Gửi bài:

Chương 09.3

Phổ Hoa cẩn thận mở bàn tay, đôi mắt vằn những tia máu không chút do dự. Một chùm chìa khóa nằm trong lòng bàn tay cô, trên vòng chìa khóa treo mác ôtô, vốn dĩ cùng một đôi với chìa khóa xe của anh, khi mua xe mỗi người dùng một chiếc, ám chỉ sẽ không chia ly. Vĩnh Đạo nhìn chìa khóa, lại nhìn cô, không hiểu ý cô.

"Đây là chìa khóa nhà bên đó...".

Cô dừng lại một chút, nhấp môi, "Sau này... em không muốn qua đó".

Đến một, hai giây sau anh vẫn hoàn toàn không hiểu.

"Em có ý gì?".

"Chính là căn nhà... trả lại cho anh, em sẽ nhanh chóng hết sức dọn đồ về đây".

"Em muốn chuyển đi?". Anh vẫn không thể tin nổi, tang lễ vừa kết thúc cô liền nghĩ tới những hết những lời đã chuẩn bị sẵn trước đó, học thuộc đâu ra đấy từng chữ.

"Vâng, em muốn chuyển về, đây mới là nhà của em". Cô gật đầu.

"Nếu anh không đồng ý?".

"Đây là chìa khóa, anh nhận lấy đi". Cô không giải thích nhiều nữa, giao chìa khóa vào tay anh, lấy cốc nước lại tiếp tục ngồi trước di ảnh, trở thành một pho tượng.

"Em...".

"Mấy ngày này, cảm ơn anh. cuối quay lưng lại với anh. Bây giờ... anh có thể về rồi".

Cô ngồi thẳng lưng, từ đầu đến giờ Phổ Hoa không nghĩ ra cách nào tốt hơn để cảm ơn anh, những thứ cô có chỉ còn lại căn nhà đó. Nhưng anh không đi, cũng không ngồi, chỉ đứng sau lưng cô. Không biết đứng đã bao lâu, không đợi được cô quay đầu, anh mở cửa đi ra. Sau vài phút là tiếng đóng cửa.

Phổ Hoa lại chờ đợi rất lâu, cổ tê dại mới quay đầu lại, Vĩnh Đạo đã không còn ở đó nữa. Cô đứng lên đi ra phòng ngoài, dựa lên khung cửa nhìn xung quanh căn phòng. Bốn bức tường trắng, đồ đạc trong nhà đã cũ. Đây là căn phòng trống rỗng, không có bố, sau này cũng không còn Vĩnh Đạo. Họ đều là những người không thể thay thế, bây giờ, cô đều đã mất họ.

Cho dù trải qua đại tang, cũng không thể có người mãi mãi ở bên, đây là đạo lý Phổ Hoa hiểu rất rõ. Sau khi Quyên Quyên về, cô uống thuốc, vẫn mặc nguyên quần áo nằm trêngiường, nhanh chóng thiếp đi. Sau bảy ngày, lần đầu tiên cô được gặp bố trong giấc mơ của mình, ông vẫn chắp tay sau lưng đứng trong ánh tà dương mỗi hoàng hôn, nghe tiết mục Bình thư ông ưa thích. Thấy cô vào, ông cười hỏi: "Hoa Hoa. Tối nay gói bánh sủi cảo không?".

Cô vội gật đầu bước tới ban công, gọi một tiếng "Bố?". Bố quay người chỉnh kênh, không nghe thấy. Cô tiếp tục bước lên phía trước, tới ban công, run rẩy gào: "Bố...".

Bố vẫn không để ý, nhìn xuống tầng dưới. Cô không cam lòng, giơ hai tay muốn ôm bố. Cơ thể bố đột nhiên nghiêng lệch rangoài lan can, khi cô sắp chạm vào, kể cả chiếc đài cũng bay theo. Cô cảm nhận được gấu áo bố, cũng chỉ trong giây phút ngắn ngủi, sau đó là âm thanh va chạmrầm rầm, hồn bay phách lạc...

Phổ Hoa hét lớn, cơ thể nảy lên, thực ra chỉ là trở mình tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, rèm cửa sổ vẫn khẽ lay động trong gió, không có bóng dáng bố, căn phòng chỉ có cái lạnh u buồn. Cô sờ lên người, toàn thân toát mồ hôi, quần áo dính lên lưng rất khó chịu.

Bầu trời chiều âm u ảm đạm như sắp mưa. Đóng cửa ban công, cô ôm đầu gối ngồi ngồi ngẩn trên giường. Từ tối trở về từ Thiên Tân, vết thương cũ trên ngực bắt đầu tái phát, sau đó đau từng cơn, dùng thuốc Quyên Quyên mua để giảm đau, bây giờ cơn đau lan rộng ra bả vai và sau lưng, trước ngực cũng có cảm giác khó chịu, hít thở đều rất khó khăn.

Cô cầm điện thoại gọi cho mẹ. Hỏi bà đã ăn chưa, dặn dò bà không cần tới nữa. Côh iểu rõ thân phận của bà tham gia quá nhiều việc hậu sự sẽ khiến dượng không vui. Tuy nói theo tình lý, mẹ nên tham gia. Mẹ hỏi cô khỏe hơn chút chưa, cô cườinói: "Con không sao".

Đặt điện thoại xuống, Phổ Hoa bước ra ban công, đứng ở chỗ bố dừng lại trong giấc mơ, nhìn ra xa. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh chiếc kim rơi xuống đất, chỉ có kim đồng hồ treo trên tường chuyển động tích tắc từng tiếng. Trong hoàncảnh như thế nỗi đau khổ và cô đơn trong lòng cô không ngừng lan ra, nó hìnhthành sự đối lập rõ ràng với cái ồn ào náo nhiệt ở dưới lầu.

Vợ chồng cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, trẻ con gây rắc rối, người già thảo luận giá cả thức ăn và giảm giá ở chợ trong thời gian gần đây, tài xế xung đột với bảo vệ vì xe ra vào cửa lớn. Còn cô chỉ có một mình với căn phòng trống.
Cô đứng rất lâu, hai chân đã mỏi, mắt cũng mờ mới trở về phòng. Cô vào thắp nén nhang cho bố, lấy vải bông lau xung quanh hũ đựng tro của bố, chuyển ghế tới chỗ gần hơn, giống như trước đây khi ăn cơm xong, ngồi cạnh bố nói chuyện. Nhưng lần này chỉ có mình cô nói, không nghe được tiếng bố trả lời.

"Bố...con rất buồn...không rõ vì sao...có thể...là nhớ bố...".

Cô nắm chặt quân cờ Mẹ... cũng về nhà bên đó... Con không biết khi nào họ sẽ trở lại... hay sau này không còn trở lại nữa...

Tối qua... anh ấy cũng đi tướng trong tay, "Buổi sáng Quyên Quyên đã đi làm...rồi...".

Cô ngẩng đầu chờ đợi, sau đó tiếp tục nói.

"Vừa nãy con đã nằm mơ... một giấc mơ rất đáng sợ... Con gọi bố, nhưng bố không để ý đến con cũng không quay đầu nhìn con một cái... Có phải bố giận conrồi không.... Nếu thật thế, cho dù con phạm lỗi như thế nào... bố nhất định phải tha thứ cho con.. Được không?... Con biết những năm qua bố sống rất vất vả, rấtmệt mỏi... Nguyên nhân do mẹ, cũng vì con... Con và anh ấy... nhất định đã khiến bố thất vọng...

Thực ra... con vẫn luôn cho rằng... lúc đầu... anh ấy sẽ chờ đợi... nhưng anh ấy đi rồi... giống như mẹ. Con hơi sợ hãi... trước đây, bên cạnh bố ít nhất còn có con... nhưng sau này... bên cạnh con còn có ai đây?".

Nhìn nụ cười của bố trong khung ảnh, nước mắt bất giác trào ra, Phổ Hoa không muốn lau, từng giọt rớt xuống mu bàn tay, lại từng giọt từng giọt khô đi.

"Vì vậy con không muốn tiễn bố đi, mẹ nói bố ở trong nhà sẽ không tốt cho con... nhưng con thấy không phải như vậy... con muốn giữ bố lại nơi đây... ở bên con... có thời gian thì nghe con nói chuyện... Chúng ta lâu lắm rồi... không nói chuyện... đúng không bố...". Phổ Hoa bình tĩnh nhớ lại quá khứ, thậm chí nghĩ đến cái chết.

"Con không biết...chết có cảm giác thế nào...không biết bố ở đó sống có tốt không...Nếu bố thiếu gì... có thể nói với con trong mơ... nói chuyện với con... Một ngày nào đó... con cũng sẽ tới nơi đó... con sẽ mua một miếng đất bố thích... sau đó qua đó ở bên bố... Khi ấy, chúng ta có thể gặp mặt rồi... Đúng không?". Nghĩ tới có một ngày đoàn tụ cùng bố, cô ngậm nước mắt mỉm cười.

"Bây giờ con rất tốt...đấy... bố không cần lo lắng... Con sẽ... chăm sóc tốt cho bản thân...Con chỉ nhớ bố... vô cùng nhớ bố...".

Bố trong ảnh vẫn nở nụ cười, cô đặt quân cờ trở lại bàn cờ, cầm khung ảnh lên, xoa nhẹ lên khóe mắt đầy nếp nhăn sau tấm kính, khẽ khàng ôm trước ngực. Cánh cửa két một tiếng dần dần mở ra, ánh dương bên ngoài chiếu qua khe cửavào phòng. Cô quay phắt đầu lại, thấy Vĩnh Đạo nghiêng người dựa lên khung cửa, Phổ Hoa kinh ngạc đứng sững tại chỗ, hoàn toàn quên mất phải lau nước mắt trên mặt đi.

Cô vốn không chú ý tiếng chuông cửa, nhưng rõ ràng anh đã đứng ở đó rất lâu rồi, ánh mắt ngưng đọng ở một nơi, túi ni lông trong tay lặng lẽ rủ xuống mộtbên người.

"Anh...sao đến vậy...".Cô lau qua loa mặt, lấy lại tinh thần.

Vĩnh Đạo không trả lời, bước vào phòng đóng cửa, đổi sang tư thế dựa vào cánh cửa. Anh dường như cũng không ngủ cả đêm, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, uể oải, râu mọc lan xung quanh hàm dưới, trên người vẫn mặc bộ quần áo cũ, miếng vải tangmàu đen trên cổ tay áo cũng chưa gỡ xuống.

"Em ăn cơm chưa?".Anh dịu dàng hỏi.

"Rồi". Phổ Hoa đặt bức ảnh của bố lên bàn thờ, trốn tránh ánh mắt của anh.

"Em ăn gì?".Anh tiếp tục truy vấn.

"Không nhớ nữa".

"Vậy còn thuốc?".

"Em cũng uống rồi...".

"Thật không?".

Anh không tin, giống như sớm đã nhìn thấu lời nói dối của cô, bước tới đặt tay lên gáy cô. Trong giây phút lòng bàn tay và da thịt tiếp xúc, Phổ Hoa không nén được hơi co người lại.Tay anh rất lạnh, cơ thể cô lại nóng bừng.Anh không cho cô thời gian giải thích, bế bổng cô lên.

"Anh...làm gì vậy!".Cô hoảng hốt, toàn thân mềm nhũn.

"Em đang sốt!". Anh không thèm phân trần đưa cô về phòng, đặt cô lên giường,kéo chăn đắpthành hai lớp lên người cô.

Cô vẫn muốn ngồi dậy, lại bị ấn xuống gối. Lần này Vĩnh Đạo dùng chút sức, cô quả thật không động đậy được, đành nằm xuống, quay mặt vào trong.

"Nghe anh một câu được không?".

Anh ngồi rất lâu sau lưng cô, vài lần thở dài bất đắc dĩ, giống như quở trách, cầu khẩn, lại giống như đau lòng. Nản lòng và mệt mỏi kéo nhau trở lại, cô không phân biệt được tâm trạng củamình, cuộn tròn người, cảm thấy mọi người đều đã đi, nhưng anh trở lại, còn khiến cô tủi thân, buồn bã hơn trước kia.

"Anh... đi đi...".Cô vùi đầu trong chăn, không muốn nhìn anh, nước mắt không nén được tuôn trào. Anh không nói gì, ôm cô qua tấm chăn. Toàn thân cô căng ra, rất nhanh chóng lại mềm đi.Trong cánh tay anh có một sựấm áp an ủi không thể nói rõ, cho cô cảm giác an toàn, khiến cô không thể không từ bỏ cái gọi là khoảng cách, vô tình càng dựa sát vào anh.

Giống như khi từ biệt bố, hai người ôm chặt nhau, không hề có khe hở nào.

Phổ Hoa mệt mỏi rã rời đẩy chăn trên người ra rồi ngồi dậy, túi chườm trên đầu trượt xuống gối, vài giọt nước chảy từ Thái Dương vào tai. Cô không nhớ mình ngủ khi nào, trước đó xảy ra việc gì. Bộ quần áo còn vết mồ hôi trên người đã được thay bằng bộ đồ ngủ sạch sẽ, sau cổ còn lót khăn bông khô. Cô còn đang nghi hoặc thì cửa phòng bật mở.

Thấy Lâm Quả Quả bưng khay vào, Phổ Hoa kinh ngạc, "Lâm Quả Quả...Sao chị ở đây?".

"Tỉnh rồi? Cảm giác đỡ hơn chưa?". Lâm Quả Quả đặt khay xuống, ngồi bên cạnh giường lấy mu bàn tay thử nhiệt độ của Phổ

Hoa, ấn cô trở lại gối kéo chăn lên vai cô, "Nằm xuống đi, vừa hạ sốt".

"Tôi sao vậy?". Phổ Hoa ngơ ngác nằm trở lại.

"Cô sốt hai ngày rồi". Lâm Quả Quả khuấy cốc nước, thổi cho nguội, "Khi tôi vừa tới, cô còn không nhận ra tôi, gọi dậy cũng không tỉnh, cũng may đã uống thuốc hạ sốt, bằng không phải đi bệnh viện".

Phổ Hoa quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, "Bây giờ...đã là chiều rồi à?".

Lâm Quả Quả bưng nước đường gừng tới, "Uống chút đi, vừa đun xong, uống vào sẽ toát mồ hôi".

"Buổi tối... sắp hai giờ rồi...".

"Cảm ơn". Phổ Hoa dựa lên gối, múc một thìa nước đường gừng cho vào miệng. Đường gừng mịn, đường đỏ mềm, trứng gà thơm dịu, vị ngọt ấm lâu ngày chưađược thưởng thức. Đã bao lâu chưa uống cái này? Cô không nén được cảm xúc. Trước đây khi người không khỏe, Vĩnh Đạo thích nhất đun nước đường gừng, hàng tháng đều đun một, hai lần. Anh cũng sẽ ngồi cạnh giường như Lâm QuảQuả vậy, nhìn cô uống từng ngụm, đến đáy bát thì dùng thìa múc chỗ còn lại đút cho cô. Sau này chia tay, bản thân cô không hào hứng làm mấy thử phức tạp như vậy, khi bị bệnh chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng, nằm xuống hoặc ôm một túi nước nóng cho tới khi cơn đau biến mất...

Đây chính là hiện thực bày ra trước mắt cô. Không nghĩ nữa, Phổ Hoa lúng túng dùng khăn bông chắn lên mắt, sự bị Lâm QuảQuả nhìn thấy. Vị nước đường gừng đọng lại trên đầu lưỡi mãi không tan, cũng đánh thức cả quá khứ đã qua. Lâm Quả Quả ngồi bên giường ôm vai Phổ Hoa, thở dài, hạ giọng an ủi: "Gặp chuyện như vậy... thực sự là khó khăn cho cô rồi... Bây giờ dù sao cũng đều đã qua... Phải nhìn thoáng hơn... tháng sau này vẫn còn dài...". Phổ Hoa không nói lên lời.

"Con người thường trải qua những việc như vậy, có thể sớm hơn cũng có thể muộn hơn, đây là cuộc sống. Trải qua rồi sẽ trưởng thành độc lập, sẽ càng rộng lượng, biết cách cảm ơn".

Lâm Quả Quả đỡ Phổ Hoa nằm xuống, chỉnh đèn đầugiường tối đi, "Ngủ một chút nữa đi...Tĩnh dưỡng cho khỏe... Đừng nghĩ gì... Tất cả sẽ tốt đẹp thôi".

Lâm Quả Quả rời khỏi phòng ngủ, căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn, Phổ Hoa gối lên cánh tay nằm nghiêng một bên, chuyên tâm lắng nghe âm thanh trong khôngkhí. Ngoài tiếng thở của bản thân, từ khe cửa còn rầm rì vọng lại tiếng nói chuyệncủa hai người phòng ngoài. Người phụ nữ là Lâm Quả Quả, giọng người đàn ôngrất quen, nhưng tiếng quá nhỏ cô nghe không rõ.

Hầu hết những lời Lâm Quả Quả khuyên cô lại đang được nói với một người khác. "Đừng lo... sẽ không sao... trước tiên để cô ấy tĩnh dưỡng đã". Đừng nghĩ gì... Sau này dần dần, sẽ tốt hơn...".

Một khoảng thời gian sau đó, ngày nắng hay ngày âm u, Phổ Hoa đều dậy sớm đứng trước cửa sổ hóng gió, không nghĩ bất cứ điều gì. Bệnh đi như rút tơ, thờigian kéo dài, cô đành choàng áo đứng trên ban công qua buổi sáng. Bệnh đi như rút tơ: xuất phát từ câu: Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như rút tơ thể hiệnbệnh đến nhanh, nhưng lâu khỏi.Nhìn lâu, cô cũng sẽ quay đầu gọi Lâm Quả Quả, để cô ấy cùng tham gia thưởngthức cảnh vật. Lâm Quả Quả nấu cháo xong, bưng lên một cốc cà phê trở lại đứng trước cửa sổcùng Phổ Hoa, hai người không nói chuyện nhiều, đợi ánh mặt trời chiếu từ bờ vai lên trán mới trở về phòng mỗi người làm việc. Lâm Quả Quả thích uống cà phê bắt đầu một ngày đọc sách hoặc viết văn, Phổ Hoa không có việc để làm, liền tìmnhững cuốn sổ dán những bài báo được thu thập bao năm của bố, đọc từng bài,phơi nắng từng cuốn.

Họ thi thoảng sẽ nói về Lâm Bác, Phổ Hoa nghe nói cậu bé bị gửi đến nhà một người bạn, trong lòng áy náy, vài lần nhắc tới chuyện đón Lâm Bác qua ở cùng,nhưng Lâm Quả Quả lại nói "Không bất tiện đâu, nó còn thích ở bên đó hơn, tự do hơn ở cạnh tôi mà!".

Phổ Hoa rất tò mò, người bạn như thế nào có thể thay thế vị trí của Lâm Quả Quả trong lòng Lâm Bác? Cô từng muốn hỏi thân thế của Lâm Bác lại cảm thấy đây là việc riêng tư của Lâm Quả Quả, khi cô ấy không muốn đề cập đến thì không nên mạo phạm đi hỏi. Phơi xong sổ, Phổ Hoa cũng giúp Lâm Quả Quả một số công việc.

Vì trước đây từng hợp tác, thói quen làm việc hai bên cũng đã hiểu. Lâm Quả Quả sẽ để Phổ Hoa giúp cô ấy sàng lọc bài viết. Khi rảnh, cô ấy cũng sẽ dừng bút đọc cho Phổ Hoa nghe. Cuối cùng Phổ Hoa cũng hiểu lĩnh hội về mặt tình cảm của Lâm Quả Quả đến từđâu. Dưới ánh mặt trời buổi chiều, khi Lâm Quả Quả hạ kính xuống, những câu chuyện và nhiệm vụ trở nên sống động trong lời kể của cô ấy, thi thoảng Phổ Hoa có thể nghi ngờ những điều đó chỉ là một câu chuyện hay thực sự đến từcuộc sống của một người nào đó.

Câu chuyện của Lâm Quả Quả phần nhiều kết thúc bi thương, chưa bao giờ hoàn mỹ. Phổ Hoa từng hỏi tại sao, cô ấy nói mấy năm một mình chăm sóc Lâm Bác, cách nghĩ đối với cuộc sống và tình cảm ngày càng hiện thực, sẽ không có khát khao không thiết thực nữa vì vậy câu chuyện dưới ngòi bút và bài viết bình luậncũng không còn mang màu sắc mơ mộng.

Ngày đăng: 25/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?