Gửi bài:

Chương 12

Giờ đây, khi tôi mệt mỏi rã rời để băng qua cơn mưa tuyết , tôi thấy những con chim nhại đang nhảy nhót trên cành cây khi chúng chắp nối những giai điệu của những con chim khác, lặp lại chúng, và biến chúng thành một cái gì đó thật mới mẻ. Luôn luôn là như vậy, chúng làm tôi hồi tưởng về Rue. Tôi nghĩ về giấc mơ mà tôi đã mơ vào tối hôm trước trên chuyến tàu, nơi tôi đã đuổi theo con bé theo hình bóng của những con chim nhại. Tôi ước gì có thể vẫn đang ngủ một chút nữa thôi để tìm ra nơi mà con bé muốn đưa tôi đến đó.

Đường dẫn tới chiếc hồ là một quãng đường bộ dài không phải một vấn đề. Nếu anh ấy quyết định hoàn toàn đi theo tôi, Gale sẽ dốc hết sức sử dụng phần năng lượng mà đáng nhẽ có thể tiêu tốn vào việc săn bắn. Anh ấy rõ ràng là đã vắng mặt khỏi bữa tối tại nhà của ngài thị trưởng, dù tất cả gia đình Gale đã tới. Bà Hazelle nói anh ấy đang ốm ở nhà, rõ ràng là một lời nói dối. Tôi cũng không thể tìm thấy Gale tại Lễ hội Mùa gặt. Vick nói với tôi rằng anh ấy đang ra ngoài đi săn. Có thể điều này đúng thật.

* * *

Sau vài giờ đồng hồ, tôi đã tới một ngôi nhà cổ gần bờ hồ. Có thể "ngôi nhà" là một từ quá to so với nó. Đó chỉ là một căn phòng, khoảng 12 feet vuông. Cha tôi đã nghĩ rằng một thời gian dài trước đây có rất nhiều căn nhà – bạn có thể vẫn nhìn thấy vài tàn tích còn sót – và mọi người đến những căn nhà ấy để chơi đùa hay câu cá. Ngôi nhà này tồn tại lâu hơn những ngôi nhà khác vì nó làm từ bê tông. Có sàn nhà, mái và căn gác xép. Chỉ còn một trong số những cửa sổ bằng kính là còn nguyên, đã bị sần sùi và ố vàng theo thời gian. Không có đường ống dẫn nước và điện, nhưng chiếc lò sưởi vẫn còn dùng được và còn một đống củi trong góc nhà mà cha tôi và tôi đã nhặt về nhiều năm trước. Tôi đốt một đống lửa nhỏ, lấy ra cái màn che để tránh khói lửa có thể bị phát giác, rồi quét sach chỗ tuyết còn đọng lại dưới những khung cửa sổ trống bằng cách sử dụng cái chổi mà cha tôi làm cho tôi khi tôi gần lên tám và tôi đã chơi đùa ở nơi đây trong căn nhà. Sau đó tôi ngồi xuống cái nền trước lò sưởi nhỏ bé đó, làm ấm mình bên ngọn lửa và chờ Gale tới.

Thật ngạc nhiên khi Gale tới một cách nhanh chóng. Một bộ cung tên đeo trên vai Gale, một con gà tây đã chết mà anh ấy chắc hẳn đã bắt gặp trên đường ,đang treo ở thắt lưng. Anh đứng trên ngưỡng cửa như thể đang băn khoăn có nên bước vào không. Gale cầm chiếc túi da chưa mở đựng đầy thức ăn, chiếc bình, và đôi găng tay của Cinna. Những món quà đó Gale sẽ không chấp nhận nếu như anh giận giữ với tôi. Tôi biết chính xác anh ấy đang cảm thấy như thế nào. Không phải giống như những thứ mà tôi đã làm với mẹ hay sao?

Tôi nhìn vào mắt anh. Tính cách của anh không thể che giấu được sự tổn thương, cả và cảm giác phản bội mà anh cảm thấy khi tôi đính hôn với Peeta. Đây sẽ là cơ hội cuối cùng của tôi, buổi gặp mặt hôm nay, để không mất Gale mãi mãi. Tôi có thể sẽ mất nhiều giờ để cố giải thích, thậm chí cả khi anh từ chối tôi. Thay vì thế tận trong trái tim, tôi muốn biện hộ hơn.

"Tổng thống Snow đích thân dọa sẽ nhờ người giết anh" Tôi nói.

Gale nhướng nhẹ lông mày, nhưng không thật sự thể hiện sự sợ hãi hay ngạc nhiên "Còn ai nữa không?".

"Ồ, thật ra ông ấy không đưa cho em bản copy danh sách. Nhưng lời tiên đoán đúng nhất là nó bao gồm cả hai gia đình chúng ta".

Điều đó không đủ làm cho Gale tức giận. Anh cúi xuống trước thềm lò sưởi và tự làm ấm cơ thể "Không ngoại trừ gì sao?".

"Bây giờ thì không ngoại trừ gì cả" Tôi nói. Rõ ràng câu này cần nhiều sự giải thích hơn, nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu, thế nên tôi chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào ngọn lửa một cách ủ rũ.

Sau gần một phút, Gale phá tan sự im lặng "Cảm ơn em đã báo trước".

Tôi quay về phía anh, sẵn sàng ngắt lời, nhưng tôi lại bắt gặp tia sáng lóe lên từ mắt anh. Tôi ghét bản thân mình vì đã nở nụ cười. Đó không phải là lúc để cười, nhưng tôi đoán nó có nhiều ý nghĩa nếu được thể hiện ra với ai đó. Cả hai chúng tôi đều sẽ bị xóa sổ dù chuyện gì xảy ra "Anh biết đấy, em có một kế hoạch".

"Ừ. Anh đoán nó phải là chuyện hay lắm" Gale nói. Anh quẳng đôi găng tay lên đùi tôi "Đây. Anh không muốn có đôi găng tay cũ từ chồng chưa cưới của em".

"Cậu ấy không phải chồng chưa cưới của em. Đó chỉ là một phần của vở kịch. Và đó không phải đôi găng của cậu ấy. Đó là của Cinna" Tôi nói.

"Sau này anh sẽ trả lại chúng". Gale lấy lại đôi găng tay, nắm những ngón tay lại, và gật đầu tỏ vẻ đồng ý "Ít nhất anh sẽ chết trong thanh thản".

"Lạc quan đấy. Tất nhiên anh không biết chuyện gì đã xảy ra đâu".

"Thế thì em kể đi".

Tôi quyết định bắt đầu từ cái đêm Peeta và tôi được đội vương miện của những kẻ chiến thắng tại Đấu trường Sinh tử, và ông Haymitch đã cảnh báo tôi về sự phẫn nộ từ phía Capitol. Tôi nói với anh về sự khó khăn đã bám riết tôi kể cả khi tôi trở về nhà. Việc Tổng thống Snow đã tới thăm tôi, những kẻ sát nhân quận 11, áp lực từ đám đông, nỗ lực phản đối cuối cùng với hôn ước, cả ý kiến của tổng thống Snow rằng thế vẫn là chưa đủ, rằng nhất định tôi sẽ phải trả giá.

Gale không hề cắt ngang. Trong khi tôi nói, anh đút đôi găng tay vào túi áo, bận rộn với việc biến thức ăn trong túi da thành bữa ăn cho chúng tôi. Gồm bánh mì nướng và bơ, táo đã bỏ hạt, rồi anh đặt hạt dẻ lên lửa để nướng. Tôi nhìn bàn tay anh, những ngón tay đẹp đẽ và giỏi giang. Bàn tay bị sẹo, giống bàn tay tôi trước khi người ở Capitol tẩy sạch những dấu vết trên da tôi, nhưng mạnh mẽ và khéo léo. Bàn tay có khả năng làm tay tôi nhọ nhem nhưng lại thật chính xác trong việc đặt những chiếc bẫy tinh vi. Bàn tay mà tôi tin tưởng vào chúng.

Tôi dừng lại để uống trà từ chiếc bình nước trước khi tôi kể cho anh về chuyến đi trở về nhà.

"Em thực sự đã làm rối tung mọi thứ lên rồi"Gale nói.

"Em còn chưa làm gì đâu".

"Anh đã nghe đủ nãy giờ rồi. Hãy dẹp chuyện này và nói về kế hoạch của em đi".

Mục lục
Ngày đăng: 22/08/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?