Gửi bài:

Chương 5

Hai ngày sau ―

"Thiếu gia, ngài đang làm gì thế?"

Ân Vũ Kiệt đang thu dọn quần áo xong quay đầu cười, vân đạm phong khinh nói: "Trở về biên quan a."

"A......" Đột nhiên như vậy? "Ngài không phải là sau khi thành thân mới trở về biên quan sao?"

"Ừ" hắn gật đầu, ý cười trên mặt khiến người ta không thể nhìn thấu, "Vốn phải là như vậy."

"....." Lão quản gia cảm thấy mình nghe nhưng không hiểu.

"Nhưng có một số việc nên dùng hành động, không thể dựa theo trình tự bình thường."

Lão quản gia khẳng định nụ cười trên mặt chủ tử có gian trá, thấy thiếu gia thu dọn xong bọc hành lý, xoay người muốn đi ra bên ngoài, vội vàng lại hỏi, "Thiếu gia! Nhưng mà...... Minh tiểu thư đang bị bệnh ở trên giường, người như vậy thật sự được không?" Có thể quá mức kích thích nhà gái hay không? Vạn nhất làm cho bện tình đối phương tăng thêm...... chuyện này không tốt lắm đâu.

"Có đôi khi lửa giận so với thuốc còn hiệu quả hơn." Nói xong, Ân Vũ Kiệt cố gắng nén cười rời đi.

Lão quản gia càng mờ mịt, chẳng lẽ ý của thiếu gia là nói người cố ý chọc giận tiểu thư Minh gia? Còn đối phương bởi vì tức giận sẽ khiến khỏi bệnh nhanh hơn?

Khi Ân Vũ Kiệt đi về phía phụ thân chào từ biệt, gặp được một vị khách ngoài ý muốn "Minh đại nhân, ngài đã tới?"

"Đúng vậy, tướng quân."

"Kiệt nhi, nên sửa lại, sao lại gọi là Minh đại nhân." Trấn Bắc Hầu vẻ mặt vui mừng sửa lại lời con nói.

Cho nên Ân Vũ Kiệt vì chào lại một lần nữa, "Tiểu tế ra mắt nhạc phụ đại nhân."

"Được được." Minh Học Hải cười đến không thấy mắt đâu.

Hắn chuyển qua phụ thân "Cha, con đến chào từ biệt người."

Trấn Bắc Hầu cùng thông gia tương lai đồng thời ngẩn ra. Chào từ biệt?

"Hoàng Thượng không phải cho con nghỉ ngơi một tháng sao?" Trấn Bắc Hầu không rõ.

"Chẳng lẽ không thành thân trước đã trở về biên quan?" Minh Học Hải vẻ mặt ngưng trọng. Việc này nếu bị nữ nhi biết, hậu quả khó có thể đoán trước.

"Việc hôn nhân đã được Thánh Thượng ân chuẩn, khi nào cưới cũng không phải việc quan trọng lắm." Ân Vũ Kiệt trả lời.

Nói là nói như vậy, nhưng mà ông rất muốn sớm một chút được ôm kim tôn ( cháu) a! Trấn Bắc Hầu âm thầm oán niệm không thôi. "Như vậy a, vậy cũng nên chọn ngày mới phải phép." Hắn có thể chờ, nữ nhi Minh gia cũng có thể chờ, nhưng mà ông cùng Minh ngự sử hai lão nhân này cũng không thể mãi chờ đợi cùng bọn họ.

"Con nghĩ hẳn là sẽ không lâu lắm."

Hai lão nhân nhìn vẻ mặt hắn như đã có định liệu trước, trao đổi ánh mắt với nhau một cái, chuyện này có vấn đề, nhưng, hai lão nhân đã lăn lộn chốn quan trường hơn mười năm cũng rất ăn ý không truy vấn, chỉ cần mở to hai mắt xem diễn là được rồi.

"Muốn lên đường ngay hôm nay sao?" Trấn Bắc Hầu hỏi.

"Vâng."

"Không đi gặp tiểu thư Minh gia nói lời từ biệt sao?"

"Việc này làm phiền nhạc phụ đại nhân chuyển lời." Ân Vũ Kiệt cố ý xem nhẹ ánh mắt nóng bỏng chờ đợi của Minh Học Hải.

"Ách." Minh Học Hải có chút không vừa ý, tin tức bất ngờ như vậy bắt mình đi chuyển lời, nếu làm không tốt tất sẽ liên lụy đến bản thân, nữ nhi mình tâm địa không tốt lắm a.

"Hiện tại nhạc phụ muốn hồi phủ sao?"

Minh Học Hải kinh ngạc nhìn hắn, dĩ nhiên lập tức hiểu ra, không khỏi cười ha ha, "Được được, ta lập tức hồi phủ." Thú vị thú vị!

Còn chưa ngồi nóng ghế Minh Học Hải vô cùng sung sướng chạy vội đi, Trấn Bắc Hầu cũng nhịn không được mặt đầy ý cười, quay đầu nhìn về phía con, "Con như vậy mà đi, không phải sẽ làm cho người ta có cảm giác kim thiền thoát xác ( lặng lẽ chuồn mất ) sao?"

"Không, nên là...... Dục cầm cố túng (*)."

(*) Dục cầm cố túng: lạt mềm buộc chặt

"Ha ha......" Lão Hầu gia không nhịn được cất tiếng cười to, quả nhiên giống như ông dự đoán, nhi tử có dụng tâm với tiểu thư Minh gia.

"Nếu Minh đại nhân hôm nay không vừa vặn đến đây, con sẽ làm như thế nào để báo cho tiểu thư Minh gia biết chuyện con phải về biên quan đây?"

Ân Vũ Kiệt nghiêm trang trả lời "Trên đường người nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy Tịnh Biên tướng quân thần sắc vội vàng rời kinh, có người nhìn thấy tin tức tự nhiên sẽ truyền tới Minh phủ, chỉ cần tin tức này truyền tới, nàng nhất định sẽ đến chứng thực."

"Khẳng định như thế?" Trấn Bắc Hầu nhíu mày.

"Đúng, khẳng định như thế."

"Nghe con nói như vậy, cha cũng muốn sớm được gặp Minh tiểu thư này."

"Yên tâm, cam đoan người nhất định sẽ sớm đạt được ý nguyện."

Hai cha con Ân thị nhìn nhau cười, giống như một đôi hồ ly ngàn năm đã tu luyện thành tinh.

*********************************

Không có phản ứng,

Minh Học Hải từ vụng trộm đánh giá đến quang minh chính đại nhìn kỹ nữ nhi từ trên xuống dưới.

Nhưng thiên hạ như trước dựa ở đầu giường dùng một động tác tao nhã mê người, chậm rãi uống bát thuốc trong tay, làm như đó là mĩ vị tuyệt vời nhất trên đời.

"Liễu nhi, con đã nghe chưa?" Ông không nhịn được hoài nghi bởi vì thuốc rất đắng, mới khiến cho toàn bộ tâm tư của nữ nhi đặt vào trong bát thuốc nên không nghe rõ mình nói gì.

"Cha nói Tịnh Biên tướng quân phải về biên quan." Minh Dương Liễu thản nhiên nói, tỏ vẻ mình nghe được rất rõ ràng.

"Vậy sao phản ứng của con lại như vậy?" Tại sao lại cảm thấy mình càng ngày càng đoán không ra tâm tư của nữ nhi đây?

"Hắn là tướng quân, từ biên quan đến tất nhiên phải về biên quan rồi, thật bình thường, con nên có phản ứng gì?" Nuốt vào ngụm thuốc cuối cùng, nàng không khỏi nhíu mày liễu lại. Thuốc này thật ra được bỏ thêm bao nhiêu hoàng liên a, uống xong thuốc đầu lưỡi của nàng đều đã tê rần.

"Con phụng chỉ ném tú cầu–"

"Đã ném xong rồi." Nàng cắt ngang lời phụ thân.

"Hắn cho dù phải về biên quan, những cũng có thể thành thân với con xong rồi mới đi." Dừng một chút, ông tiếp tục nói: "Ít nhất cũng nên chờ đính ước xong hãy đi."

"Cần gì phải gấp gáp."

"......"

Tiếp nhận khăn tay Như Xuân đưa đến, Minh Dương Liễu lau khóe miệng, nhìn phụ thân mỉm cười nói, "Hắn nếu muốn đi, thì tất nhiên sẽ đem mọi việc an bài tốt, kháng chỉ dù sao cũng là chuyện hệ trọng không phải sao?"

Trán của Minh Học Hải lặng lẽ toát mồ hôi lạnh, bây giờ là như thế nào, đây là đôi trẻ muốn trình diễn vở tuồng đấu trí sao? "Ý của con là hắn đã có an bài trước?"

"Yên lặng chờ là tốt rồi." Mắt đẹp lại đảo qua, "Cha, có muốn đánh cuộc hay không?"

"Đánh cuộc gì?"

"Con cá là ngày mai Ân gia sẽ đến đưa sính lễ, làm lễ đính ước."

Nữ nhi đã khẳng định như vậy, ông mới không cần cá, chắc chắn chỉ thua không thắng. "Không cược." Lời cự tuyệt chắc như đinh đóng cột.

"Vậy chúng ta cược cái khác cũng được." Minh Dương Liễu khẩu khí vẫn không hề thay đổi.

"Cái gì?"

"Con cá là hắn bảo cha trở về nói cho con biết."

Minh Học Hải ngây dại, nữ nhi thật sự là thông minh làm cho ông lạnh ngắt cả người.

"Quả nhiên là..." Nụ cười yếu ớt trong suốt trên mặt nháy mắt biến mất không thấy, chỉ còn lại bầu trời u ám.

Không xong! Nữ nhi tức giận, ông còn chưa kịp đi.

"Làm sao con có thể nghĩ như vậy?" Ông cố gắng che dấu giả tạo cười.

"Trước đó không lâu con mới hỏi qua Tề bá chỗ cha đi, ông ta nói có nhiều khả năng là đến phủ bái phỏng Trấn Bắc Hầu, mới đi không bao lâu cha liền trở về nói cho con biết chuyện này."

"Vậy...... Sao con lại khẳng định là hắn bảo cha chuyển lời đến con?" Ông còn muốn ngoan cố đến cùng.

"Hắn nếu muốn vụng trộm rời kinh thì chúng ta sẽ không biết tin tức. Tuy nhiên cha chẳng những nhận được tin tức, còn làm ra vẻ rất muốn nhìn thấy phản ứng của nữ nhi như thế nào." Nói xong, nàng cười như không cười nhìn phụ thân.

Hóa ra là ông đã quá nóng lòng muốn xem diễn nên để lộ chân tướng, con rể, xin lỗi a!

"Vậy con định làm thế nào?" Ông một chút cũng không tin nữ nhi sẽ không phản kích.

"Tiếp tục dưỡng bệnh."

"......"

"Cha nữ nhi của người còn đang bệnh, không dưỡng tốt thì bệnh sẽ nặng thêm nha, vô luận muốn con làm cái gì cũng đều là lý luận suông, không làm nên chuyện gì."

Cũng phải, hai ngày nay nhìn nữ nhi khí sắc tuy rằng đã tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn đang bệnh, nhìn thôi cũng khiến cho người làm cha như ông đau lòng, cũng không biết rốt cuộc là người nào dùng ngàn đao hại nữ nhi bệnh thành như vậy.

"Cha, con có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát."

"Vậy con hãy nghỉ ngơi thật tốt, cha đi trước."

"Như Xuân, đưa cha ta đi ra ngoài."

"Vâng." Như Xuân ở một bên lên tiếng trả lời.

Đợi cho đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Minh Dương Liễu níu lấy vạt áo trước ngực, mày nhíu chặt, oa một tiếng đem toàn bộ thuốc vừa mới uống xong phun ra

Nàng mặt không chút thay đổi giơ ống tay áo lên lau đi nước thuốc trên khóe miệng, thì thào lẩm bẩm "Đùa giỡn ta chơi vui như vậy sao? Ân, Vũ, Kiệt —" Ba chữ cuối cùng cơ hồ là dùng hết sức nghiến răng thật chặt.

Như Xuân tiễn bước lão gia trở về, vừa vào phòng đã nhìn thấy cảnh bừa bãi trước giường, không khỏi sợ hãi, chạy vội đến trước giường, "Tiểu thư, người không sao chứ?"

"Nghe ta nói, Như Xuân." Minh Dương Liễu nắm chặt tay nha hoàn, nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói "Không cho phép nói chuyện này cho bất luận kẻ nào, nếu không ngươi hãy đợi chờ về nhà mình đi."

Như Xuân lập tức gật đầu, tiếp tục nghi hoặc, nhưng nàng lại vô cùng rõ ràng ở nhà này ai mới là chủ. "Vậy nô tỳ lại đi mang thuốc đến cho tiểu thư."

"Đứa ngốc, bây giờ ngươi đi lấy thuốc, chẳng phải là nói cho người ta biết ta nôn hết thuốc ra sao?"

Nàng bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngay sau đó lại xụ mặt, "Nhưng tiểu thư không uống thuốc thân thể làm sao có thể tốt lên được?"

"Đừng lo, một chén thuốc mà thôi. Ngươi hiện tại ra ngoài canh chừng dùm, ta muốn nghỉ ngơi."

"Vâng." Nhìn khuôn mặt tái nhợt của chủ tử, Như Xuân thật sự lo lắng, nhưng nàng cũng biết rõ tính cố chấp của chủ tử nên không dám phản bác, đành phải ngoan ngoãn đi ra bên ngoài.

Thời điểm tiểu thư cùng lão gia nói chuyện rõ ràng còn đang yên ổn, tiểu thư nhất định là quá để ý cô gia tương lai, nếu không sẽ không tức giận đến khí huyết cuồn cuộn, đem toàn bộ thuốc phun ra ngoài.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Minh Dương Liễu, ngày hôm sau, phủ Trấn Bắc Hầu liền đưa tới một đống sính lễ ăn hỏi, chỉ là nam nhân vật chính không có xuất hiện.

Mà đại tiểu thư Minh gia được nha hoàn giúp đỡ dìu vào phòng khách, trước con mắt của mọi người ngã xuống ngất đi.

Nhất thời mọi người ồ lên, mà lời đồn đãi cũng nhanh chóng ở kinh thành lan rộng ra ―

Tịnh Biên tướng quân trốn đi biên quan, vứt bỏ thiên kim Minh gia chịu khổ bệnh không dậy nổi.

Trước khi phụng chỉ ném tú cầu, lời đồn đãi về thiên kim của ba Ngự Sử bay đầy trời.

Sau khi phụng chỉ ném tú cầu, lời đồn đãi của ba Thiên Kim mỗi ngày đổi mới.

Mấy ngày sau, ở ngoại ô kinh thành.

Một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi, thản nhiên giống như đạp trên cỏ xuân, xa phu đội đấu lạp (*) trên đỉnh đầu, trong tay mặc dù cầm roi da, nhưng cũng chỉ dao động trái phải chứ không vung roi, tùy ý để con ngựa yêu đi đều bước

(*) đấu lạp: chiếc nón rộng vành có một lớp vải che mặt mà nhân vật đi lại trên giang hồ thường dùng để che giấu thân phận hay ngụy trang

"Tề bá, kỳ thật ông không cần theo ta." Màn xe nhấc lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp nhưng thần sắc vẫn mang theo vẻ suy yếu chưa khỏi bệnh "Có Như Xuân đi theo ta là được rồi."

"Đây là đi biên quan, ngàn dặm xa xôi, ta cùng lão gia cũng không yên tâm." Tề bá lắc đầu, "Như Xuân trừ bỏ tính tình chịu khó một chút, nhưng lại giống như tiểu hài tử, xuất môn ra bên ngoài có nhiều thay đổi, chỉ có nàng ta và tiểu thư, chắc chắn không ổn."

Minh Dương Liễu buông màn xe xuống, chính là không muốn bị quản nhiều, nàng mới để cho Như Xuân xuất môn cùng mình, nhưng bây giờ có Tề bá đi theo, có rất nhiều chuyện không có biện pháp làm.

Muốn nửa đường bỏ trốn, quả thực khó như lên trời. Ai, Tề bá từng được xưng thiên hạ đệ nhất danh bộ, nàng làm sao có thể thoát được khỏi sự truy lung của ông ta đây.

"Tiểu thư, người không thoải mái sao?" Như Xuân hỏi.

"Không." Nàng uể oải trả lời.

"Nhưng mày mặt người nhăn nhó rất khó chịu." Sắc mặt cũng rất khó xem.

"Trong xe ngựa quá buồn." Nàng thuận miệng tìm một lý do cho có lệ.

"Tiểu thư, bệnh của người chưa khỏi hẳn, ngoan ngoãn ở trong xe giường êm chấp nhận nghỉ ngơi đi." Thanh âm của Tề bá đúng lúc từ bên ngoài truyền đến.

"Ta đã biết." Tề bá chắc chắn là do cha phái tới giám thị nàng, Minh Dương Liễu tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhận mệnh.

Như Xuân lanh lợi mang một bát thuốc lên, lấy lòng cười nói, "Tiểu thư, uống thuốc, như vậy mới có thể ngủ ngon."

Do dự một chút, Minh Dương Liễu vươn tay lấy bát thuốc, tuy rằng Tề bá điều khiển xe rất an toàn, nhưng dọc đường đi khó tránh khỏi xóc nảy, vẫn là chăm chỉ uống thuốc một chút.

Chỉ chốc lát sau khi uống thuốc xong, dược tính phát tác làm cho nàng vốn đang mệt mỏi suy yếu chìm vào giấc ngủ mơ màng.

"Quản gia bá bá." Như Xuân nhẹ giọng thấp gọi, "Tiểu thư ngủ rồi."

"Uhm, ta đã biết." Tiếp theo, ông hét nhẹ một tiếng, "Giá." Mã tiên trong tay vung lên, hai con ngựa nhất tề tung vó phóng nhanh.

Ấm áp và mềm mại, giống ngủ ở trên một tầng mây trắng, tựa vào trong gió nhẹ.

Có người nhẹ nhàng kéo áo ngủ bằng gấm lên cho nàng, nàng hơi khẽ cười, Như Xuân nha đầu này thật đúng là tri kỷ mà.

Cảm thấy có cái gì thô ráp đang mơn trớn trên mặt nàng, nàng chau mày, hai tay này quá cứng rắn, không giống tay của Như Xuân mềm nhẵn nhỏ bé......

Cặp mi dài của Minh Dương Liễu run nhè nhẹ, biểu hiện chủ nhân sắp tỉnh lại.

Trước mắt ánh mặt trời chiếu rọi, làm cho nàng cảm thấy khó chịu nâng tay lên che mặt một chút, khó trách lại cảm thấy ấm áp, hóa ra là phơi dưới nắng mặt trời.

"Rốt cục cũng tỉnh."

Nàng bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt chống lại đôi mắt phượng vững vàng dưới mày kiếm rõ nét, cái mũi rất thẳng, làn môi hồng nhuận, khóe miệng cong lên tố cáo ý cười của chủ nhân, làm cho hắn cả người thoạt nhìn bớt đi chút cảm giác nghiêm túc, lại nhiều hơn một chút thân thiết hiền hoà.

"Ân Vũ Kiệt ―" Nàng hô nhỏ.

"Xem ra là không hề ngủ đến hồ đồ." Hắn cười.

"Ngài làm sao có thể ở chỗ này?" Nàng vội vàng quay đầu đánh giá nơi mình đang ở.

Không phải xe ngựa, là ở trong phòng, mà nha hoàn cùng quản gia của nàng tất cả đều không thấy bóng dáng "Tề bá cùng Như Xuân đâu?"

Ân Vũ Kiệt vừa lòng cười, hắn chính là thích nàng dứt khoát trực tiếp, không chút nào xấu hổ làm ra vẻ "Vì sao lại hỏi ta?" Hắn không vội mà trả lời nàng, mười phần hứng thú hỏi ngược lại.

"Bởi vì hiện tại chỉ có ngài ở trước mặt ta."

"Ta nghĩ nàng nóng lòng muốn biết nhất không phải điều này."

"Như vậy ngài cho rằng ta muốn biết cái gì?"

"Tỷ như nơi này là chỗ nào, vì sao nàng lại xuất hiện ở trong này."

Nàng hừ hừ, "Chỉ cần biết rằng bọn họ đi nơi nào, ta tất nhiên sẽ biết được đáp án của hai vấn đề đó." Nàng một chút cũng không khách khí đáp trả.

"Bọn họ sao......" Hắn cố ý dừng một chút "Đã trở về."

"Cái gì?" Kiều nhan biến sắc, âm lượng nhịn không được cất cao mấy độ, "Trở về?" Lúc trước Tề bá còn kiên quyết đi cùng nàng, lại dễ dàng thay đổi không kiên trì như vậy, cũng quá không có lập trường đi?

"Hiện tại nàng có phải tính toán hỏi hai vấn đề kia hay không?" Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần trêu chọc.

"Ta vì cái gì mà muốn hỏi?"

"Nàng tuyệt không tò mò?"

Nàng lạnh như băng nói "Nơi này hẳn là cách kinh thành rất xa, mà ngài sau khi rời kinh luôn luôn ở đây chờ ta. Đúng không?"

Ân Vũ Kiệt vỗ tay cười nói "Thật sự là nửa điểm cũng không sai, ta thật sự là càng ngày càng thích trí tuệ của nàng."

"Phải không?" Ý cười của nàng có chút lạnh, "nam nhân không phải rất không thích nữ nhân quá mức thông minh mà bộc lộ tài năng sao? Tướng quân là ngoại lệ?"

"Nếu là cố ý bộc lộ tài năng như nàng nói, tất nhiên sẽ có sự bất đồng." Hắn ngô ngoại hữu thoại (*) nói.

(*) ngô ngoại hữu thoại: câu nói có hàm ý khác

"Vì sao nói vậy?"

"Nàng nghĩ nói như vậy ta sẽ chán ghét nàng sao?"

"Thay vì bị coi là con mồi thú vị, ta tình nguyện để tướng quân chán ghét ta." Nàng lạnh lùng nói ra lời thật lòng.

Nhìn nàng một cái thật sâu, hắn cười ý vị thâm trường nói, "Có đôi khi, nàng thật sự là nghĩ quá nhiều."

"Là ta nghĩ quá nhiều, hay là tướng quân làm ra chuyện khiến cho người ta suy nghĩ quá nhiều đây?" Nàng không nhanh không chậm phản bác.

"À, lời nói này có ý gì?" Vẻ mặt hắn hưng trí bừng bừng, chờ nàng giải thích.

"Một mặt đính hôn, một mặt đào hôn, làm việc mâu thuẫn như thế, ta nên dùng thái độ nào đối đãi với tướng quân?"

"Đính hôn là thật, tại sao lại nói đào hôn?" Hắn tỏ vẻ thập phần vô tội.

Nàng hừ mạnh, "Nếu biên quan thực sự có quân tình khẩn cấp, tướng quân sẽ còn nhàn nhã cùng ta ở trong này nói chuyện như vậy sao a."

Nữ nhân thông minh lại khí thế bức người, thật là có chút làm cho người ta chịu không nổi a! Trong lòng cũng không nhịn được cảm thán một chút, nhưng, hắn chính là thật tâm thích nàng thông tuệ như vậy tính tình lại không chút nào che dấu.

Minh Dương Liễu vẫn còn chưa nói xong. "Nếu thực sự quân tình khẩn cấp, tướng quân còn lo lắng dặn người nhà ngày hôm sau mang sính lễ đến minh phủ ra sao?"

Nàng càng nói càng tức giận, lúc này xem ra, hắn thật sự là không nên mở miệng.

"Tướng quân không có lời nào để nói ?"

Mở miệng là sai, không mở miệng cũng là sai lầm, thật đúng là ngàn vạn lần không được chọc vào nữ nhân a.

Bỗng dưng, nàng lại chuyển chủ đề!

"Ta ngủ mấy ngày rồi ?"

Ân Võ Kiệt giật mình, có chút theo không kịp suy nghĩ của nàng, làm sao lại chuyển đề tài nhanh như thế?

"Mấy ngày?" Không nghe hắn trả lời, nàng hỏi lại một lần nữa.

"Ba ngày."

"Nhìn thấy ngài bọn họ liền trở về sao?"

"Ừ."

"Nói cách khác, đã nhiều ngày nay đều là ngài chăm sóc ta?" Mắt mở to, khuôn mặt hiện lên vẻ tà ác.

Hiện tại là muốn khởi binh vấn tội sao? Chẳng lẽ nàng hoài nghi hắn đã nhiều ngày có hành động mờ ám với nàng sao?

Trời đất chứng giám, hắn nhiều nhất chỉ là sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, nắm bàn tay nhỏ bé, ban đêm ngủ cùng nàng mà thôi, nhưng, những điều đó hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi nói cho nàng biết.

"Nàng và ta danh phận đã định, việc gì phải để ý những việc nhỏ này?"

"Định danh phận rồi liền nhất định sẽ gả cho ngài làm vợ sao?" Thật sự là nhìn không quen bộ dáng chắc chắn này của hắn, nàng nhịn không được lên tiếng.

"Chẳng lẽ nàng còn có tâm tư khác?" Hắn hơi hơi nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.

"Có thì sao, không có thì như thế nào?"

"Có, thì từ giờ trở đi hãy nhanh chóng hết hy vọng đi. Không có, thì từ nay trở đi có nghĩ cũng không được phép nghĩ."

"Hm." Nàng xem thường quay đầu đi chỗ khác

Hắn dùng tay khóa chặt cằm của nàng, đưa mặt vào gần sát nàng nói: "Nàng tốt nhất để lời nói của ta vào trong lòng, ghi tạc vào trong đầu."

Nhìn thần sắc hắn trở nên âm trầm, Minh Dương Liễu nhịn không được giật mình trong lòng một cái. Đây mới là bộ mặt thật của nam nhân này, bỏ đi vỏ bọc nho nhã hiền hoà, lúc này mới là bộ mặt chân chính của tướng chỉ huy tam quân biên quan thủ thành đi.

"Lời này nghe qua giống như là uy hiếp." Dưới ánh mắt lợi hại đang soi mói, nàng chậm rãi nhẹ nhàng đáp lại.

"Đúng." Hắn trực tiếp thừa nhận.

"Ngài cho rằng như vậy là công bằng sao?"

"Công bằng?" Đây là vấn đề gì?

"Nam nhân yêu cầu nữ nhân một lòng theo mình, còn mình lại ba vợ bốn nàng hầu, trái ôm phải ấp, hưởng hết phúc phận nhân gian, vì cái gì nữ nhân nhất định phải ủy khuất chính mình? Cũng bởi vì giống như tướng quân bạo lực uy hiếp sao?" Nàng bất tuân nâng cằm lên, không che dấu vẻ khinh miệt trong mắt.

Nghe nàng nói như vậy, Ân Vũ Kiệt không khỏi ha ha cười một tiếng, sự âm trầm trên mặt biến mất, tay cũng buông lỏng kiềm chế cằm nàng, kiệt ngạo (*) bất tuân, tính cách cường ngạnh của nàng như vậy, mới xứng đôi với tư thế hào hùng tung hoành sa trường như hắn.

(*) kiệt ngạo: kiệt xuất+kiêu ngạo

Nàng tức giận trừng hắn, "Lời ta nói đáng cười lắm sao?" Thật sự là nam nhân khó hiểu.

"Người thường hay không tự biết."

"Ngài―"

Lần này đến lượt hắn đổi đề tài. "Nàng vốn là còn có bệnh trong người, mấy ngày nay lại chưa uống một giọt nước, chưa ăn hạt cơm nào, không đói bụng sao?"

Làm sao có thể không đói bụng?

Minh Dương Liễu lấy tay che bụng, nghe hắn nhắc tới, bụng không không chịu thua kém phát ra những âm thanh cô lỗ, thật sự là mất mặt đến chết.

Nhìn vẻ mặt bối rối của nàng, hắn không khỏi lại cười ha ha.

Namnhân này thật là ác độc a!

Nhìn cháo trắng trên bàn, ăn sáng, Minh Dương Liễu mím môi, không nói được một lời bắt đầu ăn.

"Nàng mê man nhiều ngày lại chưa ăn cái gì, thêm nữa trên người còn đang bệnh, đồ ăn nhẹ là tốt nhất." Ân Vũ Kiệt ở một bên giải thích.

"Cám ơn." Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lo lắng của hắn thật sự chính xác, cứ việc không quá tình nguyện, nhưng nàng vẫn cảm tạ hắn.

"Không cần." Chăm sóc nàng là trách nhiệm của hắn .

Hắn ngồi ở một bên nhìn nàng lẳng lặng ăn cơm, cho dù đói bụng mấy ngày, nàng cũng không có ăn như lang hùm hổ đói không để ý đến hình tượng, vẫn như trước duy trì tao nhã.

Xem nàng ăn xong một chén cháo lại nhấp một ngụm trà, hắn nhịn không được mở miệng, "Kỳ thật, nàng không cần cố kỵ nhiều lắm." Đói bụng thì nên ăn, nhìn nàng căng thẳng như vậy, hắn có chút sốt ruột thay nàng.

"Cố kỵ cái gì?" Nàng khó hiểu.

"Nàng có thể coi như ta không ở đây."

Nàng nghe hiểu được, không khỏi nhe răng cười "Lúc bụng đói kêu vang là lúc càng phải ăn chậm rãi, nếu không sẽ thương tổn chính dạ dày của mình."

Hóa ra, là hắn nghĩ nhiều.

Nàng nhân chuyện này lại nói, "Nhưng, hình thể của tướng quân như vậy, ta muốn làm bộ như không nhìn thấy thật là chuyện khó khăn."

Ân Vũ Kiệt hết chỗ nói rồi.

"Cho nên có thể mời tướng quân đi ra ngoài được không? Làm cho ta không cần làm bộ."

"Việc này là không thể." Đây cũng là phòng của hắn.

Minh Dương Liễu nói ra lời kết thúc, "Thế thì tướng quân cũng đừng quản tướng ăn của ta như thế nào."

Hắn phát hiện ra một chuyện khác, "Nàng xưng hô với ta quá mức xa lạ đi."

Không gọi tướng quân chẳng lẽ kêu tướng công? Nàng cố gắng chú tâm vào bát cháo, không để ý tới lời hắn nói.

"Liễu nhi ―"

Cái này không có biện pháp làm như không nghe thấy, nàng ngẩng đầu, "Ai cho phép ngài gọi như vậy?"

Năm năm trước hại nàng bệnh nặng, năm năm sau lấy thủ đoạn ác độc giống trước hại nàng một lần nữa, lại hết sức không đúng dịp thành vị hôn phu của nàng, vô luận như thế nào nàng cũng không có biện pháp khiến mình tâm bình khí hòa tiếp nhận sự thật này.

Nàng nhớ mãi không quên 'kẻ thù' năm năm trước đột nhiên trở thành người thân cận nhất với mình trong tương lai, sự chênh lệch này đã làm cho nàng vô cùng buồn bực, hơn nữa nàng còn chưa kịp hồi báo hắn 'ân tình' năm đó, hắn lại cho nàng một món quà đại vui mừng, hại nàng bị buộc trở thành nữ nhân vật chính trong sự kiện đào hôn, thật sự là mặt mũi lót bên trong áo hay dưới chăn đều bị lột hết ra.

"Không thể gọi như vậy sao?"

"Đương nhiên."

"Vì sao?" Hắn nhíu mày, một bộ rất hứng thú muốn biết đáp án. "Mất hứng, không thích, không vui."

"Nguyên nhân còn rất nhiều." Bộ dáng thở dài của hắn thực đáng đánh đòn. "Không thể gọi Liễu nhi a...... Có lẽ nàng càng thích ta trực tiếp gọi nàng một tiếng phu nhân, nương tử......" Hắn cố ý mà làm ra vẻ, "Được rồi, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh."

"Ngài dám?" Nàng trợn mắt nhìn.

"Cho nên, xưng hô Liễu nhi là tốt nhất, không phải sao?" Ân Vũ Kiệt cười đến ôn hòa vô hại, nhưng lại cố tình làm cho người ta có một cảm giác áp lực vô hình.

Nàng chán nản, trong lòng biết rõ ràng nam nhân này tuyệt đối dám xưng hô không biết xấu hổ như thế!

Quên đi, nàng là tốt nữ không đấu cùng ác nam, bại bởi một tướng quân cũng không mất mặt, cứ ghi sổ trước đã.

Ngày đăng: 05/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?