Gửi bài:

Chương 9

Chính mắt nhìn thấy Tương Thừa Lăng ôm một người con gái khác trong lòng, Lôi Mạn Mạn cảm thấy lòng đau thắt khổ sở. Nhưng sau khi chính tai mình nghe được cuộc đối thoại của họ, nàng càng hoài nghi việc mình đoán trước đó.

Sau khi nhìn thấy Phương Thiến Mân ra ngoài, nàng rốt cục có cơ hội ở một mình cùng Tương Thừa Lăng. Nàng đi đến trước mặt hắn : “ Ta muốn cùng ngươi nói chuyện.”

Từ khi hắn lệnh đem Harly đuổi đến sân thượng nàng liền cùng hắn giận dỗi, cho tới bây giờ đã một tuần không thèm để ý đến hắn.

Đây là câu đầu tiên sau sự kiện đó nàng tự động mở miệng. Đối mặt với ánh mắt chất vấn của nàng, Tương Thừa Lăng hơi chần chừ, thái độ lại như trước mà trả lời “ Nếu là vì ta đã làm cho ngươi chịu ủy khuất, ta thành thật hướng ngươi mà xin lỗi.” Không muốn thể hiện ra quá nhiều cảm xúc, chỉ sợ nếu giờ phút này trong lòng không nhẫn nại, hắn nhất định phải kiên cường đối mặt.

Mạn Mạn, đợi ta với, chờ ta một chút, chỉ cần ta làm xong việc này, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi một đáp án hợp tình hợp lí.

Đến lúc đó, cho dù ngươi trừng phạt ta như thế nào, trách ta như thế nào, ta cũng sẽ không một câu oán hận.

“ Không, ta muốn cùng ngươi nói chuyện về Phương Thiến Mân.” Nàng đi lên phía trước, kéo lấy tay hắn, “ Nói cho ta biết, ngươi sở dĩ tiếp cận nàng, đối xử tốt với nàng ta, còn để nàng ta đến đây tất cả đều là hành động vì mục đích trả thù của ngươi phải không ?”

Chất lỏng trong chén rượu đột nhiên tràn ra, bởi vì Tương Thừa Lăng vì lời nói của nàng mà hơi chấn động một chút.

“ Ngươi nói cái gì ?” Hắn thật khiếp sợ, đây là lần đầu tiên hắn trước mặt Lôi Mạn Mạn có hành động thất thố như vậy.

Nàng thông minh đúng như hắn nghĩ, tảng đá trong lòng hắn vừa được buông xuống nhưng trên mặt lại nổi lên một khối băng lớn.

“ Ta đã điều tra được, Phương Thiến Mân chính là nữ Nhi của cha ngươi cùng với Chương Hiểu Vân.”

Trương Thủy Nguyệt ngày đó đề hồ sơ trên bàn của nàng, đúng là tư liệu cơ bản về Phương Thiến Mân mà đồng nghiệp trong tạp chí lưu lại được.

Trước khi Tương mẫu xuất ngoại, nàng đã nghe qua tên của phụ thân Tương Thừa Lăng và người thứ ba phá hủy hạnh phúc gia đình hắn. Nhưng ngoài ý muốn của nàng, Phương Thiến Mân lại chính là con gái của hai người đó, tuổi tác cũng xấp xỉ như em gái của Tương Thừa Lăng, đã học đến trung học thì bỏ ngang, một lòng hướng vào thế giới giải trí.

Nàng vẫn biết Tương Thừa Lăng rất hận cha hắn, lại đem tất cả nỗi thống khổ của maaxi thân nhiều năm qua quy vào trách nhiệm của người cha . Cái tên Tương Thừa Lăng chính là sau khi cha mẹ ly hôn mới được sửa lại, bởi vì hắn cự tuyệt họ Phương, thậm chí cắt hết thảy mọi quan hệ thân thích với Phương gia.

Năm đó Phương Lập Vĩ không sợ nhục nhã, ra sức tìm cách giúp Chương Hiểu Vân trả nợ mà tìm đến Tương mẫu nhờ trợ giúp, Tương mẫu vì tự do của chính mình cũng không ngần ngại đáp ứng yêu cầu của hắn.

Cùng lúc ấy, Chương Hiểu Vân đã mang cốt nhục của Phương lập Vĩ nên lập tức công khai kết hôn, lại đem số tiền lấy được chỗ Tương mẫu gửi ngân hàng, tuy cuộc sống không giàu có nhưng cũng đủ để cả nhà ba người sống sung túc.

Sau đó, hắn đem Chương Hiểu Vân xuất cảnh, vậy mà con gái họ Phương Thiến Mân lại quay về Đài Loan để phát triển.

Chương Hiểu Vân lo lắng con gái bên ngoài chịu nhiều cực khổ, liền đem tất cả tài sản năm đó lấy được từ Tương gia chuyển qua danh nghĩa của con gái mình, Tương Thừa Lăng tất nhiên điều tra được rõ ràng mọi chuyện nên mới có ý tiếp cận Phương Thiến Mân.

Qủa nhiên nàng vừa dứt lời thì nhìn thấy sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi.

“ Ngươi nói như vậy, rốt cục là có ý gì ?”

Lôi Mạn Mạn bị biểu tình dọa người của hắn làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí mà nói ra miệng : “ Ngươi muốn lợi dụng Phương Thiến Mân, báo thù ba ngươi gây ra chuyện năm xưa với mẹ ngươi đúng không ?”

Bên trong phòng thời gian tựa hồ như ngưng lại một cách đáng sợ

Không biết qua bao lâu, Tương Thừa Lăng lạnh lùng cười “ Không thể không thừa nhận ngươi thật sự là một nữ nhân thông minh.”

Hắn không nghĩ đến một kế hoạch tỉ mỉ do chính mình bày ra lại bị Mạn Mạn liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu, hắn không biết nên tán thưởng trí tuệ nàng lanh lợi, hay trách nàng xen vào chuyện người khác.

“ Thừa Lăng, ngươi làm sao lại có thể làm như vậy ? Mặc kệ như thế nào, Phương thiến Mân nàng…trên huyết thống vẫn là muội muội cùng cha khác mẹ với ngươi.” Tuy rằng nàng thực chán ghét Phương Thiến Mân, cũng hy vọng ba người Phương gia gặp báo ứng nhưng không hy vọng Tương Thừa Lăng chính là người thẩm phán và chấp hành.

“ Muội muội ?” Hắn lạnh giọng : “ Nữ nhi do nữ nhân kia sinh ra làm sao có đủ tư cách làm muội muội của ta, huống chi…” ánh mắt trầm xuống “ Ngươi như thế nào khẳng định, người đàn bà khi hoài thai nhất định là của người đàn ông kia ?”

“ Hảo, cho dù ngươi không thừa nhận Phương Thiến Mận là muội muội, nhưng người đàn ông trong lời ngươi tốt xấu gì cũng là cha của mình…”

“ Ta chưa bao giờ thừa nhận người kia cùng ta có quan hệ huyết thống.” Lần đầu tiên Tương Thừa Lăng trước mặt nàng thất thố la rống lên như vậy.

Mặc dù bị cơn giận dữ kia dọa đến, nhưng Lôi Mạn Mạn vẫn tỏ rõ quan điểm của mình : “ Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, đó là sự thật hơn nữa ta tuyệt đối cảm thấy ngươi dùng phương thức trả thù như vậy là không quang mình chính đại.”

“ Ngươi nghĩ phương thức họ rút tiền của mẹ ta là đường hoàng sao ?”

“ Bọn họ làm người xấu xa dơ bẩn, chẳng lẽ ngươi cũng muốn theo chân bọn họ sao ?”

“ Ta chỉ đòi lại cái mà Tương gia đã mất.”

“ Mẹ ngươi đã muốn tha thứ, tại sao ngươi còn cứ chấp nhất trả thù ?”

“ Ngươi biết cái gì ? Ngươi không trải qua loại cảm giác thống khổ của người bị vứt bỏ, không có một người cha vô trách nhiệm, thì làm sao có khả năng hiểu được cảm giác trong lòng ta.”

Tương Thừa Lăng phẫn dựng cả người, thô báo nắm lấy hai vai của nàng “ Lôi Mạn Mạn, ta biết là ngươi yêu ta, ta biết ngươi cũng có thể hiểu được tâm ý của ta đói với ngươi, nhưng có việc ta không thể không làm, cho nên ngươi không nên ngăn cản ta, ta chỉ mong ngươi có thể thông cảm mà hiểu được cho ta.”

“ Vì muốn níu kéo ngươi, ta phải trơ mắt nhìn người ta yêu trước mắt ta ân ân ái ái ? Ngươi còn trước mặt nàng tổn thương ta, vũ nhục ta mà ta chỉ có thể nén giận sao ?” Nàng rốt cục nổi giận phản bác, cầm lấy tay hắc, dùng sức diêu hắn “ Thừa Lăng, tỉnh lại đi, ngươi lúc này thật đáng sợ, ta dường như không nhận được chính ngươi.”

Nói xong, nước mắt đã tràn mi. “ Chẳng lẽ cừu hận trong lòng ngươi thật sự quan trọng như vậy sao ? Cả ngày sống trong cừu hận ngươi cảm thấy vui vẻ sao ?Ngươi có nhớ hay không chúng ta có bao nhiêu vui vẻ khi ở chung một chỗ, vì sao ngươi nhìn thấy Phương Thiến Mân lại có ý trả thù ?”

Nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng hắn, “ Nõi thống khổ sâu trong lòng ngươi ta biết, ngươi hận cha ngươi, hận hắn thương tổn mẹ ngươi, nhưng nếu ngươi thương tổn con gái của hắn, như vậy ngươi với hắn lúc đó có gì khác nhau ?”

Tương Thừa Lăng kinh ngạc đứng tại chỗ mà nghe tiếng khóc của nàng trong lòng mình. Bàn tay muốn vuốt ve mái tóc của nàng nhưng không hiểu sao lại ngừng giwuax khoảng không, tay nắm lại thu về.

Nhắm mắt lại, hắn buộc chính mình phải nhẫn tâm lạnh lùng nói “ Thực xin lỗi Mạn Mạn, ta không thể buông tha chuyện này.”

Tiếng khóc im bặt, Lôi Mạn Mạn giương đôi mắt sưng đỏ đẫm lệ, hấp hấp cái mũi nhìn hắn : “ Từ trước đến giờ ngươi đã có chân chính yêu thương ta không ?”

Hắn trầm mặc không nói, sau một hồi nhẹ nhàng gật đầu.

“ Có thích nhiều không ?”

“ Ngươi là đầu tiên cũng là người cuối cùng mà ta yêu thương, kiếp này là thứ duy nhất là không muốn bỏ xuống, cũng là người duy nhất ta không nhẫn tâm thương tổn.”

“ Như vậy… ngươi có thể vì nữ nhân duy nhất kiếp này ngươi không đành lòng thương tổn mà buông tha cho kế hoạch báo thù của chính mình không ?”

“ Mạn Mạn ngươi đang ép ta.” Hắn ánh mắt chuyễn lãnh, nội tâm đang chịu thống khổ dày vò.

“ Nếu đây là điều duy nhất ta thình cầu?”

Nàng đang đánh cược, đánh cược địa vị chính mình trong lòng hắn, dùng chính tình yêu cùng hạnh phúc đem ra đánh với hắn một ván cuối cùng.

Mặc kệ thắng thua như thế nào, nàng đều kiên trì phải tìm cho được điều nàng muốn biết, trong lòng hắn đến tột cùng thù hận cùng tình yêu người nào quan trọng hơn ? nhưng nàng lại càng hy vọng hắn có thể buông tha thù hận.

“ Mạn Mạn nếu ngươi còn yêu ta, hi vọng ngươi có thể thành toàn cho ta.”

Nàng lắc đầu, “ chính là bởi vì ta còn yêu ngươi, mới hi vọng ngươi đừng vì trả thù mà mất đi chính mình.”

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn kiên quyết cười, “ Như vậy, …ta chỉ có thể cự tuyệt ngươi.”

Nhưng lời này, cũng chính là con dao giết chết tình cảm của hai người bọn họ.

Tương Thừa Lăng nhìn vào đáy mắt của nàng, nhìn thấy được sự thất vọng của nàng đối với chính mình cùng với sự buông xuôi, trong lòng không rõ vì sao cảm thấy đau đớn.

Nàng buỗn bã cười, nháy hai mắt đẫm lệ gật gật đầu, “ Ta đã biết.”

Nụ cười này là nụ cười cuối cùng nàng vì chính mình cũng vì Tương Thwuaf Lăng mà nở rộ.

Sau này, cho dù bao nhiêu tuổi qua đi, trong lòng hắn đều khắc ghi thật sâu khoảng khắc Mạn Mạn bị hắn làm thương tổn sâu đậm. Hắn vì đạt mục đích trả thù đã đem hai người đẩy vào con đường chết.

Hắn đã không còn đường rút lui, bởi vì mối thù này đã nảy mầm trong hắn từ khi mười tuổi đã bắt đầu hình thành thật sâu trong đáy lòng.

Hắn cũng từng nghĩ qua vô số thủ đoạn trả thù tàn nhẫn, thậm chí cũng có lần thử buông tha thù hận, muốn một lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới của chính mình.

Nhưng khi Phương Thiến Mận xuất hiện ở thế giới của hắn đã dần dần khơi dậy ngọn lửa căm thù trong lòng hắn. Hắn biết một khi lựa chọn trả thù hắn sẽ làm thương tổn rất nhiều người. Người khác hắn không quan tâm, chỉ duy nhất làm cho hắn không bỏ xuống được, tha thứ không được chỉ có Mạn Mạn.

Sau ngày xảy ra chuyện đó, Mạn Mạn không hề đẻ ý đến hắn, thậm chí một ánh mắt cũng không bố thí cho hắn, điều này làm cho hắn bắt đầu kinh hoàng vô cùng, bởi vì thời hạn ước định một năm của hai người đã sắp đến.

Đến sáng sớm hôm đó, Lôi Mạn Mạn mang theo hành lý đã chuẩn bị , cùng với Harly đến gõ cửa phòng hắn nới cho hắn nàng sắp rời đi, hắn lúc này mới ý thức được chính mình sắp mất đi hạnh phúc cả đời.

“ Đây là tài khoản cùng mật mã của ta, sau khi ta rời khỏi, ngươi có thể chuyển tiền lương còn lại của ta vào đó.” Nói xong đưa cho hắn một tờ giấy ghi chép, mặt trên là chữ viết tay của nàng.

Giờ phút này Tương Thừa Lăng như một đưa trả thật sự kinh hoàng, “ Ngươi….ngươi có thể tự mình đến đây lấy.”

Nàng cười lắc đầu, “ Ta sẽ không quay lại nơi này, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ. Thật cảm tạ ngươi trong khoảng thời gian vừa qua đã chiếu cố ta.”

“ Mạn Mạn…” Hắn thật sự sợ hãi trong lời nói, muốn ôm lấy nàng, nhưng hai tay như thế nào lại không nghe lời.

“ Thừa Lăng…” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Phương Thiến Mân, làm hai người đồng thời chấn động.

Trong nháy mắt Lôi Mạn Mạn nghĩ rằng mình nhìn thấy trên mặt hắn biểu tình buông tha thù hận, nhưng cuối cùng hắn chỉ hít sâu một hơi, trên mặt khôi phục lại vẻ tự phu và cao ngạo.

“ Di? Ngươi phải đi sao ?” Phương Thiến Mân từ ngoài cửa tiến vào, nhìn thấy Lôi Mạn Mạn tay cầm hành lý, bên người là Harly, trên mặt nhất thời lộ vài phần đắc ý. “ Thật không nghĩ thời gian qua mau như vậy, ta nguyên bản lại lo lắng ngươi không muốn đi.”

Lôi Mạn Mạn quay đầu cười, nhưng trong mắt không ý cười liếc nàng một cái, nhắc tới hành lý của mình, “ Đó chỉ là trong lòng ngươi đánh giá địa vị của ta tại nới này quá cao, Harly, chúng ta đi.”

Xoay ngươi, không nói một câu tạm biệt, biến mất trong tầm mắt của Tương Thừa Lăng.

Phương Thiến Mân cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của hắn, muốn tìm ra một tia manh mối, ngay tại lúc nàng nghĩ hắn sẽ đuổi theo, hắn đột nhiên nở nụ cười, nàng không rõ sau lưng nụ cười đó có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy lúc này nam nhân đứng trước mặt nàng thật sự làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.

“ Thiến Mân, hôm nay là ngày ta với ngươi cùng đi ngân hàng.”

Hắn đột nhiên nói ra những lời này dọa nàng muốn nhảy dựng mà hét lên. Cánh tay đặt ở vai nàng vô cùng thân thiết “ Ta sẽ giúp ngươi thực hiện giấc mộng bước vào xã hội thượng lưu.”

Giờ phút này Tương Thừa Lăng cười đến mê người. Chỉ có chính hắn biết, trong một góc nội tâm mình đang yếu ớt gào khóc đến chay máu.

Nếu hắn đã chọn con đường này, nên cùng chính vì những già mình đã trả giá mà tìm phương thức giải thoát.

“ Chủ tịch tập đoàn Thế kỷ bị tình nghi buôn lậu thuốc phiện, mại dâm, nhiều phân xưởng đang chờ kết tội nhiều tội danh, hôm qua đã bị cảnh sát bắt giữ. Tập đoàn Thế Kỷ cùng nhiều công ty con chịu nhiều tổn thất nghiêm trọng, làm cho cổ phiếu rớt xuống rất nhanh, không thể không tuyên bố phá sản….”

Một tin hết sức quan trọng trong ngày hôm đó, Tương Thừa Lăng ngồi ở chiếc ghế da lớn, trong tay cầm một chiếc cốc dài tinh xảo, nhẹ nhàng nhấm nháp hương vị rượu tuyệt hảo.

Bên môi lộ vẻ tươi cười nhưng trong ánh mắt lại thập phần lạnh lẽo.

“ Phanh !” cửa phòng bị người dùng sức đẩy ra, Phương Thiến Mân sắc mặt tái nhợt xông vào, biểu tình vạn phần kinh hoảng.

“ Tập đoàn thế kỷ phá sản, tiền của ta toàn bộ đầu tư vào đó, hiện tại nên làm cái gì bây giờ ?”

Hai bàn tay tái xanh đặt trước mặt bàn của hắn, giờ phút này nàng mất đi vẻ cao ngạo, tự phụ vốn có, mà giống như một người điên thất hồn lạc phách.

Hắn không chút để ý, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, phát ra một tiếng hừ lạnh “ Như vậy ta cũng nên nói với ngươi một tiếng chúc mừng, Phương Thiến Mân, ngươi đã phá sản, hơn nữa bây giờ còn mắc nợ rất nhiều.”

Nàng mờ mịt nhìn hắn, trong mắt chỉ là vẻ khó hiểu mờ mịt, “ Ngươi… lời này của ngươi là có ý gì ?”

Vì sao sự việc lại diễn biến thành tình trạng này.

Hắn là thần của thương giới, vua của giới cổ phiếu, nàng tín nhiệm hắn có thể đem tài sản của mình có thể nổi lên trong giới thượng lưu, nàng không tiếc được ăn cả ngã về không đem tất cả tài sản, còn mượn hắn năm trăm vạn chỉ để mua cái hiện tại gọi là cổ phiếu đã tuyên bố phá sản.

Lúc này, nàng không chỉ mất hết tài sản, lại còn mắc nợ tập đoàn Tương thị năm trăm vạn.

Đối mặt với chất vấn của nàng, Tương Thừa Lăng cười tàn nhẫn “ Ý tứ rất đơn giản, từ đầu tới cuối đây toàn bộ đều là một kế hoạch hoàn hảo mà ngươi bất hạnh lại là vật hi sinh trong kế hoạch của ta.”

Hắn đứng đây, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, gương mặt tuyệt mỹ trước mắt này từ trước đến giờ chưa bao giờ làm hắn động tâm.

“ Phương Thiến Mân, có một câu rất khó nghe, sớm muộn đều phải nói, nếu ngươi nhất định muốn biết, như vậy ta có thể nói cho ngươi, mẹ ngươi Chương Hiểu Vân cùng với cha ngươi Phương Lập Vĩ là kẻ thù không đội trời chung với ta.”

Nghe vậy sắc mặt nàng tái nhợt, hai chân lảo đảo. Cha mẹ nàng làm sao lại có thể là kẻ thù của Tương Thừa Lăng ?

Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng “ Có lẽ ngươi chưa bao giờ nghe qua cái tên Tương Thừa Lăng, nhưng ta nghĩ ngươi đối với cái tên Phương Thiếu Trạch chắc là không xa la đi ?”

Cái tên này bị hắn lãng quên nhiều năm, từ khi người đàn ông kia phụ lòng mẫu thân hắn làm hại bà lao lực quá độ, tên Phương Thiếu Trạch đã bị hắn chôn vùi.

Qủa nhiên sau khi Phương Thiến Mân nghe thấy tên này liền lùi sau vài bước.

Phương Thiếu Trạch là tên của ca ca cùng cha khác mẹ với nàng.

Trong những năm còn nhỏ, nàng nhớ mang máng một đứa bé trai xinh đẹp khi nhìn thấy tay nàng được phụ thân nắm lấy trong mắt luôn có hận ý thật sâu đậm.

Sau này mẫu thân mới nói cho nàng biết, đứa bé kia là con của vợ trước, bởi vì không được cha yêu thương cho nên mới trở nên hận đời như vậy.

Từ sau khi cha mẹ di dân, Phương Thiếu Trạch – ca ca cùng cha khác mẹ với nàng cũng liền biến mất trong cuộc sống của nàng.

Không nghĩ lần này trở lại Đài Loan, nàng lại gặp con người đáng sợ này, càng không nghĩ tới là năm đó Phương Thiếu Trạch đã đổi thành Tương Thừa Lăng.

Như vậy… hắn cố ý tiếp cận nàng, trăm phương nghìn kế tạo thành biểu hiện giả dối là hắn thích nàng, bao gồm dụ dỗ nàng đầu tư, tất cả.., chẳng lẽ…

Rốt cục cũng thông suốt mọi chuyện, nhất thời trên mặt Phương Thiến Mân không còn chút sắc “ Ngươi…ngươi là cố ý…”

Hắn lạnh lùng nhìn nàng, một chút cũng không có nửa phần áy náy “ Cho dù là ta cố ý, thì như thế nào ?”

“ Tương Thừa Lăng ngươi thật nham hiểm, ta… ta tốt xấu gì cũng coi như là muội muội cùng cha khác mẹ với ngươi…ngươi làm sao có thể….?”

“ Đừng tự nâng giá trị con người, ngươi chính là con gái của tội nhân giết người, cũng có tư cách làm muội muội của ta sao ?”

“ Ngươi nói vậy là có ý gì ?” Phương Thiến Mân khó hiểu .

Hắn quăng cho nàng một xấp tư liệu, “ Ta đã âm thầm nhờ người điều tra, ngươi thật ra không phải là con gái ruột của Phương Lập Vĩ, năm đó mẹ ngươi Chương Hiểu Văn bị một người nhỏ hơn mình 2 tuổi đùa bỡn , người đó sau vì phạm tội cướp bóc giết người mà đi tù . Mẹ ngươi sau khi người đó bị giam. Sợ hãi chính mình không thể gã được, liền lợi dụng mỹ mạo của mình liều mạng câu dẫn người đã có gia đình là Phương Lập Vĩ. Không nghĩ tới người kia quả nhiên ngu xuẩn lại bị mẹ ngươi câu dẫn hồn phách , lúc ấy hắn cũng không biết mẹ ngươi trong bụng đã có đứa nhỏ còn nghĩ bản thân mình đang mê đảo là một cô gái ngây thơ.”

Hắn lạnh lùng kể rõ chân tướng, “ vì cái người gọi là cô gái ngây thơ, hắn không tiếc bỏ vợ hiền con ngoan, hơn nữa còn nuôi dưỡng một đứa con gái của người khác hai mươi mấy năm …”

Phương Thiến Mân không thể tin được, ra sức lắc đầu, “ Ngươi gạt ta, mọi chuyện căn bản không phải như vậy…”

“ Phương Thiến Mân, nếu ngươi đơn thuần một út, thiện lương một chút, ta đối với ngươi khi trả thù sẽ không tàn nhẫn đến như vậy, đáng tiếc là…” Trong mắt hắn hiện ra một chút huyết sắc, “ Ngươi là một nữ nhân ham hư vinh, rất tham lam, thậm chí độc ác giống như rắn rết, nữ nhân như ngươi nên xuống địa ngục, chỉ làm ngươi phá sản, đã là rất tiện nghi cho ngươi rồi.” Chuyện nàng ngược đãi Mạn Mạn, Harly hắn đều biết mà nói ra.

“ Cho nên, ta trước để ngươi mang nợ năm trăm vạn của Tương gia, để làm lợi cho Tương gia, nếu quá hạn ngươi không thể trả, ta có thể đưa ra pháp luật mà phân xử.”

Giờ phút này Phương Thiến Mân rút cục ý thức được tình trạng bản thân mình.

Người nam nhân đang lấy mình ra đừa giỡn, thật sự đáng sợ, nàng – Phương Thiến Mân thông mình một đời, tính kế một đời, cuối cùng lại rơi vào kết cục này.

Nàng oán hận trừng mắt hắn “ Họ Tương kia, ngươi là ác ma, cho dù mẹ ta lúc trước câu dẫn cha ngươi, cũng chỉ trách mẹ ngươi không bản lĩnh nếu không hắn làm sao ở bên ngoài tìm nữ nhân, rõ ràng là mẹ ngươi hầu hạ không làm cha ngươi hài lòng….A.”

Một cái tát thật mạnh, hung hắn giáng xuống trên mặt nàng, cũng đánh gẫy lời nói ác độc của nàng.

Nàng ôm hai má đau nhức, sợ hãi rút lui vài bước.

“ Ngươi dám nói thêm một câu vũ nhục mẹ ta, ta cam đoan sẽ làm cho ngươi hối hận suốt đời.”

Lúc này Tương Thừa Lăng mới là đáng sợ nhất. Hắn âm trầm tuấn dung, ngón tay chỉ ra ngoài cửa, “ Hiện tại, ngươi lập tức cút ngay ra ngoài cho ta.”

Phương Thiến Mân còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng khi đối mặt với ánh mắt làm cho người khác sợ hãi của hắn, biểu tình thật đáng sợ, không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người chạy nhanh ra khỏi cửa.

Tương Thừa Lăng bình tĩnh một lát, gọi trợ lý của mình, đem phần hồ sơ của Chương Hiểu Vân phân phối trợ lý gửi đến người đàn ông kia.

Sau khi trợ lý rời đi, văn phòng lại phục hồi không khí im lặng vốn có.

Hắn tin tường không bao lâu nữa Phương gia sẽ nổi lên một trận phong huyết vũ.

Hận nhiều năm như vậy, oán nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đợi được đến giờ khắc này. Hắn thành công trả thù Phương gia, cũng thành công làm cho bọn họ lâm vào vạn kiếp bất phục, nhưng vì sao trong lòng không có một chút khoái cảm của trù thù, ngược lại….trong lòng dường như có một góc trống rỗng.

Khẽ vuốt chính ngực mình, đau quá, là cái gì làm cho hắn đau như vậy ?

Trong một góc của bàn làm việc có một chiếc nhẫn nam, đó là kỷ vật năm trước khi đến Thượng Hải công tác hắn đã cùng Mạn Mạn giả làm vợ chồng.

Lúc hắn rời Thượng Hải vốn định đem vật không đáng giá đó vứt đi, nhưng cuối cùng giống như ý trời lại đem vật đó trở lại, còn được trân quý đặt trong khoảng không gian của riêng mình.

Mạn Mạn…

Bộ dạng chủ nhân của cái tên này xông vào đầu hắn, làm trong lòng nổi lên đau nhói.Tấm lịch trên bàn, có những dấu đánh đỏ chói. Hôm nay, là hai mươi tám ngày nàng rời xa hắn. Ngón tay nhẹ nhàng vỗ về những vòng tròn đỏ chói trên tấm lịch, mỗi ngày vào buổi sớm hắn đều khoanh lên như vậy.

Vì lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, bởi vì hắn lúc trước tàn nhẫn, không chỉ đánh mất người con gái mình yêu thương nhất mà còn đánh mất luôn tâm của chính mình.

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.

Cầm lấy điện thoại là một tiếng nói xa lạ : “ Xin hỏi là Tương Thừa Lăng tiên sinh phải không ?”

Khẩu âm này làm cho hắn nhớ tới đoạn thời gian ở Thượng Hải.

“ Xin chào ngài, ta là nhân viên của khách sạn Hương Cách Lý Lạp tại Thượng Hải, khách sạn chúng tôi năm trước đã tổ chức một hành trình tuần trăng mật lãng mạn, sau đó chúng tôi cũng tổ chức một hoạt động bốc thăm trúng thưởng. Thật vui khi thông tri đến ngài, ngài cùng phu nhân đã trở thành cặp vợ hồng may mắn của khách sạn chúng tôi. Chúng tôi thành tâm mời ngài cùng phu nhân năm nay tham gia hoạt động tuần trăng mật, toàn bộ chi phí bao gồm vé máy bay đều được miễn phí, ngày tổ chức định vào ngày mùng 6 tháng sau.”

Tương Thừa Lăng không biết chính mình làm sao kết thúc cuộc điện thoại này, chính cuộc điện thoại này tựa như đã ban cho hắn một chỉ thị, trong đầu chỉ có một thanh âm…

Hắn muốn gặp nàng, hắn muốn gặp Mạn Mạn.

Mặc kệ hắn trước kia cố gắng thương tổn nàng như thế nào, giờ này khắc này, hắn hối hận, chỉ mong Mạn Mạn lại cho hắn một cơ hội, chỉ cần cho hắn một cơ hội là tốt rồi.

Cho đến lúc này Tương Thừa Lăng mới nhìn rõ chính tâm của mình. Thù hận nhiều năm như vậy, rốt cục không đánh lại sự vĩ đại của tình yêu. Suốt hai mươi tám ngày dày vò, xem như là sự trừng phạt đối với chính mình. Hắn biết sai lầm rồi, Mạn Mạn chờ ta, ta sẽ tìm ngươi….

“ Cái gì ? ngươi nói nàng hai tuần trước đã nghỉ việc ?”

Tương Thừa Lăng hấp tấp chạy đến tòa soạn tạp chí, biết được tin tức này từ đồng nghiệp của nàng làm cho hắn thật sự khiếp sợ.

Bởi vì Mạn Mạn đột nhiên rời đi cho nên không ai biết nàng đi đến nơi nào.

Tương Thừa Lăng bắt đầu nơi nơi tìm nàng, hỏi hết các đồng sự của nàng, bao gồm cả chủ nhà trước kia thì được biết Mạn Mạn từ một năm trước đã chuyển đi cũng không thấy trở lại.

Tương Thừa Lăng lúc này cảm nhận sâu sắc được sự thống khổ, cũng cho tới bây giờ mới ý thức được sự hiểu biết của mình đối với Lôi Mạn Mạn thật quá ít. Cuối cùng, hắn đột nhiên nghĩ tới một người có thể sẽ biết được tin tức của nàng.

Hắn thông qua hồ sơ của công ty tìm được địa chỉ của Tô Xảo Hinh, tìm đến cửa khi mở ra nhìn thấy một người hắn đã từng gặp qua một lần – Tô Xảo Hinh.

Theo bên nàng là Harly, nó đang oải đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu, giống như gặp được thân nhân, thật vui vẻ bên chân hắn cọ đi cọ lại.

Tô Xảo Hinh có chút bất ngờ, “ Tương tiên sinh, ngài làm sao lại đến nhà ta ?”

Hắn không trả lời vấn đề của nàng, ngồi xổm xuống vỗ nhẹ cái đầu xù long của Harly “ Harly vì sao ngươi lại ở nơi này ?”

“ A? Tương tiên sinh biết nó tên Harly à ?” Tô Xảo Hinh ngồi xổm trước mặt hắn, cùng nhau vuốt đầu Harly.

“ Mạn Mạn trước khi đi muốn ta chiếu cố nó, nó đã ở nhà của ta suốt 2 tuần lễ.”

Lại là hai tuần, Tương Thừa Lăng ngừng động tác, đứng lên đột nhiên nói ra “ Mạn Mạn trước khi đi có nói là sẽ đi đâu không ?”

Tô Xảo Hinh cắn môi lắc đầu, “ Không biết nha, hai tuần trước Mạn Mạn đột nhiên đem Harly đến nhà của ta nhờ chăm sóc, còn nói chờ sau khi trở về sẽ liên hệ , lúc đó ta có hỏi nàng đi đâu nhưng không thấy trả lời.”

Lôi Mạn Mạn đi rồi. Không một chút tình liền rời khỏi thế giới của hắn, đến một nơi hắn hoàn toàn không tìm thấy. Vì sao lại như vậy ?

Hắn đã biết sai lầm, hai mươi tám ngày chia lìa, hai mươi tám ngày trừng phạt, hai mươi tám ngày thống khổ dày vò, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao ?

Một giọt lệ chay xuống, lòng đau tựa hồ không thở được.

“ Tương tiên sinh…” Tô Xảo Hinh nhìn thấy như vậy trong nhất thời không biết làm sao cho phải.

Hắn đứng dậy, nắm lấy vòng cổ của Harly, ý bảo hắn cùng đi “ Harly ta mang đi, nếu nàng trở về, phiền ngươi báo cho ta biết.”

Tô Xảo Hinh há hốc mồm kinh ngạc nhìn đối phương xoay người rời đi “ Vâng…nhưng Tương tiên sinh , đây là chuyện gì ?”

Hắn trở lại, mặt mang vẻ mệt mỏi nói “ Mạn Mạn là cả đời của ta, duy nhất cũng là nữ nhân ta ta yêu nhất, nhưng ta lại không biết quý trọng nàng, T a nghĩ, nàng hiện tại rời xa ta, ta lại không thể tìm thấy chính là sự trừng phạt mà ông trời dành cho ta.”

Nói xong câu nói này, một người một chó cứ như vậy biến mất ở trước mặt Tô Xảo Hinh.

Ngày đăng: 17/03/2013
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?