Gửi bài:

Chương 13

Một túi da đựng đầy thức ăn và một bình trà ấm. Một đôi găng tay viền lông thú Cinna để quên. Ba nhánh cây con bẻ xuống từ những cây đã rụng hết lá, đặt trên nền tuyết, chỉ đúng hướng mà tôi sẽ đi. Đó là tất cả những thứ tôi để lại cho Gale ở nơi chúng tôi thường gặp nhau vào ngày chủ nhật đầu tiên sau Lễ hội mùa gặt.

Tôi tiếp tục băng qua cánh rừng lạnh lẽo và ẩm ướt, tạo ra một con đường mòn mà nó sẽ không quen thuộc với Gale nhưng bước chân của tôi thì có thể dễ dàng lần mò tới. Nó dẫn đến một chiếc hồ. Tôi không nghĩ nơi thường hẹn gặp giữa chúng tôi đủ kín đáo, và tôi cần sự riêng tư để có thể nói hết mọi thứ với Gale trong hôm nay. Nhưng liệu anh ấy có đến không? Nếu anh ấy không đến, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác mà mạo hiểm tới nhà anh ấy giữa đêm tối chết chóc này. Có những thứ Gale phải được biết. Những thứ mà tôi cần anh giúp tôi giải đáp.

Trước khi việc dính líu tới những thứ mà tôi nhìn thấy trên ti vi nhà thị trưởng Undersee làm tôi rắc rối, tôi quyết định xuống tầng và bắt đầu đi xuống đại sảnh. Cũng chính lúc đó, ngài thị trưởng đến ngay sau mấy bước chân tôi, tôi đành giơ tay lên vẫy với ông.

"Cháu tìm Madge à?" Ông ấy nói với một giọng đầy thân thiện.

"Vâng. Cháu muốn cho cô ấy thấy chiếc váy" tôi nói.

"Ồ. Cháu biết đến đâu để tìm nó rồi đấy" bỗng một tiếng "bíp" nào đó phát ra từ phòng làm việc của ngài thị trưởng. Mặt ông ấy trở nên nghiêm lại "Xin lỗi" ông nói rồi bước vào phòng làm việc và đóng cửa thật chặt.

Tôi chờ ngoài đại sảnh cho đến khi tôi cảm thấy trấn an lại. Và tự nhủ với bản thân là phải hành xử một cách tự nhiên. Sau đó tôi tìm thấy Madge đang trong phòng cô ấy, ngồi trước bàn trang điểm, chải thẳng mải tóc xoăn lọn vàng của cô ấy trước gương. Cô ấy cũng mặc một chiếc váy trắng xinh đẹp y như chiếc cô ấy mặc vào ngày tuyển quân. Madge nhìn vào hình ảnh phản chiếu của tôi trong gương sau lưng và cười mỉm "Nhìn cậu xem. Như là cậu vừa đi từ ngoài phố Capitol vào ấy".

Tôi bước lại gần hơn. Ngón tay tôi chạm vào con chim nhại "Chiếc ghim cài ở đây rồi. Hình con chim nhại đã tạo thành cơn sốt ở Capitol, thế nên cảm ơn cậu . Cậu chắc là không muốn lấy nó lại chứ" Tôi hỏi.

"Đừng ngốc thế. Đó là một món quà mà" Madge nói, cột tóc lại bằng một chiếc dây ruy băng vàng trông thật vui mắt.

"Dù sao thì, cậu có nó từ đâu vậy?".

"Đó là của dì tớ" Cô ấy nói "Nhưng tớ nghĩ nó đã ở trong gia đình tớ một thời gian dài rồi".

"Một sự lựa chọn ngộ đấy, một chú chim nhại" "Ý tớ là, những thứ đã xảy ra trong cuộc nổi loạn, cùng với việc những con chim nhại đã làm cả Capitol náo loạn".

Tất cả những con chim nhại đều là con cái, còn những con chim đực do di truyền thì được tạo giống bởi những người ở Capitol như là những vũ khí để do thám về sự nổi loạn trong các quận. Chúng có thể nhớ và nhắc lại những đoạn hội thoại dài của con người, thế nên được thả vào những khu vực có nổi loạn để nghe ngóng các cuộc nói chuyện của chúng tôi và gửi chúng về Capitol. Những người nổi dậy đã biết được điều này và làm chính những con chim nhại phản bội lại Capitol bằng cách gửi chúng quay trở về với những lời nói lừa gạt. Khi việc này bị phát giác, những con chim bị bỏ lại cho đến chết. Trong vài năm, chúng bị tuyệt chủng trong môi trường hoang dã, nhưng trước đó chúng kết bạn với những con chim nhại cái, tạo ra một loài hoàn toàn mới.

"Nhưng những con chim chưa bao giờ là một loại vũ khí cả" Madge nói "Chúng chỉ là những con chim biết hót thôi đúng không cậu?".

"Ừ, tớ đoán vậy". Tôi nói. Nhưng đó không phải là sự thật. Một con chim nhại chỉ là một con chim biết hót ư. Một con chim nhại chưa bao giờ là sinh vật mà người ở Capitol muốn cho chúng tồn tại. Họ không coi loài chim có thể kiểm soát cao độ này có khả năng thích ứng với nơi hoang dã, có thể di truyền mã gen, có thể phát triển theo một hình thái mới. Và họ không hề thấy được việc chúng có thể tồn tại.

Mục lục
Ngày đăng: 22/08/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?