Gửi bài:

Chương 03.4

Vĩnh Đạo đặt giỏ mua hàng xuống, đặt từng quả quýt vào, lại nhặt tất cả những quả rải rác phía xa. Anh lặng lẽ làm xong, nhận lấy quả cuối cùng trong tay Phổ Hoa, kéo cô đứng lên, xách giỏ mua hàng tới quầy thanh toán trả đồ cho người phụ nữ đang đợi trả tiền.

Phổ Hoa đi theo sau Vĩnh Đạo, anh đi nói chuyện với người khác, cô thẫn thờ đi ngược lại dòng người ra phía cửa siêu thị, mất vài giây để bản thân bình tĩnh, sau đó nhanh chóng bước đi, ra ngoài tìm taxi. Xuyên qua bãi đỗ xe cô rảo bước như chạy, đuổi theo chiếc taxi vừa có người xuống chui vào ghế sau, giây phút quay người đóng cửa, lại có người nhanh hơn một bước nắm chặt tay cô.

Anh im lặng chen vào ghế ngồi vốn đã chật, hơi dùng lực, cô không thể không nhích người nhường ghế.

"Bác xế, cho xe chạy đi!".

Anh bình tĩnh đóng cửa xe, ép tay cô xuống nói địa chỉ.

"Anh...".

"Vừa nãy Vĩnh Bác gọi điện, anh ấy đang đợi!".

Anh quay sang nghiêm túc nhìn cô một cách khác thường như cảnh cáo, cô biết điều nín thinh. Đợi xe tới đường vòng, không thấy cô phản đối, anh mới lặng lẽ lấy di động ra gọi điện. Cô xoa cánh tay bị đau, ngồi sát cửa sổ nghe anh nói chuyện với Vĩnh Bác. Có lẽ là thời gian xa nhau lần trước hai người chia tay trong sự cãi vã, cô luôn cảm nhận được sự bực mình và giận dữ mà anh đang kiềm chế. Sinh nhật mẹ anh sắp tới, đến lúc đó sẽ lại là một màn khó xử thế nào đây, cô không dám nghĩ.

Xe chầm chậm đi về hướng "chỗ cũ", đường chính lại tắc không thể đi, xe di chuyển chậm chậm. Anh ngồi dựa vào bên phải, cô không thể xuống xe, đành ngồi cách xa anh, thấp giọng nói với anh: "Em không đi!".

Anh mặc kệ, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau lấy ra nhẫn cưới trong túi đeo lên ngón áp út, lại giơ tay ra. Cô tránh không kịp, bị anh chạm vào dái tai, sau khi bị chích đau đến tê dại, trên tai phải cô có thêm một chiếc khuyên tai. Anh quay mặt cô lại, sượt qua gò má không trang điểm của cô, đặt chiếc kia vào tay cô, nghiêm túc dặn dò: "Đeo lên trước đã, là mẹ đưa, lát nữa gặp Vĩnh Bác đừng nói gì".

Họ đều hiểu anh đang chỉ điều gì, cô đẩy tay anh ra một cách khó chịu, cầm chiếckhuyên tai không định đeo. Khuyên ngọc mảnh dài trên tai khẽ đung đưa theo nhịp xe, khuấy đảo tâm tư cô. Cô không hiểu, anh tái hôn rồi, để bạn bè xung quanh đều biết nhưng lại giấu gia đình. Vậy còn Cầu Nhân? Cầu Nhân là gì? Cô là gì?

Họ trước nay vẫn không quen cãi nhau ở ngoài, cho dù cãi nhau rất khủng khiếp, trước mặt người ngoài vẫn duy trì hình ảnh tối thiểu nhất. Xe tới gần "chỗ cũ", cô thử tháo khuyên tai xuống nhưng bị anh chặn lại.

Xuống xe, cô quay người đi về hướng ngược lại, chưa được hai bước, bị anh đuổi theo bóp chặt tay. Cô nhíu mày im lặng.

Anh hỏi: "Em muốn đi đâu?".

"Về nhà!". phía trước.

Cô thử thoát ra nhưng không thành công, ngược lại còn bị anh kéo đi về"chỗ cũ".

"Lát nữa anh đưa em về!".

Anh nói xong không để cô tranh cãi mà kéo cô thẳng vào Cô vừa tới cửa quán liền giật tay anh ra, cố gắng một lần cuối cùng, "Em khôngđi! Để Cầu Nhân đi!".

Anh khép mắt lại, nắm chặt tay cô, chặt tới mức trên mặt cô hiện ra vẻ đau đớn. Cô vẫn kiên trì một cách cố chấp: "Em không đi! Để Cầu Nhân đi!".

Hít thật sâu, gương mặt nghiêng cứng đờ của anh nhìn không ra chút vui vẻ khi anh em gặp mặt, nhưng nghĩ một lát, thái độ dịu lại, thương lượng với cô: "Đây là lần cuối cùng!".

Thi Vĩnh Đạo hiếm khi nói với cô bằng giọng điệu này, sự hoài nghi của Phổ Hoa chưa bị phá bỏ, cô không nói gì đành để anh kéo vào trong. Khi bước vào khu dành cho khách, anh cầm khuyên tai đeo lên cho cô, khi buông tay, anh nâng mặt cô quan sát hồi lâu, sau đó ôm cô sát vào một bên cơ thể mình theo thói quen.

Đây là động tác anh thích làm trước mặt người khác, khi còn là học sinh đã dính bên cạnh cô, cũng khoe khoang quan hệ giữa bọn họ, cơ thể tiếp xúc khiến cô không quen, nhưng cô cúi đầu im lặng chấp nhận. Chẳng phải đây lần cuối cùng ư? Lần cuối cùng rồi!

Vĩnh Bác sải dài bước chân lên đón, đấm mạnh lên vai Vĩnh Đạo, đối với Phổ Hoa, anh vĩnh viễn không biết nên gần gũi thế nào với cô, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai.

"Sao giờ mới tới? Điện thoại cũng không nghe!". Vĩnh Bác kéo họ vào chỗ ngồi, vội vã lấy đồ trong ba lô ra đưa cho Phổ Hoa, "Trong này toàn bộ là thứ em cần, không chỉ có bờ biển, ảnh mấy năm nay chụp đều ở trong này, cứ từ từ mà xem".

"Cảm ơn anh". Phổ Hoa nhận đĩa cứng, eo nhói đau, Vĩnh Đạo cúi đầu rót rượu đặt trước mặt cô một chén.

"Cạn chén trước đã! Chúc mừng trở về!".

Vĩnh Bác và Vĩnh Đạo cụng chén, dặn dò Phổ Hoa, "Tùy em nhé". Cô nhận ra nụ cười hơi cứng nhắc của Vĩnh Đạo, nâng chén ngập ngừng cạn hết chỗ rượu.

Vĩnh Bác hưng phấn nói về những chuyện đã trải qua ở các nơi. Vĩnh Đạo không nói nhiều, phần lớn thời gian chỉ lặng lẽ uống rượu, trước đây quá hai chén anh sẽ cản cô uống tiếp, bây giờ lại không như thế, rót rượu hết lần này đến lần khác cho cô, dường như cố ý chuốc cô say. Phổ Hoa lặng lẽ ăn, suy nghĩ dụng ý của Vĩnh Đạo, rốt cuộc anh không còn là người cùng cô dựa dẫm vào nhau nữa, chẳng qua chỉ là chồng người khác, đưa cô đến diễn một vở kịch, muốn cô phối hợp.

Suy nghĩ như vậy khiến cô rất buồn, lại có niềm vui được trùng phùng, cô càng lúc càng không hiểu anh. Cô cần hết sức kìm chế sự kích động nói ra sự thật với Vĩnh Bác, để bản thân tiếp tục bình thản ung dung, phối hợp trò chuyện, vắt ócnghĩ ra càng nhiều câu hỏi để tiếp tục nói chuyện.

Cô hỏi càng nhiều, Vĩnh Đạo rót rượu gắp thức ăn cũng càng tới tấp, ba bốn chén đãlà giới hạn của cô, nhưng anh lại tận tay rót đầy chén ghé sát lên miệng để cô uống. Vĩnh Bác không chịu được nữa bèn ngăn lại: "Vĩnh Đạo! Đừng để Phổ Hoa uống nữa!".

Anh đẩy tay Vĩnh Bác ra, không hề có ý thỏa hiệp. Rượu tràn ra cả mép chén dính lên môi cô, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhận lấy chén rượu ngửa cổ uống, do uống hơi vội nên suýt sặc.

Vĩnh Bác không nhịn được, giành lấy chén. "Đừng uống nữa!".

Phổ Hoa lắc đầu, vuốt ngực lại cầm chén rượu. Cô muốn uống, tốt nhất uống tới mức không say không về, dù sao cũng là lần cuối cùng. Say là tốt nhất, chẳng còn phiền não điều gì, sẽ không mất ngủ, cũng không đến nỗi nhớ tới chuyện anh và Cầu Nhân.

Vĩnh Đạo dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, tìm rất nhiều lý do chúc rượu, vì bố mẹ, vì sức khỏe, vì công việc thuận lợi, vì lý tưởng, vì đoàn tụ, cuối cùng đột nhiên anh nói một câu: "Chúc ba mươi tuổi thành gia lập nghiệp lên chức bố!".

Nghe tới câu nói không đầu không cuối như vậy, trong lòng Phổ Hoa trở nên chán nản, cốc rượu gần như đánh đổ ra bàn. Cô nhìn về phía Vĩnh Đạo một cách khó tin, đáy mắt anh đỏ sọc, rõ ràng cũng uống nhiều, cụng chén với Vĩnh Bác xong lại quay sang ghé sát người cô, cố ý chạm nhẹ vào chén cô.

Trên mặt anh hiện rõ nụ cười pha trò, giống như đó không chỉ là một câu nói đùa. Phổ Hoa nhất thời lòng dạ rối bời, dạ dày trống rỗng căng đầy câu nói đó. Cô nắm đũa gắp thức ăn, gắp cái gì ăn cái đó. Họ nói chuyện gì cô cũng không nghe, chỉ còn lại ý nghĩ ăn trong đầu. Cô gọi nhân viên phục vụ, kêu món mỳ bò nổi tiếng của "chỗ cũ", một bát to đầy cô cũng ăn hết, còn bưng bát lên uống sạchnước canh.

Dùng đồ ăn đè nén sự khó chịu trong lòng là cách cô thường làm, khi đặt đũaxuống, cô lau sạch khóe miệng, chếnh choáng đứng lên, lại còn có thể cười vớiVĩnh Bác. Xe vừa tới con đường quen thuộc, Phổ Hoa cuống cuồng gõ vào ghế trước ra hiệu tài xế dừng xe, chạy xuống chưa được vài bước liền nôn ngay ở gốc cây gần nhất.

Nôn một trận kịch liệt, cô phải ngồi xổm xuống chống lên cây mới giữ vững được cơ thể, kiềm chế cơn choáng váng do Thái Dương đau thắt. Dường như có thứ gì đó muốn nhảy ra khỏi não cô, cô cười gượng một cách xót xa, tưởng tượng sự đau đớn đó là một Diệp Phổ Hoa khác bị nhốt chặt trong trái timhơn hai mươi năm. Nếu có thể, cô khao khát moi ruột móc bụng để nôn ra hết bản thân trong cơ thể này và tất cả những thứ liên quan đến quá khứ, những kýức liên quan đến Vĩnh Đạo, nên quên, chưa quên, cô đều muốn quét sạch cùng với sự đoạn tuyệt quan hệ giữa họ.

Nhớ tới những lời của Vĩnh Đạo, bàn tay chống lên cây, và thậm chí cả cơ thể cô cũng đều không nén nổi mà run rẩy. Khi cuối cùng đã nôn sạch, cô đứng thẳng người dựa lên thân cây điều chỉnh lại hơi thở, gom đủ sức lảo đảo bước lên phía trước. Diệp Phổ Hoa, mày khá hơn chút đi! Cô học giọng điệu của Quyên Quyên, thầm cảnh cáo bản thân.

Rốt cuộc do uống nhiều quá, đến đường về nhà cũng đi nhầm, cô bước ra khá xa rồi lại vòng lại chỗ xuống xe. Dừng ở giữa đường, kìm nén cơn đau đầu một cách khó khăn. Người đang đứng trong bóng cây hình như là Thi Vĩnh Đạo. Cô nhắm mắt làm ngơ lướt qua đó, bắt đầu lẩm nhẩm một bài hát cũ của Mạc Văn úy một cách vô thức.

"Có lẽ tình yêu của anh là chiếc giường đôi Nói không chừng ai cũng đều có thể cùng anh lưu lạc Ánh mắt anh khóa tại nơi nao Sự bướng bỉnh của anh là một bức tường nội tâm đóng chặt. Có lẽ trái tim anh là căn phòng đơn Sẽ trở nên chật chội khi thêm một người Muốn nhìn xem dáng vẻ ban đầu của anh Lớp ngụy trang cởi bỏ, anh sẽ thế nào?".

Hát tới một nửa, Phổ Hoa bật cười khanh khách vì mình hát sai điệu, cảnh cuối cùng ở "chỗ cũ" giống như bức tranh ngâm trong nước, thấm nhòe không còn rõ.

Vĩnh Bác tiễn ra ngoài, cô nhoài lên cửa kính xe ô tô vẫy tay tạm biệt anh, hét lớn "Vĩnh Đạo, tạm biệt", "Thi Vĩnh Đạo! Tạm biệt".

Giây phút đó ngốc nghếch biết bao? Cô lại gọi nhầm người. Vĩnh Đạo thật đâu? Cô đã quên chú ý đến anh, anh có gia đình của anh, vợ của anh, không cần cô quan tâm. Cuối cùng cô về đến trước tòa nhà mình ở, đèn cảm ứng âm thanh trên cầu thang lắc lư đến nỗi Phổ Hoa không mở mắt ra nổi.

Cô giơ tay che mắt, chỉ để lại một kẽ hở, vừa từng bước máy móc bước lên bậc thềm vừa đếm số bậc đi lên. "1, 2,4, 25, 23, 26...".

Con đường này không biết đã đi bao lần, hai năm qua cô đã quen với việc một người về một người đi. Quen thuộc tới nỗi cô nhắm mắt cũng biết cánh cửa nào làcủa nhà mình. Dựa lên cửa, cô mở túi tìm chìa khóa, mò trong túi không thấy,cuối cùng mất kiên nhẫn đổ hết đồ trong túi ra, ngồi xổm trên đất tiếp tục tìm.

Tìm hồi lâu, ánh sáng của đèn cảm ứng đã tắt, hành lang chìm trong bóng tối. Cô không tìm thấy chìa khóa, tay chạm vào một chiếc giầy, vuốt nhẹ lên trên, đó là chiếc giày rất to, chắc của đàn ông, thậm chí còn có gấu quần. Ngẩng đầu, Phổ Hoa nhíu mắt nhìn cái bóng đổ xuống trong bóng tối, đầu óc hỗn độn không phân biệt nổi anh là ai.

Cô chẳng hề thấy sợ, chỉ đau đầu kinh khủng. Cô đẩy đẩy anh, anh không hề động đậy, cô liền nhích sang một bên tìm chìa khóa của mình. Hành lang lại sáng,do anh giậm chân, cô quay đầu nhìn anh, lại khẽ hát, cúi đầu tìm chìa khóa.

"Đừng nói vẫn còn cảm giác

Anh và em đều biết chúng ta chỉ có thể trung thành với trực giác

Chính vì không đủ nên thường không biết cự tuyệt

Nhưng lại không muốn thỏa hiệp vì đối phương

Đừng nói vẫn còn cảm giác

Anh và em đều biết ôm nhau không có nghĩa là thân thiết

Có thể sợ hãi bị từ chối tuyệt không dám trực tiếp

Hay chúng ta đang đợi cơ hội lần sau

Cùng nhíu mày nhưng lại có cảm nhận khác nhau".

Cô đang hát tới đoạn điệp khúc thì nghe thấy có người gọi tên mình, bóng đằng sau ấy lại nghiêng qua, cửa cũng mở. Cô dường như bị anh bế lên, hơi thở nặng nề áp sát vào tai cô, bàn tay đỡ trên lưng trở thành một cái ôm quá thân mật.

Cô chớp chớp mắt, choáng váng gỡ đôi tay siết chặt trên eo, cuối cùng cảm thấy có chút sợ hãi, đẩy cái bóng trước mắt ra rồi hỏi: "Anh làm gì vậy?".

Anh ôm cô đi vào trong, cô cố sức thoát ra. Dựa vào chút tỉnh táo cuối cùng cô túm chặt khung cửa dựa người vào tường, cao giọng hơn ngăn anh tiến lại gần, nói với anh một cách khó khăn: "Anh... không được... không được vào! Đây là nhà tôi... tôi không quen... anh... lần cuối cùng... cuối cùng... hết rồi...".

Anh hoàn toàn không hề nghe cô nói, bước lên trước kéo cô vào lòng.

Vòng tayanh có cảm giác quen thuộc đáng sợ, quen thuộc đến nỗi cô có thể cảm thấy anh đang giận dữ hay đang ngấm ngầm nhẫn nhịn. Anh rất giống Vĩnh Đạo, quágiống, đặc biệt là cách anh ôm cô. Cô ngước mặt lên, chờ đợi cô là đôi mắt đen của anh, cùng với dục vọng được che giấu trong đó, như chạm phải thứ gì không nên nhìn, cô quay mặt đi, hơi tỉnh rượu.

Nhưng đã muộn, anh cảm nhận được ý định của cô, dễ dàng chặn đứng, ôm cô vào phòng. Tiếng va vào cửa tác động đến ý thức hỗn độn của cô một cách đau đớn, không kịp vùng vẫy đã bị anh ấn vào tường siết chặt hai tay, ngay sau đó đôi môi đè xuống một cách chuẩn xác chặn mất hơi thở và tất cả phản kháng của cô, anh khàn khàn gọi tên cô, mang theo hơi rượu nồng nặc trong miệng, tách răng cô ra, tìm kiếm từng góc quen thuộc trong miệng cô.

Anh là Vĩnh Đạo! Cô say đến tám chín phần nhưng vẫn vô cùng quen thuộc với hơi thở và cái hôn của anh. Cô bắt đầu lấy hết sức đá anh, cắn anh, vì họ không thể như vậy. Anh siết chặt cô, mút môi cô không rời, thậm chí còn kéo tuột cả một bên khuyên tai, làm rơi bút chì cài trên tóc cô. Cô đau tới mức co người lại, vung tay loạn xạ nhưng tay lại bị anh bắt được.

"Chẳng phải là lần cuối ư!". Anh vén mái tóc dài dính trên mặt cô, cùng cô ngã ra đất, lồng ngực phập phồng, phả hơi rượu nồng nặc lên người cô, liên tục lặp lại:"Lần cuối cùng!".

Ánh đèn qua khe cửa phòng tắm chiếu lên mặt anh, cô nhận ra vẻ liều lĩnh của anh, nhớ tới Thi Vĩnh Đạo lạnh nhạt đó và những lời anh nói tại "chỗ cũ", dường như đã hoàn toàn tỉnh rượu. Cô cảm nhận được vị tanh ngọt trong miệng, sự chán ghét và phẫn nộ không ngừng tăng thêm khiến cô bất chấp tất cả mà đánh anh. Chỉ đánh vài cái, cô đã mệt tới mức ngã vật ra. Anh lại cúi xuống chặn đi giọng nói của cô, bàn tay lỗ mãngthô bạo tiến vào vạt áo cởi nội y của cô, trực tiếp chiếm lấy phần da thịt mềm mại trên ngực cô.

Ngày đăng: 25/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?