Gửi bài:

Quyển 3 - Chương 35

Tiễn bước đại phu, dàn xếp xong lão phu nhân, những người còn lại đều đi ra đại sảnh, lão gia ngồi ngay ngắn ở giữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đêm tối bên ngoài cửa, sắc mặt vẫn tái xanh như trước, trong phòng mọi người không dám nói lời nào, ngay cả uống một ngụm trà cũng e dè.

Trong lòng Nhị lão gia có chút sợ hãi, chuyện này nói thế nào cũng là do bọn họ làm ra, tuy đại phu bảo rằng không có việc gì nhưng nếu quả thật nương về sau "hành động không tiện" như Hải Đường nói thì sao? Trong đầu bọn họ cứ mãi băn khoăn như thế, cuối cùng Đình Bách nhịn không được liền ho nhẹ, "Đại ca!"

Đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn vào màn đêm chuyển dời sang hắn, một chút hứng thú lắng nghe cũng không có.

"Đại ca, kỳ thật ta không muốn chọc giận nương", Phương Đình Bách nhìn sắc mặt xa cách của đại ca hắn liền có chút giật mình, hắn quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn nương tử của mình, đều là do nàng làm hại, đã bảo không cần nói vào ngày hôm nay.

"Ngươi muốn gì?", thanh âm lạnh lùng vang lên, ánh mắt vẫn như trước nhìn ra bên ngoài.

Trên trán Đình Bách lại bắt đầu rịn mồ hôi, "Ta...ta chỉ hy vọng huynh đệ chúng ta không giống với huynh đệ Trương gia..."

Lão gia quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt ẩn chứa lửa giận, "Ngươi sợ ta sẽ dựa vào chức quan triều đình mà ức hiếp ngươi?"

"Đại ca, ta...ta...không nghĩ như vậy", những lời này mắc sâu vào cuống họng, nếu không tập trung nghe kỹ thì quả thật không nghe thấy được.

"Đình Tùng ta đã bao giờ ỷ vào chính mình là mệnh quan triều đình mà khi dễ ngươi chưa?"

"Không, không có"
"Tại sao lại không có?", Nhị phu nhân phản bác, "Đại bá, lời này nói ra có thể ngài không thích nghe, nhưng dù sao cũng đã nói đến nước này thì ta cũng không nhịn nữa, ngươi đừng kéo ta!", nàng lắc tay rút tay áo thoát khỏi Nhị lão gia.

"Ngươi nói. Đình Bách, để nàng nói"
Nhị phu nhân từ chỗ ngồi đứng lên, nàng phất tay áo của chính mình, "Đại bá là Ứng thiên phủ doãn hưởng bổng lộc triều đình, nhưng bổng lộc này đủ nuôi sống cả nhà chúng ta sao? Còn không phải là lão gia nhà ta dậy sớm vất vả mang tiền về!"

"Đệ muội, đây là tổ nghiệp, ai làm cũng như nhau cả", phu nhân nhịn không được liền nói thêm một câu.

"Xì!", Nhị phu nhân lộ vẻ khinh thường trên mặt, "Tổ nghiệp, tổ nghiệp cứ đặt ở đó là có thể sinh bạc sao? Còn không phải phụ thuộc vào người quản lý, việc làm ăn còn không phải do người đi làm! Quên đi, lão gia nhà ta vất vả thì đã sao, dù sao vẫn còn chưa mệt chết a, chỉ là cả nhà này có ai nhớ kỹ công lao này? Có ai nói qua một lời tạ ơn? Đây không phải khi dễ người là gì?", nàng nói xong liền đảo mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng.

Khi thấy mọi người trong phòng không lên tiếng, vẻ mặt nàng vô cùng đắc ý, "Ở bên ngoài mọi người đều biết ngài là gia chủ, tư thế rất uy phong. Người phía dưới dâng lễ vật, không phải đều đưa cho ngài cả sao? Phần của lão gia nhà ta đâu? Vì cái gì mà mọi người đều nghe ngài, có chuyện gì đều phải bẩm báo lên ngài, làm sai thì ngài không hài lòng, làm tốt cũng không thấy ngài khen hai tiếng, đây là sao? Ngày tháng thế này quả thật khiến người ta khó thở"

"Đệ muội, những lễ vật này chúng ta không độc chiếm mà đều phân chia đến các viện a!", phu nhân thấy nàng nói năng quá phận mà lão gia nhà mình vẫn im lặng nên trong lòng có chút lo lắng.

"Phân chia thế nào? Người ta sẽ đến tạ ơn lão gia nhà chúng ta sao? Còn không phải đều mang ơn đối với các người? Nào là trưởng tử, nào là đích tôn, đúng là chiếm hết phần hơn. Đại bá là gia chủ, đại tẩu là gia mẫu, nhà này có chuyện gì đều là do đích tôn định đoạt, haiz, chuyện này có thể trách ai, nếu trách chỉ trách lão gia nhà chúng ta đã sinh nhầm canh giờ"

"Bà bà cũng không nói phải là nương tử của đích tôn mới có thể quản lý gia sự, tổ chế trong nhà cũng không quy định gia chủ phải là đích tôn, nói không chừng đến một ngày bà bà sẽ để đệ muội làm gia mẫu a!"

"Đến lượt ta sao? Hiện tại ngươi đã muốn để Hải Đường đến hỗ trợ, còn đến lượt ta sao?"

"Chuyện này...", phu nhân bị nàng làm cho á khẩu không trả lời được. Để Hải Đường hỗ trợ là đề nghị của chính mình, lúc trước thuần túy chỉ vì muốn nàng có việc làm để thanh tỉnh một chút, không nghĩ đến hôm nay có người dựa vào nó để phản bác.

Phu nhân này thật quá đáng, Hải Đường không thể giữ im lặng lâu hơn nữa, "Nhị phu nhân, nếu người muốn đến giúp phu nhân thì chỉ cần nói một tiếng, Hải Đường cũng sẽ không chiếm chỗ, để người có thể leo lên"

"Ai nha, thật cảm tạ a, hiện tại ta không sẵn lòng"

"Nhị phu nhân, ta thấy người nói cũng không đúng, ai bảo lão gia nhà ta không quan tâm đến chuyện trong nhà. Đã nói là mệnh quan triều đình thì phải có thể diện, những người đó ít nhiều cũng nể mặt mũi lão gia nhà ta nên mới đến làm ăn, cũng không phải tất cả công lao đều đổ vào lão gia nhà ngươi", Tần di nương đối với lời nói của Nhị phu nhân có chút tức giận, ngày thường cùng lùi cùng tiến, vậy mà hôm nay chỉ biết có riêng mình.

"Không cần nói thể diện quan nha gì với ta, lão gia nhà ngươi có khi nào cho nhà này mượn mặt mũi chưa? Thế nào là vì Hoàng Thượng làm việc, không phải vì Phương gia mà mưu lợi. Còn nhớ năm kia vì muốn tranh một mẫu đất, lão gia nhà ta đã đến cầu đại bá nói vài lời, kết quả còn bị đại bá giảng cho một bài, chẳng phải như thế sao? Chuyện nhà mình không cố giúp lại còn mang của trong nhà đi biếu lễ, thế chứ những thứ đó sao không dùng tiền quan phủ?"

"Cho dù lão gia không nói nhưng trong thành này có ai không biết Nhị lão gia là đệ đệ của lão gia nhà ta, còn ai dám cố ý làm khó dễ?"

"Hừ, chuyện xa không nói, ta nói chuyện thôn trang năm trước, Câu Dung tri huyện người ta đến nhà hỏi lão gia của ngươi phải giúp như thế nào, đại bá đã hồi đáp thế nào? Dựa theo luật! Không nói thì thôi, nói tới khiến lòng người lạnh ngắt, người ta chí ít cũng phải vì Phương gia liều chết, còn phải lo bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém đầu, ngươi bảo ta phải an tâm thế nào?"

Hải Đường cùng Sở Đình trao đổi ánh mắt, những lời này Nhị phu nhân từ đâu biết được? Đêm đó, thời điểm nói những lời này thì chỉ có vài người bọn họ ở đây, tính luôn tri huyện đại nhân bất quá cũng chỉ năm người, tại sao nàng lại biết?

Lão gia rốt cục cũng đã có phản ứng, đôi mắt híp lại nhìn nàng, "Nói vậy, là đệ muội cảm thấy ta làm sai?"

"Ta cũng không có ý đó, đại bá ngàn vạn lần không cần để ý, danh dự của ngài toàn bộ Ứng Thiên Phủ đều biết, ngài giúp Hoàng Thượng làm việc, không vì Phương gia mưu lợi cũng là sự thật. Ngài không có lỗi a! Hoàng Thượng mà biết chuyện này nói không chừng còn tăng chức quan cho ngài ấy!"

"Tốt lắm, nhưng gì ngươi muốn nói đã nói xong rồi chứ?", Phương Đình Tùng tuy hỏi nàng nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm đệ đệ của chính mình.

"Xong rồi!", Nhị phu nhân dùng thế "kim đao đại mã" ngồi xuống.

"Những gì nàng nói chính là những gì ngươi đang nghĩ trong lòng?", ánh mắt kia đã nhuốm chút bi thương, ngay cả huynh đệ trong nhà mà còn suy nghĩ như vậy, chính mình quả thật thất bại.

Phương Đình Bách cười ngượng, "Chuyện này, đại ca, ta...ta...thấy vẫn là quên đi, coi như hôm nay ta chưa nói gì cả", hắn cắn răng đem câu nói nuốt trở về.

Lão gia thoáng thở dài nhẹ nhõm, thanh âm chậm rãi vang lên, "Hôm nay là tất niên, chúng ta không nến nói chuyện không vui, tất cả mọi người đã mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Nương đã có ta ở nơi này, những chuyện khác chờ nương tỉnh lại rồi tính"

Cũng đã canh tư rồi, mọi người đều mệt mỏi nên vội vàng cáo từ lão gia trở về phòng. Sở Đình cùng Hải Đường muốn ở lại nhưng bị lão gia đuổi về, nói là muốn một mình trông nom lão phu nhân.

Trong Băng Viện truyền đến thanh âm thoái mạ của Nhị phu nhân, "Ngươi thế này là sao? Ta ở phía trước thay ngươi chống đỡ, vậy mà ngươi nói ngược một câu quên đi là thế nào? Ngươi cho rằng ta ăn no không việc gì làm sao?"

"Đã hơn nửa đêm rồi, ngươi có thể yên tĩnh một chút không, để người khác nghe được còn ra thể thống gì? Nương vẫn còn chưa tỉnh, chờ người tỉnh lại đã"

Nhị phu nhân mở cửa nhìn ra bên ngoài tối đen như mực, trừ bỏ ngọn đèn lồng đỏ lay động trong viện, một bóng người cũng không thấy, nàng đóng cửa ngồi xuống bên cạnh hắn, "Lão gia, lời cũng đã nói, muốn u cũng không thu được. Chúng ta là muốn ra ở riêng, ngài cũng cần tranh giành một chút, ngàn vạn lần không được yếu thế"

"Được rồi, ngủ đi", Nhị lão gia trở mình, đêm nay thật mệt chết người. Mặc dù bình thường nương rất yêu thương mình, nhưng từ nay sợ sẽ không được như vậy nữa, còn phải gặp khó khăn nhiều ở chỗ đại ca.

Qua đầu tháng ba, lão phu nhân rốt cuộc cũng đã hồi phục, một trận bệnh này dường như đã rút mất một tầng da của nàng, mái tóc vốn có chút mượt mà giờ trở nên khô sần, cả ngày buồn ngủ, ít nói, bình thường chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Mỗi ngày phu thê Nhị lão gia đều đến Du Viên nhưng không dám vào trong, chỉ có thể đứng ngoài cửa nhìn ngó, hoặc là hỏi thăm bệnh tình từ những người khác, sau đó u ám rời đi.

Đô Đô vừa vào cửa liền ghé qua giường lão phu nhân, hắn dùng tay phải sờ sờ mặt lão phu nhân, thấy lão nhân gia vẫn không phản ứng, hắn bỉu môi tiến đến hôn "bẹp" một cái lên mặt lão phu nhân, vẫn không phản ứng, hắn liền vươn tay bóp mũi của lão phu nhân, ngày thường khi nương gọi hắn rời giường vẫn dùng chiêu này, chỉ là tại sao đối với Thái nãi nãi lại không có tác dụng?

"Ngươi làm gì đó?", Hải Đường ngăn tay hắn.

Ngón tay nhỏ bé chỉ chỉ, "Thái nãi nãi không để ý đến ta"

"Thái nãi nãi bệnh, đừng nghịch nữa, ngoan ngoãn ngồi đây, nghe chưa?"

"Đô Đô a, ngươi bóp mũi của Thái nãi nãi làm gì?", đương lúc bọn họ nói chuyện thì một thanh âm từ sau lưng Đô Đô vang lên.

"Thái nãi nãi! Đến chơi với ta a!", Đô Đô cao hứng nhào lên giường nhìn lão phu nhân.

"Nãi nãi, người tỉnh rồi sao? Mau uống chút nước", Hải Đường xoay người bê chén, giúp đỡ lão phu nhân kê đầu rồi đút một thìa nước.

"Haiz...", lão phu nhân tựa lưng vào đệm, mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường đến ngẩn người.

Hải Đường nghe tiếng thở dài cũng thở dài theo, lão phu nhân nghiêng đầu nhìn nàng một cái, Hải Đường nhanh chóng nở nụ cười, "Nãi nãi, cố gắng nghỉ ngơi vài ngày, chừng nào xuống giường được thì Hải Đường sẽ chơi đánh bài với người"

"Thế này còn chưa chết được, không biết còn phải chống đỡ tai họa thêm bao lâu?", lão phu nhân thì thào tự nói.

"Tại sao lại nói vậy? Còn sống mới tốt a, nãi nãi là người có phúc, chắc chắn mệnh thọ bách niên"

"Bách niên? Sống lâu cũng chỉ làm liên lụy các ngươi, còn không bằng sớm đi tìm gặp lão gia thì hơn"

"Nãi nãi đừng nghĩ như vậy, có người ở đây là phúc phận của chúng ta"

"Phúc phận? Ta còn muốn đi sớm một chút để không cần nhìn thấy bọn họ huynh đệ tương tàn", lão phu nhân nói xong liền im lặng nhắm mắt lại.

Mục lục
Ngày đăng: 21/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục