Gửi bài:

Chương 59 - Họa tình

" Dung Phượng Ca, hài tử kia.... có hay không quan hệ họ hàng với ngươi?!" Lạc Khanh Nhan vẫn thắc mắc điều này lâu lắm. Ngay từ lúc gặp hài tử kia, nàng đã thấy quen thuộc rồi, này mắt, này mi, này mũi, này miệng, giống đến bất ngờ. Như là nho nhỏ Dung Phượng Ca mười mấy năm về trước vậy. Dung Phượng Ca nghe vậy, khẽ cau mày, hỏi ngược lại : " Nhan Nhan cảm thấy Diêu Nhi giống Phượng Ca lắm hả?!"

" Ừ!" Lạc Khanh Nhan gật đầu. Nếu không phải hài tử ấy giống hắn thì có lẽ nàng đã không mang theo bên người, dẫu quên nhưng trong tiềm thức nàng vẫn cảm thấy quen thuộc

" Cái này Phượng Ca không rõ lắm, gia gia từ nhỏ cũng không nhắc đến họ hàng thân thích...." Dung Phượng Ca nhẹ giọng nói : " có lẽ là... người giống người mà thôi"

" Sư phụ... sư phụ..." vừa nhắc người đã xuất hiện, nho nhỏ hài tử, khuôn mặt khả ái, mắt to linh động mười phần, chỉ có điều tỏ vẻ 'người lớn' cho nên trông rất giống ông cụ non, khiến cho người ta cảm thấy không khỏi buồn cười. Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn về phía hài từ, thanh âm lạnh nhạt : " Diêu Nhi! Chuyện gì vậy"

" Nhan Nhan, hài tử này thật khá, cho Phượng Ca mượn đi..." nhìn tiểu hài tử vẻ mặt ủy khuất nhưng không dám biểu hiện, lại tỏ vẻ lạnh nhạt bất cần đời nửa chứ, y như là Nhan Nhan vậy. Dung Phượng Ca không khỏi cảm thấy yêu thích vô cùng. Vươn hai tay ôm lấy hài tử, Dung Phượng Ca nói : " Diêu Nhi phải không?! Gọi ta là sư cha nha!" Hì hì! Nhan Nhan là sư phụ thì gọi y sư cha, xưng hô này chính xác vô cùng thôi. Lạc Khanh Nhan thấy y vẻ mặt đắc ý vì 'thực hiện được mưu kế', không khỏi âm thầm buồn cười, cũng không thèm lên tiếng. Tiểu hài tử thì ngược lại, nhìn nhìn Lạc Khanh Nhan, nhìn nhìn Dung Phượng Ca, tỏ vẻ khó hiểu : " nhưng là... không phải gọi là sư mẫu mới hợp lý sao?!"

Lạc Khanh Nhan bật cười khanh khách còn Dung Phượng Ca mặt đầy hắc tuyến. Một ngàn lẻ một lần nhìn trời thở dài, khóc không ra nước mắt. Tiểu hài tử thấy vậy, co rúm lại, không phải nó lại làm sai chuyện gì nha. Vì sao sư phụ lại cười đến quái dị như vậy. Sư phụ vẫn lạnh lùng không phải sao, nó chưa thấy sư phụ cười bao giờ, nhiều lắm là nhếch miệng một chút, hoặc cười lạnh một chút điều khiến cho nó sợ hãi nhưng từ khi vị 'ca ca' xinh đẹp này xuất hiện, sư phụ dường như cười nhiều hơn, ôn hòa nhiều hơn

" Diêu Nhi, luyện công xong rồi!" cười đủ, Lạc Khanh Nhan nghiêm túc nhìn hài tử, lên tiếng hỏi. Hài tử nhu thuận gật đầu, Lạc Khanh Nhan nhìn Dung Phượng Ca, một lát sau mới lên tiếng : " Diêu Nhi, mỗi ngày ba canh giờ theo 'sư mẫu' học y thuật, biết chưa?!" Khóe môi ẩn ẩn ý cười

Tiểu hài tử gật đầu đáp là, không dám hỏi nhiều. Sư phụ nói gì, nó cứ theo đó làm là được

" Nhan Nhan định cho tiểu hài tử học y thuật hả?!" bỏ qua hai từ 'sư mẫu', Dung Phượng Ca véo véo má của hài tử một chút, mới hỏi lại Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, khẽ cười : " Phượng Ca không thích sao?!"

" Không phải, chỉ là hài tử còn nhỏ như vậy, học nhiều thứ như thế, sẽ rất mệt..." Dung Phượng Ca sờ sờ đầu hài tử, trong giọng nói vài phần thương tiếc. Tiểu Hài tử một thoáng giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Dung Phượng Ca, nở nụ cười thật to, tiếu dung của hài đồng, thuần khiết vô cấu, nó nói : " sư mẫu, đồ nhi không mệt". Dù còn nhỏ nhưng nó hiểu, chỉ có càng mạnh mẽ, càng cường đại mới có thể bảo hộ những gì mình muốn thủ hộ. Lạc Khanh Nhan hài lòng nhìn tiểu hài tử, ánh mắt tràn đầy tán thưởng, nàng tin đứa nhỏ này nhất định sau khi trưởng thành sẽ làm nên một phen sự nghiệp lớn

Dung Phượng Ca thở dài nhìn một lớn một nhỏ, Nhan Nhan nói hài tử này bề ngoài giống y nhưng thực ra tính cách lại cực giống Nhan Nhan, có lẽ hài tử này đối với hai người bọn họ có duyên chăng?!

0011dp0

Đã là mùa đông rồi, không khí se lạnh, tuyết phủ khắp nơi

Ánh mắt của người nhìn về phía chân trời, đôi con ngươi sâu thẳm, tràn đầy mịt mờ cùng tưởng niệm

" Khụ...khụ...!!" Thanh âm khản đặc, chính là dấu hiệu người vừa bị bệnh phong hàn. Từ đằng sau áo choàng khoác lên vai người, thanh âm dịu dàng tràn đầy quan tâm : " bệ hạ, bên ngoài trời lạnh, người vào nghĩ đi thôi"

" Trẫm không sao...." nam nhân mỉm cười, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về nơi đó, như là xuyên quan trăm vạn dặm, chỉ để có thể nhìn đến một người. Nữ tử đứng đằng sau, im lặng nhìn nam nhân, ánh mắt tràn đầy ảm đạm...

" Sương Nhi, người kia cùng với 'hắn' gặp nhau rồi đó". Nam tử thì thào, như là kể cho nữ tử hay là tự nói với bản thân mình, ngay cả chính y cũng không rõ : " khụ..!! tin tức báo lại, hai người bọn họ vẫn cùng nhau, chắc là 'hắn' nhớ lại rồi"

" Sương Nhi! 'hắn' trúng chính là đoạn tình vong ưu, nhưng lại nhanh như vậy có thể nhớ lại, chỉ là trong cái nhìn đầu tiên.... Cảm tình như vậy, trẫm... tự thẹn không bằng. Có chăng vì vậy mà người kia mới cố chấp đến như vậy?!"

" Bệ hạ...." Nữ tử muốn khuyên giải nhưng lại không biết khuyên giải như thế nào, chỉ có thể im lặng nghe nam tử thổ lộ lòng mình

" Sương Nhi, trẫm đối vậy với người kia, người kia có hay không hận trẫm?!" Nam nhân thanh âm vẫn từ tính trầm thấp, có lẽ là còn bệnh nên phá lệ khàn khàn

" Không đâu, người kia... sẽ không trách bệ hạ!" nữ tử ôn nhu cười nhẹ

" Thật không?!"

" Là, người kia nhất định sẽ không trách bệ hạ..." Nữ tử khẳng định

" Sương Nhi, cảm ơn ngươi an ủi trẫm..." nam tử quay đầu nhìn nữ tử, cười nhẹ

Nam tử dung mạo vẫn tuấn mỹ tà cuồng như ngày nào, song thiếu niên thiên tử hăng hái nhiệt huyết của ngày xưa đã không còn nữa, có chăng cũng chỉ có một vị đế vương trầm ổn nội liễm, ánh mắt tràn đầy thoát phá tan thương, mà sắc mặt cũng kém đi nhiều lắm. Người này không ai khác chính là Băng Lạc đế – Lam Quân Băng

Từ ngày Dung Phượng Ca rời đi, y bệnh không dậy nổi

Có lẽ là... tâm bệnh

Tâm bệnh cần tâm dược, cho nên vô dược khả trị

" Bệ hạ, người hà tất gì phải cố chấp đến như vậy" Nữ tử gọi Sương Nhi nhìn Lam Quân Băng cười khổ, tay vươn nắm lấy tay của nam tử, thật chặt như là truyền gởi trong đó, một mảnh chân tình, nhắn dùm người hiểu được. Chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, hay là vốn biết mà trốn tránh

Lam Quân Băng có chút áy náy nhìn nữ tử, rút tay về, cũng không nói gì thêm

Lam Quân Băng lạnh lùng tàn khốc, nhưng duy độc đối với nữ tử nhiều năm bồi bạn bên cạnh y, y không thể hoàn toàn vô tình được

Khi y chỉ là một vị hoàng tử thất sủng, cũng chỉ có nàng bên cạnh cùng y, không cầu hồi báo

Khi y quân lâm thiên hạ, nàng cũng chỉ yên lặng đứng đằng sau, không một lời đòi hỏi

Khi y thí phụ sát huynh, bị người trong thiên hạ âm thầm chửi rủa, cũng chỉ có nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng ở bên cạnh, không oán không hối

Khi tâm y rung động vì một người khác, nàng cũng chỉ đứng thật xa nhìn y, dõi theo y

Khi y tâm thương, nàng vẫn lẳng lặng bầu bạn, an ủi chăm sóc.....

Trên thế gian này, sẽ chẳng có ai đối với y thật lòng, toàn tâm toàn ý như nàng, nhưng là y... không yêu nàng. Thích, là có thích, người bên cạnh bồi bạn nhiều năm như vậy, nói không thích là hoàn toàn dối trá, nhưng chỉ giới hạn ở thích mà thôi. Nàng là... thân nhân của y, nhưng tâm của y chỉ vì người kia mà liên hồi đập mạnh, cũng chỉ vì một cái nhăn mi mày cười của người kia mà không kiềm chế được xúc cảm, chỉ là người kia không phải của y....

" Bệ hạ, thần thiếp sẽ chờ..." nữ tử cũng chỉ cười nhẹ, nhìn Lam Quân Băng gằn từng tiếng

Dù gì, cũng đã chờ nhiều năm như vậy, thêm mấy năm cũng không hề gì, Trịnh Nhu Sương than khẽ

" Sương Nhi, thật xin lỗi" Lam Quân Băng rũ xuống mi mắt, chợt thốt nên như vậy Thanh xuân của nữ tử có bao nhiêu năm, y biết chứ, nhưng y luôn tham lam, Dẫu biết mình không yêu nàng nhưng tham luyến ôn nhu, tham luyến tấm lòng của nàng dành cho y. Lam Quân Băng chợt cảm thấy bản thân của mình vô sỉ vô cùng

" Đừng xin lỗi, chỉ cần người mau một chút là tốt rồi, đừng để cho thần thiếp chờ lâu lắm" nữ tử lắc đầu nhẹ giọng nói : " bởi vì, thần thiếp.... cũng sẽ mệt"

Yêu! Vẫn rất yêu, nhưng nhiều năm như thế, sẽ rất mệt, rất mệt.....

Cho nên bệ hạ, đừng để cho thần thiếp đợi lâu quá, được không?!

Nghe vậy, cũng không rõ vì sao, lòng của y chấn lại một chút, nhưng là quá mau cho nên y không thể nắm bắt

Trinh Nhu Sương nhìn Lam Quân Băng, đáy mắt ôn nhu như nước, quyến luyến thâm tình khó buông, nhìn nam tử mà mình khuynh tâm cả một đời này. Nàng vẫn còn nhở rõ mười năm về trước, ngày nàng cùng y tương ngộ. Khi đó cũng là mùa đông, tuyết rơi phủ dày đặc đế cung, lãnh thấu sương....

Nàng theo phụ thân vào cung, gặp được hắn, là một đời dây dưa yêu thương đau khổ, nàng cũng không rõ nàng và hắn vốn là duyên phận hay là nghiệt duyên nữa đây?! nhưng là nàng tuyệt không hối hận năm đó quen biết hắn

Mười tuổi hài tử, lại có ánh mắt lạnh lẽo như lang, cô độc lạnh lùng, lãnh như băng sương. Nhưng nàng lại cảm thấy hài tử ấy thật cô độc, thật đáng thương, cho nên nàng muốn làm bạn cùng hắn, để hắn không như vậy cô đơn, chỉ là một phen tâm ý nho nhỏ ấy thôi. Nhưng từng ngày từng ngày, tháng tháng năm năm, nàng lại không kiềm chế được lòng mình yêu hắn

" Bệ hạ, người có còn nhớ mười năm về trước, thần thiếp nói gì với ngài không ?!" Trịnh Nhu Sương ngẩng đầu nhìn Lam Quân Băng, mắt đối mắt, trực tiếp

Lam Quân Băng sững người, sau đó khóe môi cong lên nét cười, một thoáng hoài niệm....

Quân Băng! Chỉ cần một ngày Trịnh Nhu Sương còn sống, nhất định làm bạn cùng người cho đến chết.....

" Hoàng huynh, chúng ta quay về thôi...." Âu Dương Triệt lên tiếng : " nước một ngày không thể không có vua, chúng ta đã rời đi Hàn Thanh quá lâu rồi". Âu Dương Liên nghe vậy, một thoáng yên lặng, tay nâng lên, uống một hơi cạn sạch chén rượu, tửu hương u uẩn, say say tỉnh tỉnh, thực thực mê mê....

" Hoàng huynh, buông tha cho đi, đừng như vậy, hơn ai hết ngươi hiểu vĩnh viễn giữa ngươi và nàng không có khả năng." Âu Dương Triệt lớn tiếng quát, tay nắm lấy cổ áo của Âu Dương Liên, ẩn nhẫn tức giận. Âu Dương Liên lạnh lùng nhìn y, vung tay thoát khỏi kiềm chế của Âu Dương Triệt

Lại một hơi, cạn sạch chén rượu....

Trăm năm trúc diệp thanh, nhất chén giải thiên sầu....

Nhưng là, vì sao càng uống lại càng tỉnh?!

Một chén, lại một chét....

Một vò, lại một vò.....

Rượu hương thơm ngát cả một sân, vò rượu cái đứng cái nằm lăn lóc trên mặt bàn. Nhưng rượu đã hết, người lại không say, ánh mắt vẫn như vậy thấu triệt thanh mình

" Rầm!" như là phẫn nộ như là tức giận, Âu Dương Liên một cái phẫy tay, vò rược, chén rượu..... rơi lả tả trên mặt đất, thanh âm toái phá vang dội khắp nơi, như là ma âm, song lại khiến cho lòng người tĩnh lại

" Huynh phát cái gì điên?!" Âu Dương Triệt lạnh lùng thốt nên như vậy

" Tại sao, tại sao?!" Âu Dương Liên thì thào, sau đó bật cười lớn tiếng, tiếng cười vang vọng trầm thấp khàn khàn văng vẳng khắp nơi, như là... khóc!

Âu Dương Triệt, không hiểu sao, lại thấy thương hại cho vị huynh trưởng mà mình tôn kính nhiều năm như vậy, người này chung quy cũng là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc trong tình yêu mà thôi. Mà cũng có lẽ bọn họ điều ngu ngốc như nhau, vĩnh viễn không hiểu thế nào là đi yêu một người, như thế nào là đem một người đặt vào trong lòng

" Hoàng huynh, đừng như vậy, chúng ta... về thôi". Âu Dương Triệt vỗ vỗ vai Âu Dương Liên, như là an ủi

" Trẫm không cam lòng, thật không cam lòng!" Âu Dương Liên quát lớn : " nam nhân kia có gì tốt, nhu nhược vô cốt còn yếu đuối hơn cả nữ nhân, nàng ấy... vì cớ gì lại cố chấp sâu đến như vậy. Trẫm có gì thua hắn, trầm đường đường là đế vương một nước, trẫm có gì thua hắn?!" giờ khắc này Âu Dương Liên như một đầu sư tử bị người ta chọc nộ, hỏa diễm mọc lan tràn

Âu Dương Triệt sắc mặt chợt ám lại, kỳ quái nhìn Âu Dương Liên, thanh âm lạnh nhạt : " hoàng huynh, chẳng lẽ đến bây giờ huynh còn không hiểu, yêu một người chính là bất chấp người đó như thế nào, dù có là một kẻ ngốc tử đi chăng nữa, nhưng một khi thật sự yêu cũng sẽ không để ý đến khuyết điểm của người đó sao?! thực sự chân ái một người, cũng sẽ không so đo người đó hơn kém gì ai, huynh sao cố chấp như thế". Âu Dương Triệt khẽ cau mày : " rốt cuộc huynh có thực sự yêu Lạc Khanh Nhan?! nếu như nàng ấy không mạnh mẽ cường hãn như bây giờ, nếu như nàng ấy không bá đạo lãnh tình như bây giờ, không có nhiều quyền lực như bấy giờ, chỉ đơn thuần là một người bình thường, huynh... còn yêu nàng ấy sao?! hay chỉ vốn là thưởng thức giữa cường giả với cường giả?!"

Âu Dương Liên nghe vậy, chợt sửng lại, mới lúng ta lúng túng quát : " ngươi... ngươi nói bậy, trẫm là yêu nàng!"

" Thật không ?!" Âu Dương Triệt nhìn trực tiếp vào mắt của Âu Dương Liên, lại nói : " huynh vốn cao ngạo không xem ai vào mắt, bây giờ xuất hiện một Lạc Khanh Nhan lạnh lùng tài giỏi như vậy, cho nên muốn chinh phục thỏa mãn kiêu ngạo của mình, hay là vì nàng năm lần bảy lượt từ chối khiến cho huynh bị thương tự tôn cho nên càng muốn chiếm lấy nàng cho mình, hay là vì huynh nhận định chỉ có cường giả như nàng mới xứng đáng cùng huynh sóng vai mà đứng, làm một đôi đế hậu khiến cho người ta vĩnh viễn nhìn lên trên?!"

" Hoàng huynh! Nếu thực sự là vậy, huynh đừng có ở đây uống rượu giải sầu, thật khiến cho ta ghê tởm, chẳng khắc nào sỉ nhục nàng ấy vậy, nếu là vậy ta tuyệt đối không tha thứ cho huynh"

" Câm miệng! ngươi biết cái gì...." Âu Dương Liên tức giận, đấm cho Âu Dương Triệt một phát thật mạnh, Âu Dương Triệt cũng không né tránh, đưa tay lau đi khóe máu trên miệng, cười lãnh

" Nếu như chỉ là đơn giản như vậy trẫm cũng không đau lòng như vậy...." Âu Dương Liên nhẹ giọng thiều thào

Nếu chỉ đơn thuần như ngươi nói, tâm của trẫm sẽ nhức nhối như vậy sao, ngươi nói không sai, ban đầu trẫm có ý nghĩ đó nhưng là trăm tính vạn tính lại không tính nỗi biến hóa tâm của mình.....

" Như vậy tốt lắm, nếu thực sự yêu nàng, buông tay đi...." Âu Dương Triệt lạnh nhạt nhìn Âu Dương Liên

" Nếu có thể buông tay dễ dàng như vậy, trẫm đã buông từ lâu rồi, ngươi... không hiểu, không hiểu... đi thôi! Để trẫm yên lặng một lát..." Âu Dương Liên mệt mỏi, suy sụp ngồi nằm úp sấp trên bàn, phẫy phẫy tay. Âu Dương Triệt nhìn y một lát, mới rời đi, không trung lãng đãng vọng lại tiếng than nhẹ....

Mục lục
Ngày đăng: 12/10/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục