Gửi bài:

Chương 08.2

Mấy ngày đó, Vĩnh Đạo làm một chuyện khiến cô xúc động nhất là bưng cốc sữa đã hâm nóng vài lần, ngồi bên mép giường nhìn cô uống từng ngụm, chậm rãi nhoài người hôn lên vệt sữa đọng nơi khóe miệng cô, không quên bảo đảm: "Sau này hàng sáng anh sẽ làm bữa sáng!", thỉnh thoảng nửa đêm cô tỉnh giấc, anh nắm lấy mái tóc dài xõa trên gối của cô, kết thành bím tóc, không làm được liền gỡ ra kết lại, cô hỏi "Sao vậy", anh nói "Không ngủ được", cô mơ hồ nghe thấytiếng thở dài.

Vĩnh Đạo vui mừng khôn xiết tới nỗi mất ngủ, vài ngày liền đều ngủ ngày, thức đêm. Cho dù thỉnh thoảng nghỉ ngơi, tay cũng phải kéo tay Phổ Hoa, đặt trên eo cô, dứt khoát ôm cô đặt lên người mình, để cô giống như đửa trẻ nằm sấp trongvòng tay anh. Bộ dạng lo lắng không yên của anh đã làm giảm nỗi lo của Phổ Hoa. Chấp nhận cũng đã chấp nhận rồi, không cần suy nghĩ lung tung nữa. Cô đùa: "Vẫn đi Hồng Kông chứ?".

Anh nhíu mày trả lời: "Không được nhắc đến điều này!".

Sau đó lại nhào lên người cô làm một trận cực kỳ kịch liệt. Một tuần từ lễ Tình nhân tới khi vào học, ngoài việc bắt buộc phải ra ngoài mua đồ tiếp tế, anh chẳng cho cô đi đâu.

Khi khai giảng, bạn cùng phòng đều cảm thấy Phổ Hoa gầy, nhưng đôi mắt lại sáng dịu khác thường, Quyên Quyên nhìn cô chưa đầy ba phút liền không khách khí kéo cô sang một bên nhéo tai, trực tiếp dồn ép cô gật đầu thừa nhận. Người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra sự thay đổi, Vĩnh Đạo điên cuồng chưa từng có, nhiều nhất một ngày liền xuất hiện năm lần ở tầng dưới ký túc PhổHoa, còn Phổ Hoa ngược lại trở nên ổn định hơn, không còn phiền muộn, lo lắng về tương lai nữa. Cô thu thập tài liệu luận văn, thỉnh thoảng lại qua đêm ngoài ký túc, sau khi vượt quá ba lần, mấy người bạn thân thiết ở ký túc trong lòng dần dần đều hiểu ngầm chuyện giữa cô và Vĩnh Đạo.

Những ngày tháng đó, Vĩnh Đạo làm thủ tục du học rất thuận lợi, Phổ Hoa hoàn thành bản sơ thảo luận văn, bước vào giai đoạn sửa chữa, ngoài quan hệ hòa hợp gắn bó trong căn hộ nhỏ, họ đều bận với công việc của mình, bề ngoài có phần xa cách hơn trước.

Quyên Quyên từng hỏi Phổ Hoa có vui vẻ không? Cô đặt mục lục lời trích dẫn mới chép được một nửa xuống, dừng bút, sau khi nghiêm túc suy nghĩ mới nói cho Quyên Quyên:

"Chí ít rất yên bình, không lo lắng".

"Thật không?". Quyên Quyên không chắc chắn hỏi lại.

"Ừ, anh ấy đối với mình rất tốt". Phổ Hoa chu môi, tiếp tục cầm bút. Vĩnh Đạo là người tốt, tất cả mọi người, tất cả những việc đã qua đều chứng minh như vậy, anh ấy là sự lựa chọn sáng suốt nhất, tốt nhất. Cô đã chọn, liền nói với bản thân phải an lòng.

Trước khi Vĩnh Đạo đi Hồng Kông phỏng vấn, mọi việc gần như hoàn hảo. Cuộc sống của Phổ Hoa ngoài luận văn và các cuộc tuyển dụng, không có bất cử ý nghĩ mờ ám nào khác.

Nghỉ lễ Quốc tế lao động mùng một tháng năm, trước khi Vĩnh Đạo tham gia phỏng vấn tại Đại học Khoa học và Kỹ thuật, Phổ Hoa chính thức đến thăm nhà Vĩnh Đạp gặp bố mẹ anh, sau đó anh yên lòng bay sang Hồng Kông tham gia vòng thi cuối cùng.

Vĩnh Đạo từ sân bay gọi về trường Sư phạm, cô không ở ký túc, bạn ký túc nói hai ngày nay không gặp cô. Gọi về nhà, bố cô nói cô nghỉ lễ ở trường sửa luận văn. Vĩnh Đạo kéo hành lý về căn hộ mình ở, Phổ Hoa cũng không ở đó, trên bàn phòng khách vẫn còn lại đồ ăn tối anh gọi bên ngoài cho cô.

Cô nằm một mình trên chiếc xe đẩy của hành lang y tế trường Sư phạm, đắp áo khoác mượn của bạn học, lặng lẽ nằm truyền nước. Thấy anh, cô quay đầu, kiệt sức nhắm mắt. Ngày thứ hai Vĩnh Đạo bay sang Hồng Kông, ở cổng trường Phổ Hoa gặp cô nữ sinh Đại học Bắc Kinh đã từng gặp một năm trước, lần này, cô ấy tới một mình,cầm ô đứng trong mưa, dường như đợi rất lâu rồi.

Cô ấy rất xinh đẹp, trên vạt áo có trâm cài hoa nhài, trên cơ thể thoang thoảng mùi nước hoa, dáng đứng cầm ô nghiêng nghiêng khiến Phổ Hoa nhớ tới bài hát Ngõ mưa của Đới Vọng Thư.

"Chào bạn, bạn là Diệp Phổ Hoa à?".

"Ừ".

Cô gái chào trước, "Chúng ta nói chuyện một chút được không?".

Phổ Hoa không nghĩ nhiều, đồng ý yêu cầu của cô ấy, không đồng ý thì sao chứ? Trước đây từng gặp, nhưng không nói thẳng. Họ vào nhà hàng trong trường, đi trên con đường xưa, Phổ Hoa cố tình tránh chiếc ô của cô gái, bước dưới phía bóng cây hơi ướt nước mưa.

Cô ấy gọi trà sữa, Phổ Hoa gọi nước lọc, trong lúc đợi trà, cô gái đi thẳng vào vấn đề, tỏ rõ mục đích đến đây, cầm ra một tấm ảnh đẩy tới trước mặt Phổ Hoa. Không cần nói nhiều, trên tấm ảnh, gương mặt Vĩnh Đạo ôm vai cô ấy đã nói lên tất cả. Phổ Hoa cũng có một tấm chụp chung như vậy, thậm chí nơi chụp cũng giống nhau, cô dựa vào lưng Vĩnh Đạo, quyển vở trải ra che trên đầu anh, ngồi trên bãi cỏ xanh bên hồ chăm chú đọc sách.

Vĩnh Đạo trong ảnh không cười, nhưng rất dịu dàng, có chút bướng bỉnh nghịchkhuy áo cô ấy, cô trước nay chưa từng trang điểm, cũng chưa từng sức nước hoa sực nức người, nhưng so nụ cười bên cạnh cô gái này, cô từng thấy một Thi Vĩnh Đạo chân thật hơn, chân thật đến nỗi bất cứ sức mạnh bên ngoài nào cũng đều không thể xóa nhòa hay sửa đi dấu ấn anh để lại trong lòng cô.

"Bạn muốn nói gì?". Cô cố ý ngẩng cao mặt, có vài lời không nói cô cũng nghĩ tới được.

"Muốn nói cho cậu biết, năm thứ nhất đại học, mối quan hệ của Thi Vĩnh Đạo và mình rất tốt, vài tháng sau đột nhiên anh ấy đòi chia tay, là vì cậu". Cô gái không hề phô trương thanh thế cũng không thể hiện sự yếu đuối.

"Vì vậy?".

Chuyện hai năm trước, bây giờ cô không quan tâm đi truy xét, thực ra từ khi Cầu Nhân đưa cô gái này tới mượn sách, cô đã đoán ra ngọn nguồn thế nào rồi.

"Chẳng có gì cả, chỉ là muốn nói cho cậu biết, trước đây anh ấy cũng có bạn gái,cũng đột nhiên chia tay thôi".

Phổ Hoa không lên tiếng, khí thế mềm mỏng hơn, đợi lời nói tiếp theo của cô ấy, đây mới là điều cô không hiểu.

"Biết vì sao mình tới không?".

Trong mắt cô gái ngoài vẻ đồng cảm còn có chút không cam lòng. Phổ Hoa im lặng, lắc đầu. Cô gái khuấy trà sữa, trầm tư suy nghĩ một lúc, mới nặn ra nụ cười bất đắc dĩ.

"Mình biết đột nhiên tới đây tìm cậu chẳng phải cách hay, nhưng mình nghe nói Vĩnh Đạo muốn đi Hồng Kông nên không nén được muốn nói cho cậu biết, hy vọng cậu đừng lặp lại sai lầm của mình".

"Cậu nói vậy có ý gì?".

"Chính là... đừng bị Thi Vĩnh Đạo lừa". Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói ra tên củaVĩnh Đạo, "Ban đầu anh ta cũng đối với Cầu Nhân như vậy, sau này là mình, có lẽ không lâu sau có thể cũng đối xử với cậu như thế".

Nghe tới cái tên Cầu Nhân, Phổ Hoa trong lòng chùng xuống, cô chưa bao giờ từng nghĩ sự việc có liên quan tới Cầu Nhân. Cô không thể nào giả vờ bình tĩnh, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Cậu vừa nói... Cầu Nhân?".

"Đúng, lẽ nào cậu không biết Cầu Nhân trước đây là bạn gái của Thi Vĩnh Đạo từ thời trung học, tới năm nhất thì chia tay".

Cô đứng lên khỏi ghế, có chút không tin vào tai mình, lẩm bẩm tự nói "Không thể nào".

"Mình quen Vĩnh Đạo qua Cầu Nhân, trước đó không biết họ từng qua lại, sau này vẫn cảm thấy rất bối rối, may mà Cầu Nhân nhìn thoáng, mọi người cũng dễ chịu rất nhiều, cho tới khi cậu xuất hiện...". Cô gái tiếp tục nói rõ hơn.

Phổ Hoa đẩy cốc nước trước mặt ra, đặt một tờ giấy ăn xuống, không nghe cô ấy nói hết liền lảo đảo rời khỏi nhà hàng. Đột nhiên cô nhớ tới cảnh Cầu Nhân và Kỷ An Vĩnh luôn ở bên nhau hồi trung học, cô ta luôn xuất hiện trong tầm mắt cậu ấy, ở bên cậu ấy, cổ vũ cậu ấy chơi bóng, cùng đi học, tan học với cậu ấy, cuối cùng là họp lớp cấp ba hồi năm thứ nhất đại học, cô ta và Vĩnh Đạo rất thân nhau, thể hiện sự mờ ám khó nói rõ.

Dường như Cầu Nhân đã được định trước có liên quan nào đó với cô, nhưng cô không hy vọng trong đó có Vĩnh Đạo. Đầu cô xoay mòng mòng, nhớ lại mỗi một cảnh có Cầu Nhân trong đó, hoặc VĩnhĐạo. Nhưng cho dù thế nào, cô cũng không thể đặt họ ở cạnh nhau, họ đã từng qua lại ư? Giống như cô và Kỷ An Vĩnh? Hay tới mức độ như bây giờ của cô và anh?

Phổ Hoa rối loạn trong lòng, cô chạy trong mưa, nhất thời không biết nên làm thế nào. Vĩnh Đạo không ở Bắc Kinh, cô đi từ đầu đến cuối con đường chính của trường,suy nghĩ duy nhất trong đầu là tìm Cầu Nhân hỏi rõ ngọn ngành. Thế là cô dầm mưa ngồi xe từ Sư phạm sang Đại học Bắc Kinh.

Phổ Hoa đứng ở tầng dưới khoa Truyền thông cố gắng phân biệt từng sinh viên tan học, chen chúc trong dòng người huyên náo ầm ĩ. Cô không mang ô, ướt sũng từ đầu đến chân, cũng không đợi được Cầu Nhân. Cô lại đi tới ký túc xá khoa Truyền thông, chạy từng tòa nhà hỏi thăm Cầu Nhân ở đâu, sau đó đợi dưới ký túc của Cầu Nhân, hy vọng có thể trực tiếp hỏi rõ cô ta.

Trước khi tắt đèn, cuối cùng cô cũng đợi được Cầu Nhân trở về trường, cô ta hình như vừa tham gia tuyển dụng về, trên tay xách túi giấy chứa đầy các tài liệu tuyển dụng, che chiếc ô màu hồng, nhìn từ xa khiến Phổ Hoa có ảo giác như từng quen biết.

Cô đứng lên khỏi chiếc ghế lạnh lẽo, bước tới trước mặt Cầu Nhân, không chào hỏi, không có bất cứ lời mở đầu mà trực tiếp lên tiếng hỏi cô ta: "Cậu và Vĩnh Đạo... từng ở bên nhau à?".

Cầu Nhân thu ô lại, trả lời có chút bất ngờ: "Ai nói? Thẩm Thanh nói cho cậu à?". Giây phút đó, Phổ Hoa lạnh thấu xương, câu trả lời của Cầu Nhân đồng nghĩa với thừa nhận. Cô hận không thể lao lên xé toang cái thái độ kiêu kỳ bao năm không thay đổi trên mặt cô ta. Năm đó cô ta có được tình cảm của Kỷ An Vĩnh, giờ đây lại là Vĩnh Đạo.

"Diệp Phổ Hoa, cậu chạy tới đây chỉ vì điều này?". Mắt thấy cô chuẩn bị rời đi, Cầu Nhân đuổi theo hai bước chặn trước mặt cô, "Đó đã là việc của ba năm trước rồi, hơn nữa khi đó cũng là vì...".

"Không có hơn nữa!".

Phổ Hoa dứt khoát ngắt lời cô ta, tránh ra xa, "Xin lỗi, mình phải về rồi".

"Cậu đừng nghe Thẩm Thanh, mình và Vĩnh Đạo chỉ là...".

Cầu Nhân càng muốn giải thích, Phổ Hoa càng cảm thấy họ cực kỳ quá quắt. Cô không thể chịu đựng nổi bèn hất tay Cầu Nhân đang giơ ra, chạy vào sân phơi quần áo trước ký túc, sau đó men theo con đường nhỏ chạy như điên.

Ra khỏi cổng trường, cô mới dừng lại dựa lên tường, ngẩng mặt thở hổn hển nhìn bầu trời mây đen dày đặc. Có giọt mưa nhỏ xuống, rớt vào mắt cô khiến cô không nhìn thấy gì, men theo má chảy thẳng xuống hàm dưới của cô. Rất nhiều lời Vĩnh Đạo từng nói lại một lần nữa trở về bên tai cô, cuối cùng chỉ còn lại một khoảng trống giả dối. Thứ Phổ Hoa đạt được hóa ra đều là thứ Cầu Nhân còn thừa, không cần.

Phổ Hoa ngây ngô từ Đại học Bắc Kinh về Sư phạm, tìm chiếc ghế dài gần ký túc nhất, ngồi ở đó đến sáng, ngơ ngẩn cả một đêm. Cô không tìm được bất cứ cách nào khiến bản thân dễ chịu hơn một chút, điều duy nhất có thể làm là ôm đầu ngừng suy nghĩ.

Từng cảnh trong cuộc họp lớp năm đó lại hiện lại, nhắc nhở cô họ chính xác đã cócái gì, có lẽ không chỉ là từng có cái gì. Đột nhiên cô gấp gáp muốn nghe Vĩnh Đạo giải thích, gọi vào ký túc anh, mới nhớ ra anh đã không còn ở đó.Ban ngày và kéo theo là buối tối ngày hôm đó thật đáng sợ, tóc Phổ Hoa giờ đã khô, toàn thân vẫn mặc bộ đồ ẩm, ngồi trong góc tự học của thư viện viết thư cho Vĩnh Đạo.

Động bút thật khó khăn, cô không khóc nổi, như mắc xương trong họng, gần như nghẹt thở. Thư cuối cùng cũng viết xong, nhét vào trong hòm thư, cô không còn chút sức lực nào, tới phòng y tế của trường nằm liệt trên ghế dài. Có giáo viên đi qua hỏi cô làm sao, cô chỉ lắc đầu ôm chặt cánh tay, không thể kiềm chế được cơn run rẩy.

Cả đêm Phổ Hoa nằm trên giường đẩy truyền dịch, bạn học cùng khoa để lại áo khoác, cô miễn cưỡng đắp lên chống lại cơn lạnh. Cô không muốn liên hệ với ai, cũng không hy vọng bất cứ ai biết tình trạng cô lúc này.

Hiện tại điều cô cần phải làm nhất là một mình yên tĩnh, chống lại cơn sốt cao, suy nghĩ nên làm thế nàonhanh chóng kết thúc hoàn toàn quan hệ với Vĩnh Đạo. Phổ Hoa không cho Vĩnh Đạo bất cứ cơ hội giải thích nào, cô cũng không cách nào cho anh, sốt chuyển thành sưng phổi, hai ngày hai đêm cô hôn mê bất tỉnh.

Mấy ngày bệnh tình có chiều hướng đỡ hơn, cô có thể nhận ra xung quanh... Người đầu tiên Phổ Hoa tỉnh dậy nhìn thấy vẫn là Vĩnh Đạo, giống như bóng dáng đó chạy về phía mình trong hành lang bệnh viện. Anh đứng đầu giường, bên tay là thuốc đã pha sẵn, cặm cụi bón cho cô từng thìa, không sợ cô cắn chặt răng không uống, anh đương nhiên có cách của anh. Bệnh tới mức hồ đồ, Phổ Hoa cũng không rõ anh đối với mình thế nào, hoặc có thể nói trước khi cô chưa kịp thể hiện rõ lập trường của mình, anh đã cố gắng xoay chuyển tình thế hóa giải nguy cơ này.

Cho dù Phổ Hoa một lòng suy nghĩ muốn chia tay Vĩnh Đạo, nhưng thời cơ thực sự không cho phép. Bố cô đã lên cơn thịnh nộ, bố mẹ nhà họ Thi cũng thay Vĩnh Đạo gánh tất cả trách nhiệm.

Người lớn hai nhà gặp nhau bàn bạc về quan hệ vàtương lai của hai đứa, nhắc tới khả năng kết hôn. Tại nhà họ Diệp, Vĩnh Đạo nhất định phải chịu trách nhiệm, tại nhà họ Thi, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc ra nước ngoài học tập của Vĩnh Đạo, tổn thất thế nào nhà họ cũng đều có thể bù đắp.

Hơn nữa hai đứa từng có "nền tảng tình cảm"vững chắc bao năm như thế. Sau khi Phổ Hoa được đưa về nhà, chuyện chia tay cũng phải gác lại, đến cơ hội cãi nhau trực tiếp họ cũng không có.Vĩnh Đạo tiếp tục thiết kế đồ án tốt nghiệp của mình, Phổ Hoa cũng cố gắng hết sức hoàn thành chỉnh sửa luận văn, mỗi lần nhắc đến việc đó, bố liền im lặng lập tức chuyển chủ đề nói chuyện.

Lấy việc học tập và công việc thuyết phục Phổ Hoa tạm đặt tình cảm xuống.Quả thật, vài tháng trước khi tốt nghiệp nói gì đều vô nghĩa, cũng không sáng suốt. Một tháng không gặp, cũng không nói chuyện, giữa chừng Phổ Hoa chỉ biết Vĩnh Đạo đã quyết định đi Hồng Kông, được sự giúp đỡ của nhà họ Thi, cô không phải thi phỏng vấn, cầm được mẫu tuyển dụng của tòa soạn tạp chí. Luận văn vừa được thông qua, không cần cô nhắc, anh im lặng đứng trước cửa phòng cô, ôm bó hoa, đợi cho tới khi cô đồng ý mới vào.

"Tất cả mọi chuyện trước đây đều do anh không đúng".

Anh bày hoa lên chỗ dễ thấy nhất trên giá sách, không hề chối bỏ trách nhiệm, "Em muốn thế nào cũng được, đánh cũng được, mắng cũng được, nhưng đừng cãi nhau nữa, bố em và người nhà anh đều rất lo lắng, dù sao đều là lỗi của anh, anh nên sớm nói cho emchuyện của Thẩm Thanh".

Ngày đăng: 25/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?