Gửi bài:

Chương 12 - Còn không mau cút đi !

Mạc Dung Viêm sau khi lâm triều xong thì đến Nam Thanh cung, lúc ấy nàng còn chưa tỉnh, thấy nàng hô hấp ổn định, bệnh cũng không phải quá nghiêm trọng, lại cho phái hạ nhân, có lẽ chẳng qua chỉ muốn tranh thủ tình cảm thôi.

Lúc đến bên cạnh nàng, thì nàng mở mắt. Mạc Dung Viêm lạnh lùng : "Đưa bản đồ cho ta." Thế là người đương đắp chăn nằm trên giường kia ngồi dậy, ánh mắt dần trở nên ảm đạm, ta cứ tưởng... người đến thăm ta, hóa ra lại là...

"Chủ thượng, ta thực không biết bản đồ nào." Giọng nàng khàn khàn, khi mở miệng yết hầu tựa như bị kim châm.

"Hoàng thượng..." Tả Vi Vi bưng bữa sáng lên, thấy cảnh tượng này mà lòng cả kinh : "Tả tướng quân từ hôm qua cho tới hôm nay một hạt cơm còn chưa nuốt, muốn mời hoàng thượng dùng bữa với tướng quân trước rồi nói chuyện sau."

Mạc Dung Viêm lạnh lùng liếc qua, nàng ta không dám nói tiếng nào nữa, Tả Thương Lang đột nhiên lớn tiếng : "Nô tài to gan, chiều ngươi quá nên giờ một chút phép tắt cũng không có hả ! Còn không mau cút !!" Tả Vi Vi sao mà không biết nàng giả bộ để bảo vệ mình, nhưng nàng ta lo lắm, cuối cùng Tả Thương lang ném cái gối qua, nàng ta rốt cục cũng đi.

Mạc Dung Viêm thờ ơ nhìn : "Chủ tớ phối hợp diễn không tệ." Tả Thương Lang cẩn thận chú ý thần sắc của hắn, chỉ sợ hắn toan tính gì Tả Vi Vi. Nàng vén chăn ra làm bộ đứng dậy, do ban đêm toát mồ hôi, nên vốn ăn mặc sơ sài, hai gò má vì bệnh mà đỏ ửng, Mạc Dung Viêm vốn yêu thích cơ thể này, nào kiềm chế cho được.

Tức thì vung tay ấn nàng lên bàn gỗ lim, Tả Thương Lang rên lên một tiếng đau, vai thực sự rất đau, nhưng lại không dám kêu, khay trà trên bàn bị quẹt qua rớt xuống đất. Nàng nỗ lực thuận theo hắn, từ nhiều năm trước cho đến giờ, sớm đã biết cách để bản thân chịu ít đau đớn nhất.

Hắn rất hài lòng với cơ thể này, trừng phạt thỏa thích rồi vui vẻ lấy tay lưu lại trên nước da nàng chằng chịt đủ loại dấu vết thô bạo. Lúc khi tay nắn lấy bả vai nàng, nghe thấy nàng khe khẽ rên, hắn hưng phấn dùng sức, cảm giác được cả thân thể nàng căng ra rồi, mới chầm chậm nghiêng bên tai nàng, hắn cũng không quên mục đích của mình : "Bản đồ ở đâu ?"

Nàng đã cắn chặt môi đến chảy máu, nhìn mặt bàn mà lắc đầu, tính kiên nhẫn của Mạc Dung Viêm cũng đã tới giới hạn : "Long Bình về mặt này phải chăng cũng rất lợi hại ?"

Tả Thương Lang cố gắng tập trung nhìn hắn, trong mắt hết thảy đều là đau đớn.

"Nếu không phải, thì đã chẳng mới năm tháng, ngươi lại vì hắn mà phản bội ta."

"Ta không có."

"Không có?!"

"Chủ thượng, Lạc Liêu thành đã quy hàng rồi, người vì sao nhất định phải đuổi cùng giết tận chứ?"

"Ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta!"

"A... Không, đừng, chủ thượng đừng mà, người tha cho ta đi, tha ta đi..."

Tả Vi Vi vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng rên rỉ mơ hồ từ trong phòng, nàng không biết vị tướng quân có thể chịu một nhát kiếm mà mặt vẫn không đổi sắc kia giờ đang thống khổ thế nào mới có thể rên rỉ cầu cứu.

Lúc Mạc Dung Viêm rời khỏi nhìn kỹ Tả Vi Vi, nữ nhân này ở trong lòng nàng có địa vị không hề nhỏ. Có là do ảnh hưởng tình thương mẫu tử của loài sói, nàng mới đặc biệt bảo vệ người bên cạnh mình như vậy.

Có lẽ... đây cũng chính là nguyên nhân tại sao tướng sĩ kính yêu nàng như vậy.

Lúc Tả Vi Vi đi vào, nàng vấp phải cái bàn dưới chân, máu trong váy nở ra hoa diễm lệ, người vẫn tỉnh táo, nàng nhẹ giọng hỏi Tả Vi Vi có thuốc giảm đau không, Tả Vi Vi khóc lóc chạy ra ngoài tìm Vương Nam, khi đó hắn đương thảo luận gì đó với một đám đại thần, vừa nghe Tả Thương Lang sinh bệnh, liền nổi lên chút quý mến thầm kín trong lòng mà đi theo, tới thái y viện bọn họ vẫn còn bần thần.

Tả thừa tướng Bệ Thành Cảnh giận dữ mắng người máu chó đổ lên đầu một hồi, mới hơi run run đi theo bọn họ.

Xương bả vai nứt ra, thái y một trận luống cuống chân tay giúp nàng băng bó xong, nàng nhỏ giọng hỏi Tả Vi Vi đang lau mồ hôi cho mình : "Cánh tay này còn không?" Tả Vi Vi gật đầu lia lịa : "Ở đây ở đây."

Sau đó khăn lau mồ hôi trên tay một hồi lại lau trán nàng, một hồi lại lau mắt mình.

Buổi tôi nàng ăn chút cháo, Tả Vi Vi không nhịn được nữa: "Tướng quân, hoàng thượng muốn gì, ngài đưa cho ngài ấy luôn đi. Tội gì phải chịu đau thế này."

"Vi Vi, ta có thiếu nợ một người, đây... cũng coi như là trả nợ cho hắn."

Hôm sau Ấn Bắc quan Dực vương phái người tới đưa thưa quy hàng, vốn là Tả Thương Lang ký kết với hắn ta, đương nhiên cũng phải là Tả Thương Lang đi nghiệm thu. Mạc Dung Viêm phái người tới mời nàng, nói là mời, chi bằng nói là mệnh lệnh. (TYV : Cả câu là "幕容炎派人来请她, 与其说是请, 倒不如说是带贴切.". Không chắc nhé.)

Tả Vi Vi trông sắc mặt của nàng, bộ dạng đó mà đi ra ngoài thực sự dọa người. Nghĩ nghĩ một chút lại vào phòng mình lấy son hồng ra, tỉ mỉ trang điểm giúp nàng.

Tả Thương Lang hiếu kỳ nhìn cái hộp trên tay nàng, hỏi đây là cái gì ?

"Son ạ." Tả Vi Vi không ngừng tay, nhiều năm hầu hạ Vinh quý phi, khả năng trang điểm của nàng có thể nói là rất tuyệt vời, Tả Thương lang cũng vuốt nhẹ son hồng trên tay, khẽ nói: "Hóa ra... đây là son."

"Tướng quân, hôm nay thế này sẽ không thể mặc khải giáp được rồi."

"Thế thì mặc cái gì ?"

"Y phục ngài bình thường cũng không thích hợp với trang điểm a." Tả Vi Vi ngắm Tả Thương Lang sau khi trang điểm xong, cố nén tiếng tán thán trong lòng, phải để ngài ấy tự mình soi gương mới được: "Phải rồi, Vi Vi nhớ ngài có một bộ váy cổ hoa sen, màu xanh nhạt."

"Hả? Đấy chắc là do hồi trước chủ thượng phong phi thì có đó. Có điều, Vi Vi à, ta đây là đi nhận thư đầu hàng, chứ không phải tham gia quốc yến."

"Thế có gì khác nhau đâu, làm đẹp thì có gì sai chứ."

"Ngươi đó..."

Mục lục
Ngày đăng: 29/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục