Gửi bài:

Chương 11 - Chúng lí tầm tha 5

"Tiểu Tình!" A Thiết điên cuồng gào thét trong tuyệt vọng, muốn nhào tới đỡ lấy nàng. Chỉ có điều Tiểu Tình tuy trúng chưởng lại vẫn chưa ngã xuống, hơn nữa, song thủ vẫn giữ chặt lấy hai cánh tay của Đại Thần quan, hóa ra song chưởng của Đại Thần quan đã găm vào trong cơ thể nàng, lại bị nàng chụp lấy nên nhất thời không thể rút ra được.

"Tiện nhân, mau buông ra!" Đại Thần quan lần đầu trong đời bị khống chế, nổi giận quát lớn.

Tiểu Tình làm như không hề nghe thấy, vẫn sống chết giữ chặt hai tay Đại Thần quan. Nàng gượng quay sang nhìn A Thiết A Hắc, yếu ớt nói:

"Hai người...mau...chạy đi..."

A Hắc vốn vẫn im lặng không nói gì, nay thấy nàng máu tươi đầm đìa, đứng trước Quỷ môn quan thì bỗng dung nước mắt lưng tròng, kích động nói:

"Không! Chúng ta không đi đâu cả! Nếu có chết thì cũng chết cùng nhau!"

Thấy A Hắc lạnh lùng nay lại vì mình mà kích động như vậy, khóe miệng tươm máu của Tiểu Tình khẽ nhếch lên, cười thảm nói:

"A...Hắc, kỳ thực...lòng huynh...muội...hiểu...rất...rõ..."

Hiểu rõ? Nàng hiểu rõ điều gì? Trong lúc này, nàng còn muốn nói điều gì đây?

"Huynh...là vì...đại ca...mình...nên mới...làm bộ...lạnh lùng...với muội...phải không?"

"Không sai, ta...nghĩ rằng chỉ có đại ca...mới xứng với muội."

A!

A Thiết nghe trong lòng chùng hẳn xuống, đột nhiên, hắn hiểu rõ mọi chuyện.

Khó trách đêm mà Tiểu Tình bị sốt, A Hắc cũng đứng ở ngoài cửa, hẳn là A Hắc cũng như A Thiết, đều thức trắng đêm không ngủ vì nàng. A Hắc không dám biểu lộ tình cảm của mình chính là vì A Thiết! Là vì năm xưa A Thiết đã cướp cơm chó cho A Hắc!

Tiểu Tình hơi thở yếu dần, nhưng trong lòng nàng vẫn có những lời không thể không nói. Nàng bèn dùng hết khí lực, nói tiếp:

"A...Thiết, A...Hắc, cảm ơn...hai huynh...đã cho muội...hiểu...thế nào...mới là...người..."

Nói tới đây, Tiểu Tình đã thở dốc không ngừng, Đại Thần quan cũng đang giãy mạnh hòng rút song chưởng ra khỏi sự khống chế của nàng, nhưng Tiểu Tình vẫn ngoan cường không buông.

"Chỉ tiếc...muội...chỉ là...một nữ nhân...xấu xa...không còn...thuốc chữa, muội...vốn không xứng...với hai người..." Nói xong lời ấy, đôi mắt trên gương mặt thê thảm như người sắp chết Tiểu Tình cũng rưng rưng lệ nóng.

"Không, Tiểu Tình à, thực ra muội là một cô gái rất tốt, muội xứng với bất kỳ ai!" A thiết bất chợt thốt lên.

Tiểu Tình nghe thấy những lời này của A Thiết, tuy rằng thân thể đang đau đớn vô cùng nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc, đó là hạnh phúc từ tận trong tâm, đó có lẽ là nụ cười hạnh phúc độc nhất trong đời nàng. Tiểu Tình cố lấy một hơi cuối cùng, nói ra tâm nguyện cuối cùng của mình:

"A Thiết...đại ca, cảm ơn...huynh...vẫn yêu thương... muội...như em gái, xin cho...Tiểu Tình...trước khi chết...được gọi huynh...một tiếng...nữa..."

"A...Thiết...đại...ca..."

Bốn chữ "A Thiết đại ca" vừa thốt, song thủ vốn đang giữ chặt Đại Thần quan chợt buông lỏng, tuyệt khí mà chết.

Đôi mắt nàng vẫn nhìn thẳng A Thiết, tuy là chết không nhắm mắt nhưng lại không còn gì hối tiếc. Chỉ vì ngày hôm nay nàng đã làm chuyện vui nhất trong đời mình, chết vì nam nhân mà nàng yêu thương.

Không sai, A Thiết chính là người mà nàng yêu thương, ở giây phút bước vào Quỷ môn ấy, nàng đã nhận ra, nhưng cho đến chết nàng cũng không dám nói cho A Thiết biết, chỉ dám gọi hắn một tiếng "A Thiết đại ca" mà thôi, có thể nhận làm muội muội cũng đã là hạnh phúc vô ngần.

Nếu như chính mình đã cầm chắc cái chết thì sao còn muốn khiến cho hắn phải thêm đau đớn? Chỉ mong đời này hắn có thể bình an mà sống, để cho khối tình này vĩnh viễn ngủ yên trong đáy tim, vĩnh viễn chon vùi dưới đáy Tây Hồ cùng phong nguyệt, lặng thầm chúc phúc cho hắn...

"Tiểu Tình!" A Thiết A Hắc đồng thanh gọi lớn, nhưng bọn họ không có thời gian để lao đến ôm nàng mà than khóc, bởi vì ngay khoảng khắc Tiểu Tình buông tay, hai tay của Đại Thần quan đã thoát khỏi khống chế, y chợt quát lớn:

"Tiện nhân!" Nói rồi song chưởng phát kình, "Ầm" một tiếng, thi thể Tiểu Tình bị kình lực đánh vỡ nát, trái tim ân hận muộn màng biến thành một màn máu nồng đậm.

"Tiểu Tình!" A Thiết cùng A Hắc lúc này không kịp phản ứng gì, hết thảy đều diễn ra quá nhanh, quá thảm khốc!

Hơn nữa, lúc này song chưởng mang theo mưa máu đỏ tươi đã chuyển sang tấn công hai người, chính là độc chưởng của Đại Thần quan!

"Bành bành" hai tiếng, hai người đều lãnh trọng kích, chưởng lực cực kỳ hùng hậu, hai người trúng chưởng, thân thể lập tức bị đánh chay ngược ra ngoài sân.

Hai chưởng mới đáng sợ làm sao! A Thiết cố nén nỗi đau của thể xác và tinh thần, đang muốn dìu A Hắc đứng lên cùng nhau chạy trốn, nhưng lúc này hắn mới phát hiện hai chưởng này tà dị vô cùng, chưởng kình không ngừng di chuyển trong cơ thể, không ngừng công kích vào lục phủ ngũ tạng..."

"A...", đau đớn vô cùng, hai huynh đệ không chịu nổi chưởng ấy, nhất thời quay cuồng rên rỉ lăn lộn dưới đất.

Lúc này Đại Thần quan đã triển thân bay ra ngoài, thản nhiên nói:

"Thế nào hả? Xúc Nguyên Không chưởng của ta thế nào? Cứ thưởng thức đi! Ha ha..."

Đại Thần quan lớn giọng cười điên cuồng, A Thiết và A Hắc thân thể không ngừng chảy máu, hung hang trừng mắt nhìn Đại Thần quan, không nói được lời nào.

"Xúc Tâm Nguyên Không của ta một khi đã đi vào cơ thể, dư kình sẽ không ngừng công kích ngũ tạng các ngươi, đến khi nội tạng bị đánh nát, nội thương mà chết..."

"Thế này đi! Để ta xem lại xem ai là Bộ Kinh Vân không có nước mắt, sau đó sẽ ban cho tên giả kia một chưởng ân huệ, cho hắn chết được thoải mái nhẹ nhàng! Ha ha!..."

Đại Thần quan nói dứt lời liền đưa tay nhấc một trong hai người, đang tính xem cho rõ ràng thì chợt phía sau truyền đến một thanh âm dịu dàng vô hạn:

"Ta...đến trễ rồi."

Đúng vậy! Nàng đễ trễ rồi, đã quá trễ rồi!

Đại Thần quan chợt nghe thấy thanh âm của nàng, vội vàng quay đầu nhìn, vừa gặp một thiếu nữ toàn thân bạch ý. Nhìn thi thể Tiểu Tình bị chấn nát thành từng mảnh nhỏ, máu thịt hòa lẫn nước mắt, Nàng bỗng nhiên nhỏ xuống hai hàng lệ tiếc thương.

A Thiết và A Hắc đau đớn đến mê man, bọn họ chỉ nhìn thấy nàng là một bóng người màu trắng.

Nàng tiếc hận vô cùng, đau đớn nói:

"Ta...mặc dù đã quyết định đi tìm chàng, nhưng cuối cùng vẫn không đủ dung khí. Do dự cả tháng trời, đến khi có dung khí rồi thì..., đáng tiếc...ôi..."

Đúng vậy! Cho dù là một kẻ rất mạnh, nhưng một khi đã vướng vào ái tình thì cũng không biết tìm dung khí ở đâu để đối mặt, huống hồ nàng còn là một nữ nhân...

Nhưng không thể ngờ được, việc nàng đến trễ lại gây ra một tấn bi kịch thê lương đến thế...

Nàng rất áy náy, nàng phải kết thúc tấn bi kịch này! Nàng bước từng bước lại gần Đại Thần quan.

"Cô...cô đừng có làm bậy, nếu không ta sẽ báo với Thần!" Đại Thần quan vừa mới tác oai tác quái xong lúc này không ngờ lại lộ vẻ sợ hãi cực độ, từng bước lùi về phía sau. Ở trước mặt nàng, y biết mình chẳng có cơ để so, chỉ biết dùng Thần để dọa nàng mà thôi.

Bởi vì một điều rất đơn giản, hắn quá sợ hãi cổ lực lượng đáng sợ kia, cổ lực lượng tuyệt thế!

Thiếu nữ áo trắng tựa như không hề e ngại Thần, nàng chỉ đau đớn nói:

"Làm bậy chính là ngươi, ngươi hoàn toàn đáng bị trừng phạt." Vừa nói, khuôn mặt đã ngẩng cao, hai hàng lệ nóng bỗng nhiên bay lên giữa không trung, nàng không chút hoang mang liền vung chỉ bắn một giọt nước mắt thẳng về phía Đại Thần quan.

Nước mắt vốn là vũ khí của mỹ nhân trong thiên hạ, chỉ có điều ở trên tay nàng lại càng lợi hại, nhất là trong thời khắc bi thương này...

Lệ như kiếm, kiếm của tình nhân!

Nàng biến lệ thành kiếm, kiếm nhanh như lôi điện, bắn thẳng vào mi tâm Đại Thần quan!

Nhanh quá! Nhanh đến độ không ai có thể né tránh!

Đại Thần quan vừa rồi còn bá đạo vô cùng, nay lại chậm chạp tựa như một đứa trẻ ngốc, y căn bản không thể nào tránh được một kiếm này mà chỉ có thể lách qua cho kiếm chiêu đi lệch một chút!

"Chóc" một tiếng, lệ kiếm xuyên qua mắt phải, bắn thẳng ra sau đầu y.

Võ công thực khiến cho người ta sợ hãi làm sao! Không! Đây vốn không phải là võ công! Mà là yêu pháp!

"Di Thiên Thần Quyết?" Đại Thần quan hú lên thảm thiết, vội vàng chộp đại lấy một Bộ Kinh Vân đang hôn mê dưới đất, điên cuồng chạy trốn. Bởi vì y biết cho dù y có đau đớn đến đâu cũng phải chạy trốn, tuyệt không để cho nàng phát ra kiếm thứ hai, nếu không thì y không còn con đường sống nào nữa.

Thiếu nữ áo trắng vừa muốn đuổi theo thì đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của một Bộ Kinh Vân dưới đất, vội vàng tiến lên xem, chỉ thấy cả người hắn mồ hôi đầm đìa, hơi thở thoi thóp, khí tức suy kiệt thì trong lòng không khỏi kinh hoảng, vội vàng truyền chân khí sang cho hắn...

Là hắn sao, dưới đôi mắt nhắm chặt còn hai vệt nước mắt chưa khô?

Trong rừng rậm, một bóng ngường không ngừng lao đi, máu đỏ sau đầu chảy tràn, theo gió bay lên.

Y chính là Đại Thần quan!

Hóa ra y biết mình tuyệt đối không thể địch lại nàng, chỉ có thể chạy trước rồi nói sau. Nhưng đi được nửa đường, y bỗng nhiên nhìn lại xem người trong tay mình có phải Bộ Kinh Vân hay không, nhất thời trong lòng chùng xuống, thầm nghĩ:

"Hả? Nước mắt sao? Tên này...không phải Bộ Kinh Vân thật sự à?"

Đang ảo não vì bao công sức đổ xuống sông hết, bỗng nhiên gương mặt y lại hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, y lẩm bẩm:

"Hắc hắc, thì cũng có sao đâu! Chỉ cần tên trong tay ta còn một hơi thở là ta cũng có thể lợi dụng hắn được rồi..."

Y nói xong, bước chân càng nhanh hơn, lại ngửa mặt lên trời như răng cười, nói:

"Bộ Kinh Vân à! Ngươi cứ chạy đi! Xem ta cứu sống đệ đệ thân thiết như tay chân của ngươi thế nào đây, ta muốn hai ngươi sống không được chết chẳng xong thì mới có thể trả được mối thù chọc mù mắt hôm nay, ha ha..."

Mang theo tiếng cười tà ác khủng bố ấy, cuối cùng Đại Thần quan cũng chạy khuất dạng.

Thi thể Từ má vẫn nổi bập bềnh trên mặt nước, cuối cùng trôi tới Đoạn Kiều.

Nơi đó, một nam nhân chắp tay sau lưng đã đứng đó tự bao giờ, đang chờ đợi.

Cho nên, người ấy có thể nghe thấy thi thể Từ má trôi tới bờ đê bên Đoạn Kiều, bèn trầm giọng nói:

"Hai chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi."

Xung quanh không còn ai khác, trừ thi thể Từ má. Không lẽ người này lại đi nói chuyện với Từ má đã chết?

Chỉ nghe dưới cầu có một thanh âm đáp lời:

"Không sai, thủ hộ năm năm rồi, cuối cùng cũng có thể rút lui."

A? Là ai trả lời? Chẳng lẽ lại là thi thể Từ má?

Quả thực là thi thể Từ má!

Chỉ thấy thi thể Từ má cạnh chân đê quả thực có thể đứng lên, trên người không có lấy một giọt nước, đang chậm rãi tiến về phía nam nhân kia.

A! Hóa ra bà vẫn chưa chết!

Chỉ thấy đôi mắt mù dở của Từ má nay đột nhiên lại sáng ngời như tinh quang, bà nói:

"Cái tên Đại Thần quan này nội lực tăng tiến cũng không ít, nhưng may mà đạo hạnh của y vẫn chưa đủ để đánh nát thiên linh cái của ta, không làm hỏng đại sự của chúng ta."

Mục lục
Ngày đăng: 16/04/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục