Gửi bài:

Chương 24 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm

"Tả Thương Lang, mẫu phi của ta là Dung phi." Giọng hắn phảng phất bên tai nàng : "Hồi đó cũng từng được sủng ái một đời, đến khi năm đó ta năm tuổi, phụ hoàng đã ban cho mẫu phi một chén rượu độc."

Tả Thương Lang đương nhiên có nghe qua người này, mọi người miêu tả nàng ta khi ấy đã từng một mình nhận lấy ba ngàn sủng ái, thế nhưng sau này vua lập hậu mới, nàng ta trong lễ sắc phong hoàng hậu đã trách móc tiên hoàng. Dung nhan có một không hai, được sủng ái nhất, khiến nàng ta đã quên lời nói gần vua như gần cọp.

Sớm ban ngươi vinh hoa, tối ban ngươi giàu sang, lại chẳng nói được lúc nào, sẽ ban ngươi cái chết.

"Đã lâu lắm rồi, ta cũng đã quên hết, chỉ là làm sao cũng không quên được dáng cười đau thương lúc mẫu phi nâng chén rượu kia. Lúc đó ta đã không thể làm gì, nhưng ta đã thề rằng, nữ nhân của Mạc Dung Viêm, quyết sẽ không giống như mẫu phi." Hắn ôm nàng vào trong lòng, giọng nói hư ảo : "Cho nên... Tả Thương Lang, nàng nguyện ý gả cho ta chăng ?"

Đáp lại hắn, chỉ là một Tả Thương Lang cố nén tiếng than nhẹ, cho dù là ở trong mơ, nàng cũng ẩn nhẫn kiềm nén, chỉ là xương ngón tay cương quyết đâm vào trong thịt, lôi ra thứ máu thịt đầm đìa.

Mạc Dung Viêm cực lực khống chế nàng, thái y run run xem mạch, nhỏ giọng nói hoàng thượng không sao đâu, Tả tướng quân chỉ là bị phong hàn, cơ thể suy yếu, điều dưỡng một thời gian là ổn.

Thế là ngay cả Mạc Dung Viêm cũng thấy có phần không đúng, giọng hắn lạnh hồ băng đông kết ngàn năm lạnh lẽo : "Nàng đang ho ra máu."

"Cái này..." Thái y do dự : "Hoàng thượng, chỉ là phong hàn thôi, điều dưỡng một thời gian là có thể khỏi hẳn."

Mạc Dung Viêm cất tiếng cười to, chỉ là tiếng cười kia khiến tất cả mọi người cảm thấy nguy hiểm tột độ : "Vương Duẫn Chiêu."

"Có nô tài."

"Lập tức ra ngoài cung mời Phó đại phu, nếu kết quả chẩn bệnh không giống, Lưu Đại Hải tru di cửu tộc !"

"Vâng."

"Hoàng thượng... hoàng thượng xin để nô tài chẩn bệnh cẩn thận một lần nữa, hoàng thượng... hoàng thượng..."

Vương Nam ở một bên áp giải Lưu Đại Hải, mồ hôi lạnh của Tả Thương Lang đã thấm ướt cả người, mồ hôi của Mạc Dung Viêm cũng ướt đẫm toàn thân. Lời Tả Vi Vi nói vẫn còn phảng phất bên tai : "Người có nghĩ tới không, có một ngày nàng cũng sẽ già, nàng cũng sẽ chết đi ?"

Phó đại phu nhanh chóng đến nơi, lúc hành lễ bái kiến Mạc Dung Viêm vẫn còn đang thở dốc, Mạc Dung Viêm vừa sai người ban trà, vừa đã ra hiệu cho ông vào trong chỗ Tả Thương Lang.

Lúc ông bắt mạch thì hết sức chăm chú, tiếp đó sắc mặt liền nghiêm trọng, ông cũng không hề biết rằng chỉ một lời ông nói mà đã liên hệ tới mấy trăm mạng người : "Hoàng thượng, chứng ho ra máu này của Tả tướng quân nếu để mặc nó phát triển thêm, có khả năng sẽ biến thành ho lao."

Lời vừa nói ra, Lưu Đại Hải mặt đen như đất.

Mạc Dung Viêm lại chỉ để hắn kê đơn, hắn vừa kê xong đơn, đã có cung nữ nhanh chóng nhận lấy, Mạc Dung Viêm ra lệnh cho Vương Duẫn Chiêu đích thân giám sát. Phó đại phu băng bó vết thương trên cánh tay cho Tả Thương Lang, đột nhiên nói : "Hoàng thượng, Tả tướng quân gần đây có xu hướng không bình thường như tự tổn thương chính mình không ?"

Mạc Dung Viêm : "Có ý gì ?"

"Hoàng thượng, lần đầu tiên Tả tướng quân được đưa đến dược đường nhà thảo dân thì thảo dân đã có cảm giác, Tả tướng quân hẳn là đã phải chịu huấn luyện quá mức nghiêm khắc, gặp lúc đau đớn vẫn sẽ duy trì ý thức vô cùng tỉnh táo, nhưng mà tâm lý nàng khả năng chịu đựng rất yếu. Rất có thể do trong đau đớn cực độ đã làm tổn thương chính mình để trốn chạy khỏi những đau đớn kia."

Mạc Dung Viêm nhìn vết thương đáng sợ trên cánh tay : "Làm sao để ngăn ngừa ?"

"Nô tài có thuốc bột giảm đau, có thể giảm được một phần đau đớn, có điều quan trọng nhất là xin tướng quân yêu quý thân thể chính mình, tình hình của nàng hiện tại, lại không được tốt lắm."

Nàng ngủ trên long sàng của Mạc Dung Viêm suốt một đêm, sáng sớm tỉnh lại thì chẳng biết mình đang ở nơi nào, uể oải hết nhìn đông tới nhìn tây. Sớm đã có cung nữ bưng thuốc tới, Mạc Dung Viêm chưa từng nhìn thấy một Tả Thương Lang đáng yêu như thế, cười lớn nâng nàng dậy, lại còn tự mình đút nàng uống thuốc.

Nàng hai tay đón lấy, Mạc Dung Viêm ngăn nàng lại rồi dùng muỗng bạc múc một muỗng đặt ngay miệng nàng, nàng rất trịnh trọng mà nói : "Vi thần không dám."

"Nhất định phải chọc tức ta sao ?" Mạc Dung Viêm không buông tha : "Được lắm, bổn hoàng ra lệnh cho nàng uống."

Nàng từng chút từng chút một mà uống thuốc, đắng đến mức cả mặt nàng nhăn nhó thành một đống, nhưng lại không nói câu nào, Mạc Dung Viêm thấy đáng yêu đáng thương, lấy nước hạnh nhân cho nàng uống, nhưng cũng không chịu đút không công, nhất định phải tự mình ngậm rồi chuyển qua cho nàng.

Nắm chặt hai tay của nàng kiên quyết không cho nàng cự tuyệt, một bộ hình ảnh kia, quả nhiên tươi đẹp ướt át, khiến cung nữ thấy phải mặt đều đỏ như cà chua.

Bên ngoài có thái giám cao giọng truyền : Hoàng hậu nương nương giá lâm.

Mục lục
Ngày đăng: 29/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục