Gửi bài:

Ngoại truyện 2 - Quỷ ngoan 2

Vừa tắm táp xong xuôi, Hữu Phong liền bị cô gái nhỏ lôi ngay xuống bếp dùng bữa tối. Bữa ăn dành riêng cho anh. Đông Vy vươn tay vỗ nhẹ má Hữu Phong, dịu giọng nói:

- Anh ăn nhiều chút nhé! Mới mấy ngày không gặp lại gầy đi rồi!

- Gầy à? - Chàng quý tộc nhún vai biểu lộ vẻ mặt " sao ai cũng nói vậy ". Anh bắt chước hành động vừa rồi của Đông Vy, vỗ nhẹ má cô - Em cũng ăn đi.

Đông Vy cười cười lấy thêm bát đũa ngồi vào bàn, vừa chầm chậm ăn vừa ngắm bạn trai. Thường thì anh hay về Thụy Sĩ một chuyến gồm bảy ngày để thăm bố và khám sức khoẻ, kiểm tra di chứng của những vụ tai nạn trước đây. Nhưng đợt này chàng quý tộc mới đi được 3 ngày đã chạy ngay về đây, mà lí do chỉ vì một chiếc khăn. Thật muốn thu bé anh thành đứa con nít để dạy dỗ!

- Hữu Phong, anh ăn thêm cái này đi.

Đông Vy gắp một miếng thịt đút vào miệng Hữu Phong. Anh thả luôn dĩa, xoay người sang hẳn cô gái nhỏ để người ta tiện đút anh ăn. Cứ thế chỉ việc nhàn hạ nhai nuốt, thi thoảng lại đưa tay vén tóc cô gái nhỏ.

- Buồn nôn chết được! - Minh Quý vừa đi qua đã giật mình, tay chỉ Hữu Phong - Ánh mắt cậu thật ghê tởm!

Ngay lập tức, Hữu Phong sầm mặt. Đôi mắt ấm áp vừa nãy cũng tắt ngấm. Anh gườm gườm mắt lườm kẻ phá đám.

Minh Quý mở tủ lạnh lấy nước uống, bỗng nhiên cườigiảo hoạt:

- Khăn của chúng ta là khăn đôi Phong nhỉ! Có điều màu đỏ của tôi tinh tế hơn!

- Phải rồi. Bò tót rất ưa màu đỏ! - Hữu Phong hoàn toàn đồng tình.

- Vậy cũng có kẻ đi ghen! - Minh Quý đắc ý nhơn nhơn.

- Kẻ nào vậy? - Hữu Phong giả bộ ngạc nhiên.

- Kẻ nào mắt xám tro, thích chạy bộ, chuyên dọa nạt người khác ấy! - Lần này là Đông Vy lên tiếng, tiện thể nhét luôn vào miệng Hữu Phong lát khoai tây.

Có người hùa vào, Minh Quý liền vênh thêm vênh. Vừa tựa vào tủ lạnh ngửa cổ uống nước vừa thoải mái rung rung chân. Nhưng chưa được bao lâu đã sặc nước bởi câu nói ai đó vừa bật ra.

- Vy tặng khăn để cậu tự thắt cổ đấy!

Dứt lời, Hữu Phong lôi tuột cô gái nhỏ vào phòng, lúc đi ngang Minh Quý còn tốt bụng vỗ vỗ lưng anh.

Về đến phòng, Hữu Phong lấy ra từ túi áo khoác một chiếc kẹp tóc be bé, thả nó vào bàn tay đang xoè rộng của Đông Vy. Anh kéo cô ngồi lên đùi mình.

- Đẹp không?

Đông Vy ừm một tiếng, nhướn môi hôn má anh. Quà anh tặng cô rất tùy hứng, chẳng nhân dịp nào cũng chẳng vì lí do gì. Chỉ cần anh thấy nó hợp với cô thì sẽ vung tiền mua về. Đa phần đều là kẹp tóc và váy. Quần áo trong tủ của cô cũng do anh lượm về là chủ yếu, kể từ bộ đồ ngủ.

Cô gái nhỏ ấn anh xuống giường, nheo mắt hỏi:

- Thưa Đinh Hữu Phong, anh đã hết ghen chưa?

- Em lấy lại khăn kia đi!

- Sao thế được? - Đông Vy vùi đầu vào ngực Hữu Phong, tay dí dí lên môi anh - Đừng có ghen linh tinh!

Hữu Phong cắn tay cô gái nhỏ, đem luôn cô kéo vào lòng. Anh trùm chăn che cả hai kín mít, khẽ thì thầm:

- Ngủ sớm, mai cùng anh sang Thụy Sĩ!

- Không không, anh về một mình đi. - Cô gái nhỏ choàng tay qua eo anh, cụp mắt rầu rĩ - Em sang đó cứ lạc loài sao ấy!

- Bố nhớ em, quản gia Lâm cũng nhớ em.

- Hai người ấy tháng trước mới về mà?

- Không cãi nữa. Nhất định Vy phải đi!

Hữu Phong chấm dứt dây dưa. Anh rời giường tắt bóng, chỉ chừa lại mỗi chiếc đèn ngủ đang tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt.

Giữa đêm yên tĩnh, cô gái nhỏ nằm cuộn tròn trong vòng tay ấm áp, ág tai vào vòm ngực rắn chắc, im nghe nhịp tim chàng trai của riêng cô.

***

Sang tới Thụy Sĩ, đón Hữu Phong và Đông Vy là tin Federer ngã bệnh. Ông nằm nghỉ trong căn phòng yên ắng, mắt nhắm nghiền, hơi thở phát ra nhè nhẹ. Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, ông chậm rãi hé mắt, yếu ớt cười.

Quản gia Lâm im lặng đứng bên giường bệnh với sắc mặt u ám, thở thật nặng nề. Kín đáo liếc nhìn Hữu Phong vẫn đang đứng đút tay vào túi, gương mặt không chút cảm xúc.

- Bác!

Cắt đứt không gian im lìm là tiếng kêu nho nhỏ của Đông Vy. Cô rút tay khỏi Hữu Phong, một mình tiến về phía Federer, nắm lấy bàn tay đang chìara từ mép chăn.

- Vy ... cháu tới rồi à?

Đông Vy gật đầu, cẩn thận siết nhẹ những ngón tay xanh xao. Ngày thường cô vẫn luôn tránh né và tạo khoảng cách với Federer, người đã cướp đi gia đình cô. Nhưng khi thấy ông dịu dàng gọi tên cô, tim lại mềm nhũn. Đông Vy biết, kể từ lúc con trai ông sẩy chân vào hố tình thì ông đã xem cô là con gái kiêm con dâu. Ông không ngừng bù đắp những gì đã lấy mất từ cô trong quá khứ nhưng Đông Vy còn chưa thể đón nhận hết. Federer đã thoải mái xưng hô bố con từ lâu nhưng Đông Vy còn chưa thể ...

- Vy à, bố tuổi gần đất xa trời, không còn sống được bao lâu nữa! - Federer rên khẽ, giọng run run - Không được nhìn hai đứa lập gia đình, sinh con.

Cô gái nhỏ vô thức lắc lắc đầu, sống mũi dần cay nghẹt. Cô sợ cảm giác mất mát, sở phải nhìn người thân rời xa mình. Dù hiện tại cô chưa hoàn toàn vứt bỏ mọi thành kiến với Federer nhưng từ sâu thẳm trong lòng cô, vị trí của ông đã sánh ngang với thầy giám thị - vị trí người cha.

- Con rất hận bố đúng không Vy? Bởi thế nên một khi bố còn sống thì con vẫn không chịu kết hôn cùng Richard!

Đó là sự thật. Đông Vy không thể chống chế, chỉ lén ngoái đầu cầu cứu Hữu Phong. Kết quả là tim cô suýt văng khỏi lồng ngực khi người kia đang lơ đãng nhìn ra cửa sổ, chẳng thèm để ý tới bố con nhà người tata đang chìm trong không khí u ám. Thái độ vô cảm ấy khiến cô gái nhỏ tức điên, liền đáp lời Federer thật rành rọt:

- Bác đừng suy nghĩ nhiều, không phải do bác đâu. Cháu từng nói, cháu yêu Hữu Phong thì sẽ bỏ qua tất cả! Bác phải tin cháu! - Đông Vy hít một hơi thật sâu - Nhưng mà ... con trai bác có thể làm chồng sao?

Federer và quản gia Lâm cùng lắc đầu, tỏ ra đồng cảm sâu sắc. Chỉ riêng Hữu Phong bất mãn nghiến răng. Thực ra anh và Đông Vy thỏa thuận từ lâu rồi, trước mắt sẽ chỉ tính mỗi chuyện yêu đương.

- Vy, bố muốn bế cháu! Thời gian của bố không còn nhiều ... - Federer thành khẩn nhìn vào mắt cô gái nhỏ. Thấy cô im lặng như ngấm ngầm đồng ý, ông lấn thêm - Cuối năm được không? Bố sợ không còn sống được bao lâu!

Đông Vy chưa kịp đáp lời thì Hữu Phong bỗng dưng gắt ầm lên:

- Bố giả vờ đủ rồi!

Đánh hơi ra mùi nguy hiểm đang dần lan tỏa, quản gia Lâm che miệng ho nhẹ rồi lẳng lặng chuồn đi. Lúc ra khỏi phòng còn chu đáo khép chặt cửa, bỏ lại vị chủ nhân " ốm yếu " đang cố tránh né tia nhìn hung dữ từ cậu con trai.

Cô gái nhỏ ngơ ngác, hết nhìn Federer lại ngó sang con trai ông đang hừ hừ. Có sự mâu thuẫn gì đây?

Hữu Phong chẳng nói chẳng rằng, liếc xéo bố một cái rồi ôm cô gái nhỏ rời đi. Cuối cùng phòng chỉ còn mỗi ông bố đang nghiêm túc tính nhẩm.

"" Cuối năm kết hôn, năm sau có cháu trai. Năm kia có cháu gái. Hai mươi năm nữa có chắt ... "

***

Hóa ra là bày mưu tính kế sẵn. Lợi dụng dáng vẻ mệt mỏi vì cả đêm thức trắng chơi cờ, ông bố gian xảo kia vờ ngã bệnh, dụ con gái người ta gả vào nhà mình. Nhưng phút chót lại bị chính con trai vạch trần ...

- Nếu bố muốn, vậy tụi mình cuối năm kết hôn nhé? - Đông Vy bình tĩnh lên tiếng.

Bước chân Hữu Phong thoáng khựng lại, anh cười lắc đầu:

- Quan trọng là em! Em thế nào?

Muốn thế nào?

Câu hỏi này đẩy cô gái vào những suy nghĩ riêng. Đây là ý của Federer. Dù ông cố tình gài bẫy cô nhưng ông thật sự thiết tha được thấy một gia đình trọn vẹn. Lúc Richard ra đời, ông khôngcó cơ hội làm tròn bổn phận người cha. Vậy nên rất mong có cháu để chăm bẵm. Và riêng Đông Vy, cô cũng muốn mối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước. Và vì thế, cô dứt khoát đáp:

- Chúng ta, cuối năm kết hôn đi.

- Được thôi!

Dứt câu, Hữu Phong dang tay ôm chặt Đông Vy, tặng cô một chiếc hôn lên mi mắt, thật khẽ. Giữa khu vườn đầy nắng gió , cảnh tượng lãng mạn biết bao, thế nhưng chỉ tích tắc sau, một ai đó đã thiêu rụi khoảnh khắc này bằng chất giọng cực mất hứng.

- Nhưng ... anh có thể làm chồng sao?

Quỷ là thế, đến phút cuối vẫn trêu điên ...

Mục lục
Ngày đăng: 07/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục