Gửi bài:

Chương 18

Tôi dốc sức lao vào rèn luyện. Ăn, sống, thở cùng những bài tập thể lực, thao tập quân sự, thực hành vũ khí, các bài giảng về chiến thuật. Vài người chúng tôi được chuyển đến lớp bổ sung, điều này nhen nhóm trong tôi hy vọng được cạnh tranh suất tham gia chiến trận thực sự. Các biến binh chỉ gọi nó là Khu, nhưng hình xăm trên cánh tay tôi phân nó vào dạng M.C.Đ, viết tắt của Mô phỏng Chiến đấu Đường phố. Sâu tít trong Quận 13, người ta xây dựng một khu thành phố Capitol nhân tạo. Huấn luyện viên chia chúng tôi thành các đội tám người và chúng tôi phải cố thực thi nhiệm vụ - giành vị trí, triệt hạ mục tiêu, khám nhà – như thể chúng tôi đang tìm cách hạ Capitol. Khu này được thiết kế nhằm khiến tất cả mọi thứ có thể gây trục trặc cho ta cứ thế mà phát huy tác dụng. Nhỡ chân là kích hoạt địa lôi, một tay súng bắn tỉa xuất hiện trên mái nhà, kẹt súng, tiếng trẻ con khóc dụ ta vào nơi mai phục, đội trưởng – người mà ta chỉ nghe giọng nói trong chương trình – bị dính đạn và ta phải tự tính xem sẽ làm gì khi không có mệnh lệnh. Một phần trong ta biết rằng đó chỉ là giả và họ không định giết ta. Nếu giẫm phải địa lôi, ta nghe thấy tiếng nổ và phải vờ gục xuống chết. Nhưng mặt khác thì có cảm giác như cảnh tượng khác chân thực – những chiến binh đóng vai kẻ thù vận đồng phục Trị an viên, sự hỗn loạn do trận bom khói gây ra. Họ thậm chí còn xịt hơi cay vào chúng tôi. Chỉ có Johanna và tôi kịp đeo mặt nạ. Những người còn lại trong đội bị hạ gục trong vòng mười phút. Và cái chất khí được cho là vô hại mà tôi lỡ hít đầy phổi vài hơi khiến tôi đau đầu như búa bổ suốt từ lúc ấy cho đến cuối ngày.

Cressida cùng đội của chị ghi hình Johanna và tôi trên trường bắn. Tôi biết Gale và Finnick cũng đang được quay. Đó là một phần trong loạt ĐTT mới cho thấy tình hình chuẩn bị của phiến quân cho cuộc đánh chiếm Capitol. Nhìn chung, mọi thứ đang khá xuôi chèo mát mái.

Rồi Peeta bắt đầu xuất hiện trong những buổi tập sáng của chúng tôi. Cậu đã được tháo xiềng, những vẫn bị hai người bảo vệ kèm thuờng xuyên. Sau bữa trưa, tôi thấy cậu bên kia bãi tập, luyện cùng nhóm mới học. Tôi không biết họ đang nghĩ gì nữa. Nếu cãi nhau với Delly đã khiến cậu đôi co với chính mình thì cậu không có tư cách gì mà học lắp súng.

Khi tôi chạm mặt Plutarch, ông trấn an tôi rằng đấy chỉ để quay phim mà thôi. Họ đã quay được Annie kết hôn và Johanna bắn trúng mục tiêu, nhưng toàn dân Panem đang băn khoăn về Peeta. Họ cần thấy cậu ấy đang chiến đấu vì phiến quân chứ không phải vì Snow. Và ướm hỏi xem liệu họ có thể quay vài cảnh hai đứa tôi, không nhất thiết là phải hôn nhau, chỉ cần trông có vẻ hạnh phúc khi được đoàn tụ...

Tôi lập tức bỏ ngang cuộc nói chuyện. Chuyện đó còn lâu mới xảy ra.

Trong những khoảnh khắc rảnh rỗi hiếm hoi, tôi bồn chồn quan sát tình hình chuẩn bị cho cuộc đánh chiếm. Thấy các trang thiết bị và lương thực dự trữ được sửa soạn sẵn sàng, các sư đoàn được tập hợp. Nhìn mái tóc húi cua, dấu hiệu của những người sắp ra trận, là ta biết họ nhận lệnh khi nào. Có nhiều tin đồn về cuộc tấn công mở màn, trận này nhằm chiếm đường hầm tàu hỏa cung ứng cho Capitol.

Chỉ vài ngày trước khi những đội quân đầu tiên chuẩn bị lên đường. York bất ngờ bảo với Johanna và tôi rằng bà đã giới thiệu chúng tôi thi sát hạch, và chúng tôi phải có mặt ngay lập tức. Có bốn phần: vượt chướng ngại vật nhằm đánh giá tình trạng thể chất, bài thi viết về chiến thuật, kiểm tra độ thông thạo vũ khí và tình huống chiến đấu mô phỏng trong Khu. Tôi thậm chí chẳng còn thời gian lo lắng cho ba phần đầu tiên và làm suôn sẻ, nhưng bị dồn lại trong Khu. Họ đang thử nghiệm một loại bọ kỹ thuật nào đó. Một nhóm chúng tôi trao đổi thông tin. Điều này nhiều khả năng là đúng. Từng người thi riêng. Không thể đoán trước được ta sẽ rơi vào tình huống nào. Một cậu thì thầm rằng cậu ta nghe nói phần thi này được thiết kế để đánh vào điểm yếu của mỗi cá nhân.

Điểm yếu của tôi ư? Đó là cánh cửa mà tôi thậm chí không muốn mở ra. Nhưng tôi tìm thấy một chỗ yên tĩnh mà cố suy xét xem điểm yếu đó có thể là gì. Độ dài của danh sách làm tôi chán nản. Thiếu vũ lực. Quá trình luyện tập gần như tối thiểu. Và vì duyên cớ nào đó, vai trò Húng nhại nổi bật của tôi có vẻ không được coi là lợi thế trong trường hợp họ cố gộp chúng tôi vào một nhóm. Họ có khối cách để cho tôi biết tay.

Johanna được gọi trước tôi ba lượt, và tôi gật đầu khích lệ với cô. Ước gì tôi đứng đầu danh sách vì quả thực tôi đang suy nghĩ quá nhiều về toàn bộ sự việc. Đến khi được gọi tên, tôi không biết chiến thuật của mình là gì. May thay, vừa vào trong Khu thì chút kinh nghiệm luyện tập đã phát huy tác dụng. Đây là tình huống phục kích. Các Trị an viên xuất hiện gần như tức thì và tôi phải tìm cách đến chỗ hẹn để gặp lại nhóm đã bị phân tán của mình. Tôi chầm chậm dò đường, hạ các Trị an viên trên đường đi. Hai kẻ trên mái nhà bên trái tôi, một kẻ khác nơi ngưỡng cửa phía trước. Đúng là thách thức, nhưng không khó vất như tôi tưởng. Có cảm giác lấn cấn rằng nếu mọi việc quá đơn giản thì tôi đã bỏ lỡ điểm mấu chốt. Tôi chỉ còn cách mục tiêu hai tòa nhà thì tình hình nóng lên. Nửa tá Trị an viên lộ diện bao vây góc phố. Số lượng súng của họ sẽ áp đảo tôi, nhưng tôi để ý thấy một thứ. Một thùng xăng nằm tênh hênh trong rãnh nước. Chính nó. Bài sát hạch của tôi. Nhận ra rằng làm nổ thùng là cách duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ. Tôi vừa dợm bước ra hành động thì đội trưởng, người khá là vô dụng cho tới thời điểm này, khẽ ra lệnh cho tôi nằm xuống đất. Mọi bản năng trong tôi thét gào tôi mặc kệ giọng nói đó mà kéo cò cho đám Trị an viên tan xác đi. Và đột nhiên, tôi ngộ ra điểm yếu lớn nhất của mình trong mắt quân đội. Từ giây khắc đầu tiên ở Đấu trường, khi tôi lao đến chỗ chiếc ba lô màu cam, tới vụ bắn nhau ở Quận 8, tới việc bốc đồng chạy qua quảng trường ở Quận 2. Tôi không thể chấp hành mệnh lệnh.

Tôi đổ xuống đất thật nhanh và mạnh, rồi tôi sẽ phải mất cả tuần mới gắp hết đá dăm ra khỏi cằm mất thôi. Ai khác đã làm nổ thùng xăng. Đám Trị an viên mất mạng. Tôi đến được chỗ hẹn. Khi tôi ra khỏi Khu ở phía bên kia, một chiến binh chúc mừng tôi, đóng dấu số đội 451 vào bàn tay tôi, và bảo tôi đến trình diện tại Bộ Tư lệnh. Gần như ngây ngất vì chiến thắng, tôi chạy qua hành lang, trượt kin kít quanh các góc rẽ, lao sầm sập xuống cầu thang vì thang máy chậm rì rì. Tôi ào vào phòng trước khi nhận ra tình huống kỳ quặc này. Tôi không nên ở Bộ Tư lệnh; tôi nên đi cạo đầu mới phải. Những người ngồi quanh bàn không phải lính mới mà là những người ra quyết định.

Boggs mỉm cười lắc đầu khi trông thấy tôi. "Xem nào." Giờ lại có phần ngập ngừng, tôi chìa bàn tay được đóng dấu ra. "Cháu cùng đội với tôi. Đó là một đơn vị đặc biệt gồm các xạ thủ. Nhập đội đi." Ông hất đầu về phía một nhóm đứng dọc tường. Gale. Finnick. Năm người nữa mà tôi không biết. Đội của tôi. Tôi không chỉ được vào đội mà còn làm việc dưới quyền Boggs. Với các bạn của tôi. Tôi bắt mình bình tĩnh lại, dưới với vẻ hiên ngang của một chiến binh đến nhập đội cùng họ, thay vì nhảy tưng tưng.

Hẳn là chúng tôi cũng quan trọng, vì chúng tôi đang ở Bộ Tư lệnh và việc này chẳng liên quan gì đến một biểu tượng Húng nhại nào đó. Plutarch quan sát tấm bảng phẳng rộng ở chính giữa bàn. Ông đang giải thích về bản chất của những thứ mà chúng tôi sẽ đương đầu ở Capitol. Tôi nghĩ bài thuyết trình này dở tệ - vì dù có kiễng chân tôi cũng chẳng thấy mô tê gì trên bảng - cho đến khi ông nhấn nút. Hình ảnh khu Capitol nổi ba chiều được phóng vào khoảng không.

"Thí dụ, đây là khu vực bao quanh một trong các doanh trại của đám Trị an viên. Không phải là không quan trọng, nhưng cũng chẳng phải mục tiêu cốt yếu, hãy nhìn đã." Plutarch gõ bàn phím nhập mã, và đèn bắt đầu chiếu loang loáng với đủ mọi sắc màu, nhấp nháy với tốc độ khác nhau. "Mỗi ánh đèn là một cái kén. Nó tượng trưng cho mỗi chướng ngại vật khác nhau, bản chất có thể là bất cứ thứ gì từ bom cho đến một đàn mút. Không được phạm sai lầm, dù nó có chứa gì thì cũng nhằm bẫy hoặc giết ta. Một số đã có sẵn từ Kỳ Đen tối, số khác được phát triển qua nhiều năm. Thành thật mà nói thì chính tôi đã tạo ra một số lượng không nhỏ. Chương trình này, thứ mà người của chúng tôi đã lén mang theo khi trốn khỏi Capitol, là thông tin mới nhất của ta. Họ không biết là ta có nó. Nhưng dù vậy, có thể những cái kén mới đã được kích hoạt trong mấy tháng qua. Đó là những gì ta sẽ phải đối mặt."

Tôi không nhận thấy chân mình đang tiến dần tới bàn cho đến khi chỉ cách nổi ba chiều vài phân. Tay tôi vươn ra khum khum một luồng sáng xanh lá nhấp nháy.

Ai đó đến bên tôi, cơ thể căng cứng. Finnick, tất nhiên rồi. Bởi chỉ có người chiến thắng mới nhìn những gì tôi nhìn thấy tức thì đến vậy. Trường đấu. Điểm xuyết bằng những cái kén do Ban Tổ chức Đấu trường điểu khiển. Tay Finnick ve vuốt một luồng sáng đỏ đứng yên trên đầu cửa. "Thưa quý vị... "

Giọng anh khẽ khàng, nhưng giọng tôi thì vang khắp vòng. "Đấu trường Sinh tử lần thứ 76 bắt đầu!"

Tôi cười. Rất nhanh. Trước khi bất kỳ ai có thời gian nhận ra ẩn ý trong câu nói. Trước khi họ nhướng mày, đưa ra lời phản đối, suy đoán này nọ rồi nảy ra giải pháp là cách ly tôi khỏi Capitol càng xa càng tốt. Bởi họ không hề muốn trong đội mình có một người chiến thắng nóng giận và suy nghĩ độc lập với lớp mô sẹo tâm lý quá dày không thể nào xuyên qua.

"Tôi thậm chí không biết tại sao ông phải lo tập huấn cho Finnick và tôi nhỉ, ông Plutarch?" tôi nói.

"Phải, chúng tôi là hai chiến binh được trang bị tốt nhất mà ông có," Finnick tự đắc thêm vào.

"Đừng nghĩ là tôi quên chuyện đó." Ông vừa nói vừa sốt ruột phẩy tay. "Giờ thì quay về hàng đi, Chiến binh Odair và Chiến binh Everdeen. Tôi còn phải thuyết trình cho xong."

Chúng tôi về chỗ, tảng lờ những cái nhìn dò hỏi ném về phía mình. Tôi tỏ thái độ tập trung hết sức khi Plutarch nói tiếp, gật đầu đôi chỗ, nhích người để nhìn rõ hơn, suốt lúc đó cứ tự nhủ hãy kiên nhẫn cho đến khi có thể vào rừng mà hét lên. Hay nguyền rủa. Hay khóc lóc. Hoặc có lẽ là cả ba việc một lúc.

Nếu đây là bài sát hạch, thì cả Finnick lẫn tôi đều đã vượt qua. Khi Plutarch nói xong và buổi họp kết thúc, tôi chột dạ khi biết có lệnh đặc biệt dành cho mình. Nhưng thì ra chỉ là tôi được miễn cắt tóc quân đội vì họ muốn Húng nhại trước cảnh đầu hàng được mong đợi phải càng giống cô gái ở trường đấu càng tốt. Để quay phim, vậy thôi. Tôi nhún vai tỏ ý chẳng mảy may quan tâm tóc mình dài ngắn thế nào. Họ bảo tôi đi mà không bình luận gì thêm.

Finnick và tôi hướng về phía nhau trong hành lang. "Anh biết nói gì với Annie đây?" anh thì thầm.

"Không gì hết," tôi đáp. "Em cũng không nói cho mẹ và em gái em biết." Việc chúng tôi biết mình sắp phải quay lại một trường đấu được trang bị đầy đủ đã tồi tệ lắm rồi. Giáng tin đó xuống những người yêu thương cũng chẳng ích lợi gì.

"Nếu cô ấy nhìn thấy Ảnh nổi ba chiều..." anh bắt đầu.

"Chị ấy không thấy đây. Đó là thông tin mật. Hẳn là thế," Tôi nói. "Mà nó cũng chẳng phải đấu trường sinh tử thực sự. Sẽ có nhiều người sống sót. Chúng ta chỉ phản ứng mạnh mẽ vì... ừm, anh biết tại sao rồi đấy. Anh vẫn muốn đi chứ?"

"Đương nhiên. Anh muốn hủy hoại Snow không kém gì em đâu," anh nói.

"Nó sẽ không giống những lần khác," tôi nói cứng, cố thuyết phục cả chính mình. Rồi tôi chợt nhận ra cái hay ho đích thực của tình huống này. "Lần này Snow cũng là người chơi."

Chúng tôi chưa kịp nói tiếp thì Haymitch xuất hiện. Ông không tham dự cuộc họp, giờ không nghĩ về trường đấu mà về thứ khác. "Johanna quay lại bệnh viện rồi."

Tôi cứ tưởng là Johanna ổn cả, đã vượt qua bài sát hạch, chỉ là không được phân vào đơn vị xạ thủ thôi. Cô ném rìu rất cừ nhưng bắn súng thì trung bình. "Chị ấy bị thương ạ? Có chuyện gì vậy ạ?"

"Là khi con bé ở trong Khu ấy. Người ta cố tìm ra điểm yếu tiềm ẩn của từng chiến binh. Vì thế họ đã làm ngập phố," Haymitch nói.

Chẳng ăn thua gì. Johanna biết bơi. Ít nhất, tôi nhớ mang máng là cô đã bơi vài quãng trong Huyết trường Tứ phân. Tất nhiên là không giống như Finnick, nhưng không ai trong chúng tôi giống Finnick cả. "Rồi?"

"Đó là cách chúng tra tấn con bé ở Capitol. Nhấn chìm nó rồi cho điện giật," Haymitch nói. "Lúc ở trong Khu nó đã hồi tưởng lại. Sợ hãi, không biết mình ở đâu. Nó lại phải dùng thuốc an thần rồi." Finnick và tôi chỉ biết đứng đó, như thế chúng tôi đã mất khả năng phản ứng. Tôi nghĩ đến việc Johanna không bao giờ tắm. Rằng hôm đó cô đã phải gồng mình thế nào mới lao ra được màn mưa mà với cô chẳng khác gì a xít. Tôi đã cho rằng cô đau đớn là do bị cắt ma phiện.

"Hai đứa nên tới thăm con bé đi. Các cháu cũng gần như là bạn với nó còn gì." Haymitch nói.

Điều này còn làm mọi chuyện tệ hơn. Tôi thực không biết quan hệ giữa Johanna và Finnick là thế nào. Nhưng tôi hầu như không biết gì về cô cả. Không gia đình. Không bạn bè. Không cả một vật kỷ niệm nào mang theo từ Quận 7 để đặt bên đống quần áo quy định trong chiếc ngăn kéo vô danh của mình. Không gì hết.

"Ta nên đi thông báo cho Plutarch thì hơn. Ông ta sẽ không vui đâu," Haymitch nói. "Ông ta càng muốn có nhiều người chiến thắng càng tốt để máy quay dõi theo ở Capitol. Nghĩ là như thế thì chương trình truyền hình sẽ thu hút hơn."

"Bác và Beetee có đi không ạ?" tôi hỏi.

"Càng nhiều người chiến thắng trẻ tuổi hấp dẫn càng tốt," Haymitch tự sửa lại. "Thế nên, không. Chúng ta sẽ ở lại đây."

Finnick đi thẳng một mạch tới thăm Johanna, nhưng tôi thì nấn ná bên ngoài vài phút cho đến khi Boggs xuất hiện. Giờ ông là chỉ huy của tôi, vậy nên tôi đoán nếu mình có nhờ vả đặc việt thì hỏi xin ông. Khi tôi trình bày với ông ý định của mình, ông liền viết giấy phép cho tôi được vào rừng trong giờ Suy niệm, miễn là tôi ở trong tầm nhìn của các vệ sĩ. Tôi chạy về phòng, định dùng chiếc dù, nhưng nó chứa đầy những kỷ niệm đáng sợ. Thay vào đó, tôi băng qua hành lang đi lấy một miêng băng bông trắng mà tôi mang theo từ Quận 12. Vuông vắn. Dày dặn. Đúng thứ tôi cần.

Tìm thấy một cây thông trong rừng, tôi liền bóc những lá kim thơm ngát khỏi cành. Sau khi có được một chồng ngay ngắn ở giữa miếng băng, tôi túm các góc buộc lại, thắt chặt bằng một sợi dây leo, làm thành một bọc to cỡ quả táo.

Trước cửa phòng bệnh, tôi nhìn Johanna một lát, nhận ra rằng phần lớn sự hung hãn của cô thể hiện trong thái độ cộc cằn thô lỗ. Bị tướt mất cái đó, như cô bây giờ, thì chỉ còn một cô gái mong manh, mở to mắt cố giữ tỉnh táo trước tác dụng của thuốc. Sợ hãi những gì mà giấc ngủ mang lại. Tôi đến bên cô chìa cái bọc ra.

"Gì đây?" cô khò khè nói. Đuôi tóc ẩm của cô chĩa lỉa chỉa trên trán.

"Tôi làm cho chị đấy. Thứ gì đó để trong ngăn kéo." Tôi đặt nó vào tay cô. "Ngửi đi."

Cô nâng cái bọc lên mũi, ngập ngừng hít hà. "Như mùi quê nhà vậy." Mắt cô ầng ậc nước.

"Tôi đã hy vọng thế. Chị đích thị là người Quận 7," tôi nói. "Nhớ hồi chúng ta gặp nhau không? Chị là một cái cây. Ừm, đại khái thế."

Đột nhiên, cô túm chặt cổ tay tôi. "Cô phải giết ông ta, Katniss à."

"Đừng lo." Tôi kìm lại thôi thút gỡ tay ra.

"Thề đi. Bằng thứ mà cô quan tâm ấy," cô rít lên.

"Tôi thề. Bằng cả tính mạng mình." Nhưng cô vẫn không buông tay tôi ra.

"Bằng cả tính mạng gia đình cô," cô kiên quyết.

"Bằng cả tính mạng gia đình tôi," tôi nhắc lại. Có lẽ việc tôi lo lắng cho chính sự sống còn của mình chưa đủ thuyết phục. Cô buông tay tôi ra, tôi liền xoa cổ tay. "Mà sao chị lại nghĩ là tôi sẽ làm vậy hả đồ ngốc?"

Điều đó làm cô thoáng cười. "Tôi chỉ cần nghe vậy thôi." Cô áp bọc lá thông lên mũi và nhắm mắt lại.

Những ngày còn lại quay cuồng trôi qua. Sau bài tập thể lực ngắn mỗi sáng, đội của tôi lại ra trường bắn luyện tập toàn thời gian. Tôi chủ yếu tập súng, nhưng họ dành một tiếng mỗi ngày cho các vũ khí chuyên biệt, tức là tôi được dùng câu cung Húng nhại, còn Gale thì sử dụng món vũ khí nặng trịch của mình. Cây đinh ba Beetee thiết kế cho Finnick có rất nhiều tính năng đặc biệt, nhưng điểm nổi bật nhất là anh có thể phóng nó đi, nhấn một cái nút trên băng cổ tay là thu hồi được mà không cần đuổi theo nó.

Đôi khi chúng tôi bắn vào những hình nộm Trị an viên cho quen với những nhược điểm trong thiết bị bảo hộ của chúng. Kẽ hở trên bộ giáp, đại để vậy. Nếu bắn trúng phần thịt, ta được thưởng một luồng máu giả. Hình nôm của ta thấm đẫm máu đỏ tươi.

Thật vững tâm khi thấy mức độ chính xác nói chung trong nhóm của chúng tôi cao đến mức nào. Cùng với Finnick và Gale, đội gồm có năm chiến binh là dân Quận 13. Jackson, một phụ nữ trung tuổi, chỉ huy phó của Boggs, trông thì có vẻ lờ đờ nhưng lại có thể bắn trúng những thứ mà các thành viên còn lại thấm chí không nhìn thấy nếu thiếu kính ngắm. Viễn thị, bà nói. Hai chị em gái lên Leeg – chúng tôi gọi là Leeg 1 và Leeg 2 cho rõ – mặc đồng phục trông giống nhau như tạc, tôi không phân biệt nổi hai người bọn họ cho đến khi nhận thấy mắt Leeg 1 có những đốm vàng kỳ dị. Hai chàng lớn tuổi hơn, Mitchell và Homes, kiệm lời nhưng có thể bắn tung bụi khỏi ủng người khác từ khoảng cách năm mươi mét. Tôi thấy những đội khác cũng khá ổn, nhưng tôi không hiểu rõ lắm vai trò của đội mình trong đến buổi sáng Plutarch đến chỗ chúng tôi.

"Đội 451, các cô cậu được chọn cho nhiệm vụ đặc biệt," ông bắt đầu. Tôi cắn mặt trong môi, hy vọng hão rằng đó là nhiệm vụ ám sát Snow. "Ta có nhiều xạ thủ nhưng lại hơi thiếu đội ngũ quay phim. Vì thế chúng tôi đã tuyển chọn tám cô cậu làm 'Đội Ngôi sao'. Các cô cậu sẽ là những khuôn mặt màn ảnh của cuộc đánh chiếm."

Thất vọng, sững sờ, rồi giận dữ lan khắp đội. "Ông vừa nói là chúng tôi sẽ không tham gia chiến trận thực sự ư?" Gale gay gắt nói.

"Các cô cậu sẽ tham gia chiến trận, nhưng có lẽ không thường xuyên ở tiền tuyến. Nếu ta còn có thể tách biệt tiền tuyến trong kiểu chiến tranh này." Plutarch nói.

"Không ai trong chúng tôi muốn thế." Theo sau lời nhận xét của Finnick là những lời đồng tình râm ran, nhưng tôi vẫn im lặng. "Chúng tôi sẽ chiến đấu."

"Các cô cậu sẽ được tận dụng đối đa sự hữu ích với nỗ lực chiến tranh," Plutarch nói, "Và chúng tôi đã quyết định là các cô cậu có giá trị truyền hình lớn nhất. Cứ nhìn hiệu ứng mà Katniss mang lại khi tất bật ngược xuôi trong bộ trang phục Húng nhại mà xem. Thúc đẩy cả cuộc nổi dậy. Các cô cậu có để ý làm sao cô ấy là người duy nhất không phàn nàn không? Đó là bởi vì cô ấy hiểu sức mạnh của màn hình."

Thực ra, Katniss không nói gì là bởi cô ấy không có ý định ở cùng "Đội Ngôi sao", nhưng cô ấy nhận ra sự cần thiết của việc tới Capitol trước khi tiến hành bất cứ kế hoạch nào. Tuy vậy, ngoan ngoãn quá cũng có thể dấy lên nghi ngờ.

"Nhưng không phải chỉ toàn là giả vờ, phải không?" tôi nói. "Thế thì lãng phí tài năng quá."

"Đừng lo," Plutarch bảo tôi. "Các cô cậu sẽ có vô số mục tiêu thực sự để nhắm tối, nhưng đừng nóng vội. Không phải thay thế các cô cậu thì tôi cũng đã có đủ chuyện cần lo rồi. Giờ thì tới Capitol thể hiện cho tốt vào."

Buổi sáng hôm chúng tôi lên đường, tôi chia tay với gia đình. Tôi chưa nói cho họ biết rằng mức độ phòng thủ của Capitol phản ánh vũ khí ở trường đấu, nhưng việc tôi phải ra trận tự thân nó đã đủ khủng khiếp lắm rồi. Mẹ ôm chặt tôi hồi lâu. Tôi cảm thấy nước mắt lăn dài trên má mẹ, thứ mà mẹ đã kìm nén khi tôi phải tham gia đấu trường. "Đừng lo. Con sẽ an toàn tuyệt đối. Con thậm chí còn chẳng phải chiến binh thực thụ. Chỉ là con rối lên hình cho đẹp của Plutarch mà thôi," tôi vỗ về mẹ.

Prim tiễn tôi tới tận cửa bệnh viện. "Chị thấy thế nào?"

"Thoải mái hơn rồi, vì chị biết rằng mẹ và em ở nơi mà Snow không thể với tới," tôi nói.

"Lần tới gặp lại, mình sẽ hoàn toàn thoát khỏi ông ta," em quả quyết. Rồi em vòng tay ôm cổ tôi. "Cẩn thận nhé."

Tôi tính xem có nên nói lời tạm biệt cuối cùng với Peeta hay không, rồi quyết định làm thế chỉ khiến cả hai đứa khó xử mà thôi. Nhưng tôi vẫn nhét hạt trai vào túi bộ đồng phục. Vật kỷ niệm của chàng trai bánh mì.

Có bao nhiêu nơi nhưng tàu bay lại đưa chúng tôi tới Quận 12, ở đó người ta đã dựng một khu vận tải dã chiến bên ngoài vùng oanh kích. Lần này không có chuyến tàu xa xỉ nào mà chỉ có một chiếc xe chở hàng nhồi nhét hết cỡ các chiến binh vận đồng phục xám sẫm, ngủ gối đầu lên ba lô, sau hai ngày rong ruổi, chúng tôi xuống xe trong một đường nhầm xuyên núi dẫn tới Capitol, cuốc bộ nốt hành trình sáu tiếng, cẩn thận đi trên vạch sơn xanh sáng đánh dấu lối an toàn dẫn đến khoảng không phía trên.

Chúng tôi tới khu trại tạm của phiến quân, một dải đất dài mười khối nhà bên ngoài sân ga nơi Peeta và tôi đến lần trước. Nơi đây đã chật cứng các chiến binh. Đội 451 được phân một khoảng đất để dựng lều. Vùng này đã bị chiếm đóng hơn một tuần qua. Phiến quân đã đẩy lùi đám Trị an viên, trong quá trình đó đã mất hàng trăm mạng người. Lực lượng Capitol thoái lui và tập hợp lại sâu hơn trong thành phố. Giữa chúng tôi bây giờ là những con phố đặt bẫy treo, trống hoác và đầy mời mọc. Cần phải quét sạch kén ở mỗi phố thì chúng tôi mới tiến lên được.

Mitchell hỏi về việc đánh bom bằng tàu bay – chúng tôi đều cảm thấy bị phơi mình quá trần trụi ngoài trời – nhưng Boggs nói đó không phải là vấn đề to tát. Phần lớn phi đội của Capitol đã bị tiêu diệt ở Quận 2 hoặc trong cuộc đánh chiếm. Nếu còn lại bất cứ chiếc tàu bay nào thì nó phải giữ lại dự phòng. Có lẽ vậy thì Snow cùng bè lũ tay sai mới có thể đào thoát vào phút cuối tới một boong ke tổng thống nào đó nếu cần. Tàu bay của chính chúng tôi không cất cánh được sau khi tên lửa phòng không của Capitol triệt phá mấy đợt đầu tiên. Hai bên sẽ quyết chiến ngoài đường phố mà chỉ huy hoại bề mặt cơ sở hạ tầng và gây thương vong cho con người ở mức tối thiểu hy vọng thế, phiến quân muốn Capitol, cũng như ta muốn Quận 13 vậy.

Sau ba ngày, hầu hết Đội 451 mạo hiểm thoát khỏi cảnh buồn chán. Cressida cùng đội của chị quay cảnh chúng tôi bắn tên nhả đạn. Họ bảo rằng chúng tôi là một phần của đội tung hỏa mù. Nếu phiến quân chỉ bắn vào những cái kén của Plutarch thì chỉ mất khoảng hai phút là Capitol luận ra chúng tôi có ảnh nổi ba chiều. Vì thế phần lớn thời gian được dành cho việc phá hủy những thứ vụn vặt, nhằm đánh lạc hướng. Chủ yếu chúng tôi chỉ bổ sung vào chồng kính cầu vồng đã bị bắn vỡ tung tóe khỏi mặt ngoài của tòa nhà màu kẹo ngọt. Tôi ngờ rằng họ sẽ xen cảnh này với cảnh những mục tiêu quan trọng của Capitol bị công phá. Thi thoảng có vẻ người ta cũng cần đến sự phục vụ của các xạ thủ đích thực. Tám bàn tay giơ lên, nhưng Gale, Finnick và tôi chưa bao giờ được chọn.

"Lỗi tại anh hết, ai bảo quá sẵn sàng trước ống kính," tôi bảo Gale. Ánh mắt tóe lửa.

Có lẽ họ không rõ phải làm gì với ba người chúng tôi lắm, nhất là tôi. Tôi có mang theo trang phục Húng nhại, nhưng phải mặc đồng phục để ghi hình. Có lúc tôi dùng súng, có lúc họ bảo tôi sử dụng cung tên. Như thể họ không muốn đánh mất hẳn Húng nhại, nhưng lại muốn hạ cấp tôi thành lính bộ binh. Vì không quan tâm, tôi thấy chán nản thì ít mà buồn cười thì nhiều khi tưởng tượng ra cuộc tranh cãi đang diễn ra ở Quận 13.

Trong khi ngoài mặt bày tỏ bất mãn về việc không được thực sự tham gia vào cuộc chiến, tôi cũng bận rộn với kế hoạch của riêng mình. Mỗi người chúng tôi có một tấm bản đồ Capitol bằng giấy. Thành phố tạo thành một hình vuông gần như chằn chặn. Những đường kẻ chia bản đồ thành các hình vuông nhỏ hơn, với các chữ cái nằm men theo cạnh trên và chữ số chạy dọc cạnh bên thành một bản ô vuông. Tôi mê mải với nó, chú ý từng giao lộ và đường phụ, nhưng đó chỉ làn phương án dự phòng. Các chỉ huy ở đây đang tận dụng ảnh nổi ba chiều của Plutarch. Mỗi người có một loại máy cầm tay gọi là Ảnh nổi tạo ra những hình ảnh như tôi từng thấy ở Bộ Tư lệnh. Họ có thể phóng to bất cứ khu vực nào trên bảng ô vuông để xem những cái kén nào đang rình rập mình. Ảnh nổi là một thiết bị độc lập, một tấm bản đồ tuyệt xảo, vì nó không gửi hay nhận tín hiệu được. Nhưng nó ưu việt hơn phiên bản giấy của tôi nhiều.

Ảnh nổi được kính hoạt bằng giọng nói của một chỉ huy cụ thể khai báo danh tính. Một khi hoạt động, nó phản ứng với cả những giọng nói khác trong đội, vì thế nhỡ không may Boggs chết hoặc bị thương nặng thì người khác có thể đảm trách thay. Nếu bất kỳ ai trong đội lặp lại ba từ liên tiếp từ "dâu độc" thì Ảnh nổi sẽ phát nổ, thổi tung tất cả mọi thứ trong bán kính khoảng năm mét thành cát bụi. Cái đó là vì lý do an ninh trong trường hợp bị bắt. Chúng tôi hiểu rằng tất cả sẽ làm thế không chút ngần ngừ.

Vì thế tất cả những gì tôi cần làm là ăn trộm Ảnh nổi đã kích hoạt của Boggs và bỏ đi trước khi ông phát hiện ra. Tôi nghĩ việc này còn dễ hơn là ăn trộm răng của ông.

Vào buổi sáng thứ tư, Chiến binh Leeg 2 bắn phải một cái kén đánh dấu nhầm. Thay vì thả một đàn muỗi mút mà phiến quân sẵn sàng đối mặt, cô lại khiến đám phi tiêu kim loại phóng ra tung tóe. Người ta tìm thấy não của cô. Cô chết trước khi cứu thương tới kịp. Plutarch hứa sẽ nhanh chóng tìm người thay thế.

Chiều hôm sau, thành viên mới nhất của đội chúng tôi đến. Không xiềng xích. Không người giám sát. Thong dong bước ra khỏi sân ga với súng lủng lẳng trên dây đeo qua vai. Mọi người sững sờ có, bối rối có, lên tiếng phản đối cũng có, nhưng 451 được in lù lù trên mu bàn tay Peeta bằng mực tươi. Boggs tịch thu vũ khí của cậu rồi đi gọi điện thoại.

"Không vấn đề gì đâu," Peeta nói với đám còn lại của chúng tôi. "Đích thân thống đốc chỉ định tôi. Bà ta quyết định rằng các ĐTT cần chút kích thích."

Có lẽ đúng vậy thật. Nhưng nếu Coin phái Peeta tới đây thì bà ta còn quyết định thứ khác nữa. Rằng với bà ra thì tôi chết hữu ích hơn là sống

Mục lục
Ngày đăng: 21/08/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?