Gửi bài:

Chương 2

Chuyện ân ái của “ vợ chồng Tương thị” rất nhanh đã truyền đi khắp toàn bộ khách sạn Hương Cách Lý Lạp. Mà Tương Thừa Lăng chính mình lại không hề có cảm giác phiền phức,lại yêu cầu Lôi Mạn Mạn lúc nào cũng phải luôn luôn bên mình để hầu hạ .

Lôi Mạn Mạn thật sự bất hạnh, ngay sau khi vào ở khách sạn một ngày, liền trở thành nữ giúp việc cho Tương Thừa Lăng. Mỗi lần trong nàng xuất hiện ý nghĩ phản kháng, hắn liền vỗ vỗ hay bàn tay ra vẽ uy hiếp, bức nàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Nếu quan hệ của hai người đã được công khai tại khách sạn, hiện tại muốn nghỉ đến đổi ý thì cũng đã quá muộn. Cho nên nàng mặc dù sâu tận đáy lòng đem cái tên Tương Thừa Lăng ngàn lần mắng chửi khốn kiếp, nhưng vì hoàn thành bài phỏng vấn, nàng nhẫn !

May mắn nàng cũng đã có kinh nghiệm làm công, đối với chuyện hầu hạ loại người này cũng tương đối dễ dàng thực hiện. Hơn nữa với việc Tương Thừa Lăng giả làm lão công cũng hỗ trợ không ích thuận lợi cho bài phóng vấn của nàng.

Mới sử dụng bất quá vài ba chiêu, nàng cũng đã thu thập được một ít tin tức, ngoại trừ ăn uống, tắm suối nước nóng, ngủ qua đêm tại bờ biển…Mỗi đôi vợ chồng trước khi đến tham gia chương trình đều có thể nhận được lễ vật.

Mà hấp dẫn người ta nhất đó là khách sạn tổ chức các loại hoạt động dành cho các cặp đôi, mục đích chính là khiến cho tình cảm vợ chồng ngày càng trở nên ấm áp, lãng mạn , có thể tổ chức được như vậy quả thật quản lí của khách sạn thật sự hiểu lòng người.

Đáng tiếc, từ sau khi trở thành nữ giúp việc cho Tương Thừa Lăng mỗi ngày đều bị hắn phân phó làm hết việc này đến việc khác, từ hấp nóng áo sơ mi, đến lau giày da, chuẩn bị nước tắm, nấu nước trà, pha cà phê… tất cả đều đến tay nàng làm.

Nhìn thấy cảnh các cặp vợ chồng thực sự vui vẻ , chỉ có riêng nàng vừa phải thức đem viết bài phỏng vấn, lại vừa phải hầu hạ đại thiếu gia cả ngày mệt đến khô người.

Cuối cùng sau một đêm đàn phán , lại phải vô cùng vất vả mới hoàn thành xong vô số chuyện mà tên Tương Thừa Lăng đáng ghét cố ý giao cho nàng , hắn rốt cục cũng đáp ứng yêu cầu cùng nàng xuống đại sảnh tha gia đại tiệc.

Vì khách sạn hôm nay có hoạt động đặc biệt diễn ra tại phòng khách lại sử dụng cách thức tổ chức Trung – Tây kết hợp làm cho Lôi Mạn Mạn nóng lòng muốn chính mình trải nghiệm, nhưng đối với Tương Thừa Lăng lại có chút không hứng thú.

“ Bất quá chỉ là một cái yến tiệc , người có cần thiết phải bày ra cái bộ dạng biểu tình tham lam đó không ?”

Xem cái bộ dạng chảy nước miếng ròng ròng của nàng cũng thực thú vị. Nhưng thân phận hiện tại của nàng chính là “ lão bà” cảu hắn, là đại diện của xã hội thượng lưu, đại diện cho thục nữ thế nhưng bộ dạng của nàng thực sự hoàn toàn không cách nào phù hợp.

Dù muốn nhịn hắn , nhưng Lôi Mạn Mạn vẫn tức giận lườm hắn một cái,thuận tay nhấc đũa nhét một miếng cá vào miệng, ra sức nhấm nháp. “ Ân, món < Fan> này được làm thật sự rất ngon, vừa đẹp mắt lại rất ngon miệng” ( Hic mình cũng không biết “ fan” là món gì nên để nguyên văn bản dịch )

Lời nàng vừa ra khỏi miệng ngay lập tức nhận lấy ánh mắt khác thường của những người xung quanh, thế nhưng Lôi Mạn Mạn lại hoàn toàn không biết cứ tiếp tục tấn công đối với món ngon trước mắt.

Tương Thừa Lăng cũng bởi vì nàng gọi cái món “ Fan” kia mà hơi nhăn nhăn gương mătj anh tuấn, nhìn nàng ăn uống không giữ gìn hình tượng, lúc nhai nuốt có khi còn thật dung sức phát ra âm thanh, nhịn không được đem môi tiến đến sát tai nàng nói nhỏ “ Kia không phải < Fan> mà là vây cá”.

“ Cái gì ? “ Nàng cố ý kêu thật sự lớn tiếng, lại cố ý đưj ghé tới “ ngươi nói thứ này thật sự không phải < Fan> mà là vây cá ? Có lầm hay không a ! Nó bộ dạng rõ ràng cùng < Fan> giống như đúc, nói vậy vây cá chắc hẳn là xương cá,nhưng mà ngươi xem thứ này rõ ràng vừa giòn lại vừa mềm.Cùng với một phen giải thích của nàng là nụ cười có ý tứ của mấy đôi vợ chông đang dung cơm bên cạnh.

Sắc mặt Tương Thừa Lăng lúc này đen đi vài phần, trở thành tiêu điểm bị mọi người chê cười , hơn nữa cái ngôi “ Thê tử” đang ngồi bên cạnh mình lại không biết điều đến cực điểm, cảm giác lúc này thật sự rất tệ a.

Tiếp tục ra sức ăn uống, Lôi Mạn Mạn “ hoàn toàn không để ý tới” sắc mặt xanh mét của người bên cạnh. Một bên khoa trương phát huy khả năng ăn uống, một bên dung bàn tay đầy mỡ vỗ vỗ bả vai “ Lão công” nhà mình.

“ Thực sự đã làm cho các vị chê cười, lão công của ta trước khi kết hôn, nói thích nhất ở ta chính là bộ dạng thật tình này , nhất là khi ta ngoáy lỗ mui, khui ngón chân lại làm cho hắn yêu đến phát cuồng…” Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vẻ mặt của nàng hết sức chân thật hướng đến Tương Thừa Lăng “ Lão công, ta nói có đúng không ?” Nói xong còn nghịch ngợm nhìn hắn chớp chớp mắt, đáy mắt hiện lên một tia khiêu khích cùng bỡn cợt.

Tương Thừa Lăng dù sao cũng là người thông minh, nhìn gần vẻ mặt kia liền biết chủ ý của nàng là đánh vào cái gì. Tốt lắm, nữ nhân này quả nhiên bắt đầu phản kháng, hắn đã nghĩ nàng làm sao có thể ngoan ngoãn để hắn khi dễ, chỉ là hắn không nghĩ tới là nàng sẽ sử dụng chiêu này.

Biết hắn trọng sỉ diện lại cố ý trước mặt mọi người làm cho hắn mất mặt. Tuy loại hành vi này cũng thật nhàm chán, nhưng từ nàng mà ra lại khiến cho hắn cảm thấy bội phần đáng yêu. Xem nàng chu cái miệng hồng hồng, bên môi còn dính dầu mỡ, hắn nhịn không được nở nụ cười, cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng vươn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mà giúp nàng lau chùi.

“ Mạn Mạn thật bướng bỉnh, cư nhiên đem chuyện riêng của chúng ta nói cho người khác nghe, cũng không sợ mọi người nghe xong sau liền chê cười ngươi sao ?”

Mạn Mạn bị hành động đột nhiên của hắn làm cho hoảng sợ. Động tác của hắn rất nhẹ, tựa như phụ thân đang giúp lau nước miếng cho nữ hài nhi nghịch ngợm, dường như trong măt còn mang theo ý cười sủng nịnh.

Cuối cùng hắn cũng đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lau sạch, Tương Thừa Lăng mỉm cười có lỗi nhìn mọi người nói “ đều do ta ngày thường quản giáo không nghiêm, xem, nàng đều là do ta làm hư mất rồi”

Nhất thời, Lôi Mạn Mạn lại trở thành tiêu điểm đàm luận của mọi người. Có hâm mộ, có ghen tị, lại cũng có một đám nữ nhân lại nói nàng cuư nhiên là loại không biết phân biệt chính mình làm cho lão công mất mặt xấu hổ” .

Duy chỉ có Tương Thừa Lăng trong mắt có ý cười ái muội, thấy nàng ngây ngốc,liền tiến đến bên tai nàng ôn nhu nói “ Thật cao hứng, rút cục người cũng hiểu được mà phản kích, mà ta cung thập phần cao hứng chờ mong tiếp theo sẽ có việc gì kinh hỉ sẽ xảy ra”.

“ Ngươi …. Ngươi không cần đến gần đây nha, trong tay ta có con tin, nếu người còn tiếp tục bước lại đây, ta trước tiên giết nó, sau là tự sát”. Lôi Mạn Mạn trong tay cầm một con gấu đồ chơi rất lớn, thân ở độ cao vạn trượng, bên hông quấn dây thừng, mái tóc dài bị gió thổi rối loạn, che mắt cũng che lại con ngươi trong suốt đang ần ận nước.

Nàng nhịn không được liếc mắt nhìn về phía sau một cái, phía dưới là vực sâu vạn trượng, nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vứt cho Tương Thừa Lăng một cái nhìn giận dữ, giờ này phút này nàng không thể không đem hắn so sánh như là hung thủ giết người.

Bởi vì…bởi vì … nàng rất sợ cao.

Ô ô từ buổi tiệc lần trước chỉ chỉnh hắn có một lần, hắn lại là cái tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi ghi hận trong lòng, cư nhiên đem nàng hướng đến quản lí khách sạn đề nghị , nói rằng vợ chồng bọn họ rất thích tham gia các trò chơi mang tính kích thích, mạo hiểm, hy vọng nhân viên tổ chức của khách sạn có thể trợ giúp mà “ an bài” thích hợp một chút.

Kết quả, một loạt các trò chơi mạo hiểm làm cho nàng nhận thức một cách đầy đủ về hoạt động của khách sạn với các kế hoạch lợi hại, thật là một hành trình trăng mật theo ý khách hàng. Nhảy dù, lướt song theo thuyền … các loại vận động này tuy nàng không phải chơi rất giỏi, nhưng miễn cưỡng cũng có thể tham gia.

Nhưng là … từ trên cao nhảy xuống thì rất nguy hiểm cho tính mạng nha, vạn nhất xảy ra sai lầm gì, nàng….nàng chẳng phải là sẽ hương tiêu ngọc vẫn ? ( tức là chết đó mà hihi).

Đứng trên đỉnh núi, Tương Thừa Lăng hôm nay mặ một bộ đồ thể thao màu trắng, cổ áo rộng mở lộ ra chiếc cổ thon dài, mái tóc đen bồng bềnh phiêu dật trong gió,khí phách mất đi vài phần sắc bén nhưng lại mang đầy vẻ kiêu ngạo bất tuân.

Bên hông hắn thắt dây an toàn, nâng nhẹ ánh mắt nhìn nàng, trong mắt tính kế có ý cười càng thêm rõ ràng. Lôi Mạn Mạn run run, tay ôm con gấu đồ chơi,đây là chiến lợi phẩm mà hắn vừa giành được trong vòng chơi đặc biệt, nhưng hiện tại lại biến thành con tin trong tay nàng. ( Em pó tay chị này, con gấu bông mà đem làm con tin, đọc đoạn này chết cười vì ý nghĩ của chị,hắc hắc…)

Đối với hành động mang tính trẻ con của nàng, hắn vừa cảm thấy buồn cười vừa tức giận, lúc trước vì muốn chỉnh nàng mà hắn cố ý yêu cầu nhân viên tổ chức sắp xếp một vài trò vận động mạo hiểm. Thầm nghĩ có thể hù dọa làm cho nàng một phen khiếp sợ, nhưng hắn không nghĩ tới cho dù mình có cố ý gây khó dễ bao nhiêu, chẳng những nàng không tỏ ra yếu thế mà còn có phần khí thế khi tham gia các hạng mục khiêu chiến mạo hiểm. Nhưng rõ ràng hắn thấy được trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng tuy tỏ vẻ kiên cường nhưng vẫn có vài phần e ngại, cho nên hắn một lần lại một lần muốn hiểu được thật sự đâu mới là nàng thật sự. Trong mơ hồ hắn lại phát hiện mình cư nhiên lại trong chậm rãi yêu thích cái cảm giác như vậy. Thậm chí phát hiện, khi nàng nhíu mày hay chu miệng thì bộ dáng lại ngày càng đáng yêu, so với bộ dạng rụt rè của những nữ nhân hắn từng gặp trước đây thật sự có điểm khác biệt rất lớn.

Hắn cười cười nhìn nàng nói “ nhảy từ trên cao là một loại vận dộng rất có lợi cho sức khỏe con người, trước kia ngươi chưa từng tham gia nên chưa thể hiểu được cảm giác đặc biệt do nó mang lại, bất quá, hiện tại ngươi có thể tự thể nghiệm nhất định ngươi sẽ rất thích nó”.

“ Không cần, không cần, không cần”

Lôi Mạn Mạn ra sức lắc đầu, giống như hắn trước mặt nàng là một ác ma giết người khủng bố “ Người còn tiếp tục bước tới đây, ta … ta sẽ chết cho ngươi xem”.

Nếu còn tiếp tục cùng hắn tham gia mấy cái trò vận động mạo hiểm mang tính kích thích này, khẳng định trong một thời gian ngắn nàng nhất định sẽ đi gặp thượng đế.

“ Cái gì chết hay không, đây là một môn thể thao vận động khá tốt làm sao có thể chết được ? Ngày mai còn có tiết mục hay hơn, ta đã nhờ nhân viên tổ chức giúp chúng ta chuẩn bị tham gia nhảy dù ”

“ Ngươi nói cái gì ? ” Lôi Mạn Mạn sợ tới mức sắc mặt ngày càng thêm trắng bệch.

Khi hoàn hồn lại mới phát hiện Tương Thừa Lăng không biết từ khi nào đã chạy tới trước mặt nàng, một phen kéo lấy cổ tay nàng còn dùng sức đem con gấu quăng qua một bên.

“ Ngươi lại không chịu nhay xuống a, nhân viên người ta cũng không phải lúc nào cũng kiên nhẫn…”

“ Ta không chơi,ta không chơi… Tương Thừa Lăng, ngươi tốt nhất dừng tay, nếu không….Oa oa, nha, ta muốn tố cáo người mưu sát, oa oa” Bị hắn một cái bắt được, nàng sợ đến mức hai chân như nhũn ra.

“ Nếu ngươi thật sự chết đi, ta sẽ cho người đi tố cáo ta mưu sát ” . Thân hình nhỏ bị hắn dùng lực ôm lấy, kéo đến ván cầu bên cạnh, tước mắt là một cái vực sâu không đáy bốn phía bao phủ sương mù.Nàng đã muốn sợ chết khiếp. Tương Thừa Lăng còn cố ý dọa nàng “ Không sao, nếu ngươi chết thì còn có ta cùng ngươi đến âm phủ, chúng ta hai người còn có thể làm bạn, ngươi nói đúng không, Mạn Mạn ? ”

Lôi Mạn Mạn biết rõ chính mình trốn không thoát, nhin không được sợ hãi nhắm mắt lại, ngửa đầu hô lớn “ Phật tổ a, Thượng đế a các ngươi thật quá không công bằng, ông trời rõ ràng không giao nghiệp lớn cho ta vì sao lại làm cho ta đau xương mỏi cốt, khổ lòng không thôi, ta, Lôi Mạn Mạn đúng thật mệnh khổ a, con người chính trực mà phải chết trẻ, ông trời đố kị người taì a ….”

Nàng không chịu yên cứ nói dong dài, Tương Thừa Lăng sớm bị nàng làm cho cười không ngừng, ngay tại lúc nàng đang liều mạng lấy ngụm khí lực cuối cùng hướng lên trời hò hét, hắn nhanh chóng cầm lấy dây thừng của hai người, ôm lấy cái eo nhỏ của nàng, và nhảy nhanh xuống dưới…

“ A…”

Cảm thấy thân mình trong nháy mắt rơi xuống phía dưới, Lôi Mạn Mạn sợ tới mức quên cả hô hấp, cảm nhận được bên hông có một bàn tay dùng lực gắt gao ôm nàng, cho nàng dũng khí. Nàng chậm rãi, mở mắt ra, tiếng gió bên tai không ngừng gào thét, lúc này nàng mới giật mình nhận ra Tương Thừa Lăng đang ôm nàng nhảy xuống.

Loại cảm giác tại thời điểm này, cũng như hắn trước đây luôn luôn trầm ổn, tự nhiên, không có nửa điểm tỏ ra bộ dáng sợ hãi, nàng theo bản năng nép người vào trong lòng hắn.

Bốn mắt giao nhau, nàng thấy được trong ánh mắt của hắn có ý cười nghịch ngợm, nhưng chủ yếu vẫn là quan tâm và trấn an giống như muốn nói cho nàng hiểu chỉ cần có hắn ở bên cạnh, nhất định sẽ không làm cho nàng có nửa điểm bị thương tổn.

Nàng dần dần thả lỏng, quên đi sợ hãi, tâm tình cũng rất nhanh tốt lên, tuy nói trái tim cảm nhận được áp lực không khí khá lớn, nhưng cái cảm giác kích thích nhận được đúng là trước đây chưa từng có”

Giờ khắc này, trong trời đất tựa hồ chỉ còn lại có hai người bọn họ cùng khoảng không gian bao la vô tận.

Cho đến lúc hai người an toàn đáp đất, chung quanh liên tiếp phát ra âm thanh của máy chụp ảnh, Lôi Mạn Mạn mới giật mình thấy nàng cùng Tương Thừa Lăng không biết khi nào đã trở thành tiêu điểm của cả đám đông.

Bốn phía truyền đến những âm thanh cảm thán, hâm mộ đối với tình cảm ân ái của “ vợ chồng ” bọn họ.

Dây thừng trên người được nhân viên gỡ xuống, hai chân nàng mềm nhĩn, suýt chút nữa té ngã trên đất, kịp lúc có một lực đạo xiết ngang hông nàng một cái, đem nàng vững vàng ôm vào trong lòng.

“ Trước mắt đã an toàn, ta cũng nên hào phóng hướng người nói một tiếng chúc mừng ? Bởi vì ngươi còn sống ”.

Nghe vậy, Lôi Mạn Mạn bất giác đỏ mặt, trộm liếc nhìn hắn, thấy khóe miệng hắn đang cố nén ý cười mà cảm giác không chút ác ý.

Nàng giả bộ tức giận, trừng liếc hắn một cái “ tạm thời không bị tố cáo mưu sát, người cũng thật vui vẻ đi ”

Tương Thừa Lăng kìm không được, lập tức không kiêng nể gì cười to ra tiếng.

Tuần trăng mật lãng mạn gần mười ngày rốt cục cũng gần kết thúc, vì để cho các cặp tân hôn lưu lại những kỉ niệm hoàn mỹ, khách sạn đã ra một lượng lớn tài lực tỉ mỉ an bài một dạ tiệc hết sức xa hoa nhưng cũng thập phần long trọng.

Dáng người nhỏ nhắn cân đối trong bộ lễ phục màu trắng do khách sạn tỉ mỉ chọn lựa, cùng với tài trang điểm khéo léo của nhân viên make up, dường như đem mọi ưu điểm của nàng trở nên nổi bật trên khuôn mặt.

Tấm áo choàng cùng mái tóc dài được vấn cao, trên đỉnh gắn một vương miện kim cương nhỏ, đôi mắt to đen trong suốt, sóng mắt lưu chuyển linh động, bên môi thoáng ý cười nhợt nhạt, hai phiến môi đầy đặn, mềm mại,. Trong đám đông các tân nương tuy nàng không phải xinh đẹp xuất chúng nhưng lại mang khí chất thanh cao tao nhã làm cho nam nhân ở đây không nhịn được liếc trộm vài lần.

“ Lôi tiểu thư, sự kiện tuần trăng mật lãng mạn ngày mai sẽ kết thúc, tôi rất cao hứng khi đến Thượng Hải có thể quan biết ngươi, không biết trước tiên có thể trao đổi số điện thoại, để sau này ta quay về Hong kong có thể thường xuyên liên lạc…” Đột nhiên xuất hiện một nam nhân đi tới, khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc có phong cách, ngũ quan đoan chính, chẳng qua trong mắt mang ý ngã ngỡn, ý cười có vài phần ái muội, nghe nói đến từ Hong kong, gia đình kinh doanh thiết bị .

Hắn từ sau buổi yến tiệc lần trước, nhìn thấy Lôi Mạn Mạn cùng lão công đối thoại liền đối với nàng có ấn tượng cực kì sâu sắc. Không chờ nàng mở miệng, Tương Thừa Lăng một thân cao lớn đã che trước mặt nàng. So với nam nhân Hong kong kia, Tương Thừa Lăng chẳng những chiếm ưu thế về chiều cao mà ngay cả khí thế so với đối phương cũng là phần hơn.

“ Cảm ta thiện ý của ngươi đối với lão bà của ta, nhưng thật có lỗi nàng mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc chỉ sợ không có quá nhiều thời gian để giáo tiếp với bạn hữu, hy vọng người không cần để ý.” Từ câu từ chữ tuy rằng mang ý xin lỗi, nhưng khẩu khí cương nghạnh toát ra vẻ tức giận thật sự.

Lôi Mạn Mạn có chút khó hiểu, hai người trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng rõ ràng là giả. Mà hành trình cũng đã chấm dứt, tức là quan hệ của hai người về sau đã chấm dứt nhưng vì sao vừa mới bị hắn ôm trong lòng lại có chút cảm giác bất đồng…

Nàng lặng lẽ đánh giá hắn đang đứng bên cạnh, gương mặt với đường cong cứng rắn, cương nghị, cánh môi khẽ nhếch lên, hắn so với những ngày trước nàng không dễ dàng phát hiện có chút khác nhau.

Người nam nhân Hong kong thấy hắn khí thế bức người, nhún vai, thức thời xoay người bước đi.

Người kia vừa đi, Tương Thừa Lăng lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn nàng, lạnh nhạt nói “ Ngươi là ngốc tử sao? Người như thế rõ ràng chính là không có hảo ý, ngươi cư nhiên còn muốn cho hắn cơ hội làm cho hắn tiếp cận ngươi, vạn nhất bị hắn lừa làm sao bây giờ ? ”

Lôi Mạn Mạn cảm thấy ủy khuất chu miệng,“Ngươi đang nói cái gì a? Ta nào có cho hắn cơ hội tiếp cận ta? Vừa mới là hắn đột nhiên đi tới nói những lời kia, ta còn không kịp cự tuyệt, ngươi liền đã đuổi đi hắn.”

Hắn cũng không vì lời giải thích của nàng mà sắc mặt dịu đi “ Nếu đã có thể tham gia hành trình này, tức là có gia đình, hắn chắc hẳn đã có thê tử lại còn bên ngoài buông lời tán tỉnh,hiển nhiên nhân phẩm có vấn đề.”

Lôi Mạn Mạn nếu không nhìn ra hắn có điểm khác thường thì thật sự quá ngu ngốc.

“ Ngươi, buổi tối nay có phải hay không tâm tình không tốt ?” cho nên bất luận là ai nhìn cũng không thuận mắt.

Tương Thừa Lăng tức giận liếc nhìn nàng một cái, mới phát hiện chính mình kì lạ lại vừa phát ra cảm giác tức giận.

Đó là bởi vì…Hắn đặc biệt ghét loại đàn ông đã có vợ lại còn ra ngoài trêu ong ghẹo bướm, mặc kệ xuất phát từ mục đích nào, phản bội thê tử, vứt bỏ nữ nhân, loại đàn ông như vậy đều không thể tha thứ.

Lôi Mạn Mạn đương nhiên sẽ không tự mình đa tình nghĩ đến Tương Thừa Lăng đang đối với nam nhân Hong kong kia ăn dấm chua.

Nhưng là, trong khoảnh khắc bị hắn đột nhiên bị hắn che lại phía sau , đáy lòng đột nhiên xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ, tất cả các cảm giác bị bảo hộ, bị coi trọng, bị để ý đột nhiên đều được bộc phát ra bên ngoài.

Cho dù nàng biết rõ hết thảy đều là giả, nhưng sâu tận trong lòng xuất hiện một tia rung động mãnh liệt.

Trải qua những ngày sống chung, nàng tự mình hiểu rất rõ, Tương Thừa Lăng là loại người đối với cuộc sống có yêu cầu rất cao, nhưng bản thân là một cô gái có điều kiện không tốt làm sao hắn có thể nhìn vào mắt. Cho nên hắn mãi mãi không phải là giấc mộng Phượng hoàng của nàng, bản thân nàng cũng không ngây ngốc đi thầm mến một nam nhân mà nàng hoàn toàn không có khả năng có được.

Lúc này nguyên nhân vì sao hắn tức giận, nàng vĩnh viễn cũng không có tư cách dò hỏi.

Đột nhiên ánh đèn trở nên mờ ảo, âm thanh du dương châm rãi vang lên, đứng dưới ánh đèn ánh mắt Lôi Mạn Mạn mang vẻ hết sức trong suốt rạng ngời.

Tương Thừa Lăng nhất thời bị mê hoặc, tạm thời quên đi cảm giác tức giận vừa rồi, mỉm cười tao nhã nói “:“Không biết Tương tiên sinh có hay không vinh hạnh thỉnh tương phu nhân khiêu vũ một khúc ?”

Hoàn cảnh này, không khí này, tiếng nhạc mềm mại du dương thật sự nói không nên lời, cảm giác thật quá lãng mạn. Nhưng Lôi Mạn Mạn bị câu nói kia của hắn, xưng hô “ Tương tiên sinh, Tương phu nhân ” bất giác làm nở nụ cười.

Đem bàn tay nhỏ nhắn mềm mại khoát lên vai hắn, trêu chọ nói “ Tương phu nhân nhưng là một người thô lỗ, Tương tiên sinh không sợ ta nhảy không tốt làm mất mặt ngươi ư ? ” Hai người nhìn nhau cười khổ, bước theo giai điệu tận tình phô diễn kỹ thuật nhảy của chính mình.

Tương Thừa lăng thật kinh ngạc, nguyên bản nghĩ rằng nàng nhảy không giỏi, lại không nghĩ rằng nàng chẳng những tư thế tuyệt đẹp, hơn nữa lại cùng với mình hết sức ăn ý, giống như hai người thật sự là tình nhân nhiều năm, chỉ thấy một thân cao lớn thon dài, một người nhỏ nhắn yêu kiều, một đen một trắng, nhưng ở trên sàn nhảy đang trổ hết tài năng.

Âm nhạc nhẹ dần, hai người theo tiếng nhạc chậm rãi thân mật ôm nhau, trong giây phút này một câu cho dù cũng không nói, vẫn có thể cảm giác được nhịp đạp của đối phương.

Lôi Mạn Mạn bị hắn ôm trong lòng ngực, cảm giác được trên người hắn phát ra một mùi tươi mát, trong khoảng thời gian ngắn bất giác quên đi mình đang ở nơi nào, lại hổi tưởng nhiều năm qua chính mình chịu nhiều vất vả trong cuộc sống, kiên cường đối mặt với các loại khó khăn, cho dù vừa khổ vừa mệt cũng chưa bao giờ chịu cúi đầu.

Nhưng trong lúc này, nàng phát hiện chính mình thật yếu ớt, yếu ớt đến mức chính bản thân mình muốn vĩnh viễn đừng lại tại đây để có thể hưởng thụ cái ôm ấm áp.

“ Chúc mừng Tương tiên sinh, Tương phu nhân tại khách sạn Hương Cách Lý Lạp đã trải qua một tuần trăng mật thật lãng mạn, vô cùng ý nghĩa ngập tràn hương vị ái ân vợ chồng. Khách sạn chúng tôi, đối với sự có mặt của hai vị thật sự là một phần quà có ý nghĩa đối với mọi người.( đoạn này ta chém, hô hô…)

Mặt khác, để có thể giúp hai vị lưu lại kỉ niệm tốt đẹp, chúng tôi cố ý mời một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp vì hai vị ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc ngọt ngào. Bây giờ chúng ta xin mời anh tuấn Tương Thừa Lăng tiên sinh tiến đến hôn Tương phu nhân đáng yêu ” .

Tiếng nói của người chủ trì buổi lễ vang lên chính là sự phát sinh ngoài ý muốn khi Tương Thừa lăng cùng Lôi Mạn Mạn vừa kết thức điệu nhảy.

Mọi người bên trong sàn nhảy đều dừng lại, Tương Thừa Lăng run lên trong chốc lát, kéo gương mặt ngẩn ngơ của nữ nhân trong lòng, đối với đôi môi mềm mại phấn đọn của nàng hôn xuống thật mạnh. Nhanh tay còn nắm lấy cái eo nhỏ của nàng,ngang nhiên chiếm lấy đôi môi yêu kiều của nàng.

Hắn hôn nàng? Tương Thừa Lăng hôn nàng?

Lôi Mnạ Mạn bị chuyện xảy ra dọa cho ngây người, ở sâu trong lòng lại không thể ức chế xuất hiện càng nhiều rung động.

Đây là mộng sao ? vừa rất hư vô lại vừa rất thật, nàng muốn biết nhưng lại không hiểu đâu là sự thật.

Ngồi mạnh xuống giường, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lôi Mạn Mạn mới cảm thấy giật mình, giấc mộng kia một màn mờ ảo, tuy rằng từng phát sinh qua , nhưng giờ phút này lại trở thành kí ức vĩnh viễn.

Nhưng thế nào nàng lại bất giác quên mất, ngày hôm qua vũ hội kia đã gây cho nàng một tràng kinh hỉ, làm cho nàng cơ hồ nghĩ đến chính mình được lên thiên đường, hết thảy hết thảy, tựa hồ đều trở nên tốt đẹp như vậy…

Nàng có một gia đình đầy đủ, có một lão công yêu thương nàng, từ đây về sau không cần vì cuộc sống mà bôn ba, khi nàng gặp nhiều áp lực sẽ có một bờ vai thay nàng đỡ lấy.

Khi tỉnh mộng mới phát hiện, tất cả đều là ảo ảnh, tất cả mộng đẹp nhất thời tan biến tan vào không khí, hết thẩy trở lại đến chân thật.

Nàng nhịn không được khẽ vuốt đôi môi, trên đó tựa hồ còn lưu lại những gì tốt đẹp của ngày hôm qua, đó là nụ hôn đầu tiên của nàng . Cười trộm, tiện tay kéo cái chăn mỏng lên người mình, không biết trải qua bao lâu nàng đột nhiên ý thức được…

Di, nàng như thế nào lại nằm ngủ trên chiếc giường mềm mại mà không phải là trên sô pha như mọi khi ? Tương Thừa lăng đâu ?

Nhìn quanh bốn phía, nàng phát hiện trên đầu giường có để lại một mảnh giấy : “ Hiện tại có việc gấp, ta cần đi trước, cảm tạ ngươi đã đem đến cho ta nhiều điều tốt đẹp ở kì nghỉ, chúc ngươi có một hành trình vui vẻ.”

Bên cạnh còn có một chiếc nhẫn dành cho nữ mà khách sạn đã tặng, nàng ngắm nghía chiếc nhẫn tự nhiên mỉm cười.

Sau khi mười hai tiếng chuông vang lên, cô bé lọ lem áo quần xinh đẹp cùng với xe gựa bí đỏ đều đã biến mất. Nàng vốn không phải là người đa sầu đa cảm, nàng dũng cảm và kiên cường, cho dù trong lòng đối với lần gặp gỡ này bất giác sinh ra một chút lưu luyến nhưng cũng không đem cho là thật.

Nàng cùng Tương Thừa Lăng bất quá cũng chỉ có một đoạn ngắn duyên phận, nhưng về sau mỗi người đều có con đường riêng của mình, không hề có chút liên hệ nào.

Nhưng chính nàng lại không tự chủ được, đem chiếc nhẫn mang vào ngón áp út, nhìn xem , kiểu dáng đơn giản nhưng hết sức xinh dẹp, cho nên lần đi Thượng Hải này vẫn là có thu hoạch a.

Ít nhất, sau toàn bộ hành trình của tuần trăng mật lãng mạn, nàng đã có thể hoàn thành bài phỏng vấn, lại còn có thể có được một vật nhỏ ngoài ý muốn.

Mặc kệ tương lai như thế nào, chiếc nhẫn nho nhỏ này coi như là kỉ niệm cho lần đến Thượng Hải này của nàng đi.

Ngày đăng: 17/03/2013
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?