Gửi bài:

Chương 4

Phim kỳ thật rất đặc sắc, dùng Computer chân thật hoàn mỹ bày biện ra một cái thế giới thuần chánh ma huyễn, sức tưởng tượng khôn cùng cùng kỹ năng đặc biệt hiệu quả, làm cho Cảnh NHiên như si như say.

Nhưng vui vẻ không bao lâu, hắn liền phát hiện Cảnh Mân bên cạnh đang xì xào bàn tán, cái quái gì a, xem phim không chăm chú xem, lại ở một bên lầm bầm lầu bầu ảnh hưởng tâm tình xem cùa người khác.

Vừa nghĩ như thế, hắn liền quay đầu đi, muốn nhắc nhở em gái một chút, sao biết hắn vừa nghiêng đầu, hậu quả không giống người thường, thiếu chút nữa kích động đến uốn éo cổ, rơi xuống chứng bệnh đau nửa đầu.

Đáng chết tiểu bạch kiểm này cứ không mặt mũi không có da theo sát vào rạp chiếu phim, còn thần thông quảng đại ngồi vào bên cạnh Cảnh Mân, mà Cảnh Mân nha đầu kia cứ như vậy không hề phòng bị cười cười nói nói cùng một người xa lạ?

Mụ mụ, ba ba, con trai các ngươi thực xin lỗi các ngươi trên trời có linh thiêng a! Là ta không dạy tốt em gái, làm cho cô khờ dại không phân biệt được tốt xấu, mụ mụ, ba ba, con trai các ngươi bất hiếu a!

Đây là thói quen tật xấu của Cảnh Nhiên, mỗi khi hắn phát hiện Cảnh Mân có hành vi bất lương gì thì tổng yếu sám hối một phen với cha mẹ chết đi, cũng không nhẫn tâm trách cứ em gái, (anh trai đáng thương này chẳng lẽ sẽ không nghĩ tới, hắn dung túng như vậy, mới là đầu sỏ tạo thành Cảnh Mân không tôn trọng người lớn!)

Cảnh Nhiên dùng một chút lý trí cuối cùng còn sót lại, khống chế được lửa giận hừng hực trong lòng mình, hạ giọng, lướt qua em gái, đối với xa lạ kia người quát: "Tiểu tử ngươi rốt cuộc muốn làm gì!"

"Anh" Cảnh Mân bất đắc dĩ hô một tiếng, đang muốn nhắc nhở anh trai đừng cứ mãi gọi con gái người ta là tiểu tử, nhưng một ngón tay trắng nõn thon dài lại trước cô một bước đem chứng minh thư đưa tới trước mặt Cảnh Nhiên.

"Trước xem kỹ một chút đi, ta thật không có ác ý." Trần Việt cười đến nhàn nhạt, mục tiêu của cô là em gái người ta, đương nhiên phải nịnh nọt anh trai người ta mới được, nếu không xem ở mặt mũi mỹ nữ, cô sớm một cước đạp hắn bay ra khỏi cửa.

Cảnh Nhiên hồ nghi nhìn thoáng lên chứng minh thư đưa ra trước mặt mình, Trần Việt nữ sinh ngày: năm 197x tháng 7 ngày 21
Cảnh Nhiên đột nhiên có loại cảm giác bị sét đánh cháy, hắn khi nào thì biến thành một người mắt nù rồi?

Đối phương không chỉ là nữ, hơn nữa là chị lớn hơn hắn ba tuổi, hắn lại xem cô thành tiểu bạch kiểm, còn hung thần ác sát đối với cô, vừa làm hắn đỏ mặt xấu hổ, hắn rõ ràng đem xem cô thành tên háo sắc đùa giỡn em gái! (Cô vốn chính là, chỉ là đổi thành nữ háo sắc nữ) thật sự là mất mặt.

Đây là tình cảnh Cảnh Nhiên chính thức biết Trần Việt, đương nhiên, lần khách sạn say rượu mất lý trí kia, hẳn không tính trong hàng ngũ gặp mặt chính thức, bởi vì lúc này Cảnh Nhiên, hoàn toàn không nghĩ Trần Việt là "Màu hồng phấn gặp gỡ" kia! Cực kỳ lâu về sau, Cảnh Nhiên còn có thể ngẫu nhiên nhớ tới một màn này, sau đó ngăn không được cười đến rất thỏa mãn.

Thẳng đến xem phim xong, trong nội tâm Cảnh Nhiên thủy chung có một nghi vấn, Trần Việt tại sao phải thành tâm mà muốn qurn em gái như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì không cẩn thận vừa ý hắn, mới muốn thông qua tiếp cận em gái để tới gần hắn? Dù sao một nữ hài tử chủ động đi quen một nam nhân lạ lẫm, đó là chuyện thật thẹn thùng a.

Vừa nghĩ như thế, Cảnh Nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng vui sướng, bởi vì Trần Việt này nhìn kỹ xuống, thật đúng là hợp khẩu vị hắn a! Dáng người thon dài, ngũ quan nhẹ nhàng khoan khoái, đẹp đến rất tươi mát rất tự nhiên, ừ, thật sự là càng xem càng thuận mắt.

Bởi vì trong nội tâm Cảnh Nhiên đánh trúng bảng cửu chương với Trần Việt, không có phản đối các cô tiếp cận nữa, bởi vì hắn lúc này, căn bản là không nghĩ tới, trên thế giới này vẫn tồn tại loại thuyết pháp nữ đồng tính luyến này, anh trai đáng thương, lúc này xem như nhìn lầm rồi, bất quá có thể làm cho hắn xem vừa mắt thật sự rất ít được.

Cảnh Mân từ lâu, đã biết tính hướng của mình, bởi vì cô chỉ thích tiếp xúc với bạn học nữ, cũng rất chán ghét tiếp cận bạn học nam (đương nhiên, ngoại trừ anh trai của cô), vừa mới bắt đầu cô cho là mình ngã bệnh, lo lắng hãi hùng một thời gian ngắn, về sau lên mạng tìm hiểu rõ, liền trở nên thản nhiên, cũng rất lý trí tiếp nhận chuyện thật cô là nữ đồng tính luyến, chỉ là cô không dám nói với anh trai, nếu như nói rồi, anh trai sẽ quỳ ba ngày ba đêm trước linh vị cha mẹ, bày ra sám hối a.

Lần này quen Trần Việt, thật sự khiến cô cảm nhận được hạnh phúc và vui vẻ trước nay chưa có, Trần Việt sảng khoái sáng sủa, là T suất nhất trong nội tâm của mỗi cô gái, một người như vậy, rõ ràng cũng có hảo cảm đối với chính mình, loại cơ hội thật tốt có thể gặp nhưng không thể cầu này, cũng có tỷ lệ thấp như trúng số, cho nên nàng đương nhiên hảo nắm chắc!

Hai người kết giao nửa tháng, Trần Việt đối với cô tốt đến không thể phản đối, chỉ cần cô muốn cái gì, nàng sẽ trăm phần trăm thỏa mãn cô, còn tặng cô một đống lớn phục sức hàng hiệu, nước hoa hàng hiệu, làm cho bạn học cô đều cho rằng cô gặp được người giàu có rồi, bất quá sự thật cũng không khác nhau lắm, Trần Việt xác thực có thể xem như người giàu có.

Chỉ là quen lâu như vậy, hai người còn giới hạn ở nắm tay, ấp ấp eo, hôn môi cũng là chuồn chuồn lướt nước hôn thoáng gò má, căn bản là so với bị muỗi cắn còn nhẹ hơn, điều này làm cho cô rất là vô lực, chẳng lẽ cô còn làm không tốt ở đâu?

Hôm nay Cảnh Nhiên tăng ca đến hơn 9 giờ tối, về đến nhà đã không thấy bóng dáng em gái, nha đầu kia từ sau khi quen Trần Việt, liền ba ngày hai bữa chạy ra ngoài, trong nhà gần giống khách sạn, phải chờ tới muốn ngủ thì mới có thể trở về, sáng sớm hôm sau lại không thấy đến bóng người.

Nói cái này Trần Việt không phải đang đánh chủ ý với hắn sao? Sao cả ngày chỉ cùng một chỗ với Cảnh Mân, cũng không thấy cô tìm cơ hội đến liên lạc cảm tình cùng hắn a, hắn cũng không chú ý cô hơn hắn ba tuổi, cô còn đang không ý tứ cái gì ?

Vừa tắm rửa xong đi ra, Cảnh Nhiên vừa lau tóc vưa suy đoán hồ lô của Trần Việt rốt cuộc còn bán thuốc gì, chuông điện thoại vội vàng vang lên.

Cầm lên vừa nghe, Cảnh Mân ngay tại đầu bên kia điện thoại cố hết sức hô, "Anh cứu mạng a!"

Mấy chữ đơn giản này, khiến Cảnh Nhiên trần truồng nửa người trên sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, "Mân Mân làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Tay cầm điện thoại run gay gắt, trong nội tâm Cảnh Nhiên ưu tư mà nghĩ , nếu như nếu em gái xảy ra điều gì không hay, hắn sẽ không sống.

"Em dưới lầu, anh mau tới." Cảnh Mân không có giải thích nhiều, liền cúp điện thoại.

Anh trai bị sợ hãi trên mặt đất sửng sốt vài giây, mạnh như đầu tàu không khống chế được, thất tha thất thểu chạy vội xuống lầu, nếu quả thật có người dám bất lợi đối với em gái của hắn, hắn trước tiên chém người nọ nói sau!

Mà khi Cảnh Nhiên nhìn đến tình hình trước mắt thì tức giận giống bóng cao su, cả người cảm giác rất hư không rất không có lực. Đây là cái gì cùng cái gì a!

Cảnh Mân đang đứng tại bên cạnh tắc xi, cố gắng mà túm Trần Việt xuống xe, nhưng làm gì được cô thân hình thon dài, căn bản không phải Cảnh Mân nhỏ nhắn xinh xắn có thể chuyển động được.

"Em nha đầu này không có việc gì hô cứu mạng cái gì! Muốn hù chết anh phải không, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Xác định em gái không có việc gì, thở dài một hơi Cảnh Nhiên mới phát hiện, vừa rồi nhất thời nóng lòng, căn bản không kịp mặc áo ngoài, hiện tại gió đêm thổi, thật đúng là cảm thấy vô cùng "mát mẻ".

"Các cô ấy uống rượu say, anh mau tới giúp em, đem Trần Việt đến trong nhà của chúng ta đi." Tại Cảnh Mân lôi kéo, Trần Việtnửa tỉnh nửa say không chịu ngoan ngoãn hợp tác, hai tay càng không an phận quơ muốn ôm cô.

"Các cô?" Cảnh Nhiên tiến lên vươn tay giúp em gái lôi ra con ma men họ Trần này, không nghĩ một cái dùng sức quá mạnh, người kéo ra, lại mạnh đánh tới trên người hắn, va chạm này thật đúng là không nhẹ, đem đồ trong dạ dày Trần Việt đụng đi ra, tức khắc ói ra một thân hắn, Cảnh Nhiên khóc không ra nước mắt, được, xem ra hắn còn phải tắm lần nữa!

"Trong xe còn có Lam Giai Vi, nhìn anh cái dạng này, căn bản không có biện pháp đưa người về, hay là em đưa cô ấy trở về." Cảnh Mân cau mày nhìn Trần Việt rất không có hình tượng mà xem anh cô như cột điện, vịn hắn khom người vỗ như điên.

"Mà vì cái gì không đưa cô ấy về nhà." Cảnh Nhiên chỉ vào Trần Việt ói đến cực kỳ cao hứng hỏi.

"Lam Giai Vi nói cô uống rượu say không dám về nhà, em van anh chiếu cố giùm, em rất nhanh sẽ trở lại." Cảnh Mân phất phất tay, nhanh chóng tiến vào trong xe đi.

"Vậy em tự mình phải cẩn thận." Cảnh Nhiên mãnh liệt hoài nghi, Cảnh Mân chạy nhanh như vậy, hẳn là chịu không được mùi hôi xông trời của người này, do đó đem cái này cục diện rối rắm ném cho hắn a.

Hắn yên lặng nhẫn nại một hồi, thẳng đến Trần Việt ói đủ, ói sảng khoái, mới cau mày ôm cô lên, thực nhìn, thân thể thon dài như vậy, ôm lấy lại thật mềm mại, nhẹ như vậy, hơn nữa đường cong thật sự rất phù hợp với hắn a!
Cảnh anh trai rất thúi mỹ, rất hài lòng gật đầu

Ngày đăng: 07/01/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?