Gửi bài:

Chương 09.6

Anh không tìm thấy thuốc hút, ngón tay nắm chặt hằn lên đường gân xanh, vô thức liếm khóe miệng khô, "Ký tên rồi thì đã muộn... Hối hận cũng khôngcó tác dụng... không liên hệ được với Cầu Nhân... Một tuần sau, cô ấy đã đến Mỹ rồi".

Hôm sau Vĩnh Đạo mệt mỏi dựa vào thành ghế, "Khi đó anh vô cùng muốn đánh chính mình, nhưng càng muốn gặp em giải thích. Có điều em trốn anh, mấy ngày anh ở dưới lầu đợi em cả đêm. Nghĩ về hai năm qua, anh cũng đợi như vậy.

Những thứ có thể làm, không thể làm anh đều đã thử làm, em vẫn không quay đầu, ngượclại càng ngày cách anh càng xa. Anh thực sự nản chí ngã lòng, mười mấy năm nay đã kết thúc như vậy, đến nhà em chờ, anh mới phát hiện... em mang vứt hết đồ của anh...".

Vĩnh Đạo dừng lại, phần sau câu chuyện Phổ Hoa vẫn nhớ, ấn tượng quá rõ ràng, giống như mới xảy ra ngày hôm qua. Quyên Quyên, Hải Anh, Lâm Quả Quả, ai cũng đều từng khuyên cô. Nhưng cô lại dừng ở chỗ cũ, chờ anh. Bây giờ nghĩ lại, thứ anh cần không phải là sự chờ đợi của cô mà là sự chủ động trở về bên anh. Nhưng anh là một người rất thông minh, lại sử dụng cách thức ngu xuẩn như vậy!

Họ ngồi trong im lặng, không hẹn mà cùng nhớ lại từng chuyện đã xẩy ra trong một năm qua. Phổ Hoa cầm cái đinh trên bàn lên, nắm đến phát nóng trong tay. Chiếc đinh nàychỉ là một phần trong nhà, hồi ức mỗi một góc trong ngôi nhà này còn rất nhiều,không thể bỗng chốc nhớ lại hết, bao gồm cả con người đang ngồi đối diện.

Ánh mắt trở lại người anh, cô không biết nên nói gì. Kiên quyết rời đi dường nhưquá tàn nhẫn. Buông cái đinh xuống, cô nghĩ một chút, đứng lên nói: "Em... nghĩ về nhà trước đã...".

Vĩnh Đạo chấn động. "Em không sao...muốn về...".

Phổ Hoa tránh tay Vĩnh Đạo, đi về phía cửa, vài bước sau dừng lại, quay lưng với anh đứng thẳng người, "Cảm ơn anh... vừa rồi đã nói cho em những điều đó... em cần suy nghĩ một chút...".

Cô bước tới mở cửa, một lực mạnh ập đến, gần như khiến cô xô phải cánh cửa. Tay anh ôm cô từ phía sau, quắp chặt lấy hai vai cô ép về phía mình.

"Em đừng đi...". Anh khàn khàn kêu lên.

"Anh từng đi Thiên Tân... thấy em và Ngu Thế Nam... Anh không dám đi tìm em nữa... Anh biết em không cách nào tha thứ... anh kêu Triệu Phong đưa em đi họp lớp... muốn nhìn thấy em... thật đấy... chính là muốn xem em có ổn

không...". Anh siết chặt cánh tay lại, hơi thở nóngbừng phả bên tai cô.

"Đừng nói nữa...".Cô quay đầu lại, không nén được run rẩy trong vòng tay anh.

"Nếu không phải bố xảy ra chuyện, có thể anh vĩnh viễn không có can đảm đi gặp em lần nữa... Nhưng tối đó... bác sĩ gọi anh vào gặp bố lần cuối... Một mình anh đứng ở đó... em không có mặt... bố nắm tay anh... ông không nói được... nhưng ông muốn gặp em.. Anh phải đi tìm...ông không muốn buông tay...". Giọng nói của anh khàn tới mức nghẹn ngào, chạm vào nơi mềm yếu nhất trong sâu thẳm trái tim cô.

Cô cũng không chịu nổi, đau như bị dao cắt vào tim, "Đừng nói nữa...".

"Là lỗi của anh, tất cả mọi chuyện... Tất cả mọi chuyện...Những năm qua...".

"Đừng nói nữa...". Nước mắt từ má chảy xuống cổ, đọng ở cằm lại rớt xuống mu bàn tay anh.

"Sau này... anh sẽ không ép buộc em làm bất cứ việc gì... Thật đấy...".

"Đừng nói nữa...".

"Xin lỗi... Xin lỗi... Thật đấy...Xin lỗi... Anh sai rồi...". Anh liên tiếp nói ba lần, mặt vùi vào gáy cô, khẽ chà lên đó, có thứ gì đó ấm nóng lan rộng trên da

"Vĩnh Đạo...". Cô cúi đầu chạm vào cánh tay của anh, không nhẫn tâm trách nữa.

Anh ôm rất lâu, cuối cùng buông tay một cách nuối tiếc, quay đầu mở cửa cho cô.

"Đi thôi... anh... đưa em về...". Anh dựa lên cửa, chờ đợi với hàm ý sâu xa, khóe mắt có dấu vết của nước mắt, cũng có sự bối rối và áy náy sâu sắc. Giống như anh nói, sẽ không ép buộc cô làm gì nữa. Nhưng anh càng như vậy thì sự mâu thuẫn buồn bã trong lòng cô ngược lại càng tăng lên, hai chân giống như bị đổ chì không thể cất bước.

"Phải đi ư?". Anh hỏi.

Cô không cách nào trả lời, quay đầu tìm kiếm khoảng tường trắng từng treo ảnh cưới, giống như con vật nhỏ bị thương mệt mỏi lạc đường.

"Không đi có được không?". Anh vẫn hỏi, đôi mắt đen lóe lên vẻ đa cảm, bước tớiquay người cô lại.

Cô không chỗ trốn chạy, cũng trốn chạy quá lâu rồi. Tất cả những điều đã qua dường như trở về điểm xuất phát, mọi thứ đều là sự lựa chọn của cô, lựa chọn ởbên anh, hay chia tay anh.

Nâng mặt cô lên, anh lau nước mắt trên đó, dịu dàng nói: "Nhìn anh, đừng nhìncái khác, chỉ nhìn anh, nói cho anh biết, em thực sự muốn đi ư?".

Cô hoảng hốt gật đầu, lại hoảng loạn phủ nhận, cắn môi, giọt nước mắt mới trànra làm tầm nhìn trở nên mơ hồ.

"Anh nói rồi, sẽ không ép em làm bất cứ việc gì.

Chỉ cần em muốn, cho anh một cơ hội nữa... chúng ta... có thể bắt đầu lại từ đầu. Nếu em không muốn, anh sẽ không tới quầy rầy em, để em đi... Anh có thể tiếp tục chờ đợi em, bao lâu cũng được...". Anh vuốt mái tóc dài ướt đẫm nước mắt của cô, "Chuyện của Cầu Nhân, anh đang nghĩ cách. Anh sẽ xử lý xong, em tin không?".

"Em không biết...".

Cô nghẹn ngào thử sắp xếp lại suy nghĩ nhưng càng sắp xếp lại càng rối loạn. Anh bất đắc dĩ lùi lại, trên người có gánh nặng, nhưng lại vờ như nhẹ nhõm thoảimái, "Vậy... muốn đi?".

"Em...không thể nghĩ...".

Cô nức nở, nói năng lộn xộn, "Quả Quả nói... phải kết thúc... mới có thể bắt đầu... Quyên Quyên... không cho em... quay đầu...".

Anh nghiêm túc kéo tay cô ấn vào ngực mình, nghiêm túc nói: "Khi bố mất vẫn luôn nắm tay anh, cứ nắm như vậy. Bố không nói được nhưng anh có thể hiểu ýbố. Lúc bố sắp mất, còn lại mình em, bố không yên tâm, muốn anh chăm sóc em, đừng buông tay nữa". Mắt anh hằn lên những tia máu, khiến cô cảm thấy nhịptim mạnh mẽ trong lồng ngực anh, "Lời của bố, em có nghe không?".

Anh vẫn hiểu cô, thậm chí hiểu bản thân cô hơn cả cô. Bị gợi đến hồi ức bi thương, cô ôm mặt bật khóc. Trên thế giới này có hai điều quý giá, cô từng có rồi lại mất đi, Một là bố, một là anh.

"Em không đi được không? Khi bố ra đi, anh ở bên ông, khi anh ra đi, muốn em ở bên anh...".

Anh ôm đôi vai run rẩy của cô, kề sát đôi mắt đầy lệ của cô, không thể kiềm chế được mà hôn lên đó, nước mắt lã chã,

"Mười lăm năm rồi... Phổ Hoa... anh yêu em... tròn... mười lăm năm rồi...".

Thầm đọc con số ấy, cô đau đớn, ôm lấy anh, khóc thất thanh. Trước tình cảm mười lăm năm, tất cả ân oán đều trở thành mây khói.

Đêm đã khuya, họ đều không đi mà ở lại. Phổ Hoa mặc nguyên quần áo nằm trên chiếc giường đơn của mình, nhìn ra căn phòng trống rỗng, co mình lại, mắt hơi ướt nhưng không muốn khóc. Sau lưng là lồng ngực ấm áp của Vĩnh Đạo, chân thực, mạnh mẽ, không còn chỉ trong mơ mới có thể chạm vào nữa.

Họ đắp chung một cái chăn, bàn tay nắm tay cô đặt phía trước, tìm kiếm từng ngón, sau đó trượt từ mu bàn tay lên cánh tay, khuỷu tay, từ khuỷu tay lại nắm cổ tay.

Một lát sau, anh nói: "Em gầy đi, Quả Quả nói em đã hồi phục". Giọng nói của anh vẫn hơi khàn khàn, "Sao không đeo sợi dây đỏ?".

"Đứt rồi...". Cô mệt tới mức không thể mở mắt, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, không sao ngủ nổi.

"Sao lại đứt?". Anh lại đo cổ tay mảnh mai của cô, thở dài theo thói quen.

"Khi mua đồ...". Cô nhớ đến chuyện gặp An Vĩnh ở cửa hàng đĩa, do dự một lát vẫn quyết định nói cho anh biết, "Gặp An Vĩnh, đột nhiên liền đứt".

"An Vĩnh?". Anh không nén được phì cười.

"Vâng, gặp cậu ấy và vợ cậu ấy...".

Anh không hề ngạc nhiên, ngược lại có chút vui mừng, khẽ vuốt cánh tay cô, cảm nhận sự thân mật đã lâu không có,

"Có thể là một sự ám chỉ, khi cần đứt thì nên đứt".

"Em nói Đức Cần?".

Cô chẳng buồn suy nghĩ lý do, vẫn giữ tư thế ban đầu, giống con chim non co lại trong tổ.

"Anh... từng gặp".

"Ừ...từng gặp cô ấy?".

Vĩnh Đạo không hề né tránh, "An Vĩnh phiêu bạt bên ngoài bao năm, cũng nên tìm một người để ổn định. Doãn Trình, Cao Triệu Phong đều từng gặp, một người con gái rất tốt". Anh nhích lên phía trước, cúi xuống phần da thịt mềm mại sau gáy cô, "Anh cũng phiêu bạt mệt rồi, không phiêu bạt nổi nữa, muốn ổn định, năm nay... cũng sắp ba mươi rồi".
Chớp cái đã mười lăm năm, anh đã không còn là cậu thiếu niên mà là một người đàn ông trưởng thành.

"Ba mươi tuổi, nên thành gia lập nghiệp".

Anh có vẻ bất đắc dĩ, "Em cũng hai mươi chín...".

"Em già rồi...". Cô đột nhiên than thở.

"Nói linh tinh... một chút cũng không già... chỉ nên ổn định thôi...". Anh siết chặt cánh tay, ôm cô vào lòng. Anh từng thích ôm cô thế này, dường như có thể quấn lấy cả người cô.

"Chấp nhận anh lần nữa... thực sự khó thế ư?"

Cô hít hít mũi, vẫn đau lòng, nhưng không tuyệt vọng như trước kia. "Rất khó... anh và người khác đã kết hôn rồi...".
Anh rất áy náy, chỉ có thể nhận sai lần nữa, bất cứ giải thích nào khác đều trở nên dư thừa.

"Xin lỗi... Anh đã sai...".

"Khi đó... Quyên Quyên nói cho em biết... em không dám tin... Em nghĩ là nhầm lẫn... Trước đó còn gặp... anh vẫn đưa tiền nhà... Em hỏi Hải Anh... cô ấy cũng nói là thật... Em chưa chuẩn bị tâm lý chút nào...chỉ có thể... coi là thật...".

Cô ngẩng đầu, nước mắt chảy từ Thái Dương vào tai, giọng nói trở nên mơ hồ,cả căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào và tiếng thở của anh. Thực ra một người phụ nữ tuyệt vọng tự ti vẫn còn sống trong lòng cô, sự ra đi của anh hoàn toàn bóp chết niềm vui của cô, khiến cô sống một năm đau khổ trong nỗi xót xa ăn năn hối hận.

"Xin lỗi...".

"Em chỉ có thể kể với bố... không dám lại giấu ông... vì anh không thể quay về thăm bố...".

"Anh biết... Anh biết...".

Nước mắt thấm lên tay anh, rất nóng, anh lau cho cô,càng lau càng nhiều.

"Bố rất đau lòng... cả đêm hút thuốc ngoài ban công... Anh giống như con trai của bố... quan trọng như em...".

"Anh biết...".

"Bố... rất nhớ anh...".

Anh kề sát lưng cô, một lúc lâu không nói gì.

Anh bình tĩnh lại, mới ngẩng đầu hỏi cô: "Vậy... em có nhớ không?".

Cô trả lời bằng cách nghiêng đầu qua, nước mắt thấm lên vai anh.

Sao có thể không nhớ? Họ đã được định sẵn phải dây dưa cả đời, mỗi giờ mỗi khắc cô đều nhớ, nhớ đến điều tốt đẹp, sự phản bội của anh, từ khi biết anh tái hôn, giây khắc đó cô đã giẫm vào vòng xoáy kỷ niệm, tự chui đầu vào rọ.

"Được rồi... không nói chuyện này nữa...".

Anh kìm nén không khí bi thương, đổi chủ đề,

"Anh mua cho bố một miếng đất, ở phía bắc, dựa núi gần sông, môi trường rất tốt, thủ tục cũng gần xong rồi, giấy tờ trong xe, nếu rảnh em đi xem, sau đó ký tên". Cô chớp chớp mắt, có phần không dám tin.

"Thật đấy, là khu mộ rất đẹp, cũng không xa, anh trai anh đưa anh đi xem rồi, cảm giác được lắm. Em luôn muốn bố có chỗ chôn cất bình yên, không thể cứ đểở nhà mãi, đối với em không tốt, đối với bố... cũng coi là một lời nhắn nhủ, hiểu không?". Anh gỡ búi tóc của cô để nó chảy dài giữa họ.

"Nhưng...".

"Bây giờ chúng ta không tranh luận chuyện này được không? Đây cũng là tâm nguyện của mọi người, em phải học cách nhìn thoáng ra, hơn nữa em còn có mẹ, còn có... anh...".

Cuối cùng cô không nén được giãy khỏi vòng tay anh, quay người đối mặt với anh. Họ đã quá quen thuộc nhau, quen thuộc tới nỗi khóe mắt anh nhiều thêm một nếp nhăn nhỏ, cô cũng có thể nhìn ra.

"Vì sao...".

Cô lại muốn khóc, dường như tất cả nỗi buồn đều tập trung giải thoáttrong buổi tối hôm nay.

"Cái gì vì sao...". Anh gạt sợi tóc dính trên mặt cô.

"Vì sao... mua phần mộ...".

"Vì...đó là bố anh mà...".

"Cho dù chúng ta thế nào...có thể đi tiếp...

Anh trả lời vô cùng tự nhiên, nếp nhăn trên khóe mắt từ từ hằn sâu, chúng ta đều nên hết lòng... Mọi người cũng hy vọng bố ổn định, em bắt đầu lại từ đầu... về chuyện tiền bạc em không phải lo, anh trai anh bỏ ra một chút, mẹ cũng bỏ ra một phần, còn có cô em, trong tay anh cũng có...

Anh nghĩ... xử lý như vậy chắc là điều bố hy vọng nhất".

"Nếu... em không đồng ý?". Cô không hề cho rằng đây là điều đương nhiên, cũng không tin khoản tiền nhẹ nhàng của anh là con số nhỏ.

"Không đồng ý?".

Anh kéo chăn dém vào sau lưng cô, "Nếu không đồng ý...anh có thể khuyên em...".

Anh khẽ vẽ lên mí mắt sưng đỏ của cô, "Em rất hiếu thuận... hơn nữa sẽ lấy đại cục làm trọng...trước một trăm ngày của  bố...chúng ta đi ký hợp đồng, được không?".

Không phải cô không muốn bố có một nơi yên nghỉ thanh thản, ở một thế giới khác không còn phiền muộn âu lo mệt mỏi của thế giới này. ôm cổ anh, cô buồn bã "Ừ" một tiếng, yên tâm chảy nước mắt, không phải là đau lòng mà là cuối cùng đã an tâm.

"Khóc đi... không cần kìm nén nữa...".

Anh vuốt lưng cô, cảm kích vô hạn, "Sau này có gì đều phải nói ra... nói cho anh biết... Đừng để anh suy đoán lung tung... Khóc đi...Khóc xong thì phải vui lên...".

"Vâng...".

"Khi đó anh từng tìm Ngu Thế Nam, An Vĩnh, anh trai anh, Lâm Quả Quả, HảiAnh, Doãn Trình, cũng tìm cả bạn bè khác của em, đến Lưu Yến anh cũng đều tìm đến. Luôn không nhìn thấu em đang nghĩ gì, vì vậy cứ va đập khắp nơi".

Cô ngẩng đầu, muốn sờ nếp nhăn ở khóe mắt anh.

"Sau này... phải nói cho anh biết...". Anh kéo tay cô đặt lên mặt, mặc kệ cô chầm chậm lần mò. Tắt đèn, họ quen với bóng tối và hình dáng của nhau trong bóng tối. Giường đơn rất nhỏ, hai cơ thể áp chặt vào nhau, cô bám vào cánh tay, vai anh, nhiều lần thử làm nếp nhăn ở ấn đường của anh giãn ra.

Vĩnh Đạo cười. "Sao vậy?".

"Có một nếp nhăn, sâu hơn trước...". Cô vừa nói vừa sờ.

Anh kéo tay cô, dùng râu cọ vào nơi mềm mại trong cánh tay cô, "Nếu anh không kết hôn... em sẽ làm thế nào? vẫn sống như vậy tiếp à?".

Xuôi theo cằm anh, cô vẽ theo đường nét khuôn mặt anh, suy nghĩ về khả năng đó.

"Em sẽ đợi...".

"Đợi cái gì?".Anh giữ chặt tay cô.

"Đợi... anh trở về...".

"Vậy sao không đến tìm anh? Lại để hai năm qua đi!".

"Em tưởng rằng... anh sẽ trở về... Trước đây... anh đều quay lại". Đây là lời từ đáy lòng cô, anh cũng làm như vậy. Bắt đầu từ năm lớp chín, mỗi lần rời đi là mỗilần quay lại. Cô quen đứng nơi cũ chờ anh men theo cùng một vòng tròn không ngừng quanh quẩn, nhưng lần cuối cùng anh sai đường, suýt chút nữa đi lướt qua cô.

"Nếu anh đi sai đường... em phải đến tìm anh... túm anh lại... biết chưa...".

Anh tìm thấy tay cô nắm chặt, cô cảm nhận được tất cả tình cảm đó, gật đầu.

Không biết nằm bao lâu, Vĩnh Đạo hỏi: "Em ngủ chưa?".

Phổ Hoa mở mắt: "Em chưa".

"Hận anh không?".

Cô vùi vào gối im lặng một lúc. "Hận...".

Bây giờ... còn hận không?".

"Ừ...". Suy nghĩ về đáp án này, Vĩnh Đạo chống người lên, nhìn cô từ trên cao.

"Vậy... cũng yêu chứ?".

Anh hỏi rất dè dặt, nhẫn nại chờ đợi đáp án, giống như sự chờ đợi trong suốt mười lăm năm qua. Như một lữ khách mệt mỏi, cuối cùng có thể cởi bỏ tất cả tội lỗi trên đường, kể cả bản thân cũng giao phó cho bạn đồng hành tin cậy nhất.

Cô bám vào cổ anh, sát bên tai anh, khẽ nói: "Em yêu...".

Ngày đăng: 25/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?