Gửi bài:

Chương 17

"Tiểu tử, ta nghĩ ra ngươi là ai rồi!"

Đột nhiên nghe nói như thế, hai nam nhân đều cứng lại, vẫn là Sở Bạch trấn định, giơ lên tươi cười hoàn mỹ nói với lão thái thái, "Bá mẫu, bác tỉnh ngủ a."

"Ừ." Lão thái thái vuốt vuốt cổ cứng ngắc, "Tiểu Bạch xe này của cháu ngồi rất không thoải mái, không có thoải mái như xe của tiểu Việt nhà ta."

"Phì . . ." Cảnh Nhiên che miệng lại vẫn nhịn không được cười ra tiếng, không có biện pháp, nickname lão thái thái cho Sở Bạch thật sự quá "Đặc biệt" rồi, bất quá cỗ xe hai mươi vạn này của Sở trưởng tiệm, là không thể so với Audi[1] của Trần Việt, căn bản không tại một cấp bậc.

Tươi cười hoàn mỹ của Sở Bạch trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, khóe miệng càng cứng ngắc kéo ra, hung hăng trừng mắt Cảnh Nhiên còn đang cười trộm, không thể làm gì về phía lão thái thái lên án, "Bá mẫu, không phải nói chớ gọi cháu như vyậ sao, sao người vừa đã quên."

"Người đã già, trí nhớ không tốt, lần sau bác nhất định chú ý!" Lão thái thái vỗ vỗ trán của mình, tươi cười hòa ái, "Bác nói Tiểu Bạch a, chúng ta đi đâu?"

". . . . . ."

". . . . . ."

Hai đại nam nhân hết chỗ nói rồi.

Sở Bạch mắt trợn trắng đối với trần xe, hít một hơi thật sâu, ngắm Cảnh Nhiên ở bên cạnh thầm sướng một cái, nhíu lông mày, "Bá mẫu, hiện tại chúng ta đến bãi đỗ xe, tối nay Trần Việt sẽ đến tiếp bác. Bất quá bác mới vừa nói nhớ tới hắn là ai rồi, có thể nói xem tại sao các ngươi biết không?"

".. . . . ." Cái này đổi Cảnh Nhiên khóe miệng co quắp lại, người quả nhiên không thể quá nhìn có chút hả hê, bởi vì báo ứng sẽ đến cực kỳ nhanh, không biết cầm khối vải bố nhét vào trong miệng lão thái thái có thể rất không đạo đức hay không? Hắn thật sự rất muốn làm như vậy! Đây chính là một đoạn sự việc nghĩ lại mà kinh, bây giờ suy nghĩ một chút đều cảm thấy rất quẫn.

"Đúng đúng đúng, ta nghĩ ra ngươi là ai rồi!" Lão thái thái nói với Cảnh Nhiên: "Bạn gái của ngươi thế nào? Hay là quyết định xoá sạch hài tử? Ta nói với các ngươi, thân thể cô không tốt, phá thai sẽ rất nguy hiểm, nói không chừng từ nay về sau muốn tiểu hài tử sẽ rất khó khăn, ngươi một đại nam nhân phải có đảm đương mới được!"
".. . . ."

". . . . . ."

Hai đại nam nhân tiếp tục không nói gì.

"Cảnh Nhiên, ngươi chừng nào thì làm cho con gái người ta bụng bầu rồi!" Sở trưởng tiệm giống như cười mà không phải cười, ánh mắt mập mờ hướng Cảnh Nhiên chớp chớp, "Công phu giữ bí mật thật đúng là tốt."

Cảnh Nhiên cười khổ, "Bác sĩ Tràn, ta không có bạn gái."

Lão thái thái nhăn nhíu mày: "Cô không phải bạn gái của ngươi à, chẳng lẽ là tình một đêm?"

Cảnh Nhiên xem như thêm kiến thức, lão thái thái hòa ái cũng là có năng lực khiến người hỏng mất!

"Ngươi nhớ lộn, ta không phải người ngươi nói, chúng ta từng thấy mặt, bất quá lúc ấy ta hướng ngươi làm tâm lý cố vấn, về chuyện đồng tính luyến ái, có nhớ không."

Mắt thấy sự tình càng kéo càng loạn, càng giải thích càng không xong, Cảnh Nhiên đành phải đem sự việc rất quẫn lặp lại lần nữa, trưởng tiệm thích giễu cợt thế nào liền do hắn giễu cợt đủ, dù sao bây giờ hắn là lợn chết không sợ mở nước nóng.

"A, đúng đúng đúng, ta liền nói ngươi như thế nào nhìn quen mắt như vậy rồi, lần này là thật sự nghĩ tới." Trần lão thái thái rốt cục tỉnh táo lại rồi, xấu hổ cười, "Như thế nào, tâm tính đã điều tiết được chưa?"

"Đã sớm nghĩ thông suốt, ngày đó còn may có bác sĩ Trần chỉ điểm."

"Không khách khí, lần đó có thể xem như chia xẻ tâm đắc a, ai kêu con gái của ta cũng là đồng tính luyến ái." Lão thái thái hào khí vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười đến cởi mở. Ngay cả tươi cười đều rất giống Trần Việt.

Lúc này Cảnh Nhiên mới nhớ tới, khó trách lần kia nhìn thấy bà bác sĩ, sẽ không hiểu cảm thấy lão thái thái nhìn quen mắt, nhưng khi đó căn bản không liên tưởng đến trên người Trần Việt, bây giờ suy nghĩ một chút, hắn và Trần Việt, thật đúng là không phải có duyên bình thường a.

Bất quá lão thái thái thật đúng là khai sáng, bà rõ ràng có thể thẳng thắn thành khẩn về phía người khác nói ra sư thật con gái của mình là đồng tính luyến như vậy, so sánh xuống, hắn một đại nam nhân không cách nào làm được rộng rãi như bà, hắn tuy tiếp nhận em gái là đồng tính luyến ái, nhưng có xúc động muốn giấu c6 đi, sợ cô ở bên ngoài sẽ bị phân biết đối xử, sẽ bị bài xích, sẽ bị khi dễ, dù sao xã hội này quá sự thật cũng quá tàn khốc.

Nghe đối thoại của bọn họ, Sở Bạch ngược lại an tĩnh lại, không có xen vào, chỉ là khóe miệng thủy chung treo vui vẻ ẩn ẩn ai cũng xem không hiểu.

Buổi chiều thời tiết bắt đầu chuyển xấu, sức gió cũng dần dần tăng lớn, xem ra bão hẳn là chuyển hướng về phía này, nhìn bầu trời mây đen rậm rạp bên ngoài, trên mặt rất nhiều người đều treo đầy lo lắng.

May mắn Sở trưởng tiệm thiện tâm, bàn tay to suất khí vung lên, làm cho toàn thể công nhân viên sớm tan ca, toàn bộ người nhất thời hoan hô tung tăng như chim sẻ, vừa hô lớn Sở trưởng tiệm vạn tuế, vừa đấu ai chạy trốn nhanh.

Sở trưởng tiệm bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức tay mắt lanh lẹ nắm chặt Cảnh Nhiên lẫn trong đám người chuẩn bị lui lại, "Cảnh sư phụ, ngươi còn có việc, không thể đi."

Vừa nghe đến có việc, Cảnh Nhiên lập tức cúi đầu, "Trưởng tiệm, tổ kim loại của chúng ta đã cả ngày không việc, ngươi nói có việc không phải là không kể trong phạm vi công việc của ta chứ."

"Sách sách sách, Cảnh sư phụ, nói như ngươi vậy quá khách khí, ngoại trừ công việc ra, chúng ta vẫn có thể liên lạc cảm tình đồng, đúng không! Nói sau ta cũng không gọi ngươi đi làm chuyện lớn giết người phóng hỏa gì, ngươi không cần phải dùng loại ánh mắt nhìn quái vật này nhìn anh tuấn ta đây a!" Sở Bạch biểu lộ ai oán nhìn Cảnh Nhiên, thấy hắn nổi da gà, người nào không biết, chuyện Sở trưởng tiệm cho làm, thường thường đều so với giết người phóng hỏa còn khiến người thống khổ hơn.

Đẩy tay Sở Bạch nắm cổ áo mình ra, Cảnh Nhiên nhận mệnh nói: "Nói đi, muốn cho ta làm cái gì?"

"Rất đơn giản, giúp ta đưa lão thái thái, Trần Việt cô không rảnh tới đón." Nghe được Cảnh Nhiên đáp ứng rồi, Sở Bạch nâng lên cái tay bị đẩy ra, vỗ vỗ bả vai Cảnh Nhiên.

"Sao ngươi không tự tiễn, ta còn muốn đuổi trước khi bão đến về nhà kiểm tra cửa sổ." Cảnh Nhiên không vui vẻ, tuy buổi sáng trước khi ra ngoài hắn đều kiểm tra cửa sổ có đóng chặthay chưa, nhưng Cảnh Mân gần đây trường học thi, ở trong ngày bão này hắn thật lo lắng để nhà trống không.

Sở Bạch thở dài: "Ngươi đưa xong trở về cũng không muộn, bão chuyển hướng, hướng tới bên này, ta đương nhiên phải ở bãi đỗ xe trông coi, bằng không có tổn thất gì ai tới bồi, ngươi a?"

Mắt thấy chủ đề của Sở trưởng tiệm muốn kéo về phía tiền, Cảnh Nhiên tranh thủ thời gian chen vào nói: "Ta đưa, ta trả lại không được!"
"Ngươi đi xe của ta, ta đi gọi lão thái thái, xe ngươi để lại, chờ đi làm lại lấy." Sở Bạch sảng khoái mà đem chìa khóa xe vứt cho hắn, xoay người đi vào gọi người.

Tống lão thái thái trên đường về nhà, lão thái thái rất tinh thần trò chuyện cùng Cảnh Nhiên rất tốt sức lực, cũng không có như bọn Trần Việt nói, lên xe liền mệt rã rời, vì vậy nhịn không được hỏi câu, "Bác sĩ Trần bà không cần ngủ một chút?"

Lão thái thái che miệng cười cười, "Bảo ta bá mẫu giống Tiểu Bạch là được, gọi bác sĩ Trần thấy thật xa lạ! Kỹ thuật lái xe của tiểu Nhiên ngươi thật đúng là tốt, xe này được ngươi lái, ngồi xuống cảm giác giống ngồi xe sang trọng, bị Tiểu Bạch lái, giống như xe ba bánh ven đường!"

Cảnh Nhiên nắm tay lái tay thiếu chút nữa trượt, Sở trưởng tiệm tự nhận rất tuấn tú, kỹ thuật điều khiển cư nhiên bị so thành như lái xe ba bánh, không biết sau khi hắn nghe được có khóc ra hay không.

"Tiểu Nhiên, ngươi biết tiểu Việt con ta à." Trong đôi mắt hiền lành của lão thái thái lóe ánh giảo hoạt.

Cảnh Nhiên dừng lại, ở ngoài thùng xe yên tĩnh, gió lớn xen lẫn mưa phùn tập kích toàn bộ thế giới, người đi đường vội vàng chạy, mỗi người đều nóng lòng trở về, giao thông cũng trở nên hỗn loạn, ai cũng không chịu nhượng bộ một bước.

Cảnh Nhiên đã quen cẩn thận né qua đoạn đường hỗn loạn, tốc độ xe thủy chung không vội không chậm.

"Bá mẫu, sao ngươi biết ta cùng Trần Việt quen nhau? Sở trưởng tiệm nói?"

Lão thái thái lắc đầu, "Mặc dù chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng khi đó ta ở trong xe thấy rõ ràng, ánh mắt tiểu Việt nhìn ngươi tuyệt đối không giống."

"Không giống, cái gì không giống?" Nói thật, hắn thật sự nghe không hiểu lão thái thái đang nói cái gì, giữa trưa khi đó hắn tại hiện trường chỉ từng có tiếp xúc ngắn ngủi với Trần Việt, cũng không nói đến cái gì, lão thái thái có thể nhìn ra không giống với lúc trước?

"Ừ, không giống, có lẽ ngay chính con bé cũng không biết, trong ánh mắt con bé nhìn ngươi có tín nhiệm, đó là rất ít thấy, cho nên ta mới có thể suy đoán các ngươi quen."

Cảnh Nhiên bật cười, cảm thấy lão thái thái giải thích quá không tín nhiệm rồi, "Bá mẫu, thật không phải vậy, cô gái kết giao với Trần Việt lúc trước, chính là em gái ta, cho nên chúng ta quen, ta và Trần Việt quen xưng không được vui sướng, cho nên tín nhiệm, hẳn là người xem sai rồi."

"Ngươi ngăn cản các cô kết giao rồi?" Lão thái thái nhíu nhíu mày hỏi hắn.

"Bắt đầu là có trở ngại, bất quá hàn huyên với ngươi rồi, ta liền không có ngăn đón các cô nữa, nhưng các cô vẫn chia tay."

Lão thái thái chỉ là thở dài, không có nói cái gì nữa.

Khi xe đến dưới lầu Trần gia thì đã là mưa to gió lớn, bão này thật đúng là gấp gáp, nói đến là đến, không có lưu một điểm dư âm làm cho người ta thở.

"Tiểu Nhiên theo ta lên thôi, mưa to gió lớn lái xe hẳn là rất nguy hiểm." Lão thái thái mời mọc hắn.

Cảnh Nhiên vội vàng khoát khoát tay chối từ, nói trong nhà không có người, phải chạy trở về.

Bất quá lời nói kế tiếp của lão thái thái lại thuận lợi lưu lại hắn.

Bà lo lắng nói: "Tiểu Việt còn chưa có trở lại, ngươi có thể cùng ta chờ hắn trở lại rồi đi không? Nếu có ngoài ý muốn, cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Nghe xong lời này, lòng Cảnh Nhiên mền nhũn, liền gật đầu đáp ứng rồi, trong lòng suy nghĩ, dù thế nào kiên cường, người kia cũng chỉ là nữ nhân, khí trời ác liệt như vậy còn đang bên ngoài nói chuyện làm ăn, thật sự rất không dễ dàng.

Trong lòng lập tức tràn đầy thương tiếc.

Nhà Trần Việt rất ấm áp, khắp nơi hiển lộ rõ ràng hơi thở nữ tính mềm mại, rất không hoà hợp với tính cách cường hãn của Trần Việt, đi một vòng thăm một chút, Cảnh Nhiên nhịn không được hỏi: "Bá mẫu, nhà này xếp đặt theo ý của người sao?"

Lão thái thái rót ly trà cho hắn, kiêu ngạo mà nói ra: "Không, phong cách lắp đặt thiết bị nhà này, nhỏ đến lớn bất kỳ một cái đồ trang sức nào, đều là con bé tự mình bố trí, rất đẹp có phải không!"

"Thật là xinh đẹp, nhưng cảm giác khác với tính cách Trần Việt." Cảnh Nhiên tiếp nhận ly trà, hít một hơi thật sâu, mùi thơm ngát của trà xanh lượn lờ bay ra, làm cho người ta thoải mái

"Tính cách tiểu Việt, phải ở chung lâu mới có thể hiểu được." Lão thái thái ý vị thâm trường cười yếu ớt, ngồi xuống một chỗ khác tại sô pha, cầm điện thoại lên liền bấm số điện thoại, tín hiệu không phải rất tốt, nhưng vẫn miễn cưỡng liên lạc với Trần Việt, trong điện thoại cô nói có lẽ còn trì hoãn một hồi, bất quá khá tốt chỗ kia của cô cách nhà không xa, điều này làm cho lão thái thái nhiều ít nhẹ nhàng thở ra.

Trần Việt còn chưa có an toàn về đến nhà, Cảnh Nhiên cũng không nên đứng dậy cáo từ, chỉ có thể nhìn khí trời ác liệt ngoài cửa sổ thủy tinh lo lắng suông.
Chờ đời, rất nhanh chờ đến thời gian ăn cơm tối, tài nấu ăn của lão thái thái rất cao, làm tràn đầy một bàn thức ăn ngon, nhưng Cảnh Nhiên lại ăn giống như nhai sáp nến, thực không biết vị.

"Đừng gò bó, nói tiếp chúng ta vẫn có duyên, không phải sao, nếu như không phải em gái của ngươi cự tuyệt tiểu Việt, nói không chừng chúng ta còn có thể trở thành thân gia." Lão thái thái vẫn bận gắp thức ăn cho hắn, vẫn không quên ngẫu nhiên đùa hắn.

Thân gia! ! Hai chữ này làm cho mặt mũi Cảnh Nhiên tràn đầy hắc tuyến, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng đó là một cái dạng gì; Trần Việt thâm tình chân thành đeo nhẫn kết hôn cho Cảnh Mân, sau đó ôn nhu hôn xuống . . .

Nghĩ tới đây, da gà phía sau tiếp trước xông ra!

Tiếp tục chờ, đợi cho bị cúp điện Trần Việt vẫn không có trở về, nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, nguyên bản hai người còn có thể ngẫu nhiên nói chuyện phiếmg, nhưng khi gọi điện thoại liên lạc không được người thì hai người rốt cục khẩn trương lên, bên ngoài sớm đã mây gió biến sắc, không liên lạc được người, thì không biết nên từ chỗ nào tìm được, huống chi là ngày bão như vậy.

"Tiểu Việt chắc là không có chuyện gì đâu." Lão thái thái sớm đã thu lại tươi cười, hốc mắt đỏ bừng, trong lúc đó già nua rất nhiều.

"Bá mẫu, không có chuyện gì, Trần Việt lớn như vậy, cô sẽ biết bảo vệ mình như thế nào." Cảnh Nhiên tuy an ủi lão thái thái như vậy, nhưng trong lòng mình cũng rất không có đáy, âm thầm suy đoán cô sẽ không phải là đang trên đường trở về xảy ra điều gì.

Kế tiếp, Cảnh Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon một lần lại một lần gọi điện thoại cho Trần Việt, vừa bấm số điện thoại, vừa hồi tưởng đến vài lần hai người giao thủ, từ lần đầu tiên kinh diễm trong khách sạn, đến khi thân thể trần truồng đánh nhau trong nhà hắn, rồi đến một lần cuối cùng cô bởi vì tò mò mà mạnh hơn ngạc nhiên của hắn, cảm giác đánh sâu vào Trần Việt cho hắn thật sự nhiều lắm.

Mãnh liệt đánh sâu vào, thân ảnh của cô ở đáy lòng hắn trở nên phá lệ rõ ràng.

Tăng thêm lúc này sau khi hắn không gọi thông điện thoại của cô bàng hoàng nóng lòng, trong nội tâm có một đáp án đã mơ hồ trồi lên mặt nước.

Khi điện thoại truyền đến tiếng chuông chuyển được thì một cỗ vui sướng từ đáy lòng tuôn ra chiêm hết tất cả tâm tình của hắn

Ngày đăng: 07/01/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?