Gửi bài:

Chương 15

Prim... Rồi Rue... Các em có phải là lí do thực sự để tôi chiến đấu hay không? Bởi vì những gì tôi đã làm cho hai em đều thật sai lầm, thế nên nếu lấy cớ biện hộ, thì những tội ác như vậy là do không còn sự lựa chọn nào khác? Vì không ai có quyền đối xử với Prim và Rue như cách các em đã bị đối xử, đúng không?

Phải rồi. Đó là điều đáng phải ghi nhớ khi mà nỗi sợ hãi đang đe dọa làm tôi trở nên kiệt sức. Những gì tôi sắp làm, tất cả những gì mà bất kể ai trong chúng đều buộc phải chịu đựng, tất cả là vì họ thôi. Đã quá muộn để giúp đỡ Rue, nhưng có lẽ không quá muộn cho năm khuôn mặt đó nhìn vào tôi từ quảng trường của quận 11. Không quá muộn đối với Rory, Vick hay Posy. Không quá muộn với Prim. Gale đã đúng. Nếu mọi người có được lòng can đảm, đây có thể là một cơ hội. Anh ấy cũng đã đúng khi mà tôi khởi động nó, tôi có thể làm được nhiều điều. Mặc dù tôi không có ý niệm chính xác về những thứ cần phải làm. Nhưng quyết định không bỏ trốn là một bước đầu tiên mang tính cốt yếu.

Tôi đi tắm, và sáng nay đầu óc tôi không nghĩ tới được danh sách những thứ cần thiết cho ngày bão táp, nhưng tôi cố gắng tìm ra cách mà họ tổ chức cuộc nổi dậy ở Quận 8. Có rất nhiều những hành động rõ ràng là chống lại Capitol. Có phải nó đã từng được lên kế hoạch, hay có một thứ gì đó bùng nổ từ lâu do sự lòng căm thù và sự oán giận? Làm thế nào mà chúng tôi có thể thực hiện nó ở đây? Những con người ở quận 12 sẽ tham gia vào hay là khóa trái cánh cửa nhà họ lại? Mà ngày hôm qua cả quảng trường đã vắng sạch bóng người rất nhanh chóng sau trận đòn roi với Gale.

Nhưng đó không phải là tất cả chúng tôi đều cảm thấy bất lực và không có ý niệm về việc sẽ làm gì phải không? Chúng tôi cần ai đó chỉ đạo và cam đoan rằng điều đó là có thể xảy ra. Và tôi không nghĩ mình sẽ là người đó. Tôi có lẽ chỉ là chất xúc tác cho cuộc nổi dậy, nhưng một người lãnh đạo nên là một ai đó mang tố chất quyết đoán trong khi tôi rõ ràng là một kẻ thiết chính kiến. Ai đó với lòng can đảm không lùi bước, và tôi lại vẫn cố gắng hết sức để tìm ra sự gan dạ ở chính mình. Ai đó với những lời nói rõ ràng và mang tính thuyết phục hơn một đứa dễ dàng bị líu lưỡi như tôi.

Những lời nói. Tôi nghĩ đến những lời nói và rồi nghĩ đến Peeta. Về cái cách mà mọi người dõi theo những lời cậu ấy nói. Cậu ấy có thể khiến một đám đông hành động, tôi cá là như vậy, nếu cậu ấy lựa chọn làm thế. Cậu ấy sẽ tìm được nhiều thứ để trình bày. Nhưng tôi chắc chắn là những ý niệm không bao giờ bật ra trong đầu cậu ấy. Ở dưới lầu, tôi thấy mẹ tôi và Prim đang chăm sóc cho Gale, anh đã dịu bớt đi rồi. Thuốc hẳn đã ngấm, chỉ cần quan sát khuôn mặt anh là biết. Tôi khích lệ chính mình khi đang có một sự mâu thuẫn khác trong lòng nhưng tôi cố giữ cho giọng nói của mình được bình tĩnh.

"Mẹ không thể cho anh ấy một mũi tiêm Morphine nữa sao?"

"Mẹ sẽ làm vậy, nếu thấy cần. Chúng ta nên thử với nước tuyết tan trước đã," mẹ tôi nói. Bà ấy đã gỡ những miếng băng gạc ra. Bạn có thể cảm nhận được sức nóng đang tỏa ra từ lưng của Gale. Bà đặt một miếng vải sạch lên phần thịt đang sưng tấy sau lưng anh và rồi gật đầu với Prim.

Prim bước ra, con bé đang khuấy một thứ gì đó như là một bát lớn tuyết, nhưng nó nhuốm chút màu xanh lá nhạt và tỏa ra một mùi ngọt ngọt. Đó là nước tuyết đã tan đó. Bà cẩn thận múc nó bằng muôi lên trên miếng vải. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng xèo xèo khi chỗ da bị giày vò của Gale chạm phải hỗn hợp ấy. Đôi mắt anh run run mở ra, lúng túng rồi anh thốt ra âm thanh như đã bớt đau.

"Thật may là chúng ta có tuyết," mẹ tôi nói.

Tôi nghĩ tới việc sẽ thế nào để hồi phục từ một trận roi khi mà đang ở giữa mùa hè, với cái nóng khủng khiếp và những giọt nước ấm rỉ ra từ vòi nước.

"Thế mẹ đã làm thế nào khi ở trong những tháng hè?" Tôi hỏi

Một cái nhăn mày hiện ra khi mẹ tôi cau mày lại "Mẹ cố đuổi bọn ruồi đi thôi."

Dạ dày tôi sẽ đảo lộn khi phải suy nghĩ. Bà ấy bọc chiếc khăn tay với hỗn hợp tuyết cho tôi áp nó trên vết hằn roi ở má. Thật nhanh, vết thương đã dịu đi. Đó là bởi cái lạnh buốt của tuyết, đúng rồi, còn bởi tất cả những thứ được trộn cùng với thảo dược mà mẹ thêm vào cũng tạo ra cảm giác tê cứng.

"Ồ, tuyệt thật. Sao mẹ không đặt cái này lên vết thương của anh ấy tối qua?"

" Mẹ cần vết thương kín miệng trước đã," bà nói.

Tôi không biết chính xác nó có nghĩa là gì, nhưng khi mà nó có tác dụng thì tôi là ai mà lại đặt câu hỏi với bà chứ?

Mẹ tôi biết điều bà đang làm, vì đó là mẹ tôi. Tôi thấy nhói lên một cảm giác tội lỗi về ngày hôm qua, những điều thật kinh khủng mà tôi đã hét lên với bà khi Peeta cùng ông Haymitch kéo tôi ra khỏi khu bếp.

"Con xin lỗi vì đã hét lên với mẹ ngày hôm qua."

"Mẹ đã từng nghe nhiều thứ tệ hơn," bà đáp "Con cũng từng trông thấy những người khác như thế nào khi ai đó mà họ yêu thương lại đang gặp đau khổ."

Ai đó mà họ yêu thương. Những lời nói làm lưỡi tôi tê đi như thể nó được gói trọn trong một lớp tuyết nào đó. Tất nhiên là tôi yêu Gale. Nhưng ý bà ấy đó là thứ yêu thương theo nghĩa nào? Ý tôi là gì khi tôi nói tôi yêu Gale? Tôi cũng không biết nữa. Tôi thực sự đã hôn anh ấy vào hôm qua, trong khoảng khắc khi mà cảm xúc của tôi đang lên cao trào. Nhưng tôi chắc rằng anh ấy không hề nhớ tới nó. Có không nhỉ? Tôi hi vọng là không. Nếu anh ấy nhớ, mọi thứ càng trở nên rắc rối và tôi thực sự không thể nghĩ tới một cái hôn khi mà tôi đang có hẳn một cuộc chiến đấu. Tôi hơi lắc đầu để xua tan sự tê cóng đó đi "Peeta đâu ạ?" tôi hỏi.

"Cậu ấy đã về nhà khi chúng ta nghe thấy con đang náo loạn. Vì không muốn rời khỏi ngôi nhà không được màng đến suốt cơn bão." mẹ tôi nói.

"Cậu ấy có quay về an toàn không mẹ?" Tôi hỏi. Trong một trận bão tuyết, bạn có thể bị lạc giữa những khoảng sân bên ngoài và đi lang thang trong vô định.

"Sao con không gọi điện và kiểm tra xem."

Tôi đi vào một căn phòng, nơi mà tôi đã khá lãng quên kể từ cuộc gặp mặt với Tổng thống Snow, và quay số điện thoại của Peeta. Sau vài tiếng chuông cậu ấy nhấc máy.

"Này. Tớ chỉ muốn chắc là cậu đã về nhà," tôi nói.

" Katniss, tớ chỉ sống cách nhà cậu 3 căn thôi."

"Tớ biết, nhưng với thời tiết như vầy..."

"Ồ tớ ổn. Cảm ơn vì đã hỏi thăm," Rồi một khoảng dài im lặng "Gale thế nào rồi?"

"Ổn cả. Mẹ tớ và Prim giờ đã đắp cho anh ấy một lớp tuyết."

"Còn mặt của cậu ?" Cậu ấy hỏi.

"Tớ cũng lấy một ít rồi," Tôi nói "Hôm nay cậu có nhìn thấy Haymitch không?"

"Tớ vừa qua kiểm tra ông ấy rồi. Say như chết. Nhưng tớ đã nhóm lò sưởi cho ông và để lại một ít bánh mì," Cậu ấy đáp.

"Tớ muốn nói chuyện với – với cả hai người," Tôi không dám nói thêm gì nữa, vì một giọt nước đã nhỏ xuống trên ống nghe điện thoại.

"Có thể cậu phải đợi cho đến khi thời tiết ổn định trở lại," Cậu ấy nói "Dù sao thì không có gì nhiều xảy ra trước đó đâu."

"Không. Không có gì cả," Tôi đồng ý.

Mất tới hai ngày để cơn bão có thể đi qua, để lại cho chúng tôi những ụ tuyết cao quá đầu. Đúng một ngày trước khi con đường mòn được dọn sạch từ Làng Chiến thắng tới quảng trường. Trong suốt thời gian đó tôi giúp mẹ chăm sóc Gale, đặt lớp tuyết lên má, cố gắng nhớ lại mọi thứ tôi có thể nhớ về cuộc nổi dậy ở Quận 8, trong trường hợp nó có thể giúp chúng tôi gì đó. Vết sưng tấy trên mặt tôi đã lặng đi, để lại một vết thương hơi ngứa vì đang lành lại và một bên mắt bị thâm đen. Nhưng lần đầu tiên tôi nắm được cơ hội, tôi gọi cho Peeta để hỏi cậu ấy xem có muốn đi xuống thị trấn với tôi không.

Chúng tôi đánh thức Haymitch và rủ ông đi cùng. Ông ấy có than phiền nhưng không nhiều như mọi khi.

Tất cả chúng tôi đều biết rằng mình cần có một cuộc thảo luận về những gì đã diễn ra và nó không thể ở bất kì một nơi nào nguy hiểm như ở những ngôi nhà của chúng tôi ở Làng chiếc thắng. Thực tế, chúng tôi đợi cho tới khi ngôi làng đã ở tít phía sau để có thể nói chuyện được. Tôi dành thời gian để nghiên cứu xem bức tường bằng tuyết cao 10 feet dựng lên ở hai bên của con đường mòn hẹp đã được làm sạch, xem nó có đổ ụp lên người chúng tôi không. Cuối cùng Haymitch phá tan sự im lặng.

"Chúng ta đang đâm đầu vào một điều hết sức mông lung có phải không?" Ông ấy hỏi tôi.

" Không," Tôi nói. "Không còn nữa,"

"Cháu đã trải qua những sai lầm trong kế hoạch đó phải không cháu yêu? Ông ấy hỏi. "Có ý tưởng gì mới không?"

"Cháu muốn khơi dậy một cuộc nổi loạn," Tôi nói.

Haymitch chỉ cười thật lớn. Đó thậm chí còn không phải là cái cười xấu xa gì, nó còn mang cả vẻ lo âu. Nó cho thấy rằng ông thậm chí còn không thật sự tiếp nhận lời tôi nói "Chà, ta muốn một thức uống nào đó. Dù vậy thì cháu đã cho ta biết làm thế nào để cống hiến vì cháu rồi."

"Thế kế hoạch của ông là gì?" tôi hỏi lại.

"Kế hoạch của ta chỉ là đảm bảo mọi thứ vẫn hoàn hảo trong lễ cưới của cháu thôi," Haymitch nói. "Ông đã gọi điện và thu xếp cho những bức ảnh chụp không được quá chi tiết,"

"Ông thậm chí còn không có một chiếc điện thoại," tôi đáp.

"Bà Effie có một cái điện thoại cố định," Ông nói. "Cháu có biết là bà ấy đã hỏi rằng ta có muốn để lộ bí mật của cháu không? Và ta đã bảo với bà ấy là càng sớm càng tốt ấy chứ."

"Ông Haymitch," Tôi có thể nghe thấy vẻ cầu xin thốt ra từ giọng của tôi.

"Katniss," ông bắt chước giọng tôi. "Sẽ chẳng hiệu quả gì đâu."

Mục lục
Ngày đăng: 22/08/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?