Gửi bài:

Chương 75 - Tái kiến Âu Dương Liên

Một khi ngươi yêu một người rồi, thì cho dù người ấy có không đẹp thì trong mắt của ngươi người đó chính là đẹp nhất, dù người đó tính cách có muôn vàn không tốt thì trong mắt của ngươi, khuyết điểm của người đó cũng trở nên vô cùng đáng yêu......

Xuân về, trăm hoa đua nở, hương sắc rực rỡ

Diễm lệ cao quý mẫu đơn, thanh nhã u lan, dịu dàng thược dược, đạm đạm thu cúc, mỗi một loài hoa, mỗi sắc thái, mỗi phong thái khác nhau, điều khiến cho nhân loại say mê trước vẻ đẹp của nó

Ngự hoa viên, có thể nói là vườn hoa lớn nhất của cả nước, trăm loại hoa quý hiểm, mỗi khi nở rộ, dẫn theo cả đàn hồ điệp vờn quanh, thật khiến cho người ta chìm đắm trong sắc thái quá đỗi duy mĩ đó

Đặt một quân cờ đen trên bàn cờ, đôi tay nhỏ bé, long bào hoa quý, thanh âm của hài tử chứa ba phần uy nghiêm, bốn phần trĩ nộn cùng ba phần cảm tình : " sư phụ, tới lượt ngài"

" Bệ hạ, nước cờ của ngài.... không tệ!" Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt nói, quân cờ trắng tiếp tục bước đi : " nhưng là bố cục ngài bày ra, phòng thủ quá ít..."

" Sư phụ, ngài... có thể như trước đây gọi đồ đệ là Diêu Nhi, không được sao?!" tiểu hài tử thất vọng lên tiếng, từ sau khi tiểu sư phụ qua đời, sư phụ cũng không còn thân thiết gọi tên nó như xưa nữa. Lạc Khanh Nhan nhìn hài tử, mãi một lát sau mới nói tiếp : " ngài là đương kim thánh thượng, phải.. biết giữ quy tắc"

Hoàng Thanh Diêu bĩu môi, thanh âm càng thêm không vui, có chút oán giận : " sư phụ từ khi nào lại nhắc đến quy tắc vậy, luôn không tuân theo các luật lệ, phá bỏ không ít quy củ, không phải là ngài sao?! với lại.... ngài gọi ta là Diêu Nhi, chỉ có hai chúng ta mà thôi, không được sao?!" hài tử ánh mắt mãn nhãm mong chờ, đôi con ngươi đen thăm thẳm, càng lúc càng giống hắn, Lạc Khanh Nhan thất thần....

" Sư phụ?!" Hoàng Thanh Diêu nhỏ giọng gọi, tay cũng không quên kéo kéo tay áo của Lạc Khanh Nhan, sư phụ bỗng dưng yên lặng như vậy, là vì lại tưởng niệm... tiểu sư phụ sao?!

" Bệ hạ, ngài thích ta như thế gọi ngài sao?!" Lạc Khanh Nhan nhìn Hoàng Thanh Diêu, ôn hòa nói : " có quan trọng đến thế sao, dù ngài là bệ hạ hay là Diêu nhi, thì cũng vẫn là đệ tử của ta mà thôi". Nói đoạn vươn tay xoa xoa đầu của tiểu hài tử : " mấy năm nay, cực ngươi, ...Diêu Nhi!"

Tiểu hài tử cúi đầu, run khẽ bờ vai, lát sau ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười, mười phần đáng yêu : " sư phụ, đồ nhi không cực... là sư phụ khổ mới đúng!"

Lạc Khanh Nhan nhìn hài tử, nở nụ cười......

Hài tử cảm thấy, hoa như đang khai nở, băng tuyết như tan ra, như là một cánh hoa rơi nhẹ xuống mặt hồ tĩnh lặng, chợt vòng vòng gợn sóng, dư vị thật lâu, cứ lan tràn mãi....

" Sư phụ cười rộ lên, trông thật đẹp mắt" tiểu hài tử cảm thán, Lạc Khanh Nhan khóe miệng rút trừu, trên đầu lóc nhóc vài con quạ bay qua +_+

" Hì hì, sư phụ đồ nhi nói đùa thôi, người cười... tuyệt đối không đẹp" tiểu hài tử thấy Lạc Khanh Nhan sắc mặt đen dần, bằng chột dạ nói, nhưng nói xong nó lại hối hận bèn nói qua chuyện khác : " khụ...!! Sư phụ, mấy hôm trước đồ nhi nhận được thư của đế vương Hải Quốc". Lạc Khanh Nhan uống một ngụm trà, gật đầu chờ nghe hài tử nói tiếp

Tiểu hài tử sắc mặt nghiêm lại, lên tiếng : " Hải quốc mấy năm nay thường xuyên xảy ra lũ lụt, cùng nạn dịch, lương thực thiếu thốn, vì thế quốc vương gởi thư mượn lương thực của nước ta, ý của sư phụ như thế nào". Lạc Khanh Nhan nghe thế, đạm cười

" Sứ đoàn của Hải quốc chừng bảy ngày nữa sẽ đến đây, Hải quốc được xưng là thiên đường của mỹ nhân trong thiên hạ, không chừng quốc vương Hải quốc sẽ cử vài tiểu công chúa đến đây cho ngươi lựa chọn làm hoàng phi...."

" Sư phụ..." tiểu hài tử bất mãn lên tiếng, nó là đang nói chuyện rất đường hoàng, sư phụ lại trêu cợt nó, gì mà hoàng phi chứ, nó mới có tám tuổi thôi mà, chuyện này còn rất sớm đi

" Ha hả, Diêu nhi không thích sao?! " Lạc Khanh Nhan đạm cười, tin tức của Mị Ảnh các, từ xưa đến nay không bao giờ sai lầm, chỉ có điều điều nàng thắc mắc ở đây chính là lần này thánh nữ của Hải Quốc cũng đích thân đến đây, có mục đích gì ?! chẳng lẽ đơn giản cũng chỉ vì mượn lương thực, thảo dược để cứu tế thôi sao?!

" Hừ! đồ nhi mới không có chọn bọn họ đâu..." tiểu hài tử làu bàu

" Vậy ngươi thích nữ hài tử như thế nào, để sư phụ thay ngươi chọn lựa nàng dâu, nuôi từ bé cũng không sai, hảo hảo bồi đắp tình cảm" Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng cười

" Uh! Phải thật .... Mạnh mẽ, kiên cường, tài giỏi...." giống như là.. sư phụ vậy, dĩ nhiên chỉ là tính cách mà thôi, còn dung mạo giống tiểu sư phụ thì tốt hơn. Tiểu hài tử âm thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra ( Dao Dao : tiểu Diêu Nhi a, ngươi... muốn tìm người như thế, cứ tiếp tục mơ đi thôi +_+)

" Ôi chao! Yêu cầu còn không nhỏ thôi..." Lạc Khanh Nhan tức cười nhìn tiểu hài tử, tay ôn nhu xoa đầu của nó, thanh âm ôn hòa hiếm thấy : " đồ đệ ngốc, một khi ngươi yêu một người rồi, thì cho dù người ấy có không đẹp thì trong mắt của ngươi người đó chính là đẹp nhất, dù người đó tính cách có muôn vàn không tốt thì trong mắt của ngươi, khuyết điểm của người đó cũng trở nên vô cùng đáng yêu..."

" Giống như sư phụ đối với tiểu sư phụ sao?!" tiểu hài tử chợt thốt lên như thế. Lạc Khanh Nhan sửng người một lát, mới cứng ngắc gật gật đầu, than khẽ : " đúng vậy, dù hắn... có nhiều lắm... nhiều lắm không tốt nhưng trong mắt của ngươi, hắn chính là tốt nhất... như vậy, tức là ngươi đã yêu người đó rồi đấy..."

" Sư phụ, đồ nhi đã hiểu..." tiểu hài tử gật đầu

" Diêu Nhi, chuyện Hải quốc lần này, đừng lo lắng, bọn họ... không gây sóng gió gì nhiều đâu, ngươi cứ theo chuẩn mực mà làm việc, có gì sai lầm sư phụ sẽ thay ngươi gánh vác, dù thiên có sụp xuống cũng có sư phụ thay ngươi đỡ lấy, cứ mạnh dạn đi làm đi...." Lạc Khanh Nhan bình thản nói, thái độ thong dong điềm tĩnh, nhất quán tự tin ngạo nghễ, dường như trong mắt của người không gì có thể làm khó được, Tiểu hài tử bị khí chất đó thật sâu thuyết phục, thật sâu sùng bái, có thể nói sau này trở thành minh quân, công lao của nhiếp chính vương đối với đương kim đế vương, là không thể phủ nhận

Không có Lạc Khanh Nhan, sẽ không có một Hoàng Thanh Diêu, lưu danh sử sách, để tiếng thơm muôn đời

" Nhiếp chính vương, có thiệp mời ngài đến Túy Lâu..." một gã sai vặt cung kính đưa lên thiệp đỏ cho Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan đang xử lý một số công việc, không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt đáp lại : " cứ để đó". Gã sai vặt để thiệp mời trên bàn, sau đó khom người lui ra ngoài

Khi công việc xử lí gần hết, trời cũng đã bắt đầu tối, khi này Lạc Khanh Nhan mới nhớ đến thiệp mời trên bàn, bèn mở ra xem, đôi chân mày chau lại, ánh mắt trầm xuống, chợt lóe sát khí nhưng rất nhanh liễm đi....

Đầu ngón tay thay phiên nhau gõ trên bàn, tạo nên những thanh âm lốc cốc trong không gian tĩnh lặng lúc này đây, thực sự chói tai. Mãi một lát sau, Lạc Khanh Nhan mới đứng dậy, bước ra ngoài

Ân oán lúc trước, cũng phải nên giải quyết....

Túy Tiên lâu, thiên hạ đệ nhất lâu, cũng là một trong những sản nghiệp của Lạc Vân sơn trang

Âu Dương Liên ngồi trong gian phòng thanh nhã, yên lặng thưởng thức rượu, tâm tình nôn nóng, dần dần chuyển sang tĩnh lặng như nước, không chút gợn sóng. Y đã ngồi ở đây chờ đợi, cũng hơn bốn canh giờ rồi, chờ thêm một lát nữa cũng không hề gì, nếu nàng không đến thì y sẽ đích thân đến gặp, cũng là như nhau cả thôi

Khẽ nhắm mắt, Âu Dương Liên nhớ lại khoảng thời gian y là Mạc Ly, lúc nào cũng như một cái bóng đi bên cạnh nàng, bây giờ nghĩ lại y chưa bao giờ đứng ở phía sau nàng là vì nàng chưa bao giờ tin tưởng y đi. Nhiều lúc, Âu Dương Liên thầm nghĩ, nếu như y mãi mãi không bao giờ nhớ lại, có chăng... y vẫn mãi là ảnh vệ của nàng, đứng bên cạnh nàng, sau lưng bảo vệ nàng, dù.... không có được nhưng cả đời có thể dõi theo bóng lưng đó....

Cánh cửa mở ra, Âu Dương Liên mở mắt

Thân hình thon dài, rất gầy, tử y bào huyền bí

Một đầu tóc đen như mực thúc cao bởi một thanh ngọc trâm

Khuôn mặt quen thuộc lãnh khốc, tuấn mỹ bức người

Khóe môi đạm đạm tiếu dung nhợt nhạt như cười như trêu cợt

Đôi hoa đào mắt, thanh lãnh trong suốt, không chút cảm tình. Lúc trước tràn đầy ánh sáng lấp lãnh hữu thần thì giờ khắc này đây, tất cả liễm đi, chỉ còn lại... hai chữ đạm mạc

" Nàng đã đến rồi!" Y bình thản cười, giơ lên ly rượu, làm tư thế kính, rồi một ngụm uống hết. Lạc Khanh Nhan ngồi xuống đối diện cùng y, sắc mặt lạnh nhạt, nói : " đúng vậy, Hàn Thanh đế đại xá quang lâm, không biết đến đây có chuyện gì"

" Lạc Khanh Nhan, nàng có thể hay không đừng dùng vẻ mặt đó nói chuyện với ta?!" Âu Dương Liên cười khổ nói : " nàng có thể tức giận, có thể căm ghét, thậm chí lãnh nhãn trào phúng còn tốt hơn vẻ mặt đạm mạc như người xa lạ vậy...."

" Ta và ngươi, ngay từ đầu, chẳng phải là người xa lạ sao?!" Lạc Khanh Nhan nói

" Đúng vậy a...." Âu Dương Liên nghe vậy sửng sốt, rồi bật cười. Đến bây giờ nghĩ lại, nàng và y quả thật như bèo nước gặp nhau, ngay từ đầu vốn là người xa lại, sao y lại.... cố chấp đến như thế, nhiều lúc ngay cả y cũng không thể hiểu được bản thân mình

" Âu Dương Liên, Hoàng Thiên quốc gần hai năm nay, ít nhiều có ngươi trợ giúp mới nhanh chóng khôi phục như vậy,...." Lạc Khanh Nhan bình tĩnh nói. Âu Dương Liên cười khổ, không đáp lại, chỉ uống rượu

Có lẽ là hắn muốn bù đắp tội lỗi của mình, cũng có lẽ vì nàng là... Nhiếp chính vương của Hoàng Thiên quốc. Hắn như vô tình, như hữu ý dăm ba lần giúp đỡ, sợ nàng biết sẽ không nhận nhưng là Lạc Khanh Nhan chưa bao giờ từ chối. Nàng là thương nhân, chỉ cần là lợi lộc nàng sẽ không từ chối, huống chi là hắn cam tâm tình nguyện. Nàng chính là vô sỉ như thế đấy..... Lạc Khanh Nhan cười nhạt. Hoàng Thiên quốc thực sự suy yếu, sỉ nông công thương, ngành nào cũng đủ thảm bại, với thực lực của nàng muốn cho Hoàng Thiên nhanh chóng phát triển ít nhất cũng phải cần năm năm, nhưng là... nàng không muốn mất nhiều thời gian nhiều như vậy, thỉnh thoảng lại có vài trợ giúp giao dịch của hắn, nàng có thể giải quyết vấn đề nhiều hơn, hơn thế nữa đã là giao dịch cả hai cùng có lợi, nàng cũng không khiếm hắn điều gì. Trên thương trường, không có địch nhân vĩnh viễn, đạo lý này sao nàng lại không hiểu....

" Ân oán năm xưa giữa ta cùng ngươi, quả thật khó giải quyết a..." Lạc Khanh Nhan cười cười : " ngươi từng thay ta nhận một mũi tên, cứu ta một mạng, nhưng lại cấu kết với Lam Quân Băng hại hắn....."

" Âu Dương Liên! Chúng ta... tỷ thí đi, đã lâu rồi, ta chưa sử dụng võ công..." Lạc Khanh Nhan đứng dạy, dùng khinh công phóng ra cửa sổ, chạy về phía bắc Hoàng đô, nơi đó là ngoại ô, đặc biệt trống trải, sẽ rất thích hợp tỷ thí a. Âu Dương Liên cũng lắc mình đứng dậy, đuổi theo sau, không quá hai canh giờ hai người điều đến nơi

Ánh trăng đã treo lơ lững trên không trung, hôm nay vầng trăng tròn no đủ ánh sáng, lại cộng thêm dãy ngân hà lấp lánh hàng ngàn vì sao, thật là ngay cả ông trời cũng muốn nhìn cuộc tỷ thí này a...

Gió đêm, phần phật thổi.....

Lạc Khanh Nhan rút kiếm, Thanh ảnh kiếm sắc bén mang theo lãnh khí, chỉa về hướng Âu Dương Liên, khóe môi cong lên nét cười : " đã hai năm rồi, thanh kiếm này chưa một lần rút ra khỏi vỏ, Âu Dương Liên, trận đánh này ta nhất định sẽ không nương tay, nếu ngươi không dùng hết lực thì có chết cũng đừng oán ta"

Âu Dương Liên nhẹ nhàng cười : " trang chủ xưa nay võ công vô song, Mạc Ly dù có chết dưới kiếm của người, cũng là cam tâm tình nguyện". Giờ khắc này đây, y không phải là Hàn Thanh đế, mà là... ảnh vệ của nàng, Mạc Ly.

Lạc Khanh Nhan vung kiếm, mỗi chiêu thức mạnh mẽ hữu lực tràn đầy sát khí hướng về phía Âu Dương Liên, Âu Dương Liên nhanh như cắt né tránh, cũng rút ra thanh Xích Hà kiếm mang theo bên mình mấy mươi năm, chống đỡ

Ba mươi hai chiêu kiếm pháp, vừa tiến vừa thủ, như cuồng phong vũ bảo, nội lực bức người, tử y bào tung bay, tóc đen nhảy múa. Xích Hà kiếm như một con rắn, uốn dẻo, nội lực rót vào nó như khiến nó có thêm sinh lực, chống đỡ rồi lại tấn công. Hai người đánh nhau, mồ hôi đầm đìa

Hai canh giờ trôi qua, bất phân thắng bại

Một canh giờ nữa trôi qua, vẫn chưa rõ ai thắng ai thua

Hai canh lại tiếp tục trôi qua, mặt trời đã lên núi, sáng rực, chân trời nắng vàng óng ánh, phía bắc ngoại ô, có hai người triền đấu, dường như là muốn đấu cho đến sức cùng lực kiện. Hắc y nhân đầu tóc tung tóe, quần áo bị rách hết, lại có nhiều vết thương. Tử y nhân lại tốt hơn nhiều, mặc dù y phục nhiều chỗ bị mũi kiếm cắt rách nhưng hãy còn tốt hơn hắc y nhân nhiều lắm, một đầu tóc đen tung ra, càng khiến cho Lạc Khanh Nhan giờ khắc này đây, thêm một phần cuồng dã.

Xích Hà kiếm bị đánh bay ra ngoài, Lạc Khanh Nhan cũng để Thanh Ảnh kiếm qua một bên, nắm lên cổ áo của Âu Dương Liên, tiếp tục đánh, nắm tay từng cái, từng cái đánh lên người hắn, Âu Dương Liên không chống trả, mà cũng chẳng còn sức chống trả, đợi cho Lạc Khanh Nhan đánh cho đã ghiền, hắn cũng đã sức cùng lực kiệt, nằm lăn ra mặt cỏ, hơi thở hỗn độn

Âu Dương Liên không nói gì nhìn trời xanh, bây giờ y mới hiểu được, nữ nhân mà y yêu, thực là...chết tiệt biến thái. Sức mạnh không giống người thường, đấu năm canh giờ rồi mà vẫn còn sức đánh y bầm dập như thế, đủ... cường hãn mà

Âu Dương Liên làm sao biết, khi Lạc Khanh Nhan luyện võ, luôn mang theo bao cát bên người, khiêu chiến cực hạn của bản thân, chưa bao giờ lơi là, chính vì vậy mà thể lực hơn người, với lại Dung Phượng Ca tống cho nàng không ít thuốc bổ, sức khỏe không tốt mới là lạ á. Muốn có được phải mất đi, để đạt được như ngày hôm nay, có ai biết nàng phải nỗ lực như thế nào?!

" Thực đã..." Lạc Khanh Nhan hơi thở hỗn loạn không ít, nhe răng cười : " đã lâu không đánh sảng khoái như hôm nay, Âu Dương Liên... ngươi thực không tồi, ngươi là người đầu tiên đánh với ta lâu như vậy". Trước đây, đánh với nàng, lâu nhất cũng chủ ba bốn canh giờ thôi, đương nhiên là trừ Hàn Vô sư phụ của nàng.

Mục lục
Ngày đăng: 11/10/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục