Gửi bài:

Chương 1

Ánh trăng mới nhô như hình lưỡi câu, lẳng lặng treo cao cao nơi chân trời.

Vào đêm khuya, trên đường không có một bóng người, vô cùng cô tịch.

Đột nhiên, trên đường cái vọng đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, chỉ thấy phía trước có người cầm theo đèn lồng dẫn đường, phía sau có vài kiệu phu đi theo, khiêng kiệu trên vai, vội vàng bước thật nhanh.

Không lâu sau, cỗ kiệu dừng lại trước cửa một gia phủ bề thế, trên cửa phủ có một tấm biển ghi ba chữ 'Trấn Bắc Hầu', ánh trăng chiếu rọi xuống phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Người cầm đèn lồng tiến đến gõ cửa. Người gác đêm mở cửa tiếp nhận bái thiếp (*) hắn đưa lên, vội vàng đi vào bẩm báo.

(*) bái thiếp: giấy ghi tên của bản thân để xin được gặp người mình muốn gặp

Vừa ngủ chưa được bao lâu, Trấn Bắc Hầu nghe được danh tính người tới, vội vàng vừa mặc quần áo, vừa dặn dò quản gia, "Nhanh mời ngài ấy đến đại sảnh ngồi trước, ta lập tức ra ngay. Hắn mà đến đêm khuya nhất định là có chuyện quan trọng......"

"Vâng, lão nô lập tức đi ngay."

Trấn Bắc Hầu cũng không trì hoãn thêm, ăn mặc chỉnh tề xong liền chạy tới đại sảnh, vừa vào đến đại sảnh, chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị động tác vén áo bào quỳ xuống của người mới đến dọa cho hoảng sợ.

"Hầu gia cứu mạng a......"

"Minh đại nhân, mau đứng lên." Trấn Bắc hầu vội vàng đưa tay nâng người đứng dậy, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đại nhân đừng vội, từ từ nói."

"Hầu gia," Minh Học Hải rơm rớm nước mắt, hắn cầm tay Hầu gia, thanh âm mang theo một chút nghẹn ngào, "Bất luận như thế nào xin ngài cứu hạ quan một lần."

"Có chuyện gì ngài nói đi, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta, ta tuyệt đối sẽ không chối từ." Năm đó nếu không nhờ Minh Học Hải giúp đỡ bảo vệ sự trong sạch của ông, thì cũng sẽ không thể có Trấn Bắc Hầu ngày hôm nay. Lúc này ân nhân gặp nạn, ông tất nhiên sẽ đem hết toàn lực tương trợ.

"Mời Hầu gia xem." Minh Học Hải lấy từ trong tay áo ra một đạo thánh chỉ vàng đưa tới.

"Đây là?" Trấn Bắc Hầu vừa mở ra xem, vừa hoang mang hỏi.

"Hoàng Thượng hạ chỉ cho tiểu nữ phải ném tú cầu."

Nghe vậy, ông lại càng không hiểu nổi, phụng chỉ chọn rể rõ ràng là việc vui, tại sao Minh Ngự Sử lại sợ hãi giống như đại họa rơi xuống đầu, liên tục kêu cứu mạng? Hại ông tưởng rằng có chuyện kinh thiên động địa gì đó cơ. "Đây là việc vui, ta còn phải nói lời chúc mừng với đại nhân đấy."

Trong kinh thành ai mà không biết chuyện ba vị Ngự Sử đại nhân đau đầu nhất chính là trong nhà có nữ nhi chưa gả đi được, nay hoàng thượng hạ chỉ, ba người làm cha như bọn họ rốt cục cũng có thể thành công thăng cấp lên làm nhạc phụ đại nhân, hẳn phải là việc vui nhất đối với người làm cha.

"Hầu gia, ngài đừng vội chúc mừng ta." Minh Học Hải vẻ mặt đau khổ nhìn ông. "Đây là ném tú cầu, vạn nhất lại là a miêu a cẩu gì đó, hạnh phúc cả đời của tiểu nữ sẽ hoàn toàn bị hủy."

Trấn Bắc Hầu nhướng mày, "Nhưng thánh chỉ đã hạ, nhất định sẽ không thu hồi được."

Minh Học Hải thở dài, "Cho nên hạ quan mới đến xin Hầu gia giúp đỡ." Ông ta cắn chặt răng, nói ra ý định, "Ngài hãy cho phép tiểu Hầu gia cưới tiểu nữ đi."

"A?" Trấn Bắc Hầu há hốc mồm.

"Hạ quan cũng biết như vậy sẽ ủy khuất tiểu Hầu gia, nhưng hạ quan thật sự không còn cách nào khác." Ông thật sự không thể ngồi yên nhìn nữ nhi gả cho một nam nhân xa lạ được, đành phải tự thân xuất mã (*) bàn chuyện hôn sự.

(*) tự thân xuất mã: tự mình

Trấn Bắc Hầu có chút khó xử, "Tiểu nhi lúc này không ở kinh thành." Ở ngoài quan ải xa vạn dặm, hơn nữa, việc hôn nhân này phải ném tú cầu, Kiệt nhi sẽ chịu theo người ta cùng tranh một quả cầu vải nhiều màu sao?

"Hạ quan cũng đã cùng hai vị Ngự Sử đại nhân bàn bạc với nhau, chúng ta sẽ làm hết sức để kéo dài tiến độ xây dựng Thải Lâu (nơi để ném tú cầu), trước tiên Hầu gia hãy nghĩ cách để tiểu Hầu gia trở về kinh một chuyến, sau đó từ từ thuyết phục hắn cũng được." Ông cố gắng mặt dày thỉnh cầu.

"Hai vị Ngự Sử khác cũng nhận được thánh chỉ như vậy?" Trấn Bắc Hầu hỏi.

"Đúng vậy." Minh Học Hải lại một lần nữa âm thầm oán giận trong lòng, Hoàng Thượng thật sự là không nghĩ đến tình nghĩa quân thần, rõ ràng đã khiến cho ba người bọn họ rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng mà.

Xem ra lần này Hoàng Thượng xác thực đã quyết tâm, Trấn Bắc Hầu lập tức liên tưởng đến, sau thiên kim của tam gia Ngự Sử sẽ đến phiên hậu cung kim chi ngọc diệp...... Ai, nghĩ đến đứa con ưu tú của mình, đến lúc đó nhất định sẽ trở thành người đứng đầu trong cuộc tuyển chọn Phò mã, rồi nghĩ đến mấy vị công chúa kia...... Trấn Bắc Hầu nhịn không được lắc lắc đầu.

Mặc kệ như thế nào, ân nhân đã mở miệng, thì mối ân tình này nhất định phải trả. Ông rất nhanh ra quyết định, "Được rồi, cứ làm như vậy đi, ta sẽ dâng tấu cáo ốm xin Hoàng Thượng để cho Kiệt nhi dùng tốc độ nhanh nhất hồi kinh."

"Đa tạ Hầu gia."

"Không cần khách khí, ta và ngài trong lúc này không cần khách sáo như vậy."

"Đêm đã khuya rồi, hạ quan sẽ không quấy rầy Hầu gia nghỉ ngơi." Mọi việc cứ tạm thời quyết định như vậy đã, ông cảm thấy hơi an tâm một chút.

"Không vội. Chúng ta đã nhiều ngày không gặp nhau, không bằng đối ẩm mấy chén đi."

"Hầu gia đã có ý, hạ quan xin nghe theo."

—-

Trời đang tờ mờ sáng, Minh Học Hải đang định lén lén lút lút đi ra bằng cửa sau của quý phủ thì bị người ta đẩy ngã ra phía trước.

Nhìn nữ nhi đang đứng chống tay ngang hông, mắt xếch trừng lên, xinh đẹp như hoa nhưng lại hung hãn giống như tiểu lão hổ, ông nhịn không được trong lòng lại tiếp tục oán giận hoàng đế bệ hạ.

Đang êm đẹp lại hạ thánh chỉ làm gì thế, bắt ông đi xây dựng Thải Lâu gì đó để cho nữ nhi phải ném tú cầu kén rể. Ngày hôm qua lúc ông từ trong triều trở về, nghe hạ nhân nói nữ nhi uống say mèm, ông coi như đã tránh được một kiếp. Hôm nay không đợi ông có thời gian chạy, nữ nhi tỉnh rượu nghe được tin tức liền tìm ông tính sổ, thật sự là hết sức nguy hiểm.

"Liễu nhi," Minh Học Hải nhanh chóng cười nói "Tại sao hôm nay lại dậy sớm như vậy, sắc trời còn sớm, con nên ngủ nhiều thêm một chút."

Minh Dương Liễu đầu tiên là nở cười ngọt ngào, rồi sau đó nụ cười trầm xuống, cắn răng nói: "Ngủ tiếp chỉ sợ bị người ta đem đi bán, con cũng không biết!"

Ông cười gượng ngập, "Làm sao có thể chứ, con là nữ nhi bảo bối của ta."

"Phải không?" Giọng nói tràn ngập cảm giác bị áp bức. "Vậy tại sao việc hôn nhân đại sự của con, phụ thân không chịu nói cho con biết?" Lửa giận trong mắt bắt đầu bùng phát, lập tức hợp lại thành một biển lửa mênh mông.

Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán Minh Học Hải, đừng thấy nữ nhi mang bộ dạng nhỏ nhắn yếu đuối, thực ra lại chính là một quả pháo di động, động một chút liền phát hỏa.

"Liễu nhi a......" Nên nói như thế nào đây?

"Hiện tại mới nói không phải là đã quá muộn sao?" Nàng trào phúng nói.

"Nói tóm lại là thân làm hạ thần đành phải bất đắc dĩ." Thiên ngôn vạn ngữ cô đọng lại thành một lời tâm huyết, Vua muốn thần chết thần không chết cũng không được.

Ông nói xong lại nhớ đến thánh chỉ kia vẫn còn giữ ở trong tay áo, vội vàng lấy ra, "Con tự mình xem đi."

Minh Dương Liễu tiếp nhận, rất nhanh đã xem xong, kinh ngạc hỏi: "Các nàng cũng phải phụng chỉ ném tú cầu?"

"Ừh, nữ nhi, con sẽ không phải cô đơn đâu." Minh Học Hải tưởng đã làm dịu đi cơn tức giận của nữ nhi một chút.

Nàng bên ngoài cười nhưng trong long lại không cười đáp lại, "Phụ thân cũng không cô đơn đâu."

Ông chột dạ sờ sờ mũi, ngậm miệng lại, nói ít đỡ sai.

"Thời gian không còn sớm nữa, cha nhanh nhanh vào triều đi."

Ông kinh ngạc nhìn nàng một cái, nhưng cũng không hỏi thêm gì, vội vàng kéo áo bước ra khỏi cửa. Bất kể nữ nhi bởi vì nguyên nhân gì mà tha cho ông, thì giờ phút này không đi chính là kẻ ngốc.

Minh Dương Liễu cầm thánh chỉ trong tay, mặt không đổi sắc tiêu sái trở về phòng. Thánh chỉ này thật sự là phiền toái lớn!

Tâm trạng càng ngày càng kém, nàng đi nhanh đến phòng thu chi, tìm được quản gia Tề bá.

"Tề bá, đem thánh chỉ này cất đi."

Cũng không đợi ông tiếp nhận, liền tùy tiện để lại trên bàn.

Từ trước đến nay ít nói Tề bá cũng không hỏi gì thêm, cung kính trả lời "Vâng, tiểu thư."

Chần chờ một chút, nàng cuối cùng vẫn hỏi, "Tề bá, ngày hôm qua ta uống rượu say sau đó có làm gì không?"

Ông mặt không đổi sắc trả lời: "Không có."

"Ừm, vậy là tốt rồi." Nàng gật gật đầu, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi một chút, cảm giác choáng váng sau khi say rượu vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Đi qua chỗ rẽ trên hành lang gấp khúc, chạm mặt một tỳ nữ, chỉ nghe đối phương thét chói tai lên một tiếng, nhanh chóng chạy đi.

Minh Dương Liễu trừng mắt nhìn, bừng tỉnh đại ngộ thở dài, "...... Tề bá, ông lại gạt ta, vì sao ta bị lừa nhiều lần như vậy vẫn còn có thể tiếp tục tin tưởng ông......"

———

Dùng lược gỗ chải mái tóc đen mượt, cảm giác bóng mượt mà mềm mại. Như Xuân thật sự yêu chết đi được mái tóc của tiểu thư nhà nàng, mỗi lần nhìn thấy mái tóc dài ở trong tay mình biến thành búi tóc duyên dáng, trong lòng nàng lại tràn đầy cảm giác tự hào không thể nói thành lời.

Vấn xong mái tóc dài, ánh mắt lướt qua hộp trang sức. Sau đó chọn lấy một cây trâm phượng, chầm chậm cài vào trong búi tóc đen mượt kia, từ trong miệng phượng nhả ra một chuỗi trân châu trong suốt trơn bóng rơi xuống trên vai tiểu thư, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu rọi tản ra ánh sáng nhu hòa, khiến cho dung nhan xinh đẹp của tiểu thư tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Như Xuân kinh ngạc nhìn chủ tử, thất thần một lát. Tiểu thư thật xinh đẹp, giống như tiên nữ.

"Vẫn chưa xong sao?"

Nghe được giọng nói có chút phiền chán của chủ tử, Như Xuân vội vàng lấy lại tinh thần, "Xong ngay đây."

Lấy ra một dải lụa hồng buộc lên mái tóc dài đang xõa trên lưng của tiểu thư, sau đó lui ra phía sau khoanh tay đứng nhìn, "Đẹp lắm, tiểu thư."

"Chúng ta xuống lầu đi."

"Vâng."

"Đúng rồi, hôm nay lấy một ít chỉ thêu mang theo đi."

"Sao?" Như Xuân kinh ngạc lên tiếng, "Tiểu thư hôm nay muốn thêu hoa?" Không phải đã đọc sách vài ngày rồi sao? Tại sao đột nhiên lại muốn thêu hoa?

"Muốn giải tỏa buồn bực một chút mà thôi."

Vẻ mặt Như Xuân biểu hiện 'thì ra là như vậy'. Nàng đã nói rồi, tiểu thư làm sao có thể đột nhiên trở thành thục nữ hiền lương chứ.

Nói đến chủ tử của nàng, trước kia khi chưa vào phủ được nghe những lời đồn đãi về chủ tử, kém đến nỗi người người oán trách. Sau khi vào phủ, lại được bọn nô tỳ khác bàn luận đến biến sắc, cho đến lúc nàng trở thành nha hoàn bên người chủ tử mới hiểu được, lời đồn đãi bên ngoài thái quá, không đáng tin đến cỡ nào.

Khụ, đương nhiên, trừ bỏ những khuyết điểm không tốt lắm, thì chủ tử thật ra cũng coi như là đủ tư cách làm tiểu thư khuê các.

"Như Xuân, ngươi ở trên lầu làm gì mà lâu thế?"

Dưới lầu truyền đến tiếng gọi của chủ tử, làm cho nàng đang đứng tại chỗ ngẩn người suy nghĩ phải giật mình, vội vàng trả lời nói: "Đến ngay đây."

Như Xuân lập tức chạy vội xuống, lại vấp phải váy của mình mà ngã xuống, vẫn may nhờ có chủ tử đưa tay ra đỡ mới đứng vững, không khỏi sợ hãi, "Nô tỳ lại làm sai, tiểu thư......"

Chủ tớ hai người đến nhà ăn, lại chỉ nhìn thấy Tề bá đang khoanh tay đứng cùng vài gia nhân, không thấy bóng dáng phụ thân đâu.

"Cha ta đâu?" Nàng ngồi xuống ghế, nhìn bàn đầy thức ăn lại cản thấy không hứng thú.

"Lão gia đã đi ra ngoài rồi." Tề bá trả lời.

"Lại đi ra ngoài?" Nàng nhịn không được cất cao thanh âm lên mấy độ, liên tục mười ngày, kể từ khi bắt đầu dựng Thải Lâu, cha nàng mỗi ngày đều đi sớm về trễ, luôn rất 'đúng dịp' không gặp mặt nàng

Hừ! Trốn tránh rõ ràng như thế, nàng có ngốc cũng biết chuyện không chỉ đơn thuần như vậy.

Mười ngày, suốt mười ngày, phía trước Thải Lâu của nàng sạch sẽ giống như được gió thu quét qua lá rụng, hoàn toàn không có một ai.

Luận tướng mạo, nàng mặc dù không dám tự xưng quốc sắc thiên hương, nhân gian tuyệt sắc, nhưng tuyệt đối sẽ làm cho nam nhân nhìn thấy đều phải sáng ngời, cùng hai vị thiên kim Ngự Sử kia có thể nói mỗi người mỗi vẻ.

Nếu không nói đến dung mạo, mà về danh tiếng, thì nàng ở trong ba người cũng tính là thứ hai, mà cho dù danh tiếng ác liệt nhất giống như Cát Phi Hoa thì phía trước Thải Lâu của nàng ta vẫn còn có người đứng ở xa xa đàm luận, nhưng của nàng ngay cả một người đứng xem cũng không có, điều này quả thật không hợp lẽ thường.

Nàng nghĩ đến ngày hôm trước trong lúc vô tình, nghe được tiểu nhị ở phòng thu chi nói chuyện, cha nàng đã mang đi một món tiền thật lớn, hơn nữa cộng thêm chuyện ở Thái Lâu mấy ngày gần đây không hợp tình hợp lý, thì không thể trách nàng suy nghĩ nhiều, chuyện này nhất định có vấn đề.

Phát hiện sắc mặt của nàng càng ngày càng không tốt, Tề bá thức thời mở miệng, "Tiểu thư, cháo nguội sẽ không ngon, có việc gì cơm nước xong rồi nói sau."

"Tề bá," Minh Dương Liễu gọn gàng dứt khoát hỏi: "Cha ta rốt cuộc lấy khoản tiền kia làm cái gì?"

Lời này vừa hỏi ra, Tề bá lập tức ngậm miệng lại, nàng hiểu tính cách của Tề bá, dù biết cũng sẽ không hỏi được gì từ ông, ánh mắt nàng đảo qua những người khác, "Các ngươi ai biết?"

Mỗi hạ nhân bị quét đến đều nhanh chóng cúi đầu, đồng loạt lấy đại quản gia của bọn họ làm chuẩn, bảo trì im lặng.

"Lương tháng tăng thêm một lượng."

Im ắng.

"Thêm hai lượng."

Yên tĩnh không tiếng động.

"Thêm ba lượng."

Có kẻ bắt đầu cử động.

Minh Dương Liễu nắm chặt tay, tốt lắm, ít nhất nàng làm rõ được một chuyện, khoản tiền kia chắc chắn lấy ra một phần để bịt miệng hạ nhân trong phủ lại.

Người đời nói kinh thành ba vị thiên kim của Ngự Sử phá sản thành tánh, khuê danh rất tệ, không có ai biết, kẻ phá sản chính là phụ thân của bọn họ có tiếng thanh liêm, chiến tích nổi bật.

Những nén bạc bóng loáng này là nàng vất vả làm việc, mở tiệm buôn bán mà kiếm được, thế nhưng lại bị cha nàng dễ dàng phung phí......

Nàng cảm thấy huyệt thái dương bắt đầu đau, phụ thân Ngự Sử đại nhân này sở dĩ thanh liêm vô tư, là bởi vì bọn họ chưa bao giờ phải lo lắng cuộc sống khốn đốn, mà tài lực to lớn phía sau bọn họ chính là của những nữ nhi đáng thương a.

Hít sâu một hơi, cố gắng dồn nén cảm xúc muốn bộc phát xuống dưới, đồ ăn sáng cũng không có tâm trạng để dùng, nàng đứng dậy, "Như Xuân, chúng ta ra ngoài."

Hôm nay, nàng nhất định phải thêu đầy chật khung thêu, nếu không khó có thể tiêu được mối hận trong lòng nàng!

Mang tâm trạng phẫn uất như vậy, Minh Dương Liễu đúng thời gian quy định đi lên Thải Lâu, bắt đầu vẽ một đóa mẫu đơn trên khung thêu.

Như Xuân ở bên cạnh thấy vậy vẻ mặt lo lắng.

Tâm trạng tiểu thư vô cùng, vô cùng không tốt!

Cứ tiếp tục như vậy, hôm nay nàng lấy đến ba cuộn chỉ thêu, cũng không đủ để cho tiểu thư hả giận.

Đối mặt với chủ tử sắp bị làm cho phát điên, cho nên mọi người nói năng đều phải thận trọng, Như Xuân đương nhiên cũng không ngoại lệ, đành phải ở một đầu khác của Thải Lâu làm một món đồ trang sức, không ai có tâm trạng mà thưởng thức phong cảnh.

Thời gian nhanh chóng đến giữa trưa.

"Cộp.........."

Tiếng ngựa hí thình lình vang lên làm Minh Dương Liễu đang chăm chú thêu phải nhảy dựng lên, hại nàng không cẩn thận đâm kim vào tay mình, đau đến nỗi mày liễu nhăn lại thành một hàng.

Đem ngón trỏ tay trái cho vào miệng hút, ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới Thải Lâu.

Đó là một nam nhân có vẻ phong trần mệt mỏi, khuôn mặt râu ria xồm xoàm, on ngựa bởi của hắn bởi vì lặn lội đường xa mà đã sớm không nhìn rõ màu lông là trắng hay xám.

Ân Võ Kiệt có chút khiếp sợ nhìn cô gái trên lầu, không phải bởi vì vẻ đẹp của nàng, mà là giống như có cảm giác đã từng quen thuộc.

Ánh mắt hai người nhìn nhau.

Minh Dương Liễu cực kỳ không thích ánh mắt của đối phương, không hiểu vì sao, người này làm cho nàng nhớ đến một kẻ vô cùng đáng ghét vài năm trước, tuy rằng nàng căn bản cũng không nhớ rõ diện mạo người nọ.

Cộng thêm vừa rồi hắn mới dọa nàng, tức nước vỡ bờ làm cho cơn tức của nàng mấy ngày nay không có chỗ bộc phát, giờ đây giống như núi lửa phun trào, thấy khung thêu bên cạnh không làm gì được, nàng tức giận cầm lấy vật gì đó bên cạnh, cũng không thèm nhìn xem đó là cái gì dùng sức ném xuống người dưới lầu.

Nam nhân phản ứng theo bản năng, dùng tay bắt lấy.

Sau đó, dừng hình lại.

Như Xuân hoan hô, "Tiểu thư, ném trúng, ném trúng!" Cám ơn trời đất, tú cầu của tiểu thư rốt cục cũng ném đi được.

Minh Dương Liễu hoàn hồn, kinh hoảng không thôi, bước vài bước đến bên cạnh lầu, hô to về phía nam nhân kia, "Đem tú cầu trả lại cho ta!"

Ân Võ Kiệt ngây ngốc nhìn tú cầu sặc sỡ trong tay, trong đầu chậm nửa nhịp tiếp nhận được một tin tức – hắn bắt được tú cầu !

Đây – là chuyện gì?

Động tác cúi đầu bào móng của ngựa làm cho hắn hoàn hồn, đang định đem tú cầu trả về, chỉ thấy một thân ảnh màu vàng chạy tới.

"Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng công tử chụp được tú cầu." Công công phụ trách giám sát việc này, đợi mười ngày, rốt cục cũng thấy có người đến Thải Lâu này, còn vừa mới tiếp được tú cầu, hắn rốt cục có thể trở về báo cáo kết quả công việc.

Trong nháy mắt, hắn đột nhiên nhớ tới, vì sao lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu đối với nàng. Bởi vì nàng chính là người trong một đêm năm năm trước, khi hắn rời kinh thành, đã có một chút ngoài ý muốn gặp được.

Vốn căn bản hắn sẽ không đi ngang qua nơi này, nhưng vì đường trở về phủ không hiểu sao không thể đi qua, cho nên hắn mới bất đắc dĩ phải đi vòng qua nơi này, ai ngờ – lại tiếp được tú cầu này.

Tên thái giám kia không biết bị làm sao, tiếng chúc mừng vang lên làm cho lòng hắn run rẩy, hắn nghĩ rằng, hắn vẫn nên đi trước.

Trèo lên lưng ngựa, hắn không nói một lời, hai chân dùng sức kẹp lấy giục ngựa chạy như điên.

Như Xuân há hốc mồm.

Thái giám há hốc mồm.

Minh Dương Liễu hoàn toàn bùng nổ, "Xú nam nhân chết tiệt, ngươi trở về đây cho lão nương!"

Sư tử rống phát điên với âm lượng kinh người khuếch tán khắp nơi, dân cư ở vùng phụ cận đều giúp hài nhi bịt tai lại, liên tục vỗ ngực.

"Tiểu thư......" Như Xuân rất muốn nhắc nhở chủ tử chú ý hình tượng một chút.

Cơn giận còn sót lại chưa hết, Minh Dương Liễu quay đầu quát: "Hắn làm sao có thể đi, ít nhất cũng phải đem tú cầu trả lại cho lão nương chứ!"

Như Xuân im miệng, che lỗ tai. Ô ô, tiểu thư có phải hay không vụng trộm học qua công phu sư tử rống, uy lực kinh người.

Vốn từ sáng sớm tiểu thư đã tức giận phát điên rồi, nam nhân kia còn ôm cầu bỏ chạy, quả là muốn chết a.

"Minh tiểu thư không cần lo lắng, trong cung đã có người đi theo hắn." Thái giám dưới lầu vội vàng báo cho nàng biết. Nói giỡn, thật vất vả đợi mười ngày mới bắt được một người, món ngon trước mắt này, hắn cũng không muốn phải đợi mười ngày nữa nha!

"Ngậm cái miệng thối của ngươi lại!"

Nói xong, nàng vớ lấy một cái khung thêu bên cạnh quăng xuống dưới lầu, thái giám không kịp tránh liền bị ném trúng, trên đầu lập tức sưng lên một cục.

Ãi, giống nhau đều là đồ vật ném từ trên lầu xuống, người thì có một đoạn nhân duyên ngự ban, còn hắn thì lại được một tá rượu thuốc....

Ngày đăng: 05/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?