Gửi bài:

Chương 18

Thằng Quận 1 bỏ mạng trước khi nó kịp rút ngọn giáo ra khỏi Rue. Mũi tên của tôi cắm phập vào giữa cổ nó. Nó khuỵu đầu gối xuống và chỉ kịp hưởng phần ngắn ngủi còn lại của đời mình bằng việc rút mũi tên ra và tắm mình trong vũng máu của chính nó. Tôi gài mũi tên khác, giương cung ra khắp hướng, hét lớn với Rue, "Còn không? Còn không?"

Rue phải nói không thêm vài lần nữa tôi mới nghe thấy.

Rue lật nghiêng người, cong mình ôm lấy ngọn lao. Tôi lôi thằng kia khỏi chỗ nó và rút dao gỡ con bé ra khỏi tấm lưới. Nhìn vào vết thương của nó, tôi biết việc chữa lành nằm ngoài khả năng của tôi. Của bất kỳ ai, có lẽ thế. Ngọn lao đâm sát dạ dày. Tôi cúi xuống, nhìn trân trối thứ vũ khí đang cắm vào người nó. Tôi không thể nói được lời an ủi nào, rằng nó sẽ ổn. Nó đâu phải con ngốc. Nó với tay ra và tôi nắm chặt lấy tay nó như thể chiếc phao cứu sinh. Như thể tôi đang chết chứ không phải Rue.

"Chị đã làm nổ đống đồ ư?" nó thì thầm.

"Mọi thứ," tôi nói.

"Chị phải thắng," nó nói.

"Chị sẽ cố. Sẽ thắng cho cả hai chúng ta," tôi hứa. Tôi nghe thấy tiếng pháo và nhìn lên trời. Hẳn là nó dành cho thằng Quận 1.

"Đừng đi." Rue siết tay tôi chặt hơn.

"Tất nhiên là không rồi. Chị ở ngay đây mà," tôi nói. Tôi lại gần nó hơn, kéo đầu nó vào lòng. Tôi nhẹ nhàng chải mớ tóc dày, sẫm màu sau vành tai con bé.

"Hát đi," Rue nói, nhưng tôi hầu như không bắt được lời nó.

Hát ư? Tôi nghĩ. Hát cái gì đây? Tôi có biết một vài bài. Dù là hơi khó tin, nhưng trong nhà tôi cũng từng có tiếng hát. Tiếng hát mà tôi cũng có phần trong đó. Cha hát với tôi bằng chất giọng lôi cuốn - nhưng tôi không còn hay hát sau khi cha mất. Trừ những lúc Prim ốm nặng. Khi đó tôi hát cho nó nghe những bài mà nó thích khi còn bé.

Hát. Cổ họng tôi nghẹn lại vì nước mắt, giọng tôi khàn khàn vì khói và vì mệt. Nhưng nếu đó là nguyện vọng cuối cùng của Prim, ý tôi là của Rue, tôi sẽ phải cố. Tôi chợt nghĩ đến một bài hát ru mộc mạc dùng để ru những đứa bé hay dỗi và đòi ăn. Tôi nghĩ là nó xưa lắm rồi. Xuất hiện từ rất lâu trên những ngọn đồi của quận chúng tôi. Cô giáo dạy nhạc của tôi gọi đó là hơi thở của núi đồi. Nhưng ca từ rất dễ hát và lắng đọng, bài hát ước vọng một ngày mai tươi sáng hơn so với cái khoảnh khắc tồi tệ của thời hiện tại.

Tôi ho khẽ một cái, nuốt ực rồi cất tiếng hát:

Trên bãi đất êm, có cành liễu buông mành

Một thảm cỏ xanh, dịu dàng như chiếc gối

Ngả đầu em hỡi, nhắm mắt ngủ đi em

Mở mắt ra xem, mặt trời rồi sẽ sáng

Ở đây có yên bình, có ấm áp

Có cúc dại xóa tan mọi mất mát

Có giấc mộng ngọt ngào, thứ ngày mai sẽ biến thành hiện thực

Ở đây có chị rất mực yêu em.

Đôi mắt Rue rung rung rồi nhắm lại. Ngực nó còn phập phồng nhưng rất khẽ. Nước mắt tôi trào ra và lăn xuống gò má. Nhưng tôi phải kết thúc bài hát cho em.

Giữa thềm đất, đằng xa thấp thoáng

Một mành tơ lá, một dải lụa trăng

Buồn thương và muộn phiền, những thứ đã từng lắng đọng

Sẽ tan như bong bóng dưới ánh rạng sớm mai.

Ở đây có yên bình, có ấm áp

Có cúc dại xóa tan mọi mất mát

Hai câu cuối tôi gần như không hát thành lời.

Có giấc mộng ngọt ngào, thứ ngày mai sẽ biến thành hiện thực

Ở đây có chị rất mực yêu em.

Mục lục
Ngày đăng: 22/08/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?