Gửi bài:

Chương 09.1 - Phổ Hoa trong hiện thực - hai mươi chín tuổi

Ánh ban mai nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, Lâm Quả Quả bóp vai đứng lên khỏi ghế, thu dọn cốc nước và khay trên đầu giường.

"Đây chính là toàn bộ câu chuyện?".

"Ừ". Phổ Hoa mệt mỏi dựa lên gối, khép mắt nhưng không buồn ngủ, "Đây chính là quá khứ của tôi và anh ấy, những thứ còn nhớ chỉ có vậy".

Lâm Quả Quả đứng bên cạnh giường vỗ vỗ vai Phổ Hoa, "Đừng nghĩ nhiều quá. Yên tâm tĩnh dưỡng cho khỏe, cả đêm cô không ngủ rồi. Nghỉ chút đi, tôi đi xem Lâm Bác, chuẩn bị đồ ăn sáng cho nó".

"Được, cô đi đi". Phổ Hoa gật đầu, mắt nhìn Lâm Quả Quả ra ngoài, khi cửa sắp đóng lại không nhịn được bèn gọi cô ấy lại, "Quả Quả...".

"Sao vậy?".

Lâm Quả Quả thò đầu vào, trên mặt lộ ra vẻ tiều tụy vì thiếu ngủ nhưng vẫn nở nụ cười ấp áp. Phổ Hoa chống người lên, vén lọn tóc trước trán khẽ nói: "Cảm ơn cô".

Lâm Quả Quả xua tay, "Cảm ơn cái gì chứ! Nằm xuống đi!".

Nói xong liền đóng cửa cho cô. Không lâu sau vang lên tiếng Lâm Bác dậy, hai mẹ con mỗi người một câu nói về chuyện trong nhà trẻ, Phổ Hoa nằm trên giường, nhìn ánh mặt trờixuyên qua khe rèm lặng lẽ lắng nghe và quan sát căn phòng nhỏ. Trên bàn viếtbày bức tranh vẽ bằng bút sáp và đồ chơi Ultraman, bút màu được xếp gọn gàng trong hộp, bên cạnh là khung ảnh, trong ảnh Lâm Bác giành chiến thắng bước lênbục giảng, khuôn mặt đứa trẻ năm tuổi có một vẻ trưởng thành trước tuổi. Trên giá sách phần nhiều là sách của Lâm Quả Quả, chỉ có tầng dưới cùng là đồ chơi của Lâm Bác, quả bóng, xe hơi, găng tay bóng chày và một đôi giày trượt pa tanh mới tinh, màu xanh rất đẹp.

Phổ Hoa nhìn đôi giày trượt pa-tanh như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, cuối cùng không chống nổi cơn mệt mỏi cả đêm chưa ngủ, nghiêng người trên gối ngủ mất. Di động trong túi treo trên đầu giường reo, cô trở mình không nghe thấy. Không biết cô đã ngủ bao lâu, khi cô mở mắt, ánh mắt rơi đúng trên bức tranh bằng bút sáp màu trên bàn viết, vài giây sau cô mới nhớ ra mình đang ở nhà LâmQuả Quả. Bên ngoài chắc đã là buổi tối rồi, vì trong phòng bật đèn. Phổ Hoa xoay người sang bên kia mới phát hiện bên giường còn có một bóng dáng bé nhỏ,Lâm Bác đang ôm cuốn truyện thiếu nhi đọc say sưa dưới chiếc đèn bàn, ở chính vị trí tối hôm trước Lâm Quả Quả đã ngồi, đường nét dưới ánh đèn rất giống mẹ.

Phổ Hoa không cử động, cho tới khi Lâm Bác ngẩng đầu phát hiện cô đã tỉnh mới ngồi thẳng dậy vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh. Lâm Bác lập tức đặt sách xuống nhảy lên ghế, cẩn thận e dè bước tới bên giường,ngây thơ hỏi: "Dì Diệp, dì tỉnh rồi à? Mẹ nói không được đánh thức dì dậy".

Phổ Hoa cười cười, không nén được liền xoa xoa cái trán mịn màng của Lâm Bác, cậu bé quả thật hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi. "Mẹ đâu?".

"Mẹ... đang đợi khách ở dưới tầng ạ, mẹ kêu cháu lên ở với dì trên này, ngoài trời đang mưa!".

Lâm Bác chạy tới đầu giường bưng cốc nước cho Phổ Hoa như người lớn, "Dì Diệp, dì uống nước đi, mẹ nói một lát nữa dì phải uống thuốc".

Phổ Hoa nhận cốc nước uống một ngụm lớn rồi cảm ơn cậu bé. Câu chuyện tuy không thu hút Phổ Hoa, nhưng khuôn mặt non nớt của Lâm Bác khiến cô bất giác nhớ tới đửa trẻ mình từng mất. Cô cũng từng tưởng tượng ban đầu giữ được đứa trẻ thì cuộc sống sẽ như thế nào, có lẽ sẽ không ly hôn vớiVĩnh Đạo, cả nhà yên bình sống những tháng ngày ổn định. Nhưng những điềunày cũng chẳng qua chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Tiếng chuông cửa ở bên ngoài vang lên, chắc khách của Lâm Quả Quả đã đến, cô không tiện lộ mặt, chỉ mặc thêm áo khoác để mình nhìn không đến nỗi quá thảm hại. Lâm Quả Quả nhanh chóng ra mở cửa, người khách mái tóc ướt đẫm nước mưa trước trán rũ rượi dán trên má, nước trên chiếc ô rủ trên tay vẫn chảy từng giọt.

"Lâm Bác, ra đây con". Cô ấy vẫy tay gọi con, Lâm Bác rất nghe lời chạy ra ngoài. Phổ Hoa muốn giữ Lâm Bác lại, nhưng nhận ra người đứng phía sau Lâm Quả Quả, nhất thời không dám tin vào mắt mình, cô vốn cho rằng sẽ không có bất cứ liên hệ với bạn bè bên cạnh Vĩnh Đạo nữa, không ngờ mới chưa đầy mấy ngày,Cao Triệu Phong đã tìm được chỗ Lâm Quả Quả.

"Cậu... làm thế nào tìm được...có chuyện gì à?".

Cao Triệu Phong bước lên trước, tay nắm chặt thành nắm đấm giống như đang chuẩn bị điều gì đó, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nói: "Chị dâu... em tới... đón chị...".

"Đón tôi?". Lặp lại lời cậu ta, trong lòng Phổ Hoa đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, giọng nói có phần run rẩy, "Cậu đón tôi... làm gì?".

"Đón chị...". Cao Triệu Phong hít sâu một hơi, lộ ra vẻ khó xử, "Chị dâu, chị đừng hỏi nữa, trước tiên nhanh chóng chuẩn bị đi, em đợi ở ngoài".

Nói xong liền quay người đi ra, chỉ còn lại một mình Phổ Hoa ngồi ngơ ngẩn trên giường. Lâm Quả Quả thu xếp xong cho Lâm Bác rồi quay lại, trong tay cầm một chiếc áo khoác dày. Thấy cô ngồi ngẩn ra, bước tới khoác áo lên vai cô. Lâm Quả Quả không cười, trong lời nói có vị an ủi cũng khiến Phổ Hoa nảy sinh cảm giác bất an. Cô không nén được liền nắm tay LâmQuả Quả, không biết nên làm gì. "Mặc vào rồi đi mau đi".

"Phải đi đâu? Đã xảy ra chuyện?".

"Phải về Bắc Kinh". Lâm Quả Quả ngồi xuống giúp cô cài cúc áo, ôm vai cô, "Xảy ra chút chuyện cần cô về Bắc Kinh, mặc áo trước đã, tôi đặt thuốc giảm sốt trong tú iáo bên trái, cô nhớ uống, cậu ta đang đợi ở ngoài, nhanh đi đi".

Phổ Hoa bước tới cửa, vẫn nắm chặt tay Lâm Quả Quả không rời, "Đã xảy ra chuyện gì?".

Lâm Quả Quả không nói, chỉ che giấu bằng cách thở dài. "Là... Vĩnh Đạo...".

Phổ Hoa nóng lòng vội ghìm xuống, giọng nói run rẩy gần như bản thân cũng nghe không ra. Cô nghĩ có thể kinh động đến Triệu Phong như vậy chỉ có Vĩnh Đạo. Lâm Quả Quả không muốn trả lời, đẩy cô ra ngoài, đưa mấy thứ tùy thân của cô cho Cao Triệu Phong, ra hiệu cậu ta xuống trước.

"Đừng hỏi nữa!".

Sau khi Cao Triệu Phong đi, Lâm Quả Quả ôm chặt vai Phổ Hoa, dặn dò cô giống như một người chị

gái: "Phổ Hoa, cô phải kiên cường, biết không!".

Hai chữ "kiên cường" quá nặng nề khiến Phổ Hoa rùng mình. Lâm Quả Quả đưa Phổ Hoa xuống tầng, che mưa cho cô lên xe Cao Triệu Phong. Cô quay đầu nhìn Lâm Quả Quả dần biến mất trong màn mưa, lòng thầm cầu nguyện, cho tất cả mọi người ở bên, bố, mẹ, Quyên Quyên, cả Vĩnh Đạo nữa.

Nhưng cố gắng hết sức kiềm chế đến vậy, đáy lòng vẫn không ngừng dâng lêncảm giác sợ hãi và lạnh giá, cô túm chiếc cúc áo trước ngực thành một nắm, để bản thân mình trấn tĩnh hơn. Xe đi trong làn mưa, nhanh chóng chìm vào trong bóng tối của buổi đêm, không thể nói được là con đường quen hay lạ. Cảm giác bất an và sợ hãi giống như tấmlưới dày, tung khắp bầu trời, vây cô ở giữa. Trên đường Phổ Hoa gọi điện cho bố, hy vọng nói với ông vài câu để lòng vui lên, nhưng tiếng chuông vang lên rất lâu mà không có người nghe máy, xem thời gian, có lẽ bố đã đi chơi cờ rồi.

Trên đường trở về Bắc Kinh, ngoài tiếng mưa đập trên tấm kính, trong xe từ đầu đến cuối đều bao trùm bởi sự im lặng. Nửa chừng đi qua trạm thu phí, Phổ Hoa tìm được hai viên hạ sốt Lâm Quả Quả đặt trong túi, bên người không có nước, chỉ có thể nuốt chửng. Viên thuốc tắc trong cổ họng không lên cũng không xuống được, muốn ho không ho ra nổi, muốn nuốt cũng nuốt không xong, vị đắng lan ra trong miệng.

Cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải dũng cảm, giống như Lâm Quả Quả nói, trải qua đủ mọi chuyện với Vĩnh Đạo, còn có gì không thể chịu đựng chứ? Xe ra khỏi đường cao tốc, tiến vào thành phố, mưa dần dần nhỏ hơn. cần gạt mưa vẫn chuyển động theo quy luật, Phổ Hoa nhìn ra ngoài nhận ra ký hiệu đường, phát hiện xe đang lái trên con đường quen thuộc, cách nhà không xa.

Tại bãi đỗ xe cũ, Cao Triệu Phong xuống mở cửa xe. "Chị dâu, đến rồi".

Cậu ta không quay đầu chỉ lặng lẽ nhìn cô một cái bằng gương chiếu hậu rồi nhanh chóng quay đầu đi.Phổ Hoa cảm ơn, đẩy cửa xe, vô thức quấn chặt áo khoác của Lâm Quả Quả, trơ trọi đứng trước xe. Đập vào mắt là ký hiệu lớn, màu đỏ của bệnh viện, trong sắcđêm biến thành màu khác, dường như nuốt đi tất cả mọi thứ trong bóng tối. Một người đàn ông toàn thân vận đồ đen đang đứng cách xe không xa. Là Vĩnh Đạo! Chỉ nhìn đường nét của anh, cô cũng không thể nhận nhầm.

Gặp được anh, Phổ Hoa thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh vẫn ổn, không xảy ra chuyện gì. Khi anh từng bước đi tới, sự nhẹ nhõm trong nháy máy biến mất, cô đang định chạy tới rồi sững lại. Đằng sau Vĩnh Đạo là cánh cửa rộng lớn đã mở một nửa, một con đường sâu thẳm, đèn hai bên sáng trưng, treo những tấm biển nổi bật, màu đen, màu trắng, có hoa, cửa sổ còn bày hộp gỗ, chỉ có hai vị khách bước ra, trên mặt mỗi người đều có vẻ bi thương.

Phổ Hoa bắt đầu run rẩy không khống chế được, cơ thể đột nhiên mềm nhũn,đến một chút sức lực cũng không có, cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực lan tỏa toàn thân.

Mỗi lần Vĩnh Đạo tiến lại từng chút một, cô liền lủi một chút. Nghe thấy bước chân giẫm trên sàn xi măng, cho tới khi không còn chỗ để lùi. Quen nhau bao nhiêu năm, cô chưa từng gặp một Vĩnh Đạo như thế này. Dưới đôi mắt đỏ ngầu là một quầng thâm đáng sợ, mái tóc ướt từng lọn từng lọn dính trên mặt, nhưng trong mắt anh lại có một sự lạnh lẽo len vào tim cô. Bi thương, lo lắng, sốt ruột, Phổ Hoa không phân biệt nổi là cảm giác gì, cô giật mình, lại lùi một bước, tay nắm chặt mui xe.

"Anh...".

Vĩnh Đạo dừng trước mặt cô, anh đứng rất gần, gần tới nỗi cô dường như có thể ngửi được mùi thuốc sát trùng trên người anh đã bị nước mưa dội qua.Anh giơ tay đỡ vai cô, rất dịu dàng nhưng cũng rất kiên định.

"Nhìn anh, Phổ Hoa!". "Phổ Hoa...". Anh hít sâu một hơi, siết chặt vòng tay.

"Buổi chiều...bố đi chợ mua đồ...bị...".

"Cái gì?...". Cô bắt đầu run rẩy kéo cổ áo tay anh, khom người kiềm chế cơn khó chịu dâng lên từng đợt.

"Sau đó...".

"Họ gọi điện cho em nhưng mãi không liên lạc được, sau đó tìm được anh, khi anh tới... không còn kịp nữa...".

Anh kể lại một cách khó khăn, từng giọt lệ tràn ra trong đôi mắt ngầu đỏ.

"Cái gì gọi...không kịp nữa?".

Qua vai anh truyền đến tiếng khóc trong cửa lớn, đâm vào thần kinh của cô. Trong sân, nhân viên làm việc mặc đồng phục đẩy xe qua, một tấm vải trắng trùm lên chiếc xe, bánh xe nghiến lên con đường gạch phát ra tiếng cót két, toàn thân cô chấn động theo âm thanh đó, tay dường như bấm vào thịt anh.

"Phổ Hoa...". Anh nâng mặt cô lên, cực kỳ bi thương nói với cô, "Phổ Hoa... bố mất rồi...".

Cô căn bản không hiểu anh nói gì, cơ thể mềm nhũn, nhìn bầu trời sương mù, trong đầu dường như có tiếng ù ù vô tri vô giác, giống tiếng đồng hồ, lại giống như tiếng khóc tan nát cõi lòng. Cô lấy hết sức đẩy anh ra, cơ thể bùng nổ sức mạnh, thúc đẩy cô loạng choạng chạy về phía trước, xộc vào cửa lớn, men theo con đường gạch. Anh đuổi theo, ôm cô từ phía sau, điên cuồng gọi tên cô.

"Phổ Hoa! Phổ Hoa! Phổ Hoa!".

Cô leo lên bậc thềm, ngã trước cửa, cuối cùng cô dừng lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước tới dưới bảng hiệu, ngẩng đầu.

Nhà xác?

Nhà xác!

Nhà xác!

Trong đầu cô nhất thời hỗn loạn, mấy chữ đó trở nên mơ hồ, cô quay đầu kéo Vĩnh Đạo, hỏi một cách không chắc chắn: "Vừa nãy anh...nói... cái gì?".

Anh ôm cô, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, cuối cùng một giọng nói bi thươngvang lên: "Phổ Hoa... bố không còn nữa rồi...".

9-2

Trên giấy chứng nhận tử vong ghi thời gian bố qua đời, bên dưới là chữ ký của Vĩnh Đạo, Phổ Hoa cầm bút lên, tay vẫn cứ run run, chữ viết xiêu vẹo, Vĩnh Đạo bước tới nắm tay cô giúp cô viết nốt. Ra khỏi phòng làm việc của bệnh viện, cô ngồi trên hành lang, đợi Vĩnh Đạo làm các thủ tục khác.

Cửa lớn của nhà xác nằm chéo với chỗ cô ngồi, luôn có gió lạnh âm u mang theo tiếng khóc vọng lại từ cuối hành lang. Trước khi vào, Vĩnh Đạo kéo cô ra một bên, dường như cầu khẩn thương lượng với cô: "Đừng đi đến cuối hành lang nhé? Hai ngày nữa rồi nhìn sau?".

Mặt cô đỏ rực, chỉ còn lại hai đầm nước tối om trong đôi mắt, thế nào cũng không thể tập trung được, cô lắc đầu một cách máy móc, mò mẫm bức tường dài mênh mông, vẻ mặt bướng bỉnh. Vĩnh Đạo úp tay lên cái trán nóng bừng của cô, cô tránh đi. Nền gạch phản chiếu ánh đèn âm u, nét mặt cô cũng xa vắng.

"Em muốn vào!".

Cô nhấn mạnh từng từ, rít lên qua kẽ răng, bản thân giơ tay ra gõ cửa. Anh không lùi bước, thở dài, tới cửa sổ của phòng trực đêm đưa giấy chứng nhận. Rất nhanh, cánh cửa sắt khép chặt từ từ mở ra, một luồng khí lạnh buốt xộc lên. Phổ Hoa rùng mình, vô thức dán sát vào sau Vĩnh Đạo.

Ngày đăng: 25/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?