." nữ nhân than nhẹ. Dạo này có nhiều người lạ mặt hay xuất hiện quanh đây, nàng lo là người của thừa tướng cùng hoàng thái hậu, nên mới mạo hiểm rời lãnh cung đến đây

" Sư phụ...." Hài tử hô lên, sau đó rời vòng tay của Diễm Thanh Ca, chạy đến chỗ Dung Phượng Ca, nắm lấy tay y, nhoẻn miệng cười : " sư phụ, sư phụ... mẫu thân đến xem Diêu Nhi". Thật ra Diêu Nhi đông học của chúng ta rất muốn xưng hô Dung Phượng Ca là 'sư mẫu' nhưng khổ nỗi bị Dung Phượng Ca dịu dàng 'uy hiếp' bất đắc dĩ đổi xưng hô thành 'sư phụ' rồi. Dung Phượng Ca định đi tìm Lạc Khanh Nhan, lại bị tiểu hài tử nắm lấy tay, cúi đầu nhìn hài tử, ôn hòa cười : " Diêu Nhi rất vui !" ngẩng đầu nhìn Diễm Thanh Ca, cười khẽ như là chào hỏi.

" Đúng vậy!" Hài tử gật đầu lia lịa. Dung Phượng Ca xoa xoa đầu hài tử, dẫu sao cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi mà thôi, ánh mắt tràn đầy trìu mến

Diễm Thanh Ca giật mình nhìn Dung Phượng Ca, đẹp quá một người, nhưng điều làm cho nàng kinh ngạc chính là khuôn mặt này, thần thái này cực giống một người, một người....

Diễm Vô Thần....

Đại ca của nàng!

Chỉ có điều đại ca mặc dù dung nhan tuyệt thế nhưng mi gian luôn chứa anh khí, cũng cùng một ngũ quan nhưng đại ca của nàng ánh mắt sắc bén, anh khí nhiều hơn và cả thân hình cũng rất cao, còn người đứng trước mặt, có bảy phần giống dung nhan của đại ca nhưng thiên về âm nhu, nhu hòa như mộc xuân phong....

Ánh mắt, giống... giống....

Thiên hạ đệ nhất cầm thánh – Dung Tiểu Tuyết

Diễm Thanh Ca thất thần nhìn Dung Phượng Ca....., trong thoáng chốc nàng như nhìn thấy, hơn hai mươi năm về trước một đôi vợ chồng cầm sắt cùng minh. Một người bạch y không nhiễm bụi trần, một người tử y mị hoặc nhân thế, từng một đôi phu thê được người trong thiên hạ ngưỡng mộ nhưng lại mất tích không rõ tung tích....

Nàng khi ấy chỉ mới bảy tuổi, bảy tuổi mà thôi. Tìm tìm kiếm kiếm đã bao nhiêu năm, nàng cũng không rõ....

" Đại ca!" Diễm Thanh Ca nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt cay cay, sóng mũi lên men nhưng lại không thể chảy thành lệ....

" Hoàng phu nhân! Người sao vậy?! Dung Phượng Ca nhìn Diễm Thanh Ca, nghi hoặc". Nữ nhân này là mẫu thân của Diêu Nhi đi, nhưng vì sao lại nhìn y, vẻ mặt như muốn khóc, bọn họ... có quen biết sao?!

" Ngươi, có quan hệ gì với... Dung Tiểu Tuyết cùng Diễm Vô Thần?!" Diễm Thanh Ca hỏi như vậy, cõi lòng tràn đầy hi vọng, hi vọng người trước mặt sẽ cho nàng biết tin tức về đại ca của nàng. Dung Phượng Ca nghe vậy, chợt sửng lại, ngẩng đầu nhìn Diễm Thanh Ca, ánh mắt sáng quắc như đuốc, giật mình thốt lên : " người.... tại sao biết?!" biết tên của cha mẹ y, chẳng lẽ là bạn cũ của phụ mẫu?! Dung Phượng Ca nghi hoặc

" Diễm Vô Thần là đại ca của ta..." Diễm Thanh Ca khẽ cười, nghiêng đầu nhìn Dung Phượng Ca, năm đó đại tẩu mang thai, đứa nhỏ này là cốt nhục của đại ca đi, quả nhiên thật đẹp. Năm đó đại ca là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, đại tẩu cũng là một đại mỹ nhân, mà đứa nhỏ này dường như thừa hưởng hết vẻ đẹp của hai người. Diễm Thanh Ca từ ái nhìn Dung Phượng Ca : " tính ra, ngươi phải gọi ta hai tiếng tiểu cô."

" Đúng rồi, đại ca cùng đại tẩu như thế nào rồi?!" Diễm Thanh Ca hỏi tiếp. Đã lâu rồi đại ca không quay về, dường như mất tích luôn vậy. Dung Phượng Ca nhìn Diễm Thanh Ca, thanh âm phảng phất ưu sầu : " cái kia... ta nghe gia gia nói, mẫu thân cùng phụ thân, hai mươi năm trước đã qua đời"

" Sao cơ?!" Diễm Thanh Ca thân hình cơ hồ lảo đảo, lùi sau vài bước, tay chống trên bàn, mắt đẹp rưng rưng nhìn Dung Phượng Ca, nghẹn ngào : " ngươi... ngươi nói thật!" không thể nào, đại ca của nàng dù gì võ công cũng rất cao, sao lại có thể như vậy, đại ca tốt như thế, lúc nào cũng hành thiện tích đức, là ai... là ai nhẫn tâm hại đại ca của nàng, nàng nhất định không tha cho kẻ đó. Diễm Thanh Ca ánh mắt chợt lóe sát khí, âm trầm. Khác hẳn vẻ mặt điềm tỉnh dịu dàng như thường ngày....

" Ngươi nói, là ai sát hại đại ca của ta..." Diễm Thanh Ca nắm lấy tay của Dung Phượng Ca, nghiêm túc hỏi. Dung Phượng Ca thấy vẻ mặt âm trầm đó của nữ nhân, không khỏi giật mình. Nữ nhân tự xưng là tiểu muội của phụ thân y, dù hai mươi năm không gặp, cảm tình vẫn tốt như vậy sao, chẳng lẽ đây là truyền thuyết luyến huynh tình kết?! Dung Phượng Ca lung tung nghĩ ( Dao Dao : haiz! Giờ khắc này mà nghĩ được mấy vấn đề này ta cũng thật sự bội phục Tiểu Phượng Ca ="=)

Nhưng Dung Phượng Ca nào biết được, đối với Diễm Thanh Ca, Diễm Vô Thần không chỉ là huynh trưởng mà còn như phụ thân của nàng. Huynh muội kém nhau đến hai mươi tuổi, dù không cùng một mẹ sinh ra, nhưng Diễm Vô Thần đối với với Diễm Thanh Ca có thể nói là yêu chìu sủng nịnh. Diễm tộc rất lớn, phụ thân của Diễm Thanh Ca có rất nhiều thê thiếp, mà mẫu thân của Diễm Vô Thần là chính thê, trong khi đó mẫu thân của Diễm Thanh Ca chỉ là tiểu thiếp mà thôi. Gia đấu, thê thiếp ganh tỵ, dùng mọi thủ đoạn tranh sủng là chuyện bình thường, trong nhà, Diễm Thanh Ca là hài tử nhỏ nhất nhưng lại không được sủng, một phần vì mẫu thân của nàng xuất thân thanh lâu, một phần vì mẫu thân không yêu phụ thân, nàng chính là sỉ nhục của mẫu thân đồng thời cũng là 'vết bẩn' của phụ thân nàng. Trong nhà huynh đệ tỷ muội điều khi dễ nàng, ức hiếp nàng

Lần đầu tiên gặp đại ca, khi đó nàng bốn tuổi, đại ca không thích ràng buộc, thường vân du tứ hải, bốn bể là nhà, vài năm mới về một lần, sau đó đại ca thấy nàng bị các tỷ tỷ ức hiếp, dạy dỗ cho bọn họ một trận, sau đó đem nàng vào trong viện của đại ca, tự tay chăm sóc, nuôi nấng. Đại ca trong nhà địa vị rất cao, có thể nói là phụ thân cũng nể y mấy phần. Từ ngày đó về sau, địa vị của nàng trong phủ thẳng tắp bay lên

Năm nàng sáu tuổi, đại ca dẫn một nữ tử trở về, bảo nàng xưng hô hai tiếng 'đại tẩu'. Đại tẩu là một nữ tử xinh đẹp, rất ôn nhu, đối với nàng cũng tốt lắm, ba người bọn họ sống bên nhau thật sự hạnh phúc, khoảng thời gian đó đối nàng là trân quý nhất, sau đó đại tẩu có thai, đại ca lại có chuyện phải ra ngoài, đại tẩu cũng đi theo, và...... nàng chờ, nàng đợi.... đợi suốt hai mươi năm, rốt cuộc nhận được tin dữ này, tình này, nàng dùng cái gì kham đây?! Diễm Thanh Ca khẽ cắn môi, nghẹn ngào nơi cổ họng......

Bỗng, một bàn tay vươn ra nắm lấy tay nàng, đẩy ra ngoài. Diễm Thanh Ca sửng sốt, Lạc Khanh Nhan nhìn Diễm Thanh Ca, khẽ cau mày : " Hoàng phu nhân, chúng ta vào trong nói chuyện". Rồi quay đầu sang nhìn Tiểu hài tử, thanh âm nhu hòa hơn ; " Diêu Nhi, vào trong luyện tự đi". Tiểu hài tử nhu thuận gật đầu, sau đó chạy vào trong. Diễm Thanh Ca thu lại cảm xúc của mình, nhìn nhìn Lạc Khanh Nhan, gật đầu : " xin lỗi, là ta quá xúc động"

" Nhan Nhan, chúng ta vào trong đi...." Dung Phượng Ca, nắm lấy tay áo của Lạc Khanh Nhan, lôi kéo vào trong nhà, sắc mặt tĩnh lại, cũng không rõ thời khắc này đây y đang suy nghĩ gì. Lạc Khanh Nhan ôn nhu ôm lấy bờ vai của y, nhẹ giọng thì thầm : " có ta ở đây". Dung Phượng Ca mỉm cười

Đúng vậy! chỉ cần có Nhan Nhan ở đây, y còn gì để lo lắng đâu

Diễm Thanh Ca nhìn hỗ động giữa hai người, âm thầm suy đoán. Đồng thời cũng theo vào trong nhà.

Mục lục
Ngày đăng: 12/10/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục