Gửi bài:

Chương 276 - Hồng đậu sinh nam quốc

Trần Bạch chắn trước người Sở Ngọc.

Sở Ngọc nhìn Hoa Thác, thấy trên trán hắn là sát khí đằng đằng. Trầm mặc một hồi, nàng cất tiếng: "Hoa Thác, ta đã từng bạc đãi ngươi chưa?" Trước đây hai người có chút mâu thuẫn, nhưng là bởi Dung Chỉ. Lúc này, màu máu đỏ lại khiến người ta cảm thấy lạnh giá.

Hoa Thác thản nhiên đáp: "Lỗi lớn nhất của cô là: trong lòng Dung Chỉ có cô!" Phùng Đình, Thiên Như Kính và hắn, mỗi người có một nhiệm vụ riêng. Phùng Đình là người điều khiển, Thiên Như Kính là lá chắn và chiêu thức cuối cùng, còn hắn là mũi kiếm. Phùng Đình hi sinh nam sủng, Thiên Như Kính từ bỏ tình yêu của hắn, còn Hoa Thác, lúc này phải vứt bỏ lương tâm.

Căm hận, phẫn nộ như ngọn lửa độc thiêu đốt Hoa Thác, càng lúc càng bùng cháy dữ dội. Làm tất cả chuyện này chẳng khó khăn gì với hắn, hận thù có thể che mờ hết tâm trí.

Trần Bạch lớn tiếng quát: "Ngăn hắn lại!", những người đi cùng lập tức rút vũ khí nghênh chiến, chặn đường Hoa Thác. Máu không ngừng đổ, tiếng thét ầm ĩ chói tai, mà Trần Bạch không chậm trễ thêm phút nào, che chắn cho Sở Ngọc lên xe, hạ lệnh nhanh chóng quay lại.

Trần Bạch trực tiếp đoạt vị trí phu xe. Hắn vừa vung roi thúc ngựa chạy, vừa rút từ trong ngực áo ra một bọc giấy chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay, quăng qua khe cửa xe. Rồi hắn quay lại nói với Sở Ngọc và mọi người: "Hoa Thác đã phản bội, trước mắt không thể ở lại Lạc Dương, chúng ta phải tức tốc rời đi!"

Bọc giấy bắn thẳng vào góc đường, rơi bịch xuống rồi nổ tung. Chỉ lát sau, khói đen bốc lên mù mịt giống như quang cảnh nơi chiến trường. Trong gió rét, không khí thê lương tĩnh mịch.

Trước khi đưa Sở Ngọc đi tạm lánh, Trần Bạch còn bố trí một nhóm nữa làm công tác chuẩn bị. Dung Chỉ coi trọng hắn là ở sự cẩn thận chu đáo. Gặp chuyện bất ngờ phát sinh, hắn luôn có thể đưa ra biện pháp giải quyết tối ưu, đồng thời có phương án dự phòng dành cho tình huống xấu nhất.

Không nghi ngờ gì nữa, tình huống hiện nay là tồi tệ nhất, nhưng Trần Bạch vẫn bình tĩnh ứng phó. Lúc trước nếu đúng theo tính toán sắp xếp thì không sao, nhưng bây giờ phát sinh biến cố, cần phải dùng biện pháp cuối cùng

"Tẩu vi thượng sách" – chạy trốn là hơn cả.

Đây là phương án dự phòng cuối cùng, bao nhiêu lao tâm khổ tứ của Dung Chỉ ở Lạc Dương cũng ở một khắc này. Trên đường chạy trốn, mọi người sẽ giả dạng là thương nhân buôn bán đường xa, là ông chủ tiệm bán quan tài, là cô gái ở phường hát v.v... Mỗi người một thân phận giả khác nhau, đồng thời được Trần Bạch hộ tống, ngăn cản sự truy kích phía sau.

Không chỉ một mình Hoa Thác truy kích, mà còn có cả đám người được huấn luyện chuyên nghiệp.

Xe ngựa phi như bay, có thể ví là "phóng nhanh như chớp". Trên vầng trán cương nghị của Trần Bạch hiện rõ sự lo âu. Roi trên tay hắn không ngừng quất lên lưng ngựa, tuấn mã bị đau phóng như điên, khiến xe xóc nảy trên đường làm mọi người trong xe nghiêng ngả.

Nhưng lúc này không ai kêu ca một tiếng. Sở Ngọc tựa vào người Hoàn Viễn, cố gắng giữ cho khỏi ngã. Hoàn Viễn dựa lưng vào thành xe, một tay đỡ vai Sở Ngọc, một tay nắm lại thành quyền.

Xe ngựa nhanh chóng ra khỏi thành Lạc Dương. Những cái đuôi phía sau đã bị cắt sạch sẽ. Trần Bạch ghìm ngựa dừng lại, nhảy xuống mời Sở Ngọc xuống xe.

Sở Ngọc được Hoàn Viễn dìu đỡ, xuống khỏi xe mà đầu óc vẫn còn choáng váng. Vừa bước xuống đất, nàng cảm thấy trời đất nghiêng ngả xoay cuồng. Một lúc sau mới định thần lại, nàng nhận ra mình đang đứng bên bờ sông Lạc Thủy. Ước chừng cách đó khoảng sáu, bảy mươi mét, có một bến thuyền.

Lúc này, trên bến thuyền có mấy người đang đứng, một con thuyền cỡ trung đang neo đậu. Trần Bạch vừa bước nhanh vừa nói: "Xin mời theo ta, đi đường thủy!"

Khi mọi người trên xe xuống hết bến thuyền, phía đằng kia cũng có một người chạy lại, hướng thẳng về phía Trần Bạch. Hai người khẽ gật đầu, Trần Bạch nói ngắn gọn: "Giao lại cho ngươi!"

Giao cho hắn cái gì?

Sở Ngọc cảm thấy mơ hồ, trong lòng kỳ lạ, bất giác nhìn theo bóng lưng người kia, chỉ thấy hắn nhảy lên chiếc xe ngựa vừa đưa họ tới, đánh xe tiến lên phía thượng nguồn sông một đoạn. Hôm qua Lạc Dương mới có trận tuyết rơi, tuyết phủ trên nền đất dày chừng một tấc. Lúc này, trên mặt tuyết in dấu bánh xe rõ ràng.

Dù đầu óc vẫn còn hỗn loạn, nhưng nhìn cảnh tượng này, Sở Ngọc cũng hiểu ra ý định của Trần Bạch. Hắn muốn dùng xe ngựa để thu hút sự chú ý của Hoa Thác và nhóm người truy sát nhằm đánh lạc hướng bọn chúng, còn chiếc thuyền sẽ đi đường thủy theo hướng khác.

Trước tình huống nguy cấp, Trần Bạch đã quyết định trong nháy mắt, lợi dụng thời tiết địa hình. Hôm qua vừa có tuyết rơi, mặt sông chưa bị đóng băng nhưng có khá nhiều tảng băng trôi, bất lợi cho việc sử dụng thuyền bè. Trần Bạch lại làm ngược lại, lợi dụng tâm lý phân tích thông thường của con người để đánh lạc hướng.

Sở Ngọc không kịp nghĩ ngợi thêm, liền bị đưa lên thuyền. Ba bốn người khác trên bến đều đã lên thuyền, bây giờ chỉ còn lại duy nhất một người đánh xe làm mồi nhử ban nãy. Hắn nhấc lên một giỏ trúc, bên trong đầy tuyết. Trong lúc thuyền bắt đầu chuyển động rời bến, người đó vừa rút lui, vừa đổ tuyết trong giỏ ra để lấp đầy những dấu chân hỗn độn trên bến. Chẳng bao lâu, bến thuyền như chưa từng có người qua lại.

Người kia vừa tát tuyết vừa lùi về phía sau, cho đến khi tới chỗ chiếc xe ngựa vừa dừng. Hắn lại rút một cành cây từ sau xe. Xe dừng ở chỗ này, dấu vết sẽ hơi khác thường, hắn càng phải cẩn thận hơn mới được.

Trong lúc quét dọn, giữa đám tuyết trắng muốt, hắn nhìn thấy hai hạt đậu đỏ rực rỡ, như hai giọt huyết châu ngưng đọng trong tuyết lạnh buốt giá.

Hắn nhặt hạt đậu lên, miệng mấp máy, trong lòng cảm thấy bất an.

***

Những người trên bến vừa nãy, bây giờ phụ trách chèo thuyền. Gió lạnh thổi khiến cánh tay thô ráp của họ đỏ lên, nhưng tất cả vẫn tập trung mải miết chèo. Con thuyền xuôi dòng nên khá nhanh, chẳng bao lâu sau đã chạy được chừng nửa dặm. Khuôn mặt căng thẳng của Trần Bạch cũng buông lỏng hơn. Hắn lên phía mũi thuyền, ngồi quay lưng lại phía gió thổi buốt giá, lúc này mới cẩn thận tính toán lợi hại cân nhắc trước sau.

Đột nhiên hắn nghe có tiếng bước chân đến gần, quay lại nhìn thấy Sở Ngọc bước ra khoang thuyền, vội đứng dậy hành lễ. Sở Ngọc khoát tay thở dài: "Ngươi không cần quá cung kính như thế! Về lý mà nói, ta còn phải cảm tạ ngươi cứu ta một mạng mới đúng!"

Trần Bạch nghiêm nghị đáp: "Chủ tử ngàn vạn lần không nên nói như thế, tiểu nhân không đảm đương nổi! Tất cả là do công tử sắp đặt an bài!" Tài trí mưu kế của hắn là nhờ Dung Chỉ dạy, bây giờ vì Dung Chỉ mà thu xếp tính toán, cũng là thỏa đáng!

Sở Ngọc cười cười: "Tất nhiên ta biết điều đó. Nhưng hắn là hắn, ta là ta, ngươi cứu ta, sao ta có thể không cảm ơn ngươi!"

Trần Bạch khiêm tốn nói: "Như vậy chưa thể gọi là chu đáo! Đợi thêm vài ngày nữa, dàn xếp xong xuôi thì mới có thể tạm yên tâm!"

Sở Ngọc tự biết ở phương diện này không thể sánh kịp hắn, cũng rất khiêm tốn thỉnh giáo: "Như vậy theo ngươi xem xét, trước hết phải đi đâu?"

Trần Bạch hơi hơi suy nghĩ rồi cười khổ: "Rốt cuộc thế nào tại hạ cũng chưa quyết định được. Có điều, ta sợ một màn đánh lạc hướng kia không thể lừa được bọn họ!"

Thuyền đi thêm nửa ngày thì Trần Bạch bảo Sở Ngọc và mọi người lên bờ, đi theo đường bộ, còn con thuyền và hai người trên đó vẫn tiếp tục xuôi dòng, lần thứ hai thực hiện chiêu "kim thiền thoát xác". Lúc này Trần Bạch mới hơi hơi yên tâm, cùng Sở Ngọc vào một thị trấn gần đó mua xe mua ngựa, tiếp tục lên đường.

"Kim thiền thoát xác": ve sầu lột xác - là 1 trong 36 kế của sách Tam thập lục kế, Trung Quốc cổ đại, sử dụng bộ dạng khác để làm quân địch bất ngờ, trở tay không kịp

Đối phương dù có nhận ra chiêu "kim thiền thoát xác" đầu tiên, chắc cũng sẽ buông lỏng tinh thần, đuổi theo đường thủy hướng đông nam, sẽ không ngờ rằng bọn họ lại một lần nữa thay đổi lộ trình.

Dọc đường ăn uống nghỉ ngơi sơ sài tạm bợ, nhưng Sở Ngọc cố gắng chịu đựng, không oán thán một lời. Nếu gặp khó khăn gì, nàng cũng âm thầm tự xoay xở, không muốn làm phiền đến mọi người.

Cả nhóm đi về phía nam ấm áp. Để tránh bị thuộc hạ của Phùng Đình truy kích, mọi người không đi đường cái quan mà chọn đường núi. Nhưng chỉ khoảng hai ngày sau, bóng áo đỏ như trong ác mộng, một lần nữa lại xuất hiện trước mặt.

Mục lục
Ngày đăng: 07/03/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục