Gửi bài:

Chương 9

Cuộc sống người dân ở biên quan khác với kinh thành, cho nên nếu ở trên đường cái nhìn thấy hình ảnh nữ đuổi theo nam, cũng không phải kinh ngạc.

Ngồi ở bên cạnh một gian lều trà đơn sơ chính là Minh Dương Liễu, đang cầm một chén trà thô, mùi vị thơm ngon mà nghìn một hán tử tục tằng bị một nữ tử nhỏ xinh truy đến nỗi bối rối chạy trốn loạn xạ.

Tề bá như cũ mặt không thay đổi ngồi bên cạnh nàng.

"Hmm, ta nghĩ đến tên một loại rượu, hết sức thú vị đấy."

"Cái gì?" Bình thường có thể được tiểu thư xưng là "Thú vị", sẽ làm cho người ta há hốc mồm. Ông chuẩn bị tâm lý thật tốt lại tẩy tai cung kính lắng nghe.

""Bỏ trốn mất dạng", mùi thơm ngát ngon miệng, xộc vào mũi, nghe thấy tinh thần thoải mái, uống một lần nhớ mãi không quên. "

Tề bá nhịn không được trợn mắt nhìn chủ tử đang cười híp mắt, nàng đại khái lại muốn nghĩ tới chuyện không đứng đắn rồi, nhìn vẻ mặt tiểu thư gian vô cùng.

"Tề bá, chúng ta trở về đi."

"Ừm?"

"Ta đang nghĩ cách để điều chế 'bỏ trốn mất dạng' ra , đi." Nàng hưng phấn nhảy dựng lên, nhanh ra khỏi trà điếm.

Tề bá ở phía sau trả tiền trà, lúc này mới đuổi theo nàng.

Tiểu thư này nghĩ đến liền làm, tính tình nôn nóng thực làm cho người ta không nói được lời nào.

Minh Dương Liễu sau khi trở lại trong phủ tướng quân liền vùi đầu vào trong hầm rượu.

Từ doanh trại trở về Ân Vũ Kiệt vừa nghe thê tử đã ở trong hầm rượu hơn nửa ngày, sắc mặt nhất thời có chút không tốt lắm.

Ngày hôm trước, nhất thời hưng trí, cùng nàng uống mấy chén, kết quả uống đến sáu phần men say nàng ở trước mặt mọi người lại đùa giỡn hắn, làm cho một đám thuộc hạ bị dọa sợ đến rớt cằm

Hắn đi vào hầm rượu, phát hiện vừa mới đến gần đã ngửi thấy một mùi rượu thơm ngát, làm cho con sâu rượu trong người bò ra.

Mà thê tử của hắn một thân áo mỏng, đứng ở giữa mấy vại rượu to, trong tay cầm một vò rượu nhỏ, mũi ghé vào miệng vò ngửi vẻ mặt thỏa mãn

"Bỏ trốn mất dạng, tên thật hay."

"Liễu nhi, đang làm gì vậy?"

Hắn gọi làm cho nàng vui mừng quay đầu lại, cầm vò rượu nhỏ trong tay chạy tới, "Này, nếm thử chút xem, thiếp mới điều chế 'bỏ trốn mất dạng'"

"Bỏ trốn mất dạng?" Tên này nghe thật quái.

"Hương vị rất tốt nha."

Hắn cười nhận lấy, lướt qua một ngụm, mừng rỡ mở lớn mắt, quả nhiên mùi vị rất đặc biệt, làm cho người ta muốn uống mãi, mà không ngừng được.

Hắn nghĩ muốn uống thêm chút nữa, đã bị nàng nhanh tay nhanh chân đoạt trở về, giống như bảo bối ôm vào trong lòng ngực, quay đầu phân phó, "Tề bá, chúng ta tìm vại rượu lớn hơn đi."

Vì thế, hắn Đại tướng quân chỉ có thể đứng tội nghiệp nhìn thê tử đem rượu ngon ngay trước mắt đi, chỉ chừa hắn ở tại chỗ này ngửi lại dư vị của mùi rượu trong không khí..

"Bỏ trốn mất dạng" bốn chữ lấy đơn giản đường nét mộc mạc viết ở trên một khối mộc bài, tiếp theo treo ở trên tửu phường.

Nhìn đến tên loại rượu này, nói thật, thật là có loại xúc động bỏ trốn mất dạng nha.

Nhưng tửu phường mở cửa sau nửa canh giờ, thì mười vò 'Bỏ trốn mất dạng' liền bị tranh mua không còn. Ngày hôm sau, trước tửu phường dựng thẳng một tấm bảng: "'Bỏ trốn mất dạng' mỗi ngày chỉ bán ba mươi cân

"Vì cái gì phải làm như vậy?" Ân Vũ Kiệt nhịn không được hỏi.

Minh Dương Liễu vừa bận rộn điều chế rượu tào trên tay, vừa phân trần trả lời "Rượu này độ ngấm quá lớn, thiếp sợ khách uống nhiều sẽ không tốt đối với thân thể, thiếp sẽ pha chế một loại rượu khác, sử dụng hai cái này có thể bù trừ cho nhau hoàn mỹ vô khuyết".

"Trên tay nàng là cái gì?"

"Rượu Tào."

"Nàng không phải nói muốn pha chế rượu?"

"Rượu này thiếp tính toán lấy làm lễ vật mừng thọ cho cha."

"Đây là rượu gì?"

"Nó gọi là "Phúc Thọ Lâu Dài", mềm mại ngon miệng, rượu vị nhẹ, thích hợp dưỡng sinh."

"Đối với rượu, nàng thật sự có rất cao hứng." Các kiểu rượu cũ thay thế mới làm cho hắn hoa cả mắt.

Động tác trên tay dừng một chút, nàng nghiêng đầu suy nghĩ, lẩm bẩm "Kỳ thật ủ một vò "Tình bỉ kim kiên" cũng không tồi"

Ân Vũ Kiệt vừa vặn lộ ra sắc mặt vui mừng, đã bị câu nói kế tiếp đả kích lớn.

" công chúa Kim Lan nhất định sẽ thích."

"Nàng tính toán tặng một vò 'Tình bỉ kim kiên' cho công chúa Kim Lan?" Thanh âm nhịn không được có chút bất mãn.

"Ừm, còn đang suy nghĩ." Nàng mang một chút buồn rầu mà nghiêng đầu "Chuyện lần trước ít nhiều cũng có phần xin lỗi nàng, 'Tình bỉ kim kiên' vừa lúc có thể biểu đạt với nàng một chút tình cảm của chúng ta là không gì phá nổi."

Tình bỉ kim kiên, có thể dùng để giải thích hữu tình như thế sao?

Không biết công chúa Kim Lan sau khi biết được sẽ có biểu tình như thế nào?

"Liễu nhi, chẳng lẽ nàng không biết cái tên này không thích hợp để bày tỏ tình cảm thâm hậu của hai người sao?"

Nghe trượng phu nói như vậy, Minh Dương Liễu còn nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó mở to cặp mắt quyến rũ sáng ngời, vẻ mặt vô tội nói "Nhưng mà, thiếp còn cho rằng tên Tình bỉ kim kiên này rất tốt a."

"Thế nhưng, tên 'Tình bỉ kim kiên' chỉ dùng để hình dung tình cảm giữa nam và nữ." Mắt thấy cô gia chịu đả kích không nhỏ, vẻ mặt suy sụp buồn bực, Tề bá đồng tình không nhịn được mở miệng ủng hộ.

"So với vàng tình cảm còn chắc chắn hơn, đồng tính trong lúc đó cũng giống nhau tồn tại." Minh Dương Liễu vẻ mặt thật nghiêm túc nói.

Tề bá sờ sờ cái mũi, tự động im lặng. Bình thường khi tiểu thư nhận định một chuyện gì thì sẽ không có gì xoay chuyển được.

Mấy tháng sau, một chiếc xe ngựa chở rượu ngon, lảo đảo ra khỏi biên thành, đi đến thủ đô của Khánh Quốc.

Vốn nên là một chuyện tốt, sau đó, sự tình lại chuyển biến đột ngột.

Công chúa Kim Lan uống 'Tình bỉ kim kiên' xong liền trúng độc !

Chuyện này không phải là chuyện , sau khi Ân Vũ Kiệt về nhà nghe được tin tức này, lo lắng nên giải thích như thế nào.

Nhưng Minh Dương Liễu lại là người cực kỳ thông minh, nàng phát hiện bộ dáng trượng phu muốn nói lại thôi, lập tức phát hiện ra có việc.

"Chuyện gì, nói đi." Nàng chủ động mở miệng.

Hắn nhìn nàng thật sâu một cái, " Rượu của nàng, công chúa Kim Lan đã nhận được ."

"Rượu có vấn đề sao?" Nàng lập tức liên tưởng.

"Đúng vậy, công chúa Kim Lan trúng độc ."

"Quả nhiên là vấn đề lớn." Nàng bất đắc dĩ cười khổ. Tại sao lại có quan hệ tới chính trị đây? Chẳng lẽ gả cho Tướng quân nên không có cách nào trách khỏi số mệnh?

"Không chỉ có như thế, đồng thời trúng độc còn có mấy hoàng tử."

"Thiếp cảm thấy được mình bị chụp một cái mũ rất lớn trên đầu."

"Mang vào thoải mái không?"

"Thật cao hứng chàng còn có tâm tình đùa giỡn với thiếp."

"Tìm niềm vui trong nỗi khổ thôi." Hắn cũng cười khổ một cái, ánh mắt khó nén lo lắng.

"Chàng ngẩng đầu nhìn trời."

"Ừ?" Hắn khó hiểu.

"Trời còn chưa có sập."

". . . . . ." Là hắn xem thường sức thừa nhận của thê tử.

Minh Dương Liễu còn có phần ngoại lệ "Huống chi cho dù sụp, cũng là trúng người cao trước tiên"

Ân Vũ Kiệt nhướng mày.

"Rõ ràng chàng so với thiếp cao hơn." Nàng công bố đáp án.

"Câu nói kia trả lại cho nàng", hắn nhịn không được nở nụ cười, "Thật cao hứng khi nàng còn có tâm tình đùa giỡn cùng ta."

Nàng nhún nhún vai "Mặc kệ nói như thế nào, thiếp còn có vị hôn phu để dựa vào, gặp phải chuyện nghiêm trọng này, chàng nhất định sẽ giúp ta nghĩ biện pháp không phải sao? Có câu nói nam chủ ngoài, nữ chủ trong, rõ ràng nam nhân chính là dùng để gánh vác a."

Nhìn thấy vẻ mặt đương nhiên của thê tử, Ân Vũ Kiệt nhịn không được khóe mắt run rẩy.

Phản ứng của nàng so với suy đoán cuả hắn thực kém nhiều lắm, không có bối rối, không có kinh sợ, phảng phất giống như là đang đàm luận thời tiết, trấn định mà lý tính.

"Tướng quân đại nhân, thay vì lo lắng thiếp sẽ bối rối luống cuống, không bằng nhanh chóng đem tâm tư thả vào để giải quyết nguy cơ này đi".

"Nàng cho rằng là nguy cơ sao?" Mày kiếm nhướng lên, hắn nửa cười nửa không nhìn nàng.

"Chàng thì cho rằng như thế nào?" Nàng không trả lời mà hỏi lại.

"Nguy cơ có lẽ chính là chuyển cơ."

"Hay cho một câu nguy cơ chính là chuyển cơ." Nàng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

"Hai nước giằng co chiến sự có lẽ sẽ rẽ mây nhìn thấy mặt trời." Hắn trầm ngâm nói.

"A", suy nghĩ của nàng cũng xoay chuyển cực nhanh "Như thế nào là rẽ mây nhìn thấy mặt trời? Đại chiến hết sức căng thẳng hay là già néo đứt dây?"

Nghe thấy thê tử hỏi như vậy, lo lắng trong lòng Ân Vũ Kiệt nhất thời trở thành hư không, nàng thông minh cùng trầm ổn, chứng minh nàng hoàn toàn có thể đảm nhiệm thân phận phu nhân của Tịnh Biên tướng quân này, được vợ như thế, Chồng còn đòi hỏi gì?

Minh Dương Liễu trên mặt bảo trì nụ cười, nhưng lại áp chế bất an trong lòng không để cho hắn nhìn ra. Lâm nguy thì càng cần phải tỉnh táo, giờ này khắc này nàng cần làm chính là trấn định, ổn định suy nghĩ của hắn, để cho hắn tránh lo âu về su.

Bất luận chuyện cuối cùng phát triển như thế nào, ít nhất hắn cùng với nàng sóng vai đồng hành, vợ chồng vồn cùng là một, họa phúc cùng hưởng, vinh nhục tùy tướng, hắn không chế, nàng cũng không cách.

Kinh thành bên kia ra roi thúc ngựa truyền đến một thánh chỉ.

Ân Vũ Kiệt không ở trong phủ, Minh Dương Liễu tiếp chỉ.

Hắn ở quân doanh nhận được tin tức lập tức hồi phủ, một bước vào sảnh chính, liền nhìn thấy thê tử ngồi trên ghế cùng với Tề bá đang đứng cạnh nàng.

"Liễu nhi, thánh chỉ nói cái gì?"

Tề bá thay chủ tử trả lời "Hoàng Thượng phái tiểu thư đi Khánh Quốc."

"Cái gì?" Ân Vũ Kiệt sắc mặt trầm xuống, "Người tuyên chỉ đâu?"

"Đã đi trở về."

"Liễu nhi. . . . . ."

Minh Dương Liễu như cũ không có lên tiếng trả lời, chỉ là đem thánh chỉ cầm ở trong tay nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, đứng dậy đi ra bên ngoài.

Nhìn thấy bộ dạng này của thê tử, Ân Vũ Kiệt trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc lo lắng, vội vàng đi theo.

Không chế? Không rời?

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đỏ chính giữa, sáng lạn chói mắt, nhưng ánh sáng này lại không rọi được đến đáy lòng nàng, nàng cảm giác được mình giống như được ngâm trong nước đá lạnh lẽo như vậy.

Lúc trước, một thánh chỉ như thế, làm cho nàng phải lấy chồng gả làm vợ người, hiện giờ cũng là một thánh chỉ đến, nàng phải giống như Chiêu quân từ biên cương xa xôi đi Khánh Quốc, may mắn không phải cùng nhau đi. Chỉ là lần này đi nàng hoài nghi còn có ngày về hay không.

Một đôi bàn tay to từ phía sau ôm lấy hai vai nàng, giọng nói trầm ổn dịu dàng của Ân Vũ Kiệt truyền vào trong tai nàng: "Không cần lo lắng, tất cả giao cho ta."

"Đây là thánh chỉ." Nàng nhịn không được nhắc nhở hắn.

"Ta biết." Hắn rất khẳng định.

"Chúng ta không thể làm việc khinh suất, chuyện này liên quan đến quan hệ hai nước." Nàng than nhẹ một hơi.

"Nhưng mà ta không thể cái gì cũng không làm, cứ như vậy để cho nàng đi." Vi thần phải tận trung, vi phu phải tẫn quý, đại họa ngập trời này đã có trượng phu như hắn chống đỡ, không thể để cho thê tử mảnh mai một mình gánh vác.

"Chàng có thể làm được cái gì đây?" Khóe miệng của nàng gợi lên một nụ cười khổ.

"Chúng ta lập tức vào kinh, xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Nàng lắc đầu, "Chàng biết rõ đây là chuyện không thể nào."

"Chưa thử qua làm sao dám khẳng định là không thể nào?"

"Chàng không cần bởi vì thiếp mà mất đi bình tĩnh."

"Nàng là thê tử của ta a." Hắn lo lắng là chuyện rất tự nhiên.

"Nhưng mà, chàng không đơn thuần là trượng phu của thiếp, mà chàng bên này còn là một đại tướng quân, nếu như chàng mất bình tĩnh, sẽ làm cho người ta thừa cơ náo động."

Ân Vũ Kiệt nhìn nàng, nàng cũng bình tĩnh nhìn lại.

Sau một lúc lâu, hắn mới không cam lòng nói "Chẳng lẽ ta cũng chỉ có thể như vậy nhìn nàng phụng chỉ rời đi?"

"Đúng vậy, cứ như vậy nhìn là tốt rồi."

"Nàng vì cái gì không khóc không nháo chứ?" Nàng càng như vậy, ý chí càng mạnh mẽ thì hắn càng đau lòng, càng tự trách

"Khóc nháo rất khó coi." Nàng cười.

"Làm sao mà khó coi chứ? Nương tử của ta là đại mỹ nhân." Biết nàng không muốn hắn lo lắng, cho nên hắn phối hợp trêu chọc nàng nói.

"Vậy hiện tại mỹ nhân này phải rời khỏi chàng , ngươi có thể lo lắng hay không?"

"Đương nhiên lo lắng", hắn chân thành nhìn nàng, rồi nghiêm túc nói "Nhớ rõ tới bên kia nhất định phải giữ vững khoảng cách với nam nhân khác từ một trượng trở lên, nếu không cẩn thận Bổn tướng quân giận dữ vì hồng nhan, đến lúc đó sẽ dẫn cả đại quân qua đánh."

"Được, được, thiếp nhất định cẩn thận thật cẩn thận, không cho Đại tướng quân có cơ hội nổi đóa nổi điên, hình tượng hoàn toàn biến mất."

"Nàng nha. . . . . ." Ánh mắt hướng về phương xa, hắn không khỏi thầm hỏi. Hoàng Thượng, ngài đến tột cùng là có dụng ý gì?

Rúc vào hắn bờ vai rộng lớn của hắn, cụp mắt lại che giấu tình cảm trong mắt, giờ này khắc này, nàng thầm nghĩ từ từ nhớ lại cảm giác dựa vào trong ngực hắn, cảm giác này, có lẽ đây là lần cuối cùng. . . . . .

Cuối cùng nhịn không được trong mũi bỗng dưng nổi lên một trận chua xót, nàng nắm lấy vạt áo của trượng phu, chôn mặt sâu vào trong lồng ngực của hắn

"Lạnh không?" Cảm giác được thiên hạ trong lòng run rẩy, hắn cúi đầu hỏi.

"Ừm."

"Quay về phòng thôi." Hắn vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài của mình ra, choàng lên người nàng.

Áo khoác của hắn lên người nàng, càng làm cho nàng thêm nhỏ xinh nhu nhược, cũng làm cho Ân Vũ Kiệt thương xót không thôi, thân thể nàng yếu đuối như vậy mà lại bị cuốn vào bên trong cục diện chính trị rối rắm, là hắn không chăm sóc nàng thật tốt

Nghĩ đến đây, trong mắt hắn hiện lên vẻ áy náy, "Là ta nhất thời kinh thường nên mới lâm vào khốn cảnh hôm nay, thực xin lỗi."

"Thiếp không thể không oán chàng", nàng ngẩng đầu, nhìn hắn mỉm cười, "Nhưng mà, chúng ta phải thừa nhận một chuyện."

"A" Mày kiếm dương nhẹ, đợi nàng nói nốt đoạn sau.

"Kể từ khi chàng nhận được tú cầu của thiếp, hơn nữa lại không tính toán trả lại, thì vận mệnh của chúng ta đã vững vàng cột chặt vào nhau. Người ta nói, phu có ngàn cân gánh (trách nhiệm ngàn cân), thê chọn tám trăm cân, xem ra không phải không có đạo lý." Nàng cố ý thở dài một hơi, "Hiện tại thiếp chọn lấy chồng không chỉ tám trăm cân."

Ân Vũ Kiệt cũng chỉ có thể cười khổ đáp lại, ôm lấy nàng nói "Đúng nha, nếu nói có người có năng lực hơn, chịu khó giúp cho nương tử, trong lòng vi phu cũng không đành lòng a."

"Nếu trong lòng không đành lòng, vậy chàng tính toán làm như thế nào?"

"Đó là một vấn đề hay. . . . . ." Hắn vuốt cằm của mình, giống như suy tư.

"Cần suy nghĩ lâu như vậy sao?" Nàng gắt giọng.

". . . . . ."

"Thật sự cần lâu như vậy?" Lại vẫn dám nói thật suy nghĩ!

Hắn cười bắt nàng đối mặt đặt tay lên eo mình, "Ta chỉ là đang nghĩ, nếu như ta chần chờ, thì tay của nương tử có thể hay không lại véo eo của ta đâu?"

"Phốc." Minh Dương Liễu vui vẻ.

Xa xa Tề Bá đi theo phía sau bọn họ, trong mắt hiện ý cười.

Nhìn tiểu thư của ông bất luận trong hoàn cảnh nào, luôn có biện pháp làm cho người ta thoải mái, mà vị cô gia của bọn họ cũng không sai biệt nhiều, thật sự là một đôi tuyệt phối.

Ba ngày sau thời tiết cũng không tốt, gió bắc thổi vù vù xen lẫn thêm những bông tuyết nhỏ, phía chân trời mây cũng thập phần trầm thấp, làm cho người ta cảm thấy bị đè nén. Đây cũng không phải là một ngày khởi hành tốt.

Nhưng mà, Minh Dương Liễu lại không thể không lên đường.

Thu hồi ánh mắt nhìn ra xa xa, nàng nhìn lại phía sau, biên thành như trước đứng sừng sững, trăm ngàn năm qua, bất kể đã trải qua bao nhiêu trận chiến, trước sau vẫn đứng vững vàng không thay đổi

"Trên đường cẩn thận."

Nhìn người bên cạnh, nàng khẽ mỉm cười, "Chàng cũng cẩn thận, thời tiết lạnh, ban đêm phải chú ý thêm quần áo."

"Ta biết", Ân Vũ Kiệt cầm tay nàng, thật tình và nghiêm túc nhìn nàng nói. "Mặc kệ phát sinh ra tình huống gì, bất kể tình huống dù gay go thế nào, nàng cũng phải đáp ứng ta, bất luận như thế nào cũng không được buông tay."

Nàng khẽ gật đầu. Nàng hiểu ý của hắn, phải trân trọng sinh mệnh của mình, bất luận chuyện gì phát sinh của phải sống sót.

"Chàng cũng phải cẩn thận."

Gió bắc gào thét từ bên cạnh thổi qua, cuồn cuộn làm tung váy áo của nàng, làm cho thân thể của nàng khẽ run lên.

Hắn đưa tay ôm nàng vào trong lòng, đem tất cả lo lắng cùng quyến luyến giữ lại trong tâm, sau đó chợt đẩy nàng ra, quay lưng lại.

"Đi thôi."

Thanh âm trầm thấp bị đè nén rất nhanh bao phủ ở trong gió bắc thê lương.

Mấp máy môi, Minh Dương Liễu nhìn theo bóng lưng của hắn, xoay người lên xe ngựa đi về phương Bắc.

Xe ngựa nhanh chóng chạy lên phía trước, Ân Vũ Kiệt vẫn là không nhịn được lo lắng nói: " Tề bá, mọi sự nhờ cậy".

Thanh âm Tề bá lạnh nhạt lại kiên định vang lên, "Ta sẽ không để tiểu thư có chuyện."

Sau đó là tiếng bánh xe nghiền lên mặt đất cát đá, từng tiếng cũng tựa như sự trằn trọc trong lòng hắn.

Mãi cho đến khi không nghe được tiếng xe ngựa nữa, Ân Vũ Kiệt vẫn không có xoay người sang chỗ khác, hắn sợ vừa thấy, hắn sẽ liều lĩnh đuổi theo, thân là tướng quân trấn giữ biên quan hắn không nên gây chuyện, không thể hành động giống như mọi chuyện trượng phu bình thường vẫn làm.

"Tướng quân, xe ngựa của phu nhân đã khuất." Binh lính nhỏ giọng bẩm báo.

Hắn không nói gì, không thể nghe thấy tiếng thở dài, sau đó sải bước đi tới cửa thành.

Binh lính nhìn ở trong mắt cũng không khỏi lắc đầu thở dài. Tướng quân không quay đầu lại là sợ nhìn thấy phu nhân khổ sở, phu nhân không quay đầu lại là sợ tướng quân lo lắng, hai người đều vì đối phương suy nghĩ, cảnh này trong mắt ngoại nhân, đều cảm thấy chua xót vô cùng.

Biên quan mưa gió thật sự là quá hành hạ người có tình.

Ngày đăng: 05/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?