Gửi bài:

Chương 09.4

Vì Lâm Quả Quả đến nên cuối tuần Quyên Quyên, Thái Hồng, Tiểu Quỷ, mấy người họ lần lượt ngưỡng mộ danh tiếng mà tới, bề ngoài là tới thăm "tác giả chuyên mục" nhưng thực tế là đặc biệt đến thăm Phổ Hoa, cùng cô tiêu phí thời gian ngơ ngẩn im lặng suy nghĩ. Mọi người làm các món ăn đơn giản, Lâm Quả Quả pha một ấm trà ướp hoa lớn, tự pha cho mình một cốc cà phê, ngồi trong phòng khách nói chuyện linh tinh, không biết ai khơi ra nói về chủ đề trong chuyên mục trước đây: Hạnh phúc.

Mỗi người đều nói về quan điểm hạnh phúc của mình, cuối cùng tới lượt Lâm Quả Quả và Phổ Hoa. Lâm Quả Quả giữ thái độ thận trọng, nói với Phổ Hoa: "Cô nói trước đi".

Phổ Hoa cố nén suy nghĩ về chủ đề này, bảo nó lớn, thực ra nó gần ngay trong tay, bảo nó nhỏ nhưng lại bao gồm rất nhiều thứ."Đối với mình mà nói...có lẽ sống với nhau tới đầu bạc răng long...".

Lâm Quả Quả nghe xong gật đầu, rót cho mỗi người một lượt trà, "Đáp án truyền thống, hợp với cá tính của cô".

"Vậy cô nhìn nhận thế nào?". Thái Hồng không thể chờ đợi được bèn truy vấn.

"Tôi à...".

Lâm Quả Quả dẩu môi, uống ngụm cà phê, "Tôi không truyền thống như thế nên sẽ không hy vọng sống với nhau đến đầu bạc răng long, tôi luôn cho rằng hạnh phúc rất khó có thể mãi mãi như mới, đợi nó biến chất không bằngchủ động giành lấy, khi nên bắt đầu thì bắt đầu, đến lúc nên buông tay thì buông tay".

"Buông tay?". Thái Hồng không hiểu.

"Đúng, buông tay. Kết thúc một tình cảm, lại đi tìm một tình cảm khác!". Lâm Quả Quả thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc, nhìn mấy người phụ nữ đang ngồi, "Các cô đã từng thử chưa?".

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Quyên Quyên vẻ mặt tò mò, "Lẽ nào... cô từng buông tay?".

"Tôi?...". Lâm Quả Quả không nhịn được mỉm cười, hỏi ngược lại Quyên Quyên, "Vậy cô cảm thấy thế nào?".

"Ớ... cái này...".

Quyên Quyên nghẹn lời, không trả lời được. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, người phụ nữ như Lâm Quả Quả chính lànhư vậy. Sau khi mọi người về, Phổ Hoa thu dọn mọi thứ, Lâm Quả Quả đang viết trên bàn ăn. khỏi phòng bếp, đặt bút xuống vẫy vẫy tay.

Thấy cô ra"Qua đây ngồi".

"Cô đang viết gì à?".Phổ Hoa lau khô tay, liếc mắt nhìn bản thảo trên bàn.

"Chuyên mục tháng sau, đang chọn chủ đề".

Lâm Quả Quả hào phóng đưa bảo thảo cho cô, Phổ Hoa xem qua rồi đặt lại, ngồi đối diện với Lâm Quả Quả, chống cằm nghiêm túc hỏi:

"Quả Quả...".

"Ừ?".

"Tôi... sống tới đầu bạc răng long thực sự không thể ư?".

"Gì?".

"Tôi muốn hỏi...muốn...".

"Cũng chẳng phải đâu, vì mỗi người mỗi khác, nhưng tôi không tin lắm".

Lâm Quả Quả nhún nhún vai, "Có người từng nghiên cứu, tình yêu là Dopamine có tác dụng đối với trung khu thần kinh, đơn thuần là một loại phản ứng hóa học, Dopamine ngừng bài tiết, cảm xúc mãnh liệt kết thúc, tình dục thoái hóa, nhấtđịnh phải chuyển hóa thành tình bạn hoặc tình thân mới có thể tiếp tục duy trì.

Nhưng duy trì tiếp cũng không coi là tình yêu, ít nhất không phải cảm xúc mãnh liệt!". Lâm Quả Quả xếp lại bản thảo trên bàn, "Tóm lại, tôi không tin tình cảm lâu dài, ngoài quan hệ huyết thống, những thứ khác đều sẽ thay đổi, giới tính, bề ngoài, công việc, tính cách, trải nghiệm của con người...

Cả thế giới bây giờ không có gì tuyệt đối vì vậy hai người của khi bắt đầu, lúc kết thúc đã trở thành hai con người khác".

"Vậy cô cảm thấy... tôi... cũng đã thay đổi ư...".

Lâm Quả Quả đứng lên bước tới sau lưng Phổ Hoa, ấn lên vai cô, "Phải nhìn ở phương diện nào, có rất nhiều mặt cô đã thay đổi, cô đổi kiểu tóc, đổicông việc, tình trạng gia đình cũng khác trước, nhưng một vài mặt khác, cô thay đổi không nhiều".

"Cô?".

"Thế ư?".

"Ừ!". Lâm Quả Quả gật đầu khẳng định, "Cô vẫn rất bài xích người ngoài thảo luận vấn đề tình cảm, cô vẫn trốn trong vỏ, vẫn... không thể công khai thảo luậnvề anh ta!".

"Tôi...".

"Tôi biết cô có chỗ khó của cô, bây giờ cũng không phải lúc phá bỏ quá khứ, côcần thời gian, điều chỉnh tốt tâm trạng và sức khỏe, cũng cần thích ứng vớinhững thay đổi này, chuẩn bị trở lại với cuộc sống. Tương lai làm thế nào, cô từng nghĩ chưa?".

Phổ Hoa liên tiếp lắc đầu, cô không hề có chút manh mối gì về tương lai, thậm chí còn cố tình không đụng tới hai chữ này.

"Thực ra...".

Lâm Quả Quả hơi do dự, nhưng vẫn nói ra, "Là anh ta đón tôi tới đây, cô chắc có thể đoán ra".

Phổ Hoa nhìn sang chỗ khác, lờ đi cái tên Vĩnh Đạo.

"Mấy hôm nay, tôi cũng luôn suy nghĩ về vấn đề giữa hai người. sau này cô nên làm thế nào...". Nếu không thể vứt bỏ quá khứ,

"Chẳng phải tôi... đã lựa chọn từ bỏ rồi ư?". Cô không nhịn được bèn hỏi, "Tôi không giống chị, có thể lựa chọn bắt đầu và kết thúc, tôi... chưa từng lựa chọn... chỉ tiếp nhận...".

"Nếu...anh ta hồi tâm chuyển ý, cô cũng sẽ chấp nhận chứ?".

Lâm Quả Quả hỏi.Giả thiết của cô ấy khiến Phổ Hoa muốn cười lại rất muốn khóc.

"Không biết... tôi căn bản chưa từng nghĩ qua... cũng không muốn nghĩ...". Cô thảlỏng bờ vai căng cứng, mệt mỏi day day huyệt Thái Dương, "Bây giờ... trong đầutôi rất trống rỗng... chuyện của bố... anh ấy... tôi đều không nghĩ... nghĩ nhiều hơn nữa, cũng không thể thay đổi kết quả. Bố đã không còn... anh ấy... nói chung... tôi không thay đổi được... cái gì cũng không thể thay đổi...".

Lâm Quả Quả bước tới cùng ngắm cảnh với Phổ Hoa, vạn nhà sáng đèn trong sắc đêm, sau mỗi cánh cửa sổ đều có một cuộc sống, giống như một câu chuyện. Ánh mắt của Phổ Hoa dừng ở một nơi, mang theo lưu luyến sâu sắc.

Khi những ngọn đèn đã tắt, Lâm Quả Quả nói: "Phổ Hoa...".

"Ừ?".

"Cô biết không...".

"Chuyện gì?".

"Vĩnh Đạo... bây giờ đang ở dưới lầu...".

Phổ Hoa dùng ngón tay vẽ đường nét bóng dáng trên tấm kính, suy nghĩ lời củaLâm Quả Quả, tất cả suy nghĩ xoay chuyển trăm nghìn lần trong đầu cô, cuối cùng đều kết thúc cùng một giọng nói.

"Tôi...không muốn gặp anh ấy...".

Cô nói cho Lâm Quả Quả biết quyết định của mình, "Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong... muốn được yên tĩnh một chút...".

"Cũng tốt".

Lâm Quả Quả ở lại đó ngắm cảnh, Phổ Hoa trở về phòng mình.

Một tuần sau đó, sau khi viết xong chuyên mục, họ ra ngoài đi dạo, tới siêu thị mua vài đồ dùng, hoặc ngồi trong công viên trung tâm nói chuyện.

Cuối cùng Lâm Bác cũng được đón qua sống cùng họ, thêm một đửa trẻ, tiếng cười dần dần lan ra từng góc căn phòng, tâm trạng và sức khỏe của Phổ Hoa cũng khá hơn rất nhiều.

Trong một năm ngắn ngủi trải qua hai lần bệnh nặng, cô cảm thấy bản thân già đi, ánh mắt không còn như trước kia, khi vui mừng kinh ngạc cũng cười lãnh đạm như sương, luôn có tâm trạng bi ai không có chỗ để trút bỏ. Cuộc sống đã mài bằng tính cách, cũng mài vỡ máu thịt, cô trở nên trầm mặc hơn trước, chỉ khi ở cùng Lâm Bác mới thi thoảng tìm thấy niềm vui, lộ ra nụ cười.

Ngày tháng cứ trôi đi như vậy, Lâm Quả Quả làm hai kỳ bản thảo ở nhà PhổHoa, Phổ Hoa đã hồi phục, có thể tự mình lo liệu cuộc sống, cũng đã cúng từ tuần đầu đến tuần thứ sáu cho bố. Ở cùng một tháng, Phổ Hoa và Lâm Quả Quả dần trở thành bạn thân không gì không thể nói, nhưng bữa tiệc vui mấy cũng đến lúc tàn. Trước khi Lâm Quả Quả đưa ra ý rời đi, Phổ Hoa chủ động bảo cô ấy sức khỏe của mình đã hồi phục,không muốn phiền cô ấy chăm sóc nữa.

Từ Quyên Quyên, Lâm Quả Quả, Hải Anh đến Thái Hồng, Tiểu Quỷ, mỗi một người bạn ở bên cô vào thời điểm tệ nhất trong cuộc đời, Phổ Hoa đều cảm kích ghi nhớ trong lòng. Tối trước khi đi, thu dọn đồ đạc cho Lâm Bác ngủ xong, Lâm Quả Quả tới gõ cửaphòng Phổ Hoa.

"Phổ Hoa, ngủ rồi à?".

"Tôi chưa, cô vào đi". Phổ Hoa mở cửa, nhường đường cho cô ấy vào.

"Đang làm gì vậy?".

"Viết bừa mấy thứ".

Phổ Hoa bước tới bàn viết, thu dọn mấy quyển sách cũ bày dưới đèn, vặn nhỏ âm lượng chiếc đài. Lâm Quả Quả ngồi xuống cạnh cô, lặng lẽ liếc qua nét nguệch ngoạc lung tung trên tờ nháp.

"Cô đã thu dọn đồ xong rồi à? Sáng sớm mai tôi sẽ tiễn hai người". Phổ Hoa che tờ nháp đi, vuốt lại mái tóc rối.

"Không cần phiền đâu, bạn tôi qua đón, đưa chúng tôi về".

Lâm Quả Quả khẽcười, "Biết không, khi cô có tâm sự, rất thích vuốt tóc như vậy".

"Tôi?".

"Đúng." Phổ Hoa dừng lại động tác trên tay, vội vàng đặt tay lên đầu gối.

Khi trong lòng cô có chuyện, hoặc nhất thời không biết nên làm thế nào, hay...muốn đề cập tới một vài chủ đề đặc biệt...nói chung rất thích vuốt tóc ra sau tai, tôi chú ý lâu rồi".

"Có thể... là thói quen...".

Phổ Hoa có chút ngại ngùng.

"ừ, mỗi người đều có động tác quen thuộc che giấu sự căng thẳng, Lâm Bác thíchdụi mắt hoặc nắm tai... giống tôi". Lâm Quả Quả cười, nụ cười của cô ấy có sức lan tỏa, khiến Phổ Hoa nhẹ nhõm hơn, quên cả mái tóc đang rủ xuống.

"Ngày mai đi rồi, thực ra... có vài chuyện tôi muốn nói với cô".

"Chuyện gì vậy?".

"Là...liên quan tới Vĩnh Đạo...".

Lâm Quả Quả dừng lại một chút, quan sát phảnứng của Phổ Hoa.

"Vâng... cô nói đi".

cô nên gặp Vĩnh Đạo một lần, nói chuyện tử tế".

"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy...

Lâm Quả Quả không cười nữa, nghiêm túc nói.

Phổ Hoa không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên, hơi cúi đầu, vuốt khẽ một góc tờ giấy nháp thò ra.

"Thực ra... khi đi Thiên Tân đón tôi, anh ta và tôi nói chuyện rất lâu, nhưng tôivẫn không có cơ hội kể với cô. Anh ta nói rất nhiều thứ, tuyệt không ít hơn những câu chuyện cô kể, nhưng có thể vì lời anh ta nói làm tôi xúc động nên tôi mới quyết định đến Bắc Kinh".

"Anh ấy... đã nói gì...".

Phổ Hoa chuyển sự chú ý sang Lâm Quả Quả, nửa như chờ đợi, nửa... như sợ hãi đáp án cô ấy sắp đưa ra.

"Anh ta nói...anh ta vẫn muốn sống cùng cô...".

Cho dù tận tai nghe được, Phổ Hoa vẫn không thể tin, nhưng cô nhiều lần có được đáp án khẳng định từ Lâm Quả Quả.

"Đây là nguyên văn lời anh ta nói". Lâm Quả Quả do dự một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa không chỉ Vĩnh Đạo từng nói, anh trai anh ta... cũng từng nhắc đến với tôi...".

"Cô nói Vĩnh Bác?".

"Vĩnh Bác...".Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Phổ Hoa, "Cô... quen"

"Chúng tôi... không chỉ quen...". Lâm Quả Quả cười chua xót, có chút giống như tự giễu mình,

"Không phải tôi có ý muốn giấu cô, cũng do gần đây... tôi mới làm rõ mối quan hệ trong đó... Thế giới này thật nhỏ bé đến đáng sợ... vì thế khi nhà cô xảy ra chuyện... điện thoại cho cô nhưng lại tìm ngay được tôi". Vĩnh Đạo không gọi được

"Đây... sao có thể?".

Phổ Hoa bỗng chốc không thể tin nổi, "Ý cô nói... cô và Vĩnh Bác...".

Lâm Quả Quả ngược lại rất bình tĩnh, "Hôm bọn Quyên Quyên đến, chúng ta chẳng phải từng nói về hạnh phúc ư? Tôi đã nói... tôi sẽ không giống cô theo đuổi cuộc sống tới đầu bạc răng long, khi nên buông tay thì buông. Người khiến tôi nảy sinh quan điểm đó... chính là Vĩnh Bác!".

Lâm Quả Quả cầm chiếc bút chì bị dùng cùn trên bàn, chầm chậm xoay trên tay,"Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, tôi mới trở thành tôi của ngày hôm nay, nghiên cứu tâm lý và viết bài, thuần túy muốn tự mình lần nữa đối diện với nhucầu của cuộc sống và tình cảm... Đương nhiên... cũng cần lần nữa đối diện với Vĩnh Bác...". Lâm Quả Quả viết tên của Vĩnh Bác lên tờ nháp, cầm cho Phổ Hoa xem, "Anh ấy không thích hợp với hôn nhân, không thể ổn định được, điểm nàykhác với Vĩnh Đạo... Chia tay đối với chúng tôi mà nói không hẳn là việc không hay... nhưng cô và Vĩnh Đạo không như vậy...".

"Vậy Lâm Bác...cậu bé là...".

Lâm Quả Quả không đưa ra bất cứ câu trả lời chính xác nào, chỉ khẽ cười, ôn hòa như xưa.

"Lâm Bác là con của tôi, nó có tôi là đủ rồi".

"Nhưng...". Phổ Hoa vẫn muốn hỏi, nhưng rõ ràng Lâm Quả Quả không muốn nói.

"Được rồi, tôi nói như vậy là hy vọng cô có thể nhìn thẳng vào vấn đề giữa cô và Vĩnh Đạo. Vĩnh Đạo và anh trai anh ta... đều không phải loại người dễ dàng buông tay. Cô từng nói anh ta luôn dùng cách thức của anh ta để sống cùng cô. Giữa hai người thiếu sự trao đổi".

"Chúng tôi...". Phổ Hoa muốn phản bác, nhưng không tìm ra lý do vững chắc.

"Nói chung, cô không nói cho anh ta biết cô đang nghĩ gì, anh ta nên làm gì, anh ta sai, cô sẽ đau lòng thất vọng, lại truyền cho anh ta tâm trạng và suy nghĩ tiêu cực, anh ta càng không biết tiếp theo nên làm thế nào. Đây chính là vấn đề còn tồn tại của hai người, mâu thuẫn và hiểu lầm đều từ đó mà tích tụ, mười mấy năm rồi, hai người chưa từng nhìn thẳng hay giải quyết vấn đề".

"Tôi..."

"Ví dụ người bạn trở về nước và gặp mặt cô đó, và cả Cầu Nhân cô từng nhắc đến và bạn gái trước kia của Vĩnh Đạo. Nếu những vấn đề này sớm được nói ra, hai người sẽ ngừng cãi nhau. Vì thế... tình cảm cần bồi dưỡng và che chở... cần để đối phương biết...".

Lâm Quả Quả rút tờ giấy nháp bị đè dưới quyển sách. Nét chữ lộn xộn trên đó giống như bức tranh, thực ra chỉ là các loại biến thể của sáu chữ "Thi Vĩnh Đạo"và "Diệp Phổ Hoa".

"Nếu có thể buông tay, cho bản thân mình tự do... thì đừng viết những cái này nữa...".

Lâm Quả Quả đặt tờ nháp trở lại bàn, "Nếu không thể... thì gặp mặt anh ta... nói chuyện với anh ta, để anh ta biết, cô... cũng vẫn quan tâm tới anh ta!".

Sáng sớm hôm sau, Lâm Quả Quả thu dọn hành lý, đưa Lâm Bác trở lại Thiên Tân. Người lái xe tới đón là Vĩnh Bác, Phổ Hoa đã không còn cảm thấy bất ngờ. Vĩnh Bác vội xách hành lý đưa Lâm Bác lên xe, xuống lầu gặp Phổ Hoa chỉ đơn giản chào hỏi.

Thấy Lâm Bác nhoài lên vai anh vẻ mặt phấn khởi trêu đùa làm nũng, Phổ Hoa có cảm giác ngưỡng mộ khó nói. Lâm Quả Quả từ biệt Phổ Hoa qua tấm kính, miệng vẫn cười. Lâm Bác cũng dánsát mặt lên kính, học dáng vẻ của mẹ vẫy tay với cô, miệng hét to: "Tạm biệt dì Diệp! Tạm biệt mẹ! Tạm biệt Lâm Bác! Tạm biệt chú!".

Ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Quả Quả truyền đạt cho cô rất nhiều thứ, có những điều khiến Phổ Hoa động lòng, có những điều cô vẫn không hiểu. Nhìn chiếc xe Jeep đi xa, dường như cô vẫn đắm chìm trong cuộc nói chuyện tối qua, nhất thời không thể bước ra.

Ngày đăng: 25/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?