Gửi bài:

Chương 7 - Quỷ tại khốc 3

Chủ nhân hắn đơn thương độc mã đánh bại mười môn phái lớn, võ công cao cường đến mức nào cũng đủ biết, nhưng khí khái "Một người giữ ải, vạn địch không hơn" kia có khiến người ta bội phục hay chăng? Có điều chủ nhân Quỷ Hổ đã qua đời tám năm trước mà hắn vẫn lo lắng không yên như thế, Nhiếp Phong nhìn chữ trên đất, không nhịn được mà đọc lên: "Chủ...nhân? Thúc thúc, thúc đang nhớ về chủ nhân của mình à?"

Nhắc đến chủ nhân, ánh mắt Quỷ Hổ đột nhiên hiện ra một thứ cảm xúc hưng phấn đặc biệt.

Nhiếp Phong nói tiếp: "Có thể làm thúc nhớ đến như vậy, chủ nhân của thúc nhất định là đối xử với thúc rất tốt!"

Quỷ Hổ không lên tiếng, trên gương mặt xấu xí hiện lên vẻ tự hào về chủ nhân, giống như nhớ lại những tháng ngày đi theo chủ nhân khi xưa vậy.

Nhiếp Phong nói: "Chuyện đáng tiếc cũng đã qua tám năm, thúc cũng không nên nghĩ mãi đến nó như vậy, dù sao thì người chết rồi cũng chẳng thể sống lại được!" Nhưng nếu quá khứ còn chưa thực sự qua đi? Như vậy có phải càng đáng nhớ hơn?

Quỷ Hổ buồn bã cười, một lúc sau hắn đột nhiên phá vỡ sự trầm mặc, nói: "Người...không tên...không họ, chết...hay...không chết...cũng chẳng...khác gì nhau..."

Không tên không họ? Nhiếp Phong nghe xong càng thấy khó hiểu, chủ nhân Quỷ Hổ võ nghệ siêu quần, chắc chắn là phải danh chấn giang hồ, sao lại không tên không họ? Chẳng lẽ là sớm nhìn thấy những tranh đoạt giang hồ nên tình nguyện làm người không tên không họ? Nhiếp Phong không hỏi tiếp nữa, nó phát hiện Quỷ Hổ đã không còn viết hai chữ "Chủ nhân" mà đang vẽ lại mấy dấu chân.

Nhìn kỹ lại, mấy dấu chân này giống như bộ pháp khinh công.

Quỷ Hổ chỉ bộ pháp này, ý bảo Nhiếp Phong nhìn mà luyện. Nhiếp Phong nhìn mãi vẫn chưa hiểu thấu, nhưng dù sao trong động cũng chẳng có gì để làm nên liền vui vẻ bước lên tập thử.

Không ngờ khi bước chân theo bộ pháp trên mặt đất này, Nhiếp Phong cảm thấy bộ pháp này tuy nhìn có vẻ đơn giản nhưng mỗi bước lại biến hóa vô cùng, mà biến hóa lớn nhất là chỉ cần dưới chân uốn éo một chút, cả thân hình liền có thể quay ngược trở lại, góc độ hoàn toàn khác với khinh công nó tự học trộm của Nhiếp Nhân Vương, lập tức mừng rỡ nói: "Thúc thúc, bộ pháp này thật là tinh tế! Là ai dạy cho thúc vậy?"

Quỷ hổ không chút do dự, đáp:"Chủ... Nhân..."

Nhiếp Phong ngẩn ra, chủ nhân của Quỷ Hổ sở hữu thứ bộ pháp kỳ diệu như thế, chứng tỏ lợi hại thực sự! Khó trách mười môn phái lớn muốn liên kết bao vây giết ông ta, chắc là đố kỵ danh tiếng đây mà!

Thực ra nó thích học võ từ bé, mà Nhiếp Nhân Vương lại cấm đoán đủ đường, nay chợt gặp bộ pháp cao thâm như vậy thì quả thực sung sướng vô cùng, không dứt ra được, cứ say sưa tập luyện.

Quỷ Hổ ở bên nhìn Nhiếp Phong, thấy những biểu lộ của đứa bé còn hồn nhiên kia, bỗng nhiên gã nhớ lại một người – chủ nhân của mình!

Trên đời này, không có ai là không khiếp sợ gương mặt xấu xí của gã, chỉ có chủ nhân khi nhìn thấy gương mặt này lại biểu lộ niềm thương xót vô hạn, cũng như đêm gặp được Nhiếp Phong, gã cũng nhìn thấy vẻ thương xót trên gương mặt đứa bé này, giống như chủ nhân vậy.

Thật khó tin nó mới chỉ là một đứa bé!

Đây chính là nguyên nhân khiến Quỷ Hổ liều mình cứu Nhiếp Phong! Đứa bé này làm gã nhớ tới chủ nhân! Hắn nhớ chủ nhân!

Vừa nghĩ tới chủ nhân, gã thấy như thời gian đang quay về những ngày xưa cũ ấy, Nhiếp Phong trước mặt cũng mờ nhạt dần...

Quỷ Hổ còn nhớ rõ, mười ba năm trước mình vốn là một gã thanh niên tầm thường ở dưới thôn này, ngoại trừ việc chỉ lực hơn người, còn diện mạo lại cực kỳ bình thường, dễ dàng lẫn vào vô số người thường, chẳng mấy ai nhận ra được hắn!

Quỷ Hổ còn nhớ rõ, mười ba năm trước mình vốn là một gã thanh niên tầm thường ở dưới thôn này, ngoại trừ việc chỉ lực hơn người, còn diện mạo lại cực kỳ bình thường, dễ dàng lẫn vào vô số người thường, chẳng mấy ai nhận ra được hắn!

Nhưng một người bình thường như vậy lại có một nghĩa đệ tuấn mỹ khó ai bằng – Linh Ngọc. Linh Ngọc mặt như tạc bằng ngọc, bề ngoài chính trực, tuy trói gà không chặt nhưng lại biết nói lời tốt đẹp dễ nghe, cho nên vẫn được thôn dân rất yêu quý.

Vốn hai huynh đệ chẳng có gì xung đột, Quỷ Hổ xưa nay đã an phận làm một người thật bình thường, mọi điều tốt đẹp đều do Linh Ngọc chiếm hết nhưng gã chẳng oán hận nửa câu, nhưng mà, bỗng nhiên có một ngày...

Linh Ngọc muốn hỏi cưới con gái trưởng thôn Kỷ Nhu, nàng vốn là thanh mai trúc mã của hai người, nhưng câu trả lời của nàng rất trực tiếp! Nàng thẳng thắn nói ra một câu vẫn giấu trong lòng bấy lâu nay, người nàng thích chính là nghĩa huynh của Linh Ngọc – Quỷ Hổ!

Chính vì một câu này, vào một ngày, rốt cuộc...

Nghĩ đến đây, toàn thân Quỷ Hổ không khỏi run lên, trong lòng bàn thay túa đầy mồ hôi lạnh, giật mình bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, không muốn nghĩ lại nữa! Hết thảy mọi chuyện đều là vì một câu nói, vì ngày hôm đó...

Trên đời không có chuyện gì tự nhiên không làm gì mà thành cả, tập luyện bộ pháp khinh công không phải một sớm một chiều có thể xong, Nhiếp Phong đương nhiên hiểu điều này, biết mình còn nhỏ nên đôi chân ngắn hơn người ta, phải lấy cần cù bù lại, vì thế mà cố gắng tập luyện không ngừng.

Chỉ là nó không hiểu vì sao Quỷ Hổ lại truyền bộ pháp này cho mình, nhưng mà vẫn chuyên tâm tập luyện, không suy nghĩ nhiều nữa. Nhưng đến đêm thứ hai ở trong động, cuối cùng Nhiếp Phong cũng hiểu được.

Nhiếp Phong tuy đã là một đứa bé mà dù núi Thái Sơn có sập xuống cũng không sợ, nhưng nay liếc thấy cái đầu gấu này cũng không khỏi hoảng sợ.

Đầu gấu này cao hơn năm trượng, vuốt dài nửa thước, còn to hơn nhiều so với đầu băng xuyên cự hổ, giương nanh múa vuốt, nước dãi chảy ròng ròng, dĩ nhiên là bị dẫn dụ bởi mùi thịt rắn nướng mà tới đây.

Con gấu khổng lồ này xem ra đang rất đói, dữ tợn vô cùng, cử động cũng rất nhanh nhẹn, không để ý hai người trong động mà xông thẳng tới chỗ Nhiếp Phong đang nướng thịt.

Quỷ Hổ vội vàng hít một hơi dài cố nói: "Bộ...pháp..."

Nhiếp Phong nghe được tức thời hiểu ra, lập tức sử dụng bộ pháp Quỷ Hổ truyền dạy, đôi chân uốn éo, thân hình nhanh chóng quay ngược trở lại, bộ pháp tuy chưa quen nhưng cũng đủ vượt ra phía sau thân hình con gấu khổng lồ đang đuổi tới! Vốn Quỷ Hổ không tiện bước ra, con gấu mà muốn đánh Nhiếp Phong thì thật dễ như trở bàn tay, nếu Nhiếp Phong lui gấp làm nó bộc phát thú tính, không chừng lại cho Nhiếp Phong một trảo.

Con gấu lớn dù hành động không nhanh nhẹn khéo léo như Nhiếp Phong, nhưng thân hình khổng lồ từng bước đẩy Nhiếp Phong tới bốn, năm bước, chỉ một chốc, một người một thú đã đuổi nhau tới cửa động, lúc này Quỷ Hổ đột nhiên lại nói: "Trái...mười....bước..."

Trong lòng Nhiếp Phong dường như biết Quỷ Hổ đang ám chỉ cái gì đó, nhưng mà là mười bước vào trong động hay là mười bước ra ngoài động? Cũng không kịp suy nghĩ kỹ, trong lúc vội vàng, nó chỉ có thể chạy về phía bên trái ra ngoài động!

Ngay lúc chạy tới cửa động, con gấu cũng đuổi theo tới nơi, bàn tay gấu to như bàn hương nện xuống cái đầu nhỏ. Trong lúc sinh tử, Nhiếp Phong liều lĩnh sử dụng một bước trong bộ pháp của Quỷ Hổ, đồng thời dùng khinh công của Nhiếp Nhân Vương.

Bộ pháp dịch chuyển tức thời của Quỷ Hổ vốn đã có thể làm cho thân ý tự chuyển, nay còn dùng cả bộ pháp nhanh nổi tiếng của Nhiếp Nhân Vương, nhanh lại càng nhanh, chuyển càng thêm lẹ, thoáng chốc Nhiếp Phong hóa thành một trận gió xoáy, cơn gió xoáy này nhanh như ánh chớp, cứ thế men theo mé trái vách tường tuyết liền mười bước.

Nhiếp Phong đến vị trí mười bước, vẫn còn chưa biết rằng mình vừa mới hóa thành gió lốc, thì đã kinh hoảng thấy trước mắt là vách tường chắn ngang, không thấy có điều gì xảy ra, chẳng lẽ là mười bước về bên phải? Lập tức nó nhận thấy không ổn, ngay lúc đó, con gấu lớn quay đầu về phía Nhiếp Phong cách đó mười bước mà đánh tới, sau lưng Nhiếp Phong là vách tường, không có đường lùi, mắt thấy chắc sẽ bị con gấu vồ lấy!

Trong tình thế chỉ mành treo chuông, Nhiếp Phong cùng đường, một lần nữa lại thi triển bộ pháp, thân hình như gió xoáy lách qua khe hở dưới sườn con gấu mà phóng đi!

"Sưu" một tiếng, Nhiếp Phong cũng không nghĩ được mình lại nhanh như thế, dễ dàng lách qua sườn con gấu, quay ra sau lưng nó xong liền bước ra ngoài.

Cùng lúc đó, gấu lớn đã vung trảo lên thế không thu lại được, vừa đập vào vị trí mười bước lúc nãy của Nhiếp Phong, bỗng dưng "long" một tiếng, tuyết dưới chân con gấu sụp xuống, lộ ra một cái hố lớn sâu chừng sáu, bảy thước. Dưới chân đột nhiên là không khí, làm sao có thể trụ lại được, thân thể khổng lổ của con gấu liền rơi thẳng xuống huyệt sâu, nghe hồi âm thảm thiết này cũng biết động huyệt này rất sâu.

Rất sâu, sâu không thấy đáy.

Cho dù băng tuyết giá lạnh nhưng Nhiếp Phong cũng phải đưa tay lau mồ hôi trán, may là Quỷ Hổ sớm truyền bộ pháp cho nó, nếu không, chỉ dùng khinh công của Nhiếp Nhân Vương thì không thể nào dẫn dụ cự thú rơi xuống động huyệt được.

Nó bước tới gần mép huyệt động, liền thấy dưới tuyết có giấu mấy cành cây khô, đoán rằng Quỷ Hổ chắc vô tình phát hiện huyệt động sâu không thấy đáy này nên mới lấy cây khô giăng thành lưới khắp nơi, rồi lấy thêm cành cây gác trên để làm tích đủ băng tuyết trên mặt. Trên mặt huyệt động là một mảng tuyết mỏng, chỉ có người bình thường mới bước qua được, nếu gặp dã thú lớn thì khó mà trụ được, chứng tỏ đây là một cái bẫy!

Muốn sống trong vùng tuyết này, ngay cả Quỷ Hồ một thân võ công cao cường, bạn của cả hổ mà vẫn có lúc bị dã thú vây đánh, để đề phòng, hắn đã sớm thiết kế cái bẫy này, hôm nay rốt cuộc cũng phát huy công dụng.

Nhiếp Phong thở một hơi thật sâu rồi chạy vào trong động, Quỷ Hổ đã nhắm mắt điều tức.

Nhiếp Phong bèn hỏi: "Thúc thúc, thúc sớm biết nơi này có gấu lớn nên dạy bộ pháp cho con à?"

Quỷ Hổ "Ân" một tiếng đáp lại, nói tiếp: "Phải...hai ngày, ta...mới...khỏi hẳn."

Gã nói xong thì mở mắt, dùng cành khô họa lên mặt đất mấy hình vẽ.

Nhìn rõ hơn, thì ra Quỷ Hổ vẽ mấy con gấu và sói, ở giữa cũng có ba mươi sáu điểm huyệt, Nhiếp Phong không khỏi sửng sốt: "Huyệt vị? Dã thú này cũng có huyệt vị, mãnh thú cũng có huyệt vị?"

Quỷ Hổ không nói gì mà chỉ gật đầu, trong hai ngày này mà gã không khỏi kịp, nên muốn xem Nhiếp Phong ứng phó ra sao.

Trong lúc nguy cấp, Nhiếp Phong có thể tự nghĩ ra cách đem cấp chuyển bộ pháp của Quỷ Hổ truyền cho đem kết hợp với khinh công gia truyền làm một, thân hóa gió lốc, làm Quy Hổ vô cùng kinh ngạc. Nhưng điều làm gã kinh ngạc nhất chính là nghị lực kinh người của đứa bé này, nó như thế lại có thể cả đêm không ngủ, chăm chỉ nghiên cứu ba mươi sáu điểm thú huyệt kia.

Quỷ Hổ vốn đoán rằng Nhiếp Phong có thể lĩnh hội được năm thành trong đó có thể ứng dụng được, không ngờ nghiên cứu suốt ngày đêm, chẳng mấy chốc đã thông thuộc các huyệt vị, trí nhớ và ngộ tính đúng là hiếm thấy, chỉ tiếc là nội lực còn thấp mà thôi.

Chỉ có điều cho đến đêm nay, Nhiếp Phong vẫn chưa phải dùng võ lần nào, bởi vì không có mãnh thú hay lang sói tới gần, mọi thứ đều yên ổn.

Nhưng đến buổi chiều ngày chữa thương cuối cùng theo dự liệu của Quỷ Hổ, Nhiếp Phong chợt nghe thấy một tràng âm thanh kì lạ truyền đến từ ngoài động. Quỷ Hổ vẫn nhắm mắt điều tức như cũ, đang ở thời điểm trị thương căng thẳng cuối cùng nên Nhiếp Phong cũng không muốn quấy rầy gã, vì vậy nó bèn bước ra ngoài động xem sao. Nhưng không ngờ, sau khi nhìn xong lại không khỏi chấn động!

Chỉ thấy một bóng đen đang ở khoảng cách tầm năm trượng đang bước tới từng bước một, nhưng không phải mãnh thú mà còn hung bạo hơn mãnh thú gấp bội, cha nó – Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương! Là Nhiếp Nhân Vương!

Sơn động này vốn ẩn sau một gò tuyết, bình thường không dễ gì phát hiện, chẳng rõ vì sao Nhiếp Nhân Vương lại vòng qua gò tuyết. Đáng sợ nhất vẫn là vết máu chưa khô còn lưu lại trên Tuyết Ẩm đao, không biết y lại mới vừa giết ai hay con gì nữa, lúc này hai mắt còn đỏ bừng như lửa, đủ thấy sát ý còn chưa nguôi, vẫn còn điên cuồng như cũ. Nếu Nhiếp Phong ra gặp cha thì có thể thoát khỏi hung hiểm hiện tại, nhưng Quỷ Hổ còn đang bị thương thì khó mà thoát được!

Nỗi lo sợ này chẳng phải nhỏ, Nhiếp Phong cũng không để ý đến việc Quỷ Hổ đang trong giai đoạn căng thẳng mà vội vàng chạy vào trong động hoảng hốt kêu lên: "Đến rồi kìa!"

Quỷ Hổ trợn hai mắt, mặc dù ở cùng đứa nhỏ này không lâu nhưng hắn cũng biết nó rất ít khi sợ hãi điều gì, thấy Nhiếp Phong kích động như thế, dù thương thế còn chưa lành nhưng Quỷ Hổ cũng vận khí tức kinh mạch toàn thân, hỏi: "Dã thú à?"

Nhiếp Phong không ngừng lắc đầu đáp: "Không! Không phải dã thú! Nhưng đáng sợ hơn dã thú vạn lần! Là cha của con!"

Quỷ Hổ ngẩn ra, trẻ con trên đời có đứa nào mà không sợ cha, nhưng thằng bé này sao lại sợ như bị đòi mạng thế này? Cha hắn rốt cuộc là ai? Gã còn chưa kịp nghĩ thì trên cửa động đã thấy xuất hiện một bóng người thật dài. Nhiếp Phong phản ứng cực nhanh, vội vàng đẩy Quỷ Hổ về phía vách động sâu nhất, rồi lấy xác rắn trùm kỹ lên.

Nhưng ngay lúc đó, Nhiếp Nhân Vương đã bước vào trong động!

Chợt nghe cổ họng y phát ra tiếng thở dốc như thú điên, thoáng như sấm rền, hai con mắt chăng đầy tơ máu, sát ý nồng nặc lập tức bao phủ toàn bộ sơn động khiến người ta hít thở cũng khó khăn.

Nhiếp Nhân Vương mắt như chim ưng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nhiếp Phong ở trong động, không nói nửa câu với con trai, cứ thế nhanh chóng đi thẳng vào sâu trong động!

Nhiếp Phong cũng không ngăn lại, mà thực ra nó cũng chẳng biết ngăn thế nào!

Nhiếp Nhân Vương thò đầu vào tận những góc sâu trong động, mắt quét xung quanh, ánh mắt như dã thú rình mồi, giống như chỉ cần con mồi xuất hiện thì sẽ giết sạch ngay lập tức!

Con mồi của hắn là ai?

Một lúc lâu sau, trong mắt Nhiếp Nhân Vương dâng lên vẻ thất vọng tràn trề, y nhắm chặt hai mắt, tức giận đùng đùng ngồi phịch xuống đất! Y ngồi xuống, sát khí trên người càng bộc phát dữ dội, khiến cho vách động rung lên sàn sạt, Nhiếp Phong quả thực thở không nổi!

Quỷ Hổ ở trong đống xác rắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Nhiếp Phong lại sợ hãi như vậy, nhớ lại những ngày đi theo chủ nhân, chính gã cũng gặp qua không ít cao thủ võ lâm, nhưng chưa bao giờ gặp ai có thể phát ra thứ sát khí khiến người ta sợ hãi như thế! Cỗ sát khí này ẩn chưa oán hận điên cuồng vô hạn, tựa hồ chủ nhân sát khí này và thanh đao của y có cùng mục đích tồn tại, đó là muốn giết hết vạn vật trong thiên hạ!

Nhiếp Phong vốn không biết vì sao cha mình lại đánh bậy đánh bạ, đi vòng qua gò tuyết mà tìm tới đây, lại càng không hiểu vì sao ông lại bất ngờ ngồi xuống.

Hai cha con không nói với nhau lời nào, Nhiếp Phong cũng không biết nên nói gì, chỉ sợ nói câu gì thất thố lại làm cho Nhiếp Nhân Vương đã điên càng thêm điên, đã cuồng lại càng cuồng!

Trong động bỗng nhiên yên lặng vô cùng, yên lặng đến đáng sợ!

Ở trong động chỉ có tiếng thở gấp gáp của Nhiếp Phong.

Tiếng thở nặng nề của Nhiếp Nhân Vương.

Còn có...

Đúng rồi! Là tiếng thở!

Nhiếp Nhân Vương đang nghe tiếng thở!

Y xoay mình trợn mắt, ánh mắt cuồng bạo như tên bắn về phía đống xác rắn nơi Quỷ Hổ đang ẩn thân, gót chân khẽ nhón không phát ra một tiếng động, đột nhiên y rút đao bổ tới đống xác rắn!

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Nhiếp Phong lập tức lao tới ngăn cản nhưng đã không kịp nữa!

Ai ngờ đao của Nhiếp Nhân Vương vừa xuất, đám xác rắn như kiếm bay tới đón lấy Tuyết Ẩm đao, ngoan cường chặn thế tới của Tuyết Ẩm đao, vô số xác rắn bị đao kình công phá đến nát nhừ tung tóe khắp nơi, quỷ dị vô cùng!

Ngay lúc đám xác rắn bay tung tóe ấy, một bóng người theo chỗ vách động lõm xuống nhanh như chớp bay ra, lao thẳng về phía cửa động. Người này chính là Quỷ Hổ.

Nhiếp Nhân Vương hơi sửng sốt, nhếch mép cười điên dại: "Ha ha! Từ lúc đến cách hơn trượng ta đã cảm thấy rõ ràng nơi này có cao thủ, quả nhiên không sai! Giết!"

Đến thời khắc này, cuối cùng Nhiếp Phong cũng hiểu được vì sao Nhiếp Nhân Vương lại tìm đến tận sơn động kín đáo này, ông ấy đã dùng bản năng dã thú của mình để tìm ra chỗ Quỷ Hổ.

Tiếng giết vang tận trời! Nhiếp Nhân Vương giết người không cần hỏi đen trắng đúng sai, cũng không cần biết đối thủ thương thế ra sao, y lập tức đuổi theo sát gót Quỷ Hổ.

Quỷ Hổ vốn đang ở thời điểm căng thẳng, chỉ vì thấy một đao vừa rồi thế tới quá mạnh, căn bản không thể tránh né nên chỉ có thể chịu đựng cơn đau, thôi động xác rắn bay lên tiếp chiêu, còn mình thì nhằm cửa động mà chạy tới, nhưng vì động chân khí, nội tức bị kìm hãm khiến cho thương thế càng thêm trầm trọng, mới chạy tới cửa động đã không còn chống đỡ nổi ngã xuống đất!

Thấy cao thủ mới ngã xuống xấu xí cũng hơi e ngại một chút, nhưng Nhiếp Nhân Vương đã muốn giết thì dù xấu hơn cũng giết vậy! Đáng muốn vung đao thì ngay lúc đó, Nhiếp Phong nhanh như chớp lao tới trước mặt, ngăn lại: "Cha, đừng..."

Nhiếp Nhân Vương không cho nó nói hết câu, hét lớn: "Võ công ngươi cũng là học trộm ta mà ra, lấy gì mà đòi cản ta, cút!"

Cổ tay khẽ xoay, chuôi đao bật một cái đập thẳng vào ngực Nhiếp Phong, nó không ngờ lại bị đánh như vậy, liền bị đánh bật sang một bên! Nhiếp Nhân Vương cười nói: "Hắc, bại tướng, còn nói cứng nữa đi! Nếu có chút bản lĩnh thì ra tay ngăn cản ta đi!"

Nói xong, y không chần chừ vung đao chém xuống đầu Quỷ Hổ!

Một đao này sắc bén vô cùng, Quỷ Hổ vốn đã bị thương nặng căn bản không thể nào phản kháng, đành nhìn Nhiếp Phong kêu lên: "Huyệt..."

Quỷ Hổ vừa kêu, trong khoảnh khắc chờ chết của Quỷ Hổ, Nhiếp Phong hiểu ngay được ý của chữ "Huyệt" này, vì thế dùng một cách để tránh bị thương, kết hợp hai loại bộ pháp, người như gió xoáy bám lấy thân hình Nhiếp Nhân Vương quay gấp!

Nhiếp Nhân Vương không thể ngờ được thứ bộ pháp của con trai dùng lại không phải của mình, liền ngẩn người ra, nhưng thanh đao trong tay vẫn không hề dừng lại, vẫn cứ thế chém xuống đầu Quỷ Hổ!

Nhưng thân pháp Nhiếp Phong lại rất khác lạ, bỗng nhiên chuyển sang bên phải Nhiếp Nhân Vương, ngón út khẽ chọc một cái, dùng huyệt pháp Quỷ Hổ dạy điểm vào sườn phải cha mình. Huyệt vị nó điểm vào không giống phương pháp chính tông mà quái đản vô cùng! Nhiếp Nhân Vương tự cao nội lực mạnh mẽ, đoán rằng Nhiếp Phong cũng chẳng làm gì được nên cứ để nó điểm lung tung, không ngờ nó mới điểm huyệt thứ nhất, tuy chỉ dùng một chút nội lực nhỏ nhưng cũng đã làm cánh tay y tê dại.

Cánh tay tê khiến thanh đao lệch hướng, Tuyết Ẩm đao theo thế bổ vào bên cạnh Quỷ Hổ, lao thẳng tới gò tuyết ngoài cửa động, "Ầm" một tiếng, gò tuyết bị đánh vỡ tan tành! Nếu đao này mà bổ vào người Quỷ Hổ thì chắc hẳn là máu thịt tung tóe, chết không toàn thây rồi!

Nhiếp Phong không ngờ cách thức điểm huyệt dùng để đối phó với mãnh thú lại có hiệu quả với Nhiếp Nhân Vương, trong lòng mừng thầm, không biết có phải vì cha mình vốn là mãnh thú trong mãnh thú hay bởi vì bộ huyệt pháp này vốn là một môn võ cực kỳ cao thâm?

Cho dù là người hay thú thì đều bị nó chi phối, ràng buộc!

Bộ võ công điểm huyệt này đương nhiên là Quỷ Hổ được chủ nhân truyền dạy, vị chủ nhân này võ nghệ cao thâm ra sao cũng có thể biết!

Nhiếp Nhân Vương bị con trai làm lệch một đao, giận dữ kêu: "Thằng oắt này, muốn làm phản à?"

Đang muốn tự kình lên tay phải đánh Quỷ Hổ lần nữa thì nghe Quỷ Hổ nói tiếp: "Ba...mươi...sáu..."

Nhiếp Phong hiểu Quỷ Hổ muốn nó dùng thú huyệt pháp phong tỏa ba mươi sáu huyệt toàn thân cha mình, không khỏi do dự, nhưng nó cũng hiểu nếu không chế ngự cha mình thì hôm nay Quỷ Hổ chắc chắn phải chết dưới đao của ông, vì thế không nghĩ nữa mà ra tay ngay!

Ngay lúc Nhiếp Nhân Vương đang tụ lực vào cánh tay phải, Nhiếp Phong đã bay tới điểm vào ba mươi sáu đại huyệt của y, nhưng lấy chút nội lực nhỏ của nó thì làm sao có thể chế ngự được Nhiếp Nhân Vương? Nhiếp Nhân Vương sắp thấy toàn thân mềm nhũn, đang muốn ngã xuống thì nội lực hùng hậu lại đả thông huyệt đạo bị phong tỏa, Quỷ Hổ vội vàng kêu: "Điểm...lại..."

Nhiếp Phong lại điểm huyệt, huyệt đạo vừa giải khai thì đã bị phong tỏa, lại giận không kìm được, vừa cấp tốc đề khí vừa hét to: "Thằng oắt, dám điểm lại ta làm thịt ngay!"

Nhưng Nhiếp Nhân Vương thấy toàn thân cứ dần dần tê dại đi, lúc này có dùng sức nhiều cũng không thể phá khống chế được, trong lúc cơn giận bốc cao, thú tính đại phát, y gầm thét điên cuồng, tiếng gào vang vọng toàn sơn động, làm cát đá trên vách động ầm ầm rơi xuống, sơn động giống như đang sập xuống vậy!

Nhiếp Phong vẫn không sợ hãi, không ngừng điểm huyệt Nhiếp Nhân Vương, khiến y mất hết nội lực ngồi lại trên mặt đất, cho đến lúc khí lực Nhiếp Nhân Vương không còn lên nữa nó mới dừng tay. Trong động lại yên tĩnh như cũ!

Nó ngây ngốc nhìn về phía người cha điên cuồng như mãnh thú, hôm nay lại ở trong tay mình, quả thực khó mà tin!

Nhiếp Nhân Vương nội lực suy kiệt, ngực phập phồng lên xuống, hung hăng nhìn Nhiếp Phong như muốn ăn tươi nuốt sống đứa con trai vậy! Quỷ Hổ cố gắng đứng lên, từng bước từng bước lại gần con thú điên này, miệng rỉ ra một đường tơ máu, thương thế lại càng nặng hơn, thật không biết đến khi nào mới khỏi hẳn.

Gã vẫn cố gắng tự chống đỡ, tập tễnh bước tới trước mặt Nhiếp Nhân Vương, hai con mắt nhìn chằm chằm vào y, hỏi từng chữ: "Là...ngươi...giết...hổ?"

Nhiếp Phong thoáng e sợ, giống như dự cảm điều gì, nó vội tới cạnh cha mình.

Nhiếp Nhân Vương cuồng tính khó kiềm, không hề sợ hãi, hít một hơi, nghiêm nghị đáp: "Không sai! Là Nhiếp Nhân Vương ta giết thì sao?"

Quỷ Hổ nghe xong sắc mặt đột nhiên thay đổi, liền vận chút nội lực còn lại, một trảo chực nện xuống đầu y, nhưng cũng lúc đó, gã nhìn thấy Nhiếp Phong bên cạnh tựa như đang làm thế sắp lao ra chắn, lại thấy ánh mắt sáng như đuốc của Nhiếp Nhân Vương, hổ trảo dừng lại giữa không trung, thật lâu thật lâu sau, Quỷ Hổ bỗng nhiên thu trảo, chậm rãi nói: "Nội lực...ta...không đủ, thôi...vậy..."

Dứt lời, gã bước ra cách nửa trượng rồi ngồi xuống, cúi đầu không nói.

Gã có phải là nói thật?

Nhiếp Phong chăm chú nhìn Quỷ Hổ, đôi mắt trong veo hiện lên vẻ cảm kích.

Sơn động vốn tĩnh mịch, nay có thêm một vị khách không mời – Nhiếp Nhân Vương, đã không còn tĩnh mịch như trước nữa.

Cổ họng Nhiếp Nhân Vương thường phát ra tiếng thở dốc như dã thú, gấp mà nặng nề, làm cả sơn động chìm trong một thứ áp lực vô hình, Nhiếp Phong và Quỷ Hổ cùng cảm thấy bất an. Mà Quỷ Hổ vừa phải động chân khí ở thời điểm then chốt, nây muốn điều tức lần nữa thì cũng phải mất ít nhất một ngày một đêm mới có thể hồi phục.

Vì vậy, hai người lớn đều không thể nhúc nhích, chỉ có một đứa trẻ là Nhiếp Phong ở bên bảo vệ, vì đề phòng có mãnh thú khác tấn công hoặc kẻ lạ đột kích nên nó mang Quỷ Hổ và phụ thân đến sát vách động ở chỗ sâu bên trong, nếu có biến thì lập tức lấy xác rắn trùm lên hai người.

Hơn nữa, Nhiếp Phong biết nội lực cha mình bá đạo vô cùng, chỉ e ít lâu là ông có thể tự giải khai huyệt đạo, vì thế để nghỉ một đêm, quyết định sáng mai sẽ đi phong bế thêm mấy huyệt đạo cho chắc ăn.

Lúc đầu dùng thú huyệt pháp này chế ngự Nhiếp Nhân Vương là vì tình thế cấp bách nên không cần suy nghĩ, nay không phải gấp, Nhiếp Phong điểm huyệt nhưng lại có cảm giác có lỗi, dù sao Nhiếp Nhân Vương cũng là cha nó.

Nhiếp Nhân Vương cũng cảm thấy con trai nhẹ tay với mình, cười lớn: "Nhóc con, ngươi không phải bảo muốn ngăn ta giết chóc sao? Nếu đúng vậy thì hãy dùng hết sức mà điểm, còn không thì chẳng phải nam tử hán!"

Nhiếp Nhân Vương lại cười lớn nói: "Giỏi! Quân pháp bất vị thân! Không hổ là nam nhi! Đáng tiếc là ngươi vẫn không đủ sức cứu hết thiên hạ, ta xem ngươi có thể chế ngự ta được bao lâu! Hắc hắc..."

Nhiếp Phong nhìn khuôn mặt cười điên cuồng của cha, cảm thấy lo lắng không yên, nhưng ngay lúc này, chợt ngoài động truyền đến những âm thanh lạ khó có thể nghe thấy được. Cùng lúc đó, Nhiếp Nhân Vương đang tươi cười bỗng nhiên chuyển thành cứng ngắc, tựa như cũng nghe thấy âm thanh lạ này!

Nhiếp Nhân Vương cũng từng luyện Băng Tâm quyết, lâu lắm không dùng đến, lòng chẳng còn thanh tịnh như con trai, cho nên tu vi Băng Tâm quyết vẫn sau con mình, có điều vẫn hơn người khác, cũng nghe thấy âm thanh lạ kia không chừng!

Trong ba người, chỉ có Quỷ Hổ không phát hiện ra, bởi vì gã không luyện thứ gì như Băng Tâm quyết cả!

Nhiếp Phong vội vàng dùng Băng Tâm quyết tĩnh tâm lắng nghe, thầm sửng sốt, quay sang nhìn phụ thân, y cũng kinh ngạc không kém gì con trai!

Âm thanh kia không ngờ là vài tiếng hồ cầm dường như từ nơi xa xôi lắm theo gió tuyết đưa tới đây, tiếng đàn như có như không, như ẩn như hiện, băn khoăn chẳng dứt, Nhiếp Phong tuy là trẻ con nhưng cũng cảm thấy trong tiếng đàn ẩn chứa một nỗi cô độc đến thê lương, trong lòng lấy làm lạ, người cầm đàn kia vì sao lại ngồi kéo hồ cầm trong gió tuyết?

Càng kì lạ hơn là người này giống như hướng cái sơn động này mà kéo đàn, giống như hướng đến Quỷ Hổ cô tịch nơi sơn động mà tuôn hết những tình cảm nhớ nhung, nhưng người ở quá xa, tiếng đàn lại rất thoảng, người kéo đàn tựa như không biết Quỷ Hổ và người khác có nghe được nỗi thê lương trong đó hay không, tâm tình phức tạp vô cùng!

Có lẽ bởi người kéo đàn kia đoán trước được rằng tiếng đàn của mình trùng hợp gặp được Băng Tâm quyết của Nhiếp Phong và Nhiếp Nhân Vương, hết thảy bi thương không hề giấu một chút nào!

Quỷ Hổ cũng phát hiện ra hai cha con Nhiếp Phong đang tập trung tinh thần lắng nghe gì đó, thần thái khác thường hỏi: "Chuyện...gì...vậy?"

Nhiếp Phong đáp: "Là tiếng đàn! Con và cha nghe thấy mấy tiếng hồ cầm!"

Quỷ Hổ vừa nghe câu này, sắc mặt bỗng đổi thành sung sướng, không thể tin được, nói: "Tiếng...Hồ...cầm?Là...là...người!"

Từ lúc Nhiếp Phong gặp Quỷ Hổ tới nay, trừ khi nhắc đến chủ nhân gã thì chưa bao giờ thấy vẻ mặt Quỷ Hổ hưng phấn đến như vậy, chẳng lẽ...Người kéo hồ cầm trong gió tuyết chính là chủ nhân của gã? Nhưng chẳng phải chủ nhân Quỷ Hổ đã sớm qua đời rồi sao?

Ngay lúc còn nghi ngờ, Nhiếp Phong nghe thấy tiếng đàn dần dần trầm xuống, càng lúc càng chậm, càng lúc càng nhẹ, cuối cùng tan biến vào hư không, thoáng như một lời cảm thán cuối cùng cho người bạc mệnh từng oanh liệt một thời, khúc buồn cuối cùng cũng tận...

Quỷ Hổ thân thiết bất ngờ, hỏi: "Ông ấy...còn...kéo đàn...không?"

Nhiếp Phong vung tay đáp: "Không, tiếng đàn đã dứt."

Gương mặt Quỷ Hổ lộ vẻ thất vọng vô cùng, cúi đầu nói đứt quãng: "Người đã quy ẩn, lại...sao lại...không nỡ bỏ...ta? Sao phải vậy? Đâu cần...phải thế." Gã thì thào tự nói, lần đầu tiên Nhiếp Phong nghe hắn nói một câu dài như thế.

Nhiếp Nhân Vương vẫn im lặng không nói gì, từ sau khi nghe tiếng đàn, y bỗng dưng trầm mặc xuất thần, cổ họng không còn phát ra tiếng thở dốc nữa, trên mặt lại lộ ra vẻ thê lương vô hạn, tiếng đàn cô tịch kia tựa như gợi lại những hồi ức y không muốn nhớ...

Y cũng từng là đệ nhất đao thủ, cũng từng thoái ẩn quy điền! Đáng tiếc, "dương danh lập vạn" đã khó mà "mai danh thoái ẩn" lại còn gian nan gấp bội, kết quả là hết thảy đều không như mong muốn, hôm nay thành điên loạn như vầy chính là sắp đến lúc...

Nhiếp Phong chợt xoay người, sắc mặt biến đổi, giống như lại nghe thấy vài âm thanh mới, Quỷ Hổ vội hỏi: "Tiếng...đàn...lại...đến à?" Nhiếp Phong đáp: "Không phải tiếng đàn mà là tiếng bước chân! Tiếng bước chân hai người!"

Quỷ Hổ thừa lúa nó đang nhìn về phía xa, liếc sang Nhiếp Nhân Vương nói: "Nhiếp...Phong, tam nhĩ...Nhiếp Phong, tên...rất hay, mới bây giờ...mà đã...là người...có nhiệt tâm...như vậy rồi..."

Gã nói một hơi dài như vậy khiến Nhiếp Nhân Vương cảm thấy như bị quấy rầy, quắc mắt nhìn gã một cái, nhưng ánh mắt điên cuồng kia cũng không giấu được mấy phần tự hào về con trai mình.

Nhiếp Phong đứng ngoài cửa động nhìn xa một hồi, chỉ thấy hai bóng người đang tới gần, dần dần có thể nhìn ra dung mạo họ, chính là nghĩa đệ Quỷ Hổ cùng vị Kỷ Nhu cô nương kia.

Hai người đã đến chỗ cách cửa động chừng mười trượng, nhưng gò tuyết che cửa động đã bị Tuyết Ẩm chém nát nên Linh Ngọc rất nhanh chóng phát hiện ra cửa động.

Nhiếp Phong chạy vội vào trong động, nói: "Thúc thúc, nguy rồi, nghĩa đệ của thúc tới đây."

Quỷ Hổ biến sắc, hỏi: "Chỉ có mình hắn?"

Nhiếp Phong đáp: "Không chỉ có mình hắn mà còn có cả Kỷ Nhu cô nương!"

Quỷ Hổ nghe thấy Kỷ Nhu cũng tới, gương mặt xấu xí càng thêm khó coi, nói: "Nàng...cũng đến...à? Không...Chúng ta...lánh mặt...trước đã..."

Nhiếp Phong thấy gã không sợ Linh Ngọc phát hiện ra sẽ đi mật báo mà lại sợ gặp lại Kỷ Nhu cô nương, cũng hơi ngẩn ra, nhưng cũng y lời chạy ra cửa động hốt một đống tuyết đem vào trong động dập lửa, rồi quay qua Nhiếp Nhân Vương nói: "Cha, con xin lỗi nhé."

Nói rồi nó điểm lên Á huyệt Nhiếp Nhân Vương, vì nó sợ cha mình đột ngột nổi điên thì lại hại Quỷ Hổ.

Sau đó Nhiếp Phong lại lấy số xác rắn còn sót đắp lên chỗ lõm mà Quỷ Hổ và Nhiếp Nhân Vương đang ẩn thân, còn mình cũng vừa kịp chui vào, phủ xác rắn lên thì Linh Ngọc và Kỷ Nhu cũng vừa bước vào!

Hóa ra lần trước sau khi vây đánh Quỷ Hổ, Phong thị huynh đệ bị thương nặng, lập tức phái thuộc hạ chạy về Phong Nguyệt môn triệu tập hơn trăm tinh anh, tất cả cùng chờ đợi, cho đến trưa hôm qua thì mới tới lưng chừng tuyết lĩnh, để khỏi tốn thời gian, Phong Thanh Ưng liền trú lại ở chân núi với mọi người, lại nhờ Linh Ngọc quen thuộc địa thế đi sâu vào trong tuyết lĩnh dò đường, chờ khi phát hiện hành tung Quỷ Hôt sẽ đến thông báo ngay. Còn Kỷ Nhu dù khinh thường hành động của Linh Ngọc nhưng vì lo lắng cho Quỷ Hổ nên cũng tình nguyện theo hắn đi tìm, thầm nghĩ phải tìm được Quỷ Hổ mới quyết định.

Xem ra Linh Ngọc mệt mỏi vô cùng, vừa vào trong động đã ngồi phịch xuống đất, Kỷ Nhu chậm rãi ngồi xuống một bên, bỗng nghe Linh Ngọc "ối" một tiếng, thì ra hắn thoáng nhìn thấy trong động đầy xác rắn, hoảng sợ vô cùng, thấy tất cả đều là rắn chết mới ngạc nhiên nói: "Ôi, sơn động này sao nhiều xác rắn đến vậy?"

Kỷ Nhu nói: "Ngọc, nơi này đáng sợ quá, chúng ra nên đi thôi!"

Linh Ngọc đáp: "Chúng ta đã tìm hắn trong vùng tuyết này một ngày một đêm, không thể bỏ đi, tốt xấu gì cũng phải nghỉ ở đây chút đã rồi đi tìm tiếp!"

Kỷ Nhu khuyên nhủ: "Ngọc, thôi đi mà! Quỷ Hổ dù sao cũng là nghĩa huynh ngươi, sao lại khổ sở để hại hắn như vậy?"

Linh Ngọc lên mặt nói: "Hắc, nghĩa huynh cái gì nữa? Hắn giết hại cả nhà lão Lí, hung bạo vô cùng, giết tận từng người, dù ta từng kết nghĩa kim lan cùng hắn nhưng thảm kịch kia là do ta tận mắt nhìn thấy, thử hỏi đại nghĩa ở đấy, ta lại ngồi trơ mắt nhìn được sao?"

Mấy lời Linh Ngọc vừa nói ra, Nhiếp Phong trong đống xác rắn cũng thấy Nhiếp Nhân Vương và Quỷ Hổ hai bên thân hình đồng thời run lên, đủ thấy hai người trong lòng hiểu rõ, nhưng Quỷ Hổ vẫn run nhất, bởi vì hắn có oan mà không thể giải.

Kỷ Nhu vừa nghe Linh Ngọc nhắc tới đại nghĩa, mặt mày trầm xuống nói: "Đại nghĩa trước mắt? Ta thấy chẳng phải! Ngươi tận lực như vậy chẳng qua là vì một vạn lượng bạc tiền thưởng mà Phong thị huynh đệ đã hứa kia thôi."
Kỷ Nhu nói: "Cho dù ngươi không phải hoàn toàn vì tiền, nhưng ngươi có còn nhớ tình cảm năm xưa chăng? Hai ngươi vốn không cha không mẹ, chỉ có hai người nương tựa lẫn nhau, năm đó trong thôn cũng chẳng có ai chiếu cố hai đứa trẻ các ngươi được, chỉ còn lại hai cái bánh bao, ngươi ăn hết cái của mình rồi còn kêu đói, Quỷ Hổ thấy không đành lòng mới đưa cái của hắn cho ngươi ăn..."

Chuyện nhỏ nhặt như vậy thôi nhưng Kỷ Nhu nhắc tới cũng thấy thổn thức không thôi...

Linh Ngọc mặt đầy chính khí nói: "Chuyện này ta cũng nhớ rõ, cái bánh bao đó ta có ăn một mình đâu, ta vẫn đền cho y một nửa còn gì!"

Chuyện cũ tựa khói sương.

Nhiếp Phong ở trong đống xác rắn lắng nghe chuyện cũ của người khác, chỉ cảm thấy lẽ nào ân nghĩa thế gian lại khó trả đến thế sao? Chỉ có điều, thấy Linh Ngọc mặt đầy chính khí như thế, trong lòng lại nghĩ nếu là nó chắc không trả lại Quỷ Hổ một nửa cái bánh bao...Nó chắc chắn sẽ đền lại Quỷ Hổ tất cả! Sẽ đền đáp tất cả!

Nhưng Nhiếp Phong có thể hiểu rõ cái gọi là đạo lí đối nhân xử thế, có thể trả được một nửa là đã xa xỉ lắm rồi!

Đột nhiên Nhiếp Phong nghe thấy Quỷ Hổ bên cạnh phát ra một tiếng "tách" thật nhẹ, nhẹ như tiếng nước mắt rơi trên da rắn.

Là một giọt nước mắt.

Đó có lẽ là một chút tình cuối cùng với chuyện cũ, có thể thấy được năm đó Linh Ngọc đối với mình còn một chút chân tình.

Chỉ là, bỗng có một ngày hắn lớn lên...

Hắn hoảng sợ, nhớ lại năm đó mình cùng chia nhau một cái bánh bao với Quỷ Hổ, một người nghĩa huynh bình thường xấu xí.

Hết thảy mọi chuyện, đều vì gương mặt ấy...

Kỷ Nhu cũng biết rằng năm đó quả thực Linh Ngọc đã làm đúng như vậy, nhưng cũng đã thành quá khứ, Linh Ngọc trước mặt đã không còn như trước mà đã thành một người khác, nàng khó chịu nói: "Cho dù ngươi nói vì đại nghĩa mà không niệm tình nghĩa khi xưa, nhưng nửa tháng trước Quỷ Hổ còn cứu ngươi một mạng trước miệng hổ, ngươi sao có thể vui vẻ đồng ý với Phong thị huynh đệ như vậy!"

Linh Ngọc vốn mồm mép đối đáp trơn như bôi mỡ, nhưng lời của Kỷ Nhu điểm trúng vào chỗ yếu, việc này thì đuối lý, tự nhiên thẹn quá hóa giận, nói: "Uổng công ta bấy lâu nay tìm mọi cách che chở nàng, hy vọng có một ngày nàng đứng về phía ta, nhưng đến giờ nàng vẫn luôn đứng về phía hắn, giúp hắn như xưa!"

Kỷ Nhu nghe hắn nói xong, má phấn ửng đỏ, nói: "Ngọc, ngươi sao có thể nói những lời ấy? Trước giờ Quỷ Hổ lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho ngươi từng chút một, tính hắn trầm lặng, chỉ âm thầm dùng mãnh trảo trời sinh của mình để trừ thú dữ cho thôn dân, công lao thì đều do ngươi chiếm cả, danh tiếng lẫn ngợi khen đều chỉ dành cho ngươi, mọi người coi trọng ngươi hơn, thử hỏi khi được thôn dân yêu mến, dương dương tự đắc, có bao giờ ngươi từng nghĩ đến nghĩa huynh này chăng? Khi đó, chỉ có ta là vẫn ở bên cạnh hắn..."

Linh Ngọc nói: "Phải! Trong thôn ai cũng coi trọng ta, đáng tiếc, ta chỉ hy vọng cặp mắt kia coi trọng ta, nhưng trong đôi mắt ấy lại chỉ có nghĩa huynh ta, hừ, hắn dựa vào cái gì mà có thể có được chứ?"

Kỷ Nhu bị hắn hỏi, nhất thời cứng lưỡi, lắp bắp: "Hắn...hắn..."

Linh Ngọc gian manh nói tiếp: "Ngươi không trả lời được? Hắc, mỹ nữ thiên hạ đều chung tình với nam nhân xấu xí, tất cả đều vì cái lí do cũ mèm là bời tâm địa hắn thiện lương, nhưng ngoài thiện lương ra hắn có gì nữa? Một người không có đầu óc, không tiền bạc, thế thì vẫn mãi là thứ tiện dân thôi! Nàng nhìn Quỷ Hổ đi, cho dù hắn trọng tình trọng nghĩa thế nào, hôm nay không phải cũng rơi vào đường cùng sao? Nhìn ta đi, không phải là gương mặt mà thôn dân đều mến trọng sao?"

Kỷ Nhu quả thực không thể tin được Linh Ngọc sẽ nói như vậy, đáp: "Ngọc, ngươi nói vậy sai rồi, không có trái tim thì không có gì cả!"

Linh Ngọc giận dữ nói: "Không sai, ta không đủ nhân nghĩa! Ta vốn có thể có tất cả, nhưng lại không có được, ta không cam tâm!"

Kỷ Nhu thấy hắn động khí, nói mãi không chịu dừng lại, bèn quay mặt nói: "Đừng nói nữa, chuyện đó...đã qua lâu lắm rồi."

Linh Ngọc kéo người nàng lại, nói: "Không! Đối với ta thì mới chỉ như hôm qua mà thôi! Nếu Quỷ Hổ đẹp hơn ta, ta thua hắn cũng cam lòng, nhưng hắn từ nhỏ đã xấu xí, vì sao nàng lại cố tình chọn hắn? Vì sao nàng cố tình không chọn ta?"

Linh Ngọc càng hỏi càng ấu trĩ, kích động, nhưng vừa hỏi lại vừa lay mạnh thân thể Kỷ Nhu!

Kỷ Nhu bất đắc dĩ yếu ớt kêu lên: "Mỹ nữ trong thiên hạ đâu có thiếu, Ngọc, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi khổ sở muốn lấy ta bằng được?"

Thật là một câu hỏi hay! Linh Ngọc nhất thời ngẩn ngơ, tựa như lạc vào mê cung.

Đúng vậy, vì sao hắn lại nhất định muốn lấy Kỷ Nhu?

Hắn vốn là kẻ thông minh, đáng tiếc đối thủ hắn gặp không phải đấu trí với hắn mà là đấu tình! Tình, một chữ khiến người ta điên đảo, chỉ cần có ở trong tim, đó là tình!

Nhưng mà đối với chữ Tình, thông minh tuyệt đỉnh như Linh Ngọc cũng mơ hồ như lạc vào mê lộ...

Hắn không rõ vì sao hắn lại muốn có tình yêu của Kỷ Nhu? Vì sao mười ba năm qua, nàng lại không thể vì "mưa dầm thấm đất" mà yêu thương hắn?

Nhưng sao phải hiểu chứ?

Hắn tự hỏi, một lần cuối cùng, có lẽ cũng làm lòng mình chết một lần!

Cuối cùng, Linh Ngọc hỏi: "Vậy là cho dù thế nào, nàng cũng sẽ không chọn ta?"

Kỷ Nhu thở dài: "Ngọc, điều này ta đã trả lời ngươi không biết bao nhiêu lần từ mười ba năm trước, không ngờ hôm nay ngươi lại ép ta trả lời lần nữa..."

Nàng chăm chú nhìn Linh Ngọc, rồi bất đắc dĩ nói tiếp: "Câu trả lời của ta cũng giống như mười ba năm trước."

Thực ra, chưa cần hỏi thì trong lòng cũng đã có đáp án, Linh Ngọc vẫn mong sẽ có kì tích, nhưng không ngờ lại như thế...

Hắn ngây ngốc một lúc lâu, cuối cùng mới vô thức nói: "Nàng thật là tàn nhẫn!"

Kỷ Nhu đáp: "Không tàn nhẫn bằng ngươi đối với Quỷ Hổ!"

Một lời nói ra, ân đoạn nghĩa tuyệt!

Tàn nhẫn?

Linh Ngọc bỗng nhiên phát hiện ra hắn rất hận nàng, hận đến thấu xương, vì yêu mà thành hận!

Nếu cuối cùng cũng không chiếm được nàng, vậy thì hắn không còn sợ nàng biết...

Bằng bất cứ giá nào.

Nếu muốn hận nàng thì sẽ hận tất cả, hắn muốn nàng biết hết tất cả, hắn muốn nàng đau lòng, sợ hãi, rơi lệ...

Bỗng dưng, Linh Ngọc như răng cười, tàn nhẫn nói: "Hắc hắc, ta như thế là tàn nhẫn độc ác sao? Có nhiều chuyện nàng còn chưa biết đâu!"

Ngữ điệu Linh Ngọc hết sức lạnh lùng, Kỷ Nhu nghe thấy thì trong lòng cảm thấy sợ hãi, giống như hắn đang muốn nói cho nàng biết một chuyện vô cùng đáng sợ!

Linh Ngọc cười nói: "Cả nhà lão Lí không phải do Quỷ Hổ giết chết, người ta gặp đêm đó là một kẻ khác cơ!"

Kỷ Nhu kinh hoảng, nàng sớm thấy chuyện này kì lạ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc hắn vu cáo hãm hại nghĩa huynh, thậm chí cả nghĩ cũng không dám. Linh Ngọc cực kỳ khoái chí nhìn vẻ mặt hoảng sợ của nàng, hắn hờ hững nói tiếp: "Việc đó thì đáng gì! Nàng biết không, vì muốn có nàng, mười ba năm trước ta còn làm một chuyện thú vị hơn nhiều!"

Mười ba năm trước? Trong lòng Kỷ Nhu chùng xuống, Quỷ Hổ đúng là mất tích vào năm đó, chẳng lẽ..."

Linh Ngọc nói tiếp: "Năm đó, ta cầu hôn nàng nhưng không được, trong lòng vừa giận vừa ganh tị, nếu ta không có được nàng thì Quỷ Hổ càng không xứng, nên đêm đó ta đã hạ độc trong rượu của hắn!"

Kỷ Nhu chấn động toàn thân, nàng chậm rãi đứng lên, từng bước lùi về phía sau.

"Quỷ Hổ uống xong chén rượu kia liền ngã xuống đất quay cuồng rên rì, chỉ chống lát đã nằm im không động đậy. Ta nghĩ hắn đã chết nên mới đem hắn lên tuyết lĩnh này chôn, phòng khi xác bị người khác phát hiện, ta bèn lấy lửa thiêu hủy dung mạo hắn, hắn vốn đã xấu xí nay càng không giống hình người, cho dù bị phát hiện cũng đố ai nhận ra hắn là ai, khà khà..."

Tiếng cười Linh Ngọc thực âm hiểm, như tiếng rắn độc quẫy đuôi, Nhiếp Phong nghe hết nguyên nhân mọi chuyện, không khỏi dựng hết lông tóc!

Khó trách giọng nói Quỷ Hổ khó nghe như vậy, gã uống phải kịch độc mà chưa chết đã là vạn phước rồi!

Nhiếp Phong cũng nghe thấy ngực cha bên cạnh phập phồng mạnh, thứ lấy oán trả ân này, thật là mất hết nhân tính, dù ai nghe xong cũng khinh bỉ không thôi, huống hồ là Nhiếp Nhân Vương!

Quỷ Hổ lại bình tĩnh đến kì lạ.

Kỷ Nhu đã khóc không thành tiếng, không biết là khóc vì Quỷ Hổ, hay vì nhận ra chính mình là nguyên nhân mọi chuyện?

Nàng đau đớn lẩm bẩm một mình: "Là ta hại hắn...Là ta hại hắn..."

Linh Ngọc thấy nàng đau lòng thì càng điên cuồng hơn, đứng lên tiến sát nàng nói: "Đúng là nàng đã hại hắn! Bởi vậy, nàng cũng phải chịu báo ứng, như lời Phong thị huynh đệ nói, hắn đã ẩn trốn trên tuyết lĩnh này tám năm trời, nhưng nàng chờ mười ba năm mà hắn không thèm trở lại gặp mặt nàng một lần, đây chính là báo ứng của nàng!"

Kỷ Như nước mắt như mưa, khoát tay nói: "Không, hắn nhất định sẽ trở về!"

Linh Ngọc cười lạnh: "Ta cũng nghĩ vậy, chỉ có điều hắn trở về là để tìm ta! Ta hại hắn đến vậy rồi, nhất định một ngày nào đó hắn sẽ trở về tìm ra báo thù!"

Ngay chính lúc này, một âm thanh như dạ quỷ lạnh lùng truyền đến sau lưng Linh Ngọc: "Ngươi...sai...rồi!"

Mục lục
Ngày đăng: 16/04/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục