Gửi bài:

Chương 19 - Thâm tình 2

Lần này, A Thiết hôn mê suốt hai ngày liền.

Bởi vì lúc Tuyết Duyên tìm thấy A Thiết, hắn vẫn còn đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới trời mưa to, thân thể đã bị mưa quất đến cứng đờ.

Nhưng sau khi Tuyết Duyên mang được A Thiết về nhà thì thân thể hắn lại bắt đầu nóng lên. Hắn bị bệnh rồi.

Mặc dù trong đầu cảm thấy rất mơ hồ nhưng A Thiết vẫn có thể cảm nhận được Tuyết Duyên cởi áo hắn ra, đặt đôi ngọc thủ trên lưng hắn. A Thiết dĩ nhiên hiểu được nàng đang muốn làm gì, trong cơn mê man, hắn vẫn cố gắng thì thào yếu ớt:

"Đừng...làm vậy, tôi...không muốn cô...phá lời thề, lấy....Di Thiên...Thần....Quyết ...để hạ nhiệt....cho tôi...đâu"

Song chưởng của Tuyết Duyên lập tức ngừng lại. A Thiết lại mơ hồ cảm thấy nàng mặc áo lại cho hắn, hai giọt nước nóng hổi rơi trên mặt A Thiết, nhưng hắn còn chưa kịp biết đó là thứ nước gì thì đã không còn cảm giác gì nữa.

Lần phục hồi tri giác sau đó, A Thiết bị thanh âm của một nam nhân đánh thức.

"Cậu ta đã không còn vấn đề gì nữa đâu, sau khi tỉnh lại là có thể xuống giường được rồi, chỉ có điều, nếu muốn cho hắn lại sức nhanh thì chút nữa cô bón cho cậu ta chén thuốc này là được."

A Thiết lại nghe thấy giọng nói của Tuyết Duyên đang vâng vâng dạ dạ:

"Tôi hiểu rồi, đa tạ đại phu! Chỉ tiếc là số bạc này chưa đủ, tôi sẽ trả dần cho ông sau vậy!"

A Thiết cố mở mắt ra, chỉ thấy Tuyết Duyên đang tiễn một nam nhân ra cửa, mà người đó không ai khác chính là Đường đại phu y thuật cao nhất thôn nhưng thu phí khám bệnh cũng đắt nhất.

Sau khi Đường đại phu đi rồi, Tuyết Duyên mới chậm rãi quay người, nhìn ít bạc vụn còn lại trong tay, mặt đầy tâm sự nặng nề quay vào phòng. Liếc thấy A Thiết đang xuống khỏi giường, vẻ u sầu trên mặt nàng nhất thời tan biến, Tuyết Duyên mừng rỡ bước tới hỏi:

"A Thiết, huynh...tỉnh rồi à?"

A Thiết không đáp lại, chỉ chậm rãi bước tới ngồi bên cạnh bàn.

Tuyết Duyên thoáng lơ đãng, vừa đặt số bạc thừa lên bàn vừa nói với hắn:

"Huynh tỉnh lại là tốt rồi. Huynh có biết là mình đã hôn mê hai ngày liền hay không, toàn thân nóng như lửa đốt ấy. Muội vốn định dùng Di Thiên Thần quyết để hạ thiệt cho huynh nhưng huynh không chịu, cho nên chỉ có cách đi tìm Đường đại phu về khám bệnh cho huynh mà thôi..."

Nói xong, nàng đang muốn bưng chén thuốc kia lên đút cho A Thiết, không ngờ còn chưa kịp chạm vào chén thuốc thì A Thiết đột nhiên lên tiếng:

"Đường đại phu xưa nay thu phí cực cao, cô lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"

Hắn chỉ vào số bạc vụn trên bàn, vẻ mặt Tuyết Duyên đột nhiên thay đổi, không ngờ được A Thiết vừa mới tỉnh lại liền hỏi chuyện này, trong lúc nhất thời không trả lời được.

Lúc nàng đến ở nhờ nhà A Thiết, trên người vốn không có một xu dính túi, phải nhờ đến số gạo mà Từ má để lại mới sống được đến giờ, nay sao lại có nhiều bạc như vậy? Xem ra, nguồn gốc số bạc này ắt có vấn đề.

A Thiết liếc mắt nhìn nàng, đoán:

"Số bạc này là do cô trở về phân đàn Sưu Thần cung lấy có phải không?"

"Muội..."

Tuyết Duyên không ngờ rằng A Thiết lại có thể nghĩ như vậy về nàng, trong lòng không khỏi thất vọng, chỉ im lặng không nói gì. Một lúc sau, nàng đang muốn mở miệng giải thích nhưng A Thiết lại chẳng để cho nàng cơ hội để giãi bày, hắn đột nhiên biến sắc cao giọng nói:

"Chẳng lẽ...cô đã quên lời thề của mình rồi chăng? Không phải cô đã nói rằng tuyệt đối sẽ không bao giờ trở về hay sao? Tuyệt đối không động tay đến một xu nào sao? Không phải cô muốn làm lại từ đầu sao?"

Tuyết Duyên cúi đầu rất thấp, đủ thấp để người ta không thể thấy vẻ mặt hiện tại của nàng, liệu nàng có đang cảm thấy tủi thân?

Lần đầu tiên A Thiết dùng lời lẽ tàn nhẫn như thế, hắn nói:

"Ta ghét nhất là những người không có nguyên tắc! Cho dù cô có lấy tiền về để cứu ta, ta cũng sẽ không cảm ơn cô đâu, ta cũng không muốn nhìn thấy cô nữa!"

Dứt lời, A Thiết vung tay hất tung chén thuốc lẫn chỗ bạc trên bàn. Hắn cố ý làm thế, hòng thừa thế mà đuổi nàng đi!

Tiếng bát vỡ đánh "choang" cùng tiếng bạc vụn rơi vang lên, bạc vụn rơi rải rác trên nền nhà, còn có những mảnh chén còn vương vãi nước thuốc.

Những mẩu bạc ấy cũng giống như lòng tự tôn bị thương tổn của Tuyết Duyên.

Từng mảnh vỡ ấy cũng tựa như trái tim nàng lúc này vậy.

Tuyết Duyên đứng lặng nhìn đống hỗn độn dưới đất, nhìn những đồng bạc vụn, nước mắt đã rưng rưng đầy hốc mắt, nhưng nàng cắn môi kiên quyết không để chảy xuống. Nàng có nằm mơ cũng không thể ngờ được khổ tâm của mình mấy ngày nay lại chỉ đổi lấy sự vô tình đến thế của A Thiết.

Có lẽ nàng vốn nghĩ rằng sau khi A Thiết tỉnh lại sẽ có thể vì việc nàng kiếm bạc về chữa bệnh cho hắn mà có thể đối xử tốt hơn với nàng một chút, không ngờ rằng...thương còn chưa kịp mà đã vô tình đến thế!

Hắn giận dữ đến tái xanh cả mặt, còn gương mặt của nàng thì tái nhợt. Có lẽ, đây chính là tướng mạo vốn có của nàng và hắn.

Náng cụp mắt buồn bã ngồi xuống, chậm rãi cẩn thận nhặt từng vụn bạc một, giống như một đứa bé gái đáng thương bị vứt đầu đường, sống nhờ việc nhặt nhạnh, nàng cũng không oán hận mảy may.

Cho dù là nam nhân vô tình nhất thiên hạ nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nàng cũng phải mềm lòng, chỉ có điều A Thiết vẫn không chịu buông tha, nói tiếp:

"Cô còn ngoan cố không chịu từ bỏ, còn muốn nhặt số bạc này nữa sao?"

Tuyết Duyên không ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn cố gắng mò mẫm nhặt lại số bạc, đờ đẫn nói:

"A Thiết, cho dù...huynh có thích hay không thì...số bạc này...cũng là do muội...vất vả kiếm được...muội...sẽ không tùy tiện...vứt đi đâu..."

Nói xong, hình như nàng lại cố gắng nuốt cái nghẹn ngào xuống, nhưng nàng vẫn cúi đầu thật sâu, không để cho A Thiết nhìn thấy vẻ mặt này.

Đơn giản bởi vì sắc mặt của nàng đang nói lên sự thật, mà sự thật thì còn đau lòng hơn thế, nên nàng tình nguyện không để cho hắn biết...

Một đêm không nói chuyện, hai đêm không nói chuyện, ba đêm cũng chẳng nói câu nào. A Thiết dường như đã khóa miệng không nói cùng Tuyết Duyên nửa câu, cũng không hé răng về việc hắn gặp A Hắc để tránh việc nàng bị kéo vào chuyện này, hắn thầm mong nàng mau chóng rời khỏi đây.

Hơn nữa, ngày thứ hai sau khi đỡ bệnh, hắn cũng không muốn ở trên giường thêm nữa để khỏi phải nhận sự chăm sóc của nàng, cho nên mới sáng sớm hắn đã ra ngoài hái thuốc.

Kỳ thực nếu thật sự muốn thoát khỏi nàng thì A Thiết chỉ cần không trở về là được. Chỉ có điều trời đất bao la thế, nếu không về nhà thì hắn cũng chẳng biết đi đâu. Huồng hồ A Hắc có thể trở về bất cứ lúc nào, hắn chỉ không rõ vì sao A Hắc chưa chết, vì sao lại có thái độ khác thường như vậy, lại còn tập kích A Thiết nữa?

Nhưng A Thiết quyết định không suy nghĩ nhiều nữa, mọi nghi vấn cứ đợi gặp A Hắc lần nữa rồi tính tiếp!

Cứ như thế, lại ba ngày nữa trôi qua trong yên bình, cho đến ngày thứ hai mươi bốn Tuyết Duyên ở lại đây...

Trưa ngày thứ hai mươi bốn ấy là một buổi trưa kinh tâm động phách...

Ngày hôm ấy A Thiết quả thực rất may mắn, mới đến giữa trưa mà giỏ thuốc trên lưng hắn đã đầy rồi, vì thế hắn không tiếp tục hái thuốc nữa mà đi thẳng một mạch đến tiệm thuốc bắc trong chợ để giao hàng.

Sau khi nhận bạc rồi, A Thiết không có ý định tiếp tục đi hái thuốc nữa nhưng lại không biết đi đâu, thầm nghĩ: Chi bằng cứ về nhà sớm nghỉ ngơi vậy! Cho dù Tuyết Duyên có ở nhà thì cũng chẳng sao, hắn cứ trốn ở trong phòng uống rượu là được rồi.

Tâm ý đã quyết, A Thiết liền chạy một mạch về nhà, nhưng mà khi bước vào nhà hắn mới nhận ra Tuyết Duyên không có ở nhà!

Trước giờ quả thực A Thiết chưa từng nghĩ xem mỗi ngày hắn ra ngoài hái thuốc thì Tuyết Duyên ở nhà làm việc gì, chỉ có điều hắn cũng không bận tâm, đi thẳng về phòng mình.

Còn chưa kịp ngồi xuống, ngoài cửa đã vang lên mấy tiếng gõ cửa.

"Ai đó?" A Thiết vội vàng bước ra mở cửa, chỉ thấy người đang đứng ngoài cửa chính là Đường đại phu đã chữa bệnh cho hắn.

Dường như Đường đại phu không ngờ được người ra mở cửa sẽ là A Thiết, lập tức mỉm cười hỏi:

"A Thiết, là cậu hả? Đã khỏe lại rồi chứ ? "

A Thiết không rõ vì sao Đường đại phu lại đến giữa trưa thế này, chỉ đáp lời:

"Khỏe lắm rồi, cảm ơn đại phu đã trị bệnh cho tôi."

Còn chưa nói xong, A Thiết đã phát giác ánh mắt Đường đại phu không hề nhìn mình mà đang nhìn vào trong nhà, tựa như đang tìm cái gì đó vậy, A Thiết lấy làm lạ hỏi:

"Đường đại phu, ông đang nhìn cái gì vậy?"

Đường đại phu nhíu mày nói:

"A Thiết, hôn thê của cậu...Tuyết Duyên cô nương có nhà không?"

A Thiết chợt thấy ngạc nhiên, không nghĩ Tuyết Duyên lại có thể tự nhận là hôn thê của hắn với Đường đại phu, mặc dù trong lòng muốn giận nàng, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút ngọt ngào, bèn đáp:

"Nàng không có nhà, Đường đại phu tìm nàng có việc sao?"

Đường đại phu tựa hồ như không nghe thấy lời A Thiết, chỉ thấy ông ta thấp giọng trầm ngâm:

"Cô ấy không có nhà à? Hóa ra...lời đồn là thật, ôi, quả là đáng tiếc..."

Nói xong, Đường đại phu đột nhiên lấy trong ngực ra một túi bạc vụn nhỏ đưa cho A Thiết, nói:

" A Thiết, ta thực xin lỗi, nhờ cậu mang số bạc này giao lại cho Tuyết Duyên cô nương dùm ta, số bạc này lão phu không thể nhận được."

A Thiết vô cùng ngạc nhiên hỏi:

"Đường đại phu, tôi...không hiểu ông đang nói gì cả."

Đường đại phu lại nói:

"Hóa ra cậu còn chưa biết à? Vậy để lão phu kể cho cậu nghe, chuyện vốn là như vầy..."

"Vào cái đêm mưa gió bão bùng của sáu ngày trước, đột nhiên có một tràng tiếng đập cửa gấp gáp ngoài cửa nhà lão phu, vì thế ta đành phải ra mở cửa. Không ngờ được người đập cửa lại là một cô gái áo trắng, lúc đó toàn thân cô ấy đã ướt đẫm, ắt hẳn là có người thân bệnh tình nguy kịch nên cô ấy mới không quản mưa gió đến cầu xin ta đến khám bệnh..."

A Thiết nghe đến đó, trong lòng chợt nhớ đến lúc mình bị bệnh nằm mê man từng bảo Tuyết Duyên không được dùng Di Thiên Thần quyết cứu hắn, chỉ vì câu nói này của hắn mà nàng phải đội mưa đội gió đi cả đêm, bất chợt trong lòng dâng lên một cảm giác hổ thẹn...

Đường đại phu lại nói tiếp:

"Lúc đó, cô ấy vì cậu mà khóc nức nở, nhưng trời mưa to gió lớn như thế, ta thật sự không muốn bước ra ngoài một chút nào cả, bèn đưa ra một cái giá thật cao, hy vọng cô ấy biết khó mà lui."

"Đường đại phu, ông ra giá bao nhiêu với cô ấy vậy?" Nghĩ đến Tuyết Duyên nước mắt như mưa vì hắn mà cầu xin, sắc mặt A Thiết càng lúc càng tái xanh.

"Ba lượng!" Đường đại phu xấu hổ cúi mặt nói.

"Ba lượng?" A Thiết trợn mắt không nói nên lời. Ba lượng bạc là một con số không nhỏ, làm ma chay cho một người cũng chẳng tốn nhiều đến thế!

Đường đại phu lại tiếp lời:

"Đúng vậy! Ta vốn nói thế chỉ để cô ấy bỏ đi mà thôi, ai ngờ Tuyết Duyên cô nương thoáng sửng sốt rồi dứt khoát gật đầu, nói rằng không thành vấn đề, chỉ là trong tay cô ấy hiện giờ không có nhiều tiền như vậy, nhưng cô ấy nhất định sẽ kiếm tiền trả lại cho ta..."

"Lúc ấy, ta thấy cô ấy gật đầu không do dự thì trong lòng cũng bị sự quan tâm của cô ấy dành cho cậu làm cảm động, cũng cảm thấy không đành lòng nên không còn ngại mưa gió, liền cùng nàng tới khám bệnh cho cậu."

"Lúc ta đến đây thì toàn thân cậu đã nóng như lửa thiêu, chỉ sợ nếu kéo dài thêm chút nữa cho dù không chết cũng biết thành mất trí, nhưng mà lúc ấy tiệm thuốc đã đóng cửa từ lâu, ngay cả ta cũng không có thuốc nào thay thế. Nhưng Tuyết Duyên cô nương bảo ta chớ lo, cô ấy có cách tìm được thuốc, sau đó nàng lại bất chấp mưa gió mang theo đơn thuốc đi ra ngoài..."

"Một lúc lâu sau, chẳng biết từ đâu ra mà cô ấy có thể mang thuốc về, ta thấy bộ y phục trắng của cô ấy lấm lem bùn đất thì biết ngay có chuyện gì rồi, nhưng cũng không kịp hỏi nhiều, lập tức đi sắc thuốc cho cậu uống ngay, chừng đó mới có thể giữ lại tính mạng cho cậu đấy."

A Thiết chợt nghe trong lòng mình quặn thắt, hắn có thể tưởng tượng được tình cảnh của người con gái áo trắng ấy, đội gió đội mưa giữa đêm hôm lên núi tìm thuốc khổ sở thế nào. Tất cả những khổ sở ấy nàng chịu hết, chỉ vì người ở trong lòng nàng!

Hắn đột nhiên nhận ra, hóa ra Tuyết Duyên đã đợi hắn khổ sở như vậy, nhưng hắn lại phụ bạc nàng...

Nhưng không phải hắn một lòng vì nghĩ cho nàng mà muốn ép nàng phải bỏ đi hay sao? Cho dù biết nàng đối với hắn tốt cỡ nào thì cũng tuyệt không thể mềm lòng!

"Sau đó, cậu trải qua hai ngày điều dưỡng và uống thuốc, cuối cùng mới thoát khỏi quỷ môn quan, mà đến ngày thứ ba, Tuyết Duyên cô nương lại tới tìm ta, đưa cho ta một ít bạc." Đương đại phu thấy A Thiết không nói gì thì lại tiếp tục nói.

"Nàng ư? Sao lại mang bạc đến?" A Thiết vốn dứt khoát giữ lòng cứng rắn nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên.

Đường đại phu đáp:

"Lúc đầu ta cũng không có để tâm, chỉ nhận bạc ấy, thầm nghĩ chừng này cũng bằng với phí khám bệnh bình thường của mình, cuối cùng đi một chuyến cũng chẳng đến nỗi tay không, chẳng ngờ được ngày hôm sau Tuyết Duyên cô nương lại đến nhà ta, lại mang bạc đến...

Ta bị lòng tham làm mờ mắt nên không từ chối mà nhận lấy. Nhưng đến ngày thứ ba, tức là hôm qua, nàng lại mang bạc đến cho ta. Tính ra thì đã hai lần rồi nên ta không dám nhận nữa, chỉ có điều Tuyết Duyên cô nương kiên quyết bắt ta nhận, bảo rằng đây là thỏa thuận giữa cô ấy và ta, ta không cần phải thương hại cô ấy, cô ấy muốn giữ chữ tín, bảo ta chỉ cần nhận lấy là được..."

A Thiết vẫn lặng lẽ đứng nghe, trong lòng thầm cân nhắc, vì sao Tuyết Duyên lại đến đưa bạc mỗi ngày? Nếu như bạc này quả thực là nàng đến Sưu Thần cung lấy thì chỉ cần mang đến Đường đại phu một lần là được rồi, cần gì ngày nào cũng đến đưa một ít như vậy?

A Thiết đột nhiên có dự cảm không lành, bèn hỏi:

"Đường đại phu, hôm nay ông nói rằng đã nhận quá nhiều tiền, tôi nghĩ rằng nhất định ông đã biết Tuyết Duyên kiếm bạc đó ở đâu rồi."

Đường đại phu cúi đầu thở dài nói"

"Đúng thế! Ngày hôm qua ta đã biết. Nghe nói..." Đường đại phu chừng muốn nói lại thôi.

A Thiết hỏi dồn:

"Đường đại phu, xin ông cứ nói..."

Đường đại phu rốt cuộc hít một hơi, nói:

"Được rồi! A Thiết, ta nghĩ cậu cũng có quyền được biết, nghe nói Tuyết Duyên cô nương vì cậu mà đến làm việc ở Ỷ Hồng lâu."

Ỷ Hồng lâu ư? Trời ơi! Thật là sét đánh ngang tai! A Thiết vừa nghe thấy ba chữ này thì lập tức sững người, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Ỷ Hồng lâu là một kỹ viện lớn ở Tây Hồ! Tuyết Duyên thì có thể có việc gì để làm ở đó? Nàng vì hắn mà làm vậy, sao hắn có thể đảm đương nổi đây?

Tuyết Duyên...

Đường đại phu lại nói:

"Cho nên, ta giữ số bạc này thì chẳng thể ăn ngon ngủ yên được, ta cũng không cần tiền công khám bệnh đâu, A Thiết à, hy vọng cậu có thể giao số bạc lại cho Tuyết Duyên cô nướng..." Dứt lời, Đường đại phu lại đưa túi bạc cho A Thiết, nhưng hắn không nhận lấy.

"Tuyết Duyên!" A Thiết kêu lớn một tiếng rồi mặc kệ Đường đại phu đứng đó, hắn điên cuồng xô cửa xông ra ngoài.

Đơn giản bởi vì tình cảm dành cho Tuyết Duyên bấy lâu nay chôn ở đáy lòng nay như núi lửa phun trào, cái bộ ý chí sắt đá mà hắn vẫn làm ra vẻ cuối cùng cũng không còn giữ được nữa, hắn rất hối hận vì đã quá tàn nhẫn với nàng như vậy! Hắn vốn cho rằng làm thế là tốt cho nàng, kỳ thực như vậy nàng lại càng không tốt!

Tình một khi đã tới thì không ai có thể ngăn được! Khi hắn nhận ra mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ rồi, liệu có phải quá trễ?

Mục lục
Ngày đăng: 16/04/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục