Gửi bài:

Chương 17

Peeta tới chỗ chiếc bàn và bóc túi kẹo ra "Ồ vị bạc hà" cậu ấy nói, bật một viên vào miệng.

"Chúng là của tớ mà" tôi giật lại gói kẹo. Nhưng cậu ấy tung nó cho ông Haymitch đã nhét một nắm kẹo vào miệng trước khi chuyền cái túi cho Prim đang cười rúc rít "Không ai trong hai người đáng ăn kẹo cả" tôi nói.

"Gì cơ, vì chúng tớ đã đúng ư?" Peeta vòng tay quanh tôi. Tôi thốt ra tiếng rên khẽ do đau đớn khi phần xương cụt trở nên khó chịu. Tôi cố biến nó thành âm thanh tức giận, nhưng tôi có thể nhìn thấy trong đôi mắt cậu ấy biết tôi đang bị thương "Thôi được. Prim nói phía tây. Tớ thì rõ ràng nghe thấy là phía đông. Và cả hai chúng ta đều là những kẻ ngốc. Thế thì sao?"

"Tốt hơn rồi đấy" tôi nói và chấp nhận nụ hôn của cậu ta. Rồi tôi nhìn những người lính canh như thể tôi vừa chợt nhớ ra là họ đang ở đó.

"Các cô có một lời nhắn cho tôi?".

"Từ chỉ huy đội quân Thread" người phụ nữ nói "Ông ấy muốn cô biết rằng hàng rào bao quanh quận mười hai giờ đây sẽ có điện 24 giờ trên ngày".

"Ra nó không thế à?" tôi hỏi, hơi ngây thơ quá.

"Ông ấy nghĩ cô có thể muốn truyền tin này tới người bác của cô" người phụ nữ nói "Cảm ơn cô. Tôi sẽ nói với ông ấy. Tôi chắc rằng giờ thì tất cả chúng ta sẽ ngủ ngon hơn một chút vì hệ thống bảo vệ đã được sửa lại chỗ sai sót" Tôi biết là tôi có vẻ thúc giục nhưng lời bình luận tạo cho tôi cảm giác như hài lòng.

Quai hàm người phụ nữ đanh lại. Không có phần nào trong chuyện này giống như kế hoạch nhưng cô ta không có yêu cầu gì thêm nữa.

Cô ta trao cho tôi cái gật đầu cộc lốc và rời đi còn người đàn ông theo sau chân cô ta. Khi mẹ tôi khóa cửa lại sau lưng họ, tôi ngồi sụp xuống cạnh chiếc bàn.

"Chuyện gì thế?" Peeta nói, ôm tôi thật chặt

"Ồ tớ bị dập chân trái. Phần gót. Và cái xương cụt của tớ cũng không may mắn lắm"

Cậu ấy giúp tôi qua một trong những chiếc ghế đu và tôi và tôi hạ người lên cái gối bông.

Mẹ tôi tháo bỏ đôi giầy "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Con bị trượt chân và ngã" tôi nói. Bốn cặp mắt nhìn tôi vẻ không tin "Lên chỗ băng nào đó" Nhưng tất cả chúng tôi đều biết căn nhà hẳn bị lắp máy nghe lén và thật không an toàn khi nói chuyện thoải mái. Không phải ở đây. Không phải bây giờ.

Cởi phăng đôi tất, những ngón tay của mẹ tôi dò chỗ xương ở gót chân trái và rụt lại vì đau đớn "Có thể có phần gãy" bà nói. Mẹ tôi kiểm tra bên chân kia "Bên này có vẻ ổn" Bà đánh giá rằng xương cụt của tôi đã bị thâm tím nặng.

Prim nhanh chóng lấy cho tôi áo ngủ và áo choàng. Khi tôi thay áo, mẹ tôi đã làm một túi tuyết cho gót chân trái và đỡ nó lên một cái gối. Tôi ăn ba bát thịt hầm và một nửa ổ bánh mì trong khi những người khác ăn tại bàn. Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, nghĩ về cô Twill và Bonnie, hi vọng là tuyết ẩm ướt và nặng hạt sẽ xóa sạch dấu chân tôi.

Prim đi tới và ngồi trên sàn nhà cạnh chỗ tôi, dựa đầu vào đầu gối tôi. Chúng tôi chìm trong vị bạc hà khi tôi vén mái tóc quăn mềm của em ra sau tai.

"Trường học thế nào?" tôi hỏi.

"Ổn cả. Chúng em học về những mặt hàng làm từ than"cô bé nói. Chúng tôi nhìn vào bếp lửa một lúc.

"Chị sẽ đi thử váy cưới chứ?"

"Không phải hôm nay. Có thể là ngày mai" tôi đáp.

"Có thể đợi cho đến khi em về tới nhà không?" cô bé nói.

"Chắc rồi" nếu họ không bắt giam tôi trước.

Mẹ tôi đưa tôi một cốc trà chanh với một thìa si rô thuốc ngủ, rồi mi mắt tôi bắt đầu rũ xuống ngay lập tức. Bà băng bó cái chân bị thương và Peeta tình nguyện đưa tôi đi ngủ. Tôi bắt đầu dựa vào vai cậu ấy nhưng tôi đi quá lảo đảo nên cậu ấy nhấc tôi lên và bế tôi lên lầu. Cậu ấy đặt tôi vào trong và nói chúc ngủ ngon nhưng tôi bắt lấy cánh tay Peeta và giữ cậu ấy ở đó. Một tác dụng khác của thuốc ngủ dạng siro là nó làm cho mọi người bớt kiềm chế, giống như rượu trắng và tôi biết tôi phải ngăn chặn cái lưỡi của mình. Thật ra tôi muốn cậu ấy trèo lên với tôi, ở đó khi những cơn ác mộng đánh úp đến vào tối nay. Vì một lí do nào đó tôi không thể quá nghi lễ nhưng tôi biết tôi không được phép đòi hỏi điều đó.

"Đừng đi vội. Cho tới khi tớ đi ngủ đã" tôi nói.

Peeta ngồi ở một bên giường, sưởi ấm bàn tay tôi trong cả hai bàn tay cậu ấy.

"Tớ suýt nghĩ rằng hôm nay cậu đã đổi ý. Khi mà cậu muộn giờ ăn tối"

Tôi mơ hồ không rõ nhưng có thể đoán được ý cậu ấy là gì. Với chuyện chiếc hàng rào được dựng lên và tôi về nhà muộn với những tên lính canh đang đợi sẵn, cậu ấy đã nghĩ rằng tôi đã chạy trốn, cùng với Gale.

"Không, tớ đã nói với cậu rồi mà" tôi đáp. Tôi nâng bàn tay cậu ấy lên và áp má tôi vào sau nó, xộc vào mũi mùi hương quế nhàn nhạt và thì là từ những chiếc bánh mì mà chắc hẳn hôm nay cậu ấy đã nướng. Tôi muốn kể cho cậu ấy nghe về cô Twill và Bonnie và cuộc nổi dậy ở quận 8, cả hình ảnh tưởng tượng về quận 13, nhưng điều đó không an toàn và tôi có thể cảm thấy mình đang trượt xuống nên tôi chỉ nói thêm một câu nữa "Ở lại với tớ".

Khi cơn buồn ngủ hạ gục tôi, tôi nghe thấy cậu ấy thì thầm đáp lại một từ, nhưng tôi không nghe thấy rõ.

Mẹ tôi để tôi ngủ tới tận trưa, sau đó đánh thức tôi để kiểm tra chỗ gót chân. Tôi được yêu cầu nghỉ ngơi trên giường một tuần và không phản đối gì vì tôi thấy. Không chỉ chỗ gót chân và phần xương cụt đâu.

Toàn bộ cơ thể tôi đau đớn và kiệt sức. Nên tôi để mẹ xem bệnh cho tôi, đút ăn cho tôi phần ăn sáng và đắp một cái chăn khác quanh tôi. Sau đó tôi chỉ việc nằm đấy, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ lên bầu trời mùa đông, suy nghĩ xem tất cả chuyện này rút cục là thế quái nào. Tôi nghĩ rất nhiều về Bonnie và cô Twill, đống váy cưới dưới lầu, và liệu ông Thread có biết được làm thế nào mà tôi có thể quay lại và bắt giữ tôi. Thật nực cười vì dù sao ông ta có thể hoàn toàn bắt giam tôi, dựa trên những tội lỗi trong quá khứ, nhưng có lẽ ông ta sẽ phải có điều gì đó thực sự không thể chối bỏ được để làm được việc ấy, còn giờ thì tôi là kẻ chiến thắng.

Và tôi thắc mắc có phải tổng thống Snow đang cấu kết với lão Thread không. Tôi không chắc ông ta có thừa nhận ông Cray già nua còn sống không, nhưng giờ thì tôi thành chỗ để bàn luận cho khắp cả nước, có phải ông ta đang chỉ dẫn cho lão Thread phải làm gì không? Hay Thread tự mình hành động? Dù ở mức độ nào, tôi chắc rằng cả hai lão ta đều đồng ý giữ tôi lại trong quận với cái hàng rào đó. Mặc dù tôi có thể tìm ra cách nào đó để trốn thoát, có lẽ là vắt một cái dây thừng lên cành cây thích đó và trèo ra ngoài – thì giờ cũng không có cách nào trốn thoát với gia đình và bạn bè tôi. Dầu sao tôi đã bảo với Gale là tôi sẽ ở lại và chiến đấu rồi.

Vài ngày tiếp theo, tôi nhảy dựng lên mỗi khi có tiếng gõ cửa dù không có tên lính nào tới bắt tôi. Cuối cùng tôi cũng có thể bắt đầu thư giãn. Tôi thêm chắc chắn khi Peete tình cờ nói với tôi nguồn điện bị ngắt ở phần bị đứt ra chỗ cắm dây xích xuống đất. Lão Thread chắc hẳn đã tin rằng bằng cách nào đó tôi chui xuống được cái hàng rào, thậm chí với cả dòng điện chết người chạy trong nó. Đó là một dịp may với toàn quận vì những tên canh giữ sẽ bận rộn với việc làm gì đó bên cạnh việc ngược đãi người khác.

Peeta ghé qua hàng ngày để mang cho tôi những chiếc bánh bơ nhân nho và bắt đầu giúp tôi đọc cuốn sách gia phả của dòng họ. Đó là thứ đã cũ rồi, làm từ giấy da và da thuộc. Một vài người nghiên cứu cỏ thuốc phía bên họ ngoại đã bắt đầu công việc đó nhiều năm trước. Cuốn sách được viết từ trang này qua trang khác với những hình vẽ bằng mực các loại thảo mộc cùng với đoạn mô tả công dụng y học của chúng. Việc bố tôi thêm vào một tiết đoạn những cây thảo mộc ăn được chính là một quyển sách hướng dẫn đã giữ mạng sống cho chúng tôi sau khi ông qua đời. Trong một thời gian dài, tôi đã muốn ghi lại những kinh nghiệm của chính mình vào cuốn sách. Những thứ tôi học được từ kinh nghiệm hay từ anh Gale, rồi những thông tin tôi nhặt nhạnh được khi đang huấn luyện cho trường đấu. Nhưng tôi không làm thế vì tôi không phải là họa sĩ và điều cốt yếu là các hình vẽ được phác họa hết sức cho tiết. Đó là phần mà Peeta được cử làm. Một vài loài cây thì cậu ấy biết rồi, những cây khác thì chúng tôi phơi khô vật mẫu, còn những cây còn lại tôi phải miêu tả. Cậu ấy phác thảo trên giấy nháp cho tới khi tôi thấy hài lòng, rồi tôi mới cho cậu ấy vẽ vào sách. Sau đó, tôi cẩn thận ghi nhớ tất cả những gì tôi biết về các loài thực vật. Đó quả là một công việc nhàn nhã và hấp dẫn giúp tôi thoát khỏi việc nghĩ tới những rắc rối. Tôi thích nhìn đôi tay cậu ấy khi hoạt động, khi vẽ bông hoa nở rộ trên trang giấy trắng bằng các nét mực, thêm các nét màu vào quyển sách chỉ có màu đen và ố vàng của chúng tôi trước đó. Khuông mặt cậu ấy trông thật đặc biệt khi đang tập trung. Biểu lộ thường thấy của Peeta được thay thế bằng một vẻ gì đó sôi nổi hơn và gạt bỏ đi những giả thiết cho rằng toàn bộ thể giới được khóa lại sâu trong con người cậu. Tôi đã thấy giây phút này trước đây: trong cuộc đấu, hay khi cậu ấy phát biểu với đám đông, hay lúc mà cậu ấy xô họng súng của tên lính canh xa khỏi người tôi lúc ở quận 11. Tôi không biết cái gì đã tạo nên điều đó. Tôi cũng trở nên lưu luyến đôi lông mi của cậu ấy, thứ mà thông thường bạn không để ý lắm vì chúng rất vàng. Nhưng nếu gần đến gần hơn, dưới ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng từ ô cửa sổ, chúng có màu vàng sáng và dài tới nỗi tôi không nhận thấy làm thế nào mà chúng tránh được việc rối tung vào nhau khi cậu ấy nháy mắt! Có một buổi chiều Peeta bỗng dừng việc đánh bóng một bông hoa và ngước lên quá đột ngột khiến tôi giật mình như thể bị bắt gặp đang theo dõi cậu ấy, có thể vì cách tôi làm thế thật lạ lùng. Nhưng câụ ấy chỉ nói "Cậu biết không, tớ nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta làm một thứ gì đó thật bình thường cũng nhau".

"Ừ" tôi đồng tình. Toàn bộ mối quan hệ giữa chúng tôi đã bị làm hỏng bởi Đấu trường. Tính chất bình thường không bao giờ là một phần trong nó cả. "Tốt hơn là thay đổi chỗ đã".

Và mỗi chiều cậu ấy bế tôi xuống lầu để thay đổi cảnh vật xung quanh và tôi làm mọi người tức tối bằng cách bật tivi lên. Thường thì chúng tôi chỉ xem ti vi khi được cho phép, vì sự tuyên truyền và phô trương quyền lực của Capitol - bao gồm cả những clip từ những năm 74 về đấu trường sinh tử – thật là ghê tởm. Nhưng giờ tôi đang tìm kiếm thứ gì đó đặc biệt hơn. Là con chim nhại mà Bonnie và cô Twill đã đặt tất cả hi vọng vào. Tôi biết đâu có thể là một hành động ngu ngốc nhưng nếu nó là vậy, tôi muốn loại trừ nó. Và xóa bỏ đi cái ý nghĩ về một quận 13 đang giàu có.

Hình ảnh tôi nhìn thấy đầu tiên trong hàng loạt tin tức là nhắc đến những ngày đen tối. Tôi nhìn thấy đống tàn phế của tòa nhà tối cao quận 13 và chỉ kịp bắt gặp cánh con chim nhại màu đen trắng phía dưới cùng khi nó bay ngang qua góc trên cùng bên tay phải. Điều đó thực sự chẳng chứng mình điều gì cả. Đó chỉ là một cảnh phim đi cùng với một câu chuyện cũ thôi.

Tuy nhiên, vài ngày sau đó, một thứ khác đã lôi kéo sự chú ý của tôi. Người phát thanh chính đang đọc một mẩu tin về sự thiếu hụt than chì làm ảnh hưởng đến việc sản xuất ở quận 3.

Họ cắt cảnh tới đoạn một cảnh quay trực tiếp một phóng viên nữ, trong trang phục bảo hộ, đang đứng trước đống đổ nát của tòa nhà tối cao quận 13. Qua tấm che mặt, cô ta báo cáo về việc thật không may một cuộc thăm dò về quận 13 hôm nay đã xác định rằng những hầm mỏ quận 13 vẫn còn rất độc hại để có thể tới gần. Thế là hết bản tin. Nhưng ngay trước khi họ dừng lại để chuyển sang bản tin chính, tôi nhìn thấy một hình ảnh chớp qua không thể nhầm lẫn được của đôi cánh con chim nhại.

Người phóng viên đơn giản là được ghép vào một cảnh quay cũ kĩ. Cô ấy hoàn toàn không ở quận 13. Điều đó đặt ra một câu hỏi, điều đó có nghĩa là gì?

Mục lục
Ngày đăng: 22/08/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?