Gửi bài:

Chương 3

Ánh nến khẽ chập chờn, chiếu ra ánh sáng mờ nhạt, bóng nến dừng ở trên bàn, chiếu vào một bức tấu chương.

Ân Vũ Kiệt khoanh tay đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng khuyết sắp tàn trên bầu trời, suy nghĩ ngổn ngang.

Sau khi từ Minh phủ trở về, hắn vẫn ở trong thư phòng, nhìn về phía tấu chương đang gấp kia đến ngẩn người.

Gặp nàng hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của hắn, nàng là một nữ tử trí tuệ xinh đẹp, không giống như trong lời đồn đại không chịu nổi ( quá quắt), chẳng lẽ thật sự là miệng nhiều người nói có thể xói chảy vàng (*), biến không thành có? Mà chuyện vào đêm năm đó, thì nên giải thích như thế nào?

(*) nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn

Hôm nay ra cửa nghe thiên hạ bàn luận mỗi một chuyện đều rất thú vị, Trạng Nguyên gia bị ném gãy hai đoạn xương sườn tới cửa tranh luận, bị bắt vào phòng. Còn có Bách Diêu Vương bị ném trúng phải nằm trên giường, nghi ngờ bị nội thương......

Khụ khụ, điều kỳ quái nhất lại chính là về hắn, có lời đồn đãi nói hắn vì muốn thoát khỏi Minh gia tiểu thư, phái một cái tiểu bạch kiểm đi sắc dụ nàng ―Ừm, tiểu bạch kiểm này lại đúng là mình hôm nay đi đến thăm Minh phủ.

Nghĩ đến đây hắn không khỏi cười ra tiếng, sắc dụ? Nếu thực sự như người ta nói, không biết ai bị ai sắc dụ đâu, nàng chính là nữ tử diễm lệ vô song, trí tuệ hơn người, giảo hoạt lại xảo trá, quả thực có năng lực mị hoặc nam nhân.

Ân Vũ Kiệt tay phải xoa bệ cửa sổ, ngón cái cùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bệ cửa sổ, khẽ trầm ngâm .

Chỉ tùy ý đi lại ở trên đường, đã nghe được rất nhiều lời đồn đãi, một tin tức mấu chốt nhất trong đó là chuyện ba thiên kim của Ngự Sử ném tú cầu, chính là một nước cờ vì công chúa xuất giá mà đi, chuyện hay tiếp theo chính là tiết mục công chúa chọn Phò mã.

Lông mày hắn không tự giác nhăn lại, các công chúa lá ngọc cành vàng luôn được chiều chuộng, chỉ sợ cũng không phải là thê tử mà nhiều người mong muốn đi. Nếu như , hôn sự giữa hắn cùng Minh gia không thành, không dám đảm bảo Hoàng Thượng sẽ không đem chủ ý đánh tới trên người hắn......

Trước mắt bỗng dưng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp xuất trần, hắn giống như nghĩ thông suốt cái gì, khóe miệng giương lên càng cao, ý của nàng hôm nay muốn ám chỉ, đại khái chính là chuyện này sao?

Từ lần gặp mặt này xem ra, ba thiên kim này chỉ sợ chịu quá nhiều lời đồn đãi làm cho mệt mỏi, mà trong chuyện đó là có một phần do các nàng chủ động phối hợp.

"Minh Dương Liễu, cái tên rất khác biệt, tên cùng người giống nhau." Lời nói như nhẹ nhàng phân tán trong gió đêm.

Thu suy nghĩ lại, rồi nhìn xuống tấu chương trên bàn, đôi môi cương nghị mím lại, mày kiếm giương lên. Thật ra thì từ lúc đáp ứng giúp nàng viết bản tấu kia xong một khắc hắn liền hối hận, nhưng là nam tử hán đại trượng phu, lời nói ra miệng làm sao có thể dễ dàng thu hồi, cũng đành phải làm theo.

Đi trở về cạnh bàn, cầm lấy bản tấu, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường. Được rồi, nếu nàng hy vọng đem rể hiền này đá qua một bên như vậy, thì bất luận như thế nào hắn cũng phải phối hợp một chút mới được.

Hắn nhất định sẽ có thiện ý góp lời với Hoàng Thượng cái gì gọi là "Quân vô hí ngôn" ( làm vui không được nói đùa), thiên tử phải làm gương cho vạn dân thiên hạ. Nghĩ đến đây ý cười trên mặt hắn càng sâu sắc. Nếu nói mưu sự tại nhân, thành sự tại "thiên" (*) hắn nhất định sẽ hết long tuân thủ hứa hẹn, về phần kết quả...... Sẽ xem "thiên" toan tính như thế nào .

(*)Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên là mưu tính sắp đặt công việc là ở nơi người, thành công hay không là ở nơi Trời.

"Thiếu gia, đêm đã khuya, nghỉ sớm một chút đi." Ngoài cửa truyền đến thanh âm ân cần của lão quản gia.

"Giúp ta pha một tách trà lại đây, ta muốn đọc sách."

"Vâng."

Vỗ vỗ bản tấu trong tay, hắn tươi cười để sang một bên, rút từ giá sách ra một quyển binh thư bắt đầu đọc.

Chỉ chốc lát sau, lão quản gia đem trà nóng tiến vào. "Thiếu gia, trà."

"Để trên bàn đi." Lật xem binh thư, hắn đầu cũng không nâng.

Lão quản gia hơi thắc mắc một chút, những vẫn quyết định nói "Thiếu gia, người thực sự muốn kết hôn với Minh tiểu thư sao?"

"Có vấn đề gì sao?"

"Chuyện chẳng lẽ thật sự không còn đường khác sao?" Ông thật sự không thích thiếu gia cưới Minh gia tiểu thư thanh danh bừa bãi kia a.

Ân Vũ Kiệt khe khẽ thở dài, buông binh thư trong tay, ngẩng đầu nhìn ông ta, "Vua có lệnh, thần nào dám không theo, Minh tiểu thư chính là phụng chỉ ném tú cầu."

Lão quản gia nghe thấy vậy oán giận đứng lên, "Nhưng việc này quá ủy khuất thiếu gia người."

Ủy khuất sao? Cũng không nhất định.

Hắn một lần nữa cầm lấy binh thư, đem cảm xúc giấu trong lòng, nhưng khóe miệng luôn nhếch lên đã tiết lộ tâm tư của chủ nhân......

Cùng lúc đó, Minh Dương Liễu cũng không ngủ được.

Như Xuân nhìn vẻ mặt chủ tử giống như có chút đăm chiêu, ở trong phòng không ngừng đi qua đi lại, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm bầu rượu bị tiểu thư cầm trong tay, tâm đều treo ở giữa không trung. Tối nay tiểu thư không phải lại muốn uống rượu chứ?

Minh Dương Liễu tay nâng lên rồi lại buông xuống, buông xuống lại nâng lên, làm cho lòng Như Xuân cũng bất ổn theo, khẩn trương bất an.

"Tiểu thư, ngưoiừ rốt cuộc là uống hay là không uống?" Cuối cùng, nàng không thể nhịn được nữa hỏi, âm lượng không tự giác cất cao.

Minh Dương Liễu hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái, khó hiểu chớp chớp mắt, "Uống cái gì?" nha, lá gan Như Xuân quả là rất lớn, dám rống lên với nàng.

"Rượu a!" Lần này là hàng thật giá thật rống lên.

Nàng đột nhiên hiểu ra nhìn về phía bầu rượu trong tay, nở nụ cười "Cái này a."

"Đương nhiên là cái này."

"Trong này không có rượu." Nàng cầm bầu rượu lắc lắc cho Như Xuân xem, rất vô tội mở to hai mắt.

"Tiểu thư—-" Như Xuân vẻ mặt giận dữ, " Làm sao người có thể như vậy?"

"Như thế nào?" Thấy nàng giận ra mặt, phiền não trong đầu của Minh Dương Liễu bình tĩnh không ít, bắt đầu không có tâm tình cùng nàng tranh cãi.

"Nô tỳ còn tưởng rằng tiểu thư lại muốn uống rượu nữa."

"Ta lại không thích uống rượu."

Mắt thấy vẻ mặt của chủ tử nói chắc như đinh đóng cột, biểu tình là vô cùng nghiêm túc, Như Xuân lại nhịn không được liếc mắt xem thường. Tiểu thư nói nàng không thích uống rượu? Nếu không phải nàng lãng tai, thì chính là tiểu thư đã say đến bắt đầu nói hưu nói vượn.

"Ta hôm nay hình như đã làm một chuyện ngu xuẩn." Ánh mắt sâu kín nhìn phía ngoài cửa sổ, Minh Dương Liễu vẻ mặt mênh mang.

Như Xuân kinh ngạc trợn tròn mắt. Chuyện ngu xuẩn? Tiểu thư tuy rằng thường ngày hay làm chút cử chỉ khác người, nhưng chưa bao giờ có ai dám nói tiểu thư đã làm chuyện ngu xuẩn, tiểu thư tại sao lại muốn nói mình như vậy?

"Hắn rõ ràng là một trượng phu trong mơ của nhiều người." Tiếp tục thì thào tự nói.

Như Xuân hiếm khi thông minh bảo trì trầm mặc, hai tai có xu hướng biến thành tai thỏ.

"Nhưng mà, tại sao ta lại có cảm giác quái dị? Ta đến tột cùng vào lúc nào, ở chỗ nào gặp qua hắn......"

"A, thật phiền!" Nghĩ nửa ngày vẫn không ra đầu mối Minh Dương Liễu hét lớn một tiếng cho hả giận, dọa nha hoàn bên người ngây ngốc.

"Tiểu thư, hiện tại đã khuya lắm rồi, muốn ra ngoài thì ngày mai đi cũng được, đi ngủ sớm một chút đi."

Nàng nghe vậy lại nhíu nhíu mày, rất là làm phức tạp nhìn Như Xuân hỏi, "Nếu ngươi ngủ không được thì làm sao bây giờ?"

"Nô tỳ không biết." Như Xuân thành thật trả lời.

Nàng biết căn bản không thể trông cậy vào nha đầu Như Xuân này đưa ra được sáng kiến gì.

"Không biết thì đừng suy nghĩ, cũng không cần ở chỗ này lề mề, đi xuống ngủ đi." Nhìn nàng hai mí mắt đều đã không mở ra được, còn cứng rắn chống đỡ. Minh Dương Liễu không nhịn được phất tay một cái, cho nàng đi ngủ.

"Tiểu thư không ngủ, nô tỳ sao lại có thể ngủ." Tiểu nha đầu hết sức cố chấp.

"Bảo ngươi đi ngủ thì ngươi phải đi ngủ, ta cũng không muốn ngày mai phải nhìn thấy một khuôn mặt tiều tụy mất ngủ, tiểu thư nhà ngươi cũng không phải tự ngược."

"Dạ, vậy tiểu thư cũng đi ngủ sớm một chút." Thấy chủ tử có dấu hiệu phun hỏa, Như Xuân đưa ra lựa chọn sáng suốt.

Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại mình Minh Dương Liễu, nàng bỏ bầu rượi rỗng trên tay xuống, xoay người đi vào phía trong.

Chỉ chốc lát sau, nàng từ một thiên kim tiểu thư nũng nịu, xinh đẹp xuất chúng biến thành một mĩ thiếu niên phong độ, khí chất âm nhu, tay cầm một cái quạt giấy chuôi làm bằng gỗ đàn hương, trên cán quạt là một miếng ngọc bội màu thiển tử khắc hoa.

Đêm nay nhất định là không thể nào yên tĩnh mà ngủ, đại khái chỉ có thể đợi đến ngày mai nhận được tin tức xác thực từ Ân Vũ Kiệt nàng mới có thể an tâm, một khi đã như vậy, nàng quyết định giả trang đi bộ một chút, nói về chuyện kể từ sau khi Hoàng Thượng hạ chỉ bắt nàng ném tú cầu kén rể, nàng cũng đã lâu không thay đổi quần áo đi ra ngoài giải sầu.

Đêm càng về khuya, bên trong phủ hạ nhân đều đã đi nghỉ, Minh Dương Liễu bước nhẹ nhàng đi qua hành lang, ngay tại thời điểm sắp đến gần cửa, thì một thân ảnh phút chốc bay tới bên cạnh nàng.

"Tiểu thư, thời điểm đặc biệt hãy nghĩ lại rồi làm sau."

Nàng không hề chuẩn bị tâm lý bị dọa cho sợ hãi, vỗ nhẹ vào ngực mình, "Tề bá, có ngày hù chết người a, trái tim này của ta thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài rồi."

"Lão nô thất lễ." Tề bá vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như trước, nhưng không có tính thối lui.

"Ta chỉ là đi ra ngoài thay đổi không khí, có liên quan gì với việc đó?" Nàng không cho là đúng.

"Chuyện phụng chỉ ném tú cầu này vẫn chưa kết thúc, tiểu thư cần phải giấu tài, lấy tĩnh chế động."

"Ta thừa nhận ông nói có đạo lý, nhưng mà, chuyện tú cầu chẳng phải đã kết thúc rồi sao? Về phần kết quả...... Ngày mai nhất định có thể thấy được."

"Vậy đêm nay tiểu thư cũng không nên đi ra ngoài giải sầu?" Âm điệu của Tề bá không nhanh không chậm hỏi lại, cũng là một câu, lại đâm trúng vào trái tim của tiểu chủ tử.

Đúng nha, rõ ràng việc này hai bên đều đã giáp mặt đàm luận ổn thỏa, vì sao nàng còn có thể cảm thấy bất an? Chính là vì nỗi bất an cùng hoang mang này làm cho nàng không thể ngủ say, tâm phiền ý loạn mới muốn ra phủ giải sầu.

Xem vẻ mặt tiểu thư trầm ngâm không nói, Tề bá đoán rằng trong lòng tiểu thư nhất định còn có vấn đề không giải thích được, nếu không người trầm ổn như nàng sẽ không ra ngoài cửa rêu rao vào thời gian này

Những ngày qua, tiểu thư phụng chỉ lên Thải lâu ném tú cầu, xuất đầu lộ diện cho trước công chúng, việc nàng nữ phẫn nam trang trong quá khứ có lẽ không ai có thể nhận ra, nay chỉ sợ chưa chắc. Cũng là tiểu thư Cát gia kia nghĩ chu đáo, từ lúc lên đài liền vẫn đội mũ sa che đi dung mạo.

"Ta vẫn muốn đi ra ngoài." Minh Dương Liễu lộ ra vẻ buồn rầu, trong giọng nói không tự chủ được màn theo tia bất đắc dĩ. Thay vì bó tay ngồi u sầu, không bằng cho nàng ra ngoài đi dạo, có lẽ sau khi ra ngoài ý nghĩ của nàng ngược lại sẽ rõ ràng hơn chút.

Tề bá liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình một cái, sau đó yên lặng đứng sang bên cạnh.

Minh Dương Liễu mắt lộ ra ý cười, chạy nhanh qua cửa.

"Tiểu thư, đi sớm về sớm." Nếu ngăn cản không được, Tề bá không thể làm gì khác hơn là dặn như thế.

"Đã biết."

Đêm khuya ở ngoài đường, gió đêm lạnh lẽo từ từ thổi, làm cho những sợi tóc của nàng tung bay trong gió.

Mấy ngày nữa là đến mười lăm, trăng tròn trên bầu trời tựa hồ như bị thiên cẩu cắn một miếng, mang theo chút không trọn vẹn, tựa như trên đời việc luôn khó có thể viên mãn.

Ở trong nhà tâm tình phiền chán buồn bực, ra phủ lại bị gió đêm thổi. Lòng dạ giống như có chút trống trải, sự tối tăm trong lòng cũng dường như phai nhạt đi rất nhiều,

Phát ra một âm thanh hờn dỗi, Minh Dương Liễu không tao nhã lắm chống tay ở thắt lưng, ở thời gian đêm khuya như thế, cho dù động tác của nàng có thô tục cũng sẽ không có người nhìn thấy, cho nên nàng rất yên tâm.

Ai ngờ —-

"Thật sự là khéo a, Minh công tử." Một giọng nói hàm chứa ý cười cùng một chút trêu chọc thản nhiên vang lên bên trái nàng. Nàng chợt xoay người, vẻ mặt khó nén được kinh ngạc.

Chẳng lẽ mất ngủ là bệnh truyền nhiễm hay sao, nếu không làm sao có thể khéo như thế chứ, tất cả mọi người đều chạy ra đường hóng mát?

Nhìn thấy nàng đang chấn kinh, ý cười trong mắt Ân Vũ Kiệt càng sâu sắc, chậm rãi đứng thẳng người, từ chỗ tối bước ra (anh ý đang đứng dựa vào cây ý mừ).

"Thật khéo!" Hai chữ này nàng đặc biệt dùng sức, có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

"Đúng nha, gặp lại tức là có duyên, có muốn làm bạn đồng hành hay không?"

"Tướng quân làm sao mà biết chúng ta có cùng đường hay không, nếu không phải cùng đường, thì làm sao có thể đồng hành?" Nàng nói không khỏi có chút khiêu khích, vừa mới tiêu tán được vài phần buồn bực cùng tâm hoả ( lửa giận trong long) nhìn thấy hắn trong phút chốc lại giống như củi khô gặp lửa, không thể khắc chế.

"A." Hắn hơi trầm ngâm, không để lại dấu vết quét qua vẻ mặt khó nén căm tức của nàng, sau đó câu môi cười yếu ớt.

"Vậy sửa thành cùng đường là được."

Minh Dương Liễu nhất thời chán nản không nói gì,

"Không phản bác, tức là ngầm đồng ý, một khi đã như vậy, chúng ta đi thôi."

Nàng chỉ có thể tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.

"Minh công tử có gì muốn nói?" Hắn kinh ngạc nhướng mày, "Có chuyện thì hãy nói ra, tại hạ cũng không phải hạng người thích làm cho người khác khó chịu."

Rất tốt, nàng hiện tại có thể khẳng định người nam nhân này là đang trêu chọc mình, môi anh đào mím chặt lại, phát ra một tiếng cười khẽ, xoát một tiếng mở ra quạt xếp trong tay, che đậy kiều nhan, "Tướng quân một khi đã hạ mình như vậy, ta nếu không đáp ứng, thì thật đúng là không biết phân biệt nặng nhẹ đi."

"Công tử quả là người hiểu biết." Hắn vui lòng ca ngợi.

"Đâu dám." Chờ chuyện tú cầu có kết quả, sẽ quay lại tính toán với ngươi cũng chưa muộn.

"Vậy đi thôi."

"Đi chỗ nào?"

Ân Vũ Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi tối đen như mực. Mỉm cười nói: "Hôm nay nguyệt ẩn sao dời, đêm khuya gió thổi hiu hiu, uống xoàng một phen nhất định sẽ có tư vị khác."

Hai chữ uống xoàng chui vào trong đầu nàng, khiến nàng không khỏi thầm kêu một tiếng "Chết rồi!" , biểu tình cũng cứng ngắc, "Uống xoàng a......" Thật sự là đòi mạng, tại sao lại muốn uống rượu.

Nghiền ngẫm nhìn biểu tình biến hóa của nàng, trong lòng hắn có một ý niệm mơ hồ. "Vẻ mặt này của Minh công tử là không nguyện ý đi cùng tại hạ sao?" Hắn mày kiếm nhăn lại, vô hình tản mát ra một cảm giác uy nghiêm.

Hãnh diện? Nàng là đang sợ nếu lộ bộ mặt thật ra, hắn vô phúc hưởng thụ...... Đợi chút, nghĩ lại ý tưởng này cũng không tồi nha, có lẽ có thể nhanh chóng chấm dứt sự kiện hoang đường ném sai tú cầu này không chừng......

Còn có, nam nhân này rõ ràng là rất nham hiểm, bề ngoài xem ra tao nhã, phong độ, kì thực bên trong hoàn toàn không phải như vậy.

"Tướng quân đã mời, ta làm sao dám cự tuyệt, không biết đêm khuya như thế, liệu sẽ còn có quán rượu nào chưa đóng cửa?" Nàng trong lòng cười thầm: Ngươi đã nhiều năm không ở kinh sư, nhất định không biết tửu lâu nào còn mở cửa đón khách vào giờ này đi.

Không ngờ Ân Vũ Kiệt lại tươi cười thong dong trả lời "Tại hạ rời kinh đã nhiều năm, không quen thuộc kinh sư bằng Minh công tử, việc này phải làm phiền công tử dẫn đường."

Không hổ là tướng soái kế bách chiến bách thắng ngoài biên ải, nhẹ nhàng bâng quơ, không dấu vết đã đem bóng cao su đá trả lại cho nàng, điều này làm cho Minh Dương Liễu tức giận trong lòng lại không thể phát tác, chỉ có thể âm thầm nhắc nhở chính, ứng đối với người trước mặt nhất định phải cẩn thận gấp bội.

"Nhưng mà," lông mày nàng hơi nhăn lại, bờ môi giương lên, không tự giác lộ ra một chút quyến rũ phong tình ở giữa, "Ta mặc dù hàng năm ở lại kinh sư, nhưng cũng ít khi ra khỏi phủ, thật ra đối với đường xá tại kinh thành chưa chắc đã quen thuộc bằng tướng quân, cho nên đối với đề nghị của tướng quân thật sự là hết đường xoay xở a."

Đem vẻ lơ đãng lộ ra kiều thái nữ nhi của nàng thu vào trong lòng, hắn khẽ cười một tiếng, "A, đây là ta sơ suất." Nếu nàng thật sự ít khi ra khỏi phủ, thì năm đó nàng và ta làm như thế nào lại gặp nhau?

"Nếu chúng ta cũng không biết được lúc này tửu lâu nào còn mở cửa buôn bán, không bằng tự tản ra, quay về nhà đi." Nàng ra vẻ tiếc hận nói.

Đối thủ quá mức lợi hại, không có mười phần phần thắng, vẫn là phải từng bước cẩn thận tốt hơn, vạn nhất "hãnh diện" xong lại không thể giải quyết hậu quả thì không xong, lại tự tìm cho mình kẻ thù, có lẽ còn có thể liên luỵ phụ thân, cả công lẫn tư, nàng đối với đề nghị uống xoàng của hắn tránh được nên tránh.

Ân Vũ Kiệt cười yếu ớt, "Ngày tốt cảnh đẹp như thế này, nếu đã đi ra, lại vô cớ trở về, chẳng lẽ không phải quá mức đáng tiếc."

Minh Dương Liễu nắm chặt tay trong tay áo càng lúc càng chặt, trên mặt bất động thanh sắc, thản nhiên nói: "Tướng quân nếu cảm thấy trở về như vậy là không đúng lắm, không ngại xin mời tự nhàn bước giải sầu đi."

"Vậy còn công tử?" Hắn nhìn nàng, cười như không cười

Nàng vẻ mặt bất đắc dĩ, "Ta tất nhiên trở về phủ, lên giường ngủ yên."

"Nếu nói mời không bằng ngẫu nhiên gặp được, nếu đã gặp gỡ, Minh công tử xoay người bước đi như thế chẳng lẽ không phải mất hứng sao?"

Hắn là muốn dây dưa cùng nàng đúng không? Minh Dương Liễu híp mắt lại, "Vậy ý tướng quân là như thế nào?"

"Một câu tướng quân hai câu tướng quân, thật sự quá mức khách sáo, công tử vẫn nên đổi cách xưng hô, công tử thoải mái, ta cũng thoải mái một chút." Nàng trái một tiếng tướng quân phải một tiếng tướng quân, khiến trong lòng hắn có chút không thoải mái, cảm thấy nàng giống như đang cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai người.

"Lễ không thể bỏ."

"Kỳ thật......" Hắn ra vẻ trầm ngâm.

"Như thế nào?" Nàng nhíu mày.

"Về bản tấu chương chưa kịp dâng lên kia —" hắn cố ý một chút.

Minh Dương Liễu lập tức biết phải nghe lời thay đổi xưng hô, "Ân huynh."

Hắn vừa lòng hơi hơi vuốt cằm, "Nếu chúng ta đã xưng hô huynh đệ, bất luận như thế nào cũng nên chúc mừng một chút mới đúng."

Con hồ ly này rõ ràng hạ quyết tâm muốn đào hố chờ nàng nhảy xuống đây mà. Minh Dương Liễu mâm mê môi, âm thầm ảo não.

Nhìn đôi mắt phượng của nàng lóe ra hai ngọn lửa, trong lòng Ân Vũ Kiệt biết nàng bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, mà suy nghĩ trong lòng hắn tùy thời cũng có thể tiết ra.

Nguyên lai ― hắn lại cũng có thói hư tật xấu như vậy a!

Hành vi không giống với những tiểu thư khuê các bị trói buộc quy củ lại càng nhìn càng đáng yêu, hắn mới không có ý định dễ dàng buông tha nàng. "Đi thôi, sợ là chậm thêm, sẽ thật sự không tìm thấy quán rượu."

Không tìm thấy mới tốt, nhưng lời này nàng không thể nói ra, cho nên cẩn thận thu lại tất cả vẻ không cam lòng cùng lửa giận, nàng gật gật đầu, "Được."

Vồn là các nhà đều đã tắt đèn đóng cửa, người người đi vào mộng đẹp mới đúng, nhưng nơi này lại sáng như ban ngày, tiếng người ồn ào, ăn uống linh đình, âm thanh náo nhiệt thật làm người ta muốn khóc trong lòng.

Minh Dương Liễu đứng trước cửa, ánh mắt đảo qua đám người bên trong không ngoại lệ mặt đỏ tai hồng, rõ ràng đã say, huyệt thái dương của nàng không tự chủ được giật giật, rất rất muốn lập tức lập tức quay đầu chạy đi.

Giờ này khắc này nàng đang vô cùng hoài nghi "có người" cố ý lựa chọn loại tửu quán này, nơi này là chốn ăn chơi nổi danh kinh sư, người nào tới nơi này uống rượu vui chơi hết mình thì tám chin phần đều có "tiết mục tiếp theo", Ân Vũ Kiệt rốt cuộc suy nghĩ cái gì a?

"Làm sao vậy, không thoải mái?"

Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng của hắn, làm cho nàng không tự chủ được giật mình một cái, bình tĩnh, bình tĩnh, hiện tại nhất định phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể ứng đối với mọi tình huống.

"Ở đây nhiều người lắm, chúng ta đổi nơi khác đi." Nàng khẽ nghiêng mặt đề nghị với hắn

Ân Vũ Kiệt nhíu mày, làm như rất kinh ngạc, "Đổi nơi khác? Chẳng lẽ có rất nhiều tửu quán còn mở cửa đến giờ này?"

Vụng trộm âm thầm nắm chặt tay, nàng lạnh nhạt nói, "Ta chỉ đột nhiên nhớ ra trong kinh thành còn có một quán tửu lâu giống như vậy hẳn là giờ này vẫn còn buôn bán."

"Phải không?" Hắn nửa cười nửa không nhìn nàng.

Hắn quả nhiên là cố ý, mục đích vì ép nàng chủ động mở miệng.

Minh Dương Liễu tay không tự chủ càng nắm chặt hơn, hết sức khống chế xúc động của bản thân không rống lên, kiên trì dưới ánh mắt trêu tức của hắn mở miệng, "Đúng vậy, Ân huynh muốn đi không?"

"Công tử đã đề nghị như thế, ta tất nhiên có hứng thú cùng công tử đi xem một chút."

Thật sự là quá đáng a, làm cho đùi của nàng thiếu chút nữa nâng lên đá hắn một cái.

"Vậy đi thôi, khách nhân nơi này quả thật quá nhiều quá hỗn loạn." Ân Võ Kiệt lên tiếng chặn đứng cơn bão sắp nổi lên của nàng.

Kiềm chế lửa giận ngùn ngụt, nàng xoay người bước đi.

Khóe miệng hắn chứa đựng nụ cười vui vẻ, chậm rãi đi theo.

Tối nay ra cửa giải sầu quả nhiên là lựa chọn chính xác, nếu không nhất định sẽ không gặp được nàng cũng chuồn ra ngoài.

Mà đây lại là cơ hội được ở chung cùng nàng trước khi trình bản tấu kia lên, có lẽ đây là trời ban ân, muốn hắn đừng ra quyết định sai lầm.

Một nữ tử thông tuệ như vậy, cho dù tính tình có đôi khi dễ nổi giận, nhưng tâm tình cũng giống như một trận gió, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sức phán đoán sâu sắc của nàng.

Tuy nói ôn nhu xinh đẹp lại mềm mại như một đóa hoa, là kiểu nam tử thế gian yêu nhất, nhưng mà một thê tử giống như một bình hoa phải cẩn thận đặt trong lòng bàn tay lại không thích hợp với hắn, thê tử hắn cần phải là một nữ tử có thể cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ, ngang sức ngang tài.

Ánh mắt gắt gao dán ở trên người thiên hạ đang đi như chạy phía trước, ánh mắt hắn càng thêm nhu hòa. Hắn có cảm giác, nàng dường như là người mà hắn vẫn luôn chờ đợi.

"Minh huynh đệ, đi chậm một chút, không cần thiết phải vội vàng như thế."

Minh Dương Liễu nghe tiếng gọi của hắn mà hơi dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Hắn bước vài bước đã đi đến bên cạnh nàng, cười nói "Chúng ta không vội, từ từ sẽ đến không sao, bóng đêm mê người như thế này, nếu không thưởng thức chẳng lẽ không phải quá mức không hiểu phong tình."

"....." Hắn rốt cuộc là muốn uống rượu hay là muốn thưởng thức bóng đêm?

Quả nhiên là không hiểu phong tình, hắn cười thầm trong lòng, cho dù suy nghĩ nhanh nhẹn, nhưng với nàng chuyện tình cảm nam nữ tựa hồ trì độn rất nhiều, hắn đã cố ý ám chỉ ái muội, nàng trừ bỏ tức giận cũng không thấy nửa điểm ngượng ngùng.

"Ân huynh nếu chẳng qua là muốn ngắm trăng, thì chúng ta tùy ý tìm một chỗ ngẩng đầu nhìn xem là tốt rồi, không cần đi đến tửu quán trên trà dưới rượu học tập phong nhã."

Hắn cười nhìn nàng, nghe ra giọng nói trào phúng cùng bất mãn của nàng, không có hành động nào mà nói "Phong nhã mới phù hợp với thân phận hai ta, không phải sao?"

Nàng mới không hiếm lạ cái gì gọi là thưởng thức phong nhã đâu, vì thân phận mà phong nhã, quá mức ra vẻ. Mà hắn không phải đang ra vẻ, mà chính là cố ý đối nghịch với nàng mà thôi, thật là xấu xa, nếu không phải chuyện tú cầu còn chưa có kết quả, nàng mới không cần phải tạm nhân nhượng đè nén cơn giận của mình vì lợi ích toàn cục như vậy đâu.

Hừ! Hắn chờ xem, chỉ cần có kết quả, nàng tuyệt đối sẽ trả lại cho hắn cả vốn lẫn lãi, không cần quản hắn là tướng quân chó má gì hay là tiểu Hầu gia gì đó.

"Đúng nha, Ân huynh quả nhiên là phong nhã chi sĩ, là tiểu đệ tầm thường." Nàng cố ý làm ra vẻ mặt hổ thẹn nói.

"Làm sao làm sao." Hắn làm bộ như nghe không hiêu ý của nàng.

"Vậy thỉnh Ân huynh đi thêm mấy bước, chúng ta sắp đến nơi rồi."

"Á, phải không?"

"Đương nhiên."

"Ta còn tưởng rằng có thể thưởng thức thêm phong cảnh bên đường đây."

"Phong cảnh ngày sau vẫn có cơ hội, Ân huynh không cần quá mức tiếc hận."

"Nhưng mà," Hắn nhẹ nhàng thở dài, "Có thể cùng Minh huynh đệ như hoa như ngọc làm bạn, cũng là cơ hội khó cầu a."

"Quá khen quá khen." Trong lòng của nàng đột nhiên có chút khác thường, hơi lúng túng lập lờ.

Nhìn thấy bộ dáng của nàng, trong mắt Ân Võ Kiệt hiện lên vẻ cao thâm khó lường. Đùa nàng thật sự rất thú vị

Ngày đăng: 05/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?