Gửi bài:

Chương 10

Phong cuồng tuyết lớn, cả một vùng đất mênh mông, phóng mắt nhìn lại đều là một màu trắng sáng mênh mông vô tận, không có cỏ cây xanh ngắt của mùa hè, cũng không thấy dê bò súc vật chỉ có một vẻ tiêu điều.

"Phu nhân, bên ngoài gió lớn cẩn thận cảm lạnh."

Thu hồi ánh mắt đang nhìn phía xa, Minh Dương Liễu buông màn xe cười cười với thị nữ đang ngồi đối diện "Không có chuyện gì, chính là ngồi xe lâu khó tránh khỏi có chút bực mình, nhìn bên ngoài hóng mát một chút." Nàng làm sao có thể mảnh mai như vậy, đang ở dị quốc cũng không nên biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

"Vương gia dặn dò nô tỳ hầu hạ phu nhân cẩn thận, nếu người không tốt sẽ hỏi tội nô tỳ."

Huyệt thái dương của nàng mơ hồ co rút đau đớn, cố nén không đưa tay đi xoa. Bình Nguyên Vương này chuyện của hắn cùng với Ân Vũ Kiệt nhất định phải xoay quanh nàng sao? Nàng tuyệt đối tin tưởng tất cả tin tức của mình ở Khánh Quốc sẽ nhắn nhủ đến tai trượng phu, đến lúc đó trấn an cơn ghen của Đại tướng quân cũng chỉ có nàng, thật phiền toái

Vị Thị nữ làm hết phận sự này chính là sau khi nàng đến biên thành Khánh Quốc. Khâu Phượng Thành sai tới hầu hạ nàng, hắn hạ lệnh là nếu nàng có sơ xuất thì thị nữ này chỉ cần mang đầu đi gặp, dẫn đến hiện tại chỉ cần một lá cây từ trên cây rơi xuống cũng làm chon ha hoàn này kinh ngạc.

Cứ tiếp tục như vậy, đến khi đến được thủ đô Khánh Quốc thì nàng sẽ phát điên trước mất .

"Ngươi không cần khẩn trương như vậy, thật ra thì thân phận hiện tại của ta không phải là khách quý của Khánh Quốc."

"Nhưng mà, lời của Vương gia chính là quân lệnh, quân lệnh như núi."

Quên đi, nàng cũng không muốn nói nhiều, nha đầu này đã có tấm lòng như vậy, thì nói nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí mà thôi.

Nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, nàng lười nói thêm nữa. Thị nữ vội vàng giúp nàng đắp thêm chăn, hơn nữa trong xe ngựa vốn đã có chậu than, không bao lâu nàng mơ mơ màng màng ngủ say.

Cũng không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ nàng nàng bị tiếng đánh nhau làm bừng tỉnh.

Thị nữ thấy nàng tỉnh lại, sợ hãi nói "Phu nhân, chúng ta gặp phải mã tặc ( bọn trộm ngựa)!"

"Mã tặc?" Đạo phỉ này cũng thật cả gan làm loạn dám tập kích quan quân hộ tống đoàn xe.

"Đúng a, bọn mã tặc này nhanh như gió, Vương gia truy kích và tiêu diệt nhiều lần đều chưa thành công, không nghĩ tới. . . . . ." Thị nữ vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt cũng không dám nhìn ra ngoài xe.

"Gần đây vận khí thật sự là kém." Tặng rượu lại xuất hiện vấn đề bây giờ còn gặp được thổ phỉ, nàng thật muốn hỏi lão thiên gia là nàng thiếu ông ta bao nhiêu tiền."Tề bá!" Nàng hướng ra ngoài xe gọi.

"Tiểu thư."

"Tình huống thế nào?"

"Thoát thân không khó."

"Vậy là tốt rồi." Có thể chạy trốn thì không vấn đề.

Thị nữ thanh âm run run hỏi "Phu nhân, thật sự không có việc gì sao?"

"Ngươi cảm thấy được Vương gia của ngươi lợi hại hay không?"

Nàng lập tức kiêu ngạo trả lời "Vương gia là anh hùng của Khánh Quốc chúng ta."

"Ngươi đã nói là anh hùng của Khánh Quốc, hiện tại hộ tống chúng ta đến kinh thành là binh sĩ được hắn lựa chịn, ngươi còn cần lo lắng sao?"

Nghe nàng nói như vậy thị nữ rốt cục yên lòng, không hề giống như chim sợ cành cong.

"Tiểu thư, có chuyện." Tề bá không cố ý đè thấp thanh âm truyền vào trong xe.

Minh Dương Liễu trong lòng khẽ động, "Làm sao vậy?"

"Bọn họ không giống mã tặc."

"Không giống? Có ý gì?"

"Là sát thủ." Tạm dừng một lúc, Thanh âm Tề bá mang theo chút trầm trọng.

"Sát thủ?" Thị nữ phát ra một tiếng thét chói tai.

Minh Dương Liễu nhịn không được dùng tay che tai, nàng không bị mã tặc giả dọa đến, thì cũng sẽ bị nha đầu nhát gan này hù dọa đến.

"Bọn họ hẳn là nhằm vào tiểu thư, hộ vệ của Bình Nguyên Vương đang ra sức giết địch"

"Vậy. . . . . . Chúng ta nên trốn hay là không trốn?"

Tề bá trầm ngâm nói, "Cũng không đến nỗi, xin tiểu thư ở trong xe ngủ tiếp một hồi."

Minh Dương Liễu mở to mắt, nàng không có nghe sai chứ, lúc này Tề bá còn muốn nàng yên tâm to gan ngủ?

Nhưng Tề bá đã nói như vậy, nàng tùy tiện chạy ra cũng chỉ chịu chết mà thôi.

Đúng khi một đại hán xông vào trong buồng xe, một thanh cương đao phát sáng đặt trên cổ nàng, nàng ở trong lòng than thở "Tề bá, gạt ta như vậy vui hay sao?"

Từ đầu tới cuối nàng không biết đến tình huống bên ngoài là bởi vì nàng căn bản không liếc nhìn ra bên ngoài một cái. Nàng sợ phải nhìn thấy cảnh máu thịt, xác người tứ tung, nhưng hiện tại nàng cảm thấy bị một thanh đao đè trên cổ cũng không phải một hình ảnh đẹp mắt.

Sau đó nàng bất tri bất giác phát hiện một chuyện, không thấy Tề bá.

Quả nhiên là thoát thân không khó, nàng bừng tỉnh đại ngộ.

"Ngươi nói cái gì?" Dù núi có sụp vẫn không đổi sắc mà Ân Vũ Kiệt bị người tin tức làm cho cả kinh đến nỗi làm rơi chén trà trên tay xuống đất

"Không thấy phu nhân ."

"Cái gì gọi là không thấy ?"

"Trước khi đến Đô thành của Khánh Quốc trên đường gặp phải mã tặc, hỗn chiến xảy ra, phu nhân mất tích ."

"Tề bá đâu?"

"Cũng không thấy ."

Ân Võ Kiệt tức giận, "Quân đội của Khánh Quốc làm ăn cái gì cũng không biết? Cái tên Bình Nguyên Vương kia không phải vẫn khoe khoang thủ hạ dưới tay khả năng rất cao sao? Làm sao lại để cho người ta cướp đi?"

"Bình Nguyên Vương nói vô cùng tiếc nuối, sẽ chịu trách nhiệm vì chuyện này."

"Nói như thế quá nhẹ nhàng, nếu Liễu nhi có chuyện gì xảy ra, thì Khâu Phượng Thành mang mạng tới để đền bù sao!" Theo tiếng nói rơi xuống chính là tiếng chén trà đã bị Ân Vũ Kiệt bóp nát.

Trong quân doanh mọi người đều biết nếu Tướng quân đổi giọng gọi tên của Bình Nguyên Vương, chứng tỏ Tướng quân vô cùng tức giận. Đoàn người nhìn nhìn lẫn nhau, xem ra nếu phu nhân có chuyện ngoài ý muốn, cho dù hai quốc không ra chiến thì thủ quân hai bên nhất định sẽ xảy ra tử chiến.

Ân Vũ Kiệt cố gắng khống chế tức giận, "Phái thám tử tiếp tục hỏi thăm tin tức, phải tìm ra nơi mà phu nhân mất tích

"Vâng"

"Mặt khác, chặt chẽ chú ý mọi tin tức từ kinh thành Khánh Quốc, ta nghĩ chuyện lần này chỉ sợ không chỉ ... như thế." Bình Nguyên Vương ở Khánh quốc tác phong mạnh mẽ vang dội, có người lại dám động thủ ở trên đầu Thái tuế, chuyện này không phải trực tiếp cho hắn một cái bạt tai vang dội, nếu hắn từ bỏ ý đồ thực là sự kiện lạ .

Sauk hi dặn dò xong, mọi người cáo lui.

"Liễu nhi. . . . . ." Một tiếng đau khổ thốt ra, hai bàn tay nắm chặt.kiên quyết nắm ở hai góc bàn

"Nàng không thể có việc, không thể. . . . . ."

"Tiểu thư, không có việc gì , đừng mở miệng, im lặng đi theo ta."

Không có việc gì mới là lạ!

Nếu không phải bốn phía rối om đưa tay ra cũng không thấy năm ngón, mà còn đang bên trong chỗ bọn trộm thì Minh Dương Liễu đã sớm nổi điên với Tề bá cứu mình ra.

Đáng giận, thời điểm Tề bá này chạy đi, làm sao lại không nghĩ tới nữ nhân trói gà không chặt như nàng, bị một đám người nam nhân cao to bắt được phải ứng đối như thế nào. Hiện tại hỏi nàng có sao không, làm sao lại không khiến nàng tức giận đến cắn răng.

Nhưng, hiện tại không phải thời điểm tính toán, nếu không tình tình bướng bỉnh của Tề bá nổi lên, một mình đi trước, lưu nàng ở trong này thì thảm nha.

Vì thế, Minh Dương Liễu đang ở trong trạng thái âm thầm khiêm tốn, đi theo quản gia thừa dịp không có trăng trốn ra khỏi tòa miếu sơn thần quỷ dị rách nát này.

Sở dĩ nói nó quỷ dị, bởi vì nàng thật sự không thể lý giải, đám người kia vừa thấy nàng liền đòi nàng đưa ra cái gì "Quy linh ngọc", đồ vật kia là cái quỷ gì a, nàng nghe cũng chưa nghe qua.

Bởi vì nàng không cho bọn họ đồ họ muốn, không nghĩ tới bị bọn họ trói chặt tứ chi giống như hàng hóa ném ở bên cạnh thần án.

"Tiểu thư, người có thể nói ."

Minh Dương Liễu chạy trốn thở hồng hộc, lập tức không khách khí mở miệng "Tề bá, làm sao ông có thể ném ta xuống chạy trước?"

"Ta không chạy trước thì đêm nay ai tới cứu tiểu thư" Tề bá nhìn nhìn khắp nơi, dùng cái vẻ mặt trăm năm như một kia mà trả lời.

". . . . . ."

"Mục đích của bọn họ là gì tiểu thư biết không?"

"Bọn họ muốn cái gì Quy linh ngọc."

Sắc mặt của Tề bá vạn năm không thay đổi lại xuất hiện một tia kinh ngạc, điều này làm cho nàng rất là ngạc nhiên hỏi tới "Tề bá, Quy linh ngọc là đồ vật gì?" Có thể làm cho Tề bá biến sắc mặt, nhất định là có gì đó.

"Bình phù Hoàng gia Khánh quốc." biểu tình trên mặt Tề bá càng nghiêm túc.

Nàng vừa nghe càng không hiểu ra sao "Vậy tại sao lại hỏi ta?"

"Chuyện này chỉ sợ phải chờ đến khi chúng ta đến kinh thành Khánh Quốc mới biết được ."

"Còn muốn đi a?" Nàng nhịn không được mặt lộ vẻ như đưa đám.

"Chẳng lẽ tiểu thư muốn làm thủ phạm khiến hai quốc khai chiến ?"

"Ta tự nhận còn chưa đủ tư cách làm kẻ gây họa, cám ơn Tề bá ông đã để mắt đến ta như vậy."

"Chúng ta đi thôi." Tề bá đi vào trong một cánh rừng, mang hai con ngựa đang ẩn núp ở đâu đấy ra.

Minh Dương Liễu nghĩ đến một vấn đề khác "Tề bá, ông cảm thấy tướng công ta nghe được tin tức ta mất tích, thật sự sẽ phát điên làm cho hai quốc khai chiến sao?"

"Tiểu thư yên tâm, ta đã truyền tin cho cô gia ." Ý tứ là hai quốc tạm thời còn không chiến.

Nàng thở dài, "Tuy rằng ta rất muốn nhìn thấy chàng bởi vì ta mà mất đi lý trí, nhưng ta cũng rõ kết quả trách nhiệm này ta gánh không nổi."

"Đi thôi." Tề bá giúp đỡ nàng lên ngựa."Chúng ta vào kinh đi tìm công chúa Kim Lan."

Nàng gật đầu nói "Ta nghĩ chuyện này mười mươi không tránh khỏi quan hệ với nàng." Nha đầu kia lần trước bị nàng chỉnh như thế, lần này quay lại chỉnh nàng đi? Nếu không, những người đó như thế nào lại muốn lấy binh phù Khánh quốc từ nàng?

"Yên tâm đi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ bảo về tiểu thư thật tốt."

"Ừm, ta biết, Tề bá hiểu rõ ta nhất."

Bóng đêm che giấu, Tề bá không tiếng động nở nụ cười. Đúng vậy, ông không có thê thất nữ nhi, từ nhỏ nhìn tiểu thư lớn lên, đã sớm coi tiểu thư như nữ nhi của mình, không thương nàng thì còn thương ai đây?

Tranh giành ngôi vị hoàng đế

Hoàng đế Khánh quốc bị giam lỏng, mà công chúa Kim Lan đưa nàng tới một quán rượu ngon, cho nàng xem trò hay nội đấu của các ca ca nàng.

Thật sự là nguyên nhân luận điệu cũ rích nha, từ cổ chí kim hoàng gia không trình diễn trò hay liền không chịu được. Chẳng qua Minh Dương Liễu không nghĩ tới đời này chính mình sẽ có cơ hội diễn một vai trong cuộc chiến này.

Hơn nữa, có một việc cũng làm cho nàng hoang mang, nhìn từ trên xuống dưới trái phải, tỉ mỉ đánh giá công chúa Kim Lan ngồi ở trên ghế. Sau đó vẻ mặt thỉnh giáo hỏi nàng

"Vì cái gì ngài rõ ràng là công chúa, mà lại nắm giữ binh phù Hoàng gia?"

"Bởi vì người khác không thể nghĩ tới." Nguyên nhân rất đơn giản như vậy.

"Vậy, vì cái gì Quy linh ngọc không phải là ngọc " Nguyên lai lần trước hai người cùng nhau uống rượu, công chúa Kim Lan nhét lung tung cái gì đó vào ngực của nàng giống như mai rùa cũng giống như tảng đá lại cũng giống như nghiên mực lại chính là Quy linh ngọc mà mã tặc muốn.

Haizz, tên cũng không chuyên nghiệp nha, rõ ràng không phải ngọc gì mà lại gọi là ngọc, cho dù bọn họ đánh chết nàng, nàng cũng không biết mình có a. Nếu vì nguyên nhân này mà đánh mất mạng nhỏ, đến chỗ Diêm vương cũng thật mất mặt.

"Đây là tên tổ tiên ta truyền lại, ta cũng không hiểu được." công chúa Kim Lan nhún nhún vai, "Ta cảm thấy được nó càng giống một khối đá nghiên mực cũ, ném ở ven đường cũng không có người nhặt."

"Đúng rồi." Quả nhiên tất cả mọi người đều cho là như thế, thật không hiểu tổ tiên Khánh Quốc suy nghĩ cái gì.

"Lần này lôi ngươi liên lụy vào chuyện này, thật sự là có lỗi."

"Không đối thoại rõ ràng sẽ không thấy được thành ý, công chúa điện hạ có thật là đang muốn bày tỏ như thế hay không?"

"Làm người cần gì hiệu quả và lợi ích như vậy, chúng ta tốt xấu cũng có tình bỉ kim kiên hữu tình." công chúa Kim Lan nở một nụ cười sáng lạn.

Bên cạnh, bọn hạ nhân nhịn không được trên trán đầy hắc tuyến. Hai người một thì xinh đẹp như hoa, một thì giống như cảnh xuân sáng rực rõ nhưng nghe nói chuyện lại làm cho người ta càng nghe càng há hốc mồm.

"Công chúa biết ta là thương nhân, thương nhân vốn là trọng hiệu quả và lợi ích." Minh Dương Liễu nói hợp lý hợp tình.

"Nhưng mà ta tin tưởng ngươi không phải là kẻ muốn lợi dụng trái tim người."

Sờ sờ cằm, Minh Dương Liễu khẽ trầm ngâm một chút, "Kỳ thật, ta cũng không thể xác định mình có phải không muốn lợi dụng trái tim người hay không, nếu ta biết đồ vật kia là Quy linh ngọc, ta liền mở giá cao bán cho bọn họ không chừng."

"Nếu ngươi thật sự là người như vậy, thì ban đầu ta sẽ không đem đồ vật kín đáo kia đưa cho ngươi ."

"Người khi đó uống đến hai mắt mờ mịt, hồ đồ rớt ra ngoài cũng là bình thường." Nàng hoài nghi nói.

"Đồ quan trọng như thế, ta sẽ không làm sai."

Thử nghĩ xem, binh phù quan trọng như vậy, nếu uống rượu làm hỏng việc kia, thật sự là chuyện rất nguy hiểm. Nàng nghĩ hoàng đế Khánh quốc sẽ không ngu ngốc như thế, như vậy cái này chứng tỏ....

Công chúa Kim Lan thình lình mở miệng nói "Rượu phẩm của ta vô cùng không tốt."

"Cũng vậy."

"Rượu là nhược điểm của ta."

Minh Dương Liễu thu lại nụ cười, nàng nghe ra được toan tính trong lời nói của nàng ."Cho nên nhược điểm quá mức rõ ràng cũng không nhất định là nhược điểm." Rượu phẩm không tốt có hai loại tiên thiên cùng hậu thiên, Mình là tiên thiên, công chúa Kim Lan xem ra chính là hậu thiên

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Công chúa Kim Lan "Ha ha" cười một tiếng, cầm tay nàng, vô cùng vui sướng nói "Cho nên ta mới có thể nói hai chúng ta là tri kỷ."

Nàng lại thở dài nói "Cám ơn ngươi đã giúp ta, đồ vật kia đã làm cho ta mất đi rất nhiều, ta thật sự rất cao hứng có thể quen biết ngươi. Mặc dù đã mang đến cho ngươi nhiều phiền toái như vậy".

Minh Dương Liễu không hỏi nhiều là nàng (Kim Lan) đã mất đi cái gì, lạnh nhạt nói "Đồ vật này người vẫn nên thu hồi đi." Để vật phỏng tay như vậy ở bên người chẳng khác nào bình thuốc nổ, không biết khi nào thì sẽ đưa tới họa sát thân, nhất định phải ném rất xa

"Đồ ngươi mang ở trên người sao?"

"Làm sao có thể."

"Vậy ngươi đưa ta như thế nào?"

"Ta sau khi trở về lập tức sai người đưa tới cho người."

Công chúa Kim Lan có chút không đồng ý, "Để cho người khác chuyển giao ngươi yên tâm sao?" Nàng lo lắng nói "Như vậy đi, ngươi cứ giữ đi, ta sẽ nói với người ngoài đồ đã ở trong tay ta."

Minh Dương Liễu nghe xong liền cứng lưỡi, nàng không phải là người của Khánh Quốc. dù sao nàng cũng là người của quốc gia đối địch, quan hệ dẫn đến tồn vong của hoàng thất như vậy, tín vật quan trọng để chính quyền vững vàng lại nằm trong tay nàng, bọn họ làm sao để yên tâm?

"Phụ hoàng người sẽ không bị trư đá vào đầu đi, ông ta sao có thể đồng ý cho người làm như vậy?"

Nàng bị lời của Minh Dương Liễu nói chọc cười "Lệnh phu là Nguyên soái biên quan, Bình Nguyên Vương có dã tâm thật lớn, nếu binh phù ở trong tay ngươi, hắn cũng phải kiêng kị, đây là vì lê dân bách tính hai nước mà suy nghĩ. Ai, cũng không phải hoàng đế nào đều rất hiếu chiến, thích tranh phách thiên hạ."

Minh Dương Liễu liền hiểu, "Theo điểm này xem ra, ta cảm thấy hoàng đế hai nước là không phân cao thấp." Nói trắng ra là không hề có chí lớn, chỉ lo chỗ ngồi trong nhà mình mà thôi."Nhưng, đây cũng không phải kế lâu dài."

"Chuyện thiên hạ vốn là thuận thế mà làm, ta không muốn hai nước xảy ra chiến sự không ngừng, nếu thế hệ này để ta tùy ý quản lý Quy linh ngọc, thì cứ tùy theo lời ta nói đi."

Nhìn công chúa xinh đẹp trước mắt nói năng mềm nhẹ nhưng có khí phách, Minh Dương Liễu nói không ra lời, nàng không thể nghi ngờ yêu thương con dân chính là vị công chúa tốt. Nếu là nam nhi có thể trở thành một thế hệ minh quân, thật sự đáng tiếc. . . . . .

"Nếu là tri âm, sao không cùng ta chung gánh một phần trách nhiệm trọng đại này đi?"

Nghe vậy, trong lòng Minh Dương Liễu dâng lên một hoài bão khó nói thành lời, ai nói nữ nhân không có tâm ý, ý chí bốn biển đâu?

"Được, ta đáp ứng với người."

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời bưng chén trà trong tay lên, lấy trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch.

Đi vào biên thành, Minh Dương Liễu có loại cảm giác như đã mấy đời.

Không giải thích được bị liên lụy vào hoàng thất Khánh quốc, nhưng cũng may hữu kinh vô hiểm ( trong sợ hãi lại không có nguy hiểm).

"Suy nghĩ cái gì vậy?" Một đôi bàn tay to đem nàng tiến vào lồng ngực ấm áp mà rộng rãi.

"Chuyện này quả thực giống như một giấc mộng."

"Nàng ta không nên lợi dụng nàng." Ân Vũ Kiệt đối với vị công chúa Kim Lan kia rất bất mãn.

Nàng cười cười, đưa tay ôm lấy thắt lưng của trượng phu, mặt dán tại lồng ngực hắn, lẩm bẩm nói "Chúng ta cũng lợi dụng nàng không phải sao? Chính cái gọi là mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, phong thủy luân chuyển, mọi người có thể thông cảm cho nhau một chút, sẽ không sao nữa."

"Nếu lần này xuất binh, có lẽ sẽ dẫn đến phân tranh lãnh thổ hai nước."

"Chưa được Hoàng Thượng cho phép, chàng một mình xuất binh, không sợ tội sao"

"Vì nàng, ta cam nguyện."

"Chàng . . . . ." Nàng cảm động nhìn hắn. Hắn thật sự sẽ vì nàng mà chấp nhận mạo hiểm như vậy sao?

"Nhưng, nàng cũng không quá lo lắng, đừng nói ta nhận được tin tức từ Tề bá báo bình an, thì cho dù thực sự xuất binh, Hoàng Thượng cũng sẽ không trách tội ta."

Nàng nghi hoặc nhìn về phía hắn.

"Khi nàng nhận được thánh chỉ từ Hoàng thượng, ta liền viết mật chỉ trình Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nói tất cả đều tự ta xử trí."

"Cái gì? Làm cho thiếp cảm động như vậy." Minh Dương Liễu có cảm giác mắc mưu.

"Làm sao nàng lại tức giận?" Ân Vũ Kiệt không hiểu ra sao.

"Tiểu thư tức giận là vì người không có giận dữ vì hồng nhan." Đi theo phía sau bọn họ, Tề bá chậm rãi giải thích.

Hắn vô tội nói "Nhưng mà nếu ta thực sự làm như vậy, chỉ sợ nàng sẽ lại giận đi?"

"Ai nói?" Minh Dương Liễu lườm hắn một cái.

"Vậy lần sau ta liền giận dữ vì hồng nhan"

"Cái gì?" Hắn còn muốn có lần sau? Hắn là ngại mệnh nàng quá dài nên muốn chơi đùa vậy sao?

Minh Dương Liễu nổi giận, nàng dùng sức đẩy hắn ra, đi nhanh về phía trước, vừa đi vừa tức giận nói "Ta muốn đi bái tặng Quan Âm, ta không cần nhi tử, ta nhất định phải sinh nữ nhi, nhất định phải là nữ nhân !"Namnhân có cái gì tốt, tức chết nàng .

"Cái gì?" Hắn phản ứng chậm nửa nhịp , "Cái gì hài tử, nữ nhi. . . . Từ từ, nàng có thai ?!"

"Ta không cần nhi tử, tức chết ta. . . . . ." Nàng không trả lời hắn, còn nhắc đi nhắc lại không ngớt.

"Liễu nhi ―–" Ân Võ Kiệt vội vàng đuổi theo thê tử, tươi cười càng lớn, hắn muốn làm phụ thân a.

Tề bá vẫn chậm rì rì đi ở phía sau, vừa đi vừa lắc đầu, coi như tính tình tiểu thư náo nhiệt nha.

Nhưng, vậy thì thế nào, như vậy mới náo nhiệt nha. Mùa đông rét lạnh náo nhiệt một chút mới không làm cho người ta cảm thấy được biên tái lạnh khủng khiếp.

Ông đã bắt đầu chờ mong, tính xem tiểu thư nhà ông sinh mấy oa nhi, cuộc sống bên này thật có nhiều đặc sắc.

Ngày đăng: 05/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?