Gửi bài:

Chương 06.5

Những ngày tháng sau đó, hai người cũng không chính thức yêu nhau, nhưng hàng tuần Thi Vĩnh Đạo vài lần đạp xe từ Đại học Bắc Kinh đến Đại học Sư phạm,cậu nói có vài vấn đề quan trọng trên phương diện "học thuật" nhất định phải thỉnh giáo Phổ Hoa. Cái gọi là nghiên cứu thảo luận "học thuật" của cậu chẳng qua là tu dưỡng tư tưởng lớn, triết học Mác, đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông, những môn học từ thời trung học cậu đã ghét cay ghét đắng.

Cách thức nghiên cứu thảo luận chính là cậu bỏ tiết bên trường Đại học Bắc Kinh, chạy tới Đại học Sư phạm cùng cô nghe tiết học cậu còn ghét cay ghét đắng hơn, ví dụ "chi, hồ, giả, dã" trong tiếng Hán cổ hoặc âm bật, âm sát, âm bật sát trong tiếng Hán hiện đại. ["Chi, hồ, giả,dã" là trợ từ thường dùng trong cổ văn.]

Sự chênh lệch chuyên ngành rất lớn, ngoài hai, ba môn học chung, thứ họ học đều không có bất cứ liên quan gì với nhau. Lên lớp, Phổ Hoa trước nay đều ngồi cùng bạn trên hàng trước nghiêm túc nghe giảng, Thi Vĩnh Đạo ngồi xa xa ởhàng cuối, làm bài tập hoặc đọc sách. Gặp phải tiết học cậu đặc biệt không thích, mỗi khi giáo viên thao thao bất tuyệt trên bục giảng, cậu liền đeo tai nghe nhoài lên bàn ngủ.

Khi học ở phòng nhỏ, cậu không dám vào lớp học, nghìn nhờ vạn nhờ để lấy được thẻ thư viện của Đại học Sư phạm, lên mạng, tới phòng đọc đọc sách, làm bài tập. Sắp tới giờ tan học lại chạy tới cổng khoa văn đợi cô, ít nhiều có thể ì ra đến khi ăn xong bữa tối mới đi.

Tóm lại, trải qua một thời gian Thi Vĩnh Đạo vẫn dùng cách của cậu thâm nhập vào cuộc sống của Phổ Hoa. Cô không vạch rõ quan hệ, cậu liền mập mờ theo, "mờ ám luôn mạnh hơn không mờ ám" đã trở thành phương châm của cậu.

Phổ Hoa vẫn như cũ, xoay quanh học hành, làm gia sư, bận bài vở và bài tập, Thi Vĩnh Đạo cũng vậy, một tuần xuất hiện vài lần, ăn bữa cơm, xoay quanh cô, cũng không đưa ra yêu cầu gì bất hợp lý. Họ giống như trở về thời trung học, có điều khoảng cách lớp học xa hơn một chút.

Sau khi có số điện thoại ở ký túc cô, cậu gọi điện hàng ngày, từ gọi một cuộc, tới hai cuộc, rồi rất nhiều cuộc. Có lúc cậu bận, ký túc tắt đèn rồi, cậu cũng vẫn gọi đến, hỏi cả ngày cô ăn gì, mệt không, nói hai câu rồi cúp máy, để cô ngủ ngon.

Khác nhau ở chỗ Kỷ An Vĩnh để lại ấn tượng tốt đẹp trong ký túc, Đường Đường,Mạch Mạch và vài bạn cùng phòng lại không thích Thi Vĩnh Đạo.

Một là cậu ta thường gọi điện đến sau khi đã tắt đèn, hai là người khác nhận điện, cậu ta vĩnh viễn chỉ có một câu "Diệp Phổ Hoa đâu!", ba là cậu ta quả thật bám quá chặt như âm hồn không tan. Thái Hồng gặp qua hai lần cũng nói với Phổ Hoa: "Người đàn ông này muốn làm gì, dứt khoát nhốt cậu vào lồng luôn đi! Cậu chẳng phải của nhà họ!".

Thái Hồng đã cường điệu hóa, nhưng cũng là sự thật. Thi Vĩnh Đạo một khi đã thích ai thì người đó trở thành tài sản thuộc sở hữu của cậu, ai nhìn nhiều hơn một cái đều là đang ngấp nghé có ý đồ không tốt. Suy nghĩ này của cậu giống một đửa trẻ, Phổ Hoa biết không tốt, nhưng không tiện nói cậu, thỉnh thoảng cũng không cách nào.

Cô không cho cậu một danh phận, khi hai người bên nhau hết thảy hành động thân mật quá mức đều không có. Sau buổi tối đó, đừng nói là hôn, đến ôm, cô cũng từ chối. Thi Vĩnh Đạo giống con dã thú bị nhốt sau song sắt, rất nhiều lúc cậu muốn biểu hiện như một con mèo ngoan ngoãn nhưng nhất định phải được cô khen thưởng, ví dụ cô cho cầm tay, cô đưa cho món cậu thích ăn nhất, cô đứng trong gió đợi cậu tới đón, trước khi lên giảng đường, cô giữ cho cậu một chỗ ở hàng sau. Một khi mất cân bằng, cậu liền hung hăng như một con sư tửbờm dựng đứng, ở dưới ký túc cô đợi cả tối không đi, đạp xe từ cuối ký túc tới phòng học, hận không thể theo cô vào nhà vệ sinh.

Cậu đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn có thể tức giận đến mức ăn không ngon, ngủ không yên chỉ vì một cái ôm tình mẫu tử của cô và một cậu nam sinh trong vở kịch nói của trường. Cô hai mươi tuổi rồi, vẫn tưởng rằng tình cảm là việc xa xỉ, không dám hoàn toàn tiếp nhận cậu, dồn hết tinh thần và sức lực cho bố và học tập.

Quyên Quyên từng hỏi, "Phổ Hoa, sao mình cảm thấy cậu hơi lạ nhỉ?".

Hải Anh nhắc, "Gần đây Doãn Trình thường không tìm thấy Thi Vĩnh Đạo, sợ xảy ra chuyện?".

Mạch Mạch bàn bạc, "Sau mười hai giờ không cho cậu ta gọi điện đến, có được không?".

Đường Đường tò mò, "Kỷ An Vĩnh sao không đến nhỉ?".

Thái Hồng trêu chọc, "Cái người gì gì Đạo ấy hôm nay đã khẳng định chủ quyền với cậu chưa?".

Tiểu Quỷ phẫn nộ, "Đầu mình ngắn chút nữa cũng không sai mà, cậu ta luôn trợn mắt nhìn mình làm gì?".

Vài tháng sau, Phổ Hoa gặp Ngu Thế Nam trong tiết âm nhạc của trường. Bốn, năm năm không gặp, Ngu Thế Nam đã khác xa hồi đó, nhưng vẫn thích đùa. Cậu ta lùi lại một bước lớn, xoa cằm đánh giá Phổ Hoa một lúc lâu, sau đó chợtnhư tỉnh ngộ, chỉ vào cô nói: "Diệp Phổ Hoa, cậu trở nên xinh đẹp rồi!".

Mùa xuân năm sau, Thi Vĩnh Đạo cùng với giáo viên trong khoa đi tới một trường đại học anh em ở phía nam, hai đứa trẻ Phổ Hoa phụ đạo sắp tham gia kỳ thi thử vào cấp ba, không may ông ngoại tái phát bệnh cũ, việc nhà việc học đến cùng lúc, mọi người chỉ có thể ai bận việc người đó, rảnh thì gọi điện nói vài câu. Thi Vĩnh Đạo trước khi đi đặc biệt chạy tới Đại học Sư phạm, mang theo ít hoa quả và các đồ dinh dưỡng, dặn dò Phổ Hoa mang về nhà biếu người lớn.

Vội vàng gặp mặt, cậu xách đồ đưa cô về ký túc, kéo tay cô ở chỗ vắng người,cúi đầu cọ cọ vào Thái Dương của cô. Cô quay mặt đi, tránh hàm râu vừa như cố tình vừa như vô ý cọ lên má, dặn dò cậu: "Ở ngoài chú ý an toàn nhé".

"Mình biết rồi".

Cậu không nỡ nhưng vẫn phải đi, trước khi lên tàu còn gọi điện đến ký túc chỗ cô. Cậu xuất phát lúc chiều, cô đi làm gia sư, đương nhiên không gặp. Đến nơi cậu gọi lần nữa nhưng cô lại đi nhà ăn ăn cơm rồi. Ngoài những tối phải đi học, hàng ngày Phổ Hoa đều đạp xe về nhà ông ngoại, làm bữa cơm giúp ông, sắc thuốc bắc cho ông, mệt thì ngủ lại bên đó, sáng sớm lại vội đến trường cho kịp giờ lên lớp.

Cuối tuần về nhà, bố nói cô hơi gầy, bản thân Phổ Hoa lại không nhận ra. Gần một tuần không có tin của Thi Vĩnh Đạo, cô muốn gọi điện qua đó hỏi thăm, nhưng cậu lại không để lại cách thức liên lạc. Gọi tới ký túc cậu một lần, không ai nhấc máy, cô cũng bỏ ý nghĩ tìm cậu. Chẳng qua đi vài tuần, có gì đâu.

Vài ngày sau, kết quả thi CET cuối năm trước đã có, toàn bộ các bạn trong ký túc Phổ Hoa đều qua, cô và Thái Hồng còn đạt điểm ưu tú cấp sáu. Mọi người ra ngoài chúc mừng, cô lại bị sắp xếp ngồi bên cạnh Kỷ An Vĩnh, đưa tay gắp thứcăn, thế nào cũng đụng phải cậu ấy. Cậu ấy không để bụng, những món để xa còn gắp vào bát giúp cô. [CET (Colleage English Test) là một kỳ thi tiếng Anh của Trung Quốc.]

Những người thi đỗ vô cùng vui mừng, những người thì trượt thất vọng vì không được như ý, nam sinh gọi rất nhiều bia, Đường Đường, Mạch Mạch cùng uống, Phổ Hoa cũng không ngoại lệ. "Nào, chúc mừng những người chiến thắng trong kỳ thi CET, các đồng chí tử trận càng đánh càng hăng!

"Nào, cạn ly!".

Nam sinh khoa Tin cùng "cạn ly", Phổ Hoa cũng đành uống cạn, bất đắc dĩ cười với Kỷ An Vĩnh. Cậu ấy lắc đầu cũng cạn một chén, rất nhanh lại bị rót đầy chén nữa. Sau vài tuần rượu, ngoài Tiểu Quỷ, các nữ sinh khác ít nhiều đều hơi say say. Chén cuối cùng có một nam sinh đưa cho Phổ Hoa, cô vừa nói cảm ơn, chén rượu đã bị Kỷ An Vĩnh cầm lấy, "Đưa mình, mình uống thay cậu!".

Kỷ An Vĩnh khá say, hơi thở của cậu ấy cũng đầy mùi rượu, đôi mắt trước giờ luôn trầm lắng, minh mẫn sau cặp kính lộ ra vẻ nhiệt tình xúc động không giống cậu ấy chút nào, hai người giành nhau chiếc cốc, rượu sánh ra. Phổ Hoa buông tay trước, mắt nhìn Kỷ An Vĩnh ngửa cổ uống nửa chén rượu, một chút rượu chảy từ khóe miệng xuống quai hàm.

Sau bữa cơm, mọi người xiêu vẹo trở về ký túc, trên đường không thể tránh được nói ra những lời say rượu. Mạch Mạch ra sức đẩy Phổ Hoa tới cạnh Kỷ An Vĩnh, Đường Đường tiến sát lại hỏi cậu ấy: "Kỷ An Vĩnh, sao cậu không đến ký túc bọn mình nữa?".

Cậu ấy đang dìu cánh tay Phổ Hoa, đột nhiên quay ngược lại túm tay cô, nửa tỉnh nửa say hỏi: "Cậu cho mình đến chứ?".

Toàn thân Phổ Hoa nóng ran, đối diện với đôi mắt say đỏ ngầu của Kỷ An Vĩnh, nhất thời không phân biệt nổi cậu ấy đang đùa hay thật. Cô giật tay ra đuổi theo Thái Hồng, trốn trong đám nữ sinh. Nhìn lướt phía sau, Kỷ An Vĩnh vẫn đứng ở đó, bàn tay trống không dường như đang nắm cái gì đó. Trở về ký túc mọi người đều lên giường đi ngủ, khi chuông điện thoại reo Phổ Hoa đang say giấc nồng, xoa huyệt Thái Dương miễn cưỡng ngồi dậy, đầu choáng váng vì dư vị của rượu.

"Alô...".

"Là mình!".

"Hả?". Phổ Hoa nhận ra đó là Kỷ An Vĩnh.

"Uống nhiều nhỉ?!".

"Ừ". Cô cảm thấy Kỷ An Vĩnh bên kia đầu dây điện thoại chưa từng thân mật như vậy bao giờ, "Còn cậu?".

"Mình tỉnh rồi".

"Có chuyện gì à?".

Cũng không có gì...".

"Lúc chiều...lời nói của mình... cậu đừng coi là thật nhé...".

"À...".

Cô nghĩ lại một chút, nhớ ra cậu ấy đã nói gì. "Không giận chứ?".

"Không".

"Cậu có đau đầu không?".

"Mình vẫn ổn".

"Vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé".

"Ừ".

Cô nhoài người ra định cúp máy, bên kia lại nói.

"Diệp Phổ Hoa!".

Đặt ống nghe trở lại bên tai, cậu ấy không nói nữa.

"Sao vậy?".

"Ừm... hôm khác nói sau...".

"Được".

"Vậy... chúc ngủ ngon".

"Ngủ ngon".

Đặt điện thoại xuống, chuông lại reo. cầm ống nghe lên, bên trong chỉ toàn tạp âm lạo xạo, Phổ Hoa nhoài người lên gối nắm ống nghe, cố gắng ngăn cơn choáng váng đầu óc do âm thanh đó gây ra.

"A lô?". Không ai trả lời.

"A lô?" Cô lờ mờ nghĩ đến lời Kỷ An Vĩnh vẫn chưa nói xong trước khi cúp máy.

"A lô, Kỷ An Vĩnh?". Bên kia vẫn không ai trả lời.

"Kỷ An Vĩnh".

Giống như đường dây có vấn đề, cô nói xong, tạp âm tiếp tục một lúc, điện thoại liền ngắt. Hôm sau khi đi học, dạy gia sư, một bên mí mắt của Phổ Hoa nháy liên tục, ăn cơm xong, vội chạy về ký túc đợi điện thoại, cứ như vậy đợi mười lăm ngày,không hề có cuộc điện thoại nào tìm cô, cô bắt đầu cảm thấy bất an.

Tối thứ sáu, làm xong bài tập, thu dọn đồ về nhà, cô vừa ra khỏi ký túc chuẩn bị lấy xe, nhà xe phía đối diện có người nhảy qua thanh ngang bước dài về phía cô. Cô giật nảy mình, ba tuần không gặp, Thi Vĩnh Đạo mang hai quầng mắt đen đứng trước mặt cô, râu mọc lởm chởm cả nửa gương mặt, dưới ánh đèn đường trông càng giống hung thần.

"Cậu.... về rồi...". Cô tiến lên phía trước.

Cậu không nói một lời kéo cô về rừng cây phía sau ký túc.

"Cậu làm gì...".

"Hỏi chuyện cậu!". Cậu nói rành mạch đâu ra đó xong vẫn trừng mắt nhìn cô, kéo cô vào sâu trong rừng cây đến khi không còn ánh đèn chiếu đến mới buông tay.

"Cậu...".

Cậu nắm cổ tay cô kéo thẳng vào lòng, nâng mặt cô, bức thiết tìm kiếm dấu vết khả nghi trên gương mặt cô, bừng bừng giận dữ hỏi: "Sao không nhận điện thoại của mình?".

"Điện thoại nào?".

"Cậu nói điện thoại nào! Sáng sớm gọi không có mặt, chiều gọi không có mặt, tối gọi cũng không có mặt! Hàng ngày gọi đều không có mặt, cậu đã đi đâu!". Cậu hận không thể cắn cô một cái.

"Không đi đâu cả". Cô quay đầu đi lại bị cậu vặn lại.

"Không đi?". Cậu nhíu mày nổi cả nếp nhăn, "Vậy sao không tìm được cậu?".

"Mình... phải về nhà ông ngoại, ông bị bệnh... dạy gia sư rồi tiết học cũng nhiều".

Cô nói thật, cậu vẫn không yên tâm, nheo mắt kề sát mặt cô ngửi ngửi, cứ như trên người cô có mùi đặc biệt có thể phân biệt được sự thành thật và dối trá. Cô vốn muốn đẩy ra, nhưng bị cậu ngửi khiến cô bật cười.

"Làm gì...".

"Ngửi chút!". Cậu vô cùng tức giận, lại không có cách nào với cô, "Lâu như vậy không gặp mình, cũng không gọi điện, cậu không lo à?".

"Đi cùng trường, không cần quá lo lắng chứ?".

Cô nói mập mờ như tìm lý do cho bản thân, cằm vẫn bị cậu quay trái quay phải nhìn ngó, "Hơn nữa, mình gọi điện một lần".

"Thật hay giả?". Cậu càng nghi ngờ hơn nữa.

"Thật". Cô gật đầu, nhưng không thể thoát ra khỏi hai cánh tay siết chặt trên lưng.

Cậu nghĩ một chút, đột nhiên hỏi không đầu không đuôi: "Thứ tư tuần trước cậu đã đi đâu?".

"Thứ tư tuần trước?". Cô nhớ kỹ lại, nhớ ra là tối uống say, "Sao vậy...".

"Chẳng sao!". Giọng cậu hơi tức giận, cậu siết chặt cánh tay, "Buổi tối gọi đến ký túc cậu, đường dây không tốt, mãi mới được, có người nhận rồi cố ý không nói!".

"Mình không có".

Cô vội biện bạch, ngược lại cậu cười xảo quyệt, nhân cơ hội cắn lên khóe miệng cô, "Mình nói là cậu à?!".

Cô nhất thời bối rối, đồng nghĩa với việc không đánh mà khai. Không sợ cậu giận vì thế, chỉ sợ cậu hiểu nhầm.

"Hôm đó...".

Trái lại cậu không hỏi, kề sát miệng cô một lúc lâu. "Vậy mình hỏi cậu, nhớ mình không?". Cậu hồn nhiên hỏi xong, cô mới cảm thấy kỳ cục, hai người áp sát vào nhau thân mật, động đậy cũng khó.

"Cậu... khỏe không...". Cô không còn lời nào để đáp đành hỏi vậy.

"Không khỏe!". Cậu giả vờ vẫn còn tức giận, giữ chặt gương mặt cô, véo véo má,

"Vậy còn cậu...".

"Mình khỏe". Cô liên tục gật đầu.

"Thế ư?". Cậu nhướng mày, mặt sa sầm, đôi mắt đen lại sáng rực, tay ôm eo cô, biếng nhác thổi tung mái tóc đen tuột ra khỏi cái kẹp tóc trước trán, thổi cho cô phải nhắm mắt, nhột đến nỗi hơi run run.

"Cậu khỏe không?".

Cậu hỏi rồi kề sát miệng cô nhẫn nại dụ dỗ, mấy năm qua côluôn không chống lại được sự kiên nhẫn của cậu, đợi khi cô hơi buông lơi cậu liền chiếm lấy môi cô. Toàn bộ quy tắc cấm đoán mấy tháng đều được vứt qua một bên, rừng cây tối om và những đôi tình nhân mờ ám trợ giúp cho sự dũng cảm của cậu. Môi cậu mút nhẹ, trượt xuống vành tai rồi chu du ở cổ, cô run rẩy say mê.

"Khỏe không?".

Tay cậu quanh quẩn bên mép áo, khi cô không để ý đã lén luồn vào trong. Cô giãy giụa càng dữ dội, ngược lại cậu trói buộc càng thô bạo, nhớ tới cách cô gọi "Kỷ An Vĩnh", trong lòng lửa cháy càng khủng khiếp.

"Không...".

Nghe thấy sự kháng cự của cô, cậu xoa nhẹ bờ vai gầy gò thanh mảnh của cô, quyết chí luồn tay ra đằng trước.

"Thi Vĩnh Đạo! Không được...". Cô tức giận đấm cậu, cắn chặt môi, giọng cũng đang run rẩy.

Trái lại cậu không thèm để ý, dừng lại mép dưới áo lót, nhìn thẳng cô. Giọng nói khản tiếng mềm mại tối đó thân mật, nhưng lại gọi người khác, hơn nữa là Kỷ AnVĩnh. "Thi...". Cô thở hổn hển, liếc thấy sự kiên định lộ ra trong ánh mắt cậu. Nhân lúccô sơ ý, cậu khống chế cơ thể cô, đột ngột vén lớp áo lót mỏng manh ra, hạ môi xuống chặn đứng tất cả sự chống đối của cô, phủ lên phần ngực mềm mại.

"Cậu nói dối!".

Cậu kề sát tai cô khàn khàn nói ra mấy chữ, con dã thú bị cầm tù trong lòng cuốicùng cũng thoát khỏi lồng, quyết định sẽ không tiếp tục làm theo cách của cônữa. Phổ Hoa lạnh nhạt với Thi Vĩnh Đạo rất lâu, ngoài một lần nói "Xin lỗi, sau này mình sẽ chú ý" ra, thời gian rảnh cậu vẫn như cũ, trâng tráo xuất hiện trước mặt cô, hơn nữa không chỉ không có bất cứ chút nản lòng vì thái độ của cô, ngược lại lần nào cũng đều rất vui vẻ, giống như trở về thời kỳ đặc biệt nào đó hồi trung học. Cậu khi đó cũng bướng bỉnh cố chấp đến mức làm cô đau đầu.

Cô không nhận điện thoại cậu gọi đến ký túc, không đọc thư của cậu, bị cậu chặn lại trong trường thì mặc kệ, cậu theo cả đoạn đường cũng không có kết quả đành trở về. Cô tưởng lạnh lùng sẽ khiến cậu chùn bước nhưng cậu không hề như vậy. Thi Vĩnh Đạo rất nhiều lần nói "Mình đợi cậu", lần này không cần cô đồng ý, cũngkhông còn nhất nhất dựa vào suy nghĩ của cô nữa.

Cuối tuần cậu bám đuôi theo cô về nhà, đợi mấy tiếng đồng hồ dưới nhà, tới khi gặp người đàn ông trung tuổi nào liền đi lên hỏi: "Chú ạ, chú có phải là bố của Diệp Phổ Hoa không ạ?", cuối cùng quả nhiên đụng phải bố cô ở tầng dưới đánh cờ, toại nguyện gặp được cô.Bố cô chắp tay sau lưng lên lầu chưa đầy năm phút, Phổ Hoa đi dép, đến tóc cũng không kịp buộc chạy xuống, việc đầu tiên là đuổi cậu đi.

"Cậu đi đi!".

"Vậy thế nào cậu mới không giận?".

"Thế nào cũng không được!".

"Vì sao?".

"Không vì sao, cậu đi đi!". Cô đầy một bụng tức nói không ra lý do.

"Vậy tối chủ nhật cùng về trường nhé?". Cậu nhượng bộ một bước.

Cô lại từ chối, "Không!".

Cậu cũng bực, nghiến răng giận dữ, nhấc một túi thuốc bổ trong giỏ xe đặt xuống đất, "Biếu ông ngoại cậu, không được nói không với mình! Mình về!".

Cậu đạp xe trong sân nhỏ vài vòng vờ định đi, thấy cô đứng ở dưới lầu thực sự bực mình, cuối cùng mới chịu đi về. Đuổi được cậu về, Phổ Hoa vừa vào đến cửa liền bị bố gọi vào phòng, trực tiếp hỏi cô có phải là đã yêu rồi không, đó có phải là bạn trai cô không. Cho dù cô thề thốt không chịu nhận, người lớn rốt cuộc vẫn là người từng trải liếc một cái là có thể nhìn ra bí mật trong đó.

Chủ nhật Phổ Hoa về trường, bố cô lấy ra bức ảnh chụp hồi tốt nghiệp cấp hai, cấp ba của con gái dưới tấm kính, tìm kiếm gương mặt cậu con trai mới gặp mặt một lần trong số hàng trăm người. Đeo kính lão tìm tỉ mỉ trước sau trên dưới,cuối cùng cũng tìm được Thi Vĩnh Đạo trong hai bức ảnh.

Cách vài hôm, buổi tối hai bố con gọi điện nói chuyện như thường lệ, bố cô thử thăm dò: "Người đó... Thi Vĩnh Đạo... học trường nào?".

Phổ Hoa bặm môi do dự hồi lâu mới nói: "Đại học Bắc Kinh ạ...".

"Học gì?".

"Sinh hóa...".

"Ừ, bao nhiêu tuổi rồi?".

"Dạ... hơn con một tuổi...".

"Nhà nó có ai?".

"Có một anh trai ạ".

Ngày đăng: 25/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?