Gửi bài:

Chương 5

Cuối cùng, tuy hắn bị Mạn Mạn mắng là không có tính người, nhân cơ hội xảo trá mà được lợi… tuy rất khó nghe nhưng lại thực vui vẻ tự mình nhìn chằm chằm nàng rác đi bán, cũng thành công lấy một nửa tiền trên tay nàng chuyển vào ví của mình.

Số tiền này tuy rất nhỏ, nhỏ đến không đủ để hắn ra bên ngoài uống một ly cà phê , nhưng hắn cũng rất cao hứng.

Đáng tiếc vui quá hóa buồn, trong lúc giúp đỡ nàng nâng túi rác , ngón tay bị một vật nhọn đâm phải mà chảy máu, bộ dạng nhìn thật chật vật.

“ Cổ nhân nói thật đúng, ác giả ác báo, nhìn đi, chưa gì đã có báo ứng rồi a.”

Hai người liền về nhà, Lôi Mạn Mạn tìm lấy thuốc, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Tương Thừa Lăng, cẩn thận thay hắn bôi thuốc lên miệng vết thương.

Tương Thừa Lăng bị nước sát trùng đổ vào mà hít một hơi, miệng vết thương rất đau nhưng tim lại rất ấm, nghe trong lời nói của nàng có chút độc ác chẳng những không giận, ngược lại mở miệng cười, tâm tình thật tốt lắm a.

“ Như thế nào có thêt nghĩ chuyện ta đang gặp phải là báo ứng ? chẳng lẽ ta muốn lấy lại một nửa tiền của mình cũng là sai ?”

“ Hoành khán thụ khán, ngươi không giống như loại người vì một món lợi nhỏ mà tính toán chi li.Có thể bỏ ra năm mươi tám vạn mua dây chuyền kim cương cho ban gái, như thế nào lại luyến tiếc cho nữ giúp việc của ngươi bán rác kiếm tiền.”

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đều cảm thấy Tương Thừa Lăng đối với nàng thật quá đáng, nhất thời tức giận xoay mình, dùng sức hung hăng ấn xuống miệng vết thương của hắn.

“ Ngô…”

Nghe hắn kêu đau một tiếng, đã khơi dậy trong nàng chút tình cảm.

Thấy hắn đau đến nhe răng trợn mắt, trên tảy lại chảy ra nhiều máu,liền đem tay hắn lên môi thổi thổi.

“ T a không dùng nhiều sức, ngươi có cần kêu thảm vậy không ?”

“ Ngươi rõ ràng muốn mưu sát chủ nhân a, còn nói không dùng sức ?” Tương Thừa Lăng khoa trương kêu to, trong lòng lại rất ngọt ngào. “ Còn có, nữ nhân kia không phải là bạn gái ta.” Hắn nghĩ chính mình nên giải thích một chút về việc này.

Lôi Mạn Mạn ngẩn ra, giải thích như vậy làm cho tâm tình nàng tốt lên một chút, nhưng ngoài mặt vẫn trừng hắn lieescs một cái : “ Nàng có phảo bạn gái ngươi hay không cũng không cần giải thích với ta.Còn có, ngươi đau nhưng so với ngươi ta càng đau olongf, ngươi chỉ cho là chút tiền nhưng ta lại phải kiếm rất lâu mới được a.”

Nàng trừng mắt, cái miệng quyết quyết, bộ dáng như thế nào cũng thật sự đáng yêu. “ Nếu ngươi thật sự thiếu tiền, ta có thể giúp ngươi đầu tư cổ phiếu.”

Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dễ dàng giúp ví tiền của nàng từ mooyj chút tiền có thể tăng đến một con số lớn hơn không tưởng. Hắn nghĩ đến đê nghị của mình sẽ làm cho Mạn Mạn vui vẻ, lại không biết rằng nàng lại nhíu nhíu mày, lập tức lắc đầu : “ Ta đối với đầu cơ cổ phiếu thật không có hứng thú.”

“ Ngươi có biết cái gì gọi là đầu tư không ? Đầu cơ trục lợi ? như vậy thtaaj có khác gì làm nhục danh hiệu Cổ thàn của hắn ư.

“ Ta đương nhiên biết cái gì là đầu tư, cũng biết ngươi được thương giới xưng là cổ thần, phàm là cổ phiếu được ngươi xem là tốt thì rất nhanh sẽ tăng vọt, phàm là hạng mmucj được ngươi chú ý rất nhanh sẽ hái ra tiền. Nhưng vì ngươi kiếm tiền quá dễ dàng cho nên ngươi không tiết kiệm chút nào, chỉ cần một cuộc điện thoại liền có thể tùy tiện bỏ ra gần sáu mươi vạn mua dây chuyền cho người ta…”

“ Khụ khụ…” Tương Thừa Lăng ho khan vài tiếng, “ Mạn Mạn, chúng ta không đề cập tới chuyện này…”

Hắn không muốn bở vì cái dây chuyền kia lại cùng nàng cãi nhau, huowngs chi hắn căn bản cùng Diêu Mạt Lệ không có tới lui gì, không nên vì một người ngoài lại làm cho hai người không thoải mái.

“ Ngươi yên tâm, ngươi là lão bản, ta sẽ không giáo huấn ngươi, chẳng qua ta luôn tin một đạo lí – Tiền kiếm càng dễ thì càng dễ mất đi. Ta biết ngươi muốn ta tốt mới giúp ta đầu tư, nhưng nếu ta thtaaj sự nhận sự giúp đỡ của ngươi, tương lai tài khoản ngân hàng của ta sẽ nhanh chóng biến đổi, ta sợ sẽ mất đi động lực với cuộc sống như hiện tại . Thật ra, cha của ta trước kia rất nhiều tiền, mẹ ra gả cho hắn cuộc sống cũng thật trôi chảy, nhưng từ lúc cha ta mê cổ phiếu, trong nhà càng lúc càng không yên.” Nói tới đây, đáy mắt nàng thất thần, “ Tựa như hàng ngàn người chơi cổ phiếu đều giống nhau, cha ta từng kiếm qua thtaaj nhiều tiền, sau lại đầu tư thất bại, chẳng những mất hết gia sản , cong thiếu của bọn cho vay nặng lãi rất nhiều rất nhiều tiền . Mẹ ta vì tức giận, đột nhiên một ngày không nói gì mà ra đi, ba ta bị vứt bỏ như vậy lại gánh một món nợ lớn cuối cùng nghĩ không thông liền uống thuốc ngủ tử tự.”

Tương Thừa Lăng nghe nàng nói tới đây, trong lòng nỗi lên một cảm giác ghen tuông : “ Ta nghĩ, chẳng qua là bất hạnh mà thôi.”

Nàng đột nhiên giương mắt nhìn hắn cười cười : “ Ngươi không cần biểu hiện như vậy, đây là chuyện rất nhiều năm, ta cùng đệ đệ cũng không còn để ý, sở dĩ không muốn ngươi giúp ta chuyện này, chính là sợ mình có một ngày cũng giống như cha vậy, đắm chìm trong tiền tài dễ kiếm mà không biết tự kiềm chế.”

“ Kỳ thật, mọi người là hư vinh, ta cũng vậy, ai không yêu tiền ? Nhưng hiện tại ngươi giúp ta, về sau sẽ như thế nào ?” Nàng chớp chớp mắt. “ Ngươi cuối cùng cũng không thể giúp ta cả đời, ngươi sẽ kết hôn, ta cũng sẽ kết hôn, nếu lúc này nhận sự giúp đỡ của ngươi, một lúc nào đó ta rời đi, muốn hay không sẽ trở thành sâu gạo ? “

Tương Thừa Lăng rất muốn nói cho nàng hiểu thật ra hắn muốn lưu nàng cả đời, hơn nữa một ngày kia hắn kết hôn, hắn thực hi vọng nữ nhân cùng hắn sống cả đời chính là nàng Lôi Mạn Mạn.

Vừa định mở miệng nói chợt nghe tiếng cười thanh thúy của nàng : “ Ai nha, ta tại sao lại cùng ngươi nói nhiều quá ? giống như ta có rất nhiều thanh cao, kỳ thtaaj ta một chút cũng không có, lúc trước ngươi nói thật đúng, ta chính là tiền nô ( nô lệ đồng tiền), nhưng cũng phải nói trên đời này có mây ai không phải là tiền nổ ? Nhân loại dối trá, cả ngày ho to tiền là tội ác, vậy mà mỗi người đều cố gắng kiếm tiền, đều nói mỹ nữ là họa thủy, thế nhưng mọi nam nhân đều muốn, đều nói chỗ cao không thắng hàn, nhưng không ai không nghĩ lên cao, đều nói yến tiệc rượu thương nhân, ai cũng không từ, đều khên thiên đường là đẹp nhất có ai lại có thể không muốn đi .”

Vừa dứt lwoif, trong nội tâm Tương Thừa Lăng liền phát ra tiếng cười ta.

Hắn tưởng cả đời hắn từ nhỏ đến lớn cười cũng không nhiều bằng lúc hắn ở bên Lôi Mạn Mạn, nàng quả nhiên là hết sức vui vẻ, cùng nàng ở chung một chỗ nói chuyện phiếm dường như mãi mãi cũng không chán ghét.

Thấy hắn thoải mái cười to, Lôi Mạn Mạn cũng cười rộ lên : “ Uy uy uy, ngươi đừng cười đến khoa trương như vậy, lời này cũng không phải ta nói, là lời của phim truyền hình mà thôi.”

Hăn đột nhiên một tay kéo tay nàng, hai bàn tay vòng nàng ôm lấy, bốn mắt nhìn nhau, còn nói : “ Mạn Mạn, ta đột nhiên có chút nhớ về đoạn thời gian ngươi làm Tương phu nhân.”

Nàng chính mình sao lại không thường nhớ đến đoạn thời gian làm Tương phu nhân ?

Hắn hài hước mà hay nói, cho dù dứng ở trong đám người vĩnh viễn đều là mục tiêu chú ý.Hắn là một nam nhân rất nhiều ưu điểm, chỉ cần là nữ nhân đều sẽ kìm lòng không được mà bị hắn hấp dẫn.

Nàng tự biết sự chênh lệch giữa nàng và hắn là rất lớn, lại như hoàn cảnh của chính mình làm sao có khả năng có được tình yêu, chi bằng cùng với một nam nhân vui vẻ như hắn cả đời làm bằng hữu.

Ân, liền làm bằng hữu đi.

Cho dù ở sâu trong nội tâm thật sự thích hắn, nhưng nếu muốn bảo về cho phòng tuyến cuối cùng liền chỉ có thể đổi lấy tình bạn hữu cả cuộc đời.

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, cùng với tiếng nói của TươngThừa Lăng, “ ta mặc kệ ngươi có lí do gì, nếu ngày mai không thẻ cho ta một đáp án hoàn mỹ, ta nghĩ hợp tác của chúng ta đã đến lúc kết thúc.”

Hắn không hờn giận cắt đứt di động, vừa vào nhà đã nghe thấy một trận hương thơm của đồ ăn. Gian nhà trọ tư nhân, phòng bếp đều đã mở cửa, Lôi Mạn Mạn bưng tới một món ăn cuối, luc snayf trên bàn đã đầy đồ ăn với đủ hương vị và màu sắc.

To xác nhưng nhu thuận Harly xem ra đã ăn uống no đủ, vì vậy mà có vẻ miễn cưỡng nằm ở trên thảm ngủ vùi.

Tựa hồ nhìn không rõ hắn đang vui hay buồn, Lôi Mạn Mạn cười đi tới, cầm lấy áo khoát của hắn, như anh em vỗ vỗ vai của hắn, “ Nhu thế nào lại có vẻ mặt như vậy ? Ngươi có chuyện gì không vui? Nói ra cho ta lấy làm chút chuyện vui vẻ được không ?”

Tương Thừa Lăng không khỏi bị lwoif này của nàng làm cho nở nụ cười, tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng “ Lấy nỗi buồn của người khác làm niềm vui cho chính mình, đúng thtaaj là điển hình cho tiểu nhân a.”

“ Ta chưa từng ở trước mặt ngươi nói ta là quân tử, còn nữa ngươi kéo mũi ta đau quá.” Nàng giương mắt trừng hắn liếc một cái, xoay người đem lấy áo quần của hắn cầm lấy, thuận tay lấy cho hắn một ly nước ấm, lại lấy báo theo theo quen của hắn là đọc báo chiều trên abnf ăn.

Cũng không biết khi nào, Lôi Mạn Mạn lại giống như một thê tử ân cần, hiểu được mỗi thói quen trong cuộc sống của hắn, hương vị đồ ăn, loại cà phê, tắm nước nóng bao nhiêu thif được, áo sơ mi nào đi với caravat nào, giày da nào nên hợp với bộ đồ nào…

Nguyên bản Tương Thừa Lăng đang phát giận vì công việc, sau khi ngửi thấy trong nhà toàn hương vị đồ ăn, nhất thời tâm tình thoái mái, muốn dùng tay mboocs một con tôm chiên, liền bị một cái tay nhỏ không khách khí đánh nhẹ cho một cái.

“ Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết trước khi ăn đều phải rửa tay, ngươi như thế nào lại không hiểu ?”

Hắn cười cười, ngồi trước bàn ăn, vương hai tay của mình giơ đến trước mặt nàng “ Đúng là trước kia cũng có không ít quy định, ví như nha hoàn hầu hạ thiếu gia thay quần áo, ăn cơm, trước còn tự mình phải phục vụ thiếu gia rửa tay rửa mặt.”

“ Uy, ngươi không nên được một tấc lại muốn lên một thước, ai là nha hoàn của ngươi ?Đừng quên hiện tại là thế kỉ 21, mỗi người đều bình đẳng, cho dù ngươi có là chủ của ta, ta cũng có thể nói không với thế lực ác.” Vì biểu đạt lạp trường kiên định của mình, nàng còn hướng hắn làm mặt quỷ.

Tương Thừa Lăng thật sự bị nàng làm cho cười nghiêng ngả, lại vòng tay trước ngực : “ Ngươi giúp bổn tiểu gia rửa tay một lần, bổn thiếu gia thưởng ngươi một ngàn đồng.”

Vừa nghe đến có tiền, Lôi Mạn Mạn lập tức mặt mày hớn hở “ Sao ngươi không nói sớm, ta liền đem tay ngọc của ngài mà hầu hạ thư thư phục phục.”

Vừa quay đi, nàng đã vui vẻ bưng tới mọt chậu nước ấm, giống nha hoàn cổ đại hầu hạ hoàng đế một cách cẩn thận.

Tương Thừa Lăng vốn rất chán ghét nữ nhân ham hư vinh, thê snhuwng phương thucwsc yêu tiền của Lôi Mạn Mạn lại làm cho hắn yêu đến tận xương tủy.

Bàn tay to của mình bị hai bản tay nhỏ bé mềm mại chà xát, ôn ôn mềm mại, thật là thoái mái đến tận tâm can.

Nàng cúi mặt, giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật mà nhẹ nhàng tẩy rửa hai bàn tay của hắn, hắn lúc này mới phát hiện, bên mặt nàng còn dính bột mì, vài sợi tóc nghịch ngợm rơi ở giwuax trán, cái miệng nho nhỏ màu hống phấn đang chu chu, thực sự là đáng yêu mê người, không soa nói nên lwoif.

“ Nhân hòa nhân quả nhiên bất đồng mệnh, xem hai tay ngươi chính là mệnh phú quý.” Lôi Mạn Mạn lấy khăn giúp hắn lau khô tay, nhịn không được đánh gia đường chỉ trên tay hắn.

“ Ngươi lại có khả năng xem tướng ?” Hắn có chút bất ngờ.

“ Biết xem một chút, nhưng không phải thật tinh.”

“ Nói nghe một chút, xem tương lai ta như thế nào ?”

Nàng cười nghễ hắn liếc mắt một cái, “ Ngươi thật là, ta đây đúng là thầy xem tướng thần tiên nha, bất quá trước hết nghe gia gia ta đây nói một chút về đường tri thức,cho nên cũng hiểu biết một ít.”

Nàng còn nhìn vào lòng bàn tay hắn, suy tư nói : “ Đường số mệnh của ngươi rất dài, sự nghiệp cũng thông thuận, trí tuệ mẫn cán, từ nhỏ đã có khả năng lớn lên thiên chi kiêu tử…”

Tương Thừa Lăng vừa định nói toàn Đài Loan ai cũng biết đây là sự thật, chợt nghe nàng lại nói “ Nhưng ta theo đường chỉ tay của ngươi lại thấy thời thơ ấu của ngươi lại rất thống khổ ?”

Hắn sắc mặt nhợt nhạt, trong nháy mắt bên môi có ý cười.

“ Ngươi cả đời tài vận thông hanh, thế nhưng tình thân lại vạn phần bạc nhược, cha mẹ cách xa, nội tâm buồn khổ.” Trong nhà đột nhiên xuất hiện một đoạn ngắn ngủi trầm lặng, Lôi Mạn Mạn ngẩng đầu cười nói : “ Bất quá đoạn thời gian ngươi không vui vẻ nhất đã đi qua, đường chỉ tay của ngươi cho ta biết tương lai của ngươi sẽ rất đẹp, nhân duyên mỹ mãn, con cháu đầy đàn, vinh hoa phú quý cả đời.”

Hắn rút tay, cười lạnh nhạt, tụa hồ cực lật che giấu nội tâm chua xót. “ Mặc kệ ngươi nói có đúng hay không, ta đều hi vọng có thể được như ngươi đã nói.”

Lôi Mạn nghĩ là sẽ nói để an ủi hắn, lúc này tiếng di động trên bàn vang lên.

Hắn nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, nghiêm túc nói “ Tốt, ta sẽ đến ngay lập tức.”

Tương Thừa Lăng ít khi trước mặt nàng đề cập đến chuyện gia đình, nàng chỉ mơ hồ biết hắn có một em gái đang du học, có một mẫu thân thân thể không tốt, về phần cha hắn thựa hồ là hắn cấm kỵ không nhắc đến.

Hắn không nói đương nhiên nàng cũng sẽ không hỏi, mỗi gia đình đều có những bí mật, nàng cũng không muốn xâm phạm riêng tư của người khác.

Nhưng hôm nay Tương Thừa Lăng cùng với trước kia không giống nhau, vừa nghe xong điện thoại liền vội vội vàng vàng rời đi.

Lôi Mạn Mạn biết mình không nên quan tâm quá nhiều đến hắn, nhưng thấy sắc mặt hắn trắng bệch làm nàng không tự chủ mà lo lắng trong lòng.

Thấy hắn lái xe theo hướng bệnh viện, nàng cũng lập tức bắt taxi theo sau.

Nhìn thấy hắn đứng ở bên ngoài một gian phòng bệnh cùng bác sĩ nói chuyện, trên mặt là vẻ mặt uer oải và khổ sở mà nàng chưa từng thấy.

Lôi Mạn Mạn nhịn không được tò mò đi đến cửa phòng bệnh, chỉ nhìn thấy trên giường là một nguwoif phụ nữ trung niên thần sắc nhợt nhạt. Khuôn mặt có vài nét tương tự Tương Thừa Lăng, nhìn cũng đoán được lúc trẻ nàng chắc hẳn là một người con gái xinh đẹp.

“ Moi người đều nói người tốt sẽ có báo đáp, mẹ ta thtaaj sự là một phụ nữ lương thiện, vậy nhưng ông trời lại làm cho nàng một thân bệnh tật.”

Đột nhiên phía sau vang lên tiếng của Tương Thừa Lăng dọa cho nàng nhảy dựng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt sắc bén, nàng có chút chột dạ bị hắn nhifnt hấy hai người cũng không nói chuyện, không khí có chút xấu hổ.

Hắn đi đến trước mặt nàng, thở dài một tiếng, chỉ đếncửa sổ bên trong : “ Ta thực có lỗi khi để ngươi phải dùng phương thức này để đến gặp mẹ ta.”

Nàng lắc đầu “ Ta….ta thật mới là người có lỗi, không được sự đồng ý của ngươi đã vụng trộm đến đây.”

Tương Thừa Lăng không có ý trách nàng, quay đầu nghe bác sĩ nói, nàng im lặng đứng bên cạnh hắn, nghe hắn cùng bác sĩ nói về bệnh của mẹ hắn.

Tương mẫu từng trải qua tai nạ xe cộ bị thương đến gân cốt, nguyên vẫn còn có chút yếu xương, lần này lại không cẩn thận té xuống cầu thang bị gãy xương, thắt lưng bị thương nếu không trị liệu tốt chỉ sợ sẽ bị liệt.

Sau một hồi nói chuyện, Tương Thừa Lăng đi vào phòng bệnh của mẫu thân, chân nàng còn đang bó thạch cao, chắc do tác dụng của thuốc mà vẫn còn đang ngủ, dừng lại ở bên ngaoif một lát, Tương Thùa Lăng đã quay ra ngoài.

Sau khi phân phối công tác chăm sóc, Tương Thừa Lăng lái xe đưa Lôi Mạn Mạn trở về.

Hai người không nói, nàng biết tâm tình trong giờ phút này của hắn không tốt, nên cho dù có hỏi gì cũng phí công.

Về đến nhà, đồ ắn trên bàn đã sớm nguội lạnh, Lôi Mạn Mạn biết hắn đã bôn ba cả ngày bụng nhất định rất đói, liền nhanh chóng đi hâm lại những món hắn thích ăn, đem lên phòng ngủ cho hắn.

Tương Thừa Lăng không phụ ý tốt của nàng, hắn thật sự là đói bụng, Lôi Mạn Mạn tận mắt nhìn hắn ăn một hơi hết 2 bát cơm mới yên tâm.

Lúc nàng đứng dậy muốn thu dọn bát đũa, cổ tay đột nhiên bị kéo lại.

“ Ngươi có thể ngồi lại đây với ta một chút không ?” Thanh âm yếu ớt mang theo vài phần cầu xin, làm cho người khác nghe xong không thể nào không chấp nhận.

Lôi Mạn Mạn trầm mặc ngồi bên cạnh hắn, nàng biết lúc này nói gì cũng là dư thừa, mà Tương Thừa Lăng cũng không cần quá nhiều lời an ủi.

“ Ngươi nói đúng, thời thơ ấu của ta một chút cũng không vui vẻ.”

Ngay lúc nàng nghĩ hắn sẽ không cùng mình thổ lộ tâm sự thì tiếng nói trầm thấp vang lên ở bên tai vang lên.

“ Mẹ ta trước khi kết hôn là Tương gia đại tiểu thư, đại khái là được ông ngoại hết sức bảo hộ cho nên tính cách thập phần on nhu lương thiện, cho đến khi gặp cha ta, thì cái gọi là gặp được ý trung nhân của mình.

Ta nghĩ nghĩ nàng lúc đó rất vui vẻ, bởi vì cha ta trong trường học là một nhân vật xuất sắc, chơi bóng xuất sắc, luôn đạt học bổng mà quan trọng nhất là ông ta có bộ dáng thật tuấn tú. Một nam nhân như vậy lại yêu nàng, làm cho nàng nghĩ mình chính là nữ nhân may mắn nhất trên đời.”

Nói đến đây hắn dột nhiên cười lạnh : “ Hôn nhân của bọn họ kỳ thtaaj là không vững chắc, ta đoán khi đó ông ngoại đã cảm giác được cha ta là một nam nhân không tốt nên rất phản đối nên làm cho tình cảm giwuax cha và con gái trở nên mẫu thuẫn.”

Lôi Mạn Mnạ chăm chú nghe hắn kể lại.

Nguyên lại mẹ hắn là Tương thị đại tiểu thư, như vậy là một hào môn công chúa lại yêu thích một nam nhân gia thế bình thường tất nhiên tình yêu sẽ tiến triển không thuận lợi, kết tinh tình yêu của hai người chính là sự ra đời của Tương Thừa Lăng cùng muội muội hắn, sau đó không bao lâu thì nam nhân kia yêu một nữ nhân khác.

Tựa như mọi sự bất hạnh của mọi đứa nhỏ đều giống nhau, Tương Thừa Lăng cùng muội muội từ nhỏ đã nhìn thấy mẫu thân khuôn mặt ngập tràn ai oán, u sầu lại mong muốn như những đứa trẻ khác vào cuối tuần có thể được phụ thân cỗng trên vai dẫn đi vườn bách thú hưởng thụ.

Hắn cũng từng nhớ đến phụ thân hắn rất ít khi trở về nhà đới với hắn tươi cười, tất nhiên trong hắn hai chữ phụ thân từ lúc nhỏ đã trở nên rất xa lạ.

Ông ngoại tuy cùng mẫu thân quyết liệt, cũng rất thương hắn cùng muội muội, biết con gái không vui vẻ trong hôn nhân từng có ý định bỏ qua mọi giận hờn khuyên nữ nhi mang con nhỏ trở lại Tương gia.

Tương Ngọc Hoa – mẫu thân của Tương Thừa Lăng dần dần cũng hiểu được mình đã chọn sai nam nhân, nàng liền cùng chồng ly hôn, đối phương đương nhiên cũng biến mất không thấy bóng dáng.

Cứ nhu vậy, hai anh em Tương Thừa Lăng cùng mẫu thân được ông ngoại đem về Tương gia, từ nhỏ đã được ông ngoại dạy dỗ. Hắn lại có khả năng kinh doanh trời cho, nên ông ngoại cũng rất yêu thương, yên tâm đem sản nghiệp của mình cho hắn thừa kế.

Ngay tại lúc chính hắn dường như đã quên chính mình còn có cha, thì người dường như đã biến mất nhiều năm đột nhiên xuất hiện trước mặt mẫu thân hắn.

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ người đàn ông đó, từng là một người anh tuấn kiệt xuất, vậy mà bị sự tra tấn của cuộc sống trở nên giảo hoạt đáng khinh, hắn nói hắn ở bên ngoài thiếu một món tiền rất lớn, cầu xin mẫu thân hắn nể tình là vợ chồng mà giúp hắn hoàn trả.

Tương Ngọc Hoa không nghĩ sau nhiều năm không gặp lại, khi gặp nhau yêu cầu đầu tiên lại muốn mình thay ahwsn trả nợ.

Lúc này, nàng đối với nam nhân mình từng yêu nhiều năm đã hoàn toàn tuyệt vọng, nàng đồng ý giúp hắn trả nợ nhưng điều kiện là phải giải trừ mối quan hệ hôn nhân của nhau. Ông ngoại sau khi biết việc này hết sức tức giận, cho điều tra mới biết thtaaj ra hắn vì một người đàn bà khác mà đi cầu tiền.

Chuyện này đối với Tương gia mà nói là vô cùng nhục nhã, vì vậy mà ông ngoại một mạch ốm đau không khỏi không quá một năm liền nhắm mắt xuôi tay, mà mẹ hắn bởi vì tang lễ mà lo lắng lại tâm tình cực độ đau buồn, không cẩn thận xảy ra tai nạn giao thông hại thân thể ngày càng sa sút.

Bắt đầu từ đó, Tương Thừa Lăng phải đưungs ra gánh trách nhiệm nặng nề cho gia đình.

Hắn không muốn để muội muội nhỏ tuổi mà phải giẫm vào vết xe đổ của mẫu thân, để nàng học được cách tưh lực cánh sinh, khi nàng hơn mười tuổi đã đưa nàng đi du học.

Tập đoàn Tương thị cũng được hắn thao túng ở phía sau mà phát huy thanh thế, không phụ công ông ngoại nhiều năm dạy dỗ.

Bề ngoài là như vậy nhưng trong lòng hắn một chút cũng không vui vẻ, chính là một cảm giác không gia đình, chưa từng được hưởng thụ qua tình thương của người cha, đối với hắn đó chính là một khiếm khuyết chua xót.

Hắn nói, hắn trước vốn không phải họ Tương, nhưng từ lúc đối với cha hoàn toàn tuyệt vọng mới cùng muội muội đổi sang họ mẹ.

Lôi Mạn Mạn nghe hắn một hơi nói nhiều như vậy, biết hắn muốn mở rộng lòng với chính mình, không khỏi cảm thấy phi thường cảm động, rốt cục hiểu được lúc ở Thượng Hải nhìn thấy một người đàn ông đã kết hôn đến gần nàng vì sao hắn lại rất tức giận.

Nàng nhịn không được, chụp vai hắn vỗ nhẹ : “ Ta nhwos rất rõ sáng hôm đó, ta như thường vẫn đến đẩy phòng của cha muốn hỏi cha thích ắn gì vào buổi sáng, lại nhifnt hấy thi thể của cha lạnh băng nằm trên giường, ta sợ đến mức đã quên khóc, đệ đệ lại đang ở với nhà họ hàng, trong nhà chỉ có một mình ta thtaaj sự sợ hãi, ngồi bên cạnh thi thể của cha bất lực không biết phải làm sao.”

“ Kì thật lúc đó ta rất hi vọng có một bờ vai cho ta có thể dựa vào, đối với ngươi lúc này bên cạnh ta lúc đó một người cũng không có…” Nói tới đây nàng vỗ vỗ chính mình “ cho nên ngươi cũng là hạnh phúc, bởi vì giờ phút này có ta ở bên cạnh ngươi, tuy nói bờ vai ta không tráng mạnh, nhưng ta có thể cho ngươi mượn để dựa vào.”

Sợ hắn cảm thấy được ý tứ trong lòng mình, vội vàng nói : “ Trước đí nói rõ, bờ vai của ta là có thu phí nha, mỗi phút dựa vào là hai trăm đồng, không có tiền thì miễn dựa a.”

Tương Thừa Lăng đột nhiên nở nụ cười, một tay lấy tay nàng tiến vào trong lòng, không hề báo trước hung hăng đặt lên môi nàng một nụ hôn .

Ngày đăng: 17/03/2013
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?